kimtrung 338-343
Đươngnhiên có lẽ đối với ma pháp sư mà nói thì không có khả năng, nhưng đốivới Long Nhất thì lại chẳng có khó khăn gì cả. Vận dụng nội lực thu nhỏhỏa cầu cũng chỉ như một món ăn nhỏ?
Tạp Gia ngừng phun huyết, xoayngười có chút kinh ngạc nhìn Long Nhất. Trước đây hắn thật sự cũng rấtcoi nhẹ Long Nhất, không có nghĩ đến thực lực Long Nhất lại mạnh nhưvậy.
Long Nhất liếc mắt nhìn tình huống bốn phía xung quanh. Lúc nàyNạp Lan Như Nguyệt giận dữ nhìn Đông Phương Khả Hinh nhưng không cóđộng thủ. Man Ngưu cùng với phục ma côn pháp đã áp chế được hai gã thủhộ kị sỹ, còn Vô Son thì đứng ở một bên, tựa hồ hết thảy những việc nàyđều không có quan hệ tới nàng.
"Còn đánh nữa? Chỉ là hiểu lầm thôi, tại sao lại hung hăng như vậy?" Long Nhất cười hắc hắc nói.
"Nếuthực lực ngươi chỉ như vậy thì hãy thúc thủ chịu trói đi." Tạp Gia thuhồi vẻ mặt kinh ngạc, thản nhiên nói, hoàn toàn không có để chiêu vừarồi ở trong lòng.
Long Nhất nhíu mày, chẳng lẽ ngươi còn che dấuthực lực chưa có dùng đến? Nhìn dáng vẻ hắn tự tin như vậy, cũng khôngphải là chỉ nói bâng quơ.
"Ta muốn xem ngươi như thế nào để cho tathúc thủ, có bản lãnh gì cứ đến đây xuất ra đi." Long Nhất khóe miệngmỉm cười nói, nhưng trong tận đáy lòng cũng không dám khinh thường.
TạpGia thôi động thánh quang trường thương nhằm hướng Long Nhất đánh tới,đồng thời bạch quang trên người hắn chợt lóe lên, không khí trong phútchốc như đông kết lại.
"Lĩnh vực!" Long Nhất vẻ mặt ngưng trọng,thật sự không nghĩ tới là với niên kỉ thoạt nhìn không lớn, vậy mà hắnlại có thể đạt tới cảnh giới như thế. Hắn còn tưởng rằng tại quang minhgiáo hội, lĩnh ngộ được lĩnh vực chỉ có quang minh giáo hoàng Tra NhĩTư. Thực lực của quang minh giáo hội không đơn giản như vẻ bề ngoài.Trong một sát na linh quang chợt hiện lên trong đầu Long Nhất, nhưngtrong khoảng thời gian ngắn, dưới tình huống này không cho phép hắn suynghĩ.
"Ngươi nói đúng rồi, hơn nữa đây không phải là lĩnh vực bìnhthường, đây là thánh quang lĩnh vực, ngươi không thể thi phóng cái gìngoài quang hệ mà pháp cùng đấu khí, mà thực lực của ta tại lĩnh vựcnày có thể gia tăng gấp đôi. Trừ phi ngươi đạt tới trình độ kiếm thầnhoặc pháp thần, bằng không ngươi hãy nhận thua đi." Tạp Gia đắc ý cườinói.
Long Nhất cười hắc hắc, nhìn dáng vẻ Tạp Gia có lẽ đạt tới cảnhgiới kiếm thánh. Thực lực tăng lên gấp đôi khẳng định rất kinh khủng,nhưng lúc này máu của hắn đang nóng lên.
"Thật sao? Thực lực ngươicàng mạnh ta càng cao hứng. Ta thích nhất là thấy bộ dạng cao thủ trướcmặt ta, lĩnh vực thì sao." Long Nhất hắc hắc cười nói. Nơi này có thểvận dụng quang hệ ma pháp, như vậy là đủ rồi. Cho dù không thể vận dụngma pháp thì hắn với ngạo thiên quyết tầng thứ tư cũng không có gì phảisợ hãi.
"Vậy hãy thử xem." Tạp Giao vẻ mặt âm trầm, thánh quang trường thương xuất hiện quang mang như một con răn khóa chặt Long Nhất.
LongNhất hừ lạnh một tiếng, từ không gian giới chỉ lấy ra cự kiếm. Nội lựckết hợp với nguyên tố quang hệ ma pháp, cũng tại lúc này trên thân kiếmphát kiếm quang như thánh quang đấu khí. Vốn Long Nhất sử dụng đấu khíkết hợp cùng nguyên tố quang minh ma pháp cũng có thể coi như sử dụngthánh quang đấu khí. Nhưng về bản chất thì thánh quang đấu khí này cùngvới thánh quang đấu khí của Tạp Gia là hoàn toàn khác nhau. Tạp Gia đấukhí bởi bản thân mang quang mang chúc tính, còn đấu khí của Long Nhấtkhông có chúc tính, mà chỉ sử dụng nội lực dung hợp mà thành. Bởi vậytại thánh quang lĩnh vực này đấu khí của Long Nhất chỉ có thể sử dụngnhư vậy.
Thân hình Tạp Gia chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh tiến tớitấn công. Long Nhất nắm chặt cự kiếm đón đỡ, trong lúc thời khó phânthắng bại.
Thánh quang đấu khí của Tạp Gia do lĩnh vực mà tăng lên,uy lực thập phần cường đại, từng đạo thương mang đánh tới, ngăn chặnhết đường lui của Long Nhất. Nhưng mà Long Nhất dựa vào ngạo thiênquyết tầng thứ tư chống đỡ vô cùng nhàn nhã, lợi dụng xảo kình khiếncho thương mang chạm vào nhau và triệt tiêu. Hắn như một con cá trạchlượn qua lại, có vẻ dễ dàng, tự nhiên.
"Uy, vị Tạp Gia huynh này, taxem ra thì lĩnh vực của người cũng xoàng xĩnh mà thôi, đừng lãng phíkhí lực nữa.. Ta xem thì hai thủ hạ của ngươi cũng không nhanh lắm, xemchừng không được tốt." Long Nhất vừa cười vừa nói.
Tạp Gia không có bị lời nói của Long Nhất ảnh hưởng mà phân thần, ánh mắt hắn càng thêm âm độc, thế công càng ngày càng sắc bén.
"Tachửi ông nội ngươi, ngươi uống nhằm thuốc kích thích chắc?" Trước sauLong Nhất lóe lên lưỡng đạo thương mang công kích. Thực tế hắn né tránhcũng không có thoải mái gì, mỗi một đạo thương mang đều ẩn chứa nănglượng vô cùng cường đại. Hắn không dám ngạnh tiếp, chỉ có thể tá kình,nhưng cũng vô cùng tiêu hao nội lực.
"Uy, nếu ngươi không có ngừngtay, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Long Nhất lớn tiếng nói. Mặc dùtiểu tử này không ngừng công kích, nhưng hắn cũng không phải là khôngcó biện pháp đối phó.
"Bớt nói nhảm đi, cứ tới đây." Tạp Gia cắn răng nói.
LongNhất cũng không muốn cùng hắn dây dưa nữa. Tinh thần lực cường đại củahắn đột nhiên từ mi tâm xuất ra, hắn chấp kiếm, thân thể kỳ dị vũ động,chiêu thức mềm nhẹ phiêu hốt mang theo một loại uy lực quỷ dị.
Lúcnày Man Ngưu đánh cho hai gã thủ hộ kị sỹ phun huyết lui về phía sau,thu hồi lục ngọc tài quyết nhìn về phía lĩnh vực mà Long Nhất đang ởtrong. Hai thánh nữ cũng đồng thơi đi tới.
Công kích của Tạp Gia dầndần chậm dần, hắn muốn khống chế bản thân nhưng trong lòng nổi lên mộttrận đau đớn, bi thương khiến cho hắn không thể vượt qua tình cảm. Hắncơ hồ muốn quên đi bản thân đang ở trong trận chiến.
Long Nhất huy động cự kiếm trong tay, thân hình hư ảo lóe ra, đám đông chung quanh đang vây xem cũng bắt đầu yên tĩnh lại.
ManNgưu mắt không rời Long Nhất, đột nhiên gãi gãi ngưu giác kêu lên: "Tađã nhớ ra, lão đại sử dụng chiêu này là chiêu tương tư kiếm."
"Tương tư kiếm?" Nạp Lan Như Nguyệt đi tới nhẹ giọng hỏi.
"Đúngvậy. Lúc trước lão đại tại rừng rậm tinh linh trong khi nhảy múa đãdùng. Lúc đó đã hấp dẫn tất cả các loài chim trên trời tới. Nhưng khônghiểu hôm nay như thế nào lại không thấy?" Man Ngưu nói xong nhìn vềphía bầu trời, trên không trung chỉ thấy có những chú chim nhỏ bay vòngquanh, không giống như lúc trước tại rừng rậm tinh linh có vạn điểucùng tề tựu.
Kỳ thật không phải uy lực của tương tư kiếm yếu đi, màlà Long Nhất cùng Tạp Gia đang ở trong thánh quang lĩnh vực, ảnh hưởngcủa tự nhiên đối với bên ngoài cũng không có cường đại. Nhưng cũng đủđể cho những người vây xem yên tĩnh, im lặng.
Mặc dù ở trong lĩnhvực của bản thân nhưng Tạp Gia cũng không có cảm thấy tốt. Long Nhất sửdụng tinh thần lực cường đại dẫn động tương tư kiếm quyết, đối với TạpGia có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Công kích của Tạp Gia hoàn toàn dừnglại, chỉ ngơ ngác đứng nhìn thân ảnh phiêu hốt của Long Nhất, vẻ mặtbuồn vui lẫn lộn. Đông Phương Khả Hinh được quang minh giáo hoàng TraNhĩ Tư nhận làm dưỡng nữ. Tạp Gia đối với nàng rất có tình cảm, hắncùng với nàng từ nhỏ lớn lên, nhìn nàng trở thành một tiểu thư cao quý.Tình ý càng ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn biết bản thân trong mắt nàngchỉ là một vị ca ca bình thường. Bởi vì trong lòng nàng đã sớm trànngập hình bóng một người. Hắn chỉ có thể giam cầm tình ý của bản thântrong tận đáy lòng, yên lặng bảo vệ nàng, ai có thể biết được nội tâmhắn thống khổ.
Tạp Gia lệ rơi đầy trên mặt. Trước mắt chính là khuôn mặt tươi cuời tuyệt mỹ của Đông Phương Khả Hinh.
Tinhthần không thể khống chế, lĩnh vực không cần đánh cũng tự phá. LongNhất thu chiêu lại đứng nhìn thủ hộ kị sỹ ngơ ngác rơi lệ, lắc lắc đầu.Tinh thần hắn so với mình tưởng tượng thì còn kém hơn, tương tư kiếm đệnhất chiêu hắn còn chưa có xử ra hết.
"Tạp Gia, ngươi làm sao vậy?"Đông Phương Khả Hinh lướt tới, lắc lắc Tạp Gia đang thất thần rơi lệ.Tạp Gia vẫn đứng im không nhúc nhích.
"Biểu ... ... Tây Môn Vũ, ngươi đã làm gì đối với hắn?" Đông Phương Khả Hinh quay đầu, ánh mắt đầy hận ý nhìn Long Nhất
"Hắnkhông có việc gì, trong chốc lát sẽ trở lại bình thường thôi. Ngươibiết hắn vì cái gì mà biến thành như vậy không? Bởi vì hắn quá yêungươi." Long Nhất lạnh nhạt nói.
Đông Phương Khả Hinh im lặng. Tình cảm Tạp Gia đối với nàng, nàng vốn đã biết, chỉ là trong lòng nàng ... ...
LongNhất vẫy tay ra hiệu, dẫn ba người Man Ngưu tiến lên. Đám đông vâyquanh tự động tách ra thành một con đường, đưa ánh mắt kính sợ nhìn bọnhọ rời đi. Bọn họ có thể không sợ hãi? Thủ hộ kị sỹ của quang minh giáohội với lĩnh vực của mình còn bị hắn dễ dàng đánh bại, bây giờ đang ngơngác mất hồn còn chưa có tỉnh lại. Nghĩ tới từ nay về sau danh tiếngcủa Long Nhất không còn chỉ có mỗi dâm danh.
"Biểu ca" Đông Phương Khả Hinh thê lương kêu.
Long Nhất đình chỉ cước bộ, ngay sau đó lại bước tiếp, rốt cục không có quay đầu lại.
"Nàngthật đáng thương, dù sao cũng là biểu muội ngươi, ngươi như thế nào lạiđang tâm cự tuyệt nàng." Trên đường đi Nạp Lan Như Nguyệt vừa nhìn LongNhất vừa nói.
"Nếu không làm vậy không chừng còn xuất hiện nhiều phiền toái nữa." Long Nhất cười khổ nói.
"Vì cái gì? Nàng xinh đẹp như vậy, ta không tin sắc lang ngươi không động tâm." Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.
"Đừnghỏi nhiều như vậy, bằng không ta có thể nghĩ ngươi đã yêu ta, nếu khôngsao ngươi lại quan tâm đến ta như vậy." Long Nhất định đem sự tình ĐôngPhương Khả Hinh chỉ muốn độc chiếm hắn nói ra, nhưng nghĩ lại thì nóinhiều như vậy để làm gì?
"Ta quan tâm chỉ bởi vì tò mà mà thôi." Nạp Lan Như Nguyệt nói.
LongNhất cười cười nói: "Đừng nói những lời vô dụng này, hiện tại thị trấnđã đầy người, chúng ta tới bên ngoài Lôi Thần cấm khu nghỉ một đêm.Sáng sớm mai sẽ hành động."
Bốn người bắt đầu đi tới rừng rậm nguyênthủy Lôi Thần cấm khu. Với tốc độ phi hành của bọn họ, chỉ hai giờ đãtới bên ngoài Lôi Thần cấm khu. Lúc này bọn họ mới phát hiện có nhiềungười có chủ ý giống bọn họ. Bên ngoài đã có rất nhiều trướng bồng.
"Mau nhìn, Huyết sát dong binh đoàn kỳ tích đã trở lại." Chẳng biết ai đó hét lớn một tiếng, nhiều người từ trướng bồng đi ra.
Bốnngười Long Nhất dừng lại ở không trung, chỉ thấy ước chừng ba trămngười bay vọt ra từ lối vào Lôi Thần cấm khu. Quần áo trên người mỗingười đều có huyết tích, thần tình hoảng sợ mỏi mệt.
Vôsố người kêu lên, toàn bộ vây quanh hỏi tình huống bên trong. Một số tếtự vận dụng trì dũ thuật nhằm giúp những người này khôi phục khỏi mỏimệt và sợ hãi.
Chỉ là những người sống sót này không muốn nhắc lạisự tình phát sinh bên trong. Sau khi chỉnh đốn lại liền nhằm phươnghướng trấn nhỏ rời đi.
Từ những lời của nhóm người này, bốn ngườiLong Nhất hiểu được một cách đại khái tình huống xảy ra. Nguyên nhân làdo Huyết sát dong binh đoàn cùng Kỳ tích dong binh đoàn là hai dongbinh đoàn lớn tại Thương Lan đại lục. Hai dong binh đoàn cấp A này liênkết với nhau được 3000 quân tinh nhuệ cùng tiến vào Lôi Thần cấm khu.Đáng tiếc những kẻ này cũng bị giết đến phải tháo chạy. Ba ngàn ngườiđi, hầu hết đều bị chết, đến 8, 9 phần. Kinh nghiệm lần này khiến chonhững kẻ sống sót cả đời gặp ác mộng. Từ nay về sau lại có thêm haidong binh đoàn cấp A bị xóa tên khỏi Thương Lan đại lục.
Long Nhấtkhông khỏi có chút lo lắng cho Hồng Nương Tử. Tuy Thiết Huyết dong binhđoàn nằm trong mười dong binh đoàn cấp A đứng đầu, nhưng những kẻ đãchết ở Lôi Thần cấm khu chẳng biết đã có bao nhiêu vong hồn, bọn họliệu có là ngoại lệ?
Bất quá nhớ lại thì Hồng Nương Tử đã một lầnnhanh chóng dẫn dong binh đoàn xông qua Lôi Thần cấm khu, hơn nữa HồngNương Tử là một người cực kỳ cẩn thận, nếu thấy sự việc không thể thìsẽ thối lui không quản đến.
Long Nhất chọn một chỗ xa hơn để dựng trại. Mỗi người một cái trướng bồng. Mà lúc này trời cũng đang dần tối.
Đốtlửa lên, bốn người cùng ngồi một chỗ, không ai nói gì cả. Long Nhất hơinheo mắt, có chút thất thần, ở phía xa xa một số ít mạo hiểm giả đanghuyên náo, âm thanh tựa hồ càng ngày càng trở nên xa xôi.
"Thịtnướng cơ hồ đã được, ngươi còn ngây ngốc cái gì a." Nạp Lan Như Nguyệtngửi mùi thơm, đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào Long Nhất.
Long Nhất cả kinh tỉnh lại, lật mặt thịt, tiếp theo đó lại ngồi ngây ngốc.
"Uy, ngươi làm sao vậy? đang nghĩ tới biểu muội? Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
LongNhất phảng phất vẫn tiếp tục xuất thần, không phải không nghe được câuhỏi, chỉ là hắn bây giờ không có tâm trí nói chuyện. Một chiêu tương tưkiếm kia không chỉ có ảnh hưởng tới Tạp Gia, đồng dạng cũng ảnh hưởngtới chính bản thân hắn, chân trời góc biển còn có tận cùng, chỉ cótương tư là vô tận.
Nạp Lan Như Nguyệt mở miệng muốn nói, nhưng thấy hình dáng Long Nhất như vậy cũng tựa đầu vào một bên không để ý tới hắn nữa.
Bóngđêm ngày càng dầy đặc, âm thanh huyên náo bốn phía dần dần chìm xuống,chỉ còn lại tiếng côn trùng trên cây, trong bụi cỏ chẳng biết mọi mệtkêu to.
Đống lửa đã tàn, chỉ còn vài đốm lửa vẫn cháy sáng. Bốn người Long Nhất đều tự về trướng bồng ngủ.
Lúcnày Long Nhất đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại hào hoa trongtrướng bồng. Nếu có người ở đây lúc này khẳng đinh sẽ chấn động. Khuônmặt tuấn tú của Long Nhất thống khổ vặn vẹo, biến hình. Cái trán và vàcổ lộ ra, trên ngưồi hắn đều là vết bẩn, cổ họng vô ý phát ra tiếng rênrỉ.
"Thương ... ... Lan loạn ... ... Lôi Thần ... ... hàng... ...bích huyết ... ...chiếu nhân gian ... ...tam đăng,,, ,,, trởi cao ... ..." Long Nhất nói ra mấycâu đó một cách đứt quãng, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Bỗng nhiêntrước ngực Long Nhất toát ra một trận quang mang màu trắng, quang mangnhu hòa xoay tròn, như bàn tay mẫu thân bao phủ Long Nhất.
Vẻ mặtđau khổ của Long Nhất dần dần dịu lại, chỉ là khóe miệng vẫn như cũ,thỉnh thoảng lại giật giật vài cái, hạt châu cấp tốc chuyển động, hiểnnhiển là đang mơ tới cái gì đó.
"Tiểu Y ... ..." Hai mắt Long Nhất độtnhiên mở trừng ra, lưỡng đạo tử mang chợt lóe lên rồi biến mất. Hắntoát mồ hôi đầm đìa ở trên giường, quay đầu nhìn bốn phía, như khôngcòn chút khí lực nào, nằm ở trên giường.
Long Nhất nhắm hai mắt lại,trong đầu xẹt qua những mảnh nhỏ của giấc mộng vừa rồi, thế nhưng khôngthể nghĩ ra. Chỉ có những tia chớp màu trắng vỡ ra thành vực sâu, tựahồ còn có thân ảnh của Tiểu Ba cùng Hỏa Kỳ Lân, cuối cùng xuất hiệnTiểu Y với con ngươi trong suốt nhìn hắn, như muốn nói cái gì đó.
Long Nhất cúi đầu suy nghĩ, mở vạt áo mình ra xem, từ đó xuất hiện một hạt châu màu trắng, hắn lẳng lặng nhìn.
"Rốtcuộc sao lại thế này? Thật sự là một giấc mộng kỳ quái." Long Nhất lầmbẩm nói trong lòng, rời khỏi giường, thấy trên người nhớp nháp, hắnmuốn tìm một con sông nhỏ để tắm rửa một chút.
Rời khỏi trướng bồng,bốn phía đều là một mảng yên tĩnh, không nhìn thấy một ai. Long Nhấtbay lên bầu trời, tìm kiếm một dòng suối nhỏ tại rừng rậm nguyên thủynày. Không lâu lắm, Long Nhất tìm được một thủy đàm, liền cởi quần áovà nhảy vào, bơi qua bơi lại rất thỏa mãn.
Lúc này đã vào mùa hè,mặc dù Kỳ Diệp công quốc nằm gần sát Nạp Lan đế quốc, nhưng dù sao cũngcòn một khoảng cách xa. Bởi vậy nơi này so với Thương Nguyệt thành củaNạp Lan đế quốc còn nóng nực hơn nhiều. Long Nhất nhảy vào thủy đàmlạnh lẽo này tắm rửa, cảm thấy rất thoải mái.
Tắm rửa toàn thânxong, Long Nhất hít một hơi thật sâu, lặn sâu xuống đáy thủy đàm. Tuynhiên thủy đàm này không sâu lắm, đến 56 mét đã xuất hiện đủ mọi mầusắc noãn thạch, thật sự là hấp dẫn. Lặn một vòng, Long Nhất cũng khôngcó phát hiện ra cái gì đặc biệt. Long Nhất đang định trồi lên để mặcquần áo rời đi.
Nhưng lúc này Long Nhất đột nhiên máy động, cảm ứngđược một luồng tinh thần ba động từ trên hướng tới, hắn do dự một chútrồi lại lặn xuống đáy thủy đàm.
Ba động nọ càng ngày càng mạnh, LongNhất cũng thấy ngày càng quen thuộc, khi thấy bóng người đứng trên thủyđàm, Long Nhất hoàn toàn xác định thân phận nàng chính là Nạp Lan NhưNguyệt.
"Đã trễ thế này nàng còn tới đây làm gì? Không phải là muốntắm rửa chứ." Long Nhất không khỏi tà ác nghĩ thầm. Nhớ tới hai lần đềulà trong khi nàng đang tắm rửa mà chiếm hết tiện nghi của nàng. Hôm naybóng đêm mê người, bốn bề vắng lặng, đúng là thật lý tưởng cho dã chiến.
Đươngnhiên Long Nhất cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, hắn cũng không thật sựhy vọng xa vời là Nạp Lan Như Nguyệt sẽ cởi y phục tắm rửa.
Nạp Lan Như Nguyệt ngồi xuống thủy đàm, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt trong nước, tựa hồ có chút thất thần.
Thậtlâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, trong miệng thì thầmniệm chú, bạch quang trong tay chợt lóe lên, bố trí một thánh quang kếtgiới bao phủ thủy đàm. Nàng đứng lên, bắt đầu chậm rãi cởi y phục.
"Khôngthể nào lại là sự thật a." Long Nhất cảm giác ma pháp của kết giới bađộng. Nàng ở tại chỗ này xuất ra kết giới, vậy khẳng định là muốn xuốngtắm rửa. Long Nhất trong lòng hưng phấn không thôi.
Tế tự bào trắngđược cởi ra, lộ ra một thân thể trắng nõn, mái tóc dài phủ xuống bênhông, dáng người từ trên xuống dưới toát ra sự quyến rũ. Thân thể mềmmại của Nạp Lan Như Nguyệt từ từ tiến tới, ánh trăng phản chiếu ra ảoảnh, bàn tay nhỏ bé vuốt qua khuôn mặt.
Tại đáy nước Long Nhất ngẩngđầu lên, mặc dù nhãn lực của hắn có tốt, nhìn xuyên thấu qua ánh sángmờ lên tới trên mặt nước, cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ,không rõ ràng. Sắc tâm nổi lên khiến hắn như một con mèo tham lam.
NạpLan Như Nguyệt đưa bàn tay nhỏ bé xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo cáiyếm rơi xuống đất, cái tiểu khố cuối cùng cũng vừa cởi ra.
Nước bắn tung tóe, Nạp Lan Như Nguyệt nhảy xuống thủy đàm, như một mỹ nhân ngư du động trong nước.
LongNhất mở to mắt, hai mắt đong đưa theo cái bóng phía trước. Đây khôngphải là lần đầu tiên hắn thấy thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt,nhưng so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì còn kích động hơn. Lần đầutiên tại Mễ Á công quốc vì che dấu không cho Nạp Lan Như Nguyệt biếtmặt, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì chảy máu mũi mà chết. Lần thứ haitại Đằng Long thành, thiếu chút nữa đã đem nàng làm thịt. Nếu khôngphải lúc đó nàng rơi lệ, nàng đã trở thành đàn bà rồi. Mà lúc này đâyNạp Lan Như Nguyệt lại bơi qua bơi lại trước mặt hắn, lờ mờ trong nướckhiến hắn càng thêm kích thích.
Bất quá đêm nay không thể buông thacho nàng. Long Nhất nuốt nước miếng khi thấy đôi chân dài của Nạp LanNhư Nguyệt đang lay động trong nước. Hắn nghĩ nhiệt độ trên cơ thể hắncó thể làm bay hơi hết nước.
Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt đang xoayngười, thân thể mềm mại nằm trên mặt nước, một đôi mông mềm mại khônghề che dấu, lộ ra trước mắt Long Nhất.
Long Nhất không thể kìm chếđược, nhìn thấy xuân sắc như thế mà không nổi sắc tâm thì chỉ có làthái giám. Hơn nữa Nạp Lan Như Nguyệt đối với hắn có vài phần tình ý,cho dù không đến mức yêu say đắm. Nhưng sau khi chậm rãi bồi dưỡng tìnhcảm, nếu bị nam nhân lấy đi cái đó, không phải sẽ hối hận chứ.
Long Nhất lặng yên vương lang trảo sờ vào cặp mông của Nạp Lan Như Nguyệt.
Đangnằm ở trong nước nhắm mắt dưỡng thần, Nạp Lan Như Nguyệt chợt cả kinh,từ trong nước phi thẳng lên nhìn xuống dưới thì thấy thủy đàm vẫn yêntĩnh, trong nước chỉ có vài con cá bơi qua bơi lại.
"Lũ sắc ngư này,dám tưởng mông cô nương là đậu hủ mà ăn hả, cẩn thận kẻo ta đem bọnngươi nấu lên ăn." Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên cười. Nàng tưởng lànhững chú cá đó trong khi bơi va phải thân thể nàng, nàng lại rơixuống, nằm ở trên mặt nước.
Ở một góc âm u dưới mặt nước, Long Nhấtvừa nghe Nạp Lan Như Nguyệt lẩm bẩm lầu bầu như vậy, chưa phát giác ra,khiến hắn không khỏi buồn cười. Một lần nữa lặng lẽ bơi lên, lúc nàyđây hắn lén sờ vào bàn chân Nạp Lan Như Nguyệt.
"A, thật sự là sắcngư, thân thể bổn cô nương chỉ có phu quân mới có thể chạm vào." NạpLan Như Nguyệt bèn rụt chân về. Nàng thì thào rồi quay người lại, quơtới như muốn bắt đám sắc ngư kia.
Chỉ là khi Nạp Lan Như Nguyệtnghiêng người, đột nhiên thấy dưới đáy nước hiện lên một đôi mắt đennhánh, không khỏi khẩn trương đứng lên, muốn phóng xuất ra giới chỉquang hệ ma pháp công kích cấp 10.
Long Nhất đương nhiên sẽ không đểcho Nạp Lan Như Nguyệt thi triển ma pháp, hai chân hai tay hắn ôm chặtlấy nàng. Hai người nhất thời vô cùng thân mật, ôm chặt lấy nhau.
NạpLan Như Nguyệt thấy bối rối, thiếu chút nữa nàng đã tự bạo cùng dâm tặcnày đồng quy vu tận. Nhưng mà sau khi Long Nhất ôm lấy nàng, nàng độtnhiên cảm nhận được mùi vị quen thuộc trên người kia nên không tự bạo.
Đầu hai người ở trên mặt nước, thân thể dính chặt lấy nhau.
"LongNhất, ta muốn giết ngươi." Nạp Lan Như Nguyệt dẫy dụa mãnh liệt tronglồng ngực Long Nhất. Nàng nhận ra tiểu phúc bị một vật cứng rắn nóngnhư lửa cạ vào.
"Đừng nhúc nhích. Nếu động thì ta sẽ tiến vào." LongNhất ma xát tiểu huynh đệ tại chỗ đó của Nạp Lan Như Nguyệt, dữ tợnnói. Không có nghĩ tới chỉ thoáng chốc vật đó đã dính tại chỗ mềm mạinhư mật của thiếu nữ.
Thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt cứngđờ, hay tay khẩn trương bấu chặt hai vai Long Nhất, vừa muốn động nhưnglại sợ không dám cử động, sợ Long Nhất dùng sức phá đi sự trong sạchcủa bản thân.
"Ngươi ... ... ngươi ... cái tên hỗn đản này, ngươi đã nóisẽ không "bụp" ta mà." Nạp Lan Như Nguyệt cảm thấy khẩn trương lo lắng,chẳng biết làm sao.
"Ta đã có ý này, nhưng hiện tại ta thu lại lờihứa. Bây giờ tình huống không giống với trước, nếu hai chúng ta có tìnhcảm với nhau, vì cái gì còn phải tuân thủ lời hứa kia?" Long Nhất thổibên tại Nạp Lan Như Nguyệt, môi chạm vào dái tai, nơi nhạy cảm của nàng.
"Quỷmới có tình cảm với ngươi, ta chán ghét ngươi, tên bại hoại này." Thânthể mềm mại của Nạp Lan không nhịn được run rẩy, ngữ khí và lời nói tuylà cự tuyệt nhưng chẳng khác gì làm nũng.
"Vừa mới rồi ta còn ngheđược ai nói thân thể này chỉ có phu quân động vào. Ta chẳng lẽ khôngphải là phu quân nàng?" Long Nhất cười nói, bàn tay không ngừng vuốt velưng Nạp Lan Như Nguyệt.
"Ta chưa có nói qua, ngươi khẳng định nghelầm." Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt đỏ hồng cười, không thừa nhận, nhưngthân thể mềm mại lại chậm rãi tựa vào trong ngực Long Nhất.
LongNhất tự nhiên cũng đã nhận ra, hắn nhẹ nhàng cười, thân hình khẽ dướnlên, tiểu huynh đệ cọ xát qua lại trong cốc, cảm giác thật sự quá sungsướng.
"Tử quỷ" hai tay Nạp Lan Như Nguyệt vừa thu lại lại ôm chặt lấy cổ Long Nhất, thở một hơi, nói nhẹ vào bên tai Long Nhất.
LongNhất thật sự không thể tưởng tượng được Nạp Lan Như Nguyệt lại lêntiếng nói ra lời mị hoặc như thế. Nghĩ đến người bên ngoài là một nữ tửcực kỳ cao ngạo, chỉ khi nào động tình, ở trước mặt tình nhân mới trởnên kích thích dục tính, làm cho người ta muốn dừng lại nhưng khôngthể. Quả thật là mị trung cực phẩm.
Cùng lúc đó trong một trướngbồng gần trướng của Long Nhất, Vô Song đang ngồi minh tưởng bỗng nhiênmở mắt, vẻ mặt cực kỳ quái dị. Nàng chỉ cảm thấy thân thể truyền đếnmột trận khoái cảm, dường như bị một bàn tay vuốt ve thân thể, khiếncho nàng không nhịn được, cả người run nhè nhẹ.
"Vương bát đản lạilàm chuyện xấu" Vô Song nghiến răng nói. Nàng vừa mới nói xong liềnsửng sốt một chút, vì cái gì "lại", trong trí nhớ nàng cho tới bây giờchưa từng có loại sự tình này.
LongNhất bắt đầu chuyển động eo nhanh hơn, mặc dù chưa thật sự đi vào,nhưng lại có một loại khoái cảm kỳ lạ. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đang mềmngười nằm trên lồng ngực của hắn, cổ họng nàng phát ra những tiếng rênrỉ mê hồn.
-"Phu quân, ôm chặt thiếp" Nạp Lan Như Nguyệt rên rỉ nói.Nàng chỉ cảm thấy tại hạ thân đang có cảm giác trống rỗng, cả ngườinàng nóng như thiêu, tựa như cái lạnh của nước hồ nơi đây không thể dậptắt nó được. Nàng cảm thấy càng lúc càng trống rổng, cả người tự nhiênđã ôm lấy Long Nhất.
Long Nhất ôm chặt Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàngnhào nặn hai bên tuyết đồn nhu nhuyễn mà đầy đặn của nàng, tiểu LongNhất tại khe vực thần bí nhấp nhấp nửa như muốn vào nửa như không.
-"Khôngđược, không được, phu quân" Nạp Lan Như Nguyệt cả người bắt đầu runrẩy, chiếc eo thon mềm mại như rắn bắt đầu nhịp nhàng phối hợp với tiếttấu của Long Nhất, nước đầm dưới sự tác động của hai người nổi sóng daođộng mãnh liệt.
-"A.... muốn chết thiếp sao" đột nhiên Nạp Lan NhưNguyệt hét lên một tiếng, thân thể mềm mại mãnh liệt run lên, trong mậtđộng của nàng bắn ra một cổ nhiệt lưu, làm Long Nhất suýt chút nữa đãgiương cờ đầu hàng.
Vô Song ở trong trướng bồng cả người run lên, bộngực phập phồng kịch liệt, trong tiết khố nàng đã ứơt đẫm, mặt nàng đỏlên, tim đập mạnh, tâm linh trực tiếp bị đả kích một trận. Vô Song thởgấp, minh tưởng không thể tiếp tục được nữa, bàn tay nhỏ bé của nàngrun rẩy hướng đến giữa hai chân, khi chạm vào khu vực cấm địa thần bíkia, nàng tự nhiên phát ra một tiếng rên nhẹ.
- "Hỗn đản" Vô Song khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia cười, khuôn mặt có 1 phần xấu hổ mà có 9 phần phẫn nộ.
Lúc này Long Nhất cũng đã bế Nạp Lan Như Nguyệt lên bờ rồi tại đặt nàng xuống chỗ để quần áo.
-"Như Nguyệt, đêm nay trao hết cho ta đi" Long Nhất cúi người xuống bêntai nàng nhẹ giọng nói, một tay không thành thật đặt ngay ngọc nhũ nhưtuyết bạch của nàng mà nhào nặn thành các loại hình dạng.
Nạp LanNhư Nguyệt khẽ dạ một tiếng, cánh tay ngọc của nàng ôm lấy cổ LongNhất, đôi môi có chút mê loạn mà hôn lên khắp khuôn mặt hắn.
Đã làmthì phải làm cho trót, Long Nhất cũng không hề lãng phí thời gian, hắntách đôi chân ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt ra, địa phương mê người đãhiện ra trước mắt.
-"Đừng nhìn" Nạp Lan Như Nguyệt thẹn thùng khép hai chân lại.
-"Khôngđược, thân thể Như Nguyệt đẹp như vậy, ta càng phải thưởng thức cẩnthận mới được, nào, mở chân ra" Thanh âm Long Nhất lúc này đã mang theochút khàn khàn của dục tính, ngón tay bắt đầu se se nhũ châu của nàngrồi nhấc lên, làm giai nhân nhất thời cuống quít rên rỉ.
- "Xem đi,xem đi, toàn bộ là của chàng, tất cả đều cho chàng" Nạp Lan Như Nguyệtgiận dỗi rên lên, đôi chân ngọc chủ động mở ra, còn bàn tay nhỏ bé cũngđã chủ động vuốt ve từ trên lưng xuống dưới của hắn.
Long Nhất nghiêng người, chuẩn bị "trực đảo hoàng long".
Chínhlúc này, kết giới của Nạp Lan Như Nguyệt truyền đến một trận rung độngmãnh liệt, rồi ba một tiếng, thánh quang kết giới đã bị phá.
LongNhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đều chấn động, Long Nhất ôm lấy Nạp LanNhư Nguyệt đứng dậy, tiện tay cầm lấy mớ xiêm y nằm trên mặt đất khoáclên người nàng.
Một bóng trắng đã xuất hiện trước mặt hai người,chính là vẻ mặt tức giận của Vô Song, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khuônmặt nàng đang đỏ bừng, hô hấp cự kỳ dồn dập.
Thấy người đến là VôSong, hai người thở dài một hơi, mà lúc này Nạp Lan Như Nguyệt thấy bộdáng hai người mình, liền mắc cỡ kêu nhẹ một tiếng trốn vào trong lồngngực của Long Nhất.
-"Tên hỗn đản ngươi, hiếp người quá đáng mà, cótin hay không ta cắt cái thứ ấy của ngươi đem đi nuôi chó" Vô Song nổigiận, con ngươi muốn phun lửa trừng mắt nhìn Long Nhất.
Long Nhấtbực mình nhìn Vô Song, hắn nhất thời không nghĩ ra mình đã làm gì đểnàng tức giận như thế, chỉ là trong miệng hắn cũng không biết nên nóicái gì cho thỏa đáng bây giờ.
Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt đã qua cơnxấu hổ mà khôi phục lại bình tĩnh như lúc ban đầu, nàng vốn chuẩn bịcùng tình lang lên đỉnh vu sơn, ai ngờ thời khắc mấu chốt lại bị cắtđứt, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất hứng.
-"Ta cùng phu quân tahoan hảo ngươi cũng quản sao? Mặc dù ngươi cũng là nữ nhân của phuquân, nhưng ngươi có quyền gì mà ngăn cản chúng ta?" Nạp Lan Như Nguyệtkhông chịu yếu thế nói.
Vô Song khẽ nhấp hai ngụm không khí để bình phục tâm tình của mình rồi nghiến răng nói:
-"Tađến bây giờ cũng chưa hề thừa nhận mình là nữ nhân của hắn, về phần tạisao ta ngăn cản hai người các ngươi, ngươi đi hỏi phu quân tốt củangươi đi"
Long Nhất ngẩn người, đột nhiên linh quang chợt lóe, tựanhư lúc mình và Vô Song có một thứ cảm ứng kỳ lạ nào đó, đặc biệt làkhi mình cùng nữ nhân khác hoan hảo thì ngay lúc ấy nàng ta cũng sẽ cảmứng được khoái cảm, chẳng lẽ vừa rồi đã.....
Thấy vẻ mặt tựa như đã hiểu rõ ràng của Long Nhất, Vô Song cố gắng áp chế ý nổi giận trong lòng, lạnh lùng nói:
-"Sau này chỉ cần ta đang ở gần đấy, nếu ngươi dám quá đáng như vừa nãy, xem ta như thế nào thu thập ngươi"
VôSong nói xong, liền lắc mình biến mất, chỉ để lại Long Nhất đang cườikhổ không thôi và Nạp Lan Như Nguyệt đang mờ mịt trước lời của Vô Song.
-"Phu quân, cuối cùng thì là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.
LongNhất đành phải buồn bực mà đem chuyện này nói ra một cách đơn giảnnhất, xem ra phải nghĩ biện pháp mau chóng phục hồi trí nhớ cho VôSong, bằng không thì thảm cho hắn rồi, mỡ treo đến miệng nếu không ănđược thì khác nào muốn lấy cái mạng già của hắn à?
Nạp Lan Như Nguyệt nghe xong hì hì nở nụ cười, nàng ghé sát bên tai Long Nhất nhẹ nhàng nói:
-"Phu quân, sau này mỗi ngày chúng ta đều ngủ cùng nhau đi"
Long Nhất trợn trắng mắt than:
-"Nàng muốn phu quân nàng biến thành thái giám sao":0 (105):
- - - -
Buổisáng trong rừng rậm nguyên thủy, không khí hết sức trong lành, cánh hoavà cỏ xanh đều lấp lánh những giọt sương, thêm ngọn gió mát nhẹ nhàngthổi tới, đây quả nhiên là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày.
Bốnngười Long Nhất cũng đã chuẩn bị tốt. Khi nãy đã có hai toán người võtrang đầy đủ tiến vào Lôi Thần Cấm Khu, mặc dù nhiệm vụ SS cấp này từlúc đưa ra đến nay đã làm chết không ít người, nhưng vẫn có những mạohiểm giả khác cuộn cuộn tiến vào. Bí ẩn bên trong có sức hấp dẫn thậtsự quá lớn, có thể làm cho con người đi vào mà không quản đến tính mạngcủa mình.
Long Nhất suy nghĩ một chút, từ trong không gian giới chỉlấy ra bản đồ mà Hồng Nương Tử đã đưa cho hắn, bốn người liền vây quanhbản đồ mà nghiên cứu.
-"Ta quyết định từ hướng tử vong hoa hải đitới, tình hình trong Tử vong hoa hải mọi người cũng đã biết rồi, hươnghoa có kịch độc, bụi hoa có thể ăn thịt người, ngoài ra còn có nguyhiểm gì nữa không thì ta cũng không biết, nhưng giả thiết không có nguyhiểm gì khác thì ta nghĩ bằng thực lực chúng ta mà bay qua biển hoa nàykhông thành vấn đề." Long Nhất nói.
-"Nhưng nếu tại không trung gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.
-"Nếuvậy cũng không có biện pháp, ta nghĩ con đường mới trên bản đồ này chỉra cũng không phải dễ đi. Nó cách lối vào quá xa, thật hay giả còn chưabiết được, cho dù là thật, độ nguy hiểm sợ rằng so với Tử vong hoa hảicũng không kém hơn bao nhiêu" Long Nhất nói.
-"Ừm, vậy thì hướng Tửvong hoa hải mà xuyên qua đi" Nạp Lan Như Nguyệt không có ý kiến khác,mà Vô Song cũng không có ý kiến, về phần Man Ngưu càng tuân theo mệnhlệnh của Long Nhất.
-"Tốt, chúng ta xuất phát, đi xem thử Lôi ThầnCấm Khu này rốt cuộc có cái gì kinh khủng" Long Nhất hào khí vạn trượngvung tay lên, bốn người hướng lối vào Lôi Thần Cấm Khu mà tiến tới.
Lúcnày tại nơi hạ trại bên ngoài Lôi Thần Cấm Khu, các đoàn mạo hiểm cũngđã thức dậy, chỉ là bọn họ đang đợi thời cơ hoặc đang chuẩn bị thu thậphành lý, thấy nhóm Long Nhất chỉ có 4 người chuẩn bị tiến vào Lôi ThầnCấm Khu, tất cả đều kinh ngạc vây quanh lại bàn tán không ngớt.
-"Cóthấy chưa, nam nhân kia chính là Tây Môn nhị thiếu gia của Cuồng Longđế quốc, còn nữ nhân kia chính là công chúa Nạp Lan Đế Quốc cũng làthánh nữ mới thành hôn, mà Tây Môn nhị thiếu gia này ẩn tàng thực lựcthâm sâu, ngày hôm qua hắn đem Quang minh giáo hội thủ hộ kỵ sỹ đã có"Lĩnh vực" đánh cho tè ra quần đấy" Một thanh niên người gầy gò nói vớingười bạn đang đứng kế bên hắn, kỳ thật hắn cũng chỉ là nghe người khácnói lại mà thôi.
-"Có phải thật không, chẳng lẻ hắn so với kiếm thánh còn lợi hại hơn?" một người nghi ngờ hỏi.
-"Ngươilà đồ óc heo, ngươi xem bọn họ 4 người xông vào Lôi Thần Cấm Khu, khôngcó bản lãnh thật sự họ dám xông vào sao? Ngươi nghĩ họ và ngươi giốngnhau sao?" thanh niên gầy gò khinh bỉ nói.
Mọi người nghe vậy thấyhắn nói hết sức có lý, bốn người mà dám xông vào Lôi Thần Cấm Khu khôngphải óc heo cũng không có bệnh bại não thì chắc chắn là có thực lực, mà4 người này nhìn thế nào cũng không giống bị bại não, vậy chắc chắn làcó cơ sở dựa vào. Vô luận thế nào đảm lượng này của họ cũng khiến ngườikhác phải bội phục rồi.
Lúc này 4 người Long Nhất cũng đã tới gầnlối vào Lôi Thần Cấm Khu, nhìn vào bên phải lối vào là một tấm bia đákhổng lồ có 4 chữ to như rồng bay phượng múa, Long Nhất chỉ cảm thấytừng tế bào trên toàn thân đều hưng phấn run người.
-"Chuẩn bị vậylà được rồi, chúng ta cùng đi vào" Long Nhất ổn định tâm tình trầmgiọng nói. 4 người liếc nhau ăn ý, âm thầm ổn định tinh thần, ngay cảVô Song đã đạt tới pháp thần cảnh giới cũng không dám có chút xemthường.
-"Vào" Long Nhất quát khẽ một tiếng, bốn người nhịp nhàng đồng thời phóng vào Lôi Thần Cấm Khu.
LongNhất chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, rồi nhanh chóng sáng sủatrở lại, không có lôi điện trong không trung như hắn tưởng tượng, chỉcó một loại cảm giác khét lẹt cùng một loại áp bức khiến người kháckhông thể hít thở bình thường.
Lối vào Tử vong hoa hải chỉ có khoảngvài dặm, nhưng lại có tầng tầng lớp lớp thi thể cháy đen thui. Mà LongNhất phát hiện thi thể không chỉ xếp thành một hàng thẳng tắp mà cònkéo dài nhìn không thấy điểm cuối. Hẳn là cũng có không ít người đã điqua được.
-"Như thế nào lại không có lôi điện? Chẳng lẽ vận khí củachúng ta tốt đến vậy sao?" Nạp Lan Như Nguyệt nghi hoặc nói, nàng nắmchặt viên Kết giới châu mà không để ý rằng lòng bàn tay đã trở nên ẩmướt.
-"Lôi điện không chừng còn chưa ăn sáng xong, chúng ta tranhthủ cơ hội này chạy nhanh qua, mọi người tùy thời chú ý tình huống"Long Nhất nói.
4 người xuất ra Tật phong thuật rồi hướng đến phíatrước mà chạy như điên. Có lẽ 4 người đã gặp cơ hội tốt, khi chạy đếnlối vào Tử vong hoa hải cũng không thấy xuất hiện một tia lôi điện nào.
Nhưng ngay khi sắp tiến vào thông đạo, bầu trời bỗng nổi gió mạnh,mây đen kéo tới. Ngay sau đó một tia chớp mang theo khí thế hủy thiêndiệt địa bổ xuống.
Lúcnày chớp lóe liên hồi như những con rắn bạc nổi bật giữa không trung,lôi điện liên hồi đánh xuống với tần suất dày đặc khiến ai nấy đều chấnkinh. Những thi thể vốn đã biến thành than nằm trên mặt đất càng bithảm hơn, một số đã bị đánh đến tan tành, còn một số bắt đầu bốc cháyhừng hực, chỉ sợ chưa kịp cháy xong thì đã bị lôi điện tiếp tục đánhtới thành một đống tan nát.
Long Nhất nhíu mày nhìn vào những tialôi điện, tâm linh không tự chủ được mà chấn động, cái loại cảm giácrất thân thiết bắt đầu tràn ngập trong hắn, khiến hắn chỉ muốn chạy àovào trong đám lôi điện hủy thiên diệt địa kia.
Long Nhất đột nhiênlắc mạnh đầu để thanh tĩnh lại, cho dù chính mình không sợ lôi điện,nhưng phiến lôi điện kia tuyệt không bình thường, ai mà biết bản thânmình có chịu đựng nổi hay không chứ?
-"Long Nhất, ngươi rốt cuộc cómuốn đến Tử vong hoa hải này hay không?" thấy Long Nhất đang ngây ngốcnhìn ngược về phía lôi điện, Vô Song lạnh lùng hỏi.
-"Đi, đương nhiên phải đi qua chứ" Long Nhất nhún vai xoay người lại chuẩn bị đi đến lối vào Tử vong hoa hải.
Chínhlúc này, Huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay Long Nhất truyền đến mộttrận chấn động, Long Nhất chuyển ý thức vào tìm hiểu thì phát hiệnCuồng lôi thú bên trong đang muốn đi ra.
Long Nhất ý niệm vừa động,bản thể thu nhỏ của Cuồng lôi thú đã xuất hiện trước mặt hắn. Có lẽbuồn bực đã lâu, ngay khi ra bên ngoài Cuồng lôi thú hết sức hưng phấn,nó chạy lại bên chân Long Nhất mà cọ cọ một hồi, sau đó liền nhìn vềphía những tia lôi điện trên con đường. Đột nhiên nó rống lớn một tiếngliền xông ra ngoài, thân thể nhỏ nhắn đột nhiên trong phút chốc đã trởnên khổng lồ.
- "Cuồng lôi thú" Vô Song kinh ngạc đứng lại nhìn chằm chằm vào Cuồng lôi thú trước mặt mình.
Lúcnày Cuồng lôi thú đã nhảy vào giữa đám lôi điện, bộ lông màu tím bạccủa nó xù lên, cái sừng nhỏ trước trán lóe ra từng đạo ánh sáng bạc,từng đạo từng đạo tia chớp bị hoa văn kỳ dị khắc trên chiếc sừng bạcdẫn nạp vào bên trong cơ thể Cuồng lôi thú.
Bên ngoài thân thể Cuồnglôi thú từng dòng lôi điên xẹt ngang, nhưng vẻ mặt của nó như đanghưởng thụ, điên cuồng hấp thụ những nguyên tố lôi điện ma pháp này.
-"Phuquân, Cuồng lôi thú này là ma sủng của chàng sao?" Nạp Lan Như Nguyệtkhiếp sợ nhìn Long Nhất hỏi, nàng không thể không thấy được khả nănghóa thân của nó, cũng là đặc trưng trong truyền thuyết của ma thú SScấp Cuồng lôi thú. Chỉ là trước giờ chỉ nghe nói là có Cuồng lôi thútồn tại chứ nàng chưa hề nghe ai nhắc có người sở hữu ma sủng kinhkhủng loại này.
Long Nhất gật đầu cười nhưng con mắt vẫn không rờilôi điện xung quanh Cuồng lôi thú. Bỗng nhiên, trong lòng của hắn chấnđộng một cái, Cuồng lôi thú đang dùng ý thức kêu gọi hắn.
Long Nhấtcó chút do dự, đi? Hay không đi? Nhưng khi nghĩ đến Cuồng lôi thú mộtkhi đã gọi hắn đến chắc chắn có có nguyên nhân. Nó là ma sủng có khếước của hắn thì không thể nào có ý hại hắn được. Nghĩ vậy, Long Nhấttrong lòng hạ quyết định, hắn xoay người lại nói:
-"Các ngươi ở chỗ này đợi ta một chút, ta đi một lúc"
Không đợi mọi người đáp trả, Long Nhất liền lắc mình một cái nhảy vào bên trong màng lôi điện dày đặc.
Ngaykhi Long Nhất nhảy ra khỏi thông đạo, thình lình vô số thiểm điện đã bổtrúng thân thể hắn, thân thể hắn liền sinh ra một loại cảm xúc tê dạimãnh liệt, quần áo trên người đã bị đánh nát như tương làm lộ ra thânhình cường tráng.
3 người bên trong thông đạo đều cả kinh, Nạp LanNhư Nguyệt thiếu chút nữa đã nắm chặt Kết giới châu trong tay mà chạytheo đưa hắn trở về. Nhưng chân nàng vừa mới bước vài bước liền ngừnglại, nàng biết Long Nhất không phải là loại người loạn bậy, hắn làm nhưvậy chắc chắn có lý do, huống hồ hắn tới bây giờ ngoài việc quần áo bịđánh tan tành thì thân thể cũng không bị tổn hại gì, mà nàng là nữ nhâncủa hắn thì càng phải tin tưởng vào hắn.
Một đạo lôi điện tiếp theođánh thằng vào đỉnh đầu Long Nhất làm mái tóc dài của hắn nổ mạnh dựngđứng lên, mà bộ lông phía dưới của hắn cũng không ngoại lệ.
LongNhất run rẩy từng trận, khuôn mặt bị lôi điện đánh vào bắt đầu méoxệch. Hắn cảm giác lôi điện bên trong này không giống với lôi điện bênngoài, cường độ so với lôi điện bên ngoài cao hơn không biết bao nhiêulần, hơn nữa nguyên tố lôi điện ma pháp cực kỳ tinh khiết.
Nguyên tốlôi điện ma pháp di chuyển trong từng tế bào của Long Nhất, ngay sau đótrong cơ thể hắn phát sinh va chạm kịch liệt, cuối cùng bị ma hạch màutím bạc trong ý thức hải Long Nhất hấp thụ hoàn toàn.
Long Nhất lúcnày đi được hai bước thì ngừng một chút, điệu bộ của hắn giống như mộtrobot bình thường mà hắn đã thấy trong các bộ phim trong tiền kiếp.Cũng không có cách nào khác, nguyên tố lôi điện ma pháp trong cơ thểhắn đang chạy toán loạn, cái cũ vừa mới bị hấp thu, cái mới đã lập tứcnhảy vào thay thế.
Vất vả một hồi, Long Nhất cũng đi đến bên cạnh Cuồng lôi thú, một người một thú bắt đầu hưởng thụ sự tẩy lễ của lôi điện.
Mặc dù nói là không giết người, nhưng cảm giác lôi điện tê tê chạy khắp người này quả thật thống khổ phi thường.
LongNhất run rẩy từng trận, thật sự có chút cảm giác chịu không nổi, đặcbiệt là tiểu huynh đệ của hắn, nơi đó vốn là chỗ mẫn cảm nhất, giờ bịđiện kích vào cảm giác thống khổ không thể tả được.
Ý thức Long Nhấtchìm vào giữa mi tâm, nhìn thấy nguyên tố lôi điện ma pháp dày đặc đangtiến vào ma hạch tím bạc, nhưng hắn bổng nảy sinh một cảm giác kỳ quáilà những nguyên tố lôi điện ma pháp này như có tính mạng vậy.
Nhớlại lúc trước khi hắn vừa mới xuyên qua Thương lan đại lục, từng có cảmgiác tương tự vậy, nhưng sau khi hắn bắt đầu tu luyện rốt cuộc không cócảm thấy nữa.
-"Hê, các huynh đệ nghe ta nói này, ta van các ngươiđừng chạy lung tung trong thân thể ta nữa, mấy khớp xương già của tamuốn vỡ ra từng mảnh rồi" Long Nhất cũng không biết lên cơn thần kinhgì, thở dài nói với các nguyên tố lôi điện ma pháp trong ý thức hải củamình.
Bỗng nhiên, ma hạch tím bạc chớp động, Long Nhất cảm giác đượcmột cỗ cảm giác thân thiết truyền tới, tựa hồ như những nguyên tố lôiđiện ma pháp đáp lại lời của hắn, mà ngay lúc đó, cảm giác tê dại trênthân thể hắn cũng giảm bớt rất nhiều, cứ từ từ, thân thể hắn rốt cuộccũng không còn cảm giác tê rần nữa.
-"Ách, chuyện gì xảy ra thế này?Tại sao có thể như vậy?" - Nạp Lan Như Nguyệt mở to hai mắt, sắc mặtnàng vừa lo lắng vừa khủng hoảng đã trở nên tái nhợt, thế nhưng nàngphát hiện phiến lôi điện trong thiên địa bỗng nhiên tập trung lại, màtất cả lại đều tập trung xung quanh Long Nhất và Cuồng lôi thú.
Cứthử tưởng tượng mấy vạn đạo lôi điện đều tập trung đánh vào một ngườixem? Đó là một tình cảnh trên đời khó gặp. Xung quanh trong vòng 10thước bên trong Long Nhất và Cuồng lôi thú không thấy được bất cứ cáigì, chỉ có ánh sáng tím bạc của lôi điện chớp lên mãnh liệt cùng vớithanh thế rung trời lệch đất, càng lạ hơn nữa là ngoại phạm vi đó rathì trời yên gió lặng như hai thế giới cách biệt vậy.
Chỉ bất quátình cảnh này chỉ duy trì được có mấy giây, bầu trời màu xám bắt đầutrở nên yên tĩnh, cũng không có một tia chớp nào đánh xuống nữa.
Cuồnglôi thú run lên rồi ngửa đầu lên trời rống dài một tiếng, thân hình vốnđã lớn nay lại hóa lớn lên gấp đôi, trên người bắt đầu xuất hiện mộtvòng kim quang nhàn nhạt, hình dáng của nó khiến cho Long Nhất đangngồi nhắm mắt kế bên thoạt nhìn tựa như con kiến nhỏ bé.
-"Khí tứccủa thần thú?" sắc mặt Vô Song thoáng động, dĩ nhiên từ trên thân thểCuồng lôi thú cảm giác được khí tức thần thú, Cuồng lôi thú trưởngthành đáng lẽ thuộc loại SS cấp ma thú, cho dù tiến hóa nữa cũng tớimức SSSS cấp, ma thú cuối cùng cũng là ma thú, như thế nào cũng khôngcó khả năng biến thành thần thú được. Nhưng nàng mới rồi từ thân thể nónhận ra khí tức của thần thú, hỏi làm sao nàng không kinh ngạc cho được.
Chínhlúc này, lối vào Lôi Thần Cấm Khu đột nhiên truyền đến một trận daođộng, một loạt bóng người đột nhiên xuất hiện. Khi họ thấy Cuồng lôithú khổng lồ trước mặt lại càng hoảng sợ, không khỏi xuất ra các loạima pháp đánh tới nó.
Cuồng lôi thú đang yên lặng hưởng thụ đột nhiênthấy có ma pháp nguyên tố công kích tới Long Nhất, nó điên cuồng rốnglên một tiếng, biểu tượng lôi điện trên chiếc chiếc sừng bạc của nó lóelên, liên tiếp xuất ra hai đạo lôi hệ cấm chú phản kích lại nhóm Dongbinh đoàn đang tấn công nó.
Cấm chú uy lực cường đại cỡ nào chứ,trong nháy mắt mấy trăm đạo lôi điện như nước lũ tràn tới biến mấy trămkẻ thành bụi đen, còn những kẻ vừa tới sau thấy tình hình không ổn liềnlập tức quay về. Mà Cuồng lôi thú cũng không giảng đạo đức nhân nghĩacon mẹ gì, nó chỉ nhận thấy những người này đang gây nguy hiểm cho LongNhất, mà biện pháp để giải trừ nguy hiểm cho Long Nhất là biến những kẻkhông biết điều này thành người chết. Chỉ có người chết, nhất là loạingười chết còn bị biến thành bột than mới thực sự không còn gây nguyhiểm nữa. (ND: Who lets the dog out? Wohw wohw wohw wohw... :00 (32):.).
-"Saolại thế này? Chuyện gì xảy ra?" Ở ngoài Lôi Thần Cấm Khu, khoảng mộthai ngàn người đang chuẩn bị tiến vào, thì thấy hơn mười kẻ vừa mớitiến vào đang hoảng loạn chạy ngược ra.
-"Không được vào, ở đó cóthần thú thủ hộ kinh khủng lắm, những huynh đệ phía trước kể cả đoàntrưởng toàn bộ đều bị thần thú phát ra siêu cấp lôi điện oanh tạc khôngcòn mảnh vụn, những huynh đệ thật đáng thương a." Một gã kiếm sư trungniên bi thống khóc rống lên.
-"Không thể nào, khu vực lôi điện nàytrước giờ làm gì có thần thú thủ hộ đâu, ngày hôm qua Huyết sát Dongbinh đoàn cùng Kỳ tích Dong binh đoàn quay về cũng chưa từng nói qua làcó thần thú thủ hộ ở đó." Mọi người nhao nhao phản bác, trước giờ họtrăm phương ngàn kế tiến vào Lôi Thần Cấm Khu, cho đến bây giờ cũngchưa nghe nói tới có thần thú thủ hộ canh giữ lối vào.
-"Ta hướngtới quang minh thần mà thề, tuyệt không nói sai một lời, nếu không cảnhà ta chết không có đất chôn" Tên kiếm sư giơ tay phát thệ, hắn muốnchứng minh với mọi người sự thật này.
Lúc này, mọi ánh mắt dồn vềPhó đoàn trưởng của họ, bọn họ ban đầu tính là Đoàn trưởng dẫn quân điđầu, Phó đoàn trưởng bọc hậu, bây giờ đoàn trưởng đã chết, tự nhiên doPhó đoàn trưởng định đoạt mọi việc.
Tên phó đoàn trưởng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó kêu một tên tâm phúc bên người lại:
-"Ngươi cầm một viên Kết giới châu đi vào, sau khi vào lập tức trở về ngay, rồi báo lại tình huống bên trong cho ta"
Têntâm phúc dạ một tiếng, rồi cầm một viên Kết giới châu tiến vào, kết quảkhông cần nói cũng là bị Cuồng lôi thú trực tiếp oanh tạc thành từngmảnh vụn.
Tên phó đoàn trưởng đợi lâu không thấy tên tâm phúc củamình quay về, trong lòng cũng bắt đầu tin, phải biết rằng công dụng củaKết giới châu như thế nào chứ, trong khu vực lôi điện cũng có thể chịuđựng được một quãng thời gian không ít.
Vì vậy, chuyện trong lôiđiện cấm khu xuất hiện thần thú thủ hộ nhanh chóng truyền khắp nơi, rấtnhiều Dong binh đoàn chuẩn bị tiến vào đều quyết định lùi về để tínhbiện pháp đối phó.
Chỉ lả sau này cũng có những kẻ lớn mật xông vàonhìn thần thú, rốt cuộc không phát hiện ra thần thú thủ hộ, vì vậykhiến mọi người bắt đầu hoang mang tranh cãi về sự tồn tại của thần thúthủ hộ. Đương nhiên đây là chuyện sau này.
------------------
Lúcnày Long Nhất đang chú tâm quan sát những nguyên tố lôi điện ma pháptrong cơ thể, rốt cuộc hắn phát hiện ma pháp nguyên tố quả thật là cótính mạng, liền bắt đầu dùng ý thức kết nối với chúng, làm cho ma hạchtím bạc trong ý thức hải của hắn cáng lúc càng lớn ra.
-"Tiểu tửnày, rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi, mặc dù có chậm, nhưng cũng khôngquá chậm" Lúc này, điểm đen trên tay trái của Long Nhất chợt lóe lên,Bóng đen trong cơ thể Long Nhất chui ra rồi lẩm bẩm nói,rồi trong nháymắt lại ẩn vào trong cơ thể Long Nhất.
Khônglâu sau đó, điện quang xung quanh thân thể Long Nhất từ từ biến mất, dathịt bên ngoài thân tản ra một tầng ánh sáng màu tím bạc. Hắn chậm rãimở hai mắt, hai luồng ánh sáng tím chợt lóe lên, con ngươi trong tròngmắt bắt đầu chuyển động bình thường, lập tức trở lại thành màu đen vốncó.
"Thương lan loạn,
Lôi thần hàng,
Bích huyết chiếu nhân gian,
Ỷ nhận phá thương khung"
LongNhất thì thầm nói, những lời này tựa hồ Tiểu Y nói với hắn trong giấcmơ lúc tối qua, còn đoạn sau thì hỗn loạn không nhớ ra được. Vốn tốihôm qua sau khi tỉnh lại cũng không nhớ ra được, vậy mà giờ đây sau khibị lôi điện oanh kích lại nhớ ra, nhất là đoạn này lại nhớ kỹ.
-"Đúnglà lời tiên đoán của Tiểu Y không? Rốt cuộc là nó nói tới cái gì đây?"Long Nhất nhíu mày, lúc trước tại Ngày Cực Âm lời tiên đoán cuối cùngcủa Tiểu Y lại bị phá hư, dĩ nhiên là sau đó còn một đoạn nữa sót lạimà hắn không nhớ ra được.
"Thương lan loạn" cũng dễ giãi thích thôi,"Lôi thần hàng" có lẽ chỉ Lôi Thần Cấm Khu này, tuy vậy hai câu sauLong Nhất hoàn toàn không đoán ra nổi,
Nếu không nghĩ ra thì khỏinghĩ tới nữa, Long Nhất lắc mạnh đầu rồi đứng lên, mà Cuồng lôi thúthấy Long Nhất tỉnh lại liền rút nhỏ thân hình biến thành hình dáng mộtcon chó nhỏ đáng yêu chạy vong quanh chân hắn (ND: Who let the dog out?Wowh wowh wowh wowh....
Long Nhất xoay người lại, liến thấy conngươi của Nạp Lan Như Nguyệt lóe lên, hai tay chụm lại che khuôn mặt đỏhồng, còn Vô Song vội xoay lưng lại, cặp mắt to của Man Ngưu đang nhìnchằm chằm vào hạ thể hắn.
Long Nhất giật mình, lúc này hắn mới pháthiện mình thân trần như nhộng, hắn vừa cúi đầu nhìn thì thấy tiểu huynhđệ vốn đang ngủ yên nay đột ngột tỉnh dậy, mà lông mao xung quanh đãdựng đứng lên tựa như con nhím vậy.
-"Ông nội ngươi, thật là mất mặtmà" Long Nhất mặt đỏ lên, vội vàng lôi từ Không gian giới chỉ ra một bộquần áo rồi nhanh chóng mặc vào, dùng hai thủy cầu nhỏ rửa mặt chải tócmột cái, lúc này mới lắc mình phóng về hướng thông đạo.
-"Ách....Cái này, chúng ta mau vượt qua Tử vong hoa hải thôi" Da mặt Long Nhấttuy dày nhưng lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, bộ đồ da vừa rồi thật sựchỉ nên mặc lúc ở nhà thôi. (ND: :S vậy ai khoái mặc đồ da đánh dãchiến vậy ta.... )
Vô Song xoay người lại, thấy Long Nhất đã mặcquần áo xong mới âm thầm thở dài một hơi, khuôn mặt cười nhẹ mà cảmthấy đang nóng lên.
4 người bắt đầu đi vào một con đường khác, NạpLan Như Nguyệt hỏi lại sự tình ban nãy, Long Nhất trong lúc nhất thờicũng khó nói rõ ràng, liền đem một lý do nào đó tùy tiện nói ra. NạpLan Như Nguyệt tự nhiên cũng biết rõ, nhưng nàng cũng không hỏi lại hắn.
Cóbản đồ do Hồng Nương Tử đưa cho, Long Nhất cũng sớm xuất ra một kếtgiới bao phủ cả 4 người để tránh bị khí độc của Tử vong hoa xâm nhậpvào.
Rất nhanh sau đó họ đã đến trước lối vào Tử vong hoa hải, thấycảnh tượng trước mắt, 4 người kinh ngạc không nói thành lời. Khung cảnhquả thật quá tráng lệ, thật sự quá đẹp. Biển hoa khắp nơi như một mảnhđất không có điểm tận cùng, ở đây có đủ mọi màu sắc, cánh hoa hồnghồng, gặp con gió thổi tới, cả biển hoa dao động như từng cơn sóng màunhấp nhô, mà bầu trời xanh thăm thẳm, vài đám mây trắng như kẹo bônggòn nhẻ nhàng trôi lơ lửng, hình thành nên một khung cảnh thiên nhiênxin hđẹp.
-"Thật xinh đẹp quá" Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song khônghẹn mà cùng thốt lên, nữ nhân đối với những thứ càng xinh đẹp thì sứcmiễn dịch tự nhiên càng sụt giảm nghiêm trọng.
-"Được rồi, đừng thanthở nữa, các nàng cũng không phải không biết đến sự kinh khủng của Tửvong hoa hải này, cài gì càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm" LongNhất nói (ND: Ân Tố Tố cũng dạy Trương Vô Kỵ như vậy đó )
Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn Long Nhất nói:
-" Chàng một lời hai ý, là chỉ chúng ta phải không?"
Long Nhất vân vê cằm rồi hắc hắc cười:
-"Có sao? Chẳng lẽ nàng tưởng mình rất đẹp sahoạt động"
-"Vậy ý chàng là thiếp không đẹp sao?" Nạp Lan Như Nguyệt vươn bàn tay nhỏ của mình nhằm vào eo lưng Long Nhất mà ngắt loạn lên.
-"Muốnthân thiết thì sau khi đi ra ngoài hãy thân thiết, không khí trong kếtgiới không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi" Vô Song lạnh lùng nói.
Nóithế rất đúng nên Long Nhất cũng không phản bác lại, một tay kéo theoMan Ngưu, một tay ôm lấy chiếc eo thon mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt,cùng Vô Song bay vào bầu trời của Tử vong hoa hải.
------------
-"Chà,đến giờ cũng chưa thấy điểm cuối, không biết Tử vong hoa hải này rốtcuộc có bao nhiêu tuổi rồi." Sau khi cấp tốc bay một trận, Nạp Lan NhưNguyệt kinh ngạc nói, dựa theo tốc độ bay kinh người của Long Nhất vàVô Song mà cũng chưa thấy điểm tận cùng của biển hoa này.
-"Dừnglại, có chút không đúng" Long Nhất trầm giọng nói, Tử vong hoa hải nàytựa như vô cùng vô tận, vừa rồi còn mới than thở trước vẻ đẹp của Tửvong hoa hải, giờ nhìn lại, cảnh sắc nơi nào cũng giống như nhau khiếnhắn cảm thấy chóng cả mặt.
-"Đúng là có chuyện, ta nghĩ chúng ta đang bay vòng quanh một chỗ" Vô Song nhàn nhạt nói.
Long Nhất nhíu mày cười khổ hai tiếng, hắn cũng cho rằng vậy, Tử vong hoa hải này quả thật không đơn giản mà.
-"VôSong, nàng dùng hai cái Huyền Âm băng trụ làm ký hiệu, chúng ta tiếptục đi lên phía trước" Long Nhất quay đầu nhìn vào khuôn mặt không chútthay đổi của Vô Song mà nói.
Vô Song đối với ý tứ của Long Nhất cũnghiểu, ngọc thủ vửa nhấc, hai cái Huyền âm Băng trụ xuất hiện giữa Tửvong hoa hải mang theo hàn khí lạnh thấu xưong. Sau đó nàng cùng 3người Long Nhất tiếp tục bay về phía trước.
-"Dừng lại đi, chúng tacăn bản là đang vòng quanh một chỗ" Vài phút sau, Long Nhất vừa nhìnhai cái Huyền Âm băng trụ vừa cười khổ nói.
-"Vậy không bằng chúngta đặt thêm vài ký hiệu tại Tử vong hoa hải, không phải là có thể biếtđược phương hướng nào để đi sao?" Nạp Lan Như Nguyệt là người tuyệtđỉnh thông minh, suy nghĩ một chút đã tìm ra biện pháp.
-"Để ta thửdùng một cấm chú xem sao" Vô Song đáp lời rồi lấy ra một cây Băng lamPháp trượng, trong miệng bắt đầu miệm chú ngữ, nguyên tố thủy hệ mapháp bắt đầu điên cuồng ngưng tụ lại, chỉ là chú ngữ vừa đọc được mộtnửa đột nhiên Vô Song ngưng lại, thủy hệ ma pháp đang ngưng tụ được mộtchút liền tiêu tan ngay.
-"Sao lại như vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Khuôn mặt luôn mang theo nụ cười nhạt của Vô Song nay đột nhiên xuất hiện ánh mắt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:
-"Không biết vì cái gì, ở nơi này nguyên tố ma pháp đang ngưng tụ đột nhiên bị chặn đứt"
NạpLan Như Nguyệt nghe vậy cũng muốn thử một chút, đích xác, nơi nàynguyên tố ma pháp tụ tập lại nhiều nhất chỉ đủ để phóng ra một ma phápcấp 6, nàng không khỏi nhìn về người mình tín nhiệm nhất ở đây mà hỏi:
-"Phu quân, chúng ta làm sao bây giờ?"
LongNhất nhìn xung quanh một chút, mơ hồ nhận ra đây chính là một cái thiênđịa kỳ trận, mặc dù hắn đối với trận pháp không tinh thông cho lắm,nhưng dù sao cũng có một cơ sở nhất định. Hắn xác định không trungkhông có tồn tại một cửa sinh nào (sanh môn), vậy muốn tìm đường raphải xuống Tử vong hoa hải phía dười mà tìm một phen, mà làm vậy khôngtránh được những nguy hiểm bất ngờ.
-"Hạ xuống, trên này không có đường ra, Tử vong hoa hải tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy" Long Nhất quyết định.
Mọingười bắt đầu cẩn thận từ từ hạ xuống, Man Ngưu là người đầu tiên xuấtra một bổng tạo thành một khoảng đất trống, mọi người liền đứng vàokhoảng đất trống đó.
-"Lão đại, không bằng chúng ta đập nát toàn bộ đám hoa này, còn không ra được sao?" Man Ngưu ồm ồm nói.
LongNhất lắc đầu, Ngạo thiên quyết vận vào cánh tay phải, sau đó một chiêuThiên phật thủ đánh ra, nơi nào nó tới chỗ ấy không còn một ngọn cỏ,tạo thành một rãnh thẳng tắp.
Chưa kịp cao hứng, 4 người đã cảm thấyhoa mắt, con đường nhỏ mới tạo thành đã biến mất tăm, ngay cả khoảnhđất trống mọi người đang đứng cũng bắt đầu khôi phục nguyên dạng, 4phía nhìn quanh đều là cánh hoa bay bay.
-"Này,......... chuyện gì thế này?" Man Ngưu ngạc nhiên nói, với tri thức của hắn thật sự không cách nào hiểu được.
Chínhlúc này một trận âm thanh rào rào vang lên bên tai bốn người, chỉ thấytrong những lùm hoa mọc ra những rể hoa đen thui, dùng khí thế sét đánhkhông kịp bưng tai hướng tới 4 người cuốn lại. Kết giới của mọi ngườihiện thời chỉ là một cái phòng phong kết giới, cường độ cũng không cao,dĩ nhiên chỉ chịu được một chút là bị phá tan.
--------------
LongNhất bị dọa đến giật cả người, cái này không phải hắn sợ những rễ hoaquỷ dị này, mà do không khí trong kết giới vốn không nhiều lắm chỉ mộtkhắc là hoàn toàn tan hết, mà hương hoa mang theo kịch độc đang bay tớilấy mạng mọi người.
-"Nhanh chóng nín hơi, hương hoa có độc" LongNhất hét lớn, đồng thời dùng tinh thần lực hình thành một cái phòng hộkết giới ngăn chặn đám rễ hoa công kích tới.
3 người Man Ngưu lập tức nín thở bế khí, chỉ có điều dựa vào một hơi thì có thể trụ được bao lâu?
"ManNgưu, ngồi xuống vận Phục ma tâm pháp, có thể kiên trì được một lúc"Long Nhất quýnh lên nói, Phục ma tâm pháp chỉ cần tiến vào trạng tháinhập định, một hơi có thể trụ được một thời gian đáng kể.
Man Ngưu đối với lời của Long Nhất luôn tuyệt đối tin tưởng, lập tức ngồi xuống xếp bằng vận khởi tâm pháp.
NạpLan Như Nguyệt thân là Quang minh tế tự, một hơi của nàng sao có thểlâu như vậy, chỉ trong chốc lát toàn thân đã phát run, khuôn mặt cũngđỏ lên.
Long Nhất vừa thấy vậy liền ôm chầm lấy Nạp Lan Như Nguyệt,miệng đối miệng truyền một ngụm chân khí vào người nàng, Nạp Lan NhưNguyệt trong người như mê man đi. Để Nạp Lan Như Nguyệt dần tỉnh táolại, Long Nhất thầm nghĩ Vô Song cũng không khác biệt với nàng cho lắm,liền thuận tay ôm chầm lấy nàng, lướt qua ánh mắt hoảng sợ của nàng màhôn xuống.
4 môi chạm nhau, cảm giác hương vị ngọt ngào ôn nhutruyền đến, làm cho trong lòng Long Nhất đê mê, mà Vô Song từ tử tỉnhlại đã bắt đầu dãy dụa cắn chặt răng không để chân khí Long Nhất truyềnvào người nàng.
Chỉ thương cho Vô Song mặc dù đã đạt đến cảnh giớipháp thần, dĩ nhiên là có phương pháp kiên trì rồi, chỉ là vừa rồi bịLong Nhất hôn lên đôi môi nàng, lại giãy dụa một lúc, dưỡng khí trongcơ thể nàng đã tiêu tan sạch sẽ, mặc cho nàng sở hữu pháp thuật siêuquần cũng không chống đỡ nổi.
Lúc này bản năng muốn sống trỗi dậy,Vô Song há mở hàm răng, một luồng chân khí từ Long Nhất truyền qua môinàng mà tiến vào, ngọc thủ nàng hung hăng nhắm vào hai bên eo Long Nhấtmà ngắt nhéo. Cuối cùng, khi bờ môi Long Nhất sắp rời đi nàng còn hunghăng cắn vào môi hắn một cái.
Một vệt máu từ môi Long Nhất nhè nhẹchảy ra, mà Vô Song dùng ánh mắt thẹn thùng pha lẫn phẫn uất trừngtrừng nhìn hắn, nhưng tất cả không làm Long Nhất bận tâm, tình thế dịthưòng nguy cấp, Long Nhất tự biết ngụm chân khí kia cũng không giúpchống đỡ được bao lâu.
-"Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?" Long Nhấtvắt óc suy tính, càng nguy cấp hắn càng phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táomới có thể nhanh chóng nhĩ ra biện pháp ứng phó.
Đến lúc này, dị biến đột ngột phat sinh, rễ hoa đen từ bốn phía mọc ra từ dưới đất, như những tia chớp đen bắn về phía 4 người
Ánhmắt Long Nhất chợt lóe, kình khí trên người tuôn ra ào ạt đánh nát bấynhững rễ hoa màu đen đang công tới, ngay sau đó hắn một chưởng cắtnhững rễ hoa đang hướng về phía Man Ngưu, mà Vô Song cũng xuất ra haiđạo hàn khí giải quyết 2 đám rễ hoa khác đang công tới.
Thất sách rồi, Long Nhất trong lòng tự trách, như thế nào lại không nghĩ tới những nguy hiểm dưới chân chứ.
Lúcnày, Nạp Lan Như Nguyệt bắt đầu hô hấp khó khăn, Long Nhất cũng khôngcòn cách nào khác, lại truyền thêm cho nàng một ngụm chân khí nữa,trong lòng hắn cũng âm thầm kêu khổ, một lúc nữa chính bản thân hắncũng sẽ khó bảo toàn bản thân.
Chính lúc này, Man Ngưu đang ngồi xếpbằng dưới đất đột nhiên kêu một tiếng, lồng ngực đập phập phồng kịchliệt, mặt trâu đen đang chuyển dần sang màu tím.
Long Nhất kinh hãi,Man Ngưu cũng chịu không nổi bắt đầu hô hấp, mà xem hình dáng hắn thìđã trúng độc rồi. Long Nhất cắn răng cố vận công đánh một chưởng saulưng Man Ngưu, truyền cho hắn một luồng chân khí để bảo trụ tâm mạch.
-"Lãđại, lão ngưu ta không thể hô hấp được" Man Ngưu mở to hai mắt, tayphải bấu vào cổ mình, cố gắng hít từng ngụm không khí, nhưng sắc mặthắn càng lúc càng thống khổ.
Long Nhất quýnh lên, trong lòng kêumuốn phải tỉnh táo, nhưng thấy hình dáng Man Ngưu như vậy hắn khôngcách nào bình tĩnh được, mấy năm nay ở chung, hắn sớm coi tên thú nhântrung thành này so với anh em ruột còn muốn thân hơn nữa.
Vô Songnhìn vẻ mặt lo lắng của Long Nhất, sắc mặt nàng từ từ bình tĩnh lại.Suy tư trong chốc lát, nàng từ không gian giới chỉ lấy ra ba viên thuốctrong suốt, trên hoàn thuốc nhàn nhạt hàn khí, dưới ánh mặt trời tạonên sắc thái long lanh mê người, nàng một viên bỏ vào miệng mình rồiđưa 2 viên còn lại cho Long Nhất:
-"Long Nhất, một viên đặt ở đầulưỡi hắn, một viên khác .... Ngươi ngậm vào trong miệng đi, bất quá cũngđừng trách ta không nói rõ, viên ngọc hoàn này có hàn khí hết sức nặng,mặc dù không chết người nhưng cũng không động đậy được" Vô Song đưaviên ngọc hoàn ra nhẹ nhàng nhắc hắn.
Long Nhất ngạc nhiên kỳ quáiliếc nhìn Vô Song, rồi không nói gì thêm mở cái miệng rộng của Man Ngưura đặt 1 viên ngọc hoàn vào đầu lưỡi hắn. Man Ngưu cả người run lên bầnbật, vẻ mặt thống khổ từ từ hoà hoãn lại, nhưng chỉ ngay sau đó, ngoạitrừ trái tim hắn còn đang đập ra, thì toàn bộ thân thể hắn đã biếnthành một cột băng rồi.
Long Nhất trong lòng cười khổ, cũng biết vìsao Vô Song không sớm đem thứ này ra, nghĩ đến công hiệu phòng độc củanó nhưng người bình thường khó có khả năng tiếp nhận, mà nàng lại đưamình trước chứ không đưa Nạp Lan Như Nguyệt thì nàng cũng biết NhưNguyệt không thể chịu nổi khí lạnh từ nó mà ra rồi.
-"Ngươi nhanhchóng bỏ vao miệng đi, ta nghĩ với thực lực của nguơi sẽ ngăn cản đượchàn khí này, về phần nàng, ngươi .... Ngươi dùng biện pháp khi nãy đi"khuôn mặt Vô Song vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, hiển nhiên nàng đang nhớtới đôi môi của Long Nhất vừa rồi đã giúp nàng hít thở bằng cách nào.
LongNhất cầm viên ngọc hoàn lạnh lẽo bỏ vào miệng, nhất thời giống như ManNgưu run rẩy một trận, một tia hàn khí âm lãnh từ miệng hắn bắn khắptoàn thân, nếu không lập tức được nội lực trong cơ thể tự động hoágiải, sợ rằng lúc này hắn cũng không thể động đậy được như Man Ngưu rồi.
LongNhất hít sâu một hơi, cảm thấy mùi hoa thấm vào người, có thể tự do hítthở thật đúng là hết sức sảng khoái. Long Nhất từ từ thư thái, chỉ đángthương Nạp Lan Như Nguyệt đang khốn khổ không ngừng.
Không còn cáchnào khác, Long Nhất đành kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của NạpLan Như Nguyệt rồi trao cho nàng một ngụm chân khí, không biết do hànkhí đã chuyển hoá thành chân khí hay do thân mật nên Như Nguyệt chỉ cảmgiác một sảng khoái đang ập đến mình.
-"Vô Song, ngọc hoàn này là thứ gì vậy?" Long Nhất vừa ngăn chặn những đòn công kích từ bốn phía của rễ hoa vừa hỏi.
-"Dùngtơ của Như ý băng tằm chế tạo thành, có thể giải bách độc, chỉ là ngườibình thưòng không thể sử dung được mà thôi" Vô Song thản nhiên nói, mặcdù tên nàng vốn không phải là Vô Song, nhưng chẳng biết vì sao nàng đốivới cách xưng hô này không có chút vướng mắc gì.
Như ý băng tằm?Long Nhất nhíu mày, hắn nhỡ rõ khi mang theo Vô song đến băng nguyênthì bị con băng tằm nhỏ xíu đó đóng băng cả bọn, sau đó tính cờ gặp nữnhân của Băng cung cứu, rồi từ khi đó không biết Như ý Băng tằm đã biếnđi đnằg nào? Chẳng lẽ sau này lại bị các nàng bắt được?
Đương lúc Long Nhất nhíu mày suy nghĩ, Vô Song chỉ thản nhiên nói:
-"Nhưý Băng tằm này quả thật có Nguyền rủa chi lực, trong cơ thể ta lại cómột lời nguyền rủa, điều này hấp dẫn nó đến và nó cũng hút hết lựcnguyền rủa đó. Sau khi ta tỉnh lại thì đã thấy nó bên cạnh rồi, sư phụnói ngay từ đầu nó đã ở trong cơ thể ta"
Long Nhất đột nhiên ngẩnra, vẻ mặt hắn méo xệch. Hắn giờ đã biết nữ nhân kia cho hắn ăn một quảlừa khi nói chính mình chưa từng gặp qua Như ý Băng tằm, nói là có biệnpháp để giải trừ lời nguyền rủa trên người Vô Song, toàn nói láo, cònnói hắn không được đến băng nguyên quấy nhiễu nàng nữa. làm hại Vô Songvà hắn chia cách hai năm không nói, còn nghĩ mình được may mắn, nóikhông chừng nếu ngày đó mình giữ nàng lại bên người thì cũng từ từ hồiphục cho nàng rồi, kết quả y hệt như vậy.
Thôi thôi, đó là chuyện sau này, hơn nữa chuyện chính bây giờ là phải nghĩ cách thoát khỏi Tử vong hoa hải mới là chuyện chính.
Long Nhất lúc này đã không sợ hoa độc, hắn vác Man Ngưu lúc này cứng nhắc như tảng băng lên vai nói:
-"Không còn cách khác, vừa đi vừa tìm, chúng ta xem thử có đường ra khác không"
Kỳthật rễ hoa đen xì này cũng không khó đối phó, chúng chỉ có tốc độ rấtnhanh, giả thần giả quỷ đánh lén là giỏi, chỉ cần Long Nhất đánh ra mộtkiếm thì chúng cũng như cỏ dại tan tác sau đó héo rũ rồi biến mất vàolòng đất.
Nạp Lan Như Nguyệt theo sát Long Nhất, nàng chỉ là quangminh pháp sư, ở Tử vong hoa hải giờ giỏi lắm nàng chỉ có thể phóng rađược ma pháp 6 cấp, lực công kich của nàng nhỏ đến mức đáng thương. Cứcách một hồi, tình lang còn miệng kề miệng truyền khí cho nàng làm nàngthẹn thùng lại vừa đê mê, cảm giác khổ sở phi thường.
Chạy trong Tửvong hoa hải một hồi lâu cũng không tìm thấy đường ra, Long Nhất dù saocũng chỉ có một chút hiểu biết sơ qua về kỳ môn độn giáp nên cũng khôngcách nào tìm được đầu mối ở đâu.
Chỉ là họ vẫn phải đi tới, đi tới. Lúc này Vô Song đột nhiên dừng lại.
- "Chuyện gì vậy?" Long Nhất hỏi.
-"Cứđi như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng huỷ diệt luôn biểnhoa này đi" Hàn quang hai tay Vô Song vừa hiện, một con băng tằm nhỏnhư ngón tay cái đã xuất hiện giữa tay nàng.
-"Như ý Băng tằm, nó trở thành ma sủng của nàng rồi sao?" Long Nhất kinh ngạc hỏi.
-"Ta mặc dù không thi triển được cấm chú, nhưng nó có thể" Vô Song đáp.
-"Chẳng lẽ nó phóng ra cấm chú mà không cần ma pháp nguyên tố?" Long Nhất cảm thấy kỳ quái hỏi.
-"Bìnhthường khi ma thú đạt đến cảnh giới SE cấp đều có bổn mạng ma pháp lực,Cuồng Lôi thú của ngươi cũng có thể" Vô Song thản nhiên nói.
Ý niệmchưa kịp động, Như ý Băng tằm trong tay nàng đã dễ dàng phá tinh thầnkết giới của Long Nhất mà lăng không bay ra ngoài, thân hình trong suốtđáng yêu của nó tựa như quả bong bóng đang được bơm hơi bắt đầu lớn lên.
LongNhất trừng trừng nhìn con băng tằm đang biến thành khổng lồ mà sởn gaiốc, nó còn là băng tằm sao? So với Long Nhất thì nó còn khổng lồ hơnnữa.
Như ý Băng tằm sau khi biến lớn đến cực hạn, băng khí trênngười nó như núi lửa phun trào ra khắp bốn phương tám hướng, trong chớpmắt, toán bộ khu vực chìm vào một vùng tuyết trắng mênh mông.
Đợiđến khi hàn khí chậm rãi tan hết, Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt mở tohai mắt nhìn, cả biển hoa giờ biến thành một vùng tuyết trắng trongsuốt chói mắt, nếu ở ngoài phạm vi của Vô Song chắc hẳn máu đã đôngcứng hết rồi.
Lúc này chỉ nghe hoa một tiếng, thế giới bị đóngbăngnày đột nhiên bị vùi lấp, tất cả những bông hoa bị biến thành trụ băngrồi tan thành bụi phấn, cảnh tượng nhìn như cả thế giới đang sụp đổ vậy.
Thànhcông rồ sao? Ba người Long Nhất trong lòng vừa nhìn thế giới băng nàyvừa than một tiếng. Chính lúc ba người liếc nhau truyền ý niệm này, thìchưa kịp vui mừng đã thấy dị biến phát sinh.
Chỉ thấy một đoá tiênhoa thoát ra từ thế giới đóng băng, chỉ nháy mắt thế giới băng đã biếnmất như chưa hề tồn tại, một biển hoa không thấy bờ bến lại mọc ra nhưcũ.
-"Chết tiệt, cái trận pháp quái quỷ này, bộ không cho người tacon đường sống sao?" Long Nhất trong lòng thầm chửi, mặc dù biết trậnpháp này không bình thường, nhưng hắn cũng không nghĩ nó biến thái đếnmức độ này, ngay cả cấm chú cũng không phá được nó.
Long Nhất quyếtđịnh chơi tới cùng, từ Huyết sắc khô lâu triệu hồi Cuồng Lôi thú, concọp Tiểu tam và Hoả kỳ lân ra, dùng ý niệm kêu tụi nó điên cuồng côngkích. Bất quá hắn cũng còn chút lý trí không đem quang minh thánh ngọc,hắc ám ma ngọc và Liệt diễm ngọc ra. Không phải là hắn không tin vàoNạp Lan Như Nguyệt và Vô Song, chỉ là dù sao mấy loại này cũng phải cẩnthận vẫn hơn./
-"Thần thú Hoả kỳ lân" Vô Song kinh hãi thốt lên, Nhưý Băng tằm rút nhỏ lại nằm trong tay nàng phát run, Hoả kỳ lân chưaphát ra uy lực của thần thú, nhưng loại khí thế này vẫn làm cho ma thúrun rẩy.
Về phần con cọp Tiểu tam dặc dù trong thân có hai loại malực nhưng thực lực nó có hạn, nhưng ở bên Hoả kỳ lân thần thú nó vẫntỉnh bơ như thường, chỉ có đôi mắt một đen một trắng lấp lóe tinh quang.
VôSong hướng đôi mắt kinh ngạc của mình mê muội nhìn tên nam từ bìnhthường trước mắt nàng, cái tên tự xưng là nam nhân của nàng, nàng tựmình nhìn thấy đấy là thần sủng của hắn, không lẽ hắn chính là Hỏathần? Không có khả năng đó, lúc trước ở thần điện tại Thánh thành cócung phụng Thủy, Hỏa, Lôi, Phong, Thổ, Quang, Ám bảy đại chủ thần, màpho tượng Hỏa thần chính là hình dáng một nữ tử.
Long Nhất lúc này đang mang vẻ mặt tức giận nhìn về phía biển hoa, căn bản không chú ý thấy ánh mắt Vô Song nhìn hắn.
Tửvong hoa hải lần lượt bị phá hủy rồi lần lượt khôi phục lại nguyêndạng, Long Nhất thở dài một hơi ủ rũ cả người, chính lúc này hắn đangmuốn ra lệnh cho Cuồng Lôi thú ngưng công kích, nếu lỡ tụi nó dùng hếtbổn mạng ma pháp lực thì biết bao lâu mới bổ sung lại được.
Nhưng lúc này, ánh mắt ảm đạm của Long Nhất đột nhiên sáng ngời, cả người hắn hưng phần nhảy dựng lên.
-"Vô Song, Vô Song" Long Nhất hưng phấn quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vô Song đang nhình hắn.
Vô Song bừng tỉnh lại, vẻ mặt khôi phục vẻ bình thản nói:
-"Ngươi phát hiện ra cái gì rồi?"
-"Trậnnhãn, ta phát hiện trận nhãn của Tử vong hoa hải này ở đâu rồi. Như thếnày, ta phi thân lên rồi nàng theo sau ta sẽ biết" Long Nhất hắc hắccười nói.
Vô Song ứng tiếng, nhìn lại thấy Nạp Lan Như Nguyệt cũngđang mê hoặc nhìn mình, nàng cũng không biết cái gì gọi là "Trận nhãn",nhưng nàng khẳng định Long Nhất đã tìm được đường ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro