2.
"Nâng ly ~"
Để kỷ niệm 1 năm thành lập nhóm nhảy , tất cả mọi người cùng nhau tụ tập tại nhà tôi, tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm.Mà tôi cũng lấy thân phận 'cố vấn' tham gia vào bữa tiệc chúc mừng, tôi không thích uống rượu cho nên uống mấy ngụm liền buông ly rượu xuống, nhìn mọi người trong nhóm nhảy múa theo âm nhạc.
"Cậu thế nào rồi? Hãy cẩn thận đừng uống quá nhiều. "Mã Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh tôi, đồng thời nói chuyện với tôi, lặng lẽ đẩy chén rượu ra, sau đó đem một chén trà đặt ở trước mặt tôi.
Quen biết một thời gian, hình như cậu ấy trở nên chững chạc, tuy rằng vẫn sẽ cùng các thành viên đánh nhau ầm ĩ, nhưng lại càng trở nên biết quan sát trạng thái của mọi người, sau đó lại đi trợ giúp mọi người, mà trong đó cũng bao gồm cả tôi.Trong một thời gian, tình trạng sức khỏe của tôi rất kém, chỉ có thể nghỉ ngơi ở nhà, về cơ bản không thể đi ra ngoài. Mà Hách Tịnh Di bởi vì bận rộn công việc cũng không thể luôn luôn ở cạnh tôi . Mà Mã Ngọc Linh thì gánh vác trách nhiệm này, lúc Hách Tịnh Di không ở nhà liền đến chăm sóc tôi. Mặc dù bây giờ tôi đã hồi phục nhưng Mã Ngọc Linh vẫn theo thói quen chú ý đến tình trạng của tôi, không cho tôi chạm vào quá nhiều thứ ảnh hưởng đến sức khỏe.
"Ôi Mã Ngọc Linh! Đừng cưng chiều Vương Duệ Kỳ như vậy được không! Cậu ấy không phải là một đứa trẻ ba tuổi!" Hách Tịnh Di vốn đang ở một bên nhảy nhót nhìn thấy hành động của Mã Ngọc Linh, liền thuận miệng nói với Mã Ngọc Linh một chút.
Với tính cách trước kia của Mã Ngọc Linh, cậu ta nhất định sẽ lập tức đứng lên chạy tới cùng Hách Tịnh Di 'đánh nhau', nhưng mà cậu ấy hiện tại cũng không có, chỉ cười cười sau đó tiếp tục cùng tôi nói chuyện.
"Đói không?Cậu có muốn ăn gì không? Mình sẽ lấy nó cho cậu. "
"Không có việc gì, tôi không đói cậu mau đi chơi với mọi người đi,mọi người đều đang tìm cậu." Tôi chỉ chỉ cách đó không xa, đám người kia đang lớn tiếng hô to tên Mã Ngọc Linh.
"Được rồi, vậy cậu có chuyện gì nhớ gọi mình, đừng uống quá nhiều rượu biết không?" Mã Ngọc Linh sờ sờ đầu ta, mới đứng dậy rời đi.
Không biết là bởi vì uống rượu hay là bởi vì Mã Ngọc Linh sau khi sờ đầu tôi, ngón tay không cẩn thận chạm vào chóp tai tôi, mà lúc này lỗ tai của tôi lại nóng lên, may mà mọi người vì tạo ra bầu không khí giống như ở câu lạc bộ đêm, cố ý đem ánh đèn trong phòng chỉnh tối, nếu là ở trong hoàn cảnh sáng ngời, nhất định có thể nhìn thấy hai tai đỏ bừng.Vì để cho mình tỉnh táo lại, tôi cầm lấy chén lấy trà định dùng trà để hạ nhiệt, không biết tôi lại không cẩn thận lấy nhầm ly rượu vừa rồi bị Mã Ngọc Linh đẩy ra xa, một hơi uống sạch ly rượu. Vốn tửu lượng cũng không tính là tốt, dưới tình huống tôi bị mình cưỡng rót một ly rượu như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, cuối cùng ngủ trên sô pha.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ nhận thấy rằng ai đó đang nhẹ nhàng lắc cơ thể của tôi, có người bên tai gọi tôi. Nhưng dưới tác dụng của rượu, tôi vẫn khó có thể mở mắt mình, nhưng dần dần các giác quan của tôi bắt đầu hoạt động, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh trông rất yên tĩnh, chỉ có một người nhẹ nhàng kêu lên tên tôi, người này ban đầu lắc vai tôi bằng tay, sau đó đặt tay lên má tôi, bàn tay của người này rất ấm áp và tôi cũng bởi vì máy lạnh thổi tới có chút lạnh nên khi chạm vào mặt tôi không tự giác tiến về phía trước. Có lẽ là nhìn thấy phản ứng của tôi, đối phương khẽ cười một tiếng, bàn tay dán lên mặt tôi còn nhéo nhéo hai má tôi, sau đó nói tiếp:
"Sao say rượu còn đáng yêu như vậy a... Điều này làm cho tớ chịu không được a..."
Lúc này tôi cảm nhận được bàn tay của đối phương vuốt ve má tôi, đồng thời ngón tay cái còn hơi cọ môi tôi. Đối phương dần dần hướng tôi tới gần, mà ngay khi mặt đối phương cách tôi một đốt ngón tay , tôi mở hai mắt ra mới rốt cục thấy rõ người trước mặt là Mã Ngọc Linh.
"Tỉnh rồi?"Mã Ngọc Linh thấy tôi tỉnh lại cũng không né tránh mà vẫn như cũ bảo trì ở cự ly gần cùng tôi đối thoại.
"Ừm, tỉnh rồi, vậy cậu đang làm gì vậy?" Mặc dù như thế, tôi không đẩy cậu ấy ra cũng vẫn duy trì khoảng cách này nhìn đối phương.
"Nếu mình nói mình muốn hôn cậu, cậu sẽ tránh đi chứ?" Mã Ngọc Linh không hề che dấu đem suy nghĩ của mình nói ra, làm cho tôi có chút kinh ngạc bất quá nhìn đôi mắt chân thành của đối phương, xem ra cậu ấy cũng không nói đùa.
"Nếu mình từ chối,cậu sẽ để cho mình tránh sao ?"
"Không" Nói xong, Mã Ngọc Linh càng gần hơn một chút, chỉ cần tới gần một chút sẽ hôn đến môi tôi.
"Những người khác đâu?"
"Đi về, còn có người ngủ thiếp đi."Lúc này Mã Ngọc Linh có thể nói là dán vào môi tôi khi đang nói chuyện, xem ra mặc kệ tôi nói cái gì cậu ấy cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
"Cậu hẳn là không có uống say chứ." Đến cuối cùng tôi muốn biết đối phương có thanh tỉnh hay không, dù sao tôi cũng không muốn cùng một quỷ say rượu hôn môi.
"Không có, ý nghĩ muốn hôn cậu từ lúc mới biết cậu đã có." Mã Ngọc Linh cười cười nói, xem ra cũng không phải là hành vi mượn rượu làm càn.
"Được rồi, cậu đã thành công thuyết phục mình" Nói xong, tôi liền kéo cà vạt trên người cậu ấy và hôn lên.
Có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của rượu, đôi môi kề sát đồng thời bản thân còn chủ động đem hai tay để lên vai Mã Ngọc Linh càng thêm kéo gần khoảng cách của nhau. Rõ ràng bên cạnh còn có người đang ngủ say, bất kỳ lúc nào đều có thể bị người khác phát hiện nhưng vẫn không ngăn cản được dục vọng chiếm hữu muốn thông qua hôn môi để thể hiện tình yêu của mình.Nụ hôn sâu dài khiến tôi cảm thấy có chút thiếu oxy, nhẹ nhàng đẩy cậu ấy ra muốn hít thở không khí trong lành, nhưng rất nhanh lại bị Mã Ngọc Linh dùng miệng chặn lại, có thể thật sự nhịn quá lâu đi tôi có thể cảm nhận được Mã Ngọc Linh thật sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, giống như mãnh thú gặm nhấm đôi môi của tôi, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng đến ngày hôm sau môi mình sẽ sưng lên thành xúc xích. Bất quá dưới thế tấn công mãnh liệt của đối phương lại mang theo một tia ôn nhu, Mã Ngọc Linh lấy tay khẽ nâng gáy tôi, làm cho cổ tôi cảm thấy thoải mái hơn. Nhận thấy tôi sắp thiếu oxy, cậu ấy sẽ rời đi một chút để cho tôi thở.Nhưng nó thực sự chỉ là một chút.
"Ách ách ách, lại thêm một ly..."
Vốn dĩ Hách Tịnh Di đang an phận ngủ ở một bên đột nhiên phát ra tiếng động, cũng cắt đứt hành động của chúng tôi. Tôi nhìn thoáng qua Hách Tịnh Di lại nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh đều là người đang ngủ say. Vì thế lúc Mã Ngọc Linh còn muốn tiến lên, tôi đưa tay chặn miệng cậu ấy lại, sau đó tiến đến bên tai cậu ấy nhẹ giọng nói:
"cậu không phải là người của mình sao?"
"Đi vào phòng của mình."Nghe được lời tôi nói, Mã Ngọc Linh không nói hai lời liền ôm tôi lên, đột nhiên bị nâng lên làm cho tôi thiếu chút nữa phát ra tiếng thét chói tai, hai tay vội vàng ôm chặt Mã Ngọc Linh để cho cậu ấy ôm mình vào phòng. Nhưng mãi cho đến khi tôi bước vào phòng, tôi mới thấy mình như thể tôi đã dẫn sói vào phòng.
"Lần này mình thật sự sẽ không bỏ qua cho cậu" Mã Ngọc Linh đặt tôi lên giường, vừa mở cà vạt của mình ra vừa cúi người áp sát lỗ tai tôi nói.
"Chờ đã... Chẳng lẽ cậu muốn... Chúng ta không phải là quá nhanh sao ?" Hai tay tôi đặt lên vai Mã Ngọc Linh, cố gắng ngăn cản hành động của cậu ấy muốn tiếp tục hôn tôi.
"Hả? Được rồi, tớ đã nói rồi, tớ đã chờ đợi từ rất lâu" Đồng thời, tay Mã Ngọc Linh từ vạt áo của tôi duỗi vào, khẽ vuốt ve eo tôi .
"MÌnh uh... Mình coi cậu như một chị em tốt... Cậu uh... Cậu thật sự có muốn mình hay không..." Đụng chạm thắt lưng làm cho tôi không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, nhưng lý trí vẫn để cho tôi vươn tay ngăn cản Mã Ngọc Linh tiến thêm một bước nữa.
"Chẳng lẽ, cậu không nghĩ tới muốn tiến xa hơn cùng mình sao?" Mã Ngọc Linh cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở ngón giữa và ngón áp út.
"Được rồi, cậu lại thành công trong việc thuyết phục mình"
Tôi dùng sức xoay người áp đảo Mã Ngọc Linh bên dưới, còn mình thì ngồi trên người cậu ấy. Tôi cúi người kề sát vào cơ thể người bên dưới dùng môi cọ khẽ vào môi Mã Ngọc Linh, hai tay cởi nút áo sơ mi đồng thời cũng hạ xuống một nụ hôn trên làn da trắng nõn của cậu ấy.
Mỗi khi tôi cởi ra một nút áo, có thể cảm nhận được thân thể Mã Ngọc Linh đang run rẩy, khi tôi hôn đến cơ bụng tôi có thể nghe được cậu ấy hít sâu một hơi làm cho cơ bụng càng thêm rõ ràng. Không hiểu sao phát hiện bộ vị mẫn cảm của đối phương trong đầu nhất thời xuất hiện các loại ý nghĩ xấu. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cậu ấy có chút né tránh, xem ra là cảm thấy xấu hổ. Phản ứng này làm cho tôi không khỏi lộ ra nụ cười, càng dấy lên nhiều ý nghĩ muốn khi dễ. Vì thế tôi lại cúi đầu tiếp tục hôn lên bụng quả nhiên người dưới thân lại lần nữa phát ra tiếng thở dốc đứt quãng. Nhưng mà ngay khi tôi vươn đầu lưỡi khẽ liếm cơ bụng cậu ấy rốt cục chịu không nổi đẩy tôi ra, sau đó lại đem tôi áp đảo trên giường, lúc này hai mắt Mã Ngọc Linh tràn ngập dục vọng nhìn chằm chằm tôi.
"Mình nói a Vương Duệ Kỳ, có phải cậu đang đùa với lửa không?" Tay Mã Ngọc Linh khẽ vuốt ve mặt tôi, ngón tay cái lại giống như vừa rồi cọ cọ môi tôi.
"Chẳng lẽ không phải cậu bắt đầu trước sao?"Tôi kéo tay cậu ấy, học cách người nọ lúc nảy hôn tay tôi, liếm giữa ngón giữa và ngón áp út của cậu ấy.
"Được rồi, mình nhận thua" Nói xong, Mã Ngọc Linh liền tiến lại gần hôn lên.
"Tiểu Vương, đã đến lúc rời giường rồi."
Nghe thấy có người đang gọi mình, tôi cau mày chậm rãi mở hai mắt, chỉ thấy Mã Ngọc Linh vẫn nở nụ cười sáng lạn như trước, đang nằm nghiêng bên cạnh nhìn mình.
"Ừm... Mấy giờ rồi..." Không chịu nổi buồn ngủ, tôi xoay người vùi đầu vào trong ngực Mã Ngọc Linh, muốn tránh né ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
"Hơn 10 giờ mà thôi, nhưng cũng nên rời giường dù sao còn có vài người nằm ở bên ngoài"
Nghe mã Ngọc Linh nói, tôi trong nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng người, nhưng lại phát hiện mình căn bản không mặc quần áo, mà Mã Ngọc Linh đã sớm mặc quần áo, lúc này vẻ mặt cười xấu xa đem thân thể tôi nhìn từ trên xuống dưới.
"Ah! Cậu... Sao cậu không mặc quần áo cho mình? "Phản ứng lại tôi lại lần nữa nằm xuống, dùng chăn quấn lấy thân thể của mình, đồng thời còn vươn tay đánh Mã Ngọc Linh mấy cái .
"Hả? Vợ mình có cơ thể đẹp như vậy, tất nhiên mình phải nhìn nhiều một chút" Mã Ngọc Linh vươn tay ôm tôi vào trong ngực, đồng thời còn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
"Ai... Ai là vợ cậu, thật không biết xấu hổ" Tôi làm bộ hung ác ghét bỏ cách xưng hô của Mã Ngọc Linh đối với mình, nhưng nội tâm lại vô cùng vui vẻ.
"Vậy ~ gọi bạn gái được chứ? Dù sao chúng ta đều mang một chiếc lắc tay dành cho các cặp đôi" Mã Ngọc Linh vươn tay trái lắc lắc vòng tay trên tay mình nói.
"Vòng tay?" Nghe mã Ngọc Linh nói, tôi mới phát hiện tay phải của mình hình như cũng đeo thứ gì đó, vươn tay nghiêm túc nhìn phát hiện là vòng tay giống trên tay Mã Ngọc Linh.
"Cậu mua nó khi nào?" Nhìn chiếc vòng tay trên tay mình, bản thân có chút kinh ngạc nhìn về phía Mã Ngọc Linh, chỉ thấy cậu ấy vẫn như trước treo một nụ cười rạng rỡ.Cậu ấy tiến lại gần hôn lên môi tôi, sau đó mới mở miệng nói tiếp:
"Mình đã nói rồi, mình đã chờ rất lâu rồi"
Hiếm khi cuối tuần tôi không có công việc, chọn ở trong phòng để tận hưởng một buổi chiều yên tĩnh và nhàn nhã. Hôm nay nhóm nhảy của họ có một cuộc họp, vì vậy tôi ở trong phòng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Mã Ngọc Linh kia sao lại đi vệ sinh lâu như vậy chứ! Cuối cùng là đi đâu vậy?"
"Có thể là bị táo bón đi"
"A ha ha ha ha ha"
Nghe đến đây, tôi vỗ vỗ người đang nằm trên đùi tôi nói với cậu ấy:
"Người bị táo bón, cho nên cậu muốn trở về chưa?"
"Ừm... Hãy để mình táo bón một lát nữa, mình không muốn rời khỏi bạn gái của mình. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro