Jealousy
Trong khi cổ tay bị kéo đi, Porchay tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Trong đời tuyệt đối không bao giờ có một giọt rượu nào vào miệng em nữa.
Bởi vì điều duy nhất em có thể đổ lỗi cho tình trạng hiện tại của mình là nó. Trong bữa tiệc, tất cả những thứ rượu đó đã khiến em dũng cảm, không sợ hãi, không nghĩ đến hậu quả và tình trạng cuộc sống của em bây giờ.
Em thậm chí đã lạc mất vệ sĩ của mình! Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Chắc chắn, vì chưa đầy ba mươi phút sau họ đã tìm thấy em, nhưng Porchay rất mới lạ trong chuyện này và nghĩ rằng mọi việc diễn ra khá suôn sẻ cho lần thử đầu tiên của mình!
Và ba mươi phút một mình có vẻ ít, nhưng nó cũng đủ để Porchay tìm thấy một anh chàng mặc áo khoác, đôi mắt đen với thái độ lạnh lùng, và anh ta, hoàn toàn không khiến em nhớ về một ai đó.
Và em chỉ mất năm trong số ba mươi phút đó để hôn anh chàng kia một cách thành công. Người em thậm chí không thể nhớ tên là gì, bởi vì cái tên duy nhất hiện rõ trong đầu em là Kim.
Như mọi khi. Và em muốn khóc về điều đó, hôm nay em rời đi với quyết tâm bắt đầu cố gắng vượt qua người đàn ông đó và bây giờ em đang đứng đây, ngoan ngoãn đi theo hắn đến nơi có Chúa mới biết. Chết tiệt, em cảm thấy mình thật thảm hại. Thật đáng thương và thật nhẹ nhõm.
Bởi vì Kim đã ở đó, ở đó vì em, ở đó vì hắn nghe nói rằng Porchay đã đi với người khác và Kim quan tâm. Porchay thậm chí có thể giả vờ như không muốn nói gì, nhưng sự thật là trái tim em đang đập mạnh trong lồng ngực đến mức khiến tai em đau đớn vì em đã cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào.
Đúng, có một chút phẫn nộ với toàn bộ tình huống, kiểu khiến em muốn đánh Kim và hét lên nói rằng đây không phải việc của hắn, nhưng nó đã nhanh chóng bị nuốt chửng bởi khao khát được ở cạnh hắn.
Và điều đó không thể hề tốt cho sức khỏe của em, nhưng sau nhiều tuần với trái tim tan nát, suy nghĩ và nhớ lại từng điều Kim đã nói với em khi người đàn ông ấy đã quyết định một mình rằng họ nên chia tay, chỉ bây giờ em mới cảm nhận được bản ngã của mình cuối cùng đã nhẹ nhõm. Em cảm thấy mình có thể thở trở lại.
Bởi vì Kimhan 'Kẻ hành quyết gia tộc, Kẻ giết người hung dữ khó đoán' Theerapayankun, đang bực bội và khó chịu, và Porchay dám nói rằng, ghen tị, vì em.
Em để cho bản thân cảm thấy tự hào về điều đó cho đến khi em nhận ra mình bị đẩy vào phòng của gã, điều này sẽ khiến ngay cả Vegas và tất cả kẻ tiếng tăm khủng khiếp phải suy nghĩ lại trước khi hành động, trong khi Kim tức giận và họ chỉ có một mình, cùng với sự thật là không có ai biết em đang ở đâu.
Porchay nuốt nước bọt, cảm nhận sự rùng mình vì mong đợi và sợ hãi chạy dọc sống lưng khi Kim buông tay ra và quay lại, khóa cửa phòng ngủ.
Tuyệt vời, bây giờ em cũng bị nhốt. Tốt.
"Cái-cái gì vậy? Tại sao em lại ở đây?" Em khoanh tay hỏi, cố gắng hết sức để không có vẻ bị đánh bại như vài phút trước. Ít nhất em cần cố gắng giả vờ rằng em đã kiểm soát được tình hình. Hoặc em không run rẩy như em cảm thấy.
Porchay rất tội lỗi vì về cơ bản em đã cầu xin các vệ sĩ của mình để em đưa anh chàng đó đi cùng, ý em là, em hy vọng sẽ làm gì? Tình dục? Porchay biết em không muốn làm tình với một người lạ đang say thuốc, và hoàn toàn say xỉn, thậm chí còn không biết hôn đúng cách. Và đó là em, một người không có kinh nghiệm, đang nói chuyện.
Có lẽ em chỉ muốn cảm thấy trưởng thành hơn? Hoặc mong muốn? Dù đó là gì, em nên từ bỏ. Bây giờ em đã bị mắc kẹt với bạn trai cũ của mình để cứu cuộc sống của một người mà em thậm chí không thể nhớ tên. Đơn giản là không thể tin được.
Kim không trả lời em, nhưng trừng mắt nhìn em đến nỗi Porchay cảm thấy bản thân co rụt lại và theo bản năng, lùi lại một bước. Em không biết mình thực sự sợ Kim hay sợ em đã khiến Kim giận mình.
Ngay sau khi tên khốn đó có vẻ hài lòng với việc hắn đáng sợ như thế nào, hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra và bắt đầu một cuộc gọi, đôi mắt đen của hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào Porchay.
"Big? Tôi cần anh lo một vấn đề cho tôi."
Điều này khiến cơ thể em di chuyển. Lần này em không đứng xa, nhưng đủ gần với Kim để có thể nghe thấy giọng của Big, nhưng không phải những gì anh ấy đang nói. Và đó cũng không phải là mối quan tâm chính của em lúc này.
"Ý anh 'quan tâm' là sao? Kim, làm ơn, em thề là mình sẽ không làm thế nữa ..." Và rồi, giọng em vỡ vụn. Porchay đã giải quyết tốt việc anh trai, anh rể, bạn thân và bạn trai cũ của mình phải giết người vì thế giới mà họ đang sống, nhưng vì em?
Porchay biết rằng em sẽ không bao giờ có thể ngủ lại vào ban đêm nếu ai đó chết chỉ vì em cảm thấy say xỉn và ngu ngốc với một chút rượu.
"Anh ta đang ở trong phòng của Porchay." Kim không trả lời em một lần nữa, và Porchay có thể cảm thấy mình bắt đầu rơi nước mắt. "Cứ xử lý bất cứ ai ở đó, tôi sẽ-"
"BIG, ANH CHẮC CHẮN KHÔNG THỂ GIẾT ĐƯỢC ANH TA! KHÔNG ĐƯỢC TỔN THƯƠNG ANH TA!" Nếu Kim không tử tế đến mức truyền đạt yêu cầu của em, Porchay nghĩ, em cũng có thể khiến mình được nghe thấy.
Tiếng hét của em càng làm tăng thêm ngọn lửa lạnh lẽo trong đôi mắt của Kim mà chỉ trong một cử động chớp nhoáng, sau khi lẩm bẩm "Chờ một chút." vào điện thoại, hắn dùng đầu ngón tay nắm lấy cằm em như một gọng kìm.
"Tại sao em lại lo lắng cho anh ta như vậy?" Porchay có thể nghe thấy sự kiềm chế của Kim trong từng lời nói, cách hắn dường như chỉ còn cách một sợi dây để bùng nổ vì căng thẳng. Nó làm em muốn rên rỉ, em muốn nói rằng Kim đã là một tên ngốc khi hành động theo cách này, rằng nếu có điều gì đó về thái độ của em làm hắn bận tâm, Kim có thể ngồi xuống để nói chuyện với em.
Nhưng tất nhiên lẽ thường không áp dụng cho một người đang tức giận.
"Em-em không lo lắng, em chỉ không muốn anh ta chết." Em trả lời, cảm thấy mặt mình đỏ bừng khi nhận thấy toàn bộ tình huống xấu hổ đến mức nào. Cái cách mà Kim chỉ cần một vài câu nói đã khiến em mất hết lý trí và biến thành một mớ hỗn độn e dè. Hoặc bàn tay hắn đặt lên cằm em, ấn mạnh đến mức cảm thấy như một lời đe dọa, như thể em là một đứa trẻ cư xử không đúng mực đang bị mắng mỏ. "Làm ơn Kim, nói Big đừng làm tổn thương anh ta, em sẽ không làm như vậy nữa, vì vậy..."
"Gì." Kim bắt đầu, giọng điệu của hắn có vẻ kiềm chế hơn một chút so với một giây trước. "Em không định làm gì nữa?"
Porchay cẩn thận dừng lại một giây, cẩn trọng lựa lời, sự thật là em không biết chính xác điều gì đã khiến Kim khó chịu đến mức này, nhưng em phải công nhận rằng đưa một người nào đó vào nhà bạn trai cũ là không tốt.
"Em sẽ không đưa bất cứ ai khác đến đây, không bao giờ." Em lẩm bẩm, di chuyển cơ thể một cách khó chịu trước sức ép từ ánh nhìn của Kim về phía mình.
Sự căng cứng trong hàm của hắn tăng lên.
"Câu trả lời sai." Kim nhướng mày, như thể tự hỏi tại sao Porchay không trả lời chính xác. "Bây giờ, một lần nữa, em sẽ không làm gì nữa?"
Porchay chớp mắt, cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt trên khóe mắt. Tại sao Kim lại là một kẻ ngốc như vậy? Nếu hắn muốn nghe điều gì đó cụ thể như vậy, hắn không thể chỉ nói ra sao?
Tuy nhiên, có gì đó trong bụng em quặn lại, sự khó chịu thuần túy lấp đầy cổ họng em, em không muốn mắc thêm một sai lầm nào nữa. Em không muốn cho Kim thêm lý do để không hài lòng với em. Sau đó, một lần nữa, Porchay biết rằng mỗi giây phút trôi qua và Kim không đạt được điều mình muốn, là một khoảnh khắc gần hơn cái án tử hình cho người đàn ông trong phòng của mình.
Vì vậy, em cố gắng suy nghĩ kỹ hơn về nó.
"Em-em," Em bắt đầu, vẫn không chắc mình đã hiểu đúng chưa. Em không thể tin rằng mình sắp nói điều đó. "Em sẽ không đi dự tiệc nữa?" Nghe có vẻ như là một câu hỏi, nhưng Porchay có vẻ đã hiểu đúng lần này, Kim cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng không buông bỏ sự căng thẳng trên khuôn mặt của mình.
"Được rồi, Kim, em sẽ không đi dự tiệc nữa, em không đưa ai khác đến đây, được không? Anh đã thắng, chỉ là- Làm ơn." Chay biết mình nghe thật thảm hại. Đã từ bỏ một quyền cơ bản như đi dự tiệc một cách dễ dàng, nhưng em không thể thèm đếm xỉa đến nó nữa.
Em chỉ muốn mọi chuyện kết thúc để em có thể về căn phòng trống không của mình, nằm xuống và dành cả buổi sáng sớm để thương tiếc cho sự tồn tại của chính mình.
Kim vẫn còn nét mặt ủ rũ, nhưng hắn có vẻ hài lòng khi bắt máy lại. Porchay cảm thấy má mình nóng bừng vì xấu hổ khi nhận ra rằng Big chắc chắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện đau khổ của mình.
"Loại bỏ tên đó đi, nhưng hãy nghe lời em ấy nói, phải. Không chết cũng không bị thương. Hù chết hắn và ném hắn ra ngoài đường."
Mắt em mở to khi cuộc gọi kết thúc, một tiếng kêu thất vọng chuẩn bị bật ra, vì cái quái gì, Kim không bao giờ có thể để cho ai nói lời cuối cùng, phải không?
"Kim cái quái gì, anh không thể-"
"Tôi?" Porchay nín thở khi Kim ném điện thoại di động trên tay về hướng nào đó ngay khi hắn ngắt cuộc gọi và đưa bàn tay còn lại lên eo của em, siết chặt.
Siết chặt theo cái cách mà gã vô dụng vừa được cứu sống lúc nãy không thể, cái cách mà ngày mai dấu vết sẽ hằn lại trên da em, khiến em thở hổn hển với áp lực và sự chiếm hữu của từng chuyển động.
"Tôi không thể làm gì, bé cưng?" Hắn hỏi, giọng rất trầm và bình tĩnh, thậm chí có thể coi là một câu hỏi nhẹ nhàng, quan tâm, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên rõ ràng cảm giác thực sự của Kim. Giận dữ. "Tôi không thể làm cho anh ta sợ sao? Tôi không thể chơi đùa một chút với tên dũng cảm một cách ngu xuẩn này sao? Tôi không thể giết anh ta sao?" Họ vốn đã gần với nhau, nhưng với mỗi câu hỏi mà Kim để lại, hắn lại kéo họ lại sát nhau hơn, cho đến khi nói đến lời cuối cùng, Porchay phải kiềm chế ý muốn thút thít khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn trên da mình.
"Anh, t-"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến em lại ngốc như vậy cho đến ngày hôm nay, em biết không, Chay?" Sự lắp bắp khốn khổ của em bị cắt ngang bởi giọng nói trầm ấm của Kim, như gãi lên khuôn mặt của em, ngọt ngào và bạo lực một cách ghê sợ. "Bất cứ ai cũng biết rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với bất kỳ ai dám chạm vào những gì của tôi. Và tin tôi đi, bé cưng, nếu gã này không đi thẳng vào phòng tra tấn ngay bây giờ, đó chỉ là vì em đã nói đúng những từ em nên nói."
Câu nói đó đã xâm chiếm toàn bộ không khí trong khoang phổi của em. Cuối cùng nó cũng làm cho những giọt nước mắt đang đọng trên lông mi của em rơi xuống, một tiếng nức nở thoát ra. Vì chính xác là như vậy, Kim vẫn luôn cho rằng em thuộc về hắn.
Kim, kẻ ngu ngốc đã kết thúc mọi chuyện giữa hai người với quá nhiều lời nói tàn nhẫn và không cần thiết, kẻ đã vứt bỏ em một cách bất lực, vẫn coi Porchay là của mình.
Và suy cho cùng, với cách em đang hành động, chả phải Kim nên nghĩ như vậy sao? Yếu đuối và bị chiếm hữu bởi hắn? Nhưng ngay cả khi đó là sự thật, nó khiến em phát điên khi biết rằng Kim đã nhận thức được điều này. Rằng Kim sẽ tiếp tục đùa giỡn với tình cảm của em như thế chỉ vì hắn là một tên khốn chiếm hữu, kiêu ngạo.
"Em không thuộc về anh." Em gần như rên rỉ câu nói ra khỏi miệng mình. "Em không phải của anh, anh là người đã nói chúng ta nên chia tay mà vẫn-"
"Bé cưng." Giọng nói trầm khàn đáng sợ vọng lại, khiến em im bặt ngay lập tức và lúc này Porchay mới nhận ra rằng em đang run rẩy trong vòng tay của Kim. "Em là của tôi. Cho dù trước đây tôi đã nói gì, bất kể bây giờ em nghĩ gì, và chắc chắn bất kể hành vi nổi loạn hôm nay của em, em là của tôi. Nào, nói lại đi."
Porchay cắn chặt lưỡi, hai môi ép chặt vào nhau bằng tất cả sức lực có trong quai hàm, một dấu hiệu rõ ràng của sự không nghe lời. Điều này làm cho đôi mắt của Kim phát sáng với sự tức giận một lần nữa, rõ ràng đến mức trong một khoảnh khắc, em nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hắn nổ tung.
Nhưng tất cả những gì hắn làm là thở dài, như thể hắn đang mệt mỏi.
"Porchay tôi sẽ cho em biết, bởi vì tôi cần em hiểu hoàn cảnh của chúng ta. Hoàn cảnh của em. Bây giờ tôi để anh ta đi, nhưng em nghĩ rằng tôi không có cách để tìm lại anh ta sao?" Miệng em khô khốc và em rùng mình trước lời hứa đầy bạo lực trong giọng nói của Kim. "Hay là tôi không biết ai đã thuyết phục em đến bữa tiệc này? Em nghĩ rằng tôi không biết hôm nay có vệ sĩ nào phụ trách an toàn của em? Bé cưng, tôi có một danh sách mục tiêu dài, vì vậy nếu tôi là em, tôi sẽ bắt đầu cư xử tốt hơn."
"Em là của anh." Một lần nữa, Porchay lại cảm thấy mình như một chiếc lá. Nhưng em có thể làm gì khác? Theo một cách nào đó, Kim không thể đúng hơn. Em nhận ra rằng sớm muộn gì em cũng sẽ phải nhảy theo bất cứ bản nhạc nào mà người kia chơi, để bản thân được dẫn dắt. "Em là của anh." Em lặp lại, giọng nói run rẩy, khiến ngay cả những từ đơn giản như vậy cũng trở nên khó hiểu.
Lần đầu tiên suốt đêm và kể từ lần cuối gặp em, Kim mỉm cười.
"Tôi biết, bé cưng. Tất nhiên là em thuộc về tôi rồi." Hắn gầm gừ, nghiêng mặt để ấn miệng hắn vào cổ em. "Tôi chỉ cần em biết điều đó. Đi ra ngoài mà không có sự cho phép của tôi, để người khác chạm vào người, mang người khác vào phòng của mình..."
Porchay im lặng trước những lời buộc tội, không biết phải nói gì. Em không cần phải cảm thấy tội lỗi vì bất cứ điều gì trong số này, em vẫn độc thân và đây là lỗi của Kim. Mặt khác, em cũng biết rằng em không bao giờ có thể thờ ơ nếu em là Kim trong tình huống này, nếu Kim là người đưa người khác về phòng của mình...
Chỉ tưởng tượng một ai đó khác ở nơi vốn là của em, trong vòng tay của Kim, trong phòng hắn, được ôm theo cùng một cách...
Đúng, Porchay nghĩ, mình cũng sẽ phát điên mất. Em không biết mình có điên đến mức dọa chết ai đó không, nhưng điên.
"Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về hành vi của em vào ngày mai. Nhưng hôm nay, bây giờ, em sẽ ngủ ở đây, phải không?" Porchay đã phải tự hỏi làm thế nào mà người đàn ông này có thể trở nên như hắn vài phút trước. Làm sao người đàn ông đang nhẹ nhàng dùng tay vò rối tóc cậu, vừa ôm eo dẫn cậu lên giường, vừa rồi có thể dọa giết hơn một, năm, hoặc tám người.
Nhưng em đã kiệt sức. Kiệt sức vì đầu vẫn còn đau vì rượu, vì em đã thức hàng tiếng đồng hồ, vì em chưa sẵn sàng để bị người yêu cũ bắt nạt như vậy và càng không sẵn sàng để cứu lấy mạng sống của một tên ngốc nào đó.
Vì vậy em không nói gì nữa, để cho chính mình bị dẫn đến nằm ở trên giường. Nó chợt thoáng trong đầu em, tự hỏi phải chăng em thực sự không thể ngủ trong phòng riêng của mình, bởi vì việc ngủ bên cạnh hắn dường như quá thân mật và ngột ngạt sau tất cả những điều này, nhưng em đã hình dung ra câu trả lời.
Và tất cả những gì Porchay ít muốn nhất lúc này là thổi bùng cơn giận dữ đã đông cứng khi Kim từ chối em một lần nữa. Vì vậy, em nằm trên giường và nhắm mắt lại, hy vọng rằng ngày hôm nay sẽ sớm kết thúc. Ngày mai em sẽ cần phải lo rất nhiều thứ. Em muốn chắc chắn rằng Big không làm tổn thương người đàn ông kia, em cũng muốn kiểm tra tình trạng của các vệ sĩ của mình, và điều em ít hào hứng nhất: Em sẽ cần nói chuyện với Kim về 'hành vi của em'. Hy vọng rằng cũng sẽ có thời gian để nói về tình trạng mối quan hệ của họ.
Vì Porchay thuộc về Kim, nhưng Kim thì sao?
Em run rẩy thở ra, em biết rằng dù em có cố gắng thế nào đi chăng nữa, đây sẽ là một đêm nữa mà cái tên Kim sẽ tràn ngập tâm trí em và khiến em tỉnh táo.
----------------
Đọc fic này khiến mình nhớ về một tweet của 1 chị trên Twitter:
"Kim sẽ sẵn sàng bắn cả em họ mình trước khi Macau và Chay có thể có bất cứ gì. Vậy nên việc Macau và Chay thành đôi là không thể."
----------------
Oneshot đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ.
Sắp tới, mình sẽ dịch một fic KimChay tầm 15 chương, cũng là Kim chiếm hữu với hắc hóa, mình nghĩ nó khá là dark giống "Xin lỗi nhé, bé con" (một fic KimChay khác trên tường nhà mình). Mong mọi người ủng hộ nhé. <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro