Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tang thương

Bầu trời xám xịt, mây dày như bức màn tang, che khuất mọi ánh sáng.

Như thể cả thế giới đang nín thở tiễn biệt một ngọn lửa từng rực cháy kiêu hãnh.

Dưới chân tôi, mặt đất rạn nứt, rung lên bởi tiếng nổ xa gần.

Nhưng tất cả giờ chỉ là tiếng vọng nhạt nhòa trong tâm trí.

Khi tôi quỳ bên Ace — người anh, người bạn và là một phần linh hồn tôi đang dần tan biến.

" Anh đã từng nghĩ..mình có đáng sống trên đời này không..? "

Anh ngừng lại, hơi thở đứt quãng.

Đôi tay vô lực buông thõng bên cạnh, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng lên một tia kiên định khi nhìn Luffy.

" Nhưng nhờ có em, Rin và cả Sabo..anh mới có ý chí để sống tiếp..đến tận ngày hôm nay "

Luffy nghe những lời ấy, đôi mắt cậu đỏ ngầu vì nước mắt và giận dữ.

" Em đã nói rồi, không được nói là mình sắp chết!! "

Tôi quỳ bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe từng lời Ace nói, trái tim tôi như ngừng đập.

Chưa bao giờ tôi khao khát được nghe giọng anh nhiều như lúc này.

Nhưng mỗi từ anh thốt ra như một mũi dao đâm vào lòng tôi.

Vừa đau đớn vừa quý giá, như những viên ngọc cuối cùng anh để lại trước khi rời xa tôi mãi mãi.

" Anh..không hối tiếc điều gì cả..vì anh đã có..câu trả lời của riêng mình rồi.."

Anh ngừng lại, hít một hơi thở yếu ớt.

Đôi mắt nhìn xa xăm như đang nhớ về những ngày tháng đã qua.

Những ngày chúng tôi cùng nhau cười đùa dưới ánh trăng, cùng nâng bát rượu và thề sẽ là anh em mãi mãi.

" Nhưng anh bây giờ..không thể nói to cho mọi người nghe được.."

" Vì vậy..em có thể nói với họ điều này được không ? "

Anh nhìn Luffy, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn sáng lên một tia hy vọng cuối cùng.

Luffy gật đầu, nước mắt cậu rơi không ngừng, thấm đẫm khuôn mặt Ace.

" Nói gì cũng được, anh cứ nói đi! "

Ace mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng đầy tiếc nuối.

" Bố già..mọi người..và em nữa, cảm ơn vì đã yêu thương một kẻ tệ hại như anh "

" Kẻ mang trong mình một dòng máu dơ bẩn như vậy..cho đến ngày hôm nay, cảm ơn em.."

Anh ngừng lại, đôi mắt khép hờ.

Như thể anh đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để khắc sâu những lời này vào tâm trí chúng tôi.

" Nếu một ngày nào đó..em có gặp lại Dadan..hãy giúp anh gửi tới lời hỏi thăm nhé.."

" Không hiểu sao..khi sắp chết, anh lại nhớ bà ấy.."

Luffy nghe những lời ấy, dường như không kìm được nữa.

Cậu òa khóc thật lớn, tiếng khóc vang vọng khắp Marineford.

Đôi tay cậu ôm chặt anh, run rẩy đến mức gần như không kiểm soát được.

Ace quay sang tôi, đôi mắt anh mờ đi nhưng vẫn sáng lên một tia dịu dàng khi nhìn vào tôi.

" Rin..có lẽ Luffy..phải để em tiếp tục chăm sóc rồi "

Nói xong, anh chậm rãi đưa tay lên, những ngón tay run rẩy chạm vào khuôn mặt tôi.

Bàn tay anh lạnh giá, không còn hơi ấm như những lần vỗ vai, nắm tay tôi dắt qua những con đường rừng trên đảo Goa.

Anh nhìn tôi, đôi mắt lặng lẽ như muốn khắc sâu hình ảnh tôi vào tâm trí.

Như thể đây là lần cuối cùng anh được nhìn tôi.

Người con gái anh đã thầm thương suốt bao năm.

Tôi ngồi đó, đôi mắt mở to, trái tim đập thình thịch khi bàn tay anh chạm vào má tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra điều gì đó.

Một điều mà tôi chưa từng dám nghĩ tới, chưa từng dám tin là thật.

" Rin..anh yêu em.."

Lời nói ấy như một tia sét đánh thẳng vào tim tôi, khiến tôi sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Anh yêu tôi ?

Từ bao giờ ?

Đột nhiên tôi nhớ lại những ngày tháng cũ.

Những lần anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng mà tôi từng nghĩ chỉ là tình anh em.

Những lần anh đứng chắn trước tôi khi nguy hiểm đến gần.

Những lần anh cười lớn khi tôi vụng về làm đổ bát rượu trong đêm định mệnh ấy.

Tất cả những khoảnh khắc ấy giờ đây hiện lên rõ ràng, như một bức tranh hoàn chỉnh mà tôi chưa từng nhận ra.

Anh đã yêu tôi một cách thầm lặng và sâu đậm.

Nhưng anh chưa bao giờ nói ra, có lẽ vì anh sợ rằng tình cảm ấy sẽ làm tổn thương tôi.

Có thể sẽ kéo tôi vào những rắc rối mà anh mang theo từ dòng máu bị nguyền rủa của mình.

Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thêm, bàn tay anh buông thõng.

Cơ thể anh ngã khỏi vòng tay Luffy, đôi mắt khép lại mãi mãi.

Ngọn lửa của Ace Hỏa Quyền – ngọn lửa từng cháy rực kiêu hãnh, từng thắp sáng cả bầu trời đã tắt lịm trong trận chiến ác liệt này.

Nhưng kèm theo đó, anh cũng để lại tôi với lời thú nhận dang dở và một trái tim tan nát.

Luffy dường như mất hết lý trí: " ACE!! "

Cậu gào thét tên anh, tiếng hét vang vọng khắp chiến trường, xé toạc không gian ngột ngạt.

Luffy khóc thật to, nước mắt rơi không ngừng.

Đôi tay ôm chặt cơ thể bất động của Ace như muốn lay anh tỉnh dậy.

Sau vài phút, tiếng khóc của cậu dần yếu đi, cơ thể cậu run rẩy vì kiệt sức.

Cứ thế với một tiếng nấc cuối cùng, cậu ngã ra đất, ngất lịm trong đau đớn và tuyệt vọng.

Tôi ngồi đó, bên cạnh thân xác Ace, đôi mắt thẫn thờ nhìn anh.

Tôi không khóc – không phải vì tôi không đau, mà vì nỗi đau trong tôi đã vượt quá giới hạn của nước mắt.

" Này, anh dậy đi "

Tôi thì thầm, giọng nhỏ nhẹ như một lời cầu xin, nhưng không có hồi đáp.

" Portgas D. Ace..đừng để em phải nói lại lần hai.."

Tôi sợ rồi – sợ cái điều mà tôi không bao giờ muốn nó xảy ra nhất.

Đôi mắt tôi dần mất đi ánh sáng, chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Lúc này, một sức mạnh kinh hoàng bùng nổ trong tôi, không thể kiểm soát.

[ ĐÙNG ]

Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Từ cơ thể tôi, một luồng sáng rực rỡ bùng phát, chói lòa và đáng sợ.

Thứ đó khiến cả hải quân lẫn hải tặc đều phải quay lại nhìn.

Mái tóc đen tuyền của tôi dần chuyển sang màu trắng bạc, như ánh trăng bị nhuốm máu.

Đôi mắt xanh dương từng được Ace khen đẹp giờ đây đỏ rực như máu tươi, lóe lên một tia sát khí ngút trời.

Sức mạnh ấy không phải là thứ tôi chọn.

Mà nó là lời nguyền, là nỗi đau của tôi bùng cháy khi mất đi người tôi yêu nhất.

Mọi người xung quanh há hốc mồm, kinh ngạc trước cảnh tượng này.

Garp từ xa, đứng sững, đôi mắt ông mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy một bản thể khác của tôi.

" Garp, sức mạnh đó là sao hả ?! "

Sengoku cảm nhận được sự chết chóc, sự nguyền rủa ẩn chứa trong đôi mắt đỏ rực của tôi.

Như thể đây là một lời tiên tri về sự hủy diệt sắp đến.

Akainu đứng cách đó không xa, chỉ nhếch môi khi thấy hình dạng này của tôi.

Hắn khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, đầy khinh bỉ.

Hắn không ngờ rằng mình đã quá xem thường tôi – một cô gái mà hắn từng nghĩ chỉ là một con cừu non giữa bầy sói.

Nhưng rồi, một âm thanh sắc lạnh vang lên.

[ XOẸT ]

Máu bắn ra, đỏ thẫm và nóng hổi, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân Akainu.

Hắn ôm lấy một bên mắt, khuôn mặt méo mó vì đau đớn.

Máu chảy thành dòng từ vết chém sâu hoắm mà tôi vừa giáng xuống bằng thanh kiếm lóe sáng trong tay.

" Akainu, mắt của ngươi! " - Kizaru hét lớn.

Akainu gầm lên, đôi mắt còn lại đỏ ngầu vì tức giận, sát khí tỏa ra như một cơn bão lửa.

" ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT VỚI TA! "

Hắn phát điên, lao về phía tôi.

Magma trên tay hắn bùng cháy dữ dội, đánh loạn xạ như một con thú hoang mất kiểm soát.

Nhưng tôi không còn là tôi của trước đó nữa.

Cơ thể tôi di chuyển nhanh như một bóng ma, mỗi cú đánh của Akainu đều trượt qua tôi như đánh vào không khí.

Tôi đứng đó, đôi mắt đỏ rực nhìn hắn.

Với một cú đấm chứa đựng toàn bộ cơn giận dữ, đau đớn và tình yêu mà Ace đã để lại, tôi đánh hắn bay ra xa.

Cơ thể hắn văng qua chiến trường, rơi xuống biển trong một tiếng động kinh hoàng, sóng nước bắn tung tóe như một cơn bão nhỏ.

Sengoku và Kizaru đứng sững, không tin vào mắt mình.

" Akainu..vừa bị áp đảo sao ? "

Kizaru nói với bộ dạng run rẩy, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy một tia sợ hãi trước sức mạnh của tôi.

" Mau ra cứu người, còn đứng đó làm gì ?! "

Sengoku hét lên, giọng ông vang vọng, kéo đám hải quân đang sững sờ trở lại thực tại.

Họ hốt hoảng lao ra biển, cố gắng tìm kiếm Akainu giữa làn sóng dữ dội.

Nhưng tôi không quan tâm đến họ.

" Giết..phải giết hết tất cả!! "

Sức mạnh trong tôi bùng nổ.

Mỗi cú đánh của tôi phá nát mặt đất, biến những tảng đá lớn thành bụi, để lại những hố sâu hoắm trên quảng trường Marineford.

Jinbei từ xa, nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt ông mở to vì kinh ngạc và lo lắng.

Ông lao tới chỗ Luffy, ôm lấy cậu – người vẫn đang nằm bất động sau khi ngất đi vì khóc.

" Luffy-kun, cậu phải sống! "

" Cô ấy cần có cậu..bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được cô ấy "

Ông ôm chặt Luffy, lao về phía con thuyền gần nhất.

Đôi chân di chuyển nhanh hết mức có thể giữa chiến trường đẫm máu.

Nhưng trong lòng ông, một nỗi lo lắng nặng nề đè ép.

Ông biết sức mạnh của tôi đang vượt khỏi tầm kiểm soát và nếu không ai ngăn cản, tôi sẽ tự hủy hoại chính mình.

Nhưng rồi, một bóng dáng xuất hiện trước mặt ông, chặn đường ông lại.

Akainu với bộ dạng ướt sũng và đầy vết thương, đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Hắn đã tỉnh lại sau cú đánh của tôi và giờ đây, hắn quyết tâm giết Luffy để phá hủy tôi hoàn toàn.

" BẮT ĐƯỢC NGƯƠI RỒI! "

Hắn gầm lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng, nắm đấm magma nhắm thẳng vào Jinbei và Luffy.

Jinbei không kịp phản ứng.

Nắm đấm của Akainu xuyên qua ông, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, ông nghiêng người, dùng thân mình làm lá chắn.

Cú đấm trúng vào ngực Luffy, tạo ra một vết thủng kinh hoàng.

Máu bắn ra đỏ thẫm, nhuộm đỏ cả tảng băng lạnh lẽo mà họ vừa rơi xuống.

Jinbei khuỵu xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy Luffy, giọng ông nghẹn ngào.

" Luffy-kun..tôi xin lỗi..tôi không thể bảo vệ cậu.."

Máu từ vết thương của ông chảy ra, thấm đẫm áo cậu.

Nhưng ông vẫn cố gắng bò đến bên Luffy, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.

Akainu đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống họ.

" Tên ngu ngốc, ngươi nên lo cho bản thân mình đi "

Hắn nhếch môi, nụ cười độc ác thoáng qua trên khuôn mặt đầy sẹo của hắn.

" Ngươi vẫn muốn bảo vệ nó sao ? NÓ SẮP CHẾT RỒI! "

Jinbei nghiến răng, đôi mắt ông đỏ hoe vì đau đớn và giận dữ.

" TA SẼ KHÔNG ĐỂ CẬU ẤY CHẾT ĐÂU! THẬM CHÍ NẾU TA CHẾT, TA CŨNG SẼ KHÔNG ĐỂ CHO LUFFY CHẾT! "

Lời nói ấy như một lời thề, vang vọng giữa chiến trường, khiến Akainu khựng lại trong giây lát.

Nhưng rồi, hắn giơ nắm đấm lên lần nữa.

Magma bùng cháy, chuẩn bị giáng thêm một đòn kết liễu không khoan nhượng.

[ ĐÙNG ]

Một vết chém sắc lẹm cắt ngang không gian, chia đôi cơ thể Akainu trong tích tắc.

Crocodile xuất hiện từ phía sau.

Bàn tay trái của hắn hóa thành cát, cuốn lấy Jinbei và Luffy trong một cơn bão cát nhỏ, kéo họ ra khỏi tầm nguy hiểm.

" Ai đó hãy đỡ lấy chúng và đưa lên tàu đi! "

Giọng hắn trầm đục vang vọng, khiến đám hải tặc bên dưới lập tức hành động, lao tới đỡ lấy hai người đang hấp hối.

Jinbei dù đang kiệt sức, vẫn ngước lên nhìn Crocodile, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

" Ngươi.."

Crocodile nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh nhìn ông.

" Ngươi phải bảo vệ đến cùng những người ngươi muốn bảo vệ "

Nói xong, hắn không cho Jinbei phản hồi mà vung tay, dùng cát cuốn ông và Luffy bay về phía xa.

Nơi mà Buggy đang đứng sững sờ, đôi tay vụng về ôm chặt họ khi họ rơi xuống.

" Cái quái gì đang xảy ra vậy ?! "

Buggy hét lên, khuôn mặt hắn méo mó vì hoảng loạn, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Hắn đành ôm chặt Jinbei và Luffy, chạy loạn xạ giữa chiến trường để tìm một con thuyền thoát thân.

Đôi chân hắn run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời chửi rủa.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn láo liên, tìm kiếm một lối thoát giữa biển máu và lửa.

Bất ngờ, từ dưới mặt nước, một con thuyền trồi lên, sóng nước bắn tung tóe xung quanh như một cơn bão nhỏ.

Một người đàn ông xuất hiện trên boong tàu, dáng người cao lớn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

" Mang Mũ Rơm lên tàu của ta đi "

Buggy ngước lên, đôi mắt nhìn đối phương đầy nghi hoặc: " Ngươi là ai ? "

Người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, để lộ khuôn mặt với những hình xăm đặc trưng và đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy ý chí.

" Đừng lo, Mũ Rơm sẽ trở thành đối thủ của ta sớm thôi "

" Nhưng dù chỉ là mong đợi, đó cũng là mối duyên của ta và cậu ấy. Nếu để cậu ta chết ở đây, thật là vô vị. Hãy để cho ta chăm sóc Mũ Rơm "

Buggy còn đang ngập ngừng, miệng há hốc vì kinh ngạc.

Nhưng khi người đàn ông tuyên bố với tất cả những kẻ có mặt tại đó, giọng anh vang vọng như sấm sét.

" TA CHÍNH LÀ MỘT BÁC SĨ! "

Buggy không còn nghi ngờ nữa.

Đó là Trafalgar Law – kẻ mang danh " Bác sĩ Tử thần "

Người sở hữu sức mạnh của trái Ope Ope no Mi, một trong những bác sĩ tài năng và bí ẩn nhất trên đại dương.

Đôi mắt Law lóe lên một tia kiên định và trong khoảnh khắc ấy, ông trở thành tia hy vọng cuối cùng giữa bóng tối tuyệt vọng của Marineford.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro