Chương 12: Không muốn nữa!
Anh ấy nói tôi có thể có bất cứ thứ gì, mọi thứ ở đây là của tôi. Giống như anh đã khắc sâu điều đó vào tâm trí tôi từ lâu rồi. Rất lâu trước khi tôi bị biến thành quỷ, Douma đã khắc sâu vào tâm trí tôi rằng tôi có thể có mọi thứ. Vì thế khi tôi nhìn thấy chiếc kẹp tóc, có thứ gì đó đã bị gãy. Tôi muốn thế.
"Nhưng đó là món quà từ hôn phu của tôi."
Đã đính hôn? À, điều này nghe quen quen một cách kỳ lạ, tôi tự nghĩ. Quá quen thuộc một cách kỳ lạ nhưng tôi có thể quan tâm ít hơn. Không thành vấn đề, việc suy ngẫm về những điều đã xảy ra trong quá trình tồn tại của con người tầm thường của tôi là điều không còn quan trọng đối với tôi nữa.
Tôi nghiêng đầu sang một bên và nhìn người phụ nữ như thể đang hỏi, vậy thì sao? Và vẻ mặt người phụ nữ thay đổi. "Cô gái trẻ, cô không thể chiếm đoạt tài sản của người khác chỉ vì cô muốn được."
"Ồ, vậy sao?" Tôi hỏi, chớp mắt. "Cô có biết không? Douma nói tôi có thể có bất cứ thứ gì tôi muốn. Vậy nếu tôi hỏi cô, anh ấy có nói dối tôi không?"
"Cái gì?" cô hỏi lại, giọng cô hơi run khi cô ấy lùi một bước khi tôi tiến một bước, giống như một kẻ săn mồi đang tiến gần đến con mồi của nó.
"Douma nói tôi có thể có bất cứ thứ gì tôi muốn," tôi lặp lại. "Và tôi muôn chiếc kẹp tóc của cô. Vậy hãy đưa nó cho tôi."
"Không," cô nói, lần này chắc chắn và cô đập vào tay tôi.
"KHÔNG?" Tôi hỏi, xoa xoa bàn tay bị cô đánh cho đến khi bạn cảm thấy có sự hiện diện phía sau mình. Tôi biết Douma đang đứng phía sau trước cả khi người phụ nữ nhận ra anh ta, các giác quan của tôi biết rất rõ sự hiện diện lờ mờ của anh.
"Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Mọi người đều đã rời đi rồi, có chuyện gì vậy?" anh hỏi và người phụ nữ nhìn quanh để thấy rằng mọi người thực sự đã rời đi và cô bị dồn vào một góc.
Tôi cảm thấy bàn tay của Douma đặt trên vai tôi khi tôi nhìn anh ấy. "Cô ấy tát vào tay em..," tôi nói và chạm vào nó.
"Ồ không, có đau không?" Douma hỏi, nắm lấy tay tôi khi anh ấy xoa nó và hôn nhẹ lên đó như anh thường làm trước đây khi tôi còn nhỏ, không phải bây giờ tôi còn nhớ điều đó.
Tôi nhìn anh ta làm điều đó, như thể chỉ một cú đánh vào tay của một người phụ nữ cũng đau khi Douma đánh gãy nhiều xương trong cơ thể tôi đến mức tôi không thể đếm được, rách chân tay và trật khớp ngay cả khi tôi hét lên rằng nó đau. Và sau đó anh hành động như thể một cú tát đơn thuần làm tổn thương tôi.
Nhưng chơi cùng cũng không tệ lắm. "Cô ấy đánh vào tay em khi em bảo cô ta đưa cho em chiếc kẹp tóc đó!."
"Đó là bởi vì cô muốn tôi đưa cho cô thứ đã là của tôi!" người phụ nữ nói và tôi nhìn lại cô ấy, đôi mắt trừng trừng nhìn cô khi cô ấy nuốt nước bọt và nhìn Douma.
"Không sao đâu, Bé cưng, em đã có rất nhiều đồ trang trí tóc đẹp rồi," anh nói, chạm vào tóc tôi và vuốt nó ra sau tai tôi.
"Nhưng em muốn chiếc đó cơ..," tôi nói. "Anh nói em có thể có bất cứ thứ gì em muốn. Và em đã kiểm soát bản thân rất tốt phải không?"
"Được rồi," Douma nói. "Tôi sẽ đưa nó cho em. Nhưng trước tiên, hãy quay lại căn phòng và đợi tôi ở đó."
Đôi vai căng thẳng của người phụ nữ thả lỏng rõ rệt và tôi nhận thấy điều đó. Tôi cá là cô ta đang nghĩ điều gì đó giống như Douma đã bảo em rời đi để tôi không đòi giữ món đồ trang trí nữa. Tôi ghét cái nhìn thoáng qua trên khuôn mặt cô trước khi tôi quay người và rời đi.
Khi Douma chắc chắn rằng em đã rời đi, anh ấy nhìn người phụ nữ và mỉm cười với cô, đôi mắt nhắm lại theo cách khiến anh trông thân thiện hơn và bớt đáng sợ hơn, anh ấy luôn giỏi che giấu ý định thực sự của mình đằng sau những cảm xúc giả tạo của con người. .
"Tôi nghĩ tôi đã chiều chuộng em ấy tôi quá nhiều rồi ," anh nói.
"K-không sao đâu, Giáo chủ Douma. Tôi hiểu, cô ấy vẫn trẻ hơn tôi."
"A, tôi nghĩ là cô nhầm rồi." Douma mở mắt và bước lại gần một bước, nụ cười của anh vẫn hiện rõ nhưng người phụ nữ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Không phải là tôi hối hận vì đã chiều chuộng bé cưng của tôi. Đúng là em ấy có thể có bất cứ thứ gì Hayuri muốn. Và nếu em bé của tôi muốn đồ trang trí tóc của cô đến thế thì sẽ có nó."
"Nhưng...đây là món quà từ—"
Người phụ nữ không thể nói hết những gì mình đang nói khi đầu cô lăn xuống sàn, cơ thể cô mềm nhũn khi máu bắn tung tóe khắp các bức tường và Douma cúi xuống nhặt đầu cô lên.
"Tôi không quan tâm đó có phải là một món quà hay không, lẽ ra cô nên tặng nó cho em ấy ngay khi em nói với cô rằng em muốn nó, giờ hối hận không liệp nữa rồi"
Douma ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn mở to nhưng đồng tử đã giãn ra và cuối cùng mất đi ánh sáng. Dùng tay còn lại, Douma lấy kẹp tóc trước khi hấp thụ đầu và cơ thể cô ta.
———
Sau đó, Douma đứng thẳng lên và nhìn vào chiếc kẹp tóc. "Đây là một món đồ trang trí tóc xấu xí."
Anh đi đến căn phòng nơi tôi đang đợi và khi Douma bước vào, tôi rời mắt khỏi sàn để nhìn anh ấy. Tôi đang ngồi đó, bất động, giống như một con búp bê. Và như thế, tôi giống một người. Khi Douma bước những bước có chủ ý về phía tôi, mắt tôi từ từ di chuyển đến chiếc kẹp tóc mà anh đang cầm.
Anh thậm chí còn không buồn lau máu, tôi nghĩ thầm.
"Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao em lại nhất quyết muốn có thứ này..." 'đồ tồi tệ' là những gì Douma muốn nói, nhưng anh đã kiềm chế mình không nói ra. "Khi em có rất nhiều thứ đẹp và đắt tiền hơn."
"Những thứ tôi có đều đẹp và đắt tiền nên em chán chúng rồi".
Tôi lấy chiếc kẹp tóc khi Douma đưa nó cho tôi trước khi anh ngồi xuống giường bên cạnh tôi. Phớt lờ anh, tôi nhìn vào chiếc kẹp tóc. Chắc chắn nó không quá xa hoa so với những thứ tôi có, những thứ Douma đã mua. Nhưng nó đơn giản và phức tạp, một điều gì đó mới mẻ đối với mắt tôi.
Khi một người nhìn thấy một cái gì đó thường xuyên, họ có xu hướng cảm thấy nhàm chán với nó. Vì vậy, tôi tự hỏi khi nào Douma sẽ chán tôi.
"Nó đẹp và đơn giản," tôi lẩm bẩm, nhìn kỹ nó, tay tôi chạm vào máu, ngón tay đi lên đầu nhọn. "Giống như chiếc kẹp tóc của Hana."
"Ai?" Douma đột nhiên hỏi và tôi giật mình khiến mũi nhọn của chiếc kẹp tóc đâm vào ngón tay khiến tôi lập tức chảy máu. "Vừa rồi em vừa gọi tên ai vậy, Hayuri-chan?"
Tôi nhìn Douma, người đã đứng thẳng lên và đang nhìn tôi, đôi mắt chứa một tia nguy hiểm.
"Ai?" thay vào đó tôi hỏi lại, hơi nghiêng đầu sang một bên. "Em có nói tên không?"
"Em đang chơi trò bẽn lẽn đấy à?" Douma nắm lấy cổ tay tôi và kéo tay tôi lại gần anh trước khi anh rời mắt khỏi tôi và nhìn vết máu trên ngón tay tôi trước khi cúi xuống liếm nó.
"Em không," tôi nói. "Em thực sự đã quên mất cái tên mình đã thốt ra. Có lẽ đó là do lỡ lời."
"Vậy sao?" Douma hỏi, liếm môi, mắt liếc nhìn tôi trước khi anh ấy liếm ngón tay tôi lần nữa và trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, tôi cảm thấy anh cắn xuống khiến tôi rít lên và theo bản năng, tôi cố gắng rút tay lại nhưng Douma đã giữ chặt nó.
Anh liếm máu lần nữa trước khi ngả người ra sau. Bàn tay anh đưa lên một bên mặt và phía sau đầu tôi. "Cho dù đó là lỡ lời hay cố ý, dù em có quên hay không.Bé con, việc nhớ lại sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho em đâu".
Ngón tay cái của anh chạm vào má tôi trước khi anh đứng dậy. Nhưng Douma đã gần đến gần cửa thì đột nhiên có thứ gì đó bay qua ngay bên tai anh và khi anh nhìn về phía trước thì thấy chiếc kẹp tóc đập vào cửa.
Douma quay lại phía sau và thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy. "Hayuri-chan-"
"Em không muốn nó nữa," tôi nói. "Và khi anh không muốn thứ gì đó, anh sẽ vứt nó đi, phải không?"
Dần dần, tôi tự hỏi liệu Douma có vứt bỏ tôi không khi anh ấy không còn cần tôi nữa. Nhưng điều đó có thể khó nói chắc chắn vào lúc này. Bởi vì khi tôi nhìn anh ấy, lần đầu tiên, tôi sẽ thấy điều gần gũi nhất với vẻ thích thú trên khuôn mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro