Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

Tú Nguyệt và Tô phu nhân đợi đến khi bữa tiệc bắt đầu mới cùng nhau đi xuống , Tô Cảnh Thành đã không thấy bóng dáng đâu, có lẽ hắn ta không yên tâm để Khương Việt ở cùng Giản Y nên đã đi tìm Giản Y rồi.

Đối với loại tiệc mừng xã giao này, Tú Nguyệt rất không thích, nhưng trong giới thượng lưu này, xã giao lại vô cùng cần thiết.
trước đây cô chỉ mong có những kiểu tiệc này để gặp Tô Cảnh Thành mà thôi.

“Tú tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, Tô thiếu gia đúng là có phúc lớn, không giống tiểu tử nhà chúng tôi, giờ vẫn chẳng thấy gì.” Một bà phu nhân hâm mộ nói với Tô phu nhân, mấy vị phu nhân bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.
“Cho nên con dâu tốt là phải sớm tìm.”

“Aizz, cái đó cũng phải xem có phúc khí không mới được. Mọi người nhìn Lâm gia xem, cũng là con dâu tìm từ bé đấy, kết quả thế nào? Làm cả một nhà náo loạn không được yên bình. haizz tôi không nói Tú tiểu thư đâu, Tú tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.”

Tú Nguyệt cố gắng nhoẻn miệng cười, ánh mắt giả bộ không kiên nhẫn. Có vài người cứ thích nói lòng vòng quanh co, tưởng cô nghe không hiểu sao?

“Bác gái, ba con tới rồi, con đi qua đó một chút.” Tú Nguyệt thấy ông Tú liền lập tức lấy cớ trốn đi. Cô ghét phải ở cùng một đám phu nhân diễn kịch rồi so đo với nhau ,chả có gì thú vị cả.

“Ba.” Tú Nguyệt tới trước mặt ông Tú, ôn hòa gọi một tiếng.

“Con bé này sao nay lại tới sớm như thế, sao con không ở chung một chỗ với CảnhThành?” Ông Tú nhìn một vòng không thấy Tô Cảnh Thành đâu thì hơi nghi hoặc.
Bởi vì nó đến mấy bữa tiệc này chẳng qua là vì một người mà thôi.

“A, chắc anh ấy bận rồi.Sao mẹ không tới đây?” Tú Nguyệt rất chân thành trả lời

“Công ty chi nhánh có việc nên mẹ qua đó rồi, sao hôm nay nha đầu con lại quan tâm tới ông bà già chúng ta thế? Ba còn tưởng trong mắt con chỉ có tình lang chứ?” Ông Tú trêu ghẹo, vẻ mặt vui vẻ cưng chiều cô.
Tú Nguyệt chớp mắt : "con lớn rồi mà".

“Được được được, nha đầu nhà chúng ta lớn rồi.” Ông Tú cực kì hài lòng , quả nhiên đã lớn rồi.
Tú Nguyệt đã uống một chút rượu nên đầu hơn choáng váng , cô nói với ông Tú một câu rồi đi ra ngoài vườn hoa cho tỉnh táo.

Vườn hoa của nhà Tô gia rất lớn, Tú Nguyệt tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ban đêm gió lạnh làm cho đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

“Vừa rồi em và hắn đang làm gì?” Thanh âm có chút tức giận vang lên làm cho Tú Nguyệt đang hơi buồn ngủ phải bừng tỉnh.

Tú Nguyệt xoa xoa mặt, quay lưng nhìn lại phía sau, là một hàng cây, có hai thân ảnh đang đứng phía sau hàng cây đó, bóng dáng mơ hồ.
Giọng nói kia là của Tô CảnhThành.

“Em… Em không có…”

Thanh âm đánh chết cô cũng không nhận nhầm này là của Giản Y.

Hai người này đang làm gì ở đây vậy?

“Anh đã tận mắt thấy rồi!” Giọng Tô Cảnh Thành rất tức tối: “Giản Y, anh vì tương lai của chúng ta mà nỗ lực, còn em thì làm gì? Quyến rũ đàn ông khác à?”

“Cảnh Thành … Sao anh lại nói em như thế?”

“Anh nói sai gì sao ? Vừa rồi nếu không phải anh xuất hiện thì có phải các người còn tiếp tục những chuyện khác nữa hay không? Hả?”
Mắt Tú Nguyệt lóe lóe sáng, Tô Cảnh Thành nhìn thấy Giản Y và Khương Việt làm gì nhỉ? Ôm hay là hôn? Có thể làm Tô Cảnh Thành tức tới hộc máu thế này, chắc là hôn môi rồi.
Trong thâm tâm cô vẫn có chút hi vọng Tô Cảnh Thành sẽ bỏ cuộc và nhận ra tình cảm của cô.
Bỗng có tiếng hôn môi kịch liệt giữa không gian yên ắng của vườn cây nghe cực kỳ rõ ràng. Tim Tú Nguyệt như thất vọng vô cùng.

Tô Cảnh Thành lập tức bế Giản Y đi, nhìn phương hướng hình như là về phòng anh ta.

Tú Nguyệt nghẹn trong lòng .Tức giận đến đỉnh điểm. tại sao còn hôn ước mà anh ta lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ.
Không được, cô không cho phép 2 người họ thoải mái. Cô phải đi bắt gian sau đó giải trừ hôn ước này.
Đúng vậy!

Cô vừa đứng dậy thì:
“A!” Rồi cô đột nhiên lại ngã ngồi xuống khi thấy ở trước mặt mình xuất hiện một người. Cô vỗ vỗ ngực sợ hãi: “anh có bệnh à? Sao đứng sau lưng tôi mà không nói gì hả? Muốn mưu sát bằng cách hù chết tôi à?”

Người nọ cười khẽ một tiếng, thanh âm cực kỳ dễ nghe: “Cô không tức giận à? Cậu ta là vị hôn phu của cô đấy?”

Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, hai tay đút trong túi quần, lười biếng đứng cách cô vài bước, trong ánh sáng mờ mờ, thân hình cao ráo đẹp đẽ của anh ta có chút mờ ảo, không chân thật.

Đôi mắt đó bình tĩnh nhìn cô như nhìn một món đồ quý giá, khóe môi treo một nụ cười nhạt.
Tự nhiên xuất hiện bất ngờ một tên đẹp trai như vậy cô nghi hoặc hỏi : "Anh là?"

Lục Nhất vẻ mặt hứng thú nhìn cô gái ngồi trên ghế, thần sắc từ giật mình biến thành tức giận, lại từ tức giận biến thành buồn bực, hắn còn chưa trả lời, sao cô lại có biểu tình phong phú như thế?

“Tôi đi bắt gian, anh có đi không?”

Tú Nguyệt lại bật dậy, nói ra lời mời với Lục Nhất là : đi-bắt-gian.

Lục Nhất nhướng mày: “Cô biết tôi là ai?”

Vệ sĩ đang ẩn mình trong bóng tối cằm sắp rớt hết rồi, lại có người dám mời thiếu gia đi bắt gian, bội phục, bội phục.

Tú Nguyệt hơi hoảng.cô nghiêm túc lắc đầu, thành khẩn đáp: “Tôi không biết anh, chỉ là tôi cần một người làm chứng.”

“Được.” Lục Nhất sảng khoái nhận.

Vệ sĩ lại sợ ngây người lần nữa, thế mà Lục thiếu gia nhà họ lại đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro