Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Tôi muốn nó!

Douma nói sẽ có người ghé thăm. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình ở gần nhiều người như vậy là khi nào. Không, nghĩ lại thì m vẫn nhớ lại nó, ít nhất là một phần. Tôi nhớ đã tàn sát tất cả bọn họ.

Nhưng toàn bộ mục đích của việc này không phải là để tôi tiêu thụ chúng mà là để tôi học cách kiểm soát bản thân khỏi việc tiêu thụ chúng. Sự thôi thúc được nếm ít nhất một giọt máu của họ, thịt của họ mà tôi khao khát được cắn răng, tiếng hét mà họ sẽ thốt ra khi biết rằng họ sắp chết trong tay của một sinh vật thậm chí không nên chết. tồn tại ở vùng đất này.

"Có rất nhiều người," tôi lẩm bẩm, ngồi cạnh chỗ ngồi của Douma.

Nhưng chỗ ngồi còn trống, người đàn ông ở ngay phía trước, nói chuyện với những người theo dõi mình bằng vẻ ngoài đó và nụ cười giả tạo bệnh hoạn mà anh ta đã hoàn thiện trong nhiều năm và khiến tất cả mọi người đều bị đánh lừa.

Khi tôi ngồi đó, đặt tay lên đùi, tạo thành nắm đấm khi tôi cảm thấy móng tay mình đang cắm vào lòng bàn tay. Có lẽ đó là điều duy nhất khiến tôi không thể lao vào người đầu tiên mình nhìn thấy. Phần lớn người dân là phụ nữ, phụ nữ trẻ.

"Đồ ăn của Douma," tôi nói, không quá to để bất kỳ ai khác có thể nghe thấy nhưng Douma khi một bên môi anh ấy nhếch lên rất nhẹ. "Anh chỉ tiêu thụ phụ nữ trẻ. Làm sao..."

Tôi im lặng, nhắm mắt lại, tìm từ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó, đặc biệt là khi tôi nhìn thấy anh ấy nói chuyện với một số người trong số họ và rồi cười vô tư trước đó.

"...đáng giận."

"Huh?" Giọng nói của Douma vang lên bên cạnh tôi và tôi thậm chí không nhận ra anh ở đó cho đến khi anh ấy nói rằng điều đó khiến tôi gần như nao núng.

Tôi nhìn anh ấy, nhìn anh ngồi xuống nhưng mà không rời mắt khỏi anh cho đến khi Douma nhìn tôi. "Em nói thật tức giận, điều này có làm em tức giận không, bé? Không thể kiềm chế được nữa à?"

"Anh nói em phải học cách tự chủ," tôi bắt đầu, đảo mắt khi nhìn về phía trước. "Nhưng nếu em tình cờ mất đi một chút cái gọi là khả năng tự chủ này và nói, giết người phụ nữ đằng kia, anh sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ xem rm làm điều đó," anh nói. "Và sau đó khi em xong việc, tôi sẽ nhốt em trong phòng, bỏ đói em và bắt em phải chứng kiến ​​tôi ăn thịt một thiếu nữ xinh đẹp trước mặt em."

"Thật là xấu tính," tôi lẩm bẩm.

Douma mỉm cười với tôi, nhắm mắt lại và nghiêng đầu sang một bên. "Vì vậy lần này em phải làm tốt nhé, Hayuri-chan. Để chúng ta có thể ra ngoài và có được bất cứ thứ gì em muốn."

"Bất cứ điều gì?" Tôi đã hỏi.

"Bất cứ thứ gì dành cho em, Bé con. Em có thể có bất cứ thứ gì. Mọi thứ em thấy ở đây đều là của em và không ai có thể nói khác được."

Sau đó tôi không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn, bất động như một bức tượng bị thời gian đóng băng, không chớp mắt như một ma-nơ-canh không có sự sống. Nhưng thực sự, làm thế nào tôi lại khác biệt với những người đó?

Một sinh vật có vẻ đẹp bị thời gian đóng băng, một con rối bị người khác điều khiển. Tuy nhiên, tôi có thể có bất cứ điều gì.

Đột nhiên có cảm giác như tôi đã từng ở đây trước đây. Giống như những điều đang xảy ra bây giờ đã xảy ra trước đây. Một ký ức đã bị khóa trong tâm trí tôi, một ký ức từ khi tôi còn là con người. Nó là cái gì vậy? Khi nào? Tôi không nhớ chính xác nhưng tôi có thể cảm nhận được.

Đôi mắt của tôi đang dán chặt vào một người phụ nữ, cô thật xinh đẹp. Nhưng hơn cả khuôn mặt của cô ấy, chiếc kẹp tóc của cô ấy-

"Đẹp,"

Lời đó thoát ra khỏi môi bạn và Douma đã nghe thấy. Nhìn em trước khi mắt anh hướng tới người phụ nữ phía trước, người mà tôi đang nhìn.

Tôi đã quên tất cả từ lâu rồi. Một phụ nữ trẻ với một món trang trí tóc xinh xắn. Cô là ai? Tôi không nhớ. Không, tôi không buồn nhớ.

Khi Douma nhìn tôi đứng dậy, anh không gọi tên tôi hay nói bất cứ điều gì. Anh chỉ đơn giản quan sát tôi đi đến chỗ người phụ nữ hơi ngạc nhiên khi tôi đến gần cô ấy.

"Em chắc chắn là của giáo chủ Douma..." người phụ nữ ngắt lời, che giấu biểu cảm của mình bằng một nụ cười gượng gạo. "Hayuri, phải không?"

Tôi gật đầu, mắt liếc nhìn chiếc kẹp tóc của cô.

"Tôi mới đến đây nhưng tôi đã nghe rất nhiều điều về em."

"Cô đã nghe... rất nhiều điều về tôi?" Tôi hỏi chậm rãi. "Có rất nhiều điều được nghe về tôi phải không?"

"Ch-Chà, không nhiều lắm, nhưng tôi đã nghe được vài điều."

"Vậy nó là gì?"

Cô ấy cười, mặc dù có chút lúng túng và gượng ép, giống như nụ cười của cô. "Em đã sống với Giáo chủ Douma nhiều năm rồi.Anh đã nhận nuôi em khi em còn nhỏ, anh ấy thật tốt bụng làm sao."

"Vậy sao?" Tôi hỏi, liếc nhìn về phía anh. "À, vâng, anh ấy tốt bụng."

Nếu kéo tôi khỏi bàn tay của cái chết và biến tôi thành một con quỷ là điều tốt đối với anh ta, tôi đã thêm vào tâm trí mình.

Nhưng nghĩ lại thì, Douma đã cho tôi vào khi tôi không còn nơi nào khác để đi. Anh đã nhận tôi vào, xây cho một mái nhà, mặc cho tôi những bộ quần áo và đôi giày sang trọng, tặng tôi những thứ đắt tiền và anh ấy để tôi sống một cuộc sống xa hoa chỉ trong một thời gian.

Và bây giờ, anh đang lên kế hoạch cho tôi nhiều hơn nữa, để đổi lấy việc trở thành con rối của anh ấy. Bởi vì suy cho cùng, người điều khiển rối phải mặc cho búp bê của mình những bộ đồ xinh đẹp và anh sẽ vui vẻ theo cách đó, cảm giác vui nhộn méo mó của anh ấy.

"Nhân tiện, tôi nghĩ tôi lớn tuổi hơn cô."

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Tôi-"

"Không, điều đó không quan trọng," tôi nói, cắt ngang lời cô ấy.

Tuổi tác, đối với một người như tôi,không thành vấn đề. Những con số báo hiệu người ta đang già đi, cận kề cái chết. Nhưng với tôi, những con số chỉ đơn giản là những con số mà thôi. Tôi sẽ không già đi một ngày nào kể từ khi tôi trở thành một con quỷ.

Tôi sẽ không bị diệt vong theo thời gian như mọi sinh vật khác, khiến đồng loại của tôi trở nên ưu việt hơn bất kỳ ai.

"Quan trọng hơn, tôi thích chiếc kẹp tóc của cô."

"Ô, cái này?" cô chạm vào, nụ cười giả tạo lúc trước dần dần trở thành chân thật. "Nó được đưa cho tôi bởi-"

"Tôi muốn nó," tôi nói, cắt ngang trước khi cô ta kịp nói hết câu. "Hãy để tôi có nó."

Tôi đưa tay ra và cô ta nhìn nó một lúc trước khi nhìn lại tôi. "Cái gì?" cô hỏi, hơi bị xúc phạm nhưng mắt cô ấy liếc sang một bên, phía sau tôi là Douma.

Và dựa trên sự thay đổi biểu cảm của cô ấy, anh đang nhìn cả hai. Người phụ nữ quay lại với tôi sau một lúc trước khi nói lại, "Được rồi, cô có thể thử."

"Không, tôi không nói là tôi muốn thử." Tôi đã tiến một bước về phía trước. "Tôi nói tôi muốn có nó."

Bởi vì Douma nói rằng tôi có thể có bất cứ thứ gì và mọi thứ ở đây là của tôi. Cảm giác như lời nói của anh đã in sâu vào tâm trí tôi, giống như anh đã khắc nó từ rất lâu trước đó.

Trước đây, đúng rồi, chuyện này giống như đã xảy ra trước đây vậy. Nhưng không giống như trước đây, tôi biết mọi thứ sẽ không giống nhau. Sẽ không bao giờ có chuyện đó kể từ khi tôi tỉnh dậy khỏi nanh vuốt của cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro