Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22.Drama sáng sớm

Dù trời đã sáng chim có kêu vang vọng, thì Doãn Khởi vẫn chẳng thể tin được là tối hôm qua cậu đã cùng với anh đã ân ái. Đã thế ân ái còn không được trọn vẹn, Doãn Khởi đó giờ chẳng ngán ngại với bất cứ thằng đàn ông nào nhưng với tên Tại Hưởng này là khác. Bây giờ hắn mà tỉnh thì cậu sẽ giả vờ ngủ để đỡ phải chạm mặt cái tên có tính khí dở dở ương ương này.

Doãn Khởi định ngồi dậy bỏ trốn về nhà nhưng chết thật kiếm đâu ra cái áo nào để mặc về đây. Tối qua cậu chạy qua đây toàn thân chỉ mặc đúng bộ đồ ngủ thế rồi giờ cái áo ngủ cũng bị chính anh xé cho rách.

-Tôi không có ý lục đồ anh đâu nhưng do anh làm rách áo tôi nên tôi lấy đỡ áo anh nhé_Doãn Khởi, cậu đọc thoại một mình trong khi đang cố lấy cái áo treo trong tủ

Chưa kịp đi ra khỏi phòng cậu liền bị anh kéo lại, tình huống khó xử gì đang diễn ra đây. Bây giờ cậu phải làm sao? giải thích hay chỉ đơn giản là vụt ra khỏi tay anh sau đó chạy thẳng về nhà

-Ngồi ở đây một chút, trước cửa có mấy tên lưu manh

Doãn Khởi nghĩ anh nói đùa nên có chút vùng vẫy khỏi anh nhưng khi vừa lú đầu ra khỏi cửa nơi mà có thể nhìn thẳng ra ngoài ..thì cậu mới xấu hổ quay đầu vào trong

Khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng, cậu xấu hổ nói – À thì ra là có thật. Vậy bao giờ tôi có thể về được?

-Chắc cỡ một tiếng nữa_Tại Hưởng

-Nhà anh có gì ăn không?_Doãn Khởi

-Nếu bây giờ ra bếp nấu ăn sẽ bị mấy người ở ngoài phát hiện, cậu ráng chịu một chút_Tại Hưởng

Từ ngoài bỗng phát lên tiếng đập phá, Tại Hưởng lén nhìn ra ngoài thì thấy đám người đấy đang cố vào trong nhà của anh, có thể thấy rõ đám người ngoài đó có khoảng mấy chục tên đàn ông hung dữ, tay cầm ống sắt dao chặt, các loại vũ khí đánh nhau và chúng đang phá cánh cửa tồi tàn của nhà anh. Biết sắp có chuyện không lành anh liền kéo cậu vào sát một góc nhỏ trong nhà. Góc này có nước phải đập toàn nhà thì mới thấy nhưng mà chỉ đủ cho một người trốn vậy còn anh thì phải làm sao? tất nhiên là cậu sẽ không chịu chơi núp một mình rồi. Ngay khi định rời đi cậu liền kéo tay anh lại

-Sao lại để tôi ở đây một mình? Anh với tôi cùng nhau ra đó kêu cứu

-Cậu ngốc sao? đây là hẻm cục đã thế còn dài, xung quanh chỉ có nhà người già với vài tên âm binh. Cậu cứ ngồi đây đi tôi ra ngoài một chút rồi vô lại ngay

-Này! Bọn họ cầm cây xà beng các thứ nhìn thôi cũng thấy nguy hiểm. Anh mà đi ra thì chẳng có anh nào đi vô đây nữa đâu.

-Không lẽ tôi cùng với cậu ngồi im ở đây chịu chết sao?

-Tôi không nghĩ bọn họ tới mức giết người, hay tôi với anh ra thương lượng không được thì mạnh ai nấy chạy ra đường lớn

-Cậu có đem điện thoại không?

-Đem cái gì mà đem, tối qua hớn hở chạy qua chỉ có cái xác thôi.

Tại Hưởng lắc đầu ngao ngán, sau đấy vẫn phải bỏ lại cậu ở lại, một mình anh ra ngoài nói chuyện với lũ người lưu manh. Ấy lại tưởng thế nào vừa rời khỏi chỗ cậu chưa được bao bước chân thì đám người đó từ đâu xông vào. Tiếng đỗ vỡ làm cậu giật mình mà tò mò ngó đầu ra ai ngờ vừa ngó ra lại bị chính tên cầm xà beng túm cổ áo lôi ra. Đây là lần đầu cậu gặp phải vấn đề hóc búa như vậy, loại chuyện chém chém giết giết này đó giờ dù có lưu manh hổ báo tới đâu thì Doãn Khởi ít bao giờ dính vào. Đợi đến khi máu giang hồ đã lặng tính tình hiền lành thì trời xui đất khiến lại kéo chính giang hồ xưa Doãn Khởi vào chuyện.

Tại Hưởng sốt ruột nhìn cậu sau đấy mới cất tiếng năn nỉ -Cậu ấy không liên quan mấy người mau thả người. Nếu đánh người không liên quan chắc chắn phải đi tù hoặc bồi thường

-Nó không liên quan gì với cậu thì tại sao nó lại ở trong nhà của cậu?

-Thôi bớt nóng, cậu ta chỉ là người đi đường nhờ tôi cho ngủ nhờ thôi. Tôi không biết cậu này là ai nên đừng làm ảnh hưởng đến người lạ

-Có thật là cậu không quen gì tên Tại Hưởng này không?

Ơ thế này thì Doãn Khởi nên trả lời gì đây? Nếu nói không quen có khi sẽ được tụi này thả ra- an toàn tính mạng về nhà, mà chắc gì mấy người này dễ dãi như thế? Có khi lại không tin rồi chẳng thả cậu về...còn nếu cậu được thả ra thì một mình Tại Hưởng ở lại thì có bị gì không? Bây giờ lẫn lí trí con tim đều hỗn loạn nó khiến đầu óc của cậu mù mịt không biết nên trả lời thế nào. Quán ăn của người tên Kim Thạc Trân cậu chẳng biết tên thì làm sao mà cầu cứu chứ?

-À cậu tối qua cậu có bảo thèm mỳ tương đen tôi biết quán ngon trên đường số "7" quán WWh. Cậu đến đó ăn coi như tôi đền bù chuyện này_Tại Hưởng

Doãn Khởi tự nhiên hiểu ra gì đó liền lập tức nói không quen anh. Trong khoảnh khắc hồi hợp thế này nếu mấy người kia có chút nghi ngờ thì coi như toang chuyện, nhưng bọn này là dân nghiệp dư chắc luôn, nhìn cậu do dự trả lời như thế lại tin ro ro. Nhưng nghĩ đi quẩn lại thì nhìn bọn họ cứ như là lính đánh thuê và muc tiêu của họ chỉ có mỗi mình Tại Hưởng. Thường thì dính dáng tới mấy người này thì chỉ có đường chết. Doãn Khởi càng suy đoán càng thêm sợ chỉ trách con đường số "7" nó lại quá xa cách chỗ này cũng ba mươi phút chạy bộ. Tiếc là toàn bộ tiền đều để ở nhà, nếu bây giờ bắt xe không lẽ đến đấy lại bắt một người không quen không biết trả tiền xe cho cậu?

-Taxi

"Mặc kệ, dù gì cũng là người quen của Tại Hưởng thì coi như cũng là người quen của mình"

-Cậu đi đâu?

-Đến đường số "7" tiệm mỳ tương đen WWh. Nhanh lên chú cháu đang có chuyện gấp

Ngồi taxi đúng là lựa chọn đúng vừa ngồi được mười phút đã đến tiệm mỳ. Lại may là Thạc Trân đang đứng lau cửa ở ngoài

-Anh là Thạc Trân?

-Cậu là..?

-Tại Hưởng anh ấy bị đám người lạ mặt đến ...hình như là lính đánh thuê....anh nhanh lên không thì Tại Hưởng sẽ

Chưa nghe cậu nói hết thì Thạc Trân đã kéo cậu vào chiếc taxi vừa nãy. Cả hai lại một lần nữa về đến con hẻm nhà anh nhưng hình như bọn họ lại chậm một bước rồi. Vừa đến nơi thì cả căn nhà anh trống không, chẳng thấy người đâu chỉ có đúng cái đồng hồ của cậu tặng anh là được để lại

-Cái này...rõ là lúc sáng tôi còn thấy Tại Hưởng đeo sao giờ nó lại ở đây?_Doãn Khởi

-Cậu nhớ đám người đó như thế nào không ?_Thạc Trân

-Thì tôi nói rồi, nhìn họ rất giống lính đánh thuê không phải xã hội đen bình thường mà này dạng cao cấp hơn. Như kiểu phải có tiền thì mới thuê được họ. Tôi có để ý là điểm chung của mấy tên này hầu như đều đeo kính đen và vest lịch sự. Nhưng trên tay lại cầm nhiều vũ khí.

-Có phải có một tên tóc vài mái chẻ không?

-Tôi lúc đó hơi hoảng sợ nên không để ý rõ nhưng nếu là tóc vàng ...Có có một tên tóc vàng mái chẻ. Trên cổ có hình xăm gì đó tôi không nhìn rõ. Tại lúc đấy tên đó xốc áo tôi lên nên tôi chỉ chú ý đến cái đầu vàng thôi

-Không phải người xa lạ, là vệ sĩ của người nhà Tại Hưởng

-Nếu là vệ sĩ sao lại cầm vũ khí nguy hiểm vậy?

-Cái đó tôi không chắc

-Vậy anh ta có phải là đang gặp nguy hiểm không

-Có thể có hoặc là không. Như tôi đoán thì rất có thể cậu ta đang bị bắt ở một căn ở XX mà vì là đây là căn không có ai biết nên đến đó rất dễ bị nghi ngờ, tôi đi không được vì hầu như phóng viên họ sẽ nhận ra rồi theo dõi ...cậu đi được chứ? Còn tôi sẽ đến nhà cũ của Tại Hưởng để xem thử

-Sao nghe anh nói tôi lại thấy khó nhai quá vậy?

-Bây giờ, chúng ta thử liều mạng. Nhưng nếu phát hiện có gì kì lạ thì phải gọi cho nhau ngay cậu đừng tự ý hành động. Những người liên quan đến người nhà của Tại Hưởng đều nguy hiểm, họ có thể giết người rồi giấu xác

Nghe đến đây cậu có hơi sợ, nhưng bên trong lại hối thúc cậu phải đi kiếm anh.

-Được..được

---
Nhớ rảnh rảnh vào fannstar vote cho trai nhà nè ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro