Bạn gái của em trai?
Nàng ấy là ai? Tại sao lại một thân một mình ở chỗ này.
"Hmm!" trên cỏ 1 chỗ không bằng phẳng, khiến thân thể Lê Hà đang nhảy múa tà tà đi xuống mặt đất, mắt thấy sẽ bị ngã, một bàn tay hữu lực kịp thời ôm hông nàng.
Lê Hà thấy 1 khuôn mặt xinh đẹp mà sắc sảo, tóc xoăn nhẹ xỏa, một đâu mắt thật sâu nhìn nàng không chớp mắt, Lê Hà nhìn lại, quên mất mình đang trong ngực một người lạ.
"Cô bé, nhìn đã chưa"- trong giọng nói mang trêu tức. Sau khi nhìn rõ gương mặt nàng, Kim Chi nhận ra, một nữ sinh xinh đẹp như vậy đối với cô mà nói là có hơi nhỏ một chút, bộ dáng nàng mà nói bất quá là mấy mười mấy tuổi mà thôi, cùng cô chênh lệch quá nhiều, nhưng, vẻ đẹp đáng yêu của nàng không hiểu sao lại hấp dẫn loại đã nhìn quen mỹ nữ như cô.
"Chị là ai? Buông tôi ra" - cho đến hơi thở ấm nóng bức người của cô phun trên mặt, Lê Hà mới phát hiện mình cùng một người phụ nữ xa lạ dựa vào rất gần, gần đến thân thể nàng cảm thấy thân thể của cô đang gắt gao đè nén nàng.
"Tôi không buông" - Kim Chi thấy bộ dạng nàng đáng yêu không chịu được muốn trêu trọc nàng, cái tay cường ngạnh nâng cầm nàng lên. Ép buộc nàng nhìn thẳng cô.
"Chị còn không buông, tôi la lên" - Lê Hà bắt đầu có chút hoảng loạn, người phụ nữ to gan này dám ở trên địa bàn của chủ nhân lớn lối như thế này.Nếu nàng đem Trần Sơn ra cô có sợ không đây.
"Cô dám, cô cứ thử xem" - Kim Chi cho cô là một cô nàng nhát gan nhu nhượt, cho nên cô bạo gan khi dễ nàng. Cô chính là muốn nhìn dáng vẻ bực tức của nàng.
Gương mặt tựa tiếu phi tiếu của cô xem ra rất dọa người, đặt biệt là trong mắt cô quét qua một tia tự phụ, bảo Lê Hà làm sao không tức giận, tại sao lại có người phụ nữ như thế? Quá ghê tởm. Nàng mở miệng như muốn la, nhưng nữ nhân đáng giận này càng như thế cậy mạnh, không nói hai lời, ngón tay nắm cằm nàng, không cho nàng bắt kì cơ hội phản kháng cự tuyệt đôi môi dày thô lỗ này rời xuống, che lại đôi môi đỏ nọng của nàng.
"Ah..." - Lê Hà không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, cả kinh quên đi phản kháng. Cho đến đầu lưỡi bá đạo.
Xoay người một cái Lê Hà che cái miệng nhỏ bé của mình lại, kéo cô đang sửng sốt vào phía sâu trong rừng hoa, đem cô chỗng đỡ lên thân cây, cuồng loạn nhào về phía trước mà hôn.
"Không được, không được..." - Lê Hà sợ hãi, người đàn bà này thực sự muốn cưỡng hiếp nàng, ai tới cứu cô.
"Lê Hà... em ở đâu?"
Phía xa truyền đến giọng nói lo lắng của Trần Sơn. Kim Chi đang muốn kéo bộ y phục của cô xuống phải dừng lại. Cũng làm cho Lê Hà có cơ hội thoát khỏi sự kiềm hãm của Kim Chi, lảo đảo chạy về giọng nói ấy.
"Trần Sơn, đưa em về nhà, đưa em về nhà." Lê Hà nhào vào lòng ngực quen thuộc của Trần Sơn. Nước mắt hốt hoảng làm ướt cả áo trong lễ phục của anh. Trời ạ, nếu như trễ 1 chút, cô sẽ bị người phụ nữ kia cưỡng bức. Mà người muốn cưỡng bức cô lại là chị hai của Trần Sơn. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà mình, về nô quen thuộc mới không thấy sợ hãi như vậy.
"Lê Hà, sao vậy" - Trần Sơn kinh ngạc vì bạn gái của mình sợ hãi bà hốt hoãng. Mới vừa rồi anh luôn ở bên trong tìm cô nhưng không tìm được, cho đến 1 nữ hầu trong nhà nói hình như thấy cô đi ra ngoài. Nhưng sau khi ra ngoài thì thấy cô chạt vật nhào vào lòng anh khóc không ngừng, còn muốn anh đưa về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô bị người khác ức hiếp sao? Nơi này là nhà họ Trần. Có ai dám ức hiếp cô.
"Trần Sơn, em muốn về nhà, em không muốn ở đây nữa" - Lê Hà không cách nào nói rõ, chỉ muốn nhanh đi khỏi chỗ này.
"Chờ anh cắt bắt xong bánh kem rồi về được không em?" - Sắp phải cắt bánh lem, anh lại là chủ tiệc sao có thể rời đi. Nhưng bộ dáng này của Lê Hà, làm anh không yên lòng.
"Trần Sơn sắp phải cắt bánh kem rồi, vào đi" - 1 giọng nói nữ điềm tĩnh vang lên sau lưng họ, là chị hai Trần Sơn.
"Chị... chị hai, sao chị ở đây" - Trần Sơn nhạy cảm cảm giác được Lê Hà trong ngực sau khi nghe xong lại run hơn. Nhưng anh tin tưởng chị hai sẽ không làm tổn thương Lê Hà.
"Mới vừa rồi cô ấy bị 1 con mèo hoang dọa sợ, vừa đúng lúc tôi đi qua" - Giọng điệu Kim Chi từ tốn,1 chút cũng không giống gì nói dối. Nhưng thấy Lê Hà dựa vào lòng em trai cô, ỷ lại như vậy, trong lòng không hiểu sao lại tức giận.
"Lê Hà. Không sao. Chỉ là mèo hoang thôi mà!" - Sở Sơn vốn trẻ người non dạ liền tin lời nói của chị hai mà anh tôn kính nhất.
"Trần Sơn, xin lỗi. Em không thoải mái,uốn về nhà!" - Lê Hà không dám đưa mắt nhìn cô ta, người này quả thật xấu xa vô cùng. Rõ ràng mới nãy cô ta muốn... Bây giờ còn có thể nói láo thành như vậy? Nhưng cô không dám cũng không nói được. Cô chỉ muốn cách cô ta thật xa.
"Lê Hà đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. Anh sẽ đưa em về có được không?" - Trần Sơn thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô.
Kim Chi ở bên cạnh nhìn, trong lòng lạo đó kị! Nghĩ đén vừa rồi thân thể nhỏ nhắn của nàng còn đang ở chặt trong lòng cô, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia làm kia làm cô muốn nếm thêm 1 lần nữa. Nhưng bây giờ nàng tránh cô như rắn rết, ngay cả nhìn cô 1 cái cũng không chịu, điều đó làm cô vô cùng tức giận. Bạn gái của em trai? Cô vậy mà lại có cái suy nghĩ không nen có với bạn gái của em trai, Trần Kim Chi mày ngu rồi. Đúng vậy, Kim Chi cảm giác mình sắp điên rồi.
___________________
Rồi đó mấy mẹ, cố viết nhiều để bù cho mấy bữa trước không giữ lời hứa. Bây giờ au học nài đây, mai không thuộc nài là do mấy mẹ hết đó nha. Au không dám hứa ngày nào ra chap mới đâu vì nài nhiều mà khó nữa, xin lỗi nha. Nhớ vote để tui còn ra chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro