Chapter 11: Bygone (Quá khứ)
Jungkook hoàn toàn không hiểu vì sao cậu lại đi đến quyết định này.
Nó là sự bồng bột của khoảnh khắc ư? Hay một giây lỡ lạc trong đôi mắt đen thẫm tĩnh lặng kia? Hoặc chút dao động bị kích thích bởi cặp lông mày nhún nhảy đầy ẩn ý của Taehyung?
Dù sao thì tất cả đều dẫn Jungkook đến tình cảnh này, gượng gạo ngồi trên ghế sofa của căn phòng khách cũ kỹ mang dáng vẻ gia đình đầm ấm nhưng thực chất lại thiếu đi sức sống rõ rệt.
Chiếc lọ giữa bàn trà với chùm hoa nhí bám đầy bụi bặm, điều khiển nằm trên chốc tivi kiểu cũ, mảnh chăn mỏng được xếp vuông vức đặt cạnh gối tựa lưng. Jungkook khẽ chớp mắt, cảm thấy quen thuộc với bầu không khí trầm lặng này. Cứ như trước kia đã từng có ai thổi hồn vào căn phòng và mang đến hơi ấm, song người cũng ra đi mang theo toàn bộ linh khí.
Jimin không săn sóc nơi này. Anh chỉ giữ nó nguyên vẹn.
Một quãng trước, cả phi thuyền đoàn đang bàn luận xem ai sẽ là người để Jungkook trú nhờ cho đến khi Hội đồng sắp xếp xong căn hộ mới. Thực chất, cuộc bàn luận diễn ra chớp nhoáng như thể quyết định đã được chốt từ đầu.
"Hiện tại ai đang có chỗ nhỉ?"
"Ngoại trừ anh với Jin hyung."
"Nhà Hobi bị em ấy xếp lại chỗ trống thành phòng tập rồi, nhà Taehyungie thì như cái bãi phế liệu ấy. Chỉ có Jiminie với Yoongi thôi."
"Nè, vũ khí của em không phải phế liệu nha!"
"Jiminie với Yoongi hyung rảnh chỗ không?"
"Anh ổn."
"Vâng."
"Vậy Jungkook-ahh, em muốn sang nhà ai?"
Và mọi chuyện đã kết thúc như vậy. Jungkook không quên rằng họ cũng nói, nhà Jimin thực ra vốn từng có hai người ở.
Cậu rất tò mò. Tại sao lại là "từng có"? Trong thời chiến, hầu như chẳng có chữ "từng" nào mang âm hưởng tốt lành. Liệu đó có phải là người anh ấy yêu thương nhất mà đã hy sinh dưới xúc tu lũ bạch tuộc không? Đó là người yêu của anh? Hay nếu xúi quẩy, Jimin đã từng ở cùng tên đội trưởng Puth thô thiển kia? Cái cách hắn nhìn anh rất lạ.
Một nghìn điều chạy qua não Jungkook khi cậu ngồi co ro tại phòng khách, chờ đợi Jimin thu xếp. Dù có chức vị và danh tiếng đến mức nào thì nhà của anh cũng rất nhỏ nhắn, giản dị. Cậu tưởng tượng tất cả các chàng trai của Mono đều vậy. Căn hộ chỉ có một gian phòng khách nối liền với bếp cách vài bước chân, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Ánh đèn vàng vốn thường mang đến cảm giác hộ gia đình ấm áp giờ lại khoác lên âm hưởng cô quạnh, heo hút.
Jungkook cầm lọ hoa nhỏ lên, chu miệng thổi đi lớp bụi phủ trùm. Bụi trắng bám khắp trên đó tung mình vào không trung như những mảnh bồ công anh, khiến Jungkook nghĩ suy không biết chúng đã tích tụ bao lâu. Cậu tiếp tục dùng ngón trỏ phủi phủi những vị trí bị khuất, cẩn thận không hít hơi vào vì đó chắc chắn sẽ là sự khởi đầu của một tràng ho.
Jungkook chăm chú đến mức không nhận ra khung cảnh trống vắng sau lưng mình đã nhiều thêm một người. Jimin vừa ra khỏi phòng ngủ và điều đầu tiên anh thấy là một bóng lưng dày dạn cao lớn đang ủ lấy lọ hoa bé xíu, chiếc miệng nho nhỏ cứ vô thức chu ra dù đã thổi bụi xong. Mái tóc dài phủ kín gáy và trán chàng trai, hình ảnh thân hình cao to đối lập với mấy ngón tay ngọ nguậy khều khều những mảnh bụi trắng.
Anh có thể gọi tên Jungkook, nhưng điều gì đó trong khoảnh khắc đã níu tay anh lại. Jimin nghiêng đầu tựa lên tường, lặng lẽ ngắm nhìn tấm lưng người kia. Trong căn hộ này, anh đã từng luôn thấy bóng hình một chàng trai trẻ tuổi cao ráo và khoẻ khoắn cứ liên tục cẩn mẫn chăm sóc những vật nhỏ.
Chăm chút cho lọ hoa xong xuôi, Jungkook lại cẩn thận đặt nó về vị trí cũ, song chột dạ len lén nhìn xung quanh như một chú chuột trộm pho-mát. Cậu không ngờ sao quả tạ lại chiếu mình đến mức này, vừa đánh mắt sang là thấy Jimin đang đứng dựa tường ngay sau lưng.
"H-h-hyung!" Jungkook đứng bật dậy, miệng hé mở, đôi mắt tròn xoe trố ra. Phản ứng mạnh của cậu cũng đẩy người kia khỏi giấc thẫn thờ, anh chớp mắt rồi lập tức hạ ánh nhìn xuống.
Gò má Jungkook hồng lên, dù đâu đó trong đầu cậu chẳng hiểu vì sao bản thân phải luống cuống vì đã phủi bụi cho lọ hoa nhà người khác. Cả Jimin đang tránh mắt cậu cũng thoáng đỏ mặt, ráng hồng như mài mềm nét sắc bén trên biểu cảm lạnh lùng kia.
Cả hai phải giữ tình trạng kỳ khôi ấy vài giây thì Jungkook mới nhận ra rằng người kia cũng đang ngại ngùng, và trông anh ấy còn bối rối hơn mình. Một biểu cảm khác lạ trên gương mặt ấy như đốt cháy điều gì đó trong lòng Jungkook. Cậu từ từ bước đến anh, quan sát ánh mắt cứ khẽ rung động qua những cái chớp nhẹ nhàng kia.
Jimin đang mặc thường phục, chỉ có một chiếc quần suông đen dáng gọn và áo len che kín mu bàn tay, lộ ra những đầu ngón nho nhỏ. Khi không đeo bốt, anh chỉ thấp hơn Jungkook một chút thôi, nhưng nét mảnh mai tinh tế trên bờ vai và xương quai xanh khiến anh trông nhỏ bé đến lạ. Tất cả điều đó đều thật mới mẻ với Jungkook.
Trước khi cả hai kịp nhận ra, Jungkook đã đứng trước Jimin, chỉ cách anh một bàn chân. Nó sát hơn khoảng cách giao tiếp bình thường rất nhiều, và chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy.
"Hyung," Jungkook ghé đầu xuống khiến người đối diện thoáng giật mình. "Em xin lỗi vì tự tiện đụng vào đồ đạc."
"K-Không sao." Jimin thoáng va vấp trong lời nói, một điều mà Jungkook chưa bao giờ thấy. "Em có thể dọn dẹp thay cho tiền trọ."
"Đó là cách duy nhất mà. Em không có tiền đâu." Cậu nghiêng đầu để tìm ánh mắt anh, môi hơi dẩu lên.
Jungkook vừa làm gì vậy? Anh chàng mới làm nũng ư? Với Jimin? Cả Mikrokosmos không có người thứ hai dám làm nũng với Jimin, ngoài Taehyung.
Jimin cắn môi, song ngẩng phắt dậy. Anh đấm vào ngực Jungkook, ánh mắt đanh lại nguỵ tạo một bề ngoài cứng rắn. Nhưng cái đấm đó tràn ngập vẻ tượng trưng.
"Đừng giỡn." Giọng nói Jimin liền lấy lại nét uy quyền thường ngày, thế nhưng ngoại hình của anh thì quá trái ngược. Anh ấy không đáng sợ hay hợm hĩnh một chút nào, và Jungkook muốn tự kiểm điểm mình vì đã từng hiểu lầm như thế. Một nụ cười không kiềm được mà nở rộ trên môi Jungkook, hai chiếc răng cửa xinh xắn nổi bật trong mắt Jimin.
Jimin bỗng liên tưởng đến điệu bộ nhõng nhẽo pha trêu ghẹo của Taehyung, bỗng linh cảm rằng hình như mình vừa tạo ra thêm một chú cún con nữa rồi. Những cậu chàng cứ không biết sợ mà liên tục gõ cửa trên tường thành kiên cố của tâm hồn anh.
"Phòng ngủ hoặc sofa phòng khách, em chọn đi." Jimin đảo mắt, cố biểu hiện bình tĩnh mà bước ra khỏi không gian của Jungkook. Lúc bấy giờ anh mới nhận ra cậu đã đến gần tới mức nào.
"Phòng ngủ!" Jungkook đáp không do dự. Cậu chợt nắm lấy bắp tay Jimin, trưng ra một đôi mắt lấp lánh hướng về cánh cửa bên góc kia, bộ dạng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Jimin chẳng thể nói là mình không bất ngờ, thế nhưng anh cũng không giật tay ra.
Khi Jimin cùng Jungkook mở cửa phòng ngủ, cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh dội ra như lúc họ mới bước vào nhà. Gian phòng còn đơn giản hơn bên ngoài rất nhiều, vật dụng cá nhân vắng bóng đến đơn bạc, tất cả trông như một căn hộ bán trọn gói. Bên góc là một chiếc đệm lớn đủ hai người đàn ông trưởng thành nằm, chăn gối được xếp vuông vức đúng phong cách quân đội. Jungkook ước chừng Jimin có nằm ngửa, giang tay giang chân ra thì cũng không lấp hết được chiếc nệm đó. Hình ảnh tưởng tượng khiến cậu phải lén tủm tỉm.
"Anh sẽ nhờ Taehyung mang qua một nệm đơn nữa." Jimin nói chắc nịch, dường như muốn chặn mọi đường kháng cự.
"Sao vậy? Em thấy dư chỗ rồi, thêm đồ thì chật phòng anh lắm. Với lại chỉ ngủ vài ngày thôi mà." Không hề có tác dụng với Jungkook.
"Thoải mái hơn."
"Em ngủ không có lăn đâu! Nệm của anh bốn người ôm nhau nằm còn vừa đó!"
"Nhưng chúng ta không có ôm nh-"
Jimin tự ngậm miệng, vô thức đảo mắt sang chỗ khác khi ánh nhìn toả sáng của Jungkook tràn ngập ý vị thắng lợi. Anh rõ ràng đã thị uy và kỷ luật Jungkook rất nhiều lần, khẳng định cho một tên nhóc có thân phận đặc biệt biết lễ độ là gì. Anh nghĩ đứa bé này nếu không căm ghét thì cũng chẳng muốn phải dính dáng gì đến mình.
Thế nhưng Jungkook lại ở đây, ánh mắt long lanh và nũng nịu nhìn anh, vẻ nài nỉ chỉ khiến người ta muốn chiều chuộng. Cuối cùng thì đã có một người nhận được toàn bộ những gì cậu ấy muốn, dù Jungkook chẳng hiểu sao mình lại cố chấp như vậy. Jimin bất đắc dĩ dùng sự im lặng làm đồng thuận, song cứ thế rời khỏi nhà vì có việc riêng, dặn dò Jungkook nên sử dụng nhà tắm và tủ quần áo của anh ấy như thế nào.
Dĩ nhiên là cậu trai sẽ chẳng thể ở yên một chỗ. Jungkook chọn bộ đồ rộng rãi và thoải mái nhất của Jimin, khoác thêm chiếc áo gió đen, rồi hào hứng rời khỏi căn hộ.
Vừa bước ra khỏi hành lang, khung cảnh những toà nhà san sát với các lối đi kết nối trên không chằng chịt lại xuất hiện. Nó có gì đó thật kỳ vĩ, cái cách mà sắt thép lạnh lẽo xếp chồng lên nhau tạo nên nơi bao bọc những con người cuối cùng còn lý trí trên trái đất. Jungkook đi thang máy xuống tầng cuối cùng, nơi chỉ có xí nghiệp sản xuất và một số hoạt động thương mại nhỏ lẻ. Và cuối cùng cậu cũng thấy được đất cát màu nâu tung bụi dưới chân mình, một luồng khí nóng ẩm bao trùm khi nơi sâu nhất Mikrokosmos rơi vào tầm mắt.
Tất cả mọi thứ có cảm giác lâng lâng và lạ lẫm như một giấc mơ dù Jungkook biết nó không phải. Cậu đã sống tại Hệ Thống hai mươi năm trời, quen thuộc với tất thảy sự giả dối đó, điều ấy khiến chính hiện thực phần nào trở nên hư ảo. Namjoon nói rằng sự thật không dễ chịu, thế nhưng cảm giác thuộc về nơi này cùng những chàng trai ở phi thuyền Mono mãnh liệt đến mức Jungkook không muốn rời đi.
Mạch suy nghĩ của Jungkook bất ngờ đứt đoạn, cậu hoàn toàn không kịp phản ứng khi một dòng nước ngập ngụa bụi bẩn màu nâu dội thẳng lên người mình. Chàng trai chôn chân tại chỗ, cảm nhận thứ nước bốc mùi giẻ lau cũ và dầu để lâu ngày ướt át chảy trên cơ thể mình, ngơ ngác nhìn sang bên trái.
Giữa khung cửa sổ cũ kỹ được sơn bằng những sắc màu rực rỡ là một cô gái Châu Á tóc ngắn xinh đẹp, đầu quấn khăn che bụi và tay cầm xô nước bẩn đã hất đi cứng đờ trong không trung. Hai đôi mắt to tròn trân trối nhìn nhau, chẳng một âm thanh nào vang lên ngoài tiếng nước thối cứ tí tí tách rơi xuống đất cho đến khi cô gái ấy thảng thốt.
"Ối trời! Chị xin lỗi! Em không sao chứ?"
Cô gái nói xong thì đặt xô xuống và lui vào để chạy đến cửa, Jungkook có thể nghe thấy âm thanh đồ đạc bị đá đổ vọng ra từ trong nhà. Chỉ vài giây sau thì cô ấy đã xuất hiện, sốt sắng nhìn từ trên xuống dưới Jungkook đầy áy náy.
"Trời đất ơi... Chị thực sự không thấy em đang đến..." Cô đưa tay định lấy khăn thấm bớt nước, song lại do dự vì không muốn đụng chạm cơ thể một chàng trai lạ.
"Không sao đâu ạ, em cũng lơ đãng mà." Jungkook khoát tay.
"Do chị đoảng đó chứ! Em vào bên trong đi, chị lấy một bộ đồ cho em thay đỡ!"
"Thực sự không cần đâu ạ, em có thể trở về nh-"
"Nước đó chị vừa cọ bếp đấy, em dám vào thang máy không?"
Jungkook nghĩ đây là nghiệp, tình huống giống y hệt cái cách mà mình đã chèn ép Jimin lúc nãy. May mắn thay, cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi phát hiện đó không phải là ngôi nhà bình thường, mà một cửa hàng hoa giả. Khi cậu bước vào, những cành hoa cùng dụng cụ vẫn còn vất lung tung khắp nơi, chiếm trọn bàn tròn, đối lập với mấy chiếc kệ cao gọn gàng trưng sản phẩm đã hoàn thành. Bên cạnh bàn gỗ lớn là một cô bé chỉ tầm sáu, bảy tuổi đang lọ mọ tỉa đoá cúc trắng, khuôn mặt tròn trịa bé xíu chăm chú đến nỗi không để ý những gì xung quanh.
"Đây là cửa hàng gia đình nên hơi chật chội, em cứ ngồi tạm ở đây cũng được. Chị là Eunha, đó là con gái chị, Haneul. Haneul-ahh, chào chú đi con!" Eunha thoăn thoắt di chuyển và bưng một chiếc ghế gỗ ra cho Jungkook.
Cô bé kia giờ mới ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn người lạ trước mặt. Nhỏ nghiêng đầu, môi dẩu lên.
"Chào chú ạ!" Biểu cảm ngơ ngác tan thành một nụ cười rạng rỡ, Haneul không hề sợ người lạ, ngược lại có vẻ năng động vô tư hệt như mẹ mình.
"X-Xin chào. Em, ah, uhm- chú là Jungkook." Jungkook bối rối lấy ngón trỏ gãi tóc, có cảm giác như năng lượng của cô gái tên Eunha kia dường như nhân đôi lên.
"Hì." Eunha khì cười trước điệu bộ của chàng trai cao ráo nhưng đầy e dè đó, "Chị sẽ lấy cho em một bộ quần áo của chồng chị. Hai người cũng hao hao dáng nhau. Em cứ tự nhiên ngắm tiệm nha."
Cô gái nói xong thì biến mất vào gian sau, để lại Jungkook một mình ngơ ngác đối diện với Haneul. Cô bé tròn mắt nhìn chàng trai với dáng ngồi còn ngoan ngoãn và khúm núm hơn cả mình, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu. Jungkook cũng chưa biết rằng Haneul đã luôn làm bạn với những người đàn ông cực kỳ oai phong.
"Chú ơi," Haneul chợt nhảy xuống khỏi chỗ ngồi và tung tăng đến trước Jungkook, hồn nhiên nắm lấy cổ tay cậu chàng. "Chú đừng sợ, mẹ không la chú đâu. Haneulie chỉ chú làm hoa nhé?"
Jungkook dở khóc dở cười nhìn cô bé dường như đang dỗ dành mình, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó vì mùi hương không được dễ chịu lắm bốc lên từ quần áo. Song, cậu cũng chỉ biết thuận theo mà sang ngồi tại bàn gỗ bày biện đủ thứ dụng cụ kia, nơi Haneul dường như đang cắt cánh hoa để gắn vào những chiếc nhuỵ và cành đã có sẵn. Vài bông cúc đã hoàn thành cắm trong một chiếc hộp hở nắp, nom có chút vụng về nhưng hẳn đã được làm vô cùng cẩn mẫn.
Cậu dành một quãng thời gian nghe Haneul líu lo giảng giải lại cách tỉa cánh hết sức tỉ mỉ, có vẻ cô bé nhớ như in lời của người đã hướng dẫn mình. Như một người mới vào nghề hiếu học, Jungkook tiếp nhận từng chữ và khi khi còn cố tình hỏi lại Haneul, đương nhiên cô bé cực kỳ hào hứng giải thích.
Lướt mắt qua góc bàn sát tường, Jungkook thấy hai tấm hình được lồng khung gỗ toát lên nét ấm áp của gia đình. Một hình chắc hẳn là gia đình họ, trong đó có Haneul lúc còn ẵm ngửa, Eunha và một người đàn ông nét mặt hiền hoà. Hình còn lại là Eunha cùng một cô gái tóc nâu, họ ôm sát nhau và rạng rỡ cười vào ống kính.
Khi Eunha trở ra, cô không kìm được mà nhếch miệng trước cảnh tưởng cậu trai lạ mặt kia đang chăm chú cùng con gái mình làm hoa giả.
"Haneul-ahh, con bắt chú phụ à?" Eunha nghiêng đầu cười, trêu ghẹo cô bé.
"Dạ hong, Haneulie đang chỉ cho chú làm mà!" Cô bé ngọng nghịu phản bác, trông vậy mà cứng cỏi lắm.
"Đúng rồi, Haneulie dạy chú giỏi ghê." Jungkook vui vẻ hùa theo.
Cuối cùng thì họ cũng phải dừng buổi workshop ngẫu hứng để Jungkook thay ra bộ đồ ẩm ướt hôi hám kia. Đúng là cỡ người của Jungkook và chồng Eunha tương tự nhau, cảm giác khi mặc vào khá vừa vặn, thoải mái.
"Uhm, Eunha-ssi, bộ đồ vừa lắm ạ. Em cám ơn." Jungkook bước đến chỗ cô gái đang ngồi cùng con mình, dè dặt nói. "Sau khi giặt em sẽ ghé sang trả lại ngay."
"Đừng gấp. Khi nào cũng được mà." Eunha cười. "Vậy, em đến đây được mấy ngày rồi?"
"Sao chị biết-"
"Rất ít người xuống tận dưới này, và chị quen mặt họ. Mikrokosmos không phải là một nơi quá lớn. Vả lại, em toả ra hơi thở của một người mới. Nào, ngồi xuống đi. Cô giáo Haneul sẽ không vui nếu buổi học bị bỏ dở đâu."
Câu bông đùa của Eunha làm Jungkook cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu cũng buông bỏ đề phòng với người con gái này. Họ vụn vặt trò chuyện, song phần lớn là Haneul hớn hở giành lời hướng dẫn "học trò" của mình.
"Eunha-ssi, chồng chị đẹp trai thật đó." Jungkook nhìn về tấm ảnh trên bàn, nhếch lông mày bình luận.
"Lại chả. Anh ta tán đổ được chị mà." Eunha bĩu môi với một biểu cảm đắc chí vờ vịt. Cô thấy Jungkook dời ánh nhìn sang tấm hình bên cạnh, mắt hơi chùng xuống. "Còn đó là bạn thân nhất của chị."
"Ah..."
"Cô ấy mất rồi."
"Dạ?"
Jungkook giật phắt lên chỉ để thấy cô gái vốn rạng rỡ tươi tỉnh kia bỗng hạ mắt, nụ cười trở nên mờ nhạt.
"Em... em rất tiếc." Jungkook lí nhí nói, bối rối không biết phải làm thế nào khi vô tình khơi dậy kỷ niệm buồn của người khác. Thế nhưng Eunha chỉ lắc đầu một cái rồi lại cười toe, mái tóc ngắn rung rinh bên xương hàm.
"Không sao mà. Chuyện đã qua mấy năm rồi. Nó cũng sẽ không thích nếu chị cứ tỏ ra ủ dột về nó đâu. Em biết không, Hana với người yêu nó hồi đó hài kinh khủng ấy. Hai đứa nó bằng tuổi nên cứ suốt ngày cãi nhau như chó với mèo, nhưng lúc nào cũng gắn bó."
Jungkook gượng gạo cười, cố gắng phụ hoạ cho người con gái đang vui vẻ kể chuyện nhưng không giấu được nét tổn thương.
"Rồi, uhm, em biết đấy, chiến tranh mà." Eunha hơi cúi đầu, nụ cười mang theo trầm tư, khuôn mặt xinh đẹp bỗng như già đi mấy tuổi khi thiếu vắng nét sinh động. "Người yêu nó qua đời trong một nhiệm vụ. Một thời gian sau thì..."
Không khí trong cửa tiệm vô thức lặng xuống, cả Haneul đang ríu rít cũng dường như cảm nhận được điều gì đó mà không cất lời nữa. Haneul chuyền chiếc cành gắn sẵn nhuỵ sang cho cô, đôi mắt chớp chớp lo lắng. Lúc bấy giờ thì cô gái nom còn khá trẻ trung kia mới thể hiện nét dịu dàng, trầm ổn của một người mẹ, nhẹ nhàng vuốt tóc con.
"Cậu ấy đã hy sinh anh dũng. Thực sự là một trong những đặc chủng binh xuất sắc nhất của HEEF." Lời nói của Eunha như thì thầm, cô trôi vào dòng hồi tưởng về những người thân thương đã khuất. Thế nhưng đôi mắt Jungkook chợt mở lớn, phản ứng với thông tin kia.
Eunha ngẩng lên khi nhận ra Jungkook đột nhiên im bặt, thất thần nhìn xuống nhành hoa gắn dở dang, dường như lạc vào thế giới của mình. Cậu cố không suy diễn quá nhiều, thế nhưng mọi thứ trùng hợp đến khó hiểu, và hình ảnh quằn quại với nội tâm chính mình của Jimin vẫn chưa bao giờ rời khỏi tâm trí.
"Người Jimin yêu thương nhất, đã chết vì những chiếc xúc tu. Vì một khắc thở phào và quên mất ký ức cơ bắp của chúng."
"Jungkook, có thể em cậu còn không muốn điều đó!"
"Chết tiệt! Anh quên mất. Đã gần đến Mikrokosmos rồi."
"Người yêu nó qua đời trong một nhiệm vụ. Một thời gian sau thì..."
"Cậu ấy đã hy sinh anh dũng. Là một trong những đặc chủng binh xuất sắc nhất của HEEF."
Jungkook quay cuồng trong suy nghĩ, và đương lúc những mảnh ghép đang mờ nhạt tạo thành hình dạng câu trả lời cuối cùng thì cánh cửa trước tiệm hoa bỗng bật mở. Ba người đều quay lại nhìn, rơi vào mắt là một chàng trai tóc đen với thường phục cùng màu, nổi bật lên giữa những kệ hoa muôn sắc.
"Chú Jimin!" Haneul reo lên và nhảy tót khỏi ghế, những bước chân nhỏ xíu đưa cô bé vào vòng tay rộng mở của Jimin. Anh bồng Haneul lên nhưng mắt vẫn ngạc nhiên hướng về chàng trai đang ngồi bên bàn, bất ngờ trước sự hiện diện của cậu.
"Em?" Jimin mở miệng, mắt đánh qua đánh lại giữa Eunha và Jungkook.
"Hai người biết nhau à?" Cô gái tựa tay lên cằm, nhạy bén nhận ra biểu cảm khác thường của hai chàng trai. Và Jungkook đã hoàn toàn khẳng định được.
Sau khi giải quyết công chuyện, Jimin vội vã chạy xuống tầng cuối để dành thời gian thăm hỏi gia đình Eunha. Anh chỉ chưa bao giờ ngờ được người đang ở nhờ nhà mình lại ở đây, quen biết Eunha cùng Hanuel qua một cuộc gặp gỡ tình cờ. Dù sao thì, có lẽ Jimin cũng chỉ thấy duyên phận là một điều kỳ diệu.
Jungkook thì không. Cậu im lặng từ đó cho đến hết quãng đường về nhà, luôn cố tình đi thật chậm và len lén nhìn bóng lưng Jimin. Thiếu đi những lớp áo khoác cùng trang bị, cần cổ mềm mại và thanh mảnh của chàng trai lộ rõ dưới ánh sáng nhân tạo tờ mờ, tạo nên cảm giác có thể bị bóp gãy bất kỳ lúc nào. Ảo ảnh ấy cứ đeo bám Jungkook đến lúc họ gượng gạo chia sẻ chiếc nệm lớn đó, giống như cậu mơ hồ thấy được những khung cảnh luôn giam hãm Jimin trong giấc mơ.
Sự giao tiếp tối thiểu vụt tắt cùng ánh đèn, khung cảnh căn phòng nhỏ chỉ còn những luồng sáng xanh yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ. Ở Mikrokosmos, họ đổi màu ánh sáng theo các múi giờ trong ngày, không muốn cảm quan của con người về thời gian cũng bị chôn vùi dưới đất cát. Vì vậy, đây hẳn là "ánh trăng". Ánh sáng ấy hắt một phần lên bóng lưng người đang quay mặt vào tường, xương bả vai gấp ghềnh dưới lớp vải sờn cũ.
Jungkook không biết mình đã thao thức bao lâu, đôi mắt vượt qua ngưỡng mỏi mệt, song lại dịu xuống khi dần quen với bóng đêm. Bất chợt, Jimin phát ra một tiếng kêu khe khẽ, gần như là tỉ tê.
Jungkook hơi nhấc người dậy, toan đưa tay chạm vào anh, nhưng vô thức rụt lại khi nghe thấy thanh âm ấy cao vút và đứt quãng hơn. Jimin rên rỉ, giọng gằn ra những câu từ bị bóp méo với ngữ âm không hoàn chỉnh, cơ thể cuộn vào, hai chân co lại.
Người chiến binh khoác lên mình hai lớp áo giáp, một để chống chọi bom rơi đạn nổ, một để che đậy những mất mát luôn kêu thống đến khốn cùng từ trong tâm hồn. Jungkook thẫn thờ nhìn bóng lưng run rẩy của anh, song chợt nhật ra. Chàng trai với vỏ bọc gai góc này đã chiến đấu mà không màng đến cơ thể mình thương tổn, chỉ có máu thịt của những người thân cận mới khiến anh sợ hãi khôn nguôi.
Đó là lí do Jimin chuyên nghiệp và chuẩn xác đến cứng nhắc. Vì anh sợ.
Có một khoảng không nào đó trong tâm trí Jungkook trống rỗng, tất thảy còn lại chỉ là bản năng thuần tuý mà cậu đã từng chiêm nghiệm. Bản năng điều khiển cả tư duy và lí trí, bản năng đã thúc đẩy hành động vượt xa những quy luật của giới hạn khi cậu chỉ muốn đưa Jimin ra khỏi tình huống sinh tử đó. Cậu dần hiểu rõ nó hơn.
Đôi bàn tay ngưng đọng giữa không trung bỗng không còn do dự, Jungkook nép sát vào bờ lưng người kia. Cậu ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ nhàng siết lấy cơ thể run rẩy. Không rõ qua bao lâu, hơi thở của Jimin chậm lại, những thanh âm mềm nhẹ dần yếu đi cho đến khi chúng tan vào màn đêm.
Không ai biết rằng giữa cơn giằng co mê mê tỉnh tỉnh, Jimin có một lần ý thức được hơi ấm lạ lẫm đang bao quanh mình chăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro