11 - 12
Đệ thập nhất chương
Tiền Tiểu Phi hiện giờ có cảm giác giống như một kẻ khoa chân múa tay lao lực nửa ngày để nói chuyện với một người ngoại quốc, kết quả TMD (con mẹ nó) thằng kia biết tiếng Hán!
"Hongkong..." Tiền Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi, "Thật đúng là địa điểm hay nha!"
"Quá khen." Kim Hàn nhàn nhã trả lời, xem ra căn bản chẳng thèm để Tiền Tiểu Phi đang điên tiết vào mắt.
"Rất – tốt -" Tiền Tiểu Phi nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, hùng hổ đứng trước mặt Kim Hàn, "Ngươi từ đầu đã đùa giỡn ta đúng không?"
"Tại sao lại nói vậy?" Kim Hàn giả ngu.
"Ngươi TMD nhìn qua đã biết lai lịch của ta, vậy mà còn giả bộ!" Tiền Tiểu Phi phẫn nộ nói.
"Ta không nhớ có nói mình là người Minh triều, cũng không nhớ ngươi có hỏi lai lịch của ta, tại sao lại nói ta đùa giỡn người được?" Kim Hàn cười cười.
"..." Tiền Tiểu Phi không nói gì, hắn cuối cùng cũng hiểu tranh cãi với Kim Hàn thực sự rất không sáng suốt, nhưng kích thích lớn cộng thêm cảm giác bị đùa giỡn làm hắn có nhu cầu cấp bách tìm đến một nơi không có người xả một chút.
Được, liền ra chỗ mấy khối mộ kia cũng tốt.
Người chết Giáp, người chết Ất, các người phải cẩn thận nha.
Nhìn bộ dáng Tiền Tiểu Phi phẫn nộ rời đi, Kim Hàn cảm thấy thực rất thú vị. Trước đây chưa nói lai lịch của mình là vì cảm thấy không cần, khi đó hắn cũng không muốn có quan hệ gì với Tiền Tiểu Phi, bất quá nếu sớm biết sẽ vui như vậy, có lẽ từ đầu hắn đã nói luôn rồi.
Mới nghĩ tới đây, cái "nguồn-lạc-thú" của hắn bỗng nhiên trở quay về. Tiền Tiểu Phi đứng ở cửa, vì ngược sáng nên Kim Hàn không thấy rõ vẻ mặt của hắn [xin tham khảo tư thế của Inui trong [Hoàng tử Tennis] để biết hêm chi tiết], nhưng Kim Hàn biết vẻ mặt kia nhất định là chẳng vui vẻ gì.
"Ta muốn tuyệt giao với ngươi, vĩnh viễn tuyệt giao!" ném lại mấy câu, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc rất phô trương rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Hàn cười khổ. Hành động của Tiền Tiểu Phi thực giống hệt mấy đứa lớp chồi giận dỗi nói "Ta không thèm chơi với ngươi nữa", chẳng những không có tý tẹo sức uy hiếp nào, còn làm cho hắn cảm thấy thú vị.
Làm thế nào một nam nhân hai mươi tuổi vẫn có thể giữ được thiên chân cùng thẳng thắn như một đứa nhỏ? Kim Hàn không nghĩ ra, có lẽ bởi thiên chân, hay thẳng thắn, đều là thứ hắn chưa bao giờ có. Hâm mộ sao? Cũng có một chút đi.
Từ sau lúc "tuyên ngôn tuyệt giao" được phát biếu, Kim Hàn không thấy lại Tiền Tiểu Phi, hắn cũng thực bất ngờ về nghị lực của Tiền Tiểu Phi, vốn tưởng không tới hai canh giờ y liền tới tìm mình, nhưng xem ra chuyện này làm y giận thật rồi.
Bất quá Kim Hàn rất nhanh phát hiện mình lo lắng thừa rồi, bởi vì đúng giữa trưa, ở cửa phòng liền xuất hiện mấy đĩa đồ ăn vẫn còn bốc khói.
"A ~" Kim Hàn không khỏi cười khẽ ra tiếng, đúng là đồ hay mềm lòng mà.
Khoái trá ăn hết cơm trưa, Tiền Tiểu Phi vẫn không thấy bóng dáng, Kim Hàn biết hắn vẫn đang thực hiện tuyên bố của mình.
"Ta muốn tuyệt giao với người, vĩnh viễn tuyệt giao!" lời nói của Tiền Tiểu Phi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bất quá điều khiến Kim Hàn thấy hứng thú là, "vĩnh viễn" của Tiền Tiểu Phi rốt cuộc là bao lâu?
Sự thật chứng minh, chỉ được có một lúc.
Đêm buông xuống, nhìn thấy Tiền Tiểu Phi ngồi trước cửa, Kim Hàn rất rất rất bất bình thường nhượng ra nửa giường.
Chỉ thấy hắn lộ ra một tia trêu tức: "Hoan nghênh quang lâm."
Tiền Tiểu Phi tựa hồ động tâm một chút, bởi vì một chân đã chuẩn bị bước vào cửa, nhưng lại rất nhanh thu về, không cam lòng trừng mắt nhìn Kim Hàn: "Ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu."
Kim Hàn nghe vậy mỉm cười, xem ra còn phải tìm thang cho hắn bước xuống nữa, liền hùa theo Tiền Tiểu Phi, nói: "Vậy ngươi muốn ta làm gì mới chịu tha thứ?"
"Ân..." Tiền Tiểu Phi ôm đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Nếu đem mọi chuyện của ngươi kể hết từ đầu chí cuối, ta sẽ không tuyệt giao với ngươi nũa."
Kim Hàn cười: "Xin tận lực."
"Không phải tận lực, là nhất định." Tiền Tiểu Phi không vừa lòng thái độ của Kim Hàn, bất quá thân thể đã tự động chui vào chăn.
Quả nhiên hai người vẫn ấm áp hơn, Tiền Tiểu Phi thỏa mãn hít sâu một hơi, sau khi đã hoàn toàn thoải mái, rốt cuộc mở miệng: "Ta bây giờ bắt đầu hỏi, ngươi phải trả lời chi tiết, nếu như có nửa điểm giả dối... Ân..."
Nhìn Tiền Tiểu Phi xem chừng không tìm thấy biện pháp trừng phạt thích hợp, Kim Hàn cười cười tiếp lời: "Ta đây sẽ không bao giờ có thể quay về thế kỷ hai mươi mốt nữa."
Tiền Tiểu Phi thấy vậy trừng mặt: "Thật đúng là thề độc... Ngươi có thể thay đổi lời thề nha, không thể quay về thì thực nghiêm trọng, ai!"
Kim Hàn lắc đầu, nói: "Thế mới tỏ rõ được thành ý của ta a, ngươi cũng không lo ta lừa ngươi."
"Nói là nói vậy, nhưng mà..." Tiền Tiểu Phi còn đang do dự.
"Ngươi như thế nào y hệt nữ nhân vậy!" Kim Hàn không kiên nhẫn.
"Ngươi mới giống nữ nhân!" Tiền Tiểu Phi có chút sinh khí, nếu chính hắn không ngại, vậy ta cũng không thèm quản nữa, "vậy bây giờ bắt đầu đi."
Kỳ thực Tiền Tiểu Phi lo lắng thừa rồi, vì Kim Hàn căn bản không muốn trở về, cho nên lời thề này ngược lại chính là nguyện vọng của hắn. Đương nhiên thế cũng không có nghĩa hắn sẽ lừa Tiền Tiểu Phi, chỉ cần Tiền Tiểu Phi không hỏi cái gì thực khó đỡ, hắn sẽ tận lực ăn ngay nói thật. Bởi vì trong đáy lòng hắn vẫn luôn có một tiếng nói, rằng hy vọng người kia có biết biết bản chất thật của mình.
"Ngươi tên gì?" Nếu thân phận hiện tại không phải là thật, vậy cái tên cũng không chắc đã là đúng.
Kim Hàn cười: "Ngươi nghĩ nhiều quá không, nơi này không có ai biết ta, ta việc gì phải thay tên đổi họ."
"Vạn nhất ngươi trốn cừu gia truy sát mới tới đây, vậy có mai danh ẩn tích cũng đúng thôi." Tiền Tiểu Phi nói như đúng rồi.
Kim Hàn khóc không ra nước mắt: "Cừu gia của ta có thần thông quảng đại đến mấy cũng không đến sáu trăm năm trước đuổi giết ta được đi."
"Cũng đúng, tạm thời tin tưởng ngươi," Tiền Tiểu Phi gật đầu như thật, "Vấn đề tiếp theo, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi ba."
"Đến đây như thế nào?"
"Bốn năm trước làm nhiệm vụ, xui xẻo rơi xuống biển, tỉnh lại đã ở đây rồi."
"Làm nhiệm vụ? Trước đây người làm gì?"
"Sát thủ."
Kim Hàn thành thật trả lời, sau đó ung dung chờ đợi Tiền Tiểu Phi bày ra phản ứng giống người bình thường.
Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không thể tính là người bình thường, cho nên phản ứng của hắn có bất thường cũng chẳng có gì là ngoài dự đoán.
"Sát thủ? Cũng khá giống ta!" Đây là phản ứng của Tiền Tiểu Phi. Không phải hoảng sợ không phải sợ hãi mà là... Nói như thế nào nhỉ, là một loại hoạt kê đến khó tả.
Nhưng câu trả lời của Tiền Tiểu Phi lại làm cho Kim Hàn lắp bắp kinh hãi: "Giống ngươi? Trước kia ngươi làm cái gì?" Không nên là sát thủ đi, Kim Hàn khủng bố nghĩ. Nhìn kiểu gì Tiền Tiểu Phi cũng không thể là sát thủ được, loại hắn chưa kịp giết người đã bị người giết rồi.
Vấn đề của Kim Hàn cũng được Tiền Tiểu Phi trả lời nhanh chóng: "Trước đây a? Bái thủ (móc túi) a!". Giọng trả lời rất là đương-nhiên-là-thế, trả lời đến thiên chân vô tà luôn.
Kim Hàn nhu nhu huyệt thái dương, có chút đau đầu, đừng nói là người này cho rằng sát thủ với bái thủ chỉ khác nhau có một chữ đi.
Tiền Tiểu Phi cũng chẳng thèm để ý phản ứng của thằng kia, tiếp tục hỏi:
"Ngươi như thế nào trở thành môn chủ Xuân Phong Môn?"
Di? Nhanh như vậy đã chuyển sang vấn đề khác? Kim Hàn kỳ quái. Hắn nghĩ Tiền Tiểu Phi ít nhất sẽ dây dưa một lúc lâu nữa, ít nhất hỏi hắn vì sao lại làm sát thủ, giết qua những người nào linh tinh lang tang.
Kim Hàn chợt có cảm giác, Tiền Tiểu Phi nói sang chuyện khác, hắn tin nếu có thể, Tiền Tiểu Phi càng nguyện ý chưa từng nghe qua đáp án vừa rồi. Là cố ý coi nhẹ? Kim Hàn cười khổ trong lòng. Cái tên đơn thuần kia chẳng lẽ nghĩ chỉ cần hắn không hỏi, chuyện mình đã từng là sát thủ liền không có sao.
"Uy, ngươi sao lại không nói gì?" Kim Hàn trầm mặc một lúc lâu, làm cho Tiền Tiểu Phi khó hiểu.
"Ta đang tự hỏi vấn đề của ngươi a," Kim Hàn khẽ cười, nếu hắn muốn coi nhẹ, liền kệ hắn đi. Chính là có thể xem nhẹ bao lâu, khi trong chính thân thể mình, một cỗ thị huyết vọng cùng cừu hận dường như đã sắp bộc phá ra...
"Ta là được tiền nhiệm môn chủ Xuân Phong Môn cứu, cũng là hắn dạy ta dùng ám khí. Bất quá hắn sớm bị giết, trước khi chết truyền cho ta làm môn chủ. Ta vốn cũng không có chỗ nào để đi, làm môn chủ tốt xấu gì cũng đúng đầu một bang phái, ai biết cái lão gia hỏa kia trên giang hồ có lắm cừu gia vậy chứ..."
Kim Hàn chưa nói xong, Tiền Tiểu Phi liền cau mày ngắt lời: "Người ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi, ngươi sao lại có thể gọi là lão gia hỏa..."
"Cứu ta?" Kim Hàn bỗng nhiên cười lạnh, "Hắn bất quá là muốn tìm một công cụ giết người, mà ta lại vừa lúc thích hợp thôi. Nói ra cũng thực buồn cười, khi ta ở thế kỷ hai mốt cũng vậy, có lẽ đúng là số mệnh rồi..."
Tiền Tiểu Phi không cho Kim Hàn tiếp tục, mà đổi ngay một chủ đề khác, không liên quan đến mấy chuyện đau khổ kia: "Vậy vì sao hắn lại không dạy ngươi tuyệt thế võ công, như vậy lợi hại hơn a!"
Kim Hàn biết Tiền Tiểu Phi lại lái sang chuyện khác, bất quá hắn cũng không ngại: "Ngươi nghĩ đây là tiểu thuyết sao, tùy tiện kiếm một cái bí tịch liền trở thành đại hiệp, tùy tiện kiếm một người đều là thiên tư trời phú võ học kỳ tài? Chân chính công phu đều phải từ nhỏ cực cực khổ khổ luyện, loại như ta chỉ có thể học mấy thứ ám khí linh tinh, hơn nữa lão gia hỏa kia là xem ta cũng biết sơ sơ rồi mới dạy."
"Biết sơ?" Tiền Tiểu Phi không hiểu, Kim Hàn ở thế kỷ hai mốt cũng học qua ám khí sao?
Kim Hàn cười xấu xa, nói: "Ta ở thế kỷ hai mươi mốt, làm nhiệm vụ thường dùng cương châm, loại kim dài khoảng mười ba li..."
"Được rồi!" Tiền Tiểu Phi nhanh chóng ngắt lời, "Cái công cụ kia ngươi không phải tả nữa, mấy hôm trước ta lĩnh giáo rồi." Tiền Tiểu Phi chính là đang nói đến cái "thi thể tổ ong vò vẽ" kia.
Kim Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng, kỳ thực hắn cũng không muốn nói nhiều, chính là nghĩ dọa Tiền Tiểu Phi chút, ai bảo hắn cứ nghe thấy "sát thủ" liền nói sang chuyện khác. Tuy là có thể hiểu được, nhưng hắn khó chịu. Không có lý do gì, chỉ là rất khó chịu.
"Nói cách khác vụ tứ đại môn phái vây đánh Xuân Phong Môn là do tiền nhiệm môn chủ rước lấy." Tiền Tiểu Phi tổng kết.
Kim Hàn gật đầu.
"Một khi đã vậy, tiền nhiệm môn chủ đã chết, bọn họ vì sao còn đến?" Tiền Tiểu Phi không hiểu.
"Môn chủ chỉ là một chuyện nhỏ, mục tiêu cuối cùng của họ là tiêu diệt Xuân Phong Môn." Kim Hàn lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Tiền Tiểu Phi hỏi.
"Bởi vì tứ đại bang phái đứng đầu võ lâm đồng minh, mà Xuân Phong Môn là một trong những môn phái không chịu ra nhập võ lâm đồng minh..."
"Cho nên bọn họ muốn hủy Xuân Phong Môn, tựa như tiêu diệt dị vật?" Tiền Tiểu Phi nháy mắt liền hiểu rõ.
Sách, nguyên lai ở thời nào, lòng người cũng đều có một mặt ghê tởm như nhau. Trước kia còn ở tập đoàn, có lúc nghe lão đại nói, có cái gì mà "Công thủ đông minh" bắt họ ra nhập, lão vốn không muốn, bởi vì như vậy thu nhập hàng tháng sẽ phải xuất ra một phần nộp lên trên, nhưng vì sinh tồn lại không thể không tham gia. Chuyện này làm cho Tiền Tiểu Phi canh cánh trong lòng, thống hận không thôi, bởi vì hậu quả trực tiếp của việc ra nhập đồng minh hội là manhua của Tiền Tiểu Phi bị cắt giảm – quay vòng vốn của tập đoàn không đủ a.
Vốn Tiền Tiểu Phi đã vì việc làm sập cửa vào mà không có hảo cảm với cái gọi là tứ đại môn phái này, hiện tại ghét càng thêm ghét: "Thật đúng là đám gia hỏa đáng giận mà..."
Biểu tình của Tiền Tiểu Phi đúng là ngoài suy đoán của Kim Hàn: "Ngươi cũng có loại cảm giác này sao, ta còn nghĩ tới người khác làm gì với ngươi, ngươi đều lấy ân báo oán chứ."
Tiền Tiểu Phi nghe vậy, lườm Kim Hàn một cái: "Ngươi cho ta là Lôi Phong(một người anh hùng Trung Quốc, cũng là một biểu tượng văn hóa, tượng trưng cho bị tha, khiêm tốn, cống hiến) a!"
A ~ nói thế cũng có phần đúng, Kim Hàn sau khi thầm nghĩ lại tất cả hành động của Tiền Tiểu Phi trước giờ liền kết luận như vậy.
"Uy, tắt đèn đi ngủ nhanh nhanh đi!" Tiền Tiểu Phi thúc giục.
"Ngươi không hỏi nữa sao?" Kim Hàn kỳ quái.
"Nên hỏi đều đã hỏi rồi, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ!" Tiền Tiểu Phi hiển nhiên đã mệt, chỉ thấy hắn đắp chắn cái liền nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ khò khò không biết gì luôn.
Kim Hàn bất đắc dĩ xuống giường tắt đèn, kết quả vừa bò lên giường, còn chưa kịp nằm xuống, Tiền Tiểu Phi đã như con bạch tuộc trườn lên người.
"Uy, vừa nãy toàn là ngươi hỏi ta, ta còn chưa có cơ hội hỏi, ngươi sợ lạnh muốn chết như vậy, rốt cuộc là ngươi nơi nào a?
"Thượng Hải... Ngươi phiền quá đi, mau ngủ đi..."
"Thượng Hải? Ta còn tưởng ở Hải Nam chứ..."
Đêm thứ năm kể từ khi Xuân Phong Môn bị hủy, hai kẻ đồng hương thế kỷ hai mốt, cuối cùng tại Minh triều nhận thức nhau.
Đệ thập nhị chương
Tuy rằng quá khứ thực sự thật quan trọng, nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục, Kim Hàn sẽ không vì mình là người của thế kỷ hai mốt mà gạt bỏ hết thảy ân oán trước đây, Tiền Tiểu Phi cũng sẽ không vì tìm thấy một đồng hương mà có thể trở về nhà. Cho nên, nói tóm lại, nhìn bên ngoài thì trong Xuân Phong Môn vẫn không có gì khác trước,
Nhưng là, trong lòng người, đã có một sự thay đổi to lớn. Đương nhiên câu này là nói tới Tiền Tiểu Phi, bởi vì có thánh cũng bó tay không nhìn ra được manh mối gì với cái mặt "kỷ băng hà" của Kim Hàn.
Tiền Tiểu Phi sau khi biết được thân phận của Kim Hàn, trừ bỏ lúc đầu có chút giận hờn, còn lại đều là sung sướng cùng kích động, cứ tưởng tượng coi, ở triều Minh của sáu trăm năm trước, ngươi há mồm phun ra một câu "COOL" lại có người nghe hiểu được, vậy mới thật là cool! (câu này chém gió -_-)
Mười ngày sau, thương thế của Kim Hàn cũng tốt lên, Tiền Tiểu Phi biết đã là lúc nên ra ngoài. Thực hiển nhiên, Kim Hàn cũng mong đợi đến lúc đó, vì hắn vẫn luôn nói đồ ăn Tiền Tiểu Phi làm chỉ khiến cho vết thương của hắn nặng thêm. [Tuy là sự thật chứng minh hoàn toàn không phải vậy].
Hai người quyết định đến Xuân Phong Môn luyện võ trường, cũng không tốn nhiều khí lực liền tìm được một thông đạo, chính là trước đây Kim Hàn cũng chưa dùng qua đường này, thật sự không biết nó dẫn tới đâu.
"Ngươi nói coi, có thể nào chúng ta cứ tiếp tục đi, kết quả phát hiện mình tiến thẳng vào nhà lao?" Sau khi đi khoảng nửa giờ, Tiền Tiểu Phi bắt đầu lên cơn cực độ hoang tưởng.
"Ngươi chưa tỉnh ngủ à." Kim Hàn vì cái câu hỏi vô cùng thiếu muối này lườm Tiền Tiểu Phi một cái, "Ngươi cẩn thận bên ngoài là cửa hàng bánh bao của Tôn Nhị nương!" (Lương Sơn Bạc đây, tóm lại là bán rượu hại người, giết khách qua đường, lấy xác làm bánh bao nhân thịt... ọe...)
"Không sợ..." Tiền Tiểu Phi ngược lại thoải mái trả lời, "Tôn Nhị Nương mở cửa hàng là thời Tống mạt, bây giờ là Minh sơ, đã sớm chết rồi!"
"Người thực sự nghiêm túc sao." Kim Hàn bất lực nói.
Một trận gió lạnh bất chợt thổi qua, Kim Hàn có một dự cảm – đã sắp tới cửa ra.
Quả nhiên, trước mắt đã không còn đường, Kim Hàn giơ tay lên gõ gõ vách đá, dừng lại một chút, rồi lại gõ mạnh, một phiến đá liền mở ra, không khí mới mẻ trong nháy mắt tràn vào ám đạo.
Hai người thuận lợi bước ra, phát hiện mình đang ở một rừng cây.
"Quả nhiên thời này công tác phủ xanh đất trống đồi trọc tốt nha, nơi nơi đều là rừng." Tiền Tiểu Phi cảm khái, "Khó trách trong truyện toàn nói đến lục lâm hảo hán, có lẽ vì thế này đi."
Kim Hàn không cùng Tiền Tiểu Phi tranh cãi, mà phức tạp nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không biết nên nói thế nào, hoặc là không biết có nên nói không.
Tiền Tiểu Phi cũng nhận ra, chỉ thấy hắn cảnh giác nhìn Kim Hàn: "Ngươi muốn gì? Ta như thế nào thấy ngươi trông như chuẩn bị chia tay bạn gái vậy?"
Kim Hàn sửng sốt, trước giác của Tiền Tiểu Phi thực đúng đến dọa người.(Anh nhận nó là bạn gái rồi hả anh -_-|||)
"Ta nghĩ... Chúng ta mỗi người một ngả đi." Kim Hàn rốt cuộc mở miệng.
"Vì sao?" Tiền Tiểu Phi không hiểu, nếu trước kia Kim Hàn nói vậy hắn còn có thể lý giải, dù sao lúc đó bọn họ là hai người không liên quan, thậm chí còn không cùng một thế giới., nhưng bây giờ họ là đồng hương a, chẳng phải nên có chút tinh thần đồng bào đi! Biết đâu còn có thể cùng nhau về nhà! Nếu hiện tại chia tay, hắn thực không nghĩ còn có thể lần nữa gặp nhau giữa biển người mênh mông.
"Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ ta phải đi làm chút việc, không tiện mang ngươi theo." Kim Hàn mơ hồ trả lời, nhưng Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được.
"Ta là nam nhân được không, cần gì ngươi phải mang?" Tiền Tiểu Phi cả giận nói, "Không phải chỉ là báo thù thôi, đi cùng ta có gì không tiện, có khi ta còn có thể giúp ngươi không chừng!"
Kim Hàn kinh ngạc, Tiền Tiểu Phi cư nhiên lại hiểu ý hắn: "Ngươi cũng không ngốc..."
"Chuyện đương nhiên."
"Bất quá..." Kim Hàn lại mở miệng, ngữ khí trầm trọng hơn nhiều, "Ta không nghĩ ngươi có thể tiếp thu cách báo thù của ta... Lại càng không tin ngươi tự nguyện giúp ta..."
Trong lòng phát lạnh, hình ảnh Xuân Phong Môn bị tiêu diệt hiện ra trong đầu Tiền Tiểu Phi – Kim Hàn muốn ăn miếng trả miếng!
Kim Hàn biết Tiền Tiểu Phi đã hiểu ý mình, liền xoay người rời đi.
Hắn sợ nếu mình không quay lưng, liền sẽ luyến tiếc không muốn đi. Đúng, là luyến tiếc, chính hắn cũng kinh ngạc, sau từng ấy năm, mình lại có thể có loại cảm xúc này.
Loại cảm giác này làm cho Kim Hàn sinh ra ảo giác, hoảng hốt như hắn trở lại khi còn nhỏ, trong gian phòng tối ấy, lại thấy thân ảnh nho nhỏ kia, lại thấy dao nhọn điên cuồng hướng về phía mình, sau đó là điên cuồng, giết chóc, cùng một mảnh huyết sắc, thê lương, bén nhọn, đỏ chói. Máu tươi ấm áp tưới trên mặt, cái cảm giác ấy, đến nay vẫn còn thật rõ ràng...
"Ngươi tại sao chưa nghe người ta nói xong đã đi a!" Tiền Tiểu Phi chạy nhanh đến, giữ tay Kim Hàn, người này đúng là lễ tiết cơ bản cũng không có [Tiền Tiểu Phi đã quên móc túi bọn hắn cũng làm gì biết cái gọi là lễ tiết].
Lực đạo trên cánh tay đánh thức Kim Hàn từ trong mộng, nghênh đón hắn là bộ mặt vô lo của Tiền Tiểu Phi.
Gặp Kim Hàn rốt cuộc nhìn về phía mình, Tiền Tiểu Phi vội vàng nói: "Chính là ngươi muốn báo thù, ta càng phải theo người, ta tin tưởng có thể giúp ngươi dùng phương thức hoàn mỹ nhất để báo thù, cho nên ngươi nhất định phải quên ngay cái loại tàn nhẫn lại thiếu kỹ thuật cách thức kia đi."
Kim Hàn chợt nở nụ cười, cười chính mình đem Tiền Tiểu Phi đánh đồng với người kia, tuy rằng đều khiến cho mình luyến tiếc, nhưng xem ra bất đồng. A ~ hoàn toàn bất đồng... Kim Hàn trong lòng nghĩ, phỏng chừng Tiền Tiểu Phi so sánh với ai cũng đều hoàn toàn bất đồng.
Mà cái người đặc biệt này... lại đang ở ngay bên cạnh mình.
Kim Hàn cuối cùng không tỏ thái độ gì, cũng không nói sẽ buông tha phương thức báo thù thiếu kỹ thuật [theo lời Tiền Tiểu Phi] kia, cũng chưa nói đồng ý để Tiền Tiểu Phi theo hắn, nhưng Tiền Tiểu Phi lạc quan của chúng ta luôn cho rằng im lặng là đồng ý, bởi vậy liền tự nhiên đuổi theo Kim Hàn, mà Kim Hàn cũng không tiếp tục cự tuyệt.
"Uy, ngươi xem, có một tấm bia đá," đi nhiều giờ sau, Tiền Tiểu Phi hưng phấn kéo Kim Hàn đến ven đường, "Chúng ta sắp đến 'Thiên Bảo trấn'!"
"Ngươi có người quen ở đây?" nhìn bộ dáng Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn chỉ có thể đoán vậy.
Tiền Tiểu Phi nghe xong, vô lực liếc mắt lườm nguýt: "Từ lúc tới đây ta chỉ biết cho ba người, ngươi, Sa Ngữ, với ông chủ quán bánh nướng."
Kim Hàn đối với cái tên cuối cùng có vẻ có hứng thú, nhưng Tiền Tiểu Phi không dư hơi giải thích mấy thứ vấn đế thiếu thực tế này, lấy tay dùng sức chỉ chỉ vào bia đá: "Trọng điểm là ở đây có một cái 'Trấn'! Có trấn sẽ có khách điếm, có trà lâu, có chỗ ăn chỗ ngủ, còn có thể nghe ngóng tin túc a!" Nói xong liền ném cho Kim Hàn một cái ánh mắt kiểu "kính nhờ ngươi dùng cái đầu".
Kim Hàn ngược lại lơ đãng, cúi đầu nhìn Tiền Tiểu Phi, lạnh lung nói: "Vậy ta xin hỏi, tiền ở khách sạn, đến trà lâu ai trả..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tiền Tiểu Phi đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ thấy hắn ra vẻ nịnh nọt, giống như Kim Hàn đột nhiên trở nên thật vĩ đại: "Đương nhiên, đương nhiên, ngài là tài chủ a." Ngữ khí cùng thái độ giống hệt một tên lưu manh ăn bám.
Kim Hàn cười méo xệch, bắt đầu hoài nghi Tiền Tiểu Phi sở dĩ bám hắn không buông chính là vì muốn có một cái phiếu cơm dài hạn.
Thiên Bảo trấn không thể coi là lớn, nhiều lắm chỉ xếp vào bậc trung, nhưng lai phi thường nào nhiệt. Dọc hai bên đường có đủ các loại tiểu thương, tửu lâu, khách điếm, trà quán, nhiều không đếm được. Có lẽ trấn này có vị trí đầu mối?.
Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi vốn định ăn no ngủ kỹ rồi mới lại dính vào giang hồ thị phi, không ngờ giang hồ lại tự mình tìm tới cửa.
Tiền Tiểu Phi ngồi xuống, cẩn thận quan sát một vật thể không xác định bỗng nhiên xuất hiện, nếu như hắn nhớ không lầm, người này vừa mới cùng họn họ bước vào "Tiệm ăn Xương Long", như thế nào chân trước vừa bước vào, chân sau đã ngã quay ra đất rồi?
"Đừng xen vào việc của người khác." Kim Hàn tiến đến định kéo Tiền Tiểu Phi đi, nhưng tên kia lại kiên trì dị thường.
"Một người sống lại bỗng nhiên ngã xuống như vậy, làm sao mặc kệ được!" Tiền Tiểu Phi vừa nói vừa lay lay nam nhân, "ngươi làm sao vậy?"
Vốn Tiền Tiểu Phi nghĩ nam nhân đã ngất hoặc toi luôn rồi, cũng không hy vọng được trả lời, ai ngờ vừa hỏi xong liền nghe thấy một thanh âm suy yếu: "Ta ~~ đói ~~"
Ngất! Kêu đói ngay trước cửa tửu lâu, Tiền Tiểu Phi càng ngày càng thấy hắn hình như vừa bắt được một cái rắc rối.
Một bàn cơm, ba người ngồi, một người ăn, hai người xem.
"Ngươi mấy ngày chưa ăn cơm rồi?" Nhìn nam nhân trước mắt ăn như gió cuốn, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi.
Nam nhân nuốt xuống miếng cơm, vội vàng trả lời: "Ba ngày rồi."
"Ngươi xuất môn không mang theo bạc sao?" Tiền Tiểu Phi nhìn quần áo nam nhân, tuy có chút bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là vải dệt thượng đẳng.
Nam nhân không trả lời ngay, bằng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, lại uống liên tục mấy bát trà nữa, rồi mới thỏa mãn dựa vào ghế, thở dài một cái, mới nói: "Ta vừa rồi vội đến 'Cổ Vận sơn trang', không nhận sinh ý gì, cho nên tiền đã dùng hết rồi."
Tiền Tiểu Phi phát hiện Kim Hàn nghe tới Cổ Vận sơn trang, vẻ mặt liền có chút kỳ lạ, đang muốn hỏi, Kim Hàn đã mở miệng trước: "huynh đài tại sao lại vội vã tới Cổ Vận sơn trang, nơi nó có đại sự gì sao?"
"Nói là đại sự thì không phải," Nam nhân nghĩ nghĩ rồi nói, "Mới đây tứ đại môn phái không phải liên thủ tiêu diệt Xuân Phong Môn sao, lần này bọn họ ở Cổ Vận sơn trang cử hành khánh công đại hội, cho nên công bố rộng rãi mời nhân sĩ giang hồ tham gia."
Nghe đến đây,Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được nguyên cớ, nói vậy Cổ Vận sơn trang kia là một trong tứ đại môn phái, bất quá người trước mặt này lại là người nào, Tiền Tiểu Phi nghĩ tới liền hỏi luôn: "Vậy ngươi là người của Cổ Vận sơn trang...?"
"Không, ta cùng nơi đó không can hệ," Nam nhân vội vàng phủ nhận, "Ta chỉ là một du hiệp, xưa nay thích độc hành, đừng đem ta liên hệ với cái thứ tục khí cực điểm này."
"Tục khí?" Tiền Tiểu Phi cảm thấy từ này thực mới mẻ.
"Chính là tục khí," Nam nhân nói như thật, "Không có việc gì tự dưng đi lập võ lâm đồng minh, còn không phải muốn hợp nhau lại phân chia giang hồ sao, tranh quyền đoạt lợi, sách, không kính!"
"Vậy ngươi còn vội vã đi Cổ Vận sơn trang làm gì a?" Tiền Tiểu Phi không hiểu.
"Vậy là ngươi không biết rồi," Nam nhân cười xấu xa, "Ta xưa này là người thích xem náo nhiệt, mà giờ ta có dự cảm, lần này khánh công đại hội sẽ xuất hiện chuyện hay bất ngờ. Ngươi nói ta làm sao có thể bỏ qua?"
"Chuyện hay bất ngờ à..." Tiền Tiểu Phi xem ra cũng là người thích coi náo nhiệt, nghe nam nhân nói xong hai mắt liền tỏa sáng, "Kim Hàn, chúng ta cũng đi Cổ Vận sơn trang đi."
Đi, đương nhiên phải đi! Hắn lần này ra ngoài, mục đích hàng đầu là báo thù, lần này tứ đại môn phái cùng tụ một chỗ, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua không đi?
Nghĩ tới đây, Kim Hàn cười có lệ, rõ ràng là cho nam nhân không rõ lai lịch trước mắt nhìn, "Nếu huynh đài nói chắc chắn như vậy, chúng ta đương nhiên không thể bỏ lỡ."
Nam nhân cũng không rõ có thấy thái độ của Kim Hàn hay không, chỉ thấy hắn mỉm cười, nói: "Xem ra nhị vị vừa mới quyết định muốn đi, vậy chắc là chưa nhận được thiệp mời. Tuy nói lần này thông báo mời giang hồ nhân sĩ tứ phương, mục đích để phô trương thanh thế, nhưng không có thiệp vẫn là không thể tham gia."
"Thiệp mời?" Tiền Tiểu Phi hỏi, "Cái dạng gì? Lấy ở đâu?"
Nam nhân sảng khoái lấy ra một mảnh vải vàng óng ánh, trên mặt dùng chỉ hồng thêu mấy chữ "Cổ Vận sơn trang quyết định đầu tháng mười mở tiệc khánh công, kính mời Tiêu thiếu hiệp."
"Chính là cái này," Nam nhân mỉm cười, "Bất quá đã phát hết, đường đường chính chính có lẽ không lấy được." Ngụ ý chính là Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn chỉ có thể minh thưởng (cướp) hoặc ám thâu (trộm).
Tiền Tiểu Phi lần đầu nhìn thấy loại thiệp mời này, dù là ở thời cổ đại vẫn là quá xa xỉ đi, đều là thêu thủ công, ai! Còn mời khắp võ lâm nhân sĩ, vậy làm bao nhiêu cái a!
Kim Hàn hiển nhiên trấn định hơn Tiền Tiểu Phi, chỉ thản nhiên hỏi: "Ta xem Thiên Bảo trấn chung quanh có rất nhiều giang hồ nhân sĩ, nói vậy đều là muốn tham gia khánh công yến?"
Hiện tại họ đang ngồi trên tầng hai của tửu lâu, có thể nhìn bao quát ngã tư đường phía dưới. Nam nhân nghe vậy chỉ chỉ phía một đám người nhốn nháo trên đường: "Hắc, ta dám cam đoan, mấy người phía dưới kia mười kẻ có tám trên người mang thiệp mời."
Kim Hàn nghe vậy cười cười: "Xem ra huynh đài đang chỉ điểm cho chúng ta?"
"Ta cái gì cũng chưa nói!" Nam nhân vội vàng phủ nhận, rồi lại giảo hoạt cười, "Chính là báo đáp bữa cơm này thôi."
Kim Hàn vốn định chờ đêm xuống sẽ đi cướp, nhưng Tiền Tiểu Phi đã nhìn ra ý định của hắn, chỉ thấy y khinh thường liếc Kim Hàn một cái, nói: "Vẫn là bỏ ngay cái ý định thiếu kỹ thuật ấy đi, xem ta này." Nói xong chạy nhanh như chớp xuống lầu, biến mất trong đám người.
"Đây là...?" Khổng Tiêu nhìn theo bóng dáng Tiền Tiểu Phi rời đi, có chút hiểu khó hiểu.
Kim Hàn cười nhạt, nói: "Tuy ta thích minh thương (ý nói là làm công khai), bất quá bạn ta vẫn có vẻ hợp với ám tiễn (ngược với cái kia, là bí mật mà lấy) hơn."
Khổng Tiêu nháy mắt liền hiểu rõ, xem ra Tiền Tiểu Phi là đi trộm thiệp mời. Nhìn cái vẻ biết-ngay-mà vừa rồi của hắn, xem ra rất tin tưởng vào tay nghề của mình.
Bất quá... Thực tế thế nào, vẫn còn phải xem kết quả đã.
Bên kia Tiền Tiểu Phi còn đang cố gắng, bên này Kim Hàn cùng Khổng Tiêu ngồi đánh giá lẫn nhau. Hiển nhiên cả hai đều thấy người kia không đơn giản như vẻ bề ngoài. Là địch hay bạn? Tại nơi giang hồ phân loạn này, câu hỏi này thật đúng là khó trả lời.
Đánh giá xong xuôi, Kim Hàn đột nhiên mỉm cười, mở miệng nói: "Huynh đài cứ như vậy đem thiệp mời ra, không sợ gặp phiền toái sao?"
"Ngươi là nói các ngươi hay người khác?" Khổng Tiêu cũng cười, "Nếu là các ngươi, ta không đưa thiệp ra các ngươi cũng tự đi tìm, nếu là nói đến người khác..." Khổng Tiêu dừng một chút, ánh mắt lộ ra tia hưng phấn, "Ta còn ngại mấy ngày gần đây quá thái bình mà."
Kim Hàn chợt hiểu, người này đang cố ý khiêu khích hắn, cũng như tất cả những người đã nhìn thấy thiệp mời. Ý hắn là "Thiệp mời ở ngay đây, có bản lĩnh đến lấy!"
Sách, đúng là một kẻ cuồng vọng, Kim Hàn thầm nghĩ trong lòng. Mà đằng sau cuồng vọng thường là thực lực, mà như thế... cũng có nghĩa là nguy hiểm.
Mới nghĩ tới đó, tiếng bước chân Tiền Tiểu Phi đã vang lên. Hắn hoàn toàn không biết hai nam nhân vừa tiến hành một phen "giao lưu" sau lưng mình, mà đang sung sướng vì dễ dàng đắc thủ.
"Thật đúng là, hắn nói trúng mất rồi," Tiền Tiểu Phi hưng phấn ngồi bên Kim Hàn, sau đó từ trong lòng lấy ra một mảnh vải vàng, đặt lên trên bàn, "ta tùy tiện trên đường tìm một người, liền lấy được cái này a!"
Kim Hàn nhìn mảnh vải giống hệt của Khổng Tiêu trên bàn, không nói gì. Xem ra chuyện Tiền Tiểu Phi là móc túi không phải là giả.
Tiền Tiểu Phi vẫn đang chìm trong hưng phấn, Kim Hàn lại đang có phần bội phục Tiền Tiểu Phi, riêng Khổng Tiêu cầm lấy miếng vải trên bàn, cẩn thận quan sát, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ quái.
"Các ngươi... rốt cuộc là ai?"
Kim Hàn nghe vậy lập tức cảnh giác, ánh mắt cẩn trọng nhìn Khổng Tiêu: "Có ý gì?"
"Huynh đài đừng khẩn trương," Khổng Tiêu thấy thế vội nói, "Ta không có ác ý, chính là cảm thấy hứng thú với thiệp mời mà vị thiếu hiệp này lấy về thôi."
Tiền Tiểu Phi thấy thế, tinh thần phấn chấn, hỏi: "Sao vậy, thiệp mời này có vấn đề?"
"Không phải thiệp mời có vấn đề, mà là..." Khổng Tiêu cười khổ, "Nếu ta không nhìn lầm, các ngươi vừa đem thiệp mời của thiên hạ đệ nhất thần thâu 'Diệu Không Không' ... trộm đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro