Chap 8
Bella không đến lớp học nhảy, cô phải mau về nhà vì hôm nay là sinh nhật của Kim Taehyung.
Về đến nhà là cô bắt tay vào chuẩn bị vài thứ đặc trưng và cần thiết cho một buổi sinh nhật. Cô và đầu bếp bận bịu cả buổi chiều. Mặt mũi tay chân đều dính kem, sau cùng cô tự tay cho ra lò chiếc bánh táo làm bằng chocolate trông khá đẹp mắt.
Khi viết lời chúc, cô rất khó xử bởi không biết nên gọi Kim Taehyung như thế nào. Lúc nhỏ có một lần cô gọi hắn là bố và đã bị hắn phản bác. Từ đó trở đi, cô không gọi hắn là bố nữa, hầu như chỉ gọi bằng tên. Nhưng mỗi lần cô mở miệng, bất kể là nói chuyện cùng ai, hắn cũng nhìn sang cô, chú ý quan sát cô, ánh mắt của hắn thật hút hồn.....
Cô lắc đầu thật mạnh như muốn rũ bỏ ánh mắt mê hồn ấy ra khỏi trí nhớ, cẩn thận viết lên chiếc bánh :"Chúc chú sinh nhật vui vẻ".
Đợi cả tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa về, cô mở rượu vang trên bàn rót vào chiếc ly đế cao. Ánh tà dương từ ngoài hắt qua tấm kính cửa sổ, chiếu rọi vào ly vang đỏ sóng sánh. Rượu vang không mạnh nhưng hơi men trong dư vị khá nồng, cảm thấy hơi nóng nực, cô cởi chiếc áo khoác ngoài
Lại một tiếng nữa trôi qua, căn phòng vẫn chìm trong đêm tối, cô nhẫn nại đợi hắn. Chờ đợi từ lâu đã trở thành một thói quen của cô. Sự nôn nóng không yên đã bị mài mòn sau nhiều năm chờ đợi. Cô thấy bản thân mình ngày càng biết kiên nhẫn, ngay cả cơ hội đến một ngày trả thù được những con người kia và tham vọng kiểm soát được Kim Taehyung cũng nhẫn nại từng ngày.
Sao giăng đầy trời, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng xe phía ngoài vọng vào. Bella nhanh chóng châm nến, chạy đến cạnh cây vĩ cầm trên chiếc bàn thủy tinh đặt ở góc sảnh.
Nhờ ánh sáng của những vì sao và những ngọn nến, cô nhìn thấy cái bóng dong dỏng bước vào phòng. Hắn định lên tầng nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật được nến thắp sáng, hắn đứng trầm ngâm hồi lâu.
Nhìn thấy Taehyung ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, cô nhịn cười châm ngọn nến trên chiếc bàn thủy tinh đó, đặt thanh gảy lên hàng dây đàn.
Từng sợi đàn nhảy nhót dưới bàn tay uyển chuyển của Bella, âm thanh du dương, êm dịu, trầm bổng bay lượn quanh ánh nến mờ ảo. Cô chầm chậm đưa ánh mắt về phía người ngồi trên chiếc sofa gần chỗ tay vịn. Hắn xoay xoay ly rượu trong tay, rượu vang đỏ óng ánh... Ánh mắt họ giao nhau, cùng mỉm cười.
Đối với một thiếu nữ mười tám tuổi thì khuôn mặt của hắn tuyệt đẹp, còn một cô gái mười lăm tuổi sẽ thấy đôi mắt hắn ẩn chứa một trí tuệ uyên thâm, cặp lông mày thường chau lại như trầm tư suy nghĩ. Ngũ quan tuyệt đẹp, khuôn mặt không có điểm gì đáng chê trách. Thật hấp dẫn! Ngay cả khi hắn lim dim đôi mắt ẩn chứa nụ cười ác độc, từ con người hắn cũng toát lên sức cuốn hút đầy mê hoặc.....
Nhưng điều thú vị nhất chính là lúc hắn ngồi hút thuốc trên sofa, từ từ nhả khói, đáy mắt để lộ sự cô đơn. Những lúc như vậy cô có thể cảm nhận được sự trống trải trong lòng hắn rồi bất giác đến ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn hít thở bầu không khí quyện chút mùi khói thuốc. Hắn không nói một lời nào với cô, cô cũng không hề hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ ngồi cạnh nhau, khát khao nhận được niềm an ủi tận sâu nơi trái tim của cả hai.
Đàn xong bản nhạc, Bella chậm rãi gác cây đàn xuống rồi bước đến bên hắn. Cô ôm hắn và nhón chân lên thơm nhẹ vào bên gò má của Taehyung, sinh nhật năm nào cũng vậy.
- Sinh nhật vui vẻ.
- Ừ.
Biết hắn về rồi sẽ phải đi ngay, Bella nhấc chiếc áo khoác hắn vắt trên sofa, giúp hắn khoác vào, cài khuy áo cho hắn và nói điều trái với lòng mình
- Cẩn thận một chút.
- Bella.....
Giọng hắn hơi khàn. Hắn nhìn Bella từ đầu đến chân. Từ nhỏ tới lớn, hắn chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt, mái tóc và bàn tay cô, ánh mắt tràn đầy tình thương. Đêm nay, không biết có phải do ngọn nến sáng yếu đã vẽ ra cơ hồ hay không - ánh mắt hắn dừng ở eo và ngực của cô một lúc, đó không phải là cách người cha nhìn con gái. Hắn bỗng hỏi cô.
- Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười lăm.
- Mười lăm.....mới mười lăm.....
Hắn nhắc lại câu của cô, ngữ điệu sâu xa, khó hiểu.
Cô gật đầu, cúi mặt, không dám tìm kiếm thêm gì trong mắt hắn.
Sau khi hắn đã rời khỏi nhà, cô cuộn tròn người trong tấm mền bông trải trên sofa. Nhớ lại ánh mắt hắn trước khi rời đi, toàn thân cô ớn lạnh, cảm giác hoảng loạn, khó hiểu. Tới tận đêm khuya, cô đã rất mệt và buồn ngủ nhưng giấc ngủ cứ chập chờn.
Trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy anh hai của mình, cô túm chặt lấy tay áo anh gọi
- Anh hai ! Đừng bỏ em.
Anh hai ôm lấy cô. Cô có thể nghe rõ nhịp đập đều đều của trái tim anh ấy.
- Em nhớ anh hai lắm!
Giấc mộng này chân thật hơn tất cả những giấc mơ trước đây. Cô ôm lấy anh mình, tựa vào vai anh khóc to
- Em biết, trời sáng anh sẽ đi mất.....đi với cả bố mẹ nữa, em sợ! Sợ lắm.....
- Trên thế gian này không có gì đáng sợ cả! Chúng ta là nhà Swan. Tư chất lãnh đạo vẫn luôn chảy trong huyết quản của chúng ta, em cũng vậy!
Anh hai vỗ vỗ lưng cô cho đến khi cô không còn thấy sợ hãi.
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác có người vuốt ve mặt mình. Cô mở mắt thì thấy hắn đang ngồi cạnh sofa nhìn mình, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chứa đựng thêm nhiều cảm xúc mà cô không bao giờ hiểu nổi, giống ánh mặt trời thiêu đốt biển cả, lúc nóng, lúc lạnh.
Hắn nhè nhẹ vuốt ve mái tóc cô, thủ thỉ
- Từ bố không cần nói ra , ta hiểu ý tứ của con mà. Con là con gái của ta, mãi mãi là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.....
- Chú về rồi.
Cô nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, trong lòng hơi nuối tiếc vì qua sinh nhật hắn rồi.
- Ừ.
- Vậy con về phòng đây.
Nhìn ánh mắt kỳ dị của hắn, cô càng cảm thấy thật thiếu tự nhiên, vội vàng rời sofa, cố gắng rảo bước về phòng.
- Bella.
Cô dừng bước, trấn tĩnh nói.
- Sao ạ?
Hắn bước tới bên cô, đưa tay quấn chặt tấm mền bông trên người cô thêm chút nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, hình như hắn mỉm cười.
- Con có ghét những việc ta đã từng làm hay không?
Bella cười hiền, tôn lên sự thông minh trên gương mặt mình.
- Những gì chú làm là đều có nguyên nhân.
Thấy hắn không nói gì, cô dò hỏi.
- Vậy cháu đi ngủ nhé?
Hắn gật đầu.
Cô không dám dừng bước mà chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại, tựa vào cửa, trái tim loạn nhịp. Bản thân cố nhớ lại toàn bộ những việc đã làm trong ngày hôm nay, có phải cô đã làm gì sai không? Tại sao cô lại có cảm giác hắn bỗng trở nên bí hiểm như vậy?
Nghĩ cả đêm mà vẫn không sao hiểu nổi.
Buổi sáng thức dậy, Bella kéo rèm cửa sổ. Kim Taehyung ngồi bên chiếc bàn thủy tinh với hoa văn trắng được vẽ nên một cách nghệ thuật, đặt cạnh bể bơi, ăn sáng. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên mái tóc nâu sữa ombre của hắn, mang theo màu vàng óng làm toát lên vẻ cao quý khác thường.
Tại sao thế giới thuộc về hắn hầu như chỉ hiện ra cả giang sơn rộng lớn? Còn cô, con người ở cùng một thế giới, không hề có một khoảng hưởng thụ đúng nghĩa của riêng mình. Nhưng suy cho cùng, hoài phí tuổi xuân; nếu hắn không có trên thế gian này, cô đã không thể giống như những bạn gái khác, mặc những chiếc váy tuyệt đẹp, say mê đọc tiểu thuyết tình yêu rồi hòa mình vào câu chuyện, mơ về chàng bạch mã hoàng tử trong tim, mỗi khi tan học lại mong được về nhà.
Quả thật, Kim Taehyung từ nhỏ đã dạy cô rằng: tình yêu chân chính không tồn tại! Chỉ có sự hi sinh và độc chiếm giao thoa giữa nhân loại với nhau. Vì thế chuyện của cô và Jackson hắn cũng không hề biết, hoặc chí ít cô cũng đã làm tốt việc che giấu.
Tiếng kim giây của đồng hồ treo trên tường đánh vào đại não giúp cô tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ mới biết chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ lên lớp. Cô vội vàng chải chuốt đầu tóc, chỉnh trang đồng phục rồi xuống nhà.
Kim Taehyung hình như đang nói chuyện với ai đó trong lúc ngồi đợi cô ở chiếc bàn ăn, cô lại vội đi học nên chỉ chào hỏi qua loa rồi bước đến dùng cho xong đĩa salad để mau đến trường đúng giờ.
Cô ăn xong bữa sáng, bên khoé môi bất cẩn để sót lại chút tương.
- Ông chủ.
Người đứng cạnh hắn cất tiếng gọi nên may mắn, hắn rời mắt khỏi cô.
Đó là trợ lý của hắn, phụ trách việc phân phối trong kinh doanh thuốc tây y, không biết anh ta làm sai việc gì, nghe giọng nói cũng biết anh ta đang nơm nớp lo sợ.
- Cứ làm như ta bảo là được rồi, việc nhỏ như vậy sau này đừng làm phiền ta.
- Nhưng ông chủ Baek từ trước tới nay vẫn là khách quen của chúng ta, hợp tác rất vui vẻ. Tôi đoán lần này hàng của ông ta có thuốc khử trùng vi phạm lệnh cấm chỉ là do nhất thời sơ suất.
Kim Taehyung thấy khó chịu, xua xua tay.
- Cảnh cáo hắn rồi để hắn tự giải quyết đống hàng.
Đầu óc Bella lúc này khá hỗn tạp, hai đầu mày có chút chau lại
Hắn nhìn cô, đưa tay quệt giọt nước sốt bên khoé môi, khẽ hỏi.
- Sao vậy?
Cô hắng giọng, quay sang nhìn Taehyung.
- Còn phải làm như thế thêm bao nhiêu lần?
Hắn nhướng mày nhìn, cô ghé người về cạnh bàn, tay khoanh hờ hững nhàm chán.
- Khách hàng lâu năm - kể đến đầu tiên phải là ông chủ Baek, vì thế cháu không tin ông ta không biết cách thức xử lí công việc của chú. Đơn hàng sai phạm lộ liễu như thế sẽ gây mất uy tín của chúng ta. Ông ta lợi dụng mác 'khách quen' để tiếp tục phi vụ gây lợi nhuận từ việc làm giả cỏ mỹ trong thuốc khử trùng. Việc cũ, tội cũ đều đã nhắm mắt cho qua, lần này dây đến cả bọn cớm.
Hắn chống cắm nhìn cô, ánh mắt một chút ngạc nhiên, một chút thích thú.
- Vậy đốt kho hàng của hắn thì sao?
- Hủy giao dịch vĩnh viễn. Ông ta sẽ không có thêm cơ hội bất cẩn.
Hắn kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt bớt nghiêm nghị nhưng lại thêm nhiều âu lo, hắn có hơi do dự rồi cũng quay lại dặn dò trợ lý những gì cần làm. Tên trợ lý nghe xong vội đi ngay như sợ hắn sẽ đổi ý, còn quay sang nhìn Bella với vẻ hiếu kì, và cả quan ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro