Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Thiết Lập ABO, ngược toàn dân, Song Bích hắc hóa (nói thẳng là bị điên). Song Bích + Giang Trừng+ Nhiếp Minh Quyết+ Ngụy Vô Tiện 13 nằm trước Thiên Càn, Kim Quang Dao + Mạc Huyền Vũ + Nhiếp Hoài Tang Hòa Nghi. 


1.

Ngụy Vô Tiện tập trung quan sát trận chiến, đầu lưỡi hơi cuộn lên, chuẩn bị sẵn một tiếng huýt chói tai, nhưng vẫn chưa làm. Hắn mà huýt một tiếng, có thể kích thích lệ khí của hung thi dâng cao, cũng có thể xoay chuyển chiến cục, nhưng người ta sẽ dễ dàng phát hiện ra hắn đang giở trò. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay kia chuyển động nhanh như chớp, bóp gãy xương cổ Mạc phu nhân theo cách vừa ác vừa chuẩn.

Thấy ba người Mạc gia liên tục thất bại, Ngụy Vô Tiện vừa định huýt ra một hơi dài chôn sâu trong cuống lưỡi, thì đúng lúc ấy trên trời truyền đến hai tiếng đàn lanh lảnh.

Hai tiếng đàn tựa như được người ta tiện tay gảy, nghe trong veo kỳ ảo vô cùng, mang theo phong vị mát lành của cơn gió thổi qua rừng thông. Đám yêu ma quỷ quái trong viện đang chém giết hăng say, nghe tiếng đàn này đều đơ ra như tượng.

Mấy thiếu niên Cô Tô Lam Thị nháy mắt đã tươi cười hớn hở như vừa chết đi sống lại. Lam Tư Truy đưa tay lên lau một vết máu trên mặt, chợt ngẩng đầu mừng rỡ gọi: "Hàm Quang quân!"

Vừa nghe hai tiếng đàn xa xôi diệu vợi này, Ngụy Vô Tiện đã xoay người nấp sau hành lang.

Lại một tiếng đàn nữa vang lên, lần này âm điệu hơi cao, xuyên mây xé trời, mang theo hai phần đanh thép. Ba hung thi liên tục lùi bước, đồng thời lấy tay phải bịt tai. Nhưng âm thanh xuyên thấu vật cản của Cô Tô Lam thị sao có thể kháng cự bằng cách ấy, lùi chưa được vài bước, trong đầu chúng đã truyền ra tiếng nổ rất khẽ.

Mà cánh tay trái kia vừa trải một trận ác đấu, nghe tiếng đàn bỗng rủ xuống đất. Tuy ngón tay vẫn cong lại, nhưng cánh tay đã nằm yên không gượng dậy nổi.

Ngụy Vô Tiện trốn tránh, không phải hắn sợ, mà linh tính mách bảo hắn, mười ba năm qua có chuyện gì đó rất quan trọng đã diễn ra. Hiện tại hắn cũng không có khả năng đấu với Lam Vong Cơ, mười ba năm trước Di Lăng Lão Tổ có thể, nhưng Mạc Huyền Vũ hiện tại thì không thể. Lam Vong Cơ hiện tại chỉ cần một tay là có thể bóp chết hắn.Ngụy Vô Tiện hiện tại chưa muốn chết. Hắn phải về Vân Mộng, hắn nhớ sư muội nhà hắn, không biết sau khi hắn chết, sư muội có nhớ hắn không? Mà thôi đi, hắn không có can đảm đối mặt với Giang Trừng, dù sao, hắn nợ Giang Trừng rất nhiều. Không, hắn về bồi tội với sư muội, cùng lắm hắn làm trâu làm ngựa, làm bảo mẫu chăm sóc con cho Giang Trừng. Không cùng người trong lòng bách niên hảo hợp được thì hắn ở bên chăm sóc con của người ấy. Thân là một Thiên Càn, chắc Giang Trừng đã cùng một cô nương thanh tú kết thành đạo lữ, sinh năm tám đứa con đi. Thân thể này là một người cực kỳ bình thường, là một Hòa Nghi. Dù sao mười ba năm trước, hắn cũng là một Thiên Càn mạnh mẽ, giờ lại tha hương tới mức làm Hòa Nghi.

Lam Tư Truy cúi người, phủi lớp bụi bẩn dính trên người, cúi người hành lễ với Lam Vong Cơ.

"Hàm Quang Quân."

Trong mắt Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chính là một xác chết biết đi, bởi vậy khi còn cầu học, hắn rất thích trêu chọc y. Có khi hắn rủ Giang Trừng cùng làm, nhưng chẳng hiểu tại sao, tên mặt liệt lại rất ưu ái hắn. Lam Vong Cơ cực kỳ thích phạt Giang Trừng, lỗi hắn phạm, toàn là sư muội nhà hắn gánh. Haizz, càng nhìn Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại càng nhớ Giang Trừng.

"Hàm Quang Quân, chủ mẫu không ở cùng người sao?"

Vừa mới quay đầu, nghe tên nhóc Lam Gia hỏi Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện giật mình nhìn lại. Nhiều năm vậy, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần có phu nhân rồi à? Nhưng mà, Chủ mẫu Lam Gia, vì cái gì lại ở chung với Lam Vong Cơ. Đừng nói với hắn, hai tên Lam gia, cưới chung một vợ nha. Không ngờ Lam gia nhã chính như vậy, lại chơi lớn như vậy. Cũng đúng đi, dù sao Lam gia sở hữu cùng lúc hai Thiên Càn, mà Địa Khôn hiếm hoi như vậy, hai huynh đệ họ cùng cưới một người cũng không có gì lạ. Hay là Lam Hi Thần chết rồi, Lam Vong Cơ lên làm Tông Chủ. Này nghe hợp lý hơn việc hai huynh đệ Lam Gia cùng cưới một người, dù sao Lam gia còn đó một lão cổ hũ, cực kỳ cổ hũ. Ai mà tài giỏi tới mức giết được Trạch Vu Quân nhỉ?

Ngụy Vô Tiện quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ, thiên kim nhà nào xui xẻo lại bị gả đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không muốn nghe Lam Vong Cơ trả lời.

Dù sao tên đó tích chữ như vàng (thật ra trong mặt Ngụy Vô Tiện là bị khuyết tật ngôn ngữ), ở đây cũng không có Lam Hi Thần, ai gảnh đâu mà dịch tiếng người sang tiếng người.

2.

Chọn đại một con lừa ở Mặc Gia Trang, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

Rõ ràng chỉ là một con lừa thôi, nhưng lại chỉ ăn cỏ non mơn mởn còn đọng sương sớm, cọng nào hơi úa vàng một chút là bỏ ăn. Đi ngang qua một gia đình làm nông, Ngụy Vô Tiện lén trộm ít rơm cho nó ăn, nó nhai được vài cái là nhổ ra, còn dữ dội hơn người ta nhổ nước bọt. Ăn không ngon là đứng ỳ ra không chịu đi, phát cáu là đá hậu, Ngụy Vô Tiện mấy lần suýt bị nó đá trúng. Chưa kể tiếng kêu còn cực kỳ khó nghe nữa.

Ngụy Vô Tiện hết cách, đầy vừa kéo vừa đẩy con lùa ngốc này lên núi Đại Phạn.

Muốn lên núi phải men theo sơn đạo bắt đầu từ trấn, Ngụy Vô Tiện đạp con lừa chậm như rùa bò đi lên sườn núi. Đi một lúc, hắn thấy vài người đi thành hàng xuống núi với vẻ mặt ủ rũ. Con mồi khó chơi lắm sao? Sao người nào người nấy ủ rũ dị. Mà kệ đi, cũng không liên quan tới hắn.

Hắn vừa vặn bỏ lỡ mất câu oán thán vang trời kế tiếp của đám người kia:

"Đời ta chưa gặp ai ngang ngược đến thế mà!"

"Gia chủ của một gia tộc lớn nhường ấy, mà còn đến đây giành một con thực hồn sát với chúng ta hả? Hồi trẻ không biết hắn đã giết bao nhiêu con rồi!"

"Biết làm sao được, ai bảo người ta là tông chủ. Đắc tội nhà nào chứ đừng đắc tội Giang gia, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Trừng. Thu dọn đồ đạc đi, xem như gặp xui xẻo vậy!"

"Giang Trừng này, khoa trương như vậy làm gì? Năm đó, nếu không phải Trạch Vu Quân bảo hộ hắn, hắn có thể an ổn với tiên môn bách gia sao?"

"Các ngươi ngậm miệng đi, để người Lam gia hay Giang gia nghe được thì không hay đâu. Giang Trừng ở đây, Hàm Quang Quân cách cũng không xa đâu. "

Nhóm người có già có trẻ, người trẻ thì khinh thường, người già thì lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện đi sâu vào trong rừng, một hồi lại nghe tiếng kêu cứu.

Đang muốn thử nhờ hắn tìm người đến giúp, thì một loạt tiếng động rẽ cành đạp lá nhẹ nhàng tiến lại gần, một thiếu niên mặc áo nhẹ nhạt màu hiện ra giữa núi rừng tối đen.

Vị tiểu công tử ấy giữa chân mày điểm một nốt chu sa, đẹp đến mức có phần cay nghiệt, tuổi còn rất trẻ, cũng xấp xỉ Lam Tư Truy, vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai. Lưng cậu ta đeo một ống tên và một thanh trường kiếm rực rỡ ánh vàng, tay cầm trường cung, trên ngực áo thêu một đóa hoa mẫu đơn trắng khí thế phi phàm, tinh xảo tuyệt vời, chỉ vàng lấp lánh trong bóng đêm.

Ngụy Vô Tiện thầm than một tiếng: "Lắm tiền!"

Đây nhất định là vị tiểu công tử nào đó của Lan Lăng Kim thị. Chỉ có Kim thị mới lấy mẫu đơn trắng làm gia văn, tự ví mình với quốc sắc, là vua trong các loài hoa, âm thầm tâng bốc mình thành vua trong tiên giới; lấy chu sa điểm trán, có nghĩa là "Khai mở trí tuệ, tỏ rõ ý chí, ánh đỏ rọi sáng thế gian".

Tiểu công tử này đang dựng cung lên muốn bắn, lại thấy Phược tiên võng tóm được người, sau cơn chán nản bỗng chuyển sang mất bình tĩnh: "Lần nào cũng là lũ đần độn các ngươi. Trong ngọn núi này có hơn bốn trăm tấm phược tiên võng, còn chưa bắt được con mồi nào đã bị các ngươi giẫm hỏng hơn mười cái rồi!"

Ngụy Vô Tiện vẫn cứ nghĩ: "Lắm tiền!"

Một tấm Phược tiên võng đã có giá trên mây, thế mà cậu ta bố trí hơn bốn trăm tấm một lúc, gia tộc chỉ hơi nhỏ một chút thôi nhất định đã tán gia bại sản, không hổ danh Lan Lăng Kim thị. Nhưng lạm dụng Phược tiên võng như vậy khác nào muốn bắt người, đâu phải là săn đêm, rõ ràng muốn đuổi người, không cho kẻ khác có cơ hội chia một chén canh. Xem ra nhóm tu sĩ trước đó bỏ chạy không phải vì con mồi khó xơi, mà bởi danh môn khó chọc.

Nhà giàu thì giỏi lắm sao? Sư muội nhà ta có thể giàu hơn nữa kìa.

Tất nhiên lời này, hắn chỉ dám nghĩ trong đầu. Dù sao giờ Giang Trừng cũng là Tông chủ một gia, hắn như vậy, là thấy sang bắt quàng làm họ. Chưa kể, sao nhìn tên nhóc này cứ thấy quen quen..

Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi khoanh chân trên lưng con lừa hoa, nó vừa nghe thấy tiếng khóc này liền run rẩy đôi tai dài, bất thình lình nhảy tọt ra ngoài.

Nhảy tọt ra ngoài lại còn kêu một tiếng rõ dài, nếu không phải tiếng kêu quá khó nghe, thì với cái khí thế anh dũng không đỡ nổi này, nói đây là là một con tuấn mã chạy ngàn dặm cũng tuyệt đối không sai. Ngụy Vô Tiện không kịp trở tay, bị nó hất từ trên lưng xuống, suýt nữa ngã sứt đầu mẻ trán. Con lừa hoa đầu to quá mức xông về phía thiếu niên nọ, dường như tin chắc mình có thể dùng đầu húc bay cậu ta. Thiếu niên kia vẫn còn đang lắp tên, lúc ấy đang giương cung về phía nó, Ngụy Vô Tiện không muốn chưa chi đã phải tìm một vật cưỡi mới, bèn cuống quít túm thật chặt dây cương của nó. Thiếu niên kia nhìn hắn hai cái, bỗng dưng tỏ vẻ kinh ngạc, từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành khinh thường, bĩu môi nói: "Thì ra là ngươi!"

Giọng điệu này ẩn chưa hai phần kinh ngạc tám phần ghét bỏ, Ngụy Vô Tiện nghe xong chớp mắt không ngừng. Thiếu niên kia lại nói: "Sao, bị đuổi về quê rồi ngươi phát điên luôn hả? Tô trát thành cái mặt quỷ này mà gia đình cũng dám thả ngươi chạy rông cho người ta thấy!"

Hình như hắn vừa nghe thấy điều gì đó lạ thường?!

Lẽ nào – Ngụy Vô Tiện vỗ đùi. Lẽ nào cha của Mạc Huyền Vũ không phải gia chủ môn phái tạp nham nào đó, mà chính là Kim Quang Thiện tiếng tăm lẫy lừng?!

Thật sự, hắn có nên ngửa mặt cười lớn không? Kim Quang Thiện, mau đội mồ sống dậy mà nhìn con trai ngươi bị ta chiếm xác nè...

Thiếu niên kia thấy hắn ngẩn người, trong lòng ngán ngẩm, nói: "Còn không mau cút đi! Nhìn thấy ngươi đã đủ mắc ói rồi! Đoạn tụ chết tiệt."

Tính theo vai vế, Mạc Huyền Vũ chưa biết chừng còn là trưởng bối của thiếu niên này, có thể là chú bác gì đấy, thế mà lại bị một tên tiểu bối lăng nhục. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cần đáp trả, dẫu không vì bản thân cũng phải vì thân xác của Mạc Huyền Vũ: "Đúng là có mẹ sinh mà chẳng có mẹ dạy."

Vừa nghe câu nói này, ngọn lửa giận dữ chợt lóe lên trong đôi mắt thiếu niên rồi vụt tắt. Cậu ta rút trường kiếm trên lưng, âm u hỏi: "Ngươi – nói cái gì?"

Thân kiếm rực rỡ ánh vàng, chính là một thanh bảo kiếm thượng phẩm hiếm có, rất nhiều gia tộc dốc sức cày cuốc cả đời cũng chưa chắc có thể chạm vào nó. Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn kỹ, bỗng cảm thấy thanh kiếm trông quen quen. Nhưng hắn đã từng gặp vô số bảo kiếm thượng phẩm tỏa ra kiếm quang vàng chói, cho nên vẫn chưa suy nghĩ kĩ, mà tạm thời xoay xoay một cái túi vải nhỏ trong tay.

Đây là một cái túi khóa linh mà hôm trước hắn lượm lặt mấy mảnh phế liệu tạm thời chắp vá ra. Thiếu niên kia bổ kiếm về phía hắn, hắn rút từ túi khóa linh ra một mẩu giấy nhỏ đã cắt sẵn thành hình người, xoay người né tránh, trở tay vỗ đánh "bộp" một cái lên lưng đối phương.

Động tác của thiếu niên kia đã rất nhanh rồi, nhưng Ngụy Vô Tiện quen làm mấy trò kiểu như ngáng chân dán bùa lên lưng người ta, nên thao tác còn nhanh hơn nhiều. Thiếu niên kia chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần, sau lưng nặng trĩu, toàn thân mất khống chế ngã úp sấp xuống đất, kiếm cũng loảng xoảng rớt xuống bên cạnh, cố gắng thế nào cũng không bò dậy nổi, cứ như bị núi Thái Sơn đè đầu. Nằm úp sấp trên lưng là một âm hồn chết vì tham ăn, ép chặt cậu ta đến ngạt thở. Tiểu quỷ tuy yếu ớt, nhưng đối phó với một tên nhóc thì chẳng khó khăn gì. Ngụy Vô Tiện nhặt kiếm của cậu ta lên, nhắc nhắc tay, rồi vung kiếm chặt đứt phược tiên võng bên trên.

Thiếu niên này chống tay xuống mặt đất, thử vài lần cũng không bò dậy nổi, mặt mũi đỏ bừng, cắn răng dọa: "Nếu không chịu thu về ta sẽ mách cậu, ngươi cứ chờ chết đi!"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Vì sao là cậu mà không phải là cha? Cậu ngươi là vị nào thế?"

Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói, ba phần lạnh lùng bảy phần âm trầm:

"Cậu nó là ta, ngươi còn gì muốn trăn trối?"

3.

Vừa nghe thấy giọng nói này, máu trên người Ngụy Vô Tiện dường như đều xộc thẳng lên đầu, kế đó rút đi sạch sẽ. Cũng may trên mặt hắn vốn là một màu trắng bệch, có trắng hơn chút ít cũng không có gì lạ thường.

Một thanh niên áo tím lững thững đi tới, vận áo nhẹ tay bó, bàn tay đặt lên chuôi thanh bội kiếm, bên hông đeo lơ lửng một chiếc chuông bạc, mà lúc bước đi lại không nghe tiếng chuông reo.

Thanh niên này mày mảnh mắt hạnh, tướng mạo tuấn mỹ sắc sảo, ánh mắt âm trầm bốc lửa, mơ hồ ẩn chứa ý định công kích, nhìn người mà cứ như phóng ra hai tia chớp lạnh. Khi chỉ còn cách Ngụy Vô Tiện hơn mười bước, hắn dừng chân lại, vẻ mặt sắc lẻm như tên lắp vào cung, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, toàn thân toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn.

"Cậu..."

Giang Trừng, sư muội của hắn. Không ngờ, sau mười ba năm, hắn lại gặp trong hoàn cảnh này. Nếu cậu của thiếu niên Lang Lăng Kim Thị này là Gang Trừng, vậy... đứa nhỏ này, là con của sư tỷ.

Hắn... đang làm cái gì vậy? Mắng con của sư tỷ, vừa mới trở về đã đắc tội Giang Trừng? Lúc còn ở Mạc Gia Trang, hắn còn muốn làm trâu làm ngựa cho Giang Trừng mà. Chết tiệt.

Kim Lăng nhìn "Mạc Huyền Vũ" ủ rũ, tự tát mình mấy cái, cảm thấy tên này điên rồi, không cần nhóc đánh gãy chân nữa. Tích chút đức cho cậu mình cũng tốt. Tự động nhích người đến gần Giang Trừng, cậu thì thầm bên tai.

"Cậu, tên này điên rồi, tha cho hắn đi."

Giang Trừng im lặng không trả lời, nhìn chầm chầm vào Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra, ngẩn đầu nhìn về phía Giang Trừng.

"Ta..."

Hắn chưa kịp nói gì, một luồng kiếm khí dài mảnh trong suốt sáng long lanh như băng đọng đã đánh tới.

Trong bách gia, thanh kiếm này có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, Ngụy Vô Tiện đã vô số lần lĩnh giáo uy lực của nó khi kề vai chiến đấu cũng như khi đối đầu với y. Chuôi kiếm dùng bạc nguyên chất rèn bằng phương pháp luyện chế bí mật, thân kiếm mỏng dính, trong veo thấu sáng, tỏa ra hàn khí thanh khiết, lại chém sắt như chém bùn. Bởi vậy thanh kiếm thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, tựa như có tiên khí phiêu dật, nhưng thực ra rất nặng, hạng ất ơ thậm chí còn không thể vung kiếm.

Đó là "Tị Trần".

Giang Trừng rời mắt khỏi Ngụy Vô Tiện, nhìn về hướng kiếm đánh tới. Hắn lắc đầu, mím môi, rồi thở dài một hơi. Nhanh vậy đã tìm tới.

"Giang Trừng."

Đôi ủng trắng nọ đi vòng qua Ngụy Vô Tiện, thong thả tiến lên ba bước. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu bò dậy, trong một thoáng đi lướt qua nhau, dường như hai bên vô tình đối mặt với nhau trong giây lát.

Người ấy tắm mình trong ánh trăng như lụa, lưng đeo một cây thất huyền cầm, thân đàn hẹp hơn so với loại cổ cầm bình thường, toàn thân đen nhánh, màu gỗ dịu mắt.

Nam tử này thắt một dải khăn buộc trán vân mây, da thịt trắng nõn, vô cùng tuấn tú trang nhã, như mài dũa đẽo gọt. Màu mắt y rất nhạt, tựa như ngọc lưu ly, khiến cho ánh mắt của y có vẻ thờ ơ quá mức. Sắc mặt lạnh như sương tuyết, phong thái nghiêm nghị đến gần như cứng nhắc, dù trông thấy khuôn mặt tô vẽ như hề của Ngụy Vô Tiện vẫn không chút gợn sóng.

Từ đầu đến chân không nhuốm một hạt bụi, cẩn trọng tỉ mỉ, không tìm ra chỗ nào sơ hở thất lễ.

Điều khác lạ duy nhất, là bên hông y lại treo một chiếc chuộng bạc, rất giống cái Giang Trừng đang mang.

"Ta nhớ chỉ cho ngươi ở dưới trấn."

Giọng nói của Lam Vong Cơ mang đầy sự chiếm hữu và uy quyền, Ngụy Vô Tiện nghe mà nổi hết da gà. Sau nhiều năm, Lam Vong Cơ dám nói với Giang Trừng giọng điệu này? Sao vậy, với tính cách của Giang Trừng, phải phản bát lại chứ. Nhớ năm đó, hắn chỉ trêu chọc Giang Trừng một chút, sư muội liền cầm kiếm rượt đánh hắn.

Nhưng...

Giang Trừng chỉ lạnh nhạt quay người đối diện Lam Vong Cơ. Khác hẳn khí thế vừa rồi, Giang Trừng trông như thể rất quen với chuyện này. Gương mặt cả hai không có cảm xúc, nếu không phải quen Giang Trừng từ nhỏ, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ sư muội hắn bị lây bệnh của Lam Vong Cơ.

Cùng lúc này, hai tiểu bối ở Mạc Gia Trang cũng đuổi theo tới, khôm người, cúi đầu hành lễ với Giang Trừng.

"Chủ Mẫu."

Bọn họ đồng thanh, giọng nói thanh thót, hành động hoàn toàn đúng chuẩn mực. Ngụy Vô Tiện há hốc mồm, lùi vài bước về phía sau. Từ khi nào? Từ khi nào mà Giang Trừng trở thành Chủ mẫu Lam Gia?

END

Hừm... Một bộ mới, khoảng chừng 5 chap, sẽ là bộ mình ưu tiên trong thời gian tới. Hẹn mọi người vào tháng 7 tới. Truyện sẽ cập nhật vào tháng 7: Khó họa nụ cười (đã viết được ½), Có một Bạch Vô Thường hay vận Tử y, Tâm ma, và hoàn thành bộ này.

Dựa trên bộ Kim Ốc mà mình rất thích, nếu mọi người cảm thấy khó chịu, mình sẽ xóa truyện. Vì mời chương đầu, nên đa phần đều là nguyên tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro