Chương 21: Realize
-Kim, chưa tỉnh hả?
Hia đặt tay lên vai tôi.
-Vẫn chưa ạ.
Đã qua ba ngày nhưng P'Kim vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người trong nhà đều lo lắng lần lượt kéo đến thăm P'Kinn, P'Tankul, gia đình P'Vegas rồi Hia, họ xung phong thay nhau túc trực chăm sóc P'Kim nhưng tôi đã nói không cần. Chỉ mình tôi là ổn.
-Ăn chút cháo đi, Porschay.
-Em ăn không nổi, Hia.
-Nhìn em đi, gầy quá.
-Em chỉ mong anh ấy tỉnh lại thôi.
-Porschay.
Hia ngồi xuống cạnh tôi, nhìn xuống tay tôi đang nắm chặt tay P'Kim.
-Thật ra lúc đó anh muốn nói với em là sự việc này đều không liên quan đến Kinn hay Kim hay Tankul. Họ không phải người gây ra vì thế đừng suy nghĩ phức tạp quá.
-Hia, sau tất cả thì em cũng hiểu rằng không thể đổi tình yêu để lấy hận thù được. Dù sao là thế hệ trước làm, người phải chịu hậu quả không phải là chúng ta. Thật ra khi biết chuyện đó, em không muốn chấp nhận nó. Nhưng giờ thì khác rồi, chúng ta không làm gì sai. Cả Hia với P'Kinn em và P'Kim, chúng ta sẽ vượt qua được thôi ạ.
-Hia tự hào về em, chỉ muốn thấy em hạnh phúc thôi. Kim, nó sẽ sớm tỉnh lại nhưng em xem đi, nếu nó tỉnh lại mà nhìn thấy em như này nó sẽ đau lòng cỡ nào chứ.
-Em...
-Ít nhất hãy ráng ăn gì đó đi, Porschay.
-Dạ Hia.
Tôi cầm lấy tô cháo Hia đưa cho mình. Tâm tư tôi đặt lên hết người đang nằm trên giường kia, nhưng không thể tránh ánh mắt của Hia nên tôi đánh xúc ăn vài ba miếng. Hia vẫn nhìn chằm chằm vào hành động cố ăn của tôi. Tôi nghĩ Hia sẽ ở đây cho tới khi tôi ăn xong mất.
-Alo, Vegas hả? Trông hộ Venice sao?
-Ừ.
-Porschay, Hia đi trước đây nhé.
-À Hia đi ạ. Vâng ạ
-Ăn hết đi nhé.
-Dạ.
Tôi nghiêng người nhìn Hia cho tới khi bóng dáng Hia khuất sau cánh cửa. Tôi đặt tô cháo sang một bên.
-Cuối cùng cũng đi.
Tôi nhìn P'Kim rồi đặt tay lên.
-Em vẫn đang đợi P'. P' yên tâm em chưa block P' đâu. Haha
Phía bên kia vẫn im lặng, tôi không biết mình đang làm gì nữa. Chỉ là muốn nói chuyện với anh ấy mà thôi. Anh ấy chắc vẫn đang nghe những câu chuyện xàm xí của tôi nhỉ? Chỉ là không thể hồi âm lại được thôi. Tôi tin rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Tôi vẫn còn cảm thấy tội lỗi vào ngày hôm ấy, nếu như tôi là người bị bắn thì tốt thật. Như vậy người nằm trên giường bệnh kia sẽ là tôi. P'Kim vẫn khoẻ mạnh ít nhất bây giờ mọi người đều cần anh ấy. Hơn bất cứ ai hết, tôi cần anh ấy.
-P'Kim có muốn em nghe em hát không? Em mang theo đàn đến đây này. Nên hát bài gì đây? Complicated của P' thì sao nhỉ?
Vẫn là không gian im lặng bao trùm. Tôi biết chứ, nơi này chỉ có tiếng nói của một mình tôi. Nỗi nhớ da diết trong lòng tôi cuộn trào. Nhưng tôi vẫn muốn mỉm cười, ít nhất là trước mặt anh ấy. Nhỡ đâu anh ấy lại nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của tôi thì sao? Dù P'Kim vẫn đang hôn mê nhưng tôi có cảm giác anh ấy vẫn đang quan sát mọi thứ xung quanh. Một thói quen khó bỏ hay là bản năng nghề nghiệp.
Tôi nhìn vào máy đo nhịp tim của anh ấy thay cho câu trả lời.
-Vậy hát bài đó nhé.
ของตั้งเอาไว้มุมเดิม ( Mọi thứ, tất cả mọi thứ của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn)
เก็บตรงไหน ฉันยังไว้ตรงนั้น ( Em vẫn giữ chúng ở đây, không di chuyển cho dù một milimet nào)
และฉันรู้ว่าเธอยังเก็บมันเหมือนกัน (Em biết anh cũng như vậy, trong tâm trí anh ẩn chứa rất nhiều điều)
ความผูกพันและเรื่องราวมากมาย (Tất cả tình cảm và ký ức chúng ta bỏ lại đây)
ยังนึกถึงคืนวันเหล่านั้น (Em vẫn còn mong mỏi được nhìn thấy phiên bản tình yêu của anh)
ทำเหมือนเธอยังอยู่ข้างฉัน ( Cả ngày và đêm tình cảm của chúng ta vẫn chân thực)
แต่ความจริงมันเป็นยังไง เราก็รู้ Ooh, Ooh (Nhưng hiện thực lại chẳng giống quá khứ, em biết điều đó)
แต่ยังฝืนกันไปทำไม ก็ไม่รู้ Ooh, Ooh (Tại sao chúng ta chẳng thể bước tiếp được, em không biết nữa)
เธอและฉันเป็นเพียงแค่อดีต ก็รู้ Ooh, Ooh (Anh và em, chắc chắn không thể)
All I knew (Tất cả những gì em biết)
is I miss you หมดใจ (Là nhớ anh, tự tận đáy lòng này)
-Em không biết mình có làm tốt hay không nữa. Nhưng nếu anh tỉnh dậy thì nhớ chỉ lại em nhé. Em quên hết mất rồi.
Một ngày của tôi hết chăm sóc anh ấy, rồi đàn cho anh nghe và cùng ôn lại kỷ niệm. Rồi kể cho anh nghe những chuyện hồi tôi còn bé. Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ sớm trở lại với tôi.
-Porschay.
Maccau bước tới chỗ tôi. Lúc đó tôi vẫn đang còn kể chuyện cho anh ấy, bị Maccau bắt gặp tôi dừng lại câu chuyện tuổi thơ.
-Đến thăm P'Kim hả?
-Ừm. P' ấy sao rồi.
-Bác sĩ bảo sẽ sớm tỉnh lại thôi.
-Vậy thì may rồi.
Mặc dù bác sĩ bảo anh ấy sẽ tỉnh lại sớm. Nhưng "Sớm" đối với tôi thật dài, cảm giác một ngày trôi qua mà như đã nửa năm vậy.
-Mày đã ăn gì chưa?
-Ăn chút cháo sáng nay rồi.
-Au. Mày lại bỏ bữa nữa.
-Tao không có
Maccau kéo tôi đứng dậy.
-Làm gì vậy?
-Dẫn mày ra nhà ăn.
-Tao còn phải chăm P'Kim nữa. Nhỡ anh ấy tỉnh lại thì làm sao?
-Porschay, trước khi anh ấy tỉnh lại thì tao nghĩ mày sẽ ngất vì nhịn đói đấy.
-Tao...
-Đi thôi. Nào, nhanh.
Maccau đẩy tôi rời khỏi cửa phòng, tôi nghe thấy nó thầm thì gì đó với anh ấy.
-Mày nói gì vậy?
-Linh tinh thôi.
Đến nhà ăn, Maccau đã lấy cho tôi tận hai suốt cơm lận. Nhìn hai khay cơm trước mắt, tôi có chút sợ hãi.
-Tao không ăn hết được đâu.
-Không ăn hết cũng phải ăn.
-Một suốt thôi được không?
-Porschay, mày cứ như vậy thì khi P'Kim tỉnh dậy tao sẽ nói với P' ấy.
Tôi khựng người lại trước sự đe doạ của Maccau. Tất nhiên lời đe doạ ấy đã có tác dụng vì nó liên quan đến P'Kim. Tôi thở dài cầm dĩa lên xúc cơm lên miệng.
-À công ty thế nào rồi.
-Vẫn vậy, dự án trước thành công nên số lượng tiêu thụ tăng nhanh còn nhờ sự quảng cáo của ca sĩ Wik nữa.
-Ừm.
Tôi gật đầu, P'Kim đã dùng ảnh hưởng của mình để thu hút thêm khách hàng cho chúng tôi. Khung cảnh trong ký ức tôi lại hiện về. Lúc đó là một chủ nhật bình yên, tôi chán nản lướt điện thoại thì thấy P'Kim đăng một video lên youtube. P' hát một đoạn cho bài hát mới tên là Hide sau đó tôi nhìn thấy sản phẩm của công ty mình ở cạnh P' ấy.
-Đây là loại nước uống mới ra mắt gần đây. Mình nghĩ nó đã trở thành thức uống ưa thích nhất của mình rồi. Mọi người cùng nên thử nhé.
Tôi lướt xuống phần bình luận.
A: Ồ tôi cũng uống rồi, nó ngon lắm mọi người ơi.
B: Tôi chạy ngay ra cửa hàng tiện lợi chỉ để mua đồ uống đó thôi đấy haha. P'Wik luôn có một ảnh hưởng gì đó với tôi.
C: Tôi sẽ cheap moment với P'Wik.
Tôi liền vào line nhắn tin cho P'Kim.
Porschaytinhnghich: Sao P' làm vậy ạ?
Kimmahong: Không phải là hành động PR gì đâu. Nó là thức uống ưa thích của P' nên P' muốn giới thiệu cho mọi người thôi.
Porschaytinhnghich: Không phải trước đây P' thích trà Kombucha sao ạ?
Kimmahong: Trước đây là trước đây thôi. Giờ thì khác rồi, không phải nhờ nó mà P' có được em sao?
Porschaytinhnghich: >< P'Kim lại như vậy rồi.
Kimmahong: Nhưng em vẫn còn nhớ thức uống P' thích nhỉ? Không phải trước có nói quên rồi sao?
Porschaytinhnghich: Nếu P' còn hỏi nữa thì một vé block nhé :)
Kimmahong: Dạ.
Nó cứ như chỉ mới xảy ra từ hôm qua mà thôi.
-Này, Porschay. Này!
-Hả? Mày nói gì á?
Tôi ngơ ngác nhìn Maccau, trong lúc nó phàn nàn chuyện công ty thì tâm trí tôi đã đi đâu mất rồi.
-Mai là ngày cuối rồi.
-Ngày gì cơ?
-Mày quên hả? Chỉ được nghỉ phép 5 ngày thôi.
-À ừm, nhưng P'Kim....
-Porschay, với tư cách bạn mày, tao nhắc nhở rằng đừng đặt nặng cảm tính quá. Mày chăm sóc anh ta như vậy thì anh ta sẽ biết thôi nhưng anh ta sẽ thấy có lỗi nếu mày chỉ vì anh ta mà bỏ bê công việc.
-Tao biết mà. Cảm ơn vì đã nhắc.
Thế giới của người lớn thật không dễ dàng dù cho có chuyện gì thì họ cũng không thể đặt cảm tính của mình lên hàng đầu được. Chỉ hy vọng tôi là người đầu tiên chứng kiến khoảnh khắc anh tỉnh lại. Tôi biết bản thân có chút ích kỷ nhưng chỉ một lần này thôi, hãy cho tôi ích kỷ duy nhất làn này mà thôi. Tôi muốn ở bên cạnh anh khi anh cần.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
POV: Maccau
Sau khi đẩy Porschay ra khỏi cửa phòng, tôi tiến tới nhìn người anh họ của mình đang nằm bất động trên giường. Không chần chừ tôi thì thầm vào tai anh ấy vài câu, tôi không nghĩ nó sẽ có tác dụng nhưng tôi đã từng thử dùng với anh trai mình sau khi anh ấy nằm viện. Biết đâu được lần này sẽ thành công.
-P'Kim nếu anh không tỉnh dậy nhanh thì em xin chăm sóc vợ nhỏ của anh nhé. Chứ đâu thể để em ấy một mình như vậy đâu nhỉ? Anh yên tâm em sẽ chăm sóc thay phần của anh luôn.
Nói xong tôi mới rời đi, phải bồi bổ cậu bạn thân này của tôi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro