Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29 - 30 - 31 - 32

Đệ nhị thập cửu chương.

Tuy rằng trong đại đa số trường hợp, Thượng Đế luôn thực hiện nguyên tắc "công bình, công chính, công khai" với con người, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, trong một số ít thời điểm với một số người, Thượng Đế lại mở cho họ một con đường.

"Bây giờ phải làm sao?" Kim Hàn cũng tò mò không biết Tiền Tiểu Phi bây giờ sẽ làm gì.

"Còn có thể làm sao được? Chạy chứ sao!" Tiền Tiểu Phi rất nghiêm túc nói ra một câu chẳng có tý cốt khí nào, "Ngươi thật muốn ta tỷ thí với nàng sao! Dù sao ta cũng có đáp ứng đâu, nàng tự biên tự diễn cả thôi, năm này sau không thấy ra, tự nhiên sẽ phải bỏ cuộc."

Kim Hàn nghe vậy nhướn mày, ngụ ý rất rất nghi ngờ khả năng này.

Tiền Tiểu Phi mặc kệ thái độ của Kim Hàn, chỉ thấy hắn kéo tay áo nam nhân chạy về sơn trang: "Nhanh lên, chúng ta quay lại sơn trang dọn đồ!"

Ống tay áo bị nắm làm Kim Hàn buộc phải chạy theo Tiền Tiểu Phi.

Bất quá tiếng hắn oán giận vẫn quanh quẩn bên rừng trúc: "Còn những năm ngày mà, ngươi vội gì chứ..."

Khi hai người trở lại Cổ Vận sơn trang, trời đã tối, toàn bộ sơn trang chìm trong yên tĩnh. Nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện, màn đêm tưởng chừng như bí ẩn này kỳ thực chứa đựng vô số những dục vọng đang sôi trào. Khánh công yến đã chấm dứt mấy ngày, những kẻ tìm kiếm bí tịch cũng đã sớm đào ba tấc đất của sơn trang lên. Từ nóc nhà cho đến tầng hầm, không có chỗ nào được buông tha, cho nên...

"Uy, tại sao đất chỗ này màu lạ vậy?" Tiền Tiểu Phi trở về phòng, lơ đãng nhìn xuống đất, phát hiện ra sự khác thường.

Kim Hàn căn bản không để ý mấy thứ này, nghe Tiền Tiểu Phi nói mới nhìn xuống chân. Quả nhiên đất nguyên bản màu càng, giờ lại thành màu nâu, có cảm giác xốp xốp.

"Xem ra vừa bị đào lên." Kim Hàn nói nhỏ.

"Đào?" Tiền Tiểu Phi nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ là muốn trồng cây gì sao." Xới đất với gieo hạt, đối với Tiền Tiểu Phi thì hai chuyện này lúc nào cũng đi chung với nhau.

Kim Hàn tựa hồ cũng đồng ý, bởi vì sau đó hắn nói: "Tốt nhất nên trồng mấy thứ xương rồng, xem đẹp mắt."

Sở thích hay ho của Kim Hàn làm cho Tiền Tiểu Phi tròn mắt, đồng thời không quên đá đểu một câu: "Minh triều lấy đâu ra xương rồng."

Cuộc nói chuyện vốn không có ý nghĩa gì, vô cớ bắt đầu, liền cũng như vậy kết thúc. Nhị vị Kim Tiền của chúng ta đã hoàn toàn quên mất trong Cổ Vận sơn trang có [bí sát phương], tự nhiên cũng không nghĩ sở dĩ đất bị đào lên là vì đám người tìm bí tịch.

Bất quá, nói theo cách khác, những người này quả thật đang làm lao công miễn phí vì sự nghiệp xanh hóa của sơn trang – nếu [bí sát phương] dễ tìm đến thế, thì đã chẳng chờ tới bây giờ cho họ lấy!

Trở lại phòng, châm đèn, bên trong liền sáng lên.

"Vẫn là trong phòng ấm áp a." Tiền Tiểu Phi nhanh chóng đốt bếp lò giữa phòng, chạy tới sưởi ấm.

Kim Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh. Nếu một người Thượng Hải như Tiền Tiểu Phi còn hét ầm lên là lạnh, vậy một người Hongkong như Kim Hàn khỏi phải nói cảm giác thế nào.

"Kỳ thực cũng không cần vội vàng đi suốt đêm ~~" Một lúc sau, Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nói.

Ngất ~~

"Câu này ta nói lâu rồi đi." Kim Hàn tức giận nói.

Thả lỏng người một chút, Tiền Tiểu Phi dùng động tác vô cùng không thể gọi là tao nhã hắt xì một cái, trèo lên giường ngủ.

Hôm nay, hai người vẫn ngủ chung giường, như n ngày trước đó. Tuy rằng tâm tư Kim Hàn phức tạp, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục trì độn như cũ, ngày qua ngày yên bình như vậy, thật sự cũng không tồi.

Nếu sáng hôm sau Lãnh Duệ không xuất hiện.

Phanh! Cửa bị đạp ra.

"Các ngươi thật không nghĩa khí... Ân?!" Tiếng rống giận đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, cả hai loại thanh âm đều có volume cao ngất trời.

Rầm! Ghế đổ.

Nếu đến thế này mà vẫn còn không tỉnh, thì không phải đang ngủ, mà là đang hôn mê rồi. Cho nên hai người trên giường đương nhiên thức dậy.

"Ngươi lúc nào cũng gọi người ta dậy như vậy sao?" Kim Hàn ngồi dậy, sắc mặt không khác gì tên hắn. (tức là cùng "hàn")

"Các, các ngươi... Hai người các ngươi..." Không thể đổ lỗi cho Lãnh Duệ được, người bình thường gặp tình huống này không ai không lên cơn nói lắp.

Kim Hàn nhíu mày không nói gì, hắn cũng không quan tâm Lãnh Duệ đang nghĩ gì, nhưng hắn quan tâm Tiền Tiểu Phi sẽ nghĩ gì. Bởi vậy hắn cố gắng hạ thấp giọng, thậm chí không muốn nói câu nào, sợ đánh thức Tiền Tiểu Phi. Nhưng với cái hành động đạp cửa hét ầm xô ghế của bạn Lãnh Duệ thì...

"Lãnh Duệ, sớm a!" Tiền Tiểu Phi đã sớm tỉnh, rất tự nhiên chào hỏi.

"Ân... sớm..." Lãnh Duệ cố gắng phân tích tình huống trước mắt. Một cái giường, hai nam nhân, vừa rồi khi hắn vào cửa còn đang ôm nhau, hết thảy hết thảy đều chỉ có một đáp án...

Nhưng vấn đề khó còn khó hơn là ở chỗ, tuy rằng Lãnh Duệ bình thường thô ngôn thô ngữ, nói năng cẩu thả, nhưng gặp loại sự tình này lại cực kỳ thận trọng. Này thì sợ thương tổn đến lòng tự trọng của hai người, này thì tốt nhất không nên làm rõ sự việc, này thì sau này gặp mặt sẽ xấu hổ, đủ loại ý tưởng lần lượt trôi trôi trôi trong óc Lãnh Duệ. Kết quả là, nam nhân cố gắng cười cứng ngắc, phun ra một câu không thể ngu hơn.

"Các ngươi vừa rồi... Đang ngủ a..."

Xem ra hai bạn ngơ ngơ bắt sóng được nhau, cho nên Tiền Tiểu Phi rất nhiệt tình đáp lại câu nói ngu ngu của bạn Lãnh Duệ.

"Đúng a, chẳng mấy khi ngủ ngon vậy đâu!" Tiền Tiểu Phi khoái trá đáp lời, lắc lắc thắt lưng.

Hiển nhiên từ "ngủ" của Lãnh Duệ cùng từ "ngủ" của Tiền Tiểu Phi không có cùng một nghĩa, nhưng hai bạn vẫn cứ nói chuyện rất là trôi chảy, điển hình của kiểu chó ngáp phải ruồi:

"A, a, ngủ, ngủ..." Lãnh Duệ cười gượng, xem ra tự hắn cũng chả biết mình đang nói cái gì.

"Ha ha ~~ Ngủ ~~" Tiền Tiểu Phi cũng không biết mình đang đáp cái gì, dù sao cười là được rồi.

Bên cạnh, Kim Hàn nhu nhu Thái Dương. Xem ra bệnh ngu cũng có thể lây, hắn thật sự rất muốn chuồn ngay ra khỏi đây để tránh nhiễm bệnh của hai tên này, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình không ở đây, hai người này không biết có thể làm ra những cái gì nữa, hắn cũng liền không có dũng khí ra ngoài, cũng có thể nói là không có gan để gánh vác hậu quả sau khi ra ngoài.

Vì thế Kim Hàn chỉ có thể cau mày, bất đắc dĩ mở miệng: "Sáng sớm ngươi tới đây đánh thức người ta, có việc gì đây."

"Ân? A, đúng đúng, cái kia... Ta... Ân..." Lãnh Duệ lúc đầu sửng sốt, sau đó dần dần bình thường lại, nhưng vẫn cứ ân ân a a, làm cho người ta không hiểu hắn muốn nói gì.

Kim Hàn bất đắc dĩ mở miệng: "Vị huynh đài này, ngươi có thể từ từ mà nói."

"Nga, ta muốn nói là..." Lãnh Duệ khó khăn nuốt nước miếng, "Các ngươi có thể... mặc quần áo vào trước không?"

Ngất ~~ Kim Hàn bắt đầu đau đầu. Hắn uể oải chỉ tay vào bộ đồ trắng mình cùng Tiền Tiểu Phi đang mặc [cổ nhân mặc loại quần áo này khi ngủ, xin tự tưởng tượng], cố nén cảm xúc, nói: "Cái này không phải quần áo thì là gì đây."

"Chuyện này... ý ta là..." Lãnh Duệ không nói nửa câu sau, nhưng ánh mắt rõ ràng liếc xuống nửa dưới chăn.

Ngất! Ai nói cổ nhân đơn thuần bảo thủ, rõ ràng cái gì cũng biết! Xem biểu hiện của Lãnh Duệ thì, có vẻ nghĩ rằng hắn cùng Tiền Tiểu Phi đêm qua đã làm mấy thứ "vận động" không tốt rồi.

Nếu thực có thể làm đã tốt, vấn đề ở chỗ Kim Hàn thực ra chỉ có thể nhìn không thể ăn a! Cho nên nhất định không thể để Lãnh Duệ hiểu lầm kiểu này được. Nghĩ vậy, Kim Hàn liền hất chăn ra, sắc mặt cực kỳ không tốt, nói: "Chuyện này, Lãnh huynh có thể đem mấy thứ tưởng tượng loạn thất bát tao vứt đi là vừa rồi."

Lãnh Duệ ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cười: "Hắc hắc, là ta nghĩ nhiều..."

"Ân, ngươi nghĩ sao cơ?" Tiền Tiểu Phi nhảy vào, nhưng cũng không ai để ý tới hắn. Một người không muốn nói ra mình hiểu lầm cái gì, một kẻ cảm thấy Tiền Tiểu Phi không hiểu vẫn tốt hơn.

Tiếp theo, Lãnh Duệ tiên sinh ngơ ngơ của chúng ta cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu tới đây của mình.

"Ta hôm nay tới đây tìm các ngươi tính sổ!" Khẩu khí thay đổi một trăm tám mươi độ trong chớp mắt.

"Ngươi biến đổi cũng nhanh thật." Kim Hàn bất đắc dĩ nói, tiếp theo lại kéo chăn lên đắp [trời lạnh a], thản nhiên hỏi, "Chúng ta có gì đáng tính sổ sao?"

Bên cạnh, Tiền Tiểu Phi cũng chớp chớp mắt long lanh long lanh, dùng hành động hùa theo Kim Hàn.

"Sao lại không có?" Lãnh Duệ tức giận ném một phong thư lên giường, nói: "Sư huynh gửi thư."

"Nga," Kim Hàn thản nhiên nói một câu.

Tiền Tiểu Phi lại hưng phấn: "Hắn tìm được Niếp Hiểu Nhã rồi?"

"Đương nhiên tìm được rồi, lại hòa hảo như xưa." Lãnh Duệ không giấu vui mừng, "Cho nên sư huynh nói ta tới cám ơn hai người."

"Vậy việc ngươi muốn tính sổ là... đến cảm ơn?" Kim Hàn mỉa mai.

"Đương nhiên không!" Lãnh Duệ lớn tiếng nói, "Hôm nay ta tới là vì các ngươi gạt ta!"

"Gạt ngươi?" Tiền Tiểu Phi lơ mơ hiểu sự việc, nhưng vẫn cẩn thận hỏi, "Gạt ngươi cái gì?"

"Sư huynh đã nói cho ta biết thân phận hai người, các ngươi chính là Kim – ô -" Lãnh Duệ đáng thương còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai bàn tay một lớn một nhỏ bịt chặt miệng.

"Biết là được, không được nói ra, hiểu không?" Kim Hàn nói nhỏ, nhưng trong giọng nói đầy uy hiếp.

"Ân, ân..." Lãnh Duệ liều mạng gật đầu, cuối cùng cũng được thả ra, vội vàng hít thở.

Một lúc sau, hô hấp ổn định lại, trên trán Lãnh Duệ đã phủ một tầng mồ hôi. Không phải vì sợ, mà chỉ cần nghĩ tới việc thiên hạ đệ nhất kiếm khách trong tương lai suýt nữa trở bị ngạt thở chết, liền ra một thân mồ hôi lạnh. Tốt xấu gì cũng phải chết có khí thế một chút, chứ nếu ngỏm kiểu này, sau này ở dưới ấy gặp lại Bạch Lẫm Hạo, chắc chắn sẽ bị hắn cười đến sặc nước miếng chết đuổi!

"Bây giờ đã biết, ngươi muốn làm gì?" Kim Hàn hỏi. Tuy rằng gần đây Tiền Tiểu Phi trên giang hồ cũng gây không ít thị phi, nhưng không làm gì ảnh hưởng tới Thiên Ý Cốc, cho nên Kim Hàn không nghĩ ra Lãnh Duệ rốt cuộc muốn gì.

"Đương nhiên là muốn các ngươi bồi thường!" Lãnh Duệ hùng hồn nói như đúng rồi, cứ như đây là thiên kinh địa nghĩa.

"Bồi thường ra sao?" Tiền Tiểu Phi tò mò không biết hắn sẽ ra điều kiện gì. Dù sao gần đây mình cực kỳ may mắn, nói không chừng Lãnh Duệ cũng đòi cái gì với tay là có đâu.

Lãnh Duệ đương nhiên không biết Tiền Tiểu Phi nghĩ gì, nhưng Tiền Tiểu Phi quả thật đoán đúng. Chỉ thấy hắn lấy ra một vậy, nhét vào tay Tiền Tiểu Phi, nói: "Các ngươi phải cầm cái này!"

Nhìn thứ trong tay, Tiền Tiểu Phi quả thật rất muốn ngất. Nhưng hắn vẫn nhẫn nại, hỏi: "Cái này... là gì?"

"Thiên Ý Chỉ," Lãnh Duệ nghiêm túc nói, "Có nó, sau này các ngươi vĩnh viễn là thượng khách của Thiên Ý Cốc."

Thứ trong tay làm bằng gỗ lim, thuần hắc, hoa văn giản khiết nhưng không đơn giản, mặt trái có một chữ Ý bắt mắt, nói lên thân phận không tầm thường của nó.

Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không thèm quan tâm đến cái này, hắn chỉ để ý một điều duy nhất – tại sao lại là lệnh bài!

Tục ngữ có câu "Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật", nghĩ tới hai tấm lệnh bài trong gói đồ, Tiền Tiểu Phi cảm thấy mình có lẽ nên thành lập "hiệp hội sưu tầm lệnh bài các môn phái."

Kim Hàn lại cảm thấy hứng thú, bất quá không phải đối với lệnh bài, mà là đối với hành động của Lãnh Duệ: "Ý của ngươi là, để bồi thường cho ngươi, chúng ta nhất định phải nhận lệnh bài này?"

"Đúng." Lãnh Duệ chém đinh chặt sắt nói.

"Vậy là bọn ta bồi thường ngươi hay ngươi bồi thường hai người chúng ta?" Kim Hàn buồn cười, lại nói tiếp: "Nếu chúng ta nhận lệnh bài, vậy sau này Kim Tiền Bang cùng Thiên Ý Cốc sẽ là gì?"

"Đương nhiên là bằng hữu!" Lãnh Duệ trả lời rõ ràng.

Chuyện đã đến nước này, Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được tám chín phần, xem ra Lãnh Duệ đến để làm ngoại giao cho Thiên Ý Cốc! Bất quá việc hắn không hiểu là: "Ta nhớ rõ Thiên Ý Cốc không giao thiệp với Tứ đại môn phái, sao lại muốn kết bằng hữu với chúng ta?"

"Bọn ta có nguyên tắc của mình," Lãnh Duệ tự hào nói, "Cái đám môn phái trầm trầm chán ngắt này chúng ta không muốn dính vào, còn chẳng muốn nhìn thấy đám đó cơ."

Kim Hàn nén cười nhìn Lãnh Duệ, thật sự không thể tin hắn lại là một kẻ giỏi ngoại giao, đoán ý hỏi: "Đưa Thiên Ý Chỉ cho chúng ta, chỉ sợ không phải chủ ý của ngươi đi."

"Ân... Kỳ thực là sư huynh viết thư về, nói sau này Thiên Ý Cốc phải dựa vào ta, cho nên nói ta cùng với các bang phái khác phải có quan hệ tốt." Lãnh Duệ ngượng ngùng gãi đầu, bất quá lập tức nói luôn, "Nhưng lệnh bài đưa cho các ngươi là ý của mình ta nga, các ngươi có thể tiêu diệt Túng Vân Phái, lại làm cho Ngự Hàn Phong cùng Cổ Vận bất hòa, khẳng định không đơn giản!"

"Ha, ha." Nghe Lãnh Duệ nói như đúng rồi, Tiền Tiểu Phi chỉ có thể cười gượng, hắn thật sự không có dũng khí nói thật rằng trừ việc tiêu diệt Túng Vân Phái ra, mấy chuyện khác đều chỉ là vô tâm cộng thêm trùng hợp mà tạo thành. Đương nhiên, còn có chút vận khí nữa.

Kim Hàn lại rất thản nhiên đồng ý thiết lập "quan hệ bằng hữu" với Lãnh Duệ, chỉ thấy hắn cất lệnh bài vào gói đồ của Tiền Tiểu Phi [hai người dùng chung một bọc đồ, nhưng 99% đồ là của Tiền Tiểu Phi, cho nên gọi là gói đồ của Tiền Tiểu Phi], mở miệng: "Hảo, sau này Kim Tiền Bang cùng Thiên Ý Cốc là bằng hữu."

Người trong giang hồ, nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn.

Bất quá Lãnh Duệ vẫn còn chưa vừa lòng, chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói: "Các ngươi cũng phải đưa tín vật cho ta chứ..."

Cái này khó a, hai người Kim Tiền đương nhiên không chuẩn bị thứ gì làm tín vật cho Kim Tiền Bang, hiện tại trong gói đồ trừ ba cái lệnh bài cùng mấy bộ quần áo, cũng chỉ có bạc...

Từ đã! Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tiền Tiểu Phi, nếu đã gọi là "Kim Tiền Bang", vậy dùng tiền làm tín vật không phải rất hợp sao! Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi vội vàng lấy đồ đưa cho Lãnh Duệ, đồng thời nói: "Tín vật của Kim Tiền Bang chúng ta đương nhiên là tiền. Đến, cầm lấy, lễ khinh tình trọng a."

Kim Hàn đang kỳ quái nghĩ Tiền Tiểu Phi keo kiệt thế nào lại hào phóng đưa tiền cho người khác [bình thường hắn chỉ biết lấy tiền của người ta, việc này Kim Hàn chính là người bị hại, đương nhiên biết], ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt Lãnh Duệ đầy hắc tuyến.

Lễ khinh tình trọng... Kim Hàn rốt cuộc hiểu Tiền Tiểu Phi vì sao nói vậy.

Trong tay Lãnh Duệ, thứ gọi là tín vật của Kim Tiền Bang, không hơn không kém hàng thật giá thật – một đồng tiền.

Đệ tam thập chương.

Vì một ai đó nhất thời lên cơn, tín vật của Kim Tiền Bang được định ra.

Bỏ qua vẻ mặt không thể đỡ được của hai người còn lại trong phòng, một ai đó tiếp tục tự sướng.

"Cái này rất đặc biệt a, so với một cái lệnh bài có giá trị hơn nhiều!"

Tuy rằng không muốn nói, nhưng Lãnh Duệ quả thật không thể không nói: "Tiểu Phi huynh, ngươi tùy tiện tìm một đồng tiền bảo là tín vật, vậy không phải sau này ai cũng có tín vật của quý bang sao?" Lãnh Duệ không nói ra, nhưng ngầm ý là "Ta dùng Thiên Ý Chỉ đổi lấy một đồng tiền, không phải là lỗ to sao!"

Tiền Tiểu Phi có trì độn đến mấy cũng nghe ra ý tứ của Lãnh Duệ, đang nghĩ không biết phải ứng đối ra sao, ý tưởng chợt xẹt qua đầu. Hắn liền lấy lại đồng tiền trên tay Lãnh Duệ, xòe tay ra trước mặt Kim Hàn: "Lấy châm ra!"

Gì? Kim Hàn nhất thời không kịp hiểu. Tiền Tiểu Phi đôi khi nói năng ngắn gọn đến làm người ta phát điên.

Thấy Kim Hàn không nhúc nhích, Tiền Tiểu Phi giận dỗi quay sang: "Ta nói ngươi lấy châm từ trong gói đồ ra."

Châm trong gói đồ? Kim Hàn nhíu mày suy nghĩ một lúc, trong bọc đồ trừ quần áo với bạc, chỉ có mỗi mấy cái lệnh bài, châm ở đâu ra? Chẳng lẽ là... ám khí của mình!?

Nghĩ vậy, Kim Hàn kỳ quái nhìn Tiền Tiểu Phi, liền nhận ngay được một ánh mắt khẳng định, lại còn khuyến mãi thêm một câu: "Một cây là đủ rồi."

Rơi vào đường cùng, Kim Hàn đành phải xoay người tìm gói đồ.

Tình cảnh này, vào trong mắt Lãnh Duệ cực kỳ giống "tướng công hoàn toàn bất đắc dĩ phải cam tâm tình nguyện bị nương tử vênh mặt hất hàm sai bảo", càng khiến hắn tin tưởng vào tưởng tượng của mình.

Kim Hàn lấy ra một ngân châm dài khoảng mười cm, đưa cho Tiền Tiểu Phi, sau đó ung dùng chờ xem Tiền Tiểu Phi làm gì. Hắn có dự cảm, tên kia lại nghĩ ra cái gì kỳ quái rồi.

Lãnh Duệ vẫn còn đang bị ánh hàn quang từ ngân châm hấp dẫn, tự hỏi thứ này rốt cuộc là vậy gì, liền nghe thấy một thanh âm ghê rợn vang lên.

Đó là một thanh âm tuyệt đối người thường không ai chịu nổi, hoàn toàn có khả năng phá họa trung ương thần kinh con người, cho nên hai người kia không thể chịu nổi chỉ có thể vội vã bịt tay, đồng thời ném một cái nhìn sát nhân về phía "đầu sỏ tội lỗi."

Mà Tiền Tiểu Phi tiên sinh của chúng ta không thấy gì khác thường cũng không phát hiện xung quanh khác thường, đang khoái hoạt dùng ngân châm cọ cọ kéo kéo đồng tiền.

"Dừng lại -" Kim Hàn cuối cùng chịu không thấu, bắt Tiền Tiểu Phi dừng lại, yếu ớt nói: "Có thể nói cho ta biết ngươi đang làm gì không?"

"Khắc dấu a!" Tiền Tiểu Phi coi như không nhìn thấy mặt nam nhân trắng bệch, trả lời như chuyện đương nhiên, "Ta muốn làm ra đồng tiên độc nhất vô nhị của Kim Tiền Bang!"

Sau lời nói hùng hồn, lại là một tràng âm thanh ghê rợn.

Một lúc lâu sau, đồng tiền rốt cuộc làm xong. Tiền Tiểu Phi khoái trá đem tác phẩm giơ ra trước mặt hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Đồng tiên không biến dạng gì, chính là ở hai mặt thêm mấy đường vạch không sâu, nhưng lại rõ ràng.

Kim Hàn nhìn cầm lấy đồng tiên, cẩn thận quan sát, mặt vẫn bình tĩnh mà trong tim đã trào lên ý muốn giết người – có nhầm không?! Dùng ám khí của hắn khắc lên đồng tiền, quả thật là thái quá rồi đi! Nếu Phạm Kiều dưới đất mà biết hung khí giết chết mình bây giờ bị người ta dùng như dao khắc, có thể nào tức giận đến mức nhảy ra khỏi mộ không?

Lãnh Duệ nhìn Kim Hàn, có phần hiểu được tình huống trước mắt. Cây ngân châm kia nhìn trái nhìn phải thế nào cũng là vật không tầm thường, nói không chừng có thể là đồ vật trọng yếu của Kim Hàn, giờ bị Tiền Tiểu Phi dùng kiểu này... Cảm giác của Kim Hàn có thể hiểu được.

Bất quá Lãnh Duệ rất nhanh bị đồng tiền thu hút, chỉ thấy một mặt có ba cái "ký hiệu" [tạm xưng là ký hiêu, vì Lãnh Duệ không biết mấy chữ này] nhỏ mà rõ ràng, phân biệt là J, &, Q, mà mặt trái chỉ có một ký hiệu duy nhất – V.

"Tiểu Phi huynh," Lãnh Duệ nghi hoặc nói, "Ngươi khắc mấy thứ này là sao?"

"Hắc hắc," Tiền Tiểu Phi tự đắc cười ngây ngô mấy tiếng, sau đó mới nói, "Đây là một loại chữ tượng hình thời xưa..."

Gì?! Kim Hàn bên cạnh nghe, suýt nữa ngã khỏi giường.

Kim Hàn lúc này rất muốn giả vờ không biết tên dở người Tiền Tiểu Phi này. Tuy rằng Lãnh Duệ không xuyên qua, nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ vô cùng, cái gì gọi là mở mồn liền nói dối, hôm nay coi như hắn hoàn toàn lĩnh giáo.

Lãnh Duệ căn bản không phát hiện Kim Hàn có gì bất thường, biểu hiện rõ nhất là vừa nghe Tiền Tiểu Phi nói xong, hắn liền quay về phía nam nhân hỏi lại: "Thật thế sao?"

"Ân? A... Ân."

Kim Hàn đấu tranh tư tưởng một lúc, rốt cuộc trịnh trọng gật đầu, đến lúc này, nam nhân đã hoàn toàn bước lên cùng một con đường với Tiền Tiểu Phi.

"Cho nên nói a," Kim Hàn vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng tiếp, "Đây là dấu hiệu của Kim Tiền Bang, độc nhất vô nhị đó nga."

Lãnh Duệ nghe vậy gật gật đầu, rốt cuộc miễn cưỡng cất đồng tiền đi. Tuy thứ này thật sự không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là thành quả của lần đầu tiên ngoại giao thành công của mình.

Nhiệm vụ đạt thành, Lãnh Duệ tự nhiên cáo từ. Bất quá ngay trước khi đi, nam nhân liếc nhìn Kim Hàn một cái, trong ánh mắt chứa đựng đồng cảm sâu sắc.

Tuy Lãnh Duệ nhất thời chưa thể nghĩ kỹ về quan hệ giữa Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi, nhưng hắn thật sự cảm vô cùng thương cảm cho Kim Hàn khi phải ở chung với Tiền Tiểu Phi.

Kim Hàn có thể kết luận, trong vòng một canh giờ trở lại đây, Lãnh Duệ đã hoàn toàn hiểu được muốn ở cùng Tiền Tiểu Phi cần phải là người có thần kinh vô cùng cứng cỏi cùng nghị lực sắt đá và tinh thần không sợ hy sinh.

Khi Lãnh Duệ đi khỏi, mặt trời đã lên cao.

Ám khí yêu quý của mình bị dùng để khắc tiền đồng, Kim Hàn quyết định không so đo nữa, bây giờ hắn đang quan tâm đến chuyện khác, mà thực ra nãy giờ hắn đã muốn hỏi rồi.

"Ngươi khắc mấy chữ đó là ý gì a?"

"Gì chứ!" Tiền Tiểu Phi nhìn Kim Hàn bằng ánh mắt không-tin-được, "Ngươi là người Hongkong nha, chẳng lẽ lại kém tiếng Anh đến vậy, ngay cả tên viết tắt của Kim Tiền Bang trong tiếng Anh cũng không biết?"

Kim Hàn nghe vậy trợn tròn mắt, tức giận nói: "Thứ nhất, ta kém tiếng Anh tới đâu cũng biết ba chữ kia là Jin and Qian (Kim and Tiền), ta hỏi là hỏi về cái chữ V ở mặt trái kia! Thứ hai, J&Q là ghép vần tiếng Hán mà, từ lúc nào thành viết tắt tiếng anh?"

"Ân? Nga... Ngươi hỏi chữ V mặt trái a..." Tiền Tiểu Phi nịnh nọt cười, đồng thời giả vờ không nghe thấy nửa câu phía sau, nói, "V chính là tất thắng thôi!" Nói xong còn giơ hai ngón tay thành hình chữ "V", rất khi thế hô ầm trời: "Da! Kim Tiền tất thắng!"

Choáng! Nghe khẩu hiệu đã biết – điển hình của chủ trương tôn thờ đồng tiền.

Kim Hàn hiện tại rất muốn đâm đầu vào khối đậu hũ tự tử, không phải vì Tiền Tiểu Phi bệnh, mà vì mình cư nhiên yêu phải thằng bệnh này!

Bi ai a ~~ nhân sinh lớn nhất thống khổ cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Bất quá Kim Hàn cũng không mong ông trời cho hắn thêm một cơ hội – sống qua nổi kiếp này rồi nói sau! T_T

Từ đủ loại hành động của Tiền Tiểu Phi có thể suy ra, cái tên này ở thời khắc mấu chốt rất là thông minh, nhưng trong đa số thời điểm không liên quan còn lại là siêu cường trì độn. Cho nên bây giờ, hắn không hề phát hiện ra Kim Hàn có gì bất thường, vẫn tiếp tục tự sướng: "Chúng ta bây giờ dọn đồ đi, sau đó rời khỏi nơi thị phi này." Ngữ khí thoải mái vô cùng.

Kim Hàn biết một đống chuyện nối đuôi nhau xảy ra làm cho Tiền Tiểu Phi vốn lười nhác chịu không thấu, muốn chạy, cũng không sao, coi như giảm bớt áp lực thôi.

Kết quả là, hai người bắt đầu dọn đồ.

Đồ cần lấy cũng không nhiều, chỉ chốc lát đã xong. Kim Hàn đang muốn nói có thể đi rồi, lại phát hiện Tiền Tiểu Phi đang ở một bên lục lục lọi lọi.

Kim Hàn nghi hoặc lại gần: "Ngươi tìm gì?"

Tiền Tiểu Phi không lập tức trả lời, vùi đàu cố gắng một lúc nữa, sau đó hưng phấn đem thành quả giơ giơ ra trước mặt nam nhân: "Tìm cái này!"

Nhìn thứ trên tay người kia, Kim Hàn cảm thấy hoàn toàn bất lực: "Xin hỏi Tiền tiên sinh, ngài đem hết tiền đồng chúng ta có ra triển lãm làm gì?"

"Làm tín vật a!" Tiền Tiểu Phi đáp như đúng rồi, "Từ nay về sau, tiền đồng này sẽ là dấu hiệu của bản bang, là danh thiếp của chúng ta, ta đương nhiên phải là trước một ít phòng trừ chứ!"

Không phải chứ!? Kim Hàn khóc thét trong lòng. Dùng tiền đồng làm dấu hiệu, nghĩa là muốn giao thiệp với nơi khác, hắn hiểu; để tiện cho việc hành tẩu giang hồ sau này chuẩn bị trước cũng được, hắn không phản đối, nhưng vấn đề là –

"Ken – két -"

Đây rồi! Đây là vấn đề trọng yếu! Kim Hàn vừa nghe thấy thanh âm vang lên, lông tóc da gà dựng đứng hết lên. Hắn thật sự rất muốn biết Tiền Tiểu Phi dùng phương pháp gì mới có thể làm cho tiền đồng cùng với ngân châm phát ra thanh âm giết người thế này.

Nhìn nhìn Tiền Tiểu Phi đang khí thế ngất trời ngồi khắc tiền, lại nhìn nhìn đến một đống tiền đang chờ khắc, Kim Hàn quyết định [thực ra là bị buộc phải quyết định] chuồn là hơn.

Sau giờ ngọ, thái dương ôn nhu chiếu rọi, khiến cho mùa đông lạnh giá thêm vài phần ấm áp. Giữa khung cảnh đẹp đẽ ấy, Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng hoàn thành "sự nghiệp điêu khắc" của mình, ngẩng đầu lên, và... chả thấy Kim Hàn đâu.

"Thảo nào không có tiếng gì mà." Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ nói thầm [hiển nhiên không nhớ tới thanh âm "điêu khắc" của mình], thiếu Kim Hàn lâu lâu lạnh nhạt nói một câu, hắn có chút không quen.

Đem mấy đồng tiền đã được khắc bỏ vào túi, lại đem túi tiền nhét vào trong áo, Tiền Tiểu Phi lê lết đi tìm Kim Hàn.

Đối với một người từng lạc đường trong nhà như Tiền Tiểu Phi, gan chạy lòng vòng tìm người đương nhiên không có, cho nên hắn chỉ đi tới đi lui xung quanh.

Kết quả không tìm được Kim Hàn, nhưng lại đụng vào Lãnh Duệ cùng Bạch Lẫm Hạo.

Nói vậy cũng không đúng lắm, phải nói là hắn thấy Lãnh Bạch hai người, nhưng người ta không thấy hắn – một lần nữa lại nấp đằng sau một cái cây.

Bất quá Tiền Tiểu Phi nghĩ rằng mình thực ra không thể tính là nghe lén, bởi vì với âm lượng của nhị vị kia, người trong phạm vi mười thước không ai không nghe đến.

"Ngươi nói ngươi làm mất Tuyệt Hạc Lệnh rồi!?"

Người nói đương nhiên là Lãnh Duệ, giọng nói kích động làm cho người ta hiểu lầm rằng hắn thật coi trọng chuyện này. Tuy thực tế đúng là coi trọng, nhưng...

"Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!"

Xem đi, đây là nguyên nhân coi trọng của bạn Lãnh Duệ.

"Con mẹ nó ta đã đủ phiền rồi, ngươi còn lửa cháy thêm dầu sao!" Bạch Lẫm Hạo sắc mặt rất không tốt, xem ra đang cực độ buồn phiền.

Tiền Tiểu Phi phía sau gốc tùng cách đó mười lăm thước, nghe hai câu liền hiểu rõ chuyện. Có lẽ tiểu tử Tuyệt Hạc Phong kia giờ mới phát hiện lệnh bài đã mất.

Mắt thấy vẻ mặt Bạch Lẫm Hạo thê thê thảm thảm, Tiền Tiểu Phi quyết định... vẫn không trả đồ – ai nói tên kia chọc hắn.

Bất quá vẫn có chút kỳ quái, vì sao Bạch Lẫm Hạo lại nói chuyện này cho Lãnh Duệ, chẳng lẽ lại hy vọng người kia tới chế nhạo sao? Sách, trừ phi hắn có khuynh hướng tự ngược.

Không đợi Tiền Tiểu Phi nghĩ xong, tình cảnh trước mắt lại thay đổi.

"Lãnh Duệ, tiểu tử ngươi muốn chết phải không!" không biết Lãnh Duệ nói gì, Bạch Lẫm Hạo đã lấy băng chùy ra!

Tiền Tiểu Phi có chút bất đắc dĩ. Hai người này chả lẽ không bao giờ biết hòa bình là gì sao? Gặp mặt không cãi nhau thì đánh nhau, quan hệ ác liệt tới mức này, người ngoài cũng thấy nhất thanh nhị sở, vật mà hai người còn cố tình ở gần nhau, chẳng lẽ cái này gọi là – nghiệt duyên?

Đang lúc Tiền Tiểu Phi nghĩ Lãnh Duệ sẽ không do dự đánh lại, nam nhân lại bình tĩnh ngoài dự kiến, lời nói ra làm cho bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta rớt cằm.

"Có thời gian đánh nhau không bằng đi tìm đi! Có thể rơi ở chỗ nào?... Ta... giúp người tìm."

"Gì?!" giọng Bạch Lẫm Hạo nghe như vừa gặp UFO.

, xem ra không chỉ có Tiền Tiểu Phi kinh ngạc.

Lãnh Duệ hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Bạch Lẫm Hạo, tuy không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng theo khẩu khí có chút hờn giận cũng có thể tưởng tượng ra: "Vẻ mặt ấy là sao! Bổn địa gia đang hảo tâm giúp ngươi nha!"

"Ta lại không cần ngươi giúp..." Bạch Lẫm Hạo vẫn duy trì ngữ điệu lạnh lùng, chính là trong giọng nói thiếu vài phần kiên trì.

"Vậy ngươi nói cho ta biết làm gì!" Lãnh Duệ không lưu tình đả kích, sau đó không đợi người kia mở miệng đã cướp lời:" Tuyệt Hạc Lệnh cả cái Tuyệt Hạc Phong cũng chỉ có ba cái, không phải thứ đó với các ngươi như Thượng Phương Bảo Kiếm, hoành hành không ai dám cảm sao? Lão đầu nhà ngươi mà biết vụ này, còn không lột da ngươi ra!"

"Uy, cái gì lão đầu, lão gia hỏa kia là cha ta nha..."

Ngất ~ Tiền Tiểu Phi quả thật không thấy "Lão đầu" cùng "lão gia hỏa" có gì khác nhau.

Sau, Bạch Lẫm Hạo rốt cuộc yên lặng. Phỏng chừng bị Lãnh Duệ đạp trúng chỗ đau, không thể phản bác.

Bất quá, có một việc làm cho Tiền Tiểu Phi tò mò, Lãnh Duệ rõ ràng thật mâu thuẫn a. Vừa mới vui mừng thấy Bạch Lẫm Hạo làm mất Tuyệt Hạc Lệnh, xong rồi lại muốn giúp hắn tìm, sách, thật đúng là bất thường.

Hơn nữa Lãnh Duệ xem ra hiểu rõ Bạch Lẫm Hạo, thậm chí cả Tuyệt Hạc Phong, nếu không không thể nào hiểu rõ tác dụng của Tuyệt Hạc Lệnh như vậy, càng không thể nào gọi cha người ta "thân thiết" như thế.

Tình cảnh này làm Tiền Tiểu Phi nhớ tới một câu cách ngôn: Địch nhân lớn nhất của ngươi, lại thường là người hiểu rõ ngươi nhất.

Đệ tam thập nhất chương.

Lãnh Duệ không lâu sau liền rời đi, có lẽ là đi tìm lệnh bài, để lại Bạch Lẫm Hạo một mình ngẩn ngơ tại chỗ.

Mà người chân chính biết lệnh bài ở đâu, đang cách đó không xa kịch liệt đấu tranh tư tưởng.

Tấm lệnh bài hắn tiện tay cầm lại quan trọng như thế! Nhìn bộ dạng Bạch Lẫm Hạo thê lương, bạn Tiền Tiểu Phi hay mềm lòng của chúng ta lại động lòng.

Trả, hay không trả, đó là một vấn đề. (nhại to be or not to be that's a question đây mà : )))

Trả, hắn không nốt nổi cục tức này, còn không trả... Sách, hắn không muốn trong cuộc sống lâu dài và tốt đẹp sau này, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng thất hồn lạc phách của Bạch Lẫm Hạo, trong lòng lại sinh ra cảm giác tội lỗi không thể xóa nhòa. [Tiền Tiểu Phi bây giờ đã hoàn toàn quên mất ước định với Diệu Không Không]

Thôi, cuối cùng Tiền Tiểu Phi vẫn quyết định làm theo lương tri [tuy không nhiều nhưng vẫn có] của mình, vì thế hắn lặng lẽ tới gần Bạch Lẫm Hạo còn đang buồn phiền.

Ai, điều khác biệt giữa một người không biết võ công với một người biết võ là ở chỗ, Tiền Tiểu Phi cho rằng "lặng lẽ", đối với Bạch Lẫm Hạo mà nói không hơn không kém là "siêu cấp ồn ào". Bằng chứng trực tiếp nhất là tay còn chưa đặt lên vai hắn, băng chùy đã đặt ở trên cổ.

Buồn phiền, cực độ buồn phiền – lần này là Tiền Tiểu Phi. Bây giờ thì hắn đã hiểu, mình cùng Bạch Lẫm Hạo, hay chính xác hơn là băng chùy của Bạch Lẫm Hạo, cực kỳ không hợp.

"Ai!" Bạch Lẫm Hạo lạnh lùng nói, băng chùy trên tay không bề buông lỏng.

Tiền Tiểu Phi cảm thấy mình thật vô cùng oan uổng, khó khăn lắm mới làm theo lương tâm một lần, người ta còn không cảm kích: "Kính nhờ! Ta đến là có ý tốt, đừng có như vậy..." Tiền Tiểu Phi vùa nói vừa lùi về phía sau.

"Ý tốt?" Bạch Lẫm Hạo không hiểu.

"Đúng nha," Tính mạng quan trọng, Tiền Tiểu Phi đương nhiên gật mạnh đầu, "Ngươi đang tìm lệnh bài phải không, ta biết ở đâu."

"Tại sao ngươi biết ta đang tìm lệnh bài?" Bạch Lẫm Hạo ngay lập tức lại càng thêm cảnh giác.

Tiền Tiểu Phi thật cảm thấy Bạch Lẫm Hạo phản ứng ngày càng thái quá: "Hai người nói chuyện như vậy, cả sơn trang đều có thể nghe thấy!"

"Ngươi nói ngươi biết lệnh bài ở đâu?" Bạch Lẫm Hạo không tin lắm, nói, "Ở đâu?"

"Ngay trong đống đồ của ta thôi!" – Tiền Tiểu Phi ngây thơ nói thật.

Đương nhiên hắn liền rất nhanh nhận ra vấn đề, vậy nên trước khi Bạch Lẫm Hạo nổi cơn điên, vội vàng bổ sung: "Ta vô ý nhặt được, bởi vì không biết của ai nên tạm thời để trong bao quần áo, ha, ha." Tiền Tiểu Phi còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tạm thời".

"Thật vậy chăng?" Bạch Lẫm Hạo không tin lắm. Mọi thứ trùng hợp vậy sao?

"Đương nhiên!" Tiền Tiểu Phi mạnh miệng, gật gật đầu, vẻ mặt trẻ con của hắn trong những lúc thế này quả thật có tác dụng.

Quả nhiên, Bạch Lẫm Hạo suy nghĩ một lúc, cuối cùng buông băng chùy xuống, nói: "Vậy phiền ngươi bây giờ đưa ta đi lấy, được không?"

Thiết ~~ cái gì mà "được không", rõ ràng là đang uy hiếp người ta mà! Rõ ràng mình chiếm ưu thế, sao bây giờ lại thành bị đông rồi!

Quên đi, Tiền Tiểu Phi là người đã muốn thì nhất định làm, cho nên đã quyết định trả lệnh bài, hắn sẽ không vì thế mà thay đổi chủ ý.

Vậy nêm, Tiền Tiểu Phi dẫn Bạch Lẫm Hạo đến trước cửa phòng mình.

"Chính là nơi này, ngươi chờ một chút, ta vào trong lấy lệnh bài."

Tiền Tiểu Phi nói xong định vào nhà, lại bị Bạch Lẫm Hạo cản lại: "Chúng ta cùng nhau vào."

Có lầm không! Cảm nhận của Tiền Tiểu Phi bây giờ không phải một câu buồn bực có thể nói rõ. Hắn hảo tâm trả lệnh bài, tiểu tử kia lại dám thái độ! [hiển nhiên Tiền Tiểu Phi đã quên người trộm lệnh bài từ chỗ Bạch Lẫm Hạo cũng là mình]

Kỳ thực Tiền Tiểu Phi không phải không muốn cho Bạch Lẫm Hạo vào nhà, nhưng hắn sợ vạn nhất Kim Hàn trong phòng, tình huống chắc chắn không phải một từ không xong là có thể hình dung. (em sợ chồng em ghen XD)

Thật cẩn thận đẩy cửa ra.

Cách – cũng may, không có ai.

Tiền Tiểu Phi kéo Bạch Lẫm Hạo tới bên giường, sau đó lấy gói quần áo ra, lục lọi lục lọi.

Trong bọc đồ thật ra có kha khá thứ đồ, quần áo với bạc đương nhiên không cần phải nói, còn có các loại trang sức [chôm lúc ở khánh công yến], cùng với n chiếc lệnh bài, cái gì Ngự Hàn Phong, Thiên Ý Cốc, cả Tuyệt Hạc Phong...

"Từ đã!" Bạch Lẫm Hạo đột nhiên cầm lấy một cái lệnh bài, lớn tiếng nói.

"Ân?" Tiền Tiểu Phi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nhìn nam nhân, "Đại hiệp, ngươi nhận lầm rồi, lệnh bài của Tuyệt Hạc Phong ở đây."

Tiền Tiểu Phi nói xong liền đưa Tuyệt Hạc Lệnh cho Bạch Lẫm Hạo, ai ngờ người kia không thèm cầm. Phải nói, bây giờ hắn chỉ chú ý tới tấm lệnh bài trong tay.

Gỗ lim, thuần hắc – trong tay Bạch Lẫm Hạo là Thiên Ý Chỉ!

"Chẳng lẽ..." Tiền Tiểu Phi nhẫn lại nói, "Huynh đài muốn lệnh bài này?"

Bạch Lẫm Hạo không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm lệnh bài một lúc lâu, cuối cùng nói: "Cái này... ngươi lấy ở đâu ra?"

Lấy ở đâu? Tiền Tiểu Phi lập tức cảm thấy mình bị xem thường, vì thế liền trả lời ngay: "Đây là người khác nhất định muốn ta lấy, có được không?"

Tuy rằng ngoài miệng nói như vật, nhưng Tiền Tiểu Phi trong lòng cũng có chút bất an, khoa trương hành động của Lãnh Duệ một chút, hẳn không làm mất hình tượng của hắn đi?

"Lãnh Duệ nhất định đưa cho ngươi?" Hiển nhiên, không cần nói gì nhiều hơn, nam nhân đã biết ai cấp lệnh bài.

"Có thể nói vậy. Tiền Tiểu Phi gật đầu.

"Hắn vì sao lại làm vậy?" Nam nhân nghi hoặc.

"Ân.. Việc này... Ta cũng không rõ," Tiền Tiểu Phi ấp úng, "Nói không chừng thấy ta thuận mắt." Việc Kim Tiền Bang, vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Tiền Tiểu Phi vừa dứt lời, Bạch Lẫm Hạo quay đầu nhìn kỹ hắn, soi đi soi lại n lần, phỏng chừng đang đánh giá ánh mắt của Lãnh Duệ.

"Không thể nói thật sao?" Bạch Lẫm Hạo thâm trầm nói.

Ân? Tiền Tiểu Phi nghe vậy cảnh giác nhìn Bạch Lẫm Hạo, nghe khẩu khí này, không phải là muốn đánh hắn đi. Thực ra, giữa nói thật và bị đánh nát bét mặt, bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta vẫn thích nói thật hơn. Vì thế bạn vội vàng mở miệng: "kỳ thực..."

Kết quả còn chưa nói hết, Bạch Lẫm Hạo đã ngắt lời: "Không nói cũng không sao, nếu Lãnh Duệ đem Thiên Ý Chỉ cho ngươi, ngươi nhất định không phải nhân vật đơn giản..."

"Cho nên..." Tiền Tiểu Phi không nhịn được tiếp lời.

"Cho nên..." Bạch Lẫm Hạo dừng một chút, "Ta quyết định đưa Tuyệt Hạc Lệnh cho ngươi."

Gì?! Tiền Tiểu Phi kinh ngạc há hốc mồm, chú ý là kinh ngạc, tuyệt đối không phải cao hứng [hắn không muốn nhiều lệnh bài như vậy a!], hơn nữa... Có lầm không! Không phải hắn thích lấy, vậy tên Bạch Lẫm Hạo kia làm gì bày ra vẻ mặt chịu áp bách anh dũng hy sinh thế kia! Không thích thì đừng có đưa, tự dưng lại miễn cưỡng bản thân, trừ khi...

"Nếu Lãnh Duệ tiểu tư cũng muốn mượn sức ngươi, ta làm sao có thể chậm chân được!" không đợi Tiền Tiểu Phi mở miệng, Bạch Lẫm Hạo đã giải đáp thắc mắc của hắn.

Xem đi, Tiền Tiểu Phi trong lòng thở dài một cái, biết ngay nguyên nhân tám chín phần không thể không liên quan tới Lãnh Duệ mà! Hai tên này rảnh quá hóa hâm rồi sao, cái gì cũng tranh nhau, chẳng lẽ trời sinh ghét nhau!

Thấy Tiền Tiểu Phi không nói gì, Bạch Lẫm Hạo tự động nghĩ là hắn đồng ý, vì thế nói: "Sau này ngươi đối đãi với Thiên Ý Cốc thế nào thì phải đối đã với Tuyệt Hạc Phong chúng ta như thế, biết không? Chúng ta bây giờ là bằng hữu." Nói xong cũng chả thèm chờ Tiền Tiểu Phi hồi đáp, nhanh chóng biến mất.

"Uy, ngươi..." Tiền Tiểu Phi chỉ kịp nói hai tiếng, cả cái bóng của nam nhân cũng chẳng còn.

Có nhầm không! Tiền Tiểu Phi trong lòng đầy bất mãn với oán giận, làm gì có ai ngoại giao kiểu này, rõ ràng là ép người mà!

Sách, Tiền Tiểu Phi cảm thấy tình thế càng ngày càng hỗn loạn, xem ra nhất định phải rời khỏi Cổ Vận sơn trang.

Đang nghĩ tới đây, bụng liền truyền tới một trận thanh âm kỳ quái, Tiền Tiểu Phi lúc này mới nhớ ra sáng giờ chưa ăn gì. Vì thế hắn dựa theo trí nhớ cùng... mùi, đi về phía phòng bếp.

Tiền Tiểu Phi tuyệt đối không thể tưởng tượng rằng, việc đơn giản này, lại trở thành bước ngoặt lớn của không chỉ hắn, mà cả Kim Tiền Bang.


Đệ tam thập nhị chương.

Phòng bếp không lớn, hẳn là nơi nấu cơm cho mấy kẻ hạ nhân. Nồi niêu xoong chảo đủ cả, nhưng không phải loại tốt.

Bất quá mấy thứ này không ảnh hưởng gì tới quyết tâm kiếm ăn của Tiền Tiểu Phi – hắn thật sự rất đói a!

Chạy quanh quanh vài vòng, đông tìm tây kiếm, rốt cuộc cũng thấy mấy cái bánh bao trên nóc lò bên cạnh lồng hấp. Xem ra là đồ ăn dư buổi sáng, bây giờ đã lạnh cả rồi.

"Thế này sao ăn nổi..." Sờ sờ mấy cái bánh, Tiền Tiểu Phi lẩm bẩm. Nghĩ nghĩ một lúc, hắn quyết định dùng lồng hấp nóng lên rồi tính, dù sao đồ có sẵn, không làm cũng uổng.

Vậy nên, Tiền Tiểu Phi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi, cuối cùng mới nhớ tới một vấn đề lớn, đó là – Minh triều không có... bếp gas!

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải mở bếp lò ra, bên trong còn có một lớp tro trắng, gió thổi qua một cái liền bụi mù lên, Tiền Tiểu Phi liền ăn đủ, ho liên tục.

"Ta không tin ta không trị được thứ này!" Tiền Tiểu Phi nói xong lấy đá lửa bên cạnh đồng củi dí dí dí vào trong bếp lò, rất có phong cách tráng sĩ một đi chẳng trở về (tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn) lừng lẫy oanh liệt [bạn Tiền Tiểu Phi bất bình thường của chúng ta ở những lúc kỳ quái này lại rất là kiên trì].

Bếp lò rốt cuộc... vẫn không cháy.

Bụng liên tục sôi ùng ục, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc tức điên lên, cầm lấy một cành củi liều mạng chọc chọc vào trong bếp, lực mạnh như muốn chọc thủng nó luôn, kết quả –

Ầm!

Bếp lò không thấy, vách tường bên phải cũng không thấy luôn.

Tiền Tiểu Phi rốt cuộc dừng tay, ngơ ngơ nhìn bức tường trắng nháy mắt biến thành cửa mật thất tối đen.

Có phải cứ bang phái lớn đều phải có mấy cái mật thất cho nó thần bí không a! Tiền Tiểu Phi trợn trắng mắt, có ý tứ đây, mấy tên hâm này thích phức tạp hóa cuộc sống vậy sao.

Một lệnh bài, một mật thất, xem ra là hai đại đặc sắc của giang hồ!

Chính là, con người ta, càng thần bí càng tò mò, mà Tiền Tiểu Phi tiên sinh lại là một ví dụ cụ thể. Chỉ thấy hắn lò dò tiến tới gần cửa, từ từ thò đầu vào, muốn xem bên trong có gì.

Đúng lúc đó, một bàn tay đập lên vai hắn.

"Uy..."

"A -" Tiền Tiểu Phi lập tức lùi lại, vào tư thế chiến đấu, đồng thời nhanh chóng quay đầu trừng lớn đôi mắt... hoảng sợ .

Vài giây sau, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc nhận ra người tới là ai, thở dài một tiếng, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Ngươi có thể không biết, nhưng người ta cũng có thể bị hù chết đấy!"

Là ai dọa ai a! Kim Hàn nghe vậy rất là ủy khuất, vừa rồi Tiền Tiểu Phi hét ầm trời một tiếng, đủ cho hắn ác mộng cả tháng rồi!

Không đợi Kim Hàn mở miệng, Tiền Tiểu Phi đã cướp lời.

"Ngươi cầm bọc đồ làm gì?" Nhìn Kim Hàn từ trên xuống dưới một lượt, Tiền Tiểu Phi kỳ quái hỏi.

"Chuẩn bị chạy a!" Kim Hàn tức giận nói, "Không phải ngươi nói nên đi nhanh sao, kết quả làm ngược lại, vừa mới khắc tiền xong liền biến mất."

"Nga, ta khắc xong rồi a!" Tiền Tiểu Phi nói xong còn rất là tự hào vỗ vỗ ngực, theo đó tiếng tiền đồng va chạm cũng vang lên không dứt.

Được a, xem kiểu này Tiền Tiểu Phi có lẽ khắc xong tiền dùng cho mấy năm rồi.

"Ta còn gặp Bạch Lẫm Hạo nữa." Tiền Tiểu Phi kể lại chuyện thấy Bạch Lẫm Hạo cùng Lãnh Duệ cho Kim Hàn.

Nghe chưa xong, mặt Kim Hàn đã đầy hắc tuyến. Cả việc đưa lệnh bài thôi cũng muốn so cao thấp?! Thật là...

"Sau đó ta thấy đói, nên đi tìm đồ ăn." Tiền Tiểu Phi nói rất là đúng lý hợp tình.

"Ngươi tìm được đây?" Kim Hàn nhíu mày nhìn mấy cái bánh bao chả to hơn miếng vằn thắn bao nhiêu, "Bánh bao?"

"Có vẫn tốt hơn không..." Tiền Tiểu Phi lẩm bẩm. Nhìn nhìn lại cái bánh bao kia, đúng là bé quá...

Kim Hàn nghe vậy thở dài: "Đồ ăn ta có mang theo, không cần ngươi lo, chúng ta đi thôi."

"Chờ một chút," Tiền Tiểu Phi ngăn Kim Hàn lại, sau đó hất cằm về phía mật đạo, "Ta vừa phát hiện ra cái này."

Kim Hàn nhìn theo, soi soi ngắm ngắm một lúc, nói: "Mật thất?"

"Thông minh!" Tiền Tiểu Phi hưng phấn nói, "Muốn vào xem không?" Trong giọng nói tràn đầy vui sướng vì có người đi cùng. [Kim Hàn đáng thương ~~]

Nhìn Tiền Tiểu Phi một lúc lâu, Kim Hàn mới nói: "Ngươi đang hỏi ý kiến của ta sao? Vì sao ta cảm thấy vừa rồi là câu trần thuật vậy?" Vẻ mặt cùng với khí tức xung quanh người kia khiến cho Kim Hàn biết rõ ràng tên kia chỉ hỏi cho có lệ.

"Quên đi, vào thì vào liền đi." Kim Hàn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Cứ như vật, hai người nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng bếp, từ từ bước vào mật đạo.

Bên trong gần như không có ánh sáng, chỉ là một mảnh tối đen, Kim Hàn chỉ có thể dựa vào cảm giác trên tay mà biết mình đã vào một cầu thang nhỏ hẹp bằng đá cẩm thạch, từng bậc thang rất nhỏ, phải thật cẩn thận mới không trượt chân.

Tay áo bị ai đó nắm chặt, đương nhiên người kia là Tiền Tiểu Phi. Cảm thấy tên kia ỷ lại vào mình, Kim Hàn bất giác khẽ cong cong khóe môi.

Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống, làm cho người ta cảm thấy cái ấm ướt của lòng đất. Lòng đất, đúng vậy, Kim Hàn có thể chắc chắn cầu thang này liên tục đi xuống. Đây không chỉ là một cái mật thất, mà còn là một cái mật thất ngầm!

Dần dần, phía trước xuất hiện một tia sáng, Kim Hàn có dự cảm, đích, đã tới.

Ánh sáng ngày càng tăng, cầu thang cũng dần tới cuối. Một mật thất phủ bụi thời gian xuất hiện trước mắt hai người.

Bàn gỗ lim, ghế sơn đen, giường gỗ điêu văn, căn phòng đơn giản mà không kém phần tao nhã, chỉ có lớp bụi lặng lẽ phủ dày làm minh chứng cho thời gian.

"Sách, đúng là khó tìm..." Tiền Tiểu Phi cảm thán, "Không biết năm đó ai đã ở đây?"

"Khẳng định là một đại nhân vật..." Kim Hàn nhìn bốn phía, nói thầm.

Nỗi bất an nảy sinh khi bước vào mật đạo đã hoàn toàn biến mất, Tiền Tiểu Phi vô cùng hưng phấn nói: "Dù sao cũng xuống rồi, chúng ta nên đi quanh quanh xem chút, vạn nhất có gì đáng giá thì sao?"

Ngất ~ Kim Hàn câm nín, vậy chẳng hóa ra hai người vào đâu trộm đồ?

Tục ngữ nói cấm có sai, vật đi theo loài người chia theo nhóm, không biết có loại nào là vật người hấp dẫn lẫn nhau không, xem ra là có, bởi căn cứ chính xác là hai bạn phân công nhau "nhìn quanh quanh", mỗi người đều phát hiện ra thứ thích hợp với mình.

Trên bàn không có vật gì, ngoại trừ một hộp gỗ đàn, Kim Hàn dừng lại, bên trong chắc chắn là một đồ vật trọng yếu.

Trong phòng không có đèn lại sáng như ban ngày, Tiền Tiểu Phi liếc mắt nhìn trên vách tường, phía sau tấm màn là một viên dạ minh châu lớn! Không ngờ hi thế trân bảo nào giờ chỉ thấy trong sách, giờ lại dễ dàng đến tay, quả thực ăn đậm rồi!

Hai người hoàn toàn lệch sóng.

Kim Hàn thật cẩn thận mở hộp gỗ đàn ra, lấy thứ bên trong cẩn thận quan sát.

Tiền Tiểu Phi lòng đầy vui sướng ôm dạ minh châu xuống, nhanh tay nhét vào người.

Ánh sáng phụt tắt.

"Tiền Tiểu Phi, ngươi đang làm cái quỷ gì!" thanh âm Kim Hàn lộ rõ bất đắc dĩ.

"Hắc hắc, ngượng ngùng, ta hơi nóng vội." Tiền Tiểu Phi nói xong vội lôi dạ minh châu ra.

Quang minh, rốt cuộc lại tới.

"Làm như ta thèm lấy của ngươi!" Kim Hàn bực mình, "Ra khỏi đây ngươi muốn vứt nó đi đâu cũng được, cầm luôn ta cũng không quản."

Tiền Tiểu Phi chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu. Nhìn thấy bảo bối thì phải lấy, đó là thói quen của hắn rồi, nhất thời không thể nói bỏ là bỏ được.

Ngẩng đầu lên, Tiền Tiểu Phi liền chú ý tới thứ trong tay Kim Hàn: "Đây là cái gì?"

"Phiếu gửi đồ." Kim Hàn nói, "Phiếu gửi đồ của một trăm năm trước, tại Đại Dũng tiêu cục."

"Đại Dũng tiêu cục?" Tiền Tiểu Phi cảm thấy cái tên này rất thú vị, "Ý ngươi là, một trăm năm trước chủ nhân nơi này đã đem thứ gì đó nhờ Đại Dũng tiêu cục trông giữ?"

Kim Hàn gật đầu: "Hẳn là vậy."

"Đã lâu như vật, phỏng chừng tiêu tục kia đã sớm đóng cửa." Tiền Tiểu Phi luôn nghĩ rằng thương trường cạnh tranh khốc liệt, thật khó sống, huống chi là một cái tên... không hay như vậy lại càng khó tồn tại.

"Không sao, dù sao cái này cũng không chiếm chỗ, chúng ta mang theo cũng chẳng tốn thêm hơi, ra ngoài rồi tính." Vừa nói, vừa cất phiếu gửi đồ vào trong người.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Tiền Tiểu Phi trở nên căng thẳng, nói: "Ngươi nghe xem, có tiếng gì đó!"

Kim Hàn liền điều chỉnh hô hấp, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên, một bên vách tường truyền tới thanh âm kỳ quái. Hắn chậm rãi tới cạnh tường, nhẹ nhàng gõ gõ.

Đông, đông, âm thanh rất trầm.

"Ân?" Kim Hàn còn đang nghi hoặc, bên kia Tiền Tiểu Phi lại kêu lên.

"Trên hộp có chữ viết a!" chỉ thấy Tiền Tiểu Phi đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ đựng tờ phiếu kia.

Hộp sớm bị Kim Hàn mở ra, có thể thấy rõ bên trong.

Chữ? Kim Hàn nhíu nhíu mày, vừa rồi chỉ chú ý tới phiếu gửi đồ, không để ý tới chữ nghĩa gì.

"Đọc thử xem."

Chỉ lát sau, thanh âm Tiền Tiểu Phi vang lên: "Ta cả đời danh vọng, muốn Cổ Vận thanh danh thước khởi, bất đắc dĩ gây nhiều oán thù, sợ khiến cho hậu nhân gặp tao ương, liền dành ba năm tạo hồ ngầm này. Linh chỉ tác động, Cổ Vận tẫn một. Phú quý có mệnh, sinh tử tại trời, hậu nhân Cổ Vận gặp nguy nan dùng cơ quan này, như lời cổ nhân nói: Bước vào tử địa, mới thấy đường sinh."

Yên tĩnh, rất lâu.

Là người thế nào mới vì hậu thế nghĩ chu đáo lại quyết tuyệt như vậy, lãnh tĩnh tới mức không cần đến tồn vong của Cổ Vận?

Người đã mất luôn để lại cho hậu thế nhiều câu hỏi không thể giải đáp. Điều duy nhất hai người có thể biết là, vị tiền bối này của Cổ Vận sơn trang tuyệt đối không đơn giản.

"Xem ra đây chính là người sáng lập Cổ Vận sơn trang mà Khổng Tiêu nói," Kim Hàn rốt cục mở miệng nói, "Nghe tiếng, xem ra bên cạnh đây là một hồ nước lớn, thanh âm kỳ lạ như vật, có lẽ là đầy nước đi."

"Thực đáng sợ," Tiền Tiểu Phi có chút giật mình, "Tại sao lại có kẻ dùng ba năm để kiến tại một thứ có thể phá hủy nhà mình?"

"Không chỉ như thế," Kim Hàn tiếp lời, "Hắn còn không nói cho hậu nhân của mình biết về sự tồn tại của cơ quan này. Nếu không phải hôm nay chúng ta phát hiện, chỉ sợ nơi này vĩnh viễn bị bụi đất chôn vùi."

"Bất quá vẫn có chút khó tưởng tượng, chẳng lẽ nước ở đây thật sự có thể ngập cả Cổ Vận sơn trang?" Tiền Tiểu Phi cứng ngắc nói, bước vào tử địa, mới thấy đường sinh, thật không chỉ là điên cuồng.

"Hẳn là vậy," Kim Hàn ghé tai vào vách tường, nói, "Thủy lực ở đây tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của hai ta."

"Chắc không đến nỗi như đại hồng thủy Trường Giang đi..." Tiền Tiểu Phi nói một nửa bỗng dừng lại, tựa hồ phát hiện ra cái gì, "Dưới hòm có cái nút..."

"Cái gì?" Kim Hàn nghe vậy ngẩn người, sau đó quát lớn, "Đừng lộn xộn! Cái kia có thể là cơ quan!"

"Cơ quan?"

"Đúng, cái gọi là 'Linh chỉ tác động, Cổ Vận tẫn một' (Một ngón tay tác động, Cổ Vận không còn gì), chỉ sợ cũng là ý này." Kim Hàn nhắc lại.

"Ý ngươi là, ấn nút này, đập nước sẽ mở ra?" giọng Tiền Tiểu Phi nghe có vẻ là lạ.

Kim Hàn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy sao..." Tiền Tiểu Phi xem ra cuối cùng cũng hiểu, sau đó rơi vào trạng thái thẹn thùng oán trách: "Sao ngươi không nói sớm ~~ Người ta... người ta đã ấn rồi."

Tiền Tiểu Phi vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên, dòng nước chờ đợi một trăm năm qua điên cuồng theo khe hở trào ra. Kim Hàn đứng cạnh tường, chưa kịp phản ứng đã ướt sạch.

"Nhìn cái gì! Chạy!" nắm chặt tay Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao lên cầu thanh, chạy về phía cửa.

Vết nứt trên vách lớn dần, dòng nước nhanh chóng nhấn chìm mật thất, rồi tràn lên cầu thang.

Tiếng nước ngày càng lớn, nhưng vẫn không thể át được tiếng ai đó nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi chắc chắn là do Thượng Đế phái tới chỉnh ta mà -"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: