Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kimtrung 323-328

Lúcnày ở giữa đại sảnh Hoàng cung Nạp Lan Đế quốc yến tiệc đã huy hoàng,đèn ma pháp đủ mọi màu sắc thắp ở khắp cả đại sảnh. Các đại thần cùnggia quyến mặc lễ phục tràn ngập bên trong, âm thanh huyên náo không dứtbên tai.

Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt đứng trên lầu, nhìnxuống đám người qua lại không ngớt ở dưới không khỏi đau đầu, thật ra,hai người đối với trường hợp này cũng không phải quá ớn lạnh. Nhớ tớilúc đầu hành lễ tại Đằng Long thành, lễ tiết quá nhiều khiến cho haingười thiếu chút nữa là chịu không nổi, không biết Nạp Lan Đế quốc nàycó thể đơn giản hơn một chút hay không.

Đang lúc này, Nạp Lan VôCực đã cùng vài phi tử sủng ái đã vào đại sảnh yến tiệc, trong lúc nhấtthời các quyền thần quý tộc đều bu lại vỗ mông ngựa. Thương Lan Đại lụctập tục như thế, tại những yến tiệc như thế này là cơ hội tốt, quânthần trong lúc đó phi thường tùy tiện.

"Công chúa, phò mã, mời đi xuống" Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nàođi xuống thôi, công chúa xinh đẹp của ta" Long Nhất quay đầu sang NạpLan Như Nguyệt cười nói, tay phải đưa lên, ý bảo Nạp Lan Như Nguyệt đicùng hắn.

Nạp Lan Như Nguyệt ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của Long Nhất, nhẹ nhàng bước xuống dưới.

Haingười xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tại đây, Long Nhấtmột mặt mỉm cười, vừa tự tin mà vừa tiêu sái, còn Nạp Lan Như Nguyệt|mặt cười ửng đỏ, càng tôn lên dung mạo và khí chất như tiên trên trời,quả thực là tuyệt phẩm, trong lúc nhất thời mọi người đều than thởkhông thôi.

Long Nhất dắt Nạp Lan Như Nguyệt đi tới trước mặtNạp Lan Vô Cực, xoay chuyển ánh mắt, đánh giá hai thanh niên hoa lệ bêncạnh hắn, trông vào hoa văn của quần áo. Hẳn đây là hai người con củaNạp Lan Vô Cực, cũng là anh em cùng cha khác mẹ của Nạp Lan Như Nguyệt,căn cứ vào tư liệu Tây Môn Hỏa cho hắn, hai người một là chiến sĩ mộtlà pháp sư. Cấp bậc cũng không cao, một người là kiếm sĩ một người làtrung cấp pháp sư mà thôi, chiến sĩ tên là Nạp Lan Vũ, pháp sư tên làNạp Lan Văn, hai người trước đây có thể xem như đồng bọn của Tây MônVũ, mười phần chính là đệ tử ăn chơi.

"Phụ hoàng,[ca ca" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên chào hỏi, trong mắt cố nén vẻ chán ghét.

NạpLan Vô Cực cười gật đầu, vẻ mặt hiền hòa, ai có thể biết hắn là mộtngười máu lạnh xảo trá vô tình? Vì ích lợi, hắn có thể hy sinh hết thảy.

"Muộiphu, nghe đại danh từ lâu, mai nhớ cùng anh em chúng ta uống một chén,chúng ta đối với ngươi chính là cực kỳ bội phục, có chút vấn đề chuyệnđang muốn thỉnh giáo một chút" hai huynh đệ Nạp Lan Vũ thấy Long Nhấtthì rất hưng phấn, tư tưởng xấu gặp nhau, từ đồng đạo thành huynh đệ.

LongNhất cười nói chiếu lệ vài câu, trong lòng lại tự nhủ. Thương cho NạpLan Vô Cực không từ thủ đoạn khổ tâm kinh doanh vì đế quốc, nếu quốcgia mà lọt vào trong tay hai huynh đệ này, hắc hắc. Đến lúc đó đã cóthể thỏai mái rồi

Thời gian hành lễ hẳn là đã tới, nhưng Nạp LanVô Cực vẫn cười nói chuyện trò với các sủng thần, vẫn không có ý địnhtuyên bố hành lễ.

"Bệ hạ, thời gian đã tới rồi, có nên..." Một đại thần bên cạnh Nạp Lan Vô Cực nhắc nhở.

Nạp Lan Vô Cực mỉm cười nói: "Phải đợi một người đến chủ trì, đợi một chút cũng không sao".

"Bệ hạ, chẳng lẻ không phải do Chủ giáo Thương Nguyệt thành chủ trì lễ nghi sao?" Đại thần này kỳ quái hỏi.

Nạp Lan Vô Cực cười thần bí nói: "Tự nhiên là không phải rồi. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết".

Mấyi vị đại thần thấy Nạp Lan Vô Cực không nói, cũng không hỏi nữa, đều tự chấm dứt chuyện trò.

LongNhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đang ứng phó với đám người đông đen này,đột nhiên cảm giác được có ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình. Hắn cảmnhận quay đầu lại, nhưng lại chỉ thấy toàn là người, ánh mắt quen thuộcnọ cũng lẩn đâu mất.

"Kỳ quái, ta tại Thương Nguyệt thành khôngcó quen ai cả mà" Long Nhất trong lòng lẩm bẩm, nói đến quen thì đạikhái chỉ có vài thành viên của Thiểm điện Dong binh đoàn, nhưng tại lễtiệc ngày hôm nay là để chiêu đãi quan viên của Nạp Lan Đế quốc cùngvới thế lực khổng lồ của các quý tộc, những người khác không có cơ hộitiến vào đây.

Đang lúc này, Long Nhất đột nhiên nghe được một thanh niên kêu lên: "Nhân Nhân, người chạy đâu rồi? Ta tìm người rất lâu rồi".

LongNhất thân thể khựng lại, Nhân Nhân? Trong đầu hắn hiện ra một khuôn mặtquật cường, là tiểu cô nương đã toàn tâm toàn ý với Pong Linh, nhưngnàng không phải là đang ở Mễ Á Thánh ma học viện sao? Long Nhất tâmniệm vừa chuyển, chợt nghĩ ra, Nhân Nhân là tiểu thư quý tộc của NạpLan Đế quốc, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái. Hắn đã rờiđi Mễ Á công quốc đã khá lâu rồi, nàng đã trở về cũng rất bình thường.

LongNhất rẽ đám người ra, quả nhiên thấy cách đó không xa một thân ảnh quenthuộc, không phải Nhân Nhân thì là ai vào đây? Hôm nay nàng mặc lễ phụcmàu đen, rất hợp với vóc dáng thướt tha của nàng, trước ngực có gài mộtcái ghim bằng ngọc lam sáng lập lòe, tỏ vẻ khá lạnh lùng.

Thanhniên vừa gọi Nhân Nhân vừa rồi chính là ca ca Nạp Lan Vũ của Nạp LanNhư Nguyệt, mà vẻ mặt của Nhân Nhân rõ ràng là không đủ kiên nhẫn.

"Nhân Nhân, thật là nàng rồi, ta còn tưởng rằng ta hoa mắt nhìn lầm rồi" Long Nhất vừa cười vừa đi nhanh tới.

"Long...Tây Môn thiếu gia, chúc mừng người." Nhân Nhân nhìn Long Nhất ánh mắtcó chút phức tạp, nam nhân này đoạt người yêu của nàng, nàng thật khôngbiết đối mặt như thế nào với hắn. Nhưng đối với hắn, Nhân Nhân tronglòng lại có một loại cảm kích, lúc đó nếu không có hắn an ủi, sợ rằngnàng không đủ dũng khí sống tiếp, nhớ lúc ấy lại nhào vào lòng hắn khócmột hồi, nhớ tới là có chút xấu hổ không chịu nổi.

"Hai người biết nhau?" Nạp Lan Vũ ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, là có chút quan hệ đặc thù" Long Nhất hướng về phía Nạp Lan Vũ nháy mắt đầy vẻ mập mờ.

NạpLan Vũ sửng sốt, trên mặt nổi lên thần sắc do dự không quyết, nhưng lậptức ẩn đi, cười nói với Long Nhất: "Thì ra là người của muội phu, khôngnói sớm, ta đi tìm mục tiêu kế tiếp, ngươi cần phải cẩn thận một chút,tiểu muội ta mà giận lên là dám ăn thịt ngươi lắm đấy" Nói xong Nạp LanVũ liền xông vào trong đám người mà săn lùng.

Nhân Nhân mặt cười ửng đỏ, nhìn Long Nhất mà nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ai mà cùng ngươi có quan hệ đặc thù".

"Ha ha, quan hệ của chúng ta còn chưa đủ đặc thù sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói.

NhânNhân rung động, mặt cười từ hồng chuyển sang trắng, hiển nhiên câu nóicủa Long Nhất đã động đến nỗi thương tâm của nàng, phải nói nàng vàLong Nhất quả thật quan hệ rất đặc thù.

"Cám ơn ngươi" Nhân Nhân thấp giọng nói.

Long Nhất thở dài một hơi, khẽ hỏi: "Nàng vẫn không buông xuống sao?"

Thânthể mềm mại của Nhân Nhân rung lên, có một số việc không dễ dàng buôngxuống được, nàng lần đầu tiên yêu thương một nam nhân, nhưng lại pháthiện nam nhân này là phụ nữ giống như nàng, loại đả kích này đối vớinàng mà nói thật sự quá lớn.

LongNhất vừa thấy vẻ mặt tái nhợt của Nhân Nhân, trong lòng không khỏi khẽthở dài, Phong Linh đã tạo thành thương tổn quá sâu cho nàng, sợ rằngnhất thời khó mà khôi phục được, có lẽ nói không chừng trong lòng nàngcả đời sẽ lưu lại một bóng ma. Phong Linh sai thì cũng đã sai, LongNhất đối với việc này trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, hắnrất muốn đền bù cái gì đó.

"Ngươi chừng nào thì trở về?" LongNhất vừa thấy Nhân Nhân thật lâu không nói gì, tâm tình tựa hồ đã đắmchìm vào bên trong bản thân, vì vậy nhanh chóng lên tiếng nói sangchuyện khác.

Nhân Nhân lấy lại tinh thần, cay đắng nói: "Takhông biết ở lại Mễ Á thánh ma học viện còn có ý nghĩa gì, nơi đó khônglý do gì để ta lưu lại".

"Nhân Nhân..." Long Nhất nhịn không được kêu lên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì.

NhânNhân ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt lo lắng của Long Nhất, nói: "Ngươikhông cần lo lắng cũng không cần khuyên can ta, cái gì cần hiểu ta cũngđều hiểu được, chỉ là hiểu được là một chuyện, mà trong lòng lại làchuyện khác..."

"Thời gian sẽ thay đổi hết thảy, tin ta đi, nàngnhất định sẽ vui sướng, nếu không ta với Phong Linh cả đời cũng khó màan tâm" Long Nhất thở dài nói.

Nhân Nhân gật đầu, ánh mắt lóelên nói: "Hôm nay là lễ thành hôn của ngươi và Như Nguyệt công chúa,lúc đứng ở bên cạnh Như Nguyệt công chúa, ánh mắt của nàng một mực nhìnsang bên này, có lẽ là ghen, ngươi không cần theo ta, ta muốn yên tĩnhmột mình".

"Vậy được rồi, chờ khi nào ta rảnh sẽ tìm nàng, nàngở đây à?" Long Nhất thấy quả thật có rất nhiều ánh mắt nhìn sang bênnày đánh giá, vì tránh phiền toái, hắn chỉ có thể nói như vậy.

NhânNhân rất nhanh nói một địa chỉ, rồi xoay người lẩn vào trong đám người,trong chốc lát liền không thấy bóng dáng. Có lẽ đã đi kiếm góc phòngnào thanh tịnh.

Long Nhất về lại bên cạnh Nạp Lan Như Nguyệt,cười nói: "Đó là bằng hữu trước kia tại Mễ Á thánh ma học viện, có lẽnàng cũng đã gặp qua".

"Giải thích với ta để làm chi, nàng ta làai ta quan tâm làm gì" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên nói. Nhưng cẩnthận nghe lại lời nói lại nhận thấy được ẩn chứa vị giấm chua.

"Ta muốn cho nàng biết, xem ra ta lại tự mình đa tình rồi" Long Nhất nhún vai cười nói, cũng không nói gì nửa.

Đang lúc này, đột nhiên nghe thấy thị vệ bên ngoài cao giọng hô: "Quang Minh Giáo hoàng Charles bệ hạ đến"

Trongphút chốc đại sảnh yến tiệc huyên náo đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọingười kể cả những cung nữ đang qua lại cũng đều ngây ra, Quang MinhGiáo hoàng Charles tới? Bọn họ có nghe lầm không, người này rất ít khixuất hiện trước mặt thường nhân, tại Thương Lan đại lục có thể gặp đượcngười có địa vị sánh ngang với thần tại nơi này?

Long Nhất tronglòng cũng nói thầm, Quang Minh Giáo hoàng Charles làm sao có thể gặp ởchỗ này? Vừa mới nghe Nạp Lan Vô Cực nói phải đợi một người tới chủ trìlễ nghi, không phải là người này chứ.

Cũng không để cho LongNhất phải suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ cảm thấy khí tức nồng hậu của QuangMinh ma pháp tràn ngập cả đại sảnh, làm cho người ta thần thanh khísảng, cảm thấy thân thiết. Một người trung niên áo trắng khóac áo tế lễtrong suốt đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh. Quanh mặt hắn bao phủmột tầng hào quang màu trắng, như ảo ảnh trong gương làm cho người tanhìn không rõ ràng cho lắm, mà sau lưng hắn có một vòng màu trắng doquang minh ma pháp nguyên tố tạo thành, quầng ánh sáng này, nhìn liềnnhớ tới việc Bồ Tát giá lâm.

Long Nhất trong lòng cười mộttiếng, Quang Minh Giáo hoàng quả nhiên biết cách thể hiện mình. Khiếncho có vẻ thần thần bí bí, làm cho hắn giống như là thần. Bất quá LongNhất đối với thực lực của hắn là thực sự bội phục, Charles là người đầutiên mà hắn đã gặp có thể đem ma pháp nguyên tố thực thể hóa thànhngười. Cấp bậc của hắn có thật sự là như đại ma tầm sư như trong truyềnthuyết? Có phải là đã đạt tới cảnh giới pháp thần vô song hay không?

NạpLan Vô Cực dẫn theo các quan viên vội vã tiến lên, vô cùng thành khẩnquỳ xuống, lớn tiếng nói: "Nạp Lan Vô Cực cung nghênh Giáo hoàng bệ hạđến".

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đã tỉnh táo lại, cảđám miệng lẩm bẩm quỳ xuống, cảm thấy may mắn khi được nhìn thấy mặtcủa Giáo hoàng, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Quang Minh Giáohoàng tại cả Thương Lan đại lục, ngay cả một thủ lãnh của một đế quốccũng phải quỳ xuống, cái này thật sự là một dạng tônv inh. Dùng tôngiáo để thống trị quả thật là lựa chọn không sai.

Nạp Lan NhưNguyệt thân là Thánh nữ Quang Minh giáo hội, lập tức quỳ xuống, tronglúc nhất thời cả đại sảnh yến tiệc chỉ còn có Long Nhất là vẫn đứngthẳng.

Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất không quỳ xuống, gấpđến độ lấy tay kéo kéo quần của hắn, trong lòng nàng, Quang Minh Giáohoàng chính là thần, địa vị của thần không người nào có thể so sánh,nàng từ nhỏ đã sống trong đám đông vây quanh đây, đây là kết quả củaviệc từ nhỏ đã bị tẩy não.

Long Nhất vẫn không nhúc nhích, vẫnđang đứng thẳng nhìn kỹ vầng hào quang bao phủ quanh người Giáo hoàngCharles, mà người này cũng đang nhìn kỹ hắn.

Long Nhất cảm thấyngột ngạt, cảm giác được bốn phương tám hướng đột nhiên truyền đến mộtáp lực vô cùng lớn như biển, lục phủ ngũ tạng như bị người ta giằng xé,Long Nhất nội lực tinh thần lực dưới sự công kích đã lập tức bản kích,bắt đầu đối kháng với áp lực khổng lồ này. Mà khuôn mặt tuấn tú củalong nhất từ hồng chuyển sang trắng, rồi lại từ trằn sang hồng, cuốicùng biến thành màu vàng nhàn nhạt.

"Phá cho ta" Long Nhất hétlớn một tiếng, toàn thân nhanh chóng hiện ra ánh sáng bảy sắc, khôngkhí tựa hồ như bị vặn vẹo biến hình, áp lực của Quang Minh Giáo hoàngliền xuất hiện một khỏang nứt gảy, Long Nhất quýnh lên cấp tốc lui vềphía sau hai bước thoạt khỏi vòng vây của hắn. Dưới sự giao thủ thườngxuyên với Kiếm Thần Mộ Dung Bác, trình độ thích ứng của hắn đối với cácloại áp lực rất tốt, hơn nữa Quang Minh Giáo hoàng rõ ràng là không códùng toàn lực, mà Long Nhất cũng hiểu là Charles lần này thử hắn, cũnghiểu được cảnh giới cực hạn của hắn có thể đạt tới cảnh giới pháp thần.

Charleskhông có tập kích nữa, chỉ là ha ha cười hai tiếng, làm cho người ta từđầu đến chân đều như cây trước gió xuân, hắn nói: "Giang sơn xuất hiệnnhân tài, đã mấy trăm năm nay, Tây Môn Vũ, ngươi quả nhiên không làm tathất vọng".

"Ta sẽ không làm cho bất kỳ người nào thất vọng, kểcả địch nhân của ta" Long Nhất hắc hắc cười nói, không kinh sợ chỉnhsửa lại y phục, ngầm bình phục lại khí tức đang hỗn loạn.

"Ngươi vì sao thấy ta mà không quỳ?" Charles không để ý đến thâm ý trong giọng nói của Long Nhất, chỉ là có hứng thú hỏi.

"Quỳ?Vì sao phải quỳ? Ta không nhớ rõ có quy định này, chỉ biết là QuangMinh Giáo hội luôn luôn tuyên dương tấm lòng từ bi, tự do bình đẳng,nếu lão bình đẳng với ta, thì tại sao phải quỳ" Long Nhất cười nói,thật ra điều lệ của Quang Minh Giáo hội có nhiều điểm mâu thuẫn vớinhau, một mặt thì nói tới việc bình đẳng, mặt khác lại phân chia cácgia cấp rất nghiêm ngặt.

"Tốt, tốt lắm, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, khó trách nha đầu Khả Hinh đối với ngươi nhớ mãi không quên" Charles cười nói.

KhảHinh! Long Nhất ngẩn ra, từ lần trước tại yến tiệc tại cung đình ĐằngLong thành, nha đầu nọ đã rời khỏi Đằng Long thành. Đối với sự mạnh bạocủa nành đối với bản thân, Long Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, chẳng lẻlần này nàng cũng đi theo Quang Minh Giáo hoàng tới đây?

"Giáohoàng bệ hạ, người tựa hồ có chút phân biệt đối xử, hôm nay là ngày tacùng với Như Nguyệt làm lễ thành hôn, nếu ta nhớ không lầm, nàng cũnglà một trong ba thánh nữ của Quang Minh Giáo hội" Long Nhất cười khổnói.

Charles cười cười nói: "Cái này chỉ là sự ân cần của mộtngười cha đối với con mình, ta cũng không có phân biệt đối xử gì, bằngkhông đêm nay cũng sẽ không đến làm người chủ trì cho nghi thức thànhhôn của hai ngươi".

Lão chủ trì? Long Nhất ngạc nhiên, vừa mớinghe Nạp Lan Vô Cực nói phải đợi một người, thì ra là Charles, khótrách vẻ mặt đắc ý tươi cười dương dương tự đắc.

"Mọi người hãyđứng lên đi, thời gian cũng không còn nhiều" Charles lẳng lặng bỏ đikết giới bao phủ quanh lão và Long Nhất, dùng thanh âm uy nghiêm thảnnhiên nói, vừa rồi lão cùng với Long Nhất nói chuyện cũng không cóngười thứ ba nghe được.

"Hôm nay là ngày Thánh nữ Nạp Lan NhưNguyệt thành hôn cùng với Tây Môn Vũ, đây là một thời khắc thần thánh,theo chỉ ý của Quang Minh thần đại nhân truyền xuống, sau hôm nay, dướiánh sáng của Quang Minh thần đại nhân, ngày mai của Thương Lan đại lụccàng thêm tươi đẹp" Thanh âm của Charles quanh quẩn trong đại sảnh, màquầng sáng quang minh ma pháp nguyên tố thực thể hóa trên người lãocàng thêm sáng lạn, tựa hồ vào giờ khắc này, Quang Minh thần đã đíchthân tới.

Long Nhất ngầm trề môi, cái quái gì, còn không phải là lòe người.

Saukhi nói xong, mọi người đều bắt hai tay tạo thành chữ thập, thì thầmcái gì đó. Long Nhất quay đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, thấy nàng trôngrất sùng kính, khí tức quang minh lưu chuyển trên người, có vẻ thánhkhiết vô cùng.

"Quên đi, có tín ngưỡng không phải là chuyện tốt,không phải là một loại ký thác về mặt tinh thần sao" Long Nhất than nhẹtrong lòng, đương nhiên cũng có chút lo lắng, Quang Minh Giáo bảo nànglàm cái gì sợ rằng nàng đều làm không suy nghĩ, vạn nhất sau này mìnhcùng Quang Minh Giáo hội thành thế nước lửa, đến lúc đó nên làm cái gìbây giờ? Trở thành kẻ địch với mình hay là phản bội Giáo hội? Mặc dùkhông muốn thừa nhận, nhưng Long Nhất vẫn phải dự tính đến khả năng xấunhất.

Lúc này. Charles hai tay giơ lên, làm những động tác hoacả mắt trên không trung, chỉ thấy bạch quang chợt lóe lên, cả đại sảnhđột nhiên trở nên sương mù dày đặc. Bỗng nhiên, trong sương mù hiện lênmột tia sáng, một tượng Quang Minh thần tám cánh từ từ xuất hiện trướcmặt mọi người.

Mọi người lập tức quỳ xuống.

"Ảo thuật?"Long Nhất nhíu nhíu mày, nội lực vận vào hai mắt, trong đồng tử tứckhắc thần quang xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến mất.

Chúttài mọn. Long Nhất trong lòng khinh thường nói, mặc dù Charles thực lựcmạnh mẻ, nhưng sử dụng ảo thuật cũng không giỏi. Nhớ đến tiền kiếp tổtiên Long gia có một vị ảo thuật gia. Đó mới chân chính là ảo thuậtgia, giả mà như thật, giết người vô hình, có thể vây khốn thiên quânvạn mã trong trận, có thể thấy uy lực cỡ nào.

Charles thấy LongNhất không có biểu hiện gì, hai mắt toát ra vẻ khinh thường, vẻ mặtkhông khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Tận đáylòng cũng có sự do dự, tiểu tử này thân tàng bất lộ, thực lực thật sựngoài ý liệu của hắn, chẳng những có thể né tránh áp lực tinh thần củahắn, hơn nữa đối với ảo thuật của hắn có vẻ khinh thường, hắn biết, têngia hỏa dâm danh vang dội này tuyệt không dẻ dàng khống chế. Hơn nữa,để cho Charles kiêng kỵ chính là Long Nhất còn đang trong giai đoạntrưởng thành, hắn mới hai mươi mà đã có thực lực như vậy. Ngày sau lạicàng không thể đo lường.

Giết hắn? Sát khí trong lòng Charlesnhịn không được xuất ra, một khi hắn đối nghịch với mình, sau này sẽxuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.

Nhưng rất nhanh, sát khícủa lão liền dấu vào trong đáy lòng, bởi vì hắn khi nghe người ở dướihồi báo liền quyết định bỏ qua cho hắn, đó chính là vì hắn đã có chỗdựa vững chức, Nạp Lan Như Nguyệt có thể thuận lợi như thế cưới LongNhất, Charles không cần làm gì. Chỉ cần khống chế được Nạp Lan NhưNguyệt, Long Nhất thân là trượng phu của nàng còn có thể thoát đượcsao? Nghĩ tới đây, Charles trong lòng mới thấy thỏai mái, nếu Nạp LanNhư Nguyệt không được, hắn vẫn còn Đông Phương Khả Hinh nữa.

"QuangMinh thần tại thượng, xin hãy chúc phúc cho tín đồ của người, tẩy rửahết tất cả rủi ro và bi thương, Nạp Lan Như Nguyệt, Tây Môn Vũ, quỳxuống xin Quang Minh thần chúc phúc" Charles thanh âm ôn hòa trở nên cóchút phiêu hốt.

Long Nhất khóe miệng giật giật, lão gia hỏa nàydám chắc là có chủ tâm, muốn ta quỳ sao, vừa rồi còn có lý do để phảnbác lão, nhưng bây giờ hắn đem một tòa Quang Minh thần như quả núi ápxuống, không quỳ chính là phản kháng Quang Minh thần. Mặc dù Long Nhấtđối với người chim tám cánh nọ không có cảm tình, nhưng bây giờ chínhlà thời điểm quan trọng, hắn không muốn đối địch với cả Thương Lan đạilục, điều này rất là rõ ràng.

Long Nhất nhún nhún vai, hai chânchậm rãi khụy xuống, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện chân hắn vẫn còn cáchmặt đất một khoảng cách nhỏ, hắn không muốn thật sự quỳ xuống.

Charlesphát hiện Long Nhất giở trò, nhưng hắn không muốn lằng nhằng, chỉ thấyhai tay lão khẽ nhúc nhích, ảo thuật Quang Minh thần liền bỗng nhiên mởhai mắt ra, hai tay xuất ra thánh quang vạn trượng, chiếu thẳng vàotrên người Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt.

Mọi người bị ảothuật mê hoặc, đều rạp người xuống đất, cúng bái vô cùng thành tín.Trong bọn họ cũng khôgn thiếu cao thủ, tại sao dễ dàng bị ảo thuật làmcho u mê đi như vậy? Không phải là bọn hắn ý chí không đủ kiên cường,mà là bọn họ căn bản là không nghĩ tới cái này là giả, bởi vì tínngưỡng của bọn họ chính là Quang Minh thần, hơn nữa căn bản là sẽ khônghoài nghi Quang Minh Giáo hoàng Charles.

Một lúc lâu sau, haitay tượng thần Quang Minh thánh quang mới chậm rãi yếu bớt, bắt đầuchậm rãi nhạt đi, cuối cùng tắt đi trong không khí, yến hội trong đạisảnh một lần nữa được khôi phục rất huy hoàng, tất cả tựa hồ cũng khôngcó thay đổi gì, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh lại, tất cả đềuhưng phấn không thôi, tự cho là đã từng chứng kiến thần đến.

"Chúngta còn có thể gặp mặt, Tây Môn Vũ" Giọng nói Quang Minh Giáo hoàngCharles vang lên bên tai Long Nhất, mà người của hắn và ảo ảnh QuangMinh thần cũng đồng thời biến mất khỏi đại sảnh.

Đương nhiên là mong được gặp mặt lần sau, Charles. Long Nhất nói trong lòng, khóe miệng nổi lên vẻ cười kỳ dị.

Saukhi Charles rời đi tất cả đều lại hồi phục theo quỹ đạo bình thường,lúc này mới bắt đầu lễ nghi truyền thống của Cương Lan đế quốc.

Nghithức mặc dù tẻ nhạt, nhưng vẫn đỡ hơn của Cuồng Long đế quốc, đêm nay,khách chủ đều vui vẻ. Nhưng thật ra Nạp Lan Vô Cực cất kỹ hai đàn hảihồn, bị Long Nhất mười phần uống hết tám chín, làm cho hắn thích thúkhông thôi.

Đêm đã khuya, Long Nhất nằm lăn ra trên cái giườnglớn ở khuê phòng Nạp Lan Như Nguyệt, sóng biển rì rào từng trận, gióbiển lay chuyển tấm rèm trên ban công, truyền đến hơi thở của đạidương, được song biển ru ngủ, thật là một chuyện tuyệt diệu phi thường.

"Ngươikhông thể ngủ ở đây? Có biết mùi rượu trên người ngươi rất đáng ghétkhông?" Bỗng nhiên, thanh âm của Nạp Lan Như Nguyệt có chút khẩn trươngtừ góc của cái giường lớn vang lên.

Long Nhất hơi nghiêng đầu, cười nói: "Nếu trên người ta không có hơi rượu, có phải là có thể ngủ ở đây không?"

"Cũngkhông được, chúng ta không thật sự là vợ chồng, làm sao mà ngủ cùnggiường được?" Nạp Lan Như Nguyệt run run, nhẹ giọng nói.

Long Nhất cười hắc hắc nói: "Ta mặc kệ, nàng không thích thì cứ việc xuống đất ngủ".

"Đây là giường của ta, ta tại sao phải xuống?" Nạp Lan Như Nguyệt phản bác.

"Bâygiờ là của ta, nàng đừng quên hiệp định của chúng ta, ngoại trừ thânthể của nàng, tất cả của nàng đều là của ta" Long Nhất cười gian tránói.

Nạp Lan Như Nguyệt ngẩn ra, ngẫm lại quả thật có ước địnhnhư vậy, lúc ấy vì muốn bảo vệ sự trong sạch thân thể bản thân, cái gìcũng có thể chấp nhận, bây giờ đã có chút hối hận, cái này chẳng phảimang ý nghĩa bản thân không có gì cả, cái gì cũng không phải của mình,cái giá này quả thật là lớn.

"Đem thân thể này cho hắn cũngkhông phải là không được" Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng đột nhiên xuấthiện ý niệm như vậy, nhưng lập tức nàng liều mạng xua đuổi nó ra khỏiđầu, đây là suy nghĩ gì vậy, chẳng lẻ mình điên rồi sao?

"Nàngmuốn làm gì? Sao lại lắc đầu? Hưng phấn vậy sao" Long Nhất thấy Nạp LanNhư Nguyệt đứng cả buổi, đột nhiên lắc đầu lia lịa, không khỏi giậtmình hỏi.

Nạp Lan Như Nguyệt lấy lại tinh thần, mặt nóng cả lên,lập tức hừ lên một tiếng, đột nhiên đứng lên trên giường, đẩy thân thểLong Nhất ra khỏi giường.

Long Nhất thấy bàn chân ngọc ngà củaNạp Lan Như Nguyệt đạp về hướng mình, trong đầu không khỏi xuất hiện ýniệm, ngón tay di động, vận chân khí nhằm vào lòng bàn chân của Nạp LanNhư Nguyệt. khe khẽ giã nhẹ vài cái.

"A..." Nạp Lan Như Nguyệt kêu khẽ một tiếng, chân đột nhiên hạ xuống.

"A..." Long Nhất kêu thảm một tiếng, hai chân khép chặt lại, bàn tay che ở mệnh căn. Thân thể lăn qua lộn lại.

NạpLan Như Nguyệt ngồi ở trên giường, nhìn vẻ mặt thống khổ của Long Nhấtcó chút không biết làm sao, trong khoảng thời gian ngắn không rõ chuyệngì xảy ra.

"Ngươi làm sao vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

"Saocái gì mà sao, nàng cho dù thống hận ta cũng không cần hạ độc cước nhưvậy chứ, nàng muốn hủy đi cuộc sống của các thể tử của ta sao?" Khuônmặt tuấn tú của Long Nhất nhăn lại, tại mệnh căn vận chuyển nội lực lênlà không có gì đáng ngại, nhưng hắn vẫn đang giả vờ thành bộ dáng khôngmuốn sống nữa.

Nạp Lan Như Nguyệt ánh mắt nhìn xuống, cuối cùngdừng lại chỗ đôi tay Long Nhất đang che, khuôn mặt hồng hồng lên thầmnghĩ: "Chẳng lẻ mình vừa mới đạp xuống một cước đã dẫm nát chỗ đó, nghenói chỗ đó của nam nhân là nơi yếu ớt nhất trong toàn thân. Không phảicó chuyện gì xảy ra chứ".

"Ngươi đừng lo, ta không phải cố ý" Nạp Lan Như Nguyệt có chút hối hận nói.

"Ngươinói đừng lo, nếu sau này có vấn đề gì đó. Chính là do nàng gây ra, nàngphải gánh toàn bộ trách nhiệm" Long Nhất oa oa hét lớn, khóe miệng lạilóe lên nét cười xảo trá.

"Thật... thật sự rất đau sao? Hay để tadùng thánh quang trị liệu cho ngươi một chút?" Nạp Lan Như Nguyệt tinlà thật, nếu nơi đó của Long Nhất thật sự xảy ra chuyện gì, không phảisẽ phá hủy hắn sao?

Ồ... Long Nhất liếc mắt con ngươi xoay chuyển. Vội vàng gật đầu.

"Ngươi,ngươi mở tay ra" Nạp Lan Như Nguyệt tim bỗng nhiên đập nhanh, có chútmất tự nhiên. Dùng thánh quang để trị chỗ đó của nam nhân quả thật đâylà lần đầu tiên.

Long Nhất di chuyển tay, mở rộng ra.

Nhìnvào cái chỗ tiểu huynh đệ của Long Nhất, Nạp Lan Như Nguyệt| thân thểkhông tự chủ được run rẩy một chút, trong miệng nàng rất nhanh đọc lênnhững câu chú ngữ rất dài, trong tay xuất hiện một đạo bạch quang nhuhòa, tay nàng xoay chuyển, liên tụcxuất hai đạo thánh quang vào chỗtiểu huynh đệ "bị thương" của Long Nhất.

Long Nhất chỉ cảm thấytiểu huynh đệ bị từng đạo khí tức ấm áp vây quanh, sự ấm áp như gióxuân thổi qua, lại như bàn tay của tình nhân vuốt ve. Thật sự là cực kỳsảng khoái, hắn không khỏi rên lên một tiếng.

"Vẫn rất đau haysao?" Nạp Lan Như Nguyệt lại tưởng Long Nhất đang thoải mái rên rỉthành ra là đang thống khổ, không khỏi khẩn trương hỏi.

LongNhất chân mày nhướn lên, liều mạng gật đầu nói: "Đương nhiên là đaurồi, nơi này là nơi rất đặc biệt, đó chính là tính mạng của ta".

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Nạp Lan Như Nguyệt yếu ớt hỏi.

"Nàngnếu lấy tay xoa bóp, có lẽ sẽ đỡ hơn" Long Nhất lặng lẽ liếc mắt nhìnNạp Lan Như Nguyệt, thấy nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, vì vậy ngaysau đó nói: "Nàng cũng biết, chỗ đó của nam nhân phi thường mẫn cảm, tabây giờ đều không có cảm giác gì, nếu nó có khả năng đứng lên thì cónghĩa là không có vấn đề gì, cái này đương nhiên cần phải có nàng hỗtrợ".

Nạp Lan Như Nguyệt khuôn ửng hồng rồi lại trắng không cònchút máu rồi lai hồng, cuối cùng cắn răng quyết định, ai bảo chuyện nàydo mình gây ra? Hơn nữa hắn chỉ muốn mình sờ một chút, nhân dịp này sờcho biết cũng tốt, Nạp Lan Như Nguyệt tự an ủi bản thân.

Nạp Lan Như Nguyệt nhắm hờ mắt, bàn tay nhỏ bé chậm rãi lần về phía bụng dưới của Long Nhất ...

LongNhất cả người kích động, cảm giác được một bàn tay nhỏ bé ấm áp đangnhẹ nhàng đặt trên tiểu huynh đệ của hắn, hơn nữa còn có chút run rẩy,hiển nhiên là đang rất khẩn trương.

Long Nhất cảm giác được tiểuhuynh đệ nhảy dựng lên, có khuynh hướng thành rồng, hắn vội vàng hítsâu một hơi để kéo tà hỏa trở về, tiểu huynh đệ bị lâm vào tình trạngnửa cứng nửa mềm.

"Nó cử động, nó, nó cử động" Nạp Lan Như Nguyệt giọng run run nói.

"Nắmlấy nó đi, nắm lấy nó, nó bây giờ vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục" LongNhất toàn thân như bị thiêu đốt, một cỗ dục vong đang muốn phá tung tấtcả sôi trào.

Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé bắt đầu nhẹ nhẹ vỗ về tại tiểu huynh đệ của Long Nhất.

Vài lần như thế, Long Nhất thật sự chịu không được nữa, hắn cắn răng nói: "Nắm lấy nó, mau nắm lấy nó".

NạpLan Như Nguyệt nghe được ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của Long Nhất,còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, trái lại còn theo ý của hắn hồi hộpnắm lấy tiểu gia hỏa kia.

Long Nhất cũng không thể chịu đượcnữa, tiểu huynh đệ cấp tốc bành trướng lên, vươn thẳng lên trong bàntay nhỏ bé của Nạp Lan Như Nguyệt.

"Nó, nó lớn lên rồi, rất lớn nữa" Nạp Lan Như Nguyệt khẩn trương kêu lên, bàn tay nhỏ bé như chạm phải điện.

LongNhất cũng chịu không được nữa, mắt hắn lóe ánh sáng xanh, gầm nhẹ mộttiếng ôm gọn Nạp Lan Như Nguyệt vào lòng. Ông nội nó, dù sao cũng cótình ý, mặc kệ cái hiệp định quái quỷ đó đi.

Nạp Lan Như Nguyệtchợt Long Nhất đè ở thân dưới, cảm nhận được khí tức nam tử nồng đậmcủa hắn, hơn nữa hai người vừa mới có những cử động gợi tình, thần trícủa nàng bấn loạn, tình loạn ý mê.

Bàn tay Long Nhất xoa bóptrên kiều đồn của Nạp Lan Như Nguyệt, tiểu huynh đệ cứ nhè khe giữa haichân nàng mà ma sát, tình dục của hai người trong lúc này đã điên cuồnglan tràn.

Mắt thấy tình thế sẽ khống thể kiểm soát, hai ngườicũng không tránh né. Nhưng ngay lúc này, trong phòng đột nhiên ló ramột cái đầu, dùng thanh âm thánh thót tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ phu, cácngười đang làm gì vậy?"

Đang hành động đột nhiên Long Nhất vàNạp Lan Như Nguyệt đều cứng đờ, như bị một chậu nước lạnh dội từ đầuxuống chân, dục hỏa hừng hực hoàn toàn tắt ngấm.

"Thật đángchết, lại quên phóng kết giới" Long Nhất hối hận dậm chân, Nạp Lan NhưMộng này thật là khắc tinh của hắn, vốn đêm nay tính "làm thịt" Nạp LanNhư Nguyệt hết thảy đều thành công, nhưng lại bị cắt ngang như vậy, vớitính cách của Nạp Lan Như Nguyệt sợ là khó mà tìm được cơ hội tốt nhưthế nữa, có lần sau, nàng dám chắc sẽ tăng cường đề phòng.

NạpLan Như Nguyệóngững ra một lát rồi vội vàng đẩy Long Nhất ra, lui raphía sau một chút bảo trì khoảng cách an toàn, điều chỉnh lại tam trạngđang hỗn loạn, lúc này mới xấu hổ hỏi: "Như Mộng, muội đến đây để làmchi?"

"Muội một mình ngủ không được, muốn ngủ cùng với tỷ tỷ"Nạp Lan Như Mộng vẻ mặt vô tội nói, nói chưa xong đã bung giày nhảy lêngiường.

"Không được, muội về phòng ngủ đi, tỷ tỷ thê tử của ta,đương nhiên là muốn ngu chung với ta" Long Nhất một tay nâng Nạp LanNhư Mộng đứng lên.

"Không, không, ta không đi, trước kia tỷ tỷđều ngủ với ta" Nạp Lan Như Mộng liều mạng giãy dụa, cuối cùng chânquắp chặt vào lưng của Long Nhất, chết cũng không buông.

LongNhất dục hỏa vừa rồi vẫn chưa tiêu tán, Nạp Lan Như Mộng lại ôm sát nhưvậy, trực tiếp tiếp xúc với hạ thân của hắn, lại còn mùi thơm nhàn nhạtcủa thiếu nữ lại càng làm cho tâm thần hắn chập chờn. Tiểu la lỵ nàythật muốn lấy mạng mà.

Nạp Lan Như Nguyệt thấy thế, cũng biếtchuyện, nàng vội vàng kéo tiểu muội xuống, miệng nói: "Được rồi. Muộingủ với tỷ tỷ, để cho hắn ngủ ở phòng khác".

Nạp Lan Như Mộng từphía sau Nạp Lan Như Nguyệt ló đầu ra, suy nghĩ một chút nói: "Tỷ phuphải ngủ chung với tỷ chứ, nghe người ta nói vợ chồng không thể ngủriêng, để hắn ngủ bên phải tỷ tỷ, muội ngủ bên trái tỷ tỷ là được rồi".

Long Nhất cười khổ hai tiếng nói: "Muội hồi chiều còn nói nam nữ thụ thụ bất thân, nếu bất thân sao lại còn chạy đến đây?"

Nạp Lan Như Mộng có chút không chịu, bỉu môi nói: "Ngươi là tỷ phu của ta, có gì là không được. Cứ như vậy đi, ngủ thôi".

NạpLan Như Mộng nghiêng người kéo Nạp Lan Như Nguyệt nằm xuống, thoải máiôm lấy tỷ tỷ. Ngáp dài hai tiếng nói: "Mượn vai tỷ tỷ ngủ là ngon nhất".

Nạp Lan Như Nguyệt phát một cái vào mông của tiểu muội nói: "Còn nói gì nữah, nhanh ngủ đi".

LongNhất bất đắc dĩ nhìn hai tỷ muội như thiên tiên, trong lòng khó chịu,thấy mà không ăn được. Cái này không phải là hành hạ người sao? Chibằng đi cho khuất mắt, ra ngoài tản bộ cho hạ hỏa. Nghĩ như vậy, LongNhất quay người đi xuống giường.

"Tỷ phu. Người đi đâu vậy?" Nạp Lan Như Mộng ngẩng đầu lên hỏi.

"Hai người ngủ đi, ta đi phòng khác ngủ" Long Nhất cười nói.

NạpLan Như Mộng nghe vậy chồm dậy, kéo Long Nhất lại đạo: "Không nên, ngủở đây là được rồi, hôm nay là ngày tốt của hai người, làm sao mà ngủnơi khác được?"

"Ngươi đã biết là ngày tốt của chúng ta, vậy chẳng phải là có chủ tâm tới đây phá rối sao?" Long Nhất tức giận nói.

"Không...không phải, muội ở ngoài lâu như vậy, thật sự là sợ phải ngủ một mình.Cho nên mới qua đây, ngươi không nên tức giận" Nạp Lan Như Mộng ôm cánhtay Long Nhất bắt đầu làm nũng, bộ ngực non nớt ma sát trên cánh tayLong Nhất, mà nàng tựa hồ không một chút hay biết.

"Ngươi, ngươi hãy ở đây ngủ đi, bằng không để người khác thấy thì không hay" Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Nàng không sợ ta sao?" Long Nhất như cười mà không cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt mặt đỏ lên, đưa bàn tay làm một động tác cắt ngang.

LongNhất cũng không phải là người giả nhân nghĩa, nói thật ra có mỹ nữ ngủchung ai mà không muốn, huống hồ lại là một lớn một nhỏ hai siêu cấp mỹnhân, chỉ là được thấy chứ không được sờ cảm giác thật sự là thống khổ,những tình hình cũng có thể xem là sung sướng.

Tỷ muội Nạp LanNhư Nguyệt hai người ngủ ở một bên cái giường lớn, Long Nhất thì dứtkhoát nằm ở một bên kia, giữa hai người cách xa nhau như biển rộng.

"Tỷ phu, sao lại ngủ ở đó, vợ chồng ngủ sao lại xa như vậy?" Nạp Lan Như Mộng lại bắt đầu xen vào việc của người khác.

Long Nhất cũng không trả lời, mặc cho các nàng nói gì thì nói, làm bộ như đang ngủ.

"Tỷ phu thật như là một con heo, sao lại ngủ nhanh như vậy" Nạp Lan Như Mộng thì thầm.

NạpLan Như Nguyệt cũng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng không biết vì sao cảmthấy có chút buồn bực, người nầy vừa mới bộ dáng như muốn ăn thịt nàng,bây giờ lại cách như như tránh ôn dịch, thật sự là tức chết nàng.

NếuLong Nhất biết ý nghĩ của Nạp Lan Như Nguyệt sợ rằng có tức hộc máu ra,lòng của phụ nữ thật sự rất kỳ quái, nếu gần quá thì kêu là phiền toái,nếu xa quá thì bị mắng là vô tâm, loại động vật kỳ quái nàyh cũng khôngbiết vì nguyên cớ gì mà tạo vật lại sáng tạo ra.

Long Nhất nghe tiếng sóng biển rì rào, ngủ lúc nào không hay.

Sóng cứ vỗ, thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

KhiLong Nhất cảm thấy hít thở không thông tỉnh giấc, thì nghe thấy mùithơm trước mũi, Nạp Lan Như Nguyệt không biết khi nào đã nằm trong lònghắn, một chân gác trên đùi hắn, mà Nạp Lan Như Mộng lại càng khoatrương, cả người đều áp vào người hắn, nước miếng từ khóe miệng toàn bộthấm vào áo hắn, làm cho Long Nhất vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhìnsắc trời một chút, phát hiện trời đã sáng, Long Nhất thân thể cử động,nưhng vừa cử động đã làm cho Nạp Lan Như Nguyệt tỉnh giấc.

NạpLan Như Nguyệt từ từ mở cặp mắt ngái ngủ ra, cảm giác thấy ngủ hết sứcthoải mái, nhưng nàng rất nhanh phát hiện có gì không đúng, vừa nhấcđầu lên liền phát hiện tư thế ngủ của ba người, ngay sau đó liền thấycặp mắt của Long Nhất đang nhìn mình.

"Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồirời khỏi ngực ta đi, nhân tiện đưa tiểu nha đầu này xuống, quả thực làmta khó mà ngủ được" Long Nhất khẽ cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt vội vàng ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo tiểu muội ra, con mắt cũng không dám nhìn Long Nhất.

Long Nhất từ trên giường đứng dậy, vặn người phát ra một tràng những tiếng răng rắc.

"Các nàng ngủ tiếp đi, ta ra ngoài một chút" Long Nhất lưu lại một câu nói, ngay sau đó không thấy trong phòng nửa.

LongNhất vừa mới bay ra bầu trời Hoàng cung, liền nghe thấy một trận tiếngquát rung trời, tiếng gầm cuồn cuộn, mang theo sát khí đậm đặc .

"Làquân đội, chẳng lẻ...' Long Nhất lẩm bẩm nói, hắn vừa nghe đã biết đâychính là quân đội đang huấn luyện, bằng không có sát khí ngưng tụ ranhư vậy.

Long Nhất điều chuyển thân hình, thành một làn khói nhẹhướng về phía Bắc Thương Nguyệt thành. Một lát sau, hắn liền thấy ởphía Bắc doanh trại dày đặc, tại doanh trại huấn luyện tại trung ươngđang tụ tập vô số binh lính.

Nơi đây, cờ hiệu các bộ các doanhtriển khai tung bay giữa không trung, theo một tiếng hiệu lệnh, đạiquân bắt đầu chuyển động, từng doanh một đội ngũ chỉnh tề bước tiến cólực đi ra binh doanh.

Long Nhất dừng lại trên trời cao, nhìnđoàn quân như bầy kiến di chuyển liên miên không dứt, nhẹ nhàng hít mộthơi, ngày này cuối cùng đã tới, sau hôm nay, chiến tranh đại lục sẽtăng cường toàn diện, đến lúc đó khắp nơi phong hỏa, nơi nào mới cócảnh thái bình.

"Quên đi, dù sao ta cũng không phải là đấng cứuthế, con người đều có mạnh, cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến" Long Nhấttự nhủ, lại liếc mắt nhìn quân đội đang xuất phát, rồi quay trở vềthành.

Lúc này trời đã rạng sáng, khi Long Nhất về tới ThươngNguyệt thành thì đã phát hiện rất đông người, rất nhiều người đều đi rangoài thành. Long Nhất thoáng nghĩ liền hiểu được những người này rấtcó thể là gia quyến của bọn lính, dều đi ra ngoài thành để tiễn đưa,điều này làm cho hắn không tự chủ được liền nhớ tới tiền thế vào thờicổ đại có một gã thi sĩ nổi tiếng đã viết bài "Binh xa hành".

LongNhất len lỏi giữa đám người, ở tận đáy lòng không hiểu vì sao có chútkhó chịu, loạn thế đã tới, vĩnh viển chịu khổ nhất chính là tầng lớpdưới cùng là dân chúng, để lên ngôi bá chủ không biết đã phải dẫm lênkhông biết bao nhiêu xác người.

Bỗng nhiên, Long Nhất dừng bước,nghiêng đầu, đập vào mắt chính là năm chữ lớn "Mạo hiểm giả tửu ba",lúc này cánh cửa quán mở hé, bên trong rất yên tĩnh.

Kỳ quái,quán rượu nào lại đi mở cửa vào lúc này, Long Nhất trong lòng thầmnghĩ, quán rượu thường thì mở cửa đến rạng sáng, rồi đến chiều mới mởcửa trở lại. Bất quá quán rượu Mạo hiểm giả này tương đối đặc thù, bởivì số lượng lớn, cho nên quán rượu Mạo hiểm giả này bình thường là nơimở cửa sớm nhất và đóng cửa muộn nhất, Bất quá không phải muốn mở lúcnào thì mở, cho dù thế nào chẳng lẻ là không có đóng cửa, Long Nhấttrong lòng thầm nghĩ.

Nếu đã tới, không bằng đi vào trong ngồi, cũng thuận tiện, Long Nhất trong lòng nghĩ liền đi vào.

Quánrượu Mạo hiểm giả đang thắp hai ngọn đèn ma pháp mờ mờ, ở trên quầy tửubảo đang chống cằm ngủ gà ngủ gật, một nữ phục vụ thanh tú đang ngồi ởmột cái bàn mơ màng buồn ngủ.

Long Nhất chân mày đột nhiên giậtgiật, cảm ứng được sát khí chợt lóe lên, hắn bỗng nhiên quay đầu, thấytrong góc phòng âm u của quán rượu có một bóng người đang ngồi, đanguống một mình, nghĩ đến quán rượu Mạo hiểm giả tới bây giờ cònchưa[đóng cửa chắc là vì hắn.

Long Nhất đến làm bừng tỉnh ngườiphục vụ đang mơ màng buồn ngủ, nàng ta vội vàng đứng lên, nhẹ giọnghỏi: "Tiên sinh, có cần gì không?"

"Cho ta Quang vinh nhất đảdũng sĩ, với hai phần điểm tâm" Long Nhất vui vẻ cười nói, khóe miệnghoàn mỹ làm cho cô nhân viên phục vụ mặt đỏ tim đập nhanh, sự buồn ngủđã bay lên chín tầng mây.

"Ngươi, ngươi chờ tý, lập tức sẽ đưa lên" Người phục vụ ngượng ngùng cười nói.

Long Nhất đi một vòng, bước chậm hướng về phía bóng người nọ, tìm một cái bàn gần đó ngồi xuống.

Thìnhthịch, thình thịch, tim của Long Nhất đột nhiên đập nhanh hơn, tựa nhưcó gì đó khác thường. Cùng lúc đó, thân thể của bóng người trong chỗtối cũng run lên, rượu từ trong chén rượu chảy ra ngoài.

"Vôsong, là nàng sao?" Long Nhất có chút kích động rugn chuyển thân thể,hắn thật sự nghĩ không ra, lại có thể gặp Vô Song ở chỗ này.

Bóngngười buông chén rượu xuống, xô ghế đứng lên, sau đó từ trong bóng tốiđi ra. Nàng vẫn như cũ áo trắng như tuyết, mang khăn che mặt, hai mắtmang theo vẻ lạnh lẽo thản nhiên đang nhìn vẻ mặt kích động cũng đangnhìn nàng của Long Nhất,

Thình thịch, thình thịch, Vô Song cực lực áp chế tiết tấu kỳ lạ của nhịp tim nàng, nhưng càng áp chế cảm xúc càng sâu hơn.

LongNhất bị hàn khí của Vô Song tấn công, tâm tình kích động đã bình tĩnhrất nhiều, trông bộ dáng của nàng vẫn như cũ không hề nhớ tới hắn.

"Ta không phải là Vô Song ngươi muốn tìm" Vô Song thản nhiên mở miệng nói.

"Takhông có nhận lầm, ngươi là phụ nữ của ta, có hóa thành tro ta cũngnhận ra" Long Nhất nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của Vô Song, mangtheo khí phách mãnh liệt mà nói.

"Làm càn" Vô song quát lên một tiếng, hai tròng mắt chợt lóe nét giận dữ, hàn khí đột nhiên phát ra.

A,đang đem rượu tới nhân viên phục vụ kêu lên một tiếng sợ hãi, tay thảbình quang vinh nhất đả dũng sĩ trên mặt đất, bể tan tành, mang theomùi rượu phát ra gay gắt trong không khí, thì đã bị hàn khí trên ngườiVô Song làm cho đông lại.

Long Nhất vung tay lên, một đạo chânkhí đánh vào trên người nhân viên phục vụ nọ, cũng không bận tâm đếnnàng, mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt tỏa ra hàn khí thấu xươngcủa Vô Song nói: "Nàng một ngày là phụ nữ của ta, thì vĩnh viễn là phụnữ của ta, cho dù nàng mất trí nhớ, sự thật này cũng không thay đổi".

VôSong sát khí vừa hiện, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, từ trong đôi mắtđen nhán của Long Nhất, nàng cảm giác được hắn không có nói dối, nhưngbản thân mình làm sao có thể là phụ nữ của hăn?

Đang lúc này,Long Nhất liếc mắt phát hiện trên cổ trắng như tuyết của Vô Song có mộtvòng lụa, nếu hắn không nhìn lầm, đó là vật mà hắn khi rời khỏi BăngCung đã để lại trên người nàng.

Vô Song thấy ánh mắt Long Nhấtdừng lại trên ngực nàng, không khỏi có chút tức giận, nàng hừ lạnh mộttiếng, ngọc thủ nhẹ nhàng vung lên, cơn lốc băng nổi lên, Long Nhất bịbiến thành một pho tượng băng.

Răng rắc một tiếng, Long Nhất đãdùng nội lực làm vỡ nát băng trên người, cười nhìn Vô Song nói: "Bâygiờ ta có chứng cớ chứng minh nàng là phụ nữ của ta".

"Chứng cớ gì?" Đôi mi thanh tú của Vô Song nhẹ nhàng nhướn lên, tim không khỏi chậm đi nửa nhịp.

"Xâuchuỗi trên người nàng chính là tín vật đính ước ta tặng nàng, đó là vậtcủa gia tộc mẫu thân cho ta, thế gian này chỉ có một cái" Long Nhất nhẹnhàng cười nói, hắn cảm giác được nhịp tim của Vô Song đang bị rối loạntiết tấu.

Vô Song trong lòng cả kinh, đồ trang sức này nàng luôncất dấu bên người, tự khi nàng tỉnh lại từ quan tài thủy tinh thì khôngcó người thứ hai thấy được.

Lúc này, Long Nhất mô tả ngoại hìnhcủa vật trang sức qua một lần, Vô Song vừa nghe đôi mắt vừa dao độngkịch liệt, chẳng lẻ nam nhân này thật sự là phu quân của mình?

"Ngươi đi theo ta" Vô Song ngoại hình chợt lóe lên vọt ra khỏi quán rượu Mạo hiểm giả.

Sóngbiển từng lớp từng lớp một chồm lên trên cát, rồi lập tức lại lui trởvề. Vô song phiêu nhiên đứng trên một khối đá lớn trên bờ cát, mặc chogió biển thổi tung bay xiêm y trắng như tuyết của nàng, phát ra nhữngtiếng phần phật. Long Nhất đứng bên cạnh nàng, ánh mắt thâm thúy nhìnra biển rộng, ngửi thấy mùi hoa lan mùi thơm ngát tỏa ra từ Vô Song,đột nhiên thấy như cả thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Ngươi thật sự biết ta?" Vô Song thản nhiên hỏi.

"Vẫnchưa tin ta sao? Vô song, nàng chính là phụ nữ của ta, là phụ nữ củaLong Nhất ta" Long Nhất mở miệng, ngữ khí có chút kích động.

Vôsong quay đầu nhìn Long Nhất, ngọc thủ vừa động, lấy khăn che mặtxuống, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nàng thản nhiên nói: "Điềuđó ta sẽ không thừa nhận, trong trí nhớ ta không có ngươi tồn tại, takhông gọi là Vô Song, ta gọi là Băng Ngưng, là người của Thánh thànhcũng chính là Di thất chi thành, ngươi xem lại cho rõ, ngươi thực sựbiết ta sao?"

Long Nhất ngạc nhiên, không phải bởi vì dung nhanVô Song có gì chuyển biến, mà là nàng đề cập tới Di thất chi thành, vậytrí nhớ của nàng đã khôi phục rồi sao?

"Đúng vậy, không cần kinhngạc, ta là người đã sống mấy ngàn năm trước, ngươi làm sao có thể biếtta được?" Vô song ngữ khí có chút cô độc, một loại khí tức cô độc vâyquanh người nàng.

"Chờ một chút, ngươi nhớ kỹ chuyện trước kia? Chuyện ta hỏi là cuộc sống của nàng tại Di thất chi thành?" Long Nhất cả kinh hỏi.

"Đươngnhiên, ta từ nhỏ lớn lên tại Thánh thành, ta là con gái của Thánh thànhthành chủ, tất cả đều như là mới ngày hôm qua, khi ta mở mắt ra thì đãqua mấy ngàn năm, ta không nên tồn tại ở thế giới này" Vô Song khí tứclạnh như băng thu lại, cả người có vẻ vô cùng cô đơn, làm cho Long Nhấtyêu thương không thôi.

Long Nhất hiểu được, Vô Song khôi phụctrí nhớ trước kia, những việc còn lại thì quên hết. Trong y học ở tiềnkiếp, loại bệnh này thường xuyên phát sinh, khi một bệnh nhân bị mấttrí nhớ khi khôi phục lại trí nhớ trước kia thì sẽ quên hết nhữngchuyện phát sinh trong lúc mình bị mất trí nhớ, tình huống của Vô Songbây giờ đúng là loại này.

"Thích nghe ta kể lại chuyện xưa của nàng không?" Long Nhất nhẹ giọng nói.

VôSong đột nhiên rung động một chút, nàng cảm giác được sự chua xót nồngđậm tận đáy lòng của Long Nhất, vẻ mặt không tự chủ được nhu hòa xuống,nàng gật đầu tỏ vẻ nguyện ý lắng nghe.

Long Nhất ngồi xuống, vỗ vỗ khỏang không bên cạnh, ý bảo Vô Song cũng ngồi xuống.

VôSong do dự trong chốc lát, rồi cũng ngồi xuống. Sau đó Long Nhất kể lạitừ đầu hắn thám hiểm ở thảo nguyên hoang vu ra sao, làm thế nào cùngđám người Man Ngưu trải qua trăm ngàn gian khổ tìm được Di thất chithành, ở đâu mật thất dưới hồ phát hiện ra quan tài thủy tinh, làm thếnào cơ duyên xảo hợp đã cứu nàng ra khỏi Di thất chi thành.

LongNhất chậm rãi kể lại, ngữ khí một chốc thì kích động một hồi chốc lạibình hòa một chốc lại mười phần nhu tình, Vô Song đắm chìm trong lời kểcủa Long Nhất một lần nữa nhớ lại từng chút một chuyện của mình.

"...ta cùng với nữ nhân trong Băng cung định ước hai năm, nàng ta nói hainăm sau nàng sẽ tìm đến ta, ta mới đồng ý để nàng ở lại Băng cung làmđệ tử, chỉ là nghĩ không ra, khi nàng gặp lại ta thì không còn nhớ gìcả" Long Nhất cười khổ kết thúc câu chuyện,hắn thở dài một hơi, tâmtình buồn bực trong lòng cũng giảm bớt mấy phần.

Vô song vẻ mặtbiến ảo bất định, bản thân mình đã cùng nam nhân này trải qua nhiềuchuyện như vậy sao? Nghe hắn nói rất có tình có lý, hơn nữa hết sứchiểu rõ mình, hơn nữa đúng là đã tới Băng cung, mình thật sự là nữ nhâncủa hắn sao? Vô Song không tự chủ được đưa tay áp lên vật trang sứctrước ngực.

-Ký ức cuối cùng của ta chính là ngủ say trong thủy tinh quan. Ngươi nóingươi đến Thánh thành của chúng ta, cứu ta từ trong mật thất. Xin hỏingươi có chứng cứ gì hay không?

Vô Song lạnh nhạt hỏi. Mặc dùtrong thâm tâm nàng đã tin hắn phân nửa thế nhưng trong một khoảng thờigian ngắn mà phải tiếp nhận một nam nhân, quả là khó có thể chấp nhậnngay được.

"Chứng cứ"? Long Nhất sau một thoáng suy nghĩ liền xuất ra từ trong không gian giới chỉ một thủy tinh cầu lớn bằng nắm tay.

-Vật này được tìm thấy trong phòng ngủ của nàng. Một khi thâu nhập mapháp lực sẽ hiện ra hình ảnh của nàng.Nàng hẳn sẽ nhận biết được.

VôSong cầm thủy tinh cầu, ma pháp lực quán thâu. Lập tức thủy tinh cầutrong tay xuất hiện một trận biến hóa, hiện ra hình của nàng đang imlặng ngồi trên một đình thai đọc sách. Họa diện trên thủy tinh cầu bắtđầu chuyển động kéo đến gần khuôn mặt của nàng, hình ảnh của nàng trongthủy tinh cầu ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng lúc này họa diện chợtlóe lên rồi hoàn toàn biến mất.

Vô Song ngơ ngác nắm lấy thủytinh cầu. Con ngươi xinh đẹp trở nên long lanh nước mắt. Nàng vẫn nhớrõ tràng cảnh này mình, Uyển Nhi, nha hoàn của nàng đi đến nói chuyệnvới mình. Đáng tiếc nàng ta bây giờ đã hương tiêu ngọc vẫn. Ngay cả phụthân Mộc Khí và tất cả người dân trong thành. Cả Thánh thành giờ đâychỉ còn lại duy nhất mình nàng, một thiếu nữ cô đơn đáng thương.

-Đừng thương tâm. Ở trên thế giới này nàng sẽ không cô độc. Nàng còn cóta, có các hảo tỷ muội của nàng. Nếu tỷ muội của nàng được gặp lạinàng, họ sẽ rất vui.

Long Nhất thấy dáng vẻ bi thương của Vô Song bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Ngọcthủ nhỏ bé của Vô Song khẽ run rẩy nhưng trong lòng lại xuất hiện mộtcảm giác kỳ lạ. Ở trong tay của hắn. Nàng cảm nhận được s ấm áp và antâm. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn tin những lời Long Nhất nói.

Một lúc sau, khóe mắt Vô Song đã ráo hoảnh nước mắt. Ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt như lúc trước. Nàng khẽ rút tay về, nói:

- Ta tin tưởng ngươi nói thật, thế nhưng bây giờ ta chưa thể tiếp nhận ngươi.

-Ta hiểu, nàng cần có thời gian. Ta nghĩ không lâu sau, nàng nhất địnhsẽ nhớ lại...chỉ cần nàng cho ta một cơ hội - Long Nhất ánh mắt tha thiếtnhìn chằm chằm vào Vô Song.

Vô Song cảm thấy mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, thản nhiên nói:

- Cho như thế nào?

Nghe vậy, Long Nhất lộ ra vẻ tươi cười. Hắn biết Vô Song nói như vậy chính là đã cho thấy nàng đã đồng ý cho hắn cơ hội.

- Nàng ở lại bên ta, chúng ta chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn tự nhiên sẽ hiểu rõ hơn thôi.

Vô Song chần chừ một lát, nói:

- Nhưng hai ngày nữa ta muốn đi đến Lôi Thần cấm khu tìm hiểu.

-Lôi Thần cấm khu? Vừa hay ta cũng có ý nghĩ này. Chi bằng chúng ta cùngđi nhé - Long Nhất vốn vẫn đang phân vân nhưng Vô Song đã muốn đi thìhắn cũng hạ quyết tâm.

- Tốt lắm, hai ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này - Vô Song lạnh nhạt nói, thật khó để nhìn thấy được tâm tình của nàng.

- Hai ngày? Nàng không phải đã đáp ứng ở lại bên cạnh ta sao? - Long Nhất có chút khẩn trương, hắn sợ nàng thay đổi chủ ý.

-Ta phải đi chuẩn bị một vài vật dụng. Yên tâm, ta nói tất sẽ giữ lời -Vô Song nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Long Nhất, trong lòng khôngkhỏi xuất hiện thoáng qua một sự hài lòng.

- Nếu vậy thì ta cũngmiễn cưỡng đồng ý. Nhưng nếu hai ngày sau không gặp được nàng thì dùcho có phải đi đến chân trời góc bể ta cũng tìm ra nàng. Đánh vào môngnàng.

Long Nhất nhe răng ra hù dọa, cũng khộng biết có phải làdo ảo giác gây ra không, nhưng hắn phát hiện ra trên khuôn mặt lạnh lẽocủa Vô Song xuất hiện một nụ cười.

"Đi"! Vô Song lưu lại từ này xong, chỉ thấy trên người bạch quang lóe sáng, biến mất trước mắt Long Nhất.

LongNhất nghe xong, vẫn đứng lại hân thưởng mùi hương thoang thoảng của VôSong còn đọng lại trong không khí. Một lúc sau hắn mới định thần lại.Tâm tình rất thoải mái.

Vốn là hắn muốn quay về hoàng cung nhưnglại nghĩ nếu đi đến Lôi Thần cấm khu thì phải tìm Hồng nương tử mộtchút. Người này rất hiểu rõ tình huống tại địa phương này. Mặc dù thựclực của hắn không kém, bên cạnh còn có thần thú, cộng thêm thực lực củaVô Song cũng đã đạt đến Pháp thần chi cảnh nhưng Lôi Thần cấm khu đíchthực là một nơi rất khủng khiếp. Hơn nữa Lôi Thần cũng là thần, có thểsánh với Pháp Thần, Kiếm Thần. Ai mà biết được vào đó có gì phát sinhngoại ý không chứ.

Vì vậy Long Nhất một lần nữa quay trở lại MạoHiểm Gia Tửu Ba. Lúc này đã không còn sớm, bên trái tửu điếm đã có vàikhách nhân uống rượu đối ẩm. Các phục vụ viên tại đây cũng đã tăng thêmmấy người.

- Tiên sinh, người lại đến. Người muốn dùng cái gì?

Phụcvụ viên thanh tú còn chưa nghỉ ca, nhìn thấy Long Nhất vội chạy đến. Aibảo sát thương lực mà Long Nhất gây ra cho nàng quá lớn chứ.

Long Nhất gật đầu, cười nói:

- Ta đến tìm Hồng nương tử, ngươi có biết nàng ta ở đâu không?

Tiểu phục vụ viên nhìn Long Nhất tươi cười với mình, không khỏi bẽn lẽn thẹn thùng, đỏ mặt nói:

- Người theo ta, tửu bảo biết Hồng nương tử ở đâu.

Tiểu phục vụ viên dẫn Long Nhất đi vào phía trong tìm tửu bảo nói Long Nhất muốn gặp Hồng nương tử.

Tửu bảo ngẩng đầu đánh giá Long Nhất một chút hỏi:

- Xin hỏi tiên sinh là ai? Ta sẽ truyền đạt lại.

- Tây Môn Vũ - Long Nhất bình thản nói.

"A..."

Tiểuphục vụ viên đứng bên cạnh Long Nhất nhất thời kinh hô lên nhưng cũngnhanh chóng dùng tay bịt lấy miệng mình. Không nghĩ tới thanh niênphong lưu tuấn dật này lại chính là là dâm tặc nổi danh khắp thiên hạTây Môn Vũ. Tiểu cô nương ánh mắt kinh nghi nhìn hắn, bộ dáng có phần esợ.

Long Nhất thấy vậy cũng không trách cứ, quay sang nhìn tên tửu bảo đang sững sờ nói:

- Vị huynh đệ này xin đi thông tri một tiếng hộ ta.

-A, không cần. Hồng nương tử đã sớm có công đạo. Nếu như là Tây Mônthiếu gia đến thì trực tiếp dẫn người vào gặp nàng - Tửu bảo lấy lạitinh thần nói xong liền dẫn Long Nhất đi ra một cánh cửa phía sau.

Tạiphía sau Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là một hậu viên, vừa bước vào đã cảm thấychói mắt, quang cảnh tại đây gồm vô số đình đài lầu các, tiểu kiều nướcchảy, trăm hoa đua nở, một trận gió nhẹ nổi lên mang theo mùi hoa thơmngát, thật làm cho tâm tình của người ta thoải mái. - Vị huynh đệ này,xin hỏi Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là do Hồng nương tử khai sáng? - Khôngphải, bất quá...cũng không sai.

Câu trả lời của tửu bảo khiến choLong Nhất như lọt vào sương mù. Nói xong, chỉ tay vào tòa tiểu lâu phíasau hòn giả sơn nói: - Hồng nương tử đang ở nơi đó, ngươi tự mình điđến.

Long Nhất nhún vai, tinh thần lực phóng xuất ra, dễ dàngphát hiện tại hậu viện này phòng vệ được bố trí rất cẩn mật, dựa theomột quy luật, phương hương rất khác nhau. Thật không thể xem thường.

- Hồng nương tử, nếu đã biết ta tới sao không còn mau ra đây nghênh đón.

Long Nhất kêu ầm kên. Không cần đoán hắn cũng biết Hồng nương tử chắc chắn đã biết hắn đến đây.

Lúcnày một cánh cửa sổ trên cao mở ra, một nhân ảnh lòe loẹt hỏa hồng xuấthiện, không phải Hồng nương tử thì còn ai nữa. Chỉ thấy nàng khẽ điểmmũi chân một cái, thân thể đã phiêu đãng đáp xuống trước mặt Long Nhất,mang đến môt mùi hương nồng nặc.

- Tây Môn thiếu gia đêm quá có tiêu sái chút nào không? - Hồng nương tử xảo tiếu nhìn hắn nói.

-Bình thường, bình thường, Hồng nương tử mới là tiêu sái - Long Nhấtcười lên hai tiếng, tiêu sái cái rắm gì chứ. Đối mặt với tỷ muội ônhương nhuyễn ngọc nhưng hết lần này đến lần khác không thể xơi được.

Hồngnương tử cũng mỉm cười, phong nhũ, phì đồn nhất thời rung rinh. LongNhất không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nữ nhân này mỗi lần cười đềulàm cho người ta hoa tâm vọng tưởng.

- Tây Môn thiếu gia, vàotrong này một chút - Hồng nương tử mỉm cười. Hồng nương tử đi trước dẫnđường, eo thon ngúng nguẩy, bộ mông tròn lắc lư thật sự là làm chongười ta nhịn không được muốn vỗ và đấy một cái. Long Nhất một đôi tặcnhãn nhìn đăm đăm theo thân hình của Hồng nương tử, hân thưởng. Vào đếnđại sảnh của tiểu lâu, nàng đột ngột quay người lại, thiếu chút nữa hắnđã chạm vào bộ ngực của nàng. Khó khăn lắm mới có thể tránh được.

-Tây Môn thiếu gia, ngươi không thể quản đôi mắt của mình tốt hơn haysao? - Hồng nương tử sẵng giọng nói, trên mặt không biểu lộ gì cả. Nàngđối với những ánh mắt như vậy đã trở nên miễn dịch.

- Không cóbiện pháp, con mắt ta nhìn thấy mỹ nữ liền không thể khống chế được.Xin lỗi xin lỗi. - Long Nhất cười nói, tặc nhãn cũng theo vậy hânthưởng cặp vú cao ngất của nàng, thầm tưởng tượng nếu được sờ vào đó,không biết sẽ sảng khoái đến mức nào.

- Muốn sờ ư? - Hồng nương tử dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Long Nhất, trào phúng hỏi.

-Muốn...muốn cũng là vô dụng - Long Nhất cười ha ha một hồi, thu lại sắctâm, cặp mắt liền trở nên trong suốt, không chút tà niệm. Hồng nương tửtrong lòng có chút kinh hãi. Tây Môn thiếu gia này quả nhiên là khôngchế tâm tình rất tốt, bản lĩnh không vừa. Chẳng lẽ bộ dáng sắc lang vừarồi là giả vờ? Bất quá nàng đã hiểu lầm. Long Nhất vừa đích thị vừa rồigiống như một nam nhân thấy nữ nhân xinh đẹp, sinh ra ham muốn tronglòng mà thôi. Bất quá bên cạnh hắn mỹ nhân vô số kể cho nên khống chếtâm tình cực tốt.

- Hồng nương tử, các ngươi khi nào định quayvề Lôi Thần cấm khu? - Long Nhất vừa hỏi, vừa tiến vào trong đại sảnhngồi xuống, không khách khí, lấy ra một bình giai nhưỡng ngưu ẩm uống.Hồng nương tử cũng không ngại, nàng ngồi xuống đối diện với Long Nhấtnói:

- Phải vài ngày nữa. Ngươi cũng biết Lôi Thần cấm khu thậtđáng sợ. Cho nên phải chuẩn bị kỹ càng. Tây Môn thiếu gia muốn cùng đivới chúng ta không?

Long Nhất lúc này thay đổi chủ ý. Thiểm điệndong binh đoàn và Thiết Huyết dong binh đoàn đến khẳng định sẽ có mấyngàn người. Mặc dù bọn họ thực lực rất mạnh mẽ, nhưng người có thực lựcnhư Vô Song hai người thì không nhiều, huống hồ thời gian e là cũngkhông kịp.

- Không được, chỉ là muốn hỏi một chút. Ta muốn biếtmột ít tình huống trong Lôi Thần cấm khu. Hai ngày sau ta và một vịbằng hữu định tìm hiểu một chút - Long Nhất cũng không giấu diếm nóithẳng ra.

- Cái gì? Hai người? Ngươi không biết Lôi Thần cấm khu kinh khủng cỡ nào, không bằng vài ngày nữa đi cùng bọn ta.

Hồngnương tử nhịn không được thầm nghĩ nàng và Long Nhất không có tình cảmnam nữ nhưng đối với hắn cũng có hảo cảm. Nghe nói hắn chỉ có hai ngườicũng cảm thấy lo lắng.

- Hồng nương tử xem ra cũng có chút quantâm với ta . Thật ra cũng có chút mạo hiểm nhưng không cần khuyên bảonữa. Chúng ta tự sẽ biết cách. Nếu có tình huống gì xảy ra, quá sức thìquay trở lại cũng không sao.

Hồng nương tử kêu lên một tiếng,nhìn dáng vẻ Long Nhất thì hoàn toàn không có gì là đang đùa giỡn cả.Nàng hiểu Long Nhất mặc dù miệng lưỡi trơn tuột, không hề đứng đắnnhưng thực tế cũng là một người cẩn thận.

- Tây Môn thiếu gianếu đã quyết thì ta cũng không nói nhiều. Đây là bản đồ của Lôi Thầncấm khu, ngươi hãy đi đi - Hồng nương tử nói xong liền lấy từ trongkhông gian giới chỉ một quyển sách da dê, đưa cho Long Nhất.

Long Nhất tiếp nhận, mở ra xem, chợt cảm thấy kinh hãi:

- Có người đã xuyên qua được Tử Vong hoa hải? Tử vong hoa hải trước kia không hề có lộ tuyến mà?

- Đúng vậy, người xem đến nơi này đi.

Hồng nương tử nói xong đi đến bên Long Nhất, cúi người chỉ vào phương đạo trên bản đồ nói:

-Có người phát hiện từ phía dưới cửa trái có một động khẩu vượt qua Tửvong hoa hải vì thế vận dụng mười khỏa Kết Giới châu, nỗ lực cũng vượtqua được nhưng bọn họ chỉ để lại lộ tuyến mà thôi, cũng không nói trongđộng này sẽ phát sinh những gì.

Mái tóc của Hồng nương tử lúcnày đang ở sát trước mặt hắn. Hai người ở gần nhau như thế này, hắn cóthể ngửi được mùi hương nữ nhân trên người nàng tỏa ra. Mùi hương nàynếu lên giường ắt sẽ rất cuồng nhiệt, nam tử của nàng e là rất may mắnđây. Long Nhất suy nghĩ trong lòng.

- Tây Môn thiếu gia, ngươirốt cuộc có nghe ta nói không vậy? - Hồng nương tử nói nhưng không nghehắn có động tĩnh gì, quay sang thấy hắn đang ngẩn ngơ, không khỏi gắtgiọng mà nói.

Long Nhất thu hồi lại tinh thần, xấu hổ nở nụ cười, nói:

- Đang nghe, đương nhiên là đang nghe, bản đồ của nàng quả là lợi hại.

LongNhất tâm ý trong lòng đối với Hồng nương tử lại cao thêm một chút. Xemra nữ tử này một đời kỳ nữ, lòng dạ quả nhiên là rộng rãi, ngay cả namnhân cũng chưa chắc bì kịp. Nếu có bản đồ như vậ thì tin rằng trong 100người sẽ có 99 người độc hưởng. Nhưng Hồng nương tử có thể tặng khôngcho mình. Cũng có thể nàng còn có ẩn ý gì khác nhưng Long Nhất đối vớinàng không khỏi cảm thấy bội phục.

Long Nhất cũng không khách sáo, đem bản đồ vào trong không gian giới chỉ, nghiêm mặt nói:

- Hồng nương tử, chút nhân tình này ta sẽ ghi nhớ. Ngày sau nếu có thể, nhất định báo đáp.

Hồng nương tử cười khanh khách, nói:

- Vậy tỷ tỷ cũng không khách khí, nhưng đến lúc đó ngàn vạn lần không được từ chối.

NgheHồng nương tử lại xưng là tỷ tỷ, Long Nhất cũng cảm thấy vui vẻ. Haingười ở chung một chỗ mỗi khi nàng vui vẻ thì đều xưng là tỷ tỷ.

- Hay là sau này chúng ta xưng hô tỷ đệ với nhau. Ta cũng muốn có một tỷ tỷ để mà thương yêu.

Hồng nương tử sửng sốt một chút, cười nói:

- Nếu không chê thì tỷ tỷ không khách khí nữa.

-Ân! Đương nhiên có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đệ thầm tạ ơn trời đấtcòn không hết nữa là - Long Nhất lại thừa dịp này cấp cho nàng thêm mộtliều thuốc ngọt ngào.

- Đệ đệ ăn nói ngọt ngào như vậy. Tráchkhông được lừa được rất nhiều mỹ nữ trong thiên hạ. Ngươi sau khi đã làđệ đệ của ta thì phải nghe lời ta nói, hiểu chưa? - Hồng nương tử duyêndáng mỉm cười, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn một chút.

-Ha, tỷ tỷ chiếm tiện nghi của ta, ta cũng muốn chiếm lại cho công bằng.Long Nhất vươn đại thủ, vuốt lấy hai má của Hồng nương tử.

Haingười xưng hô tỷ đệ xong, không khỏi phóng túng một lát. Long Nhất mộthồi không biết như thế nào mà phát giác ra tay mình đang đặt lên bộngực sung mãn của nàng.

Hai người nhất thời đều sửng sốt, mộtlúc sau Hồng nương tử nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chỉnh đốn lại xiêm y. Ýthức được rằng hai người vừa rồi có chút quá đà.

Long Nhất thuhồi lại song thủ, vừa rồi không để ý đến bộ ngực của nàng như thế nàonhưng song thủ vẫn còn y nguyên một cảm giác mềm mại, đàn hồi. Thực làsống động.

Hồng nương tử nét mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Long Nhất. Thấy vẻ mặt hắn lại ngây ngốc như cũ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

-Thật là...dã tâm chiếm lấy tiện nghi của tỷ tỷ. Địa phương này mà ngươicủng tùy tiện sờ soạng loạn cả lên - Hồng nương tử rất nhanh khôi phụclại thần thái bình thường nhưng thân thể đã cách xa Long Nhất một chút.

- Xin lỗi, lúc đó do hoa mắt, đệ còn tưởng trong quần áo tỷ có vật gì đó - Long Nhất vô sỉ nói dối.

-Hồ ngôn, có tiện nghi liền chiếm lấy.Tuyệt không thể có lần sau - Hồngnương tử mặc dù nói vậy nhưng cũng không biết vì sao khi Long Nhất vuốtve bộ ngực của mình, nàng cũng không thấy quá phản cảm.

Long Nhất gật đầu, tỏ vẻ sẽ không có lần sau.

-Tỷ tỷ, Mạo Hiểm Gia Tửu Ba này rốt cuộc có phải do tỷ khai sáng rakhông? Vừa rồi nghe tửu bảo nói không phải, sau đó lại nói không sai.Là có ý tứ gì?

Hồng nương tử sắc mặt biến đổi nói :

- Tiểu tử đó nói như vậy? Lần sau ta sẽ cắt lưỡi hắn, không cho hắn nói hươu nói vượn nữa.

LongNhất nghi hoặc nhìn Hồng nương tử, càng giống như lọt vào đám sương mù.Rốt cuộc Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là ai khai sáng, hình như trong chuyện nàycòn có bí mật.

- Mạo Hiểm Gia Tửu Ba không phải là ta khai sángmà là một bằng hữu mở ra. Hắn là đoàn trưởng của Thiết Huyết dong binhđoàn Diệp Trường Ly.

Long Nhất liếc mắt, con ngươi vừa chuyển, đột nhiên hiểu được sao lại thế này, cười nói:

- Vậy không phải Diệp Trường Ly là tỷ phu của đệ sao?

- Nói bậy, ta và hắn chỉ là bằng hữu - Hồng nương tử nói.

- Chỉ là bằng hữu mà ở tại hậu viện của hắn. Cho dù tỷ tỷ xem hắn là bằng hữu nhưng xem ra hắn lại không nghĩ như vậy.

-Bởi vì trước kia hắn cứu ta một mạng, hắn đối với ta như thế nào tacũng biết được một chút. Chỉ có điều ta chỉ xem hắn là bằng hữu. Saunày khi nào đã mệt mỏi cần có một bờ vai dựa vào thì có lẽ... - Hồngnương tử đối mặt với Long Nhất, nói ra toàn bộ sự thật.

LongNhất gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Hai người ở một chỗ không cần tình yêu,chỉ cần nương tựa vào nhau cũng tốt, Nhưng nghĩ đến Hồng nương tử cóthể cùng nam nhân khác kết hợp. Trong lòng không khỏi cảm thấy chuaxót. Nam nhân đều là như vậy, lòng tham vô đáy. Cho dù không thuộc vềchính mình cũng không muốn kết hợp với nam nhân khác.

Long Nhất cười nói:

- Nếu tỷ tỷ không chê, bờ vai của tiểu đệ có thể vĩnh viễn dành cho tỷ dựa vào.

Hồng nương tử nhìn Long Nhất ngẩn người ra, khẽ cười nói:

- Ngươi thật là hoa tâm. Bờ vai của ngươi mà còn có vị trí cho ta dựa vào sao? E là ngay cà một cây châm cũng không còn chỗ.

-Sao lại không được? Bờ vai của đệ rộng lớn vô hạn, bao nhiêu mỹ nữ cũngcó thể dựa vào. Tỷ tỷ không tin thì thử xem - Long Nhất cười hì hì vỗvỗ vào vai mình.

- Không được...đó không phải là vị trí của tỷ tỷ - Hồng nương tử cười nói.

-Ai nói không được. Bờ vai của đệ là dành cho nữ nhân. Chỉ cần là bằnghữu hay thân nhân thì bờ vai này vĩnh viễn có vị trí cho họ - Long Nhấtnghiêm trang nói.

Hồng nương tử kinh ngạc nhìn hắn. Càng ngày nàng không hiểu được đâu mới chính thức là con người thực sự của hắn.

Hai người trong một lúc đều trầm mặc, có chút không tự nhiên.

Long Nhất cười hì hì nói:

- Hay là đệ kể chuyện xưa cho tỷ nghe.

- Tốt! - Hồng nương tử cũng không quen với bầu không khí trầm mặc giữa hai người như vậy

LongNhất chậm rãi bắt đầu kể: "Có một vị phú thương mời ba vị cao thủ vềbảo vệ cho lương khốn kim khố còn có ngân khố nữa. Hắn cho ba ngườichọn lựa vị trí bảo vệ của mình. Vị cao thủ thứ nhất nói: Ta chọn bảovệ lương thực (thủ lương). Vị cao thủ thứ hai nói: Ta thủ kim. Vậyngười thứ ba nói gì?"

"Ta thủ ngân." Hồng nương tử nhanh nhẩu trảlời. Đột nhiên nhìn Long Nhất cười, tự hiểu được mình có chút gì khôngđúng. Nhưng hai người đầu tiên đã nói như vậy thì người cao thủ thứ bacòn sự chọn lựa nào khác nữa đâu.

- Ta thủ ngân, ta thủ...thủ dâm?- Hồng nương tử nói hai lần mới phát hiện ra nguyên là mình đã để choLưu Phong đưa vào tròng. (phát âm từ dâm và ngân giống nhau)

- Đệ đệ quái thai, dám đùa giỡn tỷ tỷ. Xem ta giáo huấn ngươi đây - Hồng nương tử mặt đỏ ừng nhào đến ngọc thủ thọc lét hắn.

Một người nhào đến, một người nghênh đón hai thân thể tiếp xúc nhau thật khiến cho người ta dễ hiểu lầm.

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Ngay lúc này chợt một thanh âm chứa đựng sát khí vang lên từ ngoài cửa truyền đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kimtrung