Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Thi đấu huấn luyện



CẢNH BÁO về độ trơ trẽn của trang web truyenwki.com khi tự ý sửa dòng ghi chú và dám bịa đặt rằng editor chỉ đăng tại blog và trang web của nó. Người làm TRỜI nhìn, quả báo nhãn tiền nhé đồ ăn cắp lại còn mặt dày. NHẮC LẠI là bản edit này chỉ được đăng DUY NHẤT tại blog cá nhân và wattpad cá nhân này của editor, tất cả những nơi khác đều là ĂN CẮP. Vui lòng không tạo lợi nhuận phi pháp cho kẻ xấu và tôn trọng công sức của editor, tránh truyện bị drop.

Kim bài huấn luyện viên - edit by Leo Regulus

Game đấu súng《 Thương Vương 》này có kho bản đồ cực kỳ phong phú: thành thị, đảo nhỏ, rừng cây, núi non... các loại địa đồ đối chiến lớn nhỏ không đồng nhất, cũng khiến cho league chuyên nghiệp trở nên càng thêm xuất sắc và kích thích.

Nhà sản xuất đem độ khó của bản đồ chia thành 3 sao, 4 sao và 5 sao.

Bản đồ có độ khó 3 sao là loại thường xuyên xuất hiện nhất trong thi đấu xếp hạng trên game online, đơn giản dễ nhớ, luyện tập vài lần là có thể nhớ được phương hướng cùng với lối đi, thích hợp cho người chơi mới nhập môn.

Bản đồ có độ khó 4 sao thường được dùng trong league chuyên nghiệp, ví dụ như "Tòa Nhà Chọc Trời" vừa rồi chính là một tấm bản đồ có độ khó 4 sao, trên bản đồ có vô số chướng ngại cùng với lối rẽ, thuận tiện cho tuyển thủ chuyên nghiệp di chuyển đường vòng và chu toàn, huấn luyện viên cũng có thể căn cứ bản đồ khác nhau để an bài từng chiến thuật riêng.

Đặc điểm lớn nhất của bản đồ có độ khó 5 sao chính là địa hình phức tạp cùng với sự quấy nhiễu đến từ hoàn cảnh. Hoàn cảnh quấy nhiễu bao gồm: mưa to, sương mù, bão tuyết, cơn lốc, sóng biển... những bản đồ này bởi vì không đủ ổn định nên cũng không thường thấy trong league chuyên nghiệp.

"Căn Cứ Hải Tặc" chính là một trong những bản đồ có độ khó 5 sao phức tạp nhất trong "Thương Vương".

Một con thuyền hải tặc cũ nát tồi tàn trôi nổi lơ lửng giữa biển rộng, tuyển thủ hai bên phân biệt xuất hiện ở đầu thuyền và đuôi thuyền. Mỗi 1 phút một lần sẽ có sóng lớn làm thân thuyền lay động mãnh liệt, viên đạn do tuyển thủ bắn ra thực dễ dàng bị chếch đi. Tuyển thủ có thể xuống nước ẩn núp, cũng có thể trực tiếp dùng hỏa lực đối chiến ở trên boong tàu, hoặc là trốn đi đánh du kích ở trong khoang thuyền.

Giang Thiệu Vũ chọn bản đồ phức tạp như vậy để cho bọn họ đánh thi đấu huấn luyện, chính là muốn xem thử một chút độ chính xác khi bắn súng, khả năng phối hợp đoàn đội cùng với năng lực tùy cơ ứng biến của bọn họ.

Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là tố chất tâm lý.

Dưới ánh mắt thúc giục của Giang Thiệu Vũ, 10 cá nhân bị điểm danh nhanh chóng tìm vị trí ngồi xong.

Lão Lâm tự tạo một cái phòng thi đấu, kéo những người khác vào tới rồi chọn bản đồ. Giang Thiệu Vũ tiến vào phòng với tư cách trọng tài, đánh chữ nói: "Bắt đầu đi."

Bản đồ thi đấu tải về xong, một đám người khẩn trương muốn ngừng thở.

Đội 1: xung phong Thời Tiểu Bân, đột kích Hạ Lê, tay súng bắn tỉa Lưu Thiếu Châu, điều tra Diệp Khinh Danh, chữa bệnh Chương Việt.

Đội 2: xung phong Lục Hưng Vân, đột kích Chu Dật Nhiên, tay súng bắn tỉa Mạc Hàm Thiên, điều tra Đường Khải, chữa bệnh Minh Khê.

Huấn luyện viên Giang chia đội cũng không phải là ngẫu nhiên chia lung tung, thực lực của hai đội ngũ kỳ thật rất bình quân.

Đội 1: lợi hại nhất là tay súng bắn tỉa Lưu Thiếu Châu; hàng phía trước có Thời Tiểu Bân, Hạ Lê đều là thành viên "Tiểu đội Hồ Lô Oa".

Đội 2: lợi hại nhất là đột kích Chu Dật Nhiên; Tiểu Lục, Tiểu Đường cũng là người mới vừa bị mắng, đến nỗi Mạc Hàm Thiên... hốc mắt hiện tại vẫn còn đỏ đâu.

Tổng hợp lại mà nói, đội 1 mạnh về viễn trình, đội 2 mạnh về cận chiến.

Hai bên ai thắng ai thua còn phải xem sự phối hợp của đoàn đội.

Bởi vì tấm bản đồ có yêu cầu cực cao này rất hiếm khi xuất hiện tại league chuyên nghiệp, bọn họ ngày thường căn bản là không có luyện tập qua, đánh thi đấu huấn luyện ở một bản đồ tương đối xa lạ, trong lòng mọi người nhịn không được có chút khẩn trương.

Thi đấu bắt đầu, đội 1 xuất hiện ở đuôi thuyền, đội 2 ở đầu thuyền.

Diệp Khinh Danh trực tiếp nhảy vào trong biển, định từ trong nước biển vòng qua đi điều tra. Đường Khải của đội 2 cũng có ý nghĩ tương tự, đồng dạng nhảy xuống, cả hai còn vừa khéo chọn cùng một bên.

Hai người bơi ở trong nước không bao lâu liền chính diện đụng mặt, mắt to trừng mắt nhỏ. Diệp Khinh Danh không chút do dự thọc một đao về phía Đường Khải, Đường Khải cũng không chịu lạc hậu, chủy thủ trong tay trực diện đánh thẳng về hướng Diệp Khinh Danh...

Đáng tiếc hắn chậm một bước!

Nước biển rất nhanh bị máu tươi nhiễm đỏ.

— [Leaf Diệp Tử ] sử dụng [ Lưỡi Dao Hoa Hồng ] ám sát [TKTK]!

Lúc này, Diệp Khinh Danh giết người xong, vừa lúc ở trong tầm bắn của tay súng bắn tỉa đội 2 - Mạc Hàm Thiên.

Nhưng mà Tiểu Mạc căn bản không có chú ý tới vị trí tử vong của đồng đội, càng đừng nói nhìn đến đối thủ ở đâu.

Thời cơ bắn bồi tốt nhất như vậy, liền bỏ lỡ?

Cư nhiên bỏ lỡ???

Trong đầu Giang Thiệu Vũ toàn là dấu chấm hỏi, nhíu nhíu mày, nghiêm mặt tiếp tục xem.

Bản edit phi thương mại chỉ đăng tại blog và kênh wattpad cá nhân, những nơi khác đều là re-up chưa có sự cho phép, đọc tại trang chính chủ là tôn trọng và ủng hộ công sức của editor.

Đội 2 vừa mới mở màn thì điều tra đã chết, rơi vào hoàn cảnh xấu. Cũng may hai vị trí tấn công là xung phong và đột kích đều thực khỏe mạnh, một trước một sau dùng hỏa lực áp chế, trực tiếp vọt về hướng boong tàu.

Trái lại đội 1, Thời Tiểu Bân làm xung phong, như cũ sửa không được tật xấu là cẩn thận quá mức, trốn dưới khoang thuyền đợi cơ hội, hắn nghe thấy tiếng súng cùng với tiếng bước chân từ đỉnh đầu truyền đến, vốn định chờ đối phương tới gần rồi đột nhiên tập kích, thế nhưng trận này, đồng đội của hắn là Hạ Lê.

Đấu pháp của cô nhóc Alpha Hạ Lê này giống như là con ngựa hoang thoát dây cương không thể khống chế, thấy kẻ địch lại đây, cô trực tiếp giơ lên súng lục đột kích, liền bịch bịch bịch vọt đi lên, kết quả 1 đánh 2, bị đối diện quét chết.

Thời Tiểu Bân theo sát vọt đi lên, lại bị đối diện quét chết.

— [ Tiểu Lục ] sử dụng [ UZIMAC - Mania ] đánh chết [ Hạ Thiên Hạ ]!

— [ Tiểu Lục ] sử dụng [ UZIMAC - Mania ] đánh chết [ Bân Bân Hữu Lễ ]!

Sắc mặt Giang Thiệu Vũ càng khó coi.

Làm tốt lắm, 1 chết 1 tặng, trực tiếp đưa cho đối diện double kill!

Đợt double kill này Lục Hưng Vân đánh còn tạm được, nhưng hắn vì biểu hiện bản thân, rõ ràng có hành vi "đoạt đầu người", di chuyển quá dựa vào phía trước.

Quả nhiên, tay súng bắn tỉa đội 1 - Lưu Thiếu Châu liền nắm lấy cơ hội, một phát súng bắn chết hắn.

—[ Lưu Tổng ] sử dụng [ FR - U Minh ] một phát đạn bắn vỡ đầu đánh chết [ Tiểu Lục ]!

Trên màn hình không ngừng hiện ra tin tức bắn chết, trong nháy mắt, đội 1 và đội 2 mỗi bên chết bốn người, chỉ còn lại Lưu Thiếu Châu cùng với Chu Dật Nhiên - hai người lợi hại nhất đấu tay đôi.

Tấm bản đồ Căn Cứ Hải Tặc này là hoàn cảnh ban đêm, ánh sáng tối tăm, điều này hiển nhiên đã gia tăng độ khó cho việc nhắm chuẩn của tay súng bắn tỉa. Lưu Thiếu Châu nhanh chóng nhảy xuống từ điểm ngắm bắn, bắt đầu đánh du kích với Chu Dật Nhiên.

Tiếng súng đùng đùng không dứt bên tai, mắt thấy Chu Dật Nhiên liền sắp đuổi kịp tới phía sau Lưu Thiếu Châu, thế nhưng đúng lúc này, một cơn sóng lớn chợt ập vào trước mặt, thuyền hải tặc bắt đầu lắc lư kịch liệt!

Chu Dật Nhiên nắm lấy cơ hội, xoay người một cái theo phương hướng của sóng biển, không chút do dự nổ súng bắn!

—[ Tiểu Tiểu Chu ] sử dụng [ AK-47 - Thiên Biến ] một phát đạn bắn vỡ đầu đánh chết [ Lưu Tổng ]!

Giang Thiệu Vũ hơi hơi nheo mắt lại.

Những người khác đánh đến nát bét liền không cần nói nhiều, hai người Lưu, Chu còn tương đối ổn.

Hắn tiếp tục xem ván kế tiếp.

Ván thứ 2, điều tra hai bên đều không xuống nước, bắt đầu đánh du kích ở trên thuyền.

Diệp Khinh Danh lẻn vào khoang thuyền, nhanh chóng vòng đến vị trí đuôi thuyền, lén lút bò lên tới, một đao thọc chết chữa bệnh của đội 2!

Mở màn liền đã chết chữa bệnh, đội 2 lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh xấu.

May là Chu Dật Nhiên tương đối bình tĩnh, hơn nữa hắn và Diệp Tử là đồng đội cũ, biết rõ phương thức điều tra đáng khinh của Diệp Tử, chủ động lợi dụng khoang thuyền để mai phục, ở thời điểm Diệp Tử đi ngang qua đột nhiên nổ súng giết đối phương trong nháy mắt.

Thế nhưng không có biện pháp xử lý được tay súng bắn tỉa đội 2 - Lưu Thiếu Châu, hắn chặn lối đi nhỏ ở dưới khoang thuyền, một phát súng xử lý một cái, nhanh chóng giết sạch tuyển thủ đội 1, một mình Chu Dật Nhiên cũng vô lực xoay chuyển cục diện, đành phải tiếc nuối bị thua.

Hai bên hòa nhau 1:1.

Ván thứ 3 - ván quyết thắng mấu chốt nhất.

Đánh tới lúc này tuyển thủ hai bên đều có chút khẩn trương, rốt cuộc đây là trận thi đấu huấn luyện đầu tiên sau khi huấn luyện viên mới đến căn cứ đội tuyển quốc gia, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của huấn luyện viên mới đối với chính mình.

Tuy rằng ở trong lòng huấn luyện viên Giang, ấn tượng về các thành viên "Tiểu đội Hồ Lô Oa" đã phi thường không xong, nhưng mọi người vẫn là tưởng vãn hồi một ít.

Thời Tiểu Bân lấy hết can đảm, cùng Hạ Lê cùng nhau đi hướng phía trước!

Mạc Hàm Thiên rốt cuộc từ trong trạng thái mộng du phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng tìm được một cái điểm ngắm bắn, một phát súng bắn chết Thời Tiểu Bân đang xông tới.

Thời Tiểu Bân: "............"

Còn không bằng tiếp tục "co đầu rút cổ" đâu, lao ra đi liền ngủm QAQ.

Ván này Hạ Lê phát huy vượt xa người thường, trạng thái dao động của cô tựa hồ đã dao động tới đỉnh núi, cầm song thương một hồi điên cuồng bắn phá, cư nhiên quét chết hết hàng phía trước của phe đối diện.

Tay súng bắn tỉa của đội 1 - Lưu Thiếu Châu trực tiếp bò lên trên buồm, lắp súng ngắm, liên tục thu đi ba đầu người.

Đồng đội của Tiểu Chu chết hết, bị đồng đội cũ là Diệp Khinh Danh vòng ra sau môt đao giết chết.

Thi đấu kết thúc, đội 1 thắng lợi.

Biểu tình trên mặt của các tuyển thủ đội 1 cũng không có quá nhiều vui sướng, đặc biệt là Thời Tiểu Bân, Hạ Lê, tuy rằng thắng, nhưng bọn họ biết, có thể thắng toàn dựa vào Lưu ca cùng Diệp Tử, hai người bọn họ cũng không có phát huy ra được tác dụng gì.

Tuyển thủ đội 2 càng thêm uể oải, ngoại trừ Chu Dật Nhiên như cũ trên mặt mang theo tươi cười, mười phần bình tĩnh, những người khác, một đám đầu đều sắp cúi xuống đến ngực.

Lão Lâm lén nhìn sắc mặt của Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ toàn bộ hành trình đều đen mặt, mày nhíu chặt, một khắc đều chưa từng giãn ra.

Xem ra huấn luyện viên Giang đối với trận thi đấu huấn luyện này rất không vừa lòng à...

Xong rồi xong rồi......

Hắn đại khái lại muốn mắng chửi người!

Trong đầu Lão Lâm mới vừa toát ra ý niệm này, môi Giang Thiệu Vũ quả nhiên động đậy. Ánh mắt hắn đảo qua toàn trường, lạnh lùng hỏi: "Mấy người đây là đang biểu diễn gà mờ mổ lẫn nhau sao?"

Mọi người: "............"

Gà mờ mổ lẫn nhau?

Không hổ là ngài - huấn luyện viên Giang, mắng chửi người một phát là thấy máu!

Giang Thiệu Vũ đứng lên, chau mày: "Tôi cũng chẳng có hứng thú bình xét, đánh đều là lung tung rối loạn gì vậy? Nếu không phải tự mình ở hiện trường xem, tôi thật sự không thể tin được, đây là trình độ của đội tuyển quốc gia?"

Một đám người tập thể gục đầu xuống, ngay cả người có biểu hiện tương đối tốt như Lưu Tổng, Tiểu Chu cùng với Diệp Tử cũng vẻ mặt xấu hổ, kỳ thật bọn họ cũng biết, trận thi đấu huấn luyện này xác thật đánh đến nát bét.

Quá vội vàng, không có chuẩn bị tâm lý, bản đồ cũng thực xa lạ. Một đám người giống như bị "không trâu bắt chó đi cày", mấy thiếu niên trạng thái tâm lý sụp đổ, không hề có sự phối hợp, này còn không phải là "Gà mờ mổ lẫn nhau" sao!

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Tiểu Mạc sắp đem chính mình chôn mất trong một góc, lạnh lùng nói: "Mạc Hàm Thiên cậu đang làm gì? Ván thứ nhất, thời điểm Diệp Tử giết chết Tiểu Đường, vị trí liền ở trong tầm bắn của cậu, vậy mà cũng không biết bắn bồi? Cậu đang thi đấu vẫn là đang mộng du? Đồng đội đã chết hỗ trợ nhặt xác đều sẽ không biết sao?"

"Còn có cậu, Thời Tiểu Bân, đánh cái thi đấu sợ đầu sợ đuôi, bị viên đạn bắn trúng chính là nhân vật game lại không phải bản thân, cậu rốt cuộc có cái gì sợ? Sợ chết như vậy thì làm tuyển thủ Esport kiểu gì?"

"Hạ Lê, ngốc nghếch xông về phía trước, không xem vị trí của đồng đội!"

"Còn có Đường Khải, ở trong biển gặp được điều tra phe đối diện, cư nhiên ngây ngẩn cả người? Ngay một giây sửng sốt kia cũng đủ để đối diện đâm chết cậu mười lần!"

"Tiểu Lục, đấu pháp quá mức cấp tiến, chi tiết rối tinh rối mù."

"Chữa bệnh đừng nói cứu đồng đội, chính mình liền đã chết đầu tiên? Cõng rương cấp cứu ra tới là dùng để triển lãm sao?"

"Phối hợp nát nhừ, năm bè bảy mảng, mấy người thật đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt."

Mọi người: "............"

Phòng huấn luyện lặng ngắt như tờ, mấy người mới da đầu tê dại, đầu óc đều bị mắng ngốc.

Có chút người da mặt mỏng nhịn không được rơi nước mắt, da mặt dày một ít thì cúi đầu mặt đỏ tai hồng, cân nhắc chờ lát nữa muốn viết kiểm điểm như thế nào.

"Tôi nói chuyện là khó nghe, nhưng tôi nói đều là sự thật. Tôi không hy vọng đội tuyển quốc gia do tôi dẫn dắt ra giống như một đám cừu đi ra biên giới, bị đè nặng đánh đến không hề có sức phản kháng."

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: "Tan họp đi, thực lực cá nhân nhìn không nổi, phối hợp đoàn đội giống như dân nghiệp dư. Trở về nghiêm túc viết kiểm điểm. Dù sao mấy người cũng ngủ không được, thức đêm viết, chiều mai lần lượt tới văn phòng của tôi tự mình nộp."

Một đám người ủ rũ cụp đuôi tắt máy tính, đứng dậy yên lặng xếp hàng rời đi phòng huấn luyện.

Thời gian đã tới 10 giờ rưỡi tối, lão Lâm nhìn Giang Thiệu Vũ, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là thở dài dưới đáy lòng, xoay người đuổi kịp đội ngũ.

Đây là lần đội tuyển quốc gia nghỉ sớm nhất.

Trước kia, bọn họ đều là huấn luyện từ 8 giờ đến 11 giờ rưỡi tối, sau đó chính mình chơi game, đánh tới rạng sáng hai ba giờ đều thực bình thường.

Hôm nay 10 giờ rưỡi liền kết thúc, nhưng mọi người một chút đều không vui.

Trên đường về ký túc xá phải đi ngang qua một sân thể dục. Đám người ủ rũ cụp đuôi, yên lặng xếp hàng đi tới, giống như phạm nhân bị lưu đày, trong ánh mắt một chút sáng rọi đều không có.

Diệp Tử vô tâm không phổi mà cười nói: "Mấy nhóc, biết bản kiểm điểm 1000 chữ hẳn là viết như thế nào sao?"

Các thiếu niên nghe đến đó, lập tức quay đầu lại mắt trông mong mà nhìn về phía hắn.

Diệp Khinh Danh búng tay một cái, cười tủm tỉm mà nói: "Vấn đề này, tôi có kinh nghiệm. Thời điểm trước đây ở ACE, tôi viết kiểm điểm nhiều nhất!"

Mọi người: "......"

Nghe ngữ khí này, như thế nào còn hơi kiêu ngạo à?

"Anh đây dạy các nhóc một cái kỹ xảo, có thể chia làm ba đoạn để viết. Đoạn thứ nhất trước hết thành khẩn xin lỗi, nhận thức ra sai lầm của chính mình; đoạn thứ hai, cẩn thận nói rõ ràng rốt cuộc sai ở chỗ nào, vô cùng đau đớn, nhìn lại quá khứ, số lượng từ không đủ mà nói liền bắt đầu từ thời kỳ doanh trại tập huấn mà viết. Đoạn thứ ba thì nói về kế hoạch tương lai, biểu đạt quyết tâm muốn thay đổi triệt để, một lần nữa làm người."

Mọi người: "............"

Quá khó khăn.

Người như bọn họ viết đoạn văn 800 chữ đều nghẹn không ra.

Kiểm điểm 1000 chữ? Ngẫm lại đều là ác mộng.

Thời Tiểu Bân lễ phép nhỏ giọng hỏi: "Diệp ca, kiểm điểm là viết tay, vẫn là đánh máy gửi là được?"

Diệp Khinh Danh vô tình mà nói: "Viết tay, như vậy mới có thành ý, hiểu không?"

Các tiểu thiếu niên: "......"

Viết tay 1000 chữ? Tuyệt vọng ×2 lần.

Chu Dật Nhiên nhìn một đám người sắc mặt trắng bệch, cười khẽ một chút, nhỏ giọng an ủi nói: "Kỳ thật, Vũ ca cũng không có ý xấu, hắn cũng là hy vọng đội tuyển quốc gia có thể tốt lên, có thể đánh ra thành tích. Mấy đứa không cần để bụng, tính tình hắn vẫn luôn là như vậy, về sau nếu lại phạm sai lầm, còn sẽ làm mấy đứa tiếp tục viết kiểm điểm."

Về sau còn muốn viết?!

Tuyệt vọng ×3 lần!

Lão Lâm phụ họa nói: "Không sai. Hắn chính là nói năng chua ngoa nhưng tâm rất tốt, hôm nay mắng nặng lời một chút, mấy đứa cũng đừng để trong lòng, vốn dĩ cũng là mấy đứa phạm sai lầm trước, hắn mắng mắng mấy đứa, chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi. Lợi hại còn ở phía sau đâu."

Cái gì? Lợi hại còn ở phía sau?

Tuyệt vọng ×4 lần!

Các thành viên cũ của ACE, mấy vị còn không bằng đừng mở miệng an ủi!

......

Trong phòng huấn luyện, chờ các đội viên đi xong, lúc này sắc mặt nghiêm túc của Giang Thiệu Vũ mới hòa hoãn chút.

Chủ tịch Tề cười trêu chọc nói: "A Vũ, đều nói quan mới nhậm chức ba đốm lửa, cậu nhậm chức ngày đầu tiên, liền trực tiếp đem các tuyển thủ đội tuyển quốc gia nướng cháy khét à!"

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh mà quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Tình thế tại giải đấu thế giới tiếp theo nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chúng ta nghĩ, thực lực của đội tuyển Bắc Mỹ, Châu Âu, Hàn Quốc đều rất mạnh. Tôi không thể dẫn theo một đàn cừu non, đi thi đấu với đám sài lang hổ báo đi?"

Hắn xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn các tuyển thủ ủ rũ cụp đuôi xếp hàng đi tới ở trên sân thể dục, nhàn nhạt nói: "Chỉ có từng trải qua tuyệt vọng, sau khi bị đánh thảm còn có thể lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc, bò dậy tiếp tục đánh trận kế tiếp — tuyển thủ như vậy mới có tư cách đứng trên sân thi đấu ở giải đấu thế giới."

"Thao tác hàng đầu, tâm lý cứng cỏi; dám đánh dám đua, ý nghĩ rõ ràng; không sợ cường địch, cũng không sợ thất bại."

"Đây là tiêu chuẩn chọn lựa thành viên đội tuyển quốc gia của tôi."

Chủ tịch Tề cùng với Du Minh Tương liếc nhìn nhau, tâm tình vô cùng kích động.

A Vũ nói đúng, may mắn hắn đã trở lại.

Đội tuyển quốc gia có hắn đảm nhiệm huấn luyện viên, mới có khả năng hoàn toàn lột xác.

Thật chờ mong bộ dạng hoàn mỹ khi xuất hiện của đội tuyển quốc gia mùa thứ sáu do Wing thần dẫn dắt.

Nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro