14. GIẾT KẺ DẪN ĐƯỜNG - 15. MUỐN CON MAU LỚN
Thuở xưa, có một đoàn thương gia dự định đến phương xa để tìm kế sinh sống . Đường đi phải trải qua một đồng rộng
cả đoàn đều không rành đường , mới bàn tính với nhau mời một người đi theo chỉ lối; rồi họ cùng nhau khởi cuộc hành trình.
Đi được nửa đường , họ đến một cánh đồng, bao la bát ngát, gặp một ngôi miếu thần. Theo tập quán nơi đó, đoàn phải giết một người tế miếu mới đi qua được.
Đoàn thương gia cùng nhau bàn luận riêng , ai cũng cho rằng: trong bọn chúng ta đều là bà con thân thích và đồng hương, chỉ có người dẫn đường là người ngoài , chi bằng giết người này để cúng tế .
Bàng tính xong xuôi, họ bèn đem người dẫn đường ra giết.
cúng tế xong , họ lên đường, nhưng vì không có người dẫn lối, nên cả bọn lạc lỏng , bơ vơ nơi cánh đồng bát ngát.
sau cùng cả bọn họ đều bị chết ở giữa đường dài.
Chuyện này thí dụ: Muốn vào biển phật pháp để lượm của báu, phải nên tu pháp lành làm vị tiên đạo. Có một ít người
xưa nay điên đảo tu hành, không chịu khảo nghiệm sự thật luôn luôn tháo động không an, mạt xát hạnh lành, vọng tưởng, mê chấp, mà muốn thủ lấy chân bảo pháp tài. Kết quả chỉ bằng đọa nơi bến mê, biển khổ, trọn đời không có nẻo thoát ly .
15 .MUỐN CON MAU LỚN
Thuở xưa, có một ông vua sinh được nàng công chúa, vua yêu quý vô cùng, mong muốn nàng mau lớn, bèn mời vị lương y đến thương lượng:
- Ngươi có thuốc gì để cho con gái trẫm uống vào mau lớn chăng ?
Lương y trả lời:
- Hạ thần nhất định sẽ tìm được thuốc hay nhưng phải đến phương xa mới có. Hạ thần yêu cầu bệ hạ một đều kiện là trong thời gian hạ thần đi tìm thuốc, bệ hạ không được đến thăm công chúa. Chừng nào hạ thần đem thuốc về cho công chúa uống rồi bệ hạ hãy đến thăm.
Vua trả lời ưng thuận.
Vị lương y đi tìm thuốc phương xa kể đã mười hai năm chẵn mới đem thuốc trở về.
Sau khi công chúa uống thuốc xong, lương y bèn đem công chúa yết kiến vua trong cung nội . Vua thấy công chúa đã trưởng thành , lòng mừng khôn xiết , nói với lương y rằng :
Ngươi thật là vị lương y đại tài, không người bì kịp; công chúa nhờ uống thuốc của người mà chóng lớn đến thế!
Đoạn vua bảo quan tả hữu ban thưởng cho lương y rất nhiều tài vật.
Người đương thời đều cười vua là người dại dột, không biết tính tuổi của con mình
Chuyện này tỉ dụ : Người tu tập Phật pháp cần phải chân thật hành trì, tự hiểu hễ nước đén thì ao thành, giòng trong thì trăng hiện, công đức vẹn toàn. Nếu không chịu hành trì đúng theo Phật pháp, cố gắng chân thật dụng công, mà chỉ mong cầu cho nhanh có hiệu quả, thì thật là sai lầm. Hạng người hành động như thế cùng ông vua muốn con mau lớn kia đều là ngu si đáng chê cười cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro