Chương 18: Chuyện cũ của ACE
CẢNH BÁO về độ trơ trẽn của trang web truyenwki.com khi tự ý sửa dòng ghi chú và dám bịa đặt rằng editor chỉ đăng tại blog và trang web của nó. Người làm TRỜI nhìn, quả báo nhãn tiền nhé đồ ăn cắp lại còn mặt dày. NHẮC LẠI là bản edit này chỉ được đăng DUY NHẤT tại blog cá nhân và wattpad cá nhân này của editor, tất cả những nơi khác đều là ĂN CẮP. Vui lòng không tạo lợi nhuận phi pháp cho kẻ xấu và tôn trọng công sức của editor, tránh truyện bị drop.
Kim bài huấn luyện viên - edit by Leo Regulus
Giữa trưa 12 giờ, các tuyển thủ đội tuyển quốc gia tấp nập đi vào nhà ăn. Những người mới bị phạt viết kiểm điểm thấy huấn luyện viên Giang, giống như chuột thấy mèo, cúi đầu xuống vội vã mà trốn đi, sợ chính mình bị bắt được lại ăn một trận mắng.
Nhưng thật ra Diệp Khinh Danh da mặt dày tiến lại đây — loại chuyện viết kiểm điểm này hắn quá thuần thục, 3 giờ sáng nay liền viết xong, ngủ đến 11 giờ rời giường, còn cố ý tắm rửa cạo râu, chải vuốt tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tối hôm qua mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của lão Lâm, bị giọng nói lạnh như băng của Giang Thiệu Vũ doạ tỉnh, Diệp Khinh Danh vội vàng đến mặt cũng không kịp rửa, mang theo một đầu cỏ dại đi họp, giống như bang chủ Cái Bang.
Hôm nay sau khi thu thập chỉnh tề, nhưng thật ra có vẻ anh tuấn phi phàm.
Diệp Khinh Danh có một đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, thời điểm ôn nhu mỉm cười thực dễ dàng khiến người khác mềm lòng. Nhưng Giang Thiệu Vũ sớm đã thói quen độ mặt dày của tên này, thấy hắn cười tủm tỉm mà thò qua tới, lập tức dùng chiếc đũa gõ gõ mặt bàn: "Ngồi xa một chút."
Diệp Khinh Danh xê dịch sang hướng bên cạnh, ra vẻ ủy khuất nói: "Đối với đồng đội cũ liền như vậy vô tình sao? Tôi lại không phải vi khuẩn."
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: "Cơm nước xong tới văn phòng tìm tôi."
Diệp Khinh Danh chớp chớp mắt: "Ôn chuyện?"
Giang Thiệu Vũ: "Nộp bản kiểm điểm."
Diệp Khinh Danh: "......"
Giang Thiệu Vũ: "Thuận tiện tâm sự, cậu vì cái gì sẽ bị cấm thi đấu."
Diệp Khinh Danh: "............"
Đờ mờ, ý là lại muốn mắng hắn một trận?
Chu Dật Nhiên cùng lão Lâm thấy hình ảnh "Diệp Tử bị dạy dỗ" quen thuộc, nén cười mà đi tới, vốn định cùng bạn cũ ôn chuyện, kết quả, Giang Thiệu Vũ ngước mắt lên nhìn nhìn bọn họ, bình tĩnh mà nói: "Lão Lâm, Tiểu Chu, hai người cơm nước xong cũng đến văn phòng gặp tôi."
Hai người: "......?"
Như thế nào có loại cảm giác không ổn, kiểu như đụng vào họng súng?
Sau khi ăn xong, ba người kết bạn tới tìm Giang Thiệu Vũ.
Góc trong tầng trên cùng của tòa nhà huấn luyện có một văn phòng, trên cửa viết "Văn phòng huấn luyện viên đội tuyển quốc gia", có thể đoán trước đến, về sau, nơi này sẽ trở thành chỗ mà các thành viên đội tuyển quốc gia sợ tới nhất.
Lão Lâm tiến lên gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm lãnh đạm: "Tiến vào."
Ba người lần lượt đi vào trong phòng.
Giang Thiệu Vũ nhậm chức ngày đầu tiên, liền nhanh như bão quét mà đem văn phòng thu dọn xong.
Trên mặt bàn lớn để hai bộ máy tính, một bộ máy tính bàn cấu hình cao cấp, một cái laptop mỏng nhẹ. Phía trên kệ sách ở mặt tường đằng sau để một loạt folder được sắp xếp chỉnh tề, xem đánh dấu, bên trong là tư liệu về các tuyển thủ đội tuyển quốc gia cùng với các câu lạc bộ lớn.
Trong tầm tay của hắn còn để một cuốn sổ tay bằng da màu đen, hiển nhiên là dùng để tùy tay ghi chú.
Về sau ai phạm sai lầm, bị hắn ghi vào sổ tay......
Vậy thì tự khấn khấn đi.
Ba người giống như học sinh thời đi học đi văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, sắc mặt nghiêm túc mà đứng thành hàng ngang, cùng kêu lên: "Huấn luyện viên Giang." Liền chỉ thiếu cúi đầu kính cẩn chào một cái.
Ba vị này hiện giờ đã là chủ lực của những chiến đội hàng đầu, ở chiến đội nhà mình, các đội viên đều nghe bọn hắn nói, sẽ tôn kính mà gọi bọn hắn một tiếng "ca". Chính là ở trước mặt Giang Thiệu Vũ, bọn họ như cũ là tiểu đệ.
Giang Thiệu Vũ chỉ chỉ sofa bên cạnh: "Ngồi đi, lại không phải đại hội phê bình, không cần nghiêm túc như vậy. Tôi tìm các cậu tới, là tưởng tâm sự kỹ càng."
Ba người liếc nhau, xoay người ngồi xuống ở trên sofa.
Ngày hôm qua, Giang Thiệu Vũ trước mặt nhiều người như vậy, không tiện thiên vị, lấy Diệp Tử khai đao cũng là do Diệp Tử chính mình làm. Nhưng là hiện tại, lén cùng đồng đội cũ nói chuyện phiếm, cũng không cần thiết bày ra tư thế của huấn luyện viên.
Hắn đứng lên, rót trà cho mấy người, nhìn về phía Diệp Khinh Danh hỏi: "Diệp Tử vì cái gì sẽ bị cấm thi đấu? Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bên Liên Minh, chủ tịch Tề phản hồi lại là, thời điểm cậu ở nước ngoài tham gia phỏng vấn xảy ra tranh cãi với một phóng viên, còn quăng ngã camera của người ta, ảnh hưởng quá mức ác liệt. Nguyên nhân đâu?"
Diệp Khinh Danh nhận ly trà, vẻ mặt đau khổ gãi gãi tóc, có vẻ như không biết mở miệng như thế nào.
Lão Lâm chủ động nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể chỉ trách Diệp Tử, tên phóng viên kia nói chuyện quá khó nghe."
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: "Ồ? Khó nghe cỡ nào?"
Lão Lâm ho nhẹ một tiếng, bẻ bẻ giọng, bắt chước phóng viên kia dùng ngữ điệu châm chọc mỉa mai nói: "Người từ ACE ra tới có phải hay không đều là trình độ loại này à? Ngay cả góc áo của đối thủ đều đánh không trúng, đây là Wing Thần dạy mấy người sao? Có nghĩ tới trước tiên xuất ngũ, đi đoàn tụ với đội trưởng cũ Wing Thần hay không?"
Giang Thiệu Vũ: "......"
Diệp Khinh Danh bực bội mà cào loạn tóc, lại thuận tay vuốt vuốt, nói: "Trận thi đấu kia vừa lúc lão Lâm, tôi, Tiểu Chu đều lên sân khấu, tên phóng viên kia là anti-fan của ACE, hắn nói tôi cùi bắp, tôi có thể nhịn. Nhưng mẹ nó tôi chính là nhịn không được hắn nã đạn sang ACE, còn kéo theo đội trưởng cũ của chúng ta. Đều xuất ngũ đã bao nhiêu năm còn bị bọn họ lôi ra tới quất xác!"
Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt nói: "Cái gì kêu quất xác? Tôi còn chưa có chết."
"Khụ khụ!" Diệp Khinh Danh thiếu chút nữa bị nước trà sặc đến, vội vàng buông cái ly, ủy khuất mà nói: "Lúc ấy thi đấu thua, tâm trạng tôi vốn dĩ đã tệ, hắn còn vẫn luôn lấy camera chỉa về phía mặt tôi chụp không ngừng, trong lúc tức giận tôi liền đập luôn cái camera......" Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, hiển nhiên là không có tự tin gì.
Lão Lâm ở bên cạnh làm người hòa giải: "Vũ ca, anh đừng nóng giận, Diệp Tử cũng là tưởng bênh vực anh. Ở trong lòng chúng tôi, thực lực của anh vẫn luôn là điều không thể nghi ngờ. Tên phóng viên kia châm chọc mỉa mai ACE, Diệp Tử nhất thời không nhịn xuống cơn tức. Camera đã bồi thường cho đối phương, cấm thi đấu nửa năm, Diệp Tử cũng tiếp nhận xử phạt rồi."
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh mà nói: "Năm đó chiến đội ACE liền có rất nhiều anti-fan, tôi cho rằng các cậu sớm đã thành thói quen. Diệp Khinh Danh cậu cũng quá xúc động, phát giận trước mặt truyền thông phóng viên, bọn họ quay đầu khẳng định lại muốn chê bai cậu."
Diệp Khinh Danh nhún vai: "Tùy tiện đi. Dù sao trong mắt bọn họ, tôi chính là loại người bất cần đời, phóng đãng không kềm chế được, không hiểu lễ nghĩa. Ông đây không để bụng."
Giang Thiệu Vũ trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: "Vị phóng viên kia không phải nói, cho mấy người sớm một chút xuất ngũ đoàn tụ với đội trưởng cũ sao?"
Ba người ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.
Sắc mặt của hắn thực bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra có vẻ tức giận.
Diệp Tử đang nghi hoặc chính mình lần này vì cái gì không có bị mắng, liền nghe Giang Thiệu Vũ bổ sung nói: "Vậy các cậu liền phấn đấu một chút, tới đoàn tụ cùng với đội trưởng cũ đi."
Ba người ngẩn người.
Đoàn tụ? Đoàn tụ gì?
Tiểu Chu rất nhanh phản ứng lại đây: "Ý anh là nói...... đội tuyển quốc gia?!"
Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Không sai. Đội trưởng cũ hiện tại thành huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, nếu các cậu có bản lĩnh, mùa tiếp theo liền tiếp tục đánh vào đội tuyển quốc gia — chúng ta ở đội tuyển quốc gia đoàn tụ."
Ba người: "!!!"
ACE đã sớm giải tán, nhưng cảm tình bọn hắn bồi dưỡng ra từ thời niên thiếu lại rất sâu đậm, bọn họ không chỉ là anh em tốt kề vai chiến đấu, vẫn là như "người nhà" giống nhau.
Ở đội tuyển quốc gia đoàn tụ?
Các thành viên ACE, thật sự có thể lại lần nữa đoàn tụ sao?
Trái tim Lão Lâm khẽ run lên, nắm chặt nắm tay, thanh âm khàn khàn nói: "Nhưng mà, tôi...... tôi đã xuất ngũ......"
"Đơn xin của cậu, hôm nay tôi mới vừa lấy về tới." Giang Thiệu Vũ xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ đơn, đưa cho lão Lâm: "Liên Minh không phê chuẩn, không đóng dấu, thủ tục cũng chưa xong, cậu còn chưa tính chính thức xuất ngũ."
Nhìn cái tên do chính mình tự tay ký ở mặt trên, hắn ngay lúc này không biết nên nói gì.
Giang Thiệu Vũ đi đến trước mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi đã xem video ghi hình huấn luyện, tốc độ tay cùng với phản ứng của cậu, xác thật không bằng mấy tuyển thủ trẻ mười mấy tuổi, nhưng ưu thế của cậu là tâm lý ổn định, kinh nghiệm phi thường phong phú. Thi đấu cũng không phải chỉ toàn dựa vào tốc độ tay, tuyển thủ kinh nghiệm phong phú đồng dạng sẽ có một vị trí nhỏ."
Lão Lâm kích động nhìn hắn: "Ý của anh là, tôi còn có cơ hội lại tiến vào đội tuyển quốc gia sao?"
Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Cơ hội khẳng định có, liền xem cậu có thể nắm chắc được hay không. Lại cho bản thân thời gian một năm đi, cậu cũng không thiếu một năm này, có phải hay không?"
Lão Lâm dùng sức gật đầu: "Được! Vậy tôi lại đánh một năm! Ha ha ha, sớm biết rằng anh là huấn luyện viên mùa tiếp theo, tôi liền không nộp cái đơn xin xuất ngũ này."
Hắn lập tức đem tờ đơn xé làm đôi.
Diệp Khinh Danh cùng Chu Dật Nhiên liếc nhau.
Lão Lâm phía trước tính toán xuất ngũ, hai người bọn họ khuyên như thế nào cũng chưa có tác dụng. Kết quả Vũ ca vừa mở miệng, hai câu liền thuyết phục?
Giang Thiệu Vũ nhìn về phía ba vị đồng đội, thanh âm bình tĩnh: "Hiện tại tôi là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, các cậu là đồng đội cũ của tôi, tôi không thể làm việc thiên vị trực tiếp tuyển các cậu vào đội tuyển quốc gia, như vậy sẽ bị người khác mắng."
"Đội tuyển quốc gia mùa tiếp theo, mỗi một vị trí đều sẽ tuyển chọn công bằng."
"Cho nên, tôi mới nói —"
"Các cậu bằng thực lực tới đoàn tụ cùng tôi."
Ba người nghe đến đó, dưới đáy lòng bốc cháy lên nhiệt huyết cùng với ý chí chiến đấu đã từng có!
Bằng thực lực tới đội tuyển quốc gia đoàn tụ sao?
ACE năm đó bắt đầu từ con số không, một đường lội ngược dòng bắt lấy chức quán quân League; hiện giờ thành tích của đội tuyển quốc gia đã kém tới cực điểm, dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên mới Giang Thiệu Vũ, có thể hay không lại lần nữa sáng tạo kỳ tích năm đó?
Nhất định có thể!
Bọn họ vẫn luôn tin tưởng vị đội trưởng này.
Bản edit phi thương mại chỉ đăng tại blog và kênh wattpad cá nhân, những nơi khác đều là re-up chưa có sự cho phép, đọc tại trang chính chủ là tôn trọng và ủng hộ công sức của editor.
Lão Lâm kích động đến hốc mắt ửng đỏ, tuyển thủ này luôn luôn hào sảng rộng rãi, thật lâu chưa từng hai mắt rưng rưng như vậy, hắn dùng sức gật gật đầu, nghẹn ngào nói: "Sang năm tôi nhất định một lần nữa tiến vào đội tuyển quốc gia!"
Diệp Tử và Tiểu Chu cùng nói: "Tôi cũng vậy!"
Diệp Tử ngừng một chút, đột nhiên nhíu mày nói: "Chính là Tiểu Thần hắn...... hắn đã một năm không thi đấu. Đội tuyển quốc gia năm nay, hắn cũng không có lấy được tư cách, chữa bệnh mà câu lạc bộ bọn họ đề cử tiến vào đội tuyển quốc gia là Chương Việt."
Là vị chữa bệnh trở thành người đầu tiên bị đâm chết trong trận thi đấu huấn luyện kia sao?
Giang Thiệu Vũ hơi hơi nheo lại mắt: "Tiểu Thần là ở câu lạc bộ TNG đúng không?"
Diệp Tử bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy. TNG giàu sụ, thời điểm lúc trước đem Tiểu Thần mua về, hứa hẹn để hắn chơi chữa bệnh chủ lực, sau lại vì nâng người mới, làm hắn thoái vị nhường hiền*. Tính cách của Tiểu Thần anh cũng biết rồi đấy, không dám nói chuyện với người khác, cũng không dám vì chính mình đấu tranh, liền ngồi ghế dự bị nguyên một năm."
*thoái vị nhường hiền: tự rút khỏi chức vị để nhường chỗ cho người tài giỏi hơn.
Tiểu Thần có chút tự bế, năm đó thời điểm ở ACE, khi tiếp thu phỏng vấn cũng chỉ tránh ở phía sau Giang Thiệu Vũ, Giang Thiệu Vũ vẫn luôn coi hắn như em trai. Xem ra chính mình đi rồi, Tiểu Thần bị không ít ủy khuất?
Sắc mặt Giang Thiệu Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện này, tôi sẽ tự mình đi câu lạc bộ TNG điều tra rõ ràng."
Ba người vẻ mặt mừng rỡ, Tiểu Thần biết Vũ ca trở về, khẳng định sẽ cực kỳ vui vẻ đi?!
Giang Thiệu Vũ trầm mặc hai giây, theo sát hỏi: "Bùi Phong đâu? Tôi nghe Du tỷ nói hắn không đi thi đấu chuyên nghiệp? Sao lại thế này?"
Nhắc tới Bùi Phong, sắc mặt cả ba đều có chút phức tạp.
Chiến đội ACE năm đó kỳ thật có 6 tuyển thủ, ngoại trừ 5 vị trí chủ lực ra, còn có một thực tập sinh duy nhất — tuổi nhỏ nhất Bùi Phong, hắn cũng là đồ đệ thân truyền của Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ thấy bọn họ không nói lời nào, nhìn về phía tính tình tốt nhất Chu Dật Nhiên, nói: "Tiểu Chu cậu nói."
Chu Dật Nhiên sờ sờ cái mũi, thanh âm ôn hòa: "Vũ ca, lúc trước sau khi anh xuất ngũ, không phải đem chức đội trưởng giao cho Bùi Phong sao? Kế hoạch nguyên bản của chúng ta là để Tiểu Bùi tiếp nhận vị trí tay súng bắn tỉa của anh, bốn người khác vị trí không thay đổi, tiếp tục đánh League, chỉ là...... ông chủ không nghĩ như vậy."
"Bùi Phong là trạng nguyên của lứa thực tập sinh năm đó, số liệu các hạng mục đều xếp thứ nhất, lại là đồ đệ do anh tự mình dạy ra tới, huấn luyện viên trong giới đều cho rằng hắn sẽ nối nghiệp của anh, có thực lực đoạt giải quán quân. Cho nên, tất cả câu lạc bộ lớn lúc đó đều tranh giành hắn, sắp tranh đến vỡ đầu, ra giá phí chuyển hội hơn 10 triệu liền đã có 3 nhà câu lạc bộ."
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: "Phí chuyển hội 10 triệu chỉ để đào một người mới? Bọn họ điên rồi?"
Đây chính là giá chuyển hội của tuyển thủ đứng đầu. Đám giám đốc này, xem ra là thật sự tin loại cách nói "Fred là truyền nhân do Wing Thần dạy ra tới", cho rằng đem Bùi Phong đào qua đi là có thể đoạt giải quán quân.
Diệp Tử trào phúng nói: "Lại chẳng phải? Lúc ấy thật nhiều giám đốc câu lạc bộ mỗi ngày gọi điện thoại tới ACE, tranh nhau làm Bùi Phong chuyển hội, đưa ra điều kiện một cái so một cái càng tốt, ông chủ của chúng ta cũng không phải là dạng biết nhìn xa, thấy lợi ích thật lớn trước mắt, liền đem tên Bùi Phong treo lên mục chuyển hội, tính kiếm một khoản kếch xù."
Lão Lâm cảm khái nói: "Đáng tiếc Tiểu Bùi tính tình ngoan cố còn hơn lừa, quá nặng tình nghĩa. Hắn nói, kỹ năng của hắn đều là sư phụ dạy, hắn không có khả năng đi chiến đội khác trái lại đánh ACE, cũng sẽ không ở trên sân thi đấu đối với mấy người chúng ta nổ súng. Hắn cùng với ông chủ tranh cãi rất lớn , còn đem các câu lạc bộ lớn trong giới đều đắc tội đủ một vòng."
Phí chuyển hội hơn 10 triệu, nói không cần liền không cần?
Con đường tuyển thủ chuyên nghiệp tương lai sáng lạn rộng mở, liền bởi vì "Nói nghĩa khí" "Trọng cảm tình" mà hoàn toàn chặt đứt?
Đứa nhỏ này thật là quá ngốc.
Nếu chính mình trước khi xuất ngũ không có nói với Bùi Phong "Sau khi sư phụ đi rồi, chiến đội ACE liền giao cho con", hắn có lẽ sẽ không cố chấp như vậy, trực tiếp tới một đòn cá chết lưới rách.
Giang Thiệu Vũ ấn nhẹ huyệt thái dương: "Sau đó đâu?"
Lão Lâm nói: "Bùi Phong nhất định không chịu đi câu lạc bộ khác, mấy người chúng ta, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mâu thuẫn với ông chủ, dứt khoát tập thể treo ở mục chuyển hội, phải đi thì cùng nhau đi."
Diệp Tử buông tay: "Đúng vậy. Chúng ta không nghĩ ở lại một ACE hoàn toàn thay đổi bộ mặt, không bằng tan rã."
Giang Thiệu Vũ nghe đến đó, trái tim hơi hơi đau đớn.
Hắn đối với những người này trước giờ vẫn áy náy trong lòng, đây cũng là một trong số những nguyên nhân hắn về nước. ACE có nhà đầu tư, có ông chủ, mấy tuyển thủ bọn họ lúc ấy tuổi quá nhỏ, căn bản không có quyền lên tiếng.
Thời điểm Giang Thiệu Vũ rời đi, an bài Bùi Phong tiếp nhận chức vụ đội trưởng. Bùi Phong là truyền nhân của hắn, cùng với các đội viên ACE đều rất hiểu biết, phối hợp cũng có thể nhẹ nhàng quen thuộc, đây là kết cục tốt nhất.
Đáng tiếc, chuyện đời khó lường, những thiếu niên mười mấy tuổi như bọn họ, chung quy vẫn là đấu không lại tư bản đằng sau.
Điều duy nhất bọn họ có thể quyết định ——
Chính là rời đi ACE, khiến cho chiến đội truyền kỳ này, vĩnh viễn trở thành lịch sử.
Mà không phải trơ mắt nhìn ACE bị mặt khác chiến đội, thậm chí là đồ đệ do Giang Thiệu Vũ tự mình bồi dưỡng ra tới, ấn ở trên mặt đất chà đạp, thành tích trượt xuống, trở thành trò cười.
Cũng chính là loại cách làm cá chết lưới rách này, mới khiến cho ACE thành bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều fan hâm mộ Esport.
Trở thành một truyền kỳ mà vĩnh viễn không có chiến đội nào có thể vượt qua.
Giang Thiệu Vũ thở dài dưới đáy lòng, hạ giọng hỏi: "Bùi Phong không làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn hiện tại đang làm cái gì?"
Chu Dật Nhiên mỉm cười nói: "Đồ đệ này của anh thế nhưng rất có năng lực, hắn hiện tại là ngôi sao streamer có độ nổi tiếng cao nhất toàn mạng. Phí chuyển hội 10 triệu đã nhằm nhò gì? Thu nhập một quý của hắn, đều không chỉ là nhiêu đây con số."
Giang Thiệu Vũ có chút kinh ngạc: "Streamer?"
Không làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nguyên lai là đổi nghề làm streamer?
—————————
Editor: Chương sau bạn công lên sóng ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro