Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buông

Từ ngày hôm đó , cô chẳng thể là chính mình nữa . Cô vẫn cười , một nụ cười mệt mỏi đầy chiếu lệ . Những chuyện đau khổ khiến cô cảm giác như vừa rơi xuống đáy vực mãi chẳng thể qua đi. Hôm nay cũng thế , cô thẫn thờ như người trên mây , chẳng  còn quan tâm thế giới ra sao . Trong bữa ăn , Jihye chán nản dùng thìa khuấy bát canh đã nguội lạnh , mãi cho đến khi có người gọi tên mới giật mình :

- Jihye _ Ông Han đặt thìa xuống bàn , khó hiểu nhìn đứa con gái dường như chẳng tha thiết gì chuyện ăn uống .

- Dạ

- Con làm sao thế ?

- Con có làm sao đâu ạ . Con ổn mà _ Jihye mỉm cười đầy gượng gạo

- Bố có chuyện muốn nói

- Chuyện gì ạ ?

- Bố phải chuyển nơi công tác sang Mỹ , cũng khá lâu đấy nên bố muốn gia đình mình  chuyển qua đó luôn . Ý con thế nào ?

- Con thế nào cũng được ạ

- Nếu con muốn ở lại thì cũng được mà

Jihye nghĩ ngợi một lúc . Ở lại sao ? Cô còn lý do nào để ở lại nữa ư ? Hay nói cách khác cô thực sự muốn thoát khỏi nơi này .

- Không , con sẽ đi _ Jihye ngước lên mỉm cười nhìn bố

- Được , vậy con chuẩn bị đi . Tháng sau chúng ta sẽ đi

Jihye ngồi trên bàn học , cô mỉm cười nhìn những bức ảnh của lớp . Nói là cô chẳng còn chút lưu luyến , thực ra cũng không hẳn . Cô sẽ nhớ lắm hình ảnh các bạn , những kỷ niệm khi cô ở đây , và trong đó còn có cả ký ức về anh . 1 tháng sao ? Thực sự gấp gáp quá .

[ Lớp I năm nhất trường trung học Cheongdamdong ]

- Han Jihyeeeeeee

Jihye đang ngồi học cũng giật bắn mình ném cả bút đi mà ngước lên nhìn .

- Cậu sẽ sang Mỹ sao ? _ HyungSeob từ cửa lớp chạy vào , đập hai tay lên bàn Jihye , ghé sát đầy tra hỏi .

- Tên ồn ào nhà cậu , có thể bé mồm hơn một chút không? _ Jihye vừa thì thầm vừa bịt mồm HyungSeob lại, quay sang đã thấy cả lớp hướng ánh mắt về phía mình.

- Này,cậu đi thật đấy à? _Jihoon từ bàn dưới nghe được tin cũng phải lao ra trước hỏi .

Jihye thở dài nhìn mấy đứa bạn đang tập trung nhìn mình mà gật đầu :

- Ừ , bố tớ chuyển nơi công tác .

Jihye nói xong hướng ánh mắt đến Samuel , thực sự mong cậu ấy sẽ quan tâm mình một chút , chỉ cần hỏi  một câu thôi cũng được . Nhưng mà hoá ra cậu ấy vẫn vô tâm như thế .

Đã gần đến ngày đi nên Jihye bắt đầu dọn dẹp lại đồ trong phòng . Được một lúc lại thẫn thờ ngồi nhìn lọ thuỷ tinh đựng đầy sao giấu sâu trong hộc tủ . Chiếc lọ này , đối với cô vô cùng đặc biệt , là nơi bao niềm vui cô cố gìn giữ , bao nỗi buồn cô cố chôn chặt . Cũng là ngàn hỉ nộ ái ố , hạnh phúc buồn vui của cô từ ngày cô biết mình đã lỡ yêu anh . Cô cũng từng đơn phương anh rất lâu , chỉ vì bướng bỉnh mà mãi mới chấp nhận yêu anh . Những lời cô muốn nói , những lần anh khiến cô vui , làm cô buồn , đều được viết lại và gấp thành những ngôi sao đựng trong này . Đã từ lâu rồi , lọ thủy tinh cũng sắp đầy , cô cũng sắp đi , cô tự hỏi , liệu có nên trao nó lại cho anh không ?

Câu hỏi đó khiến Jihye cứ dằn vặt mãi không thôi . Có những ngày cô ôm chặt chiếc lọ trong lòng mà ngủ thiếp đi . Cứ như vậy , đã gần đến ngày phải đi , cô mới quyết tâm đánh liều một phen .

Dạo này Samuel không có hứng thú với môn thể dục nên cứ đến tiết liền trốn ở lì trên lớp . Jihye biết vậy nên tiết hôm nay đã lấy cớ đau bụng mà xin nghỉ . Cô ôm chặt lọ thuỷ tinh trong lòng , nhẹ nhàng bước đến cửa lớp , nhìn thấy anh tim bỗng như muốn nổ tung , đập thình thịch như tim đứa con gái lần đầu biết yêu , chính là có chút sợ hãi . Tiến gần lại một chút , Jihye sau khi biết người kia đang ngủ mới dám tiến đến đặt lọ trên bàn . Vụng về hậu đậu khiến cô tuột tay làm lọ đập xuống bàn một tiếng rất lớn , may mắn là không vỡ , nhưng đủ làm anh tỉnh dậy .

Samuel đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng động liền ngước lên , thấy người kia đứng trước mặt một chút cử động cũng không dám làm , trong lòng có chút khó hiểu nhưng biểu hiện lại không chút bận tâm .

Jihye thấy Samuel nhìn mình , thực sự sợ hãi  lại gặp biểu hiện lạnh lẽo trên mặt người kia , vô cùng muốn bỏ trốn nhưng nhất cử nhất động đều không thể làm được . Mãi đến khi người kia bỏ ra ngoài , mới có thể thở ra nhẹ nhõm .

Jihye bị bỏng , xui xẻo thế nào lại trúng ngay tay phải khiến cô không thể chép đủ bài nên sau khi khỏi liền mượn vở Justin hoàn thành nốt . Vì vậy hôm nay phải chạy đến phòng thể chất trả lại cậu ấy , ngoài lớp học ra Justin chỉ có thể ở chỗ này .

Justin đang thay đồ trong phòng nghỉ , thấy Jihye khoé miệng bỗng cong lên không sao kiểm soát . Cảm giác hạnh phúc chính là chỉ có thể xuất hiện khi ở trước người mình yêu . Vui vẻ nhận vở từ tay người kia , bỗng nhiên nhìn thấy vết thương lại trở nên lo lắng :

- Jihye , tay cậu làm sao vậy ? _ Justin biểu hiện không vui , cầm tay người kia lên xem xét

- Hôm qua bố mẹ tớ không về , nên tớ tự nấu ăn , có chút không thành công _ Jihye ngượng ngùng trả lời .

Justin thở dài sau đó ấn người kia ngồi xuống bên cạnh , mở tủ lấy đồ sơ cứu , lúc nào cũng chu đáo như thế .

- Lần sau nếu muốn ăn gì có  thể bảo với tớ , tớ sẽ nấu cho cậu , đừng để mình bị thương nữa _ Justin thở dài băng lại vết thương , trong lời dặn dò vừa có ân cần lại vừa có trách móc .

Jihye nhìn Justin băng tay cho mình , cũng có chút động lòng . Cô biết Justin yêu mình . Nhưng mà cô không dám tin . Bởi vì cô không yêu cậu ấy , chỉ có thể làm bạn . Justin tốt như vậy lại chỉ vì đứa phiền hà như cô mà bận lòng , chẳng phải rất tội nghiệp sao ?

- Justin , cậu thích tớ nhiều đến thế sao ? _ Cô như không biết xấu hổ là gì , hỏi một câu nói ra liền thấy ngượng mồm .

- Ừ _ Justin nghe xong bỗng khựng lại nhưng ngay sau đó cũng cười nhẹ trả lời , tiếp tục băng vết thương .

- Tại sao lại thích tớ ?

Justin vừa khít băng xong , nghe được câu hỏi chỉ im lặng cất lại đồ , sau đó cúi xuống buộc lại dây giày cho người kia , luôn vụng về như vậy .

Justin ngước lên nhìn Jihye , chính là vẫn rất muốn nghe câu trả lời . Gương mặt ngốc nghếch kia , lần nữa khiến cậu bật cười .

- Không biết , chỉ là rất thích , không có lý do nào cả .

Jihye nghe xong , không có chút thoả mãn , thở dài một cái .

- Xin lỗi , tớ vẫn còn thích _ Jihye chưa kịp nói xong đã bị người kia dùng ngón trỏ chặn miệng lại , gương mặt có chút đau thương .

- Đừng nói , tớ hiểu .

Jihye thấy được biểu hiện không vui , cũng không muốn hỏi thêm nữa , liền nhanh chóng đứng dậy bảo sẽ về trước .

Bước ra ngoài , Jihye nghe thấy có tiếng trò chuyện từ phòng bên cạnh , giọng nói vô cùng quen thuộc , hình như là Samuel . Cô nhìn qua khe cửa , đoán không sai , là anh . Nhưng người bên cạnh chẳng phải là Nayoung sao . Cô không cam tâm im lặng đứng ngoài nghe , biết đây chính là tọc mạch tò mò , chẳng có gì tốt đẹp , nhưng cô rất muốn nghe .

- Cậu với Jihye sao rồi ?

- Cậu đừng nhắc nữa , phiền phức lắm .

Là như thế sao ? Trước giờ anh đối với cô chỉ có hai chữ "phiền phức" . Câu nói kia không ngờ lại có lực sát thương lớn đến thế . Cô còn chưa khỏi đau đớn lại đến bàng hoàng nhìn Nayoung bất chấp hôn lên môi Samuel , một nụ hôn , rất sâu . Nhưng điều đó lại chẳng làm cô buồn bằng việc anh cứ đứng yên không chút phản ứng . Nếu như anh không yêu Nayoung ? Và nếu như anh còn yêu cô thì anh sẽ để yên mọi chuyện như thế sao ?

Nayoung sau khi hôn người kia liền chạy đi . Jihye đợi Nayoung đi rồi mới quay vào phòng . Thực sự muốn nói rõ ràng với anh một lần. 

Jihye câm nín đứng trước Samuel , không khí ngày một nặng nề , cũng không thể im lặng nhìn nhau mãi như vậy , cô mới lên tiếng :

- Em đã thấy hết rồi .

Samuel không chút bận tâm , hờ hững sắp lại đồ của mình .

- Anh với Nayoung .....

- Đang yêu nhau _ Samuel không nghĩ ngợi thốt ra một câu . Nói xong mới cảm thấy không nên . Anh với Nayoung không yêu nhau , sao lại nói ra ? Bởi vì muốn cô ghen .

Jihye nghe được câu trả lời mình không muốn nghe nhất . Tâm can đau như bị băm ra từng mảnh , lồng ngực bỗng thắt lại , đau đớn bào mòn hủy hoại cả tâm trí .Hoá ra tương tư người cũ lại là một loại chuyện thống khổ như vậy .

Cô hướng ánh mắt vô định về phía góc phòng , nhìn thấy chiếc lọ vô cùng quen thuộc trong giỏ đựng rác , tiến lại gần .

Cô đau đớn  quỳ xuống khi nhìn chiếc lọ mình đem hết lòng trao anh nằm ở nơi nó không đáng phải nằm .

- Tại sao nó lại ở đây ?

-  Mọi thứ về cô tôi đều cảm thấy chán ghét , những  điều về  cô  chỉ  xứng  đáng  bị  ném  đi _ Samuel vô tình nói một câu , không hề để ý đến cảm xúc của người kia .

Cô nhẹ ôm chiếc lọ vào lòng , khóc cạn nước mắt . Anh ngây ra đứng nhìn cô , có chút buồn nhưng không muốn đến an ủi . Chẳng thể khóc nổi nữa , cô gạt nước mắt đứng dậy .

- Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi , cuối cùng thì tôi cũng biết anh chán ghét tôi đến mức nào . Được , từ giờ tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa _ Cô dứt lời liền ném chiếc lọ vỡ tan . Tiếng chiếc lọ rơi xuống mặt đất đau xót như trái tim cô dần vỡ vụn . Hoá ra tình yêu của anh cho cô vẫn luôn mập mờ như thế . Giống như đồ ăn thử trong siêu thị , có thể cho cô , cũng có thể cho người khác , là thứ chẳng đáng tiền .

Một ngày mùa hạ , cô buông tay để anh đi , anh chỉ đứng nhìn . Và giữa một ngày mùa hạ , họ đã đánh mất nhau như thế .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro