Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HÌNH NHÂN ( PHẦN 4 )

Đang nói chuyện rôm rả ngoài phòng khách, bốn người bỗng im bặt khi nghe thấy tiếng kêu thét của Mai vọng ra từ nhà tắm. Ngay lập tức họ chạy vào, nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc thút thít. Bình, Bảo và Đạt lưỡng lự đứng ngoài hỏi: "Có chuyện gì thế Mai?!".

Còn Hương, cô đẩy mạnh cửa xông vào phòng tắm, bất ngờ thấy Mai đang ngồi dưới sàn với vẻ thống khổ. Hương thấy vậy liền choàng cho bạn một chiếc áo mỏng rồi dìu ra ngoài. Ba người con trai lẽo đẽo theo sau. Bảo đi cuối cùng. Trước lúc quay ra, cậu tò mò nhìn lại bên trong phòng tắm, nhưng cũng không thấy gì đặc biệt.

Trong phòng khách, mọi người im lặng ngồi chờ Mai hoàn hồn và bình tĩnh lại. Đến khi cơn nấc không còn, Mai mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tất cả mọi người. Cả bọn ngơ ngác rồi nói lúc xông vào thì không thấy gì lạ, cũng không có ma nữ nào cả, hỏi rằng có phải cô đã quá mệt nên tưởng tượng ra không.

Nhưng Chi Mai cam đoan cảm giác đó là thật. Mọi người đều không tin, cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Nhưng thực chất lúc này, trong bản thân mỗi người đã bắt đầu nhen nhóm sự hoang mang, lo lắng và bồn chồn không yên. Chỉ có Bảo, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu vẫn im lặng không nói một lời. Một người cá tính mạnh như Chi Mai, vốn không tin vào ma quỷ, lại càng không thể bịa chuyện để dọa mọi người.

"Thôi, giờ đứa nào còn sợ thì đừng vào nữa. Đi nghỉ trước rồi mai tắm sau".

Bình nói rồi cầm quần áo tiến thẳng tới phòng tắm. Một lúc sau, anh vẫn bình thản quay ra nên cũng khiến mọi người an tâm đôi chút. Bảo, Đạt và Hương cũng từ đó mà nhẹ nhõm vào tắm rửa, nhưng bản thân mỗi người vẫn rúm ró còn nhiều nghi ngại.

Tắm táp xong cũng đã qua nửa đêm, đèn phòng khách vẫn bật sáng. Hai phòng ngủ của tầng một đã được sắp xếp gọn gàng, chỉn chu. Bình nhắc mọi người đi ngủ. Lúc đó, Bảo mới ra hiệu cho Mai, ý rằng ra ngoài hiên có chuyện muốn nói.

Bình biết chuyện, đứng trầm ngâm một lúc rồi cũng lặng lẽ quay vào nằm nghỉ.

"Sao, gọi tao ra có việc gì không?", dường như đang nghĩ tới một chuyện gì đó, Chi Mai thản nhiên buông lời.

Bảo đứng một lúc, rồi ngồi xuống: "À, muốn hỏi mày chút về chuyện lúc trước trong nhà tắm thôi!".

"Thì tao cũng nói ra hết rồi. Mấy đứa bay còn không tin. Chi Mai này, chưa bao giờ thèm nói dối bạn bè".

Bảo nhìn ra cánh cổng, nơi có hai cây đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Cậu bất giác thở hắt ra rồi nói: "Tao tin".

Chi Mai giật mình, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên: "Mày tin?", rồi cô nhếch mép bật cười: "Tao tưởng lúc nào mày cũng chống đối tao chứ? Thế nào, thằng Bình dìu mày đi hết buổi tối, đã khỏe lại rồi hả?".

"Tao hiểu mày muốn nói gì. Nhưng đó là hai chuyện khác nhau. Mày nên phân biệt rõ ràng. Đừng để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến những vấn đề chung của cả nhóm".

Chi Mai vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng: "Thôi được rồi. Nói đi, sao mày tin tao?".

Bảo nhìn thẳng vào mắt Mai, tròng mắt khẽ rung rung: "Ba viết sẹo trên tay".

Chi Mai nghe xong liền ngỡ ngàng. Cô liên tục đặt ra những câu hỏi khiến Bảo phải kể lại những gì mình đã nhìn thấy trên đường đi. Dường như vẫn bị ám ảnh, giọng nói của cậu vẫn không ngừng run rẩy. Mai vừa nghe, miệng há hốc như muốn rớt cả hàm răng, biểu cảm thay đổi liên tục.

Rồi cô nhìn ra phía xa tối đen, chợt nhìn thấy hai bóng đen lờ mờ ngồi chồm chỗm trên cánh cổng.

Cô lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, nó theo chúng mình về tận đây?".

Bảo không nói gì, cậu nhìn ra phía cửa cổng rồi gật đầu.

Đúng như mọi người đã dự đoán, trời đổ mưa đêm. Mưa nặng hạt còn thêm cả gió lớn, khiến trời đất như đang gào thét. Bình đang thiu thiu ngủ thì bỗng tỉnh giấc vì cửa sổ đập lên từng hồi đinh tai.

Anh bừng tỉnh nhưng mắt vẫn chưa quen với bóng tối, nên chỉ thấy mọi thứ xung quanh thật mập mờ. Chợt thấy người nằm bên cạnh mình đang run rẩy, Bình xê dịch lại gần và gọi: "Bảo, Bảo! Mày lạnh à? Để tao đóng cửa sổ".

Dứt lời, Bình nhổm dậy, toan bước đến cửa sổ thì bị một bàn tay tóm vào cổ chân. Lập tức một cảm giác lạnh thấu xương lan tỏa từ gót chân lên tới đỉnh đầu, chạy sâu vào tận não bộ. Bình quay mặt lại.

Đúng lúc đó, trời nổ một tiếng sấm rền vang, ngay theo sau là một tiếng sét đến chói tai, ánh chớp soi sáng cả căn phòng, làm hiện lên hình dáng của một hình nhân bằng giấy bản nhiều màu. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu thẳng vào mặt nó khiến Bình gai lạnh. Hình nhân đó mặc một bộ áo tang màu trắng bằng giấy, ánh mắt được tô vẽ qua loa đến vô hồn, cái miệng được tạo thành từ một nét bút vội vàng màu đỏ rực khiến nó như thể đang nở nụ cười quỷ dị.

Bình xây xẩm mặt mày, miệng run run không nói thành lời: "Bỏ ...bỏ... bỏ ra...", tay anh vẫn bám vào từng song sắt. Mưa từng giọt lớn lọt qua cửa sổ phả vào mắt, vào da mặt, lạnh buốt.

Lấy hết can đảm, Bình giật mạnh cơ đùi thì may mắn rút chân ra được. Anh lập tức nhảy xuống đất, đóng lại cửa phòng rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, miệng không ngừng kêu la. Ngay lúc đó, từ trong bếp phát ra tiếng nói: "Cái gì thế. Đứa nào kêu la gì đấy?".

Bình nói gấp gáp trong tiếng thở dốc: "Bảo à? Tao Bình đây! Sao không bật đèn lên. Mày không ngủ mà đang làm gì trong bếp thế. Đạt đâu?".

"Mất điện rồi. Tao thấy đói nên đi nấu mỳ. Thằng Đạt đi vệ sinh. Làm sao mà mày kêu toáng lên thế?!", tiếng mưa lớn khiến Bảo phải gào lên. Cậu vừa dứt lời thì trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước ào ào.

"Ma... tao... tao nhìn thấy ma...", dứt lời, một tiếng sét nữa lại vang lên, tia chớp tiếp tục chiếu sáng căn biệt thự, làm hiện lên một cái bóng đen xì đang đứng trước cửa phòng ngủ. Bình hốt hoảng không biết làm cách nào mà con hình nhân có thể mở được cửa buồng.

Bảo trông thấy thế, giật mình lùi lại thì làm đổ nồi nước sôi khiến lửa bị tắt. Mùi gas sộc thẳng vào mũi, cậu nhanh tay tắt bếp rồi run rẩy trong một góc. Ngay lập tức, Bình nhanh chân chạy về phía Bảo.

Sau khi xả nước, Đạt từ nhà vệ sinh đi ra, đang mải miết kéo khóa quần, miệng lẩm bẩm: "Nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ. Đi vệ sinh cũng không...", cậu chưa nói hết câu thì chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thần thái cứng đơ, miệng lắp bắp không thành lời. Hai tay Đạt run rẩy, chiếc quần ngủ tụt xuống đất, làm lộ ra chiếc quần lót chấm bi màu trắng.

Hình nhân từ từ tiến lại gần nhà vệ sinh, dường như là bay chứ không phải đi dưới mặt đất. Chỉ đến khi nó tiến gần sát mình, cậu mới nhận ra nụ cười quỷ quái của hình nhân vẫn còn trên khuôn mặt bằng giấy dán nham nhở. Đạt hét lớn rồi nhanh chóng kéo quần lên, nhắm mắt chạy về phía bếp.

Ngay trong khoảnh khắc đó, trong phòng Mai và Hương cũng phát lên tiếng hét thất thanh trong đêm tối.

Từ lúc ngồi nói chuyện với Bảo xong, Mai cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút vì ít ra cũng có người tin mình. Cô bất giác nở một nụ cười. Nhưng khi nhớ đến những cử chi ân cần mà Bình dành cho Bảo, Mai lập tức chau mày. Vắt tay lên trán, cô muốn ngủ nhưng không thể chợp mắt. Nhìn sang bên cạnh, Hương đã say giấc. Mai thở dài: "Có khi, cứ vô tư như mày thì lại chả bao giờ buồn đâu Hương nhỉ?".

Khép lại hàng mi cong vút, Mai muốn chìm sâu vào giấc ngủ để quên hết mệt mỏi trong một ngày dài. Nhưng đột nhiên, cô thấy có tiếng động dưới gầm giường. Mai mở mắt thầm rủa: "Nhà đẹp thế này mà... Mấy con chuột chết tiệt!".

Ngay tức thì, âm thanh ấy im bặt.

Mai chẹp miệng rồi tiếp tục ngủ. Một lúc sau, khi giấc đã sâu hơn, cô lại giật mình tỉnh giấc khi thấy có tiếng gõ lộc cộc dưới gầm giường như thể có người ở dưới. Lúc này, Mai mới cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, sống mũi đã thoáng cay cay. Cô nhẹ nhàng lay lay người Hương trong khi tiếng động vẫn vang đều đặn dưới gầm giường, mỗi lúc một gấp gáp hơn.

Bị Mai lay mạnh người, Hương thều thào: "Ngủ đi con quỷ" rồi khóe miệng cong cong, lại nói mê: "Con đỗ đại học rồi mẹ ơi!".

Thấy vậy, Mai càng lay khỏe, khiến Hương thét lên: "Có chuyện gì thế?!".

Ngay lập tức dưới gầm giường đã thôi lộc cộc.

Mai đưa ngón trỏ lên môi, ý là giữ im lặng, run run, giọng thầm thì, đều đều:

"Có... có ma...".

"Hả?!", Hương bật ra tiếng lớn, tức thì bị Mai lấy tay bịt miêng. Hương trợn tròn mắt, môi thả tự do tỏ ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mai bỏ tay ở miệng Hương xuống, lồm cồm bò ra phía đầu giường rồi nhắm mắt, cúi đầu xuống. Tim cô đập từng hồi, tưởng chừng ngạt thở. Nuốt nước bọt, Mai mở trừng mắt. Tức thì một hình ảnh rùng rợn truyền vào ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của cô.

Trước mắt cô là một hình nhân mặc một chiếc áo tang bằng giấy màu trắng, đang nằm bất động dưới gầm giường, đôi mắt vô hồn được tô vẽ qua loa trừng trừng nhìn vào Mai, miệng nở nụ cười quái dị. Cô bất giác kêu lên một tiếng thất thanh, khiến Hương sợ hãi phải ngồi lùi lại, tay nắm chặt chiếc chăn mỏng.

"Chạy mau!"


Mai bật dậy kéo tay Hương chạy ra khỏi phòng thì bắt gặp ba người còn lại đang rủn rẩy trong bóng bếp. Đối diện họ là một hình nhân tương tự như thứ cô vừa thấy, nhưng đây là hình nhân nam, còn thứ cô nhìn thấy là nữ nhân.

Mai kéo tay Hương chạy băng qua hình nhân đang đứng trước Bảo, Bình và Đạt. Khi cả năm người đã xúm lại một góc tường trong bếp, hình nhân trong phòng của hai cô gái cũng đã xuất hiện.

Lần đầu tiên chứng kiến hai hình nhân bằng giấy biết di chuyển, hai khuôn mặt với thần thái quỷ dị của chúng, cả năm người không hết bàng hoàng, lồng ngực cứ liên tục phập phồng. Bình nuốt nước bọt: "Trời còn mưa không?".

"Còn. Nhưng mày hỏi làm cái quái gì trong lúc này. Nó... nó sắp đến rồi".

Đạt vừa nói vừa run run. Hai hình nhân cũng bắt đầu từ từ tiến về phía họ. Bên cạnh bếp là một cánh cửa nhỏ vẫn chưa khóa, đang đập rầm rầm vì gió lớn.

"Nhanh chạy hết ra ngoài sân. Nó làm bằng giấy, gặp nước sẽ bị biến đổi. Nhanh lên!".

Dứt lời, Bình nắm lấy tay Bảo, kéo cậu chạy ra phía cánh cửa bên cạnh. Bảo bị kéo bất ngờ nên không tránh khỏi bàng hoàng. Đạt thấy vậy cũng nhanh chóng nắm lấy tay Hương. Mai chỉ biết kêu lên một tiếng, nhưng rồi cũng bị Đạt kéo đi.



--------------------

CÁC BẠN THẤY SAO CHO MIK Ý KIẾN NHA 

CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC BẠN 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro