Lời đầu quyển
Một ngày kia , Đức Phật ở thành Vương Xá, trong vườn Thước Phong Trúc , cùng với các vị đại Tỳ-Kheo, Bồ-tát-ma-ha-tát, và Thiên long bát bộ ba vạn sáu ngàn người tụ hợp.
Bấy giờ trong chúng hội có năm mươi vị hoc phạm liền từ tòa đứng dậy bạch Phật rằng :
- Bạch ngài, tôi nghe phật đạo sâu xa, không đạo nào sánh kịp, cho nên lại đây hỏi đạo xin Ngài vui lòng nói cho.
- Rất hay! Ngươi cứ hỏi.
- Bạch Ngài, nhân sanh có hay không?
- Cũng có cũng không
- Bạch Ngài, như nay thấy có, làm sao nói không?Như nay không thấy, làm sao nói có?
- Sanh cho nên có, tử cho nên không.
- Bạch Ngài, người từ đâu sanh?
- Người từ lúa sanh.
- Bạch Ngài năm giống lúa từ đâu sanh?
- Từ bốn đại : Đất, nước, gió, lửa, v.v... sanh.
- Bạch Ngài, bốn đại: Đất nước gió lửa v.v... từ đâu sanh?
- Từ vô sở hữu sanh
- Bạch Ngài vô sỡ hữu từ đâu sanh?
- Từ tự nhiên sanh
- Bạch Ngài, tự nhiên từ đâu sanh?
- Từ nê-hoàn sanh
- Bạch Ngài, nê-hoàn từ đâu sanh?
- Những điều ngươi hỏi hôm nay, muốn đi sâu tới mức nào nữa? Nê-hoàn là pháp không sanh không diệt.
- Bạch Ngài phật đã nhập nê-hoàn chưa?
- Ta chưa nhập nê-hoàn.
- Bạch Ngài, nếu Phật chưa nhập nê-hoàn làm sao biết nê-hoàn thường vui?
- Ta hỏi ngươi, chúng sanh trong thiên hạ khổ hay vui?
- Bạch Ngài, chúng sanh rất khổ.
- Thế nào gọi rằng khổ?
- Bạch Ngài, tôi thấy chúng sanh khi chết đau khổ, không thể chịu được, cho nên biết rằng chết là khổ.
- Ngươi nay chưa chết mà cũng biết là khổ. Ta thấy mười phương chư Phật không sinh không tử cho nên biết nê-hoàn thường vui.
Liền khi đó năm trăm vị phạm chí giác ngộ, xin thọ năm giới, chứng quả tu đà hoàn, trở lại tòa ngồi như cũ.
Phật bảo các ông hãy chăm chú lắng nghe. Nay ta sẽ vì các ông nói các thí dụ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro