16. TƯỚI MÍA BẰNG NƯỚC MÍA - 17. VÌ NHỎ MẤT LỚN
16/
Thuở xưa có hai người đều làm nghề trồng mía, họ thi đua với nhau, đưa ra đề nghị: Ai trồng lên tốt thì được thưởng, còn ai trồng xấu thì phải phạt.
Bấy giờ một người trong hai người tự nghĩ rằng:
- Mía xưa nay vốn ngọt nếu ta dùng nước mía tưới thêm lên, thì mía chắc chắn là ngọt lắm.
Người kia nghĩ như vậy xong, bèn dùng rất nhiều mía ép lấy nước, rồi đem nước ấy tưới lên mía mới trồng.
Kết quả chẳng những hao tốn, mà lại bao nhiêu mía trồng đều bị hư hoại hết.
Chuyện này tỉ dụ : Có một ít người không chịu noi theo đường chánh mà tu học Phật pháp, trở lại tư tưởng khác thường, lập dị cầu kỳ, đui tu mù luyện, mà cho đó là phương pháp giản dị, "Khắc kỳ thủ chứng''. Kết quả không đạt được mục đích đã dự kỳ, mà còn lãng phí tinh thần và thời gian nữa. Chỉ luống nhọc vô công cũng như người dùng nước mía tưới mía không khác.
17. VÌ NHỎ MẤT LỚN
Thuở xưa, có một người cho người khác mượn năm đồng, rất lâu không trả lại chàng bèn đi đến nhà đòi.
Đường đi trải qua một con sông, chàng phải đi đò tốn ba đồng, đến nhà thời người kia đi vắng; khi trở về nhà chàng phải tốn ba đồng nữa. Đi đò qua lại hết sáu đồng. Làm như thế chỉ luống nhọc công mà không đi đén đâu cả, số tổn thất lại nhiều hơn số tiền cho mượn.
Chuyện này tỉ dụ : Nếu vì tranh cầu chút lợi, không tiếc làm bại hoại thanh cao của mình. Kết quả thường khi không bù lại được sự tổn thất. Thậm chí danh lợi đều mất không còn. Hiện tại mang tiếng xấu đời sau lại mắc quả báo chẳng lành. Hành động như thế thật là ngu si.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro