chương 6
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Nhất nếm mùi vị ngồi xe bus công cộng, lúc xuống xe, hắn cực kỳ không thoải mái, nhưng vì duy trì hình tượng nên Lục thiếu gia vẫn kiên cường bày ra vẻ mặt cool ngầu của mình.
Tú Nguyệt không thèm châm chọc hắn nhưng cũng cảm thấy đáng đời, ai bảo hắn kêu lái xe về làm gì chứ?
Bảo gọi lại còn đòi thêm tiền, sao không nhét tiền vào mắt luôn đi ?
Tú Nguyệt dẫn Lục Nhất đi dạo trong công viên một vòng, cuối cùng về tới nhà mình.
khi về tới nhà Tú Nguyệt, Lục Nhất cũng không có ý định sẽ rời đi. “Lục tiên sinh, anh không quay về à?”
Lục Nhất đút tay trong túi quần, đi về phía biệt thự: “Hiện tại tôi là người của Tú tiểu thư, tất nhiên phải theo Tú tiểu thư về nhà rồi.”
Về…..... về nhà cô ư?
Khóe miệng Tú Nguyệt giật giật, đầu óc của tên Lục Nhất này có phải bị lõm chỗ nào không?
Dù đầu óc Lục Nhất có lõm hay không thì hắn vẫn cứ theo Tú Nguyệt về nhà. Về tới nhà, ông Tú vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha vừa trông nhà vừa xem phim, quay ra thì thấy Tú Nguyệt và một người đàn ông xa lạ đang đi vào nhà.
Sau khi sửng sốt, ông nhảy dựng lên, rống to: “Con nhóc kia, con lại dám mang đàn ông về nhà ?”
Rống xong rồi mới nhìn thấy diện mạo người kia, a, đó không phải tên nhóc ngày hôm ấy sao?
Lục Nhất!
Đôi mắt ông Tú sáng lên, kích động đến mức chân tay luống cuống: “Lục tiên sinh?”
Lục Nhất khẽ cười: “Tú tổng, làm phiền ông rồi.”
“Không phiền, không phiền, Lục tiên sinh có thể tới hàn xá chơi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mau ngồi, mau ngồi. Con nhóc kia, còn đứng đần ra đó làm gì? Mau đi pha trà!”
Tú Nguyệt: “….......”
Vừa rồi còn quát cục cưng sao lại mang đàn ông về nhà đấy, chớp mắt đã làm phản rồi, đây là cha đẻ của cô thật à?
Chờ Tú Nguyệt pha trà mang ra, ông Tú đã cùng Lục Nhất tán gẫu.
Đến khi Tú Nguyệt thay đồ trở xuống, ông Tú đã không còn gọi hắn là Lục tiên sinh nữa, còn gọi là Tiểu Lục chứ, phi, thế mà Lục Nhất còn đồng ý! Đồng ý nữa cơ đấy!
Trong lúc cô thay đồ đã xảy ra chuyện gì vậy? Hữu nghị giữa hai người đàn ông này đã tăng thêm một bậc rồi sao?
Thời gian cũng đã quá muộn, ông Tú cũng không làm phiền Lục Nhất quá nhiều, giục con gái cưng mau chuẩn bị phòng cho hắn, chỉ hận không thể đóng gói hắn nhét vào ổ chăn của cô vậy…
Dù đùi hắn to nhưng cũng không cần phải bán con gái cầu vinh được không cha?
“Oắt con, cố lên, ba tin tưởng con.” Ông Tú hướng về phía Tú Nguyệt thủ thế.
Tú Nguyệt: "!!!!!!!!!!!” não của ba cô bị úng à.
sao cô cứ có cảm giác ban nãy hai người này đã bàn bạc một chuyện không hề tốt đẹp vậy.
“Tú tiểu thư không cần lo lắng.” Lục Nhất bắt đầu cởi áo sơ mi, lại nghiêm trang hỏi: “Tú tiểu thư vẫn không đi, chẳng lẽ muốn tôi bồi ngủ thật đấy à?”
Bồi ngủ ông nội anh!
Tú Nguyệt rời khỏi phòng, đóng cửa lại nghe “rầm” một tiếng.
Khóe miệng Lục Nhất cười nhếch lên một cái, đầu ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực rắn chắc.
“Con gái, con gái…” Ông Tú đứng ở góc rẽ hàng lang, thấy Tú Nguyệt đi ra thì vẫy vẫy tay với cô, còn lén la lén lút như ăn trộm vậy.
Tú Nguyệt đi tới: “Ba, sao ba chưa ngủ?”
“Ôi chao, con gái à, sao mà ba có thể ngủ nổi, con và Tiểu Lục có quan hệ thế nào vậy?” Ông Tú kích động như có hàng trăm hàng ngàn con ngựa đang chạy trong lòng.
Lục Nhất ai chứ? Là truyền kỳ của giới làm ăn đấy.
Hắn ta chưa từng đáp ứng xuất hiện trước truyền thông, càng đừng nói là đi tới nhà riêng của người khác làm khách thế này.
Nhưng giờ Lục Nhất lại đang ngủ ở nhà họ, ngẫm lại thấy thật kích động.
Tú Nguyệt thành khẩn đáp: “là quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng.”
Một ngàn vạn cô bỏ ra không phải là con số nhỏ, vẫn nên báo cho ba một chút.
Ông Tú cả kinh tới mức cằm như muốn rớt luôn xuống đất, sau một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, càng hưng phấn hơn trước đó: “Tiểu Lục chịu bao dưỡng con à?”
Này này, ba, đây là thái độ mà ba nên có đấy à?
“Là con bao dưỡng anh ta.” Tú Nguyệt vô lực xua xua tay, “Ba, ba ngủ đi, chuyện này rất dài, có thời gian con sẽ kể cho ba nghe. Ba yên tâm đi ngủ đi. con sẽ tóm anh ta làm bạn trai con mà.”cuối cùng vẫn không quên trấn an ông Tú một chút, miễn để ông cứ bám lấy cô không buông.
Thừa dịp ông Tú còn chưa tiêu hóa hết vấn đề Lục Nhất bị cô bao dưỡng, Tú Nguyệt lập tức quay về phòng của mình đóng chặt cửa lại.
Kết quả chính là…
Hôm sau, lúc cô thức dậy, nhìn thấy ở khe cửa có một sấp chi phiếu.
Có một ông bố cùng phá của với mình cũng là một trải nghiệm thú vị.
Tú Nguyệt còn đang cầm chi phiếu đứng ở cửa thất thần thì cửa đối diện mở ra, Lục Nhất đã mặc đồ chỉnh tề từ trong đi ra, nhín thấy chi phiếu trên tay Tú Nguyệt thì hơi nhướng mày: “Tú tiểu thư muốn tục ước sao?”
Tục ước… Từ này có thể dùng như thế sao?
Lục Nhất tiến lên nhìn thoáng qua kim ngạch trên chi phiếu, ngón trỏ và ngón giữa vươn ra rút chi phiếu ra khỏi tay cô. “Tú tiểu thư nếu muốn bao tôi, tôi cũng không thể làm Tú tiểu thư mất mặt được, chỉ có thể khách khí nhận lấy vậy, kỳ hạn tăng lên một tháng nhé!”
“Anh…” Ai nói muốn tục ước chứ?
“Tôi đói rồi.” Lục Nhất nhanh chóng đút chi phiếu vào túi tiền.
Tú Nguyệt: “…......” Mới chỉ gặp qua lưu manh vô sỉ chứ chưa từng gặp loại đàn ông vội vàng muốn được bao dưỡng như thế này!
Tú Nguyệt nghĩ xem có nên cướp chi phiếu kia về không, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, cũng tốt, dù sao bao dưỡng sẽ có nhiều thời gian để bắt đầu cuộc sống mới.
Lúc xuống lầu, Lục Nhất và Tú Nguyệt một trước một sau, ông Tú ngồi trên bàn ăn, ánh mắt đảo khắp người Tú Nguyệt và Lục Nhất.
“Ba, sớm vậy?” Tú Nguyệt thuận thế ngồi xuống, Lục Nhất đứng ở bên cạnh nhìn cô, miệng Tú Nguyệt giật giật, mông đành nhấc lên nhường ghế cho tên vô lại này.
Đây chính là bỏ tiền mua đại gia mà
Lục Nhất cực kỳ vừa lòng với hành động của Tú Nguyệt, thuận tay nhận lấy cốc sữa bò trong tay cô, lễ phép chào hỏi ông Tú : “ Tú tổng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, ha hả, ở công ty tôi có chút việc, nha đầu, chiêu đãi Tiểu Lục cho tốt vào nhé!” Ông Tú nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên tặng cho Tú Nguyệt một ánh mắt cổ vũ: cố lên!
Ông Tú vừa đi, Tú Nguyệt và Lục Nhất đã bắt đầu đấu mắt với nhau, cuối cùng là Tú Nguyệt quá đói bụng nên lực chú ý mới di dời tới đồ ăn trên bàn.
Đầu ngón tay của Lục Nhất nhẹ gõ trên mặt bàn, ánh mắt như có như không đặt trên người cô gái đối diện đang vùi đầu ăn. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, bao bọc lấy cô làm cho thân hình cô càng thêm lung linh, sáng rực, có chút cảm giác không nhiễm bụi trần, thuần khiết, tĩnh lặng. Hắn chẳng muốn dời mắt đi tí nào cả.
Lục Nhất biết cô chẳng có cảm tình gì với hắn cả. Cô làm vậy chỉ để ông Tú yên tâm mà thôi.
Lục Nhất cũng không ở lại lâu, sau khi ông Tú đi, trợ lý của hắn cũng tới đón hắn đi luôn.
Trợ lý đi theo Lục Nhất ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Tú, anh ta dò hỏi một cách có trách nhiệm, "Thiếu gia, có cần tư liệu về Tú tiểu thư không?”
Trợ lý hỏi như vậy là vì trước đây những người xuất hiện bên cạnh Lục Nhất đều bị điều tra tới tổ tông 18 đời.
“Không cần.”
Trợ lý kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cửa lớn của Tú gia, vị Tú tiểu thư này ở trong lòng thiếu gia không giống những người kia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro