30. NUÔI DÊ
Thuở xưa có một người nuôi dê, nuôi rất đúng phương pháp, nên mỗi ngày sinh sản rất nhiều, từ ngàn con cho đến vạn con. Nhưng người kia rất hà tiện, không dám giết một con ăn thịt, hoặc là đãi khách. Người khác nài nỉ xin hoặc mua bớt, nói cách gì y cũng không chịu mất một con.
Bấy giờ có người rất hiểu mánh lới gian dối, thường qua lại làm quen, dùng lời ngon ngọt kết bận thân với y. Y tin là người chân thật. Một hôm kia nói với y rằng:
- Tôi và anh đã thành bạn thân với nhau, nên có điều chi tôi cũng muốn bàn với anh cả. Anh nay chưa vợ con, rất cô đơn hiu quạnh. Tôi được nghe xóm nhà ở hướng Đông có một cô gái rất xinh đẹp, nếu anh cưới nàng làm vợ thì xứng đôi vừa lứa vô cùng. Tôi xin làm người giới thiệu thì chắc chắn thành công.
Người nuôi dê nghe thế mừng rỡ vô cùng, bèn giao cho người kia rất nhiều dê và một ít lễ vật, làm đồ sính lễ đầu tiên.
Cách vài hôm sau người kia trở lại bảo anh rằng:
- Cô ấy bằng lòng sánh duyên cùng anh, và may quá, vợ anh vừa mới sinh được một đứa con rất ngộ nghĩnh, tôi lại báo tin mừng cho anh hay!
Người nuôi dê chưa bao giờ thấy mặt vị hôn thê, nhưng nghe nói sinh được đứa con thì lòng mừng không thể tả! Vội vàng cấp cho người kia rất nhiều dê. Hai bên từ biệt.
Cách vài hôm sau nữa, người kia lại trở về nói rằng:
- Anh ơi thê thảm đâu đớn quá, con anh đã chết rồi! Tôi đến đay thành thật chia buồn cùng anh, để tỏ tình bạn hữu.
Người nuôi dê nghe xong, vật vã khóc lóc thảm thiết, buồn khổ mãi không nguôi.
Chuyện này tỉ dụ: Trong Phật giáo có những hạng người đa văn, không móng tâm danh lợi, không ham mê sắc đẹp, vị ngon, nhưng lại tham trước dục lạc thế gian, trở lại bị nó làm mê hoặc, đành quăng tài bảo pháp lành công đức, lơ lãng sự tu hành. Kết quả, không những làm hư hỏng pháp lành, mà lại tiêu tan cả thân mạng, tài sản, thật đáng tủi nhục đau lòng, chính mình chuốc lấy sự đau khổ cho chính mình một cách oan uổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro