Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.Ngủ chung

Tại Hưởng, cả người như chết đứng khi những dòng ký ức khoảng thời gian tin đồn nổ ra quay về. Lòng không nhịn được cả hai mắt đều rưng rưng nhưng giọt nước mắt, giọng anh có chút run rẩy nói

-Chịu đựng giỏi gì, từ lúc nghe tin công ty sụp đổ rồi nhiều tin đồn xấu ập tới lúc đó tôi mất ngủ mất ăn. Trong những lúc căng thẳng như thế tôi đã ước gì mình có thể chết đi để mọi thứ kết thúc. Nhưng cậu biết gì không, ngay cái ngày tôi nhận được một trăm ngàn từ người tên Thạc Trân tôi đã định nấu một bữa cực hoành tráng sau đấy sẽ tự tử tại nhà riêng của mình, mà chả biết làm sao đấy lại gặp tiệm của cậu. Tôi lại muốn chụp một tấm ảnh để thờ hơn là ăn một bữa hoành tráng. Mà muốn có ảnh để làm ảnh thờ thì phải chờ, trong cái khoảng thời gian chờ ảnh rất nhiều chuyện khùng điên xảy ra với tôi như công an bắt rồi bị bọn chủ nợ dí đánh thành ra ý định tự tử tôi cũng quên.

-Vậy mà, tôi vẫn luôn nghĩ anh sẽ thật mạnh mẽ vì anh cũng là dân làm ăn. Không ngờ cũng có lúc yếu lòng sao?_Doãn Khởi

-Ai mà không có lúc yếu đuối chứ? Tôi cũng là con người mà_Tại Hưởng

-Nhưng đến cuối cùng thì anh vẫn không tự kết liễu cuộc đời mình đấy thôi, cũng một phần nhờ tôi hen_Doãn Khởi

-Ừ cũng đúng, cả cậu lẫn anh Thạc Trân là người đã khiến tôi có nhiệm vụ để sống

-Nhiệm vụ ?tôi có giao anh nhiệm vụ gì sao

-Có, một người thì khiến tôi phải cố gắng để đi làm trả nợ còn cậu vì đã hứa làm ăn cùng cậu rồi. Bây giờ mà kết thúc thì chả khác nào bỏ cậu. Chẳng phải cậu đã nói là đã làm ăn chung thì phải biết đồng cam cộng khổ sao! tôi vô tình giúp cậu hút khách rồi xong bỏ mặc cậu. Tôi thấy không ổn vì làm như thế thì rất tội nghiệp cho cậu. Nên tôi mới dẹp đi ý định tự tử đó, Doãn Khởi là cậu với anh Thạc Trân đã cứu tôi khỏi địa ngục đó

Chẳng biết vì sao khóe mắt của cậu lại cay, cậu không thấy buồn vì câu chuyện của anh mà là vì cậu thấy thật giận bản thân mình. Khi mà chỉ vì vài lời nói bên ngoài liền lập tức đánh giá anh này nọ, nói thật trong vô số những lời ác ý trên mạng thì Doãn Khởi cũng có góp vui trong đấy. Lời nói của cậu ở trên đấy cũng độc ác không kém.

-Gì mà cứu khỏi địa ngục, tôi cũng là một trong số bình luận ác ý trên những bài báo đây

-Vậy sao

-Chắc anh giận tôi lắm

-Cậu đừng bận tâm cũng đừng buồn, cứ cho như cậu chưa từng làm thế với tôi vì tôi cũng không có dùng mạng xã hội, nên tôi không đọc mấy cái đó. Đến truyền hình báo chí còn không đọc nữa mà.

-Rượu vô thì lời ra, nói nãy giờ cũng khuya rồi. Tối nay anh cứ nghỉ lại ở đây, đường nhà anh tối như mực đã vậy anh cũng chẳng tỉnh táo

Doãn Khởi cười, rót thêm một ly nữa cho cả cậu và anh

Ngồi uống được một chút thì cả hai đã chính thức say mèn. Tại Hưởng tuy say nhưng vẫn biết chỗ nào ngủ được chỗ nào ngủ không được, anh đỡ người phía đối diện đến giường. Vừa thả cậu nằm xuống là anh cũng nằm luôn, vì quá mệt. Tại Hưởng cả tháng chưa được tới phòng gym nên bây giờ thể lực có chút yếu ớt. Anh nhìn lại xem người bên cạnh đã ngủ chưa thì thấy Doãn Khởi đang cuộn mình nằm trên đệm trắng, mái tóc đen tự nhiên, đôi chân thon dài để lộ ra bên ngoài. Tại Hưởng anh lấy tay chạm môi suy nghĩ sau đấy anh đi tìm xung quanh cái mềm để đắp cho cậu. Chứ nằm thế này có khi lại bị muỗi chích

-Cậu ngủ đây đi, tôi đi ra ngoài_Tại Hưởng, biết là bản thân đứng dậy còn không nổi xung quanh thì cứ xoay mòng mòng như bàn bingo vậy mà anh cũng ráng đứng dậy. Chứ phòng cậu nhỏ thế này thì làm sao hai người ngủ.

Cậu biết anh sẽ đi ra ngoài, nên không có ý ngăn cản nhưng tự nhiên cúp điện. Từ hai con người say khướt mướt tự nhiên lại tỉnh táo lên hẳn. Và Doãn Khởi là người đã chạy đến níu lấy tay anh

-Lúc nhận nhà này tôi nghe không ít nhiều chuyện ma quái, đó giờ đi ngủ chưa bao giờ dám tắt đèn của nhà tắm trong phòng với lại đây là lần đầu tiên chỗ này cúp điện đấy. Anh ...anh có thể ở lại đây không?

-Tôi đáng lẽ sẽ ở lại đấy nhưng tự nhiên cậu nhắc đến ma quái làm gì. Khiến tôi cũng phải sởn da gà

-Anh...anh như vậy mà cũng sợ sao

-Tôi đùa chút thôi

-Anh đứng im đây đợi tôi lấy cái đèn

Doãn Khởi kiếm hì hục một hồi mới lôi ra được cái đèn chạy bằng pin chỉ cần bật đèn này lên thì sẽ sáng được một chút, khổ nổi trời vừa sấm một cái thì cái đèn ngay lúc đấy lại chẳng bật được

-Cậu thử ghim điện coi nó chạy được không?_Tại Hưởng

-Anh còn say rượu à? Rõ ràng là cúp điện rồi thì ghim ở đâu?_Doãn Khởi

Chắc là thế vì Tại Hưởng uống rượu dở tệ mà, đối với anh bây giờ thì vẫn chưa tỉnh hẳn. Vẫn còn chút mơ mơ màng màng

-Thôi cậu cứ lại ngủ đi tôi nằm ở dưới canh cho cậu_Tại Hưởng, anh đi đến chỗ cạnh giường mà ngã lưng xuống. Chưa kịp nhắm mắt thì Doãn Khởi đã ngồi cạnh lôi cánh tay anh dậy

-Tôi nói thật, từ nhỏ tôi rất tin những chuyện tâm linh. Đừng để tôi ngủ một mình tôi sợ nữa đêm người nằm cạnh mình chẳng phải anh đó, vã lại bên ngoài đang mưa rất lớn không gian càng thêm u ám, anh định bỏ mặc tôi thức tới sáng sao?._Doãn Khởi, cậu nói mà giọng cứ như sắp khóc tới nơi

-Được được, tôi nằm cạnh cậu được chưa_Tại Hưởng

-Đừng có hiểu lầm, chỉ trách tại tôi quá tin vào những điều ấy_Doãn Khởi

Bây giờ trong phòng chỉ có ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn flash của điện thoại, trên giường ngay lúc Doãn Khởi đang định nhắm mắt ngủ lại nhớ đến vài mẫu chuyện lúc nhỏ bản thân được người trong làng kể nghe. Tự thúc bản thân thấy ớn lạnh liền kéo anh từ sát mép giường vô sát người cậu. Người đang ngủ bị kéo như thế cũng giật mình, anh biết cậu sợ mấy chuyện đó nên đành quay sang ôm lấy cậu. Vì lúc nhỏ anh được dạy là khi người khác đang sợ hãi thì hãy ôm người đó vì điều đấy sẽ khiến người đó được bình tĩnh.

Lúc này đối với Doãn Khởi cậu chẳng còn sợ gì nữa, chỉ sợ động lòng với anh

-Cậu ngủ đi, tôi làm như thế sẽ khiến cậu đỡ sợ_Tại Hưởng

-Anh này kì cục tự nhiên làm thế với tôi_Doãn Khởi, nép trong lòng anh nói nhỏ.

Mà coi bộ anh nói đúng thật được ôm như thế Doãn Khởi cảm thấy đỡ hơn, có hơi ấm của người bên cạnh vẫn tốt hơn là một khoảng trống vắng lạnh lẽo. Thôi kệ lần này cậu chấp nhận mất giá còn hơn là nữa đêm sợ đến mất hồn.

Doãn Khởi cố nằm ngủ nhưng không được, cứ chập chờn không sâu giấc được. Chẳng biết có điềm hay gì mà cứ năm mười phút là cậu giật mình một lần, cứ mỗi lần như thế cậu sẽ quay sang nhìn bên cạnh xem anh còn nằm ở đấy hay không. May thật Tại Hưởng vẫn nằm đây, vẫn cho cậu mượn bộ lòng để úp mặt vào, hai tay anh vẫn ở yên ở sau lưng cậu. Cả ngày hôm nay cậu nhận rất nhiều hành động ngọt ngào từ anh, cậu tự dặn bản thân mình cả ngàn lần dù có mê trai đến mức nào thì cũng không được động lòng với tên Kim Tại Hưởng này. Nói thật cả chiều giờ từng lời nói cử chỉ hành động của anh nếu ai yếu thế liền sẽ đổ ngay, may mà cậu mạnh thế không thì chẳng biết làm sao. Doãn Khởi tiện thể ngước mặt lên nhìn anh một chút, nhìn những đường nét sắc sảo trên gương mặt của người đối diện, "sắc đẹp này không đùa được đâu nha", Doãn Khởi lặng lẽ nuốt nước miếng

"Tại Hưởng thật tiếc cho anh, nếu anh là một người bình thường chẳng phải là "Kim Đại Gia" đang rần rần trên mạng thì anh đã có được tôi rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro