Chương 13: Son
Đó là một trong những đêm đơn sắc. Nhưng kể từ khi tôi thức dậy từ cõi chết, màn đêm luôn đơn sắc và buồn tẻ. Tôi tự hỏi liệu điều đó có luôn xảy ra với tôi như thế này không, ngay cả trước khi tôi còn là con người. Nhưng ý nghĩ tình cờ lang thang trong đầu tôi sẽ không tồn tại được lâu mà nó biến mất và thay thế bằng một ý nghĩ tầm thường khác.
Lần này ý nghĩ đó là-
"Douma nói cả hai sẽ ra ngoài," tôi lẩm bẩm, lăn lộn trên giường khi nằm sấp và nhìn vào cánh cửa đã đóng được một lúc kể từ khi Douma rời đi.
Tôi không biết mình đã nằm trên giường bao lâu, tôi không biết Douma đã rời đi bao lâu. Thời gian đối với tôi cũng chỉ là một vấn đề tầm thường. Bởi vì thực sự chẳng ích gì khi nghĩ về việc tôi còn bao nhiêu thời gian trên thế giới này kể từ khi trở thành một con quỷ.
"Anh ấy sẽ không quay lại sớm phải không?"
Tôi từ từ đẩy mình lên giường rồi ngồi dậy, chiếc váy ngủ đi đang mặc trượt xuống vai nhưng mà không buồn nhấc nó lên mà leo xuống giường. Với một tay áo choàng trượt xuống, viền váy ngủ chạm sàn khi tôi bước đi.
Tôi dừng lại trước cửa, giơ tay lên. Tôi đang định mở nó thì nó đột nhiên mở ra và Douma đứng trước mặt.
"Ôi chao, Bé cưng, sao em lại đứng đó?" Anh hỏi với một nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng mà anh luôn mang theo mỗi khi nói. Nhưng tôi đã biết rằng tông màu nhẹ chẳng qua chỉ là sự giả vờ, và việc quẩn quanh tông màu nhẹ đó là một giọng điệu đe dọa đáng sợ, đôi khi còn khiến tôi sợ hãi.
"Em đang đợi anh," tôi trả lời. "Anh nói chúng ta đi ra ngoài."
"Và chúng ta sẽ làm vậy."
"Khi?" Tôi hỏi khi Douma bước một bước, đóng cánh cửa lại sau lưng anh ta trong quá trình này.
"Khi?" anh hỏi lại, như thể đang chế giễu nhưng với giọng điệu như thể anh đang thực sự nghĩ về điều đó.
Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt đến cổ tôi và tay áo của chiếc váy ngủ trượt xuống vai tôi. Bên dưới chiếc áo choàng, tôi không mặc gì ngoài làn da của mình, và khi tay áo buông xuống vai, chiếc áo choàng có thể trượt xuống sàn hoàn toàn khiến tôi trần trụi.
"Khi em trông như thế này," Douma bắt đầu, giọng anh ấy không hơn lời thì thầm khi anh nhấc tay lên. "Em có thể là một Oiran có thể đạt được vị trí cao
giá trị ở quận Yoshiwara."
Lông mày của tôi nhíu lại sau khi nghe những lời khó hiểu của anh ấy, hoặc ít nhất là với tôi, anh có vẻ khó hiểu. Anh không những không trả lời câu hỏi mà dường như đang nói về một chủ đề hoàn toàn khác.
"Oiran..." tôi lẩm bẩm, vẫn thiếu chắc chắn về những gì Douma có thể đang nói đến.
Tôi đang định nói điều gì đó thì cảm thấy bàn tay của Douma nâng tay áo choàng lên vai tôi. "Nhưng chúng ta không muốn điều đó, Hayuri-chan. Việc em trở thành Oiran. Tôi không muốn điều đó."
"Em không biết đó là gì."
Douma mỉm cười, ngay cả sự ngây thơ nhỏ bé của tôi cũng khiến anh thấy buồn cười. "Tạm thời em không cần biết." anh đi ngang qua tôi và mở quạt ra. "Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài. Hãy thay một bộ kimono xinh đẹp đi, bé cứng"
Khi anh bảo hãy thay một bộ kimono đẹp, tôi đã nghĩ trong giây lát rằng mình sẽ chọn bộ nào. Nhưng hóa ra anh đã có sẵn một chiếc cho tôi mặc. Tôi lấy chiếc váy từ Douma trước khi đi ngang qua anh ấy, để chiếc áo choàng cuối cùng trượt xuống vai trò khi nó rơi xuống sàn.
Tôi quay lưng về phía anh và Douma nhìn tôi bước về phía vách ngăn. Tóc tôi xõa ra sau lưng và anh ấy vừa nhận thấy tôi có hai vết lõm đối xứng ở lưng dưới, một vết ở hai bên cột sống, ngay phía trên xương chậu.
"Thật đẹp," anh lẩm bẩm, ngồi trên giường khi tôi bước ra sau tấm bình phong để mặc bộ kimono. "Năm nay em ấy sẽ bao nhiêu tuổi?"
Bởi vì mỗi năm tôi đều nhận được một món quà từ anh ấy, kể từ khi tôi đến đây, nhưng Douma có thể đã quên tôi đã đến đây bao lâu rồi. Và anh đã quên mất ngày chính xác. Tôi sẽ luôn là người nhắc nhở anh, ngày tôi đến đây cũng là ngày sinh nhật của tôi, ít nhất tôi cũng được sinh ra làm người. Nhưng đó là khi nào?
Không có gì bất thường khi Douma thỉnh thoảng lại chìm đắm trong suy nghĩ. Và khi không thể nhớ được điều gì đó trong quá khứ, anh thường nghịch ngợm với bộ não của mình bằng cách dùng ngón tay chọc thủng thái dương và đâm xuyên qua hộp sọ khi anh ấy lục lại ký ức.
Anh thường làm điều đó, anh chỉ không cảm thấy đau, tất cả những gì anh ấy cảm thấy là cảm giác nhột nhột khi ngón tay của anh nghịch ngợm với bộ não của mình để lôi ra những ký ức mà tâm trí anh dành ra để nhường chỗ cho nhiều ký ức hơn vì sự tồn tại vĩnh viễn của anh.
"Anh đang làm gì thế?" Tôi hỏi khi nhìn thấy Douma với một ngón tay vào thái dương và máu chảy xuống mặt và tay.
"À, Hayuri-chan," anh nói, từ từ rút ngón tay ra khỏi thái dương. "Tôi đang cố nhớ ngày sinh nhật của em."
"Sinh nhật của em?" Tôi đã hỏi. "Ngày em sinh ra?Em cũng không nhớ là khi nào."
"Đó là ngày em đến đây."
Tôi bước về phía anh, thấy vết thương trên thái dương anh đã lành nhưng máu vẫn chảy xuống một bên mặt, trong phút chốc nó như cám dỗ, mời gọi tôi nếm thử.
"Điều đó không quan trọng," tôi nói, cúi xuống trước mặt anh và trước khi Douma kịp nói gì, tôi đã nghiêng người về phía trước và liếm vết máu trên một bên mặt anh ấy, từ từ lưỡi tôi liếm lên cho đến khi tôi liếm hết máu. rời khỏi mặt anh và tôi ngả người ra sau, lần này liếm môi.
Tôi cảm thấy ngón tay của Douma dưới cằm mình, khiến tôi phải nhìn anh ấy. Anh nghiêng người, rất gần nhưng anh không hề nghiêng người gần hơn thế.
"Bảo bối nhỏ, em có thực sự muốn ra ngoài không?" Anh hỏi, giọng trầm và anh ở gần đến mức chóp mũi anh gần như chạm vào mũi tôi. Ngón tay cái của anh di chuyển đến môi dưới của tôi, ấn nhẹ vào đó.
"Cứ thế này, nếu em tiếp tục làm những việc như vậy..." bằng tay còn lại, Douma đặt nó ra sau đầu tôi như thể để giữ tôi cố định, những lọn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy trước khi anh nắm lấy chúng. "...có lẽ chúng ta sẽ không thể ra ngoài trong một thời gian dài."
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, tôi luôn bị chúng mê hoặc đến mức tôi sẽ quay mặt đi. Nhìn một thứ gì đó quá đẹp, quá say mê, đôi khi có thể khiến người ta rời mắt sau một lúc ngắm nhìn. Vì họ muốn giữ gìn vẻ đẹp.
Lần này tôi không quay mặt đi, khi tôi giơ tay lên về phía anh ấy, nắm lấy cổ tay anh, tôi từ từ kéo bàn tay dưới cằm xuống trong khi nhìn Douma.
Những lời duy nhất thoát ra khỏi môi tôi thật đơn giản.
"Em cần son đỏ và máu của anh đỏ hơn."
"Là vậy sao?" anh hỏi, mặc dù câu hỏi nghe như thể anh đang thích thú hơn là đang yêu cầu một câu trả lời. "Nhưng tôi nghĩ máu của em có màu đỏ hơn nhiều."
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã đẩy tôi về phía mình, tay đặt sau đầu tôi. Môi trường chạm vào môi anh và trong một giây phút nghĩ nó sẽ bắt đầu và kết thúc chỉ bằng một nụ hôn. Nó bắt đầu bằng một nụ hôn, cho đến khi tôi cảm thấy Douma cắn vào môi dưới của tôi và tôi cảm thấy đau nhói khi rít lên.
Anh ngả người ra sau và nhìn máu từ vết thương ở môi dưới của tôi đang bắt đầu khép lại. Anh nhấc tay lên và dùng ngón tay cái của mình bôi lên vết máu ở môi dưới của tôi.
"Bây giờ thì đỡ hơn rồi," anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro