PN: Người thân(H)
Một chiến hữu của Dương Lỗi chuyển nghề, trước khi rời khỏi bộ đội, anh chàng mời tất cả anh chị em trong trung đoàn 701 tụ tập một lần, tổ chức một buổi họp mặt quy mô lớn ở bên ngoài, một là tiễn biệt, hai là mới vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên mọi người cũng muốn thả lỏng. Phải cởi bộ quân phục này, chiến hữu nọ cũng tiếc nuối trăm chiều, chiến hữu nào phải rời trung đoàn 701 thì càng tiếc nuối hơn, đặc biệt dặn dò buổi họp mặt này chủ yếu nhằm náo nhiệt, càng nhiều người càng tốt, hoan nghênh mọi người dẫn theo người thân và bạn bè, chơi một trận tới bến.
Lẽ ra ở quân đội, cơ hội để ra ngoài tụ tập chơi tới bến thế này không nhiều lắm, dù sao cũng là quân nhân, phải biết chú ý hình tượng, có điều đây là lần cuối cùng của chiến hữu sắp chuyển nghề nên muốn chơi tới đâu thì tới, vì vậy các chiến hữu đều dắt người thân và bạn bè đến chơi, chưa kết hôn thì dẫn bạn thân, kết hôn rồi thì dẫn vợ con. Chiến hữu nọ cũng là dân có tiền, tối hôm đó bao nguyên đại sảnh trong một khách sạn bên hồ, nào ăn nhậu, nào uống rượu, nào ca hát khiêu vũ, muốn náo nhiệt có náo nhiệt, muốn bầu không khí cũng có bầu không khí, chẳng màng gì khác, chỉ muốn chơi thỏa thích, cũng không muốn khóc lóc ủ ê ngày chia tay đơn vị, chỉ muốn say một cuộc.
"Lỗi Tử, lần này tôi không bỏ qua cho cậu đâu, dẫn người đến đi chứ? Đừng có tiếc rẻ rồi che tới giấu lui mãi!" Chiến hữu này rất thân với Dương Lỗi, còn nhấn mạnh dặn Dương Lỗi phải dẫn cái người ở nhà mình đến.
"Hôm nay thần tiên cũng phải gặp người phàm, biết nhà cậu có tiên nữ rồi, khỏi phải giấu các anh em!"
"Tiên nữ" trong nhà Dương Lỗi rất nổi tiếng ở trung đoàn 701, ai cũng biết Dương Lỗi đang yêu đương, còn yêu cuồng nhiệt nữa là khác. Theo lời các chiến hữu, nếu ai chưa thông não thì đến nhìn vẻ mặt của tham mưu Dương khi gọi điện thoại với người yêu đi, vẻ mặt ấy hả, chỉ cần nhìn một cái, đảm bảo có xoắn xuýt hay đầu gỗ cỡ nào cũng thông được hết, chỉ hận không thể lập tức yêu đương mắc bệnh tương tư luôn, vẻ mặt ấy hả, truyền nhiễm ghê lắm!
"Biến đi!" Bao giờ Dương Lỗi cũng đá bay mấy kẻ ngả ngớn này ra ngoài, song mọi người thật sự rất tò mò, len lén cảm khái biết bao lần, nói rằng chỉ có tham mưu Dương là như vậy thôi. Từ khi Dương Lỗi vào bộ đội đến nay, các vị lãnh đạo từ trên xuống dưới đã giới thiệu đủ mọi đóa hồng nhà mình cho hắn, muốn điều kiện có điều kiện, muốn nhan sắc có nhan sắc, thế mà Dương Lỗi chẳng động lòng với ai. Người có thể kìm cặp Dương Lỗi chặt như vậy, không biết là dạng tuyệt sắc nào, chưa ai gặp bao giờ, từ trước đến nay Dương Lỗi cứ luyến tiếc không cho bọn họ gặp, thế nên các chiến hữu thường đùa cợt gọi vị ấy nhà Dương Lỗi là "tiên nữ", chẳng dễ gì chịu lộ diện chốn trần gian. Chỉ có tham mưu Dương may mắn được vuốt ve, được ôm ấp, những người khác chỉ có nước nhìn mà thèm!
Bây giờ chộp được cơ hội này, chiến hữu thừa dịp bảo Dương Lỗi dẫn tiên nữ trong nhà đến, tiện thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Không phải tôi không muốn dẫn anh ấy theo, nhưng anh ấy đi công tác rồi, không ở Giang Hải, xin lỗi nha bạn thân, tôi đi cũng vậy thôi, để tôi đại diện cho."
Dương Lỗi nói.
Chiến hữu thất vọng tràn trề.
"Được rồi, lại để thằng nhóc cậu thoát lần nữa! À quên, rủ luôn bạn thân Phòng Vũ của cậu tới đi, đã lâu không gặp cậu ta, bọn này cũng họp mặt!"
Chiến hữu dặn dò Dương Lỗi. Người anh em tên Phòng Vũ này, chiến hữu sắp chuyển nghề và các chiến hữu khác thân thiết với Dương Lỗi đều quen mặt. Phòng Vũ thường xuyên đi cùng Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng từng giới thiệu Phòng Vũ với bọn họ, ngày nghỉ các anh em tụ tập ngoài quân doanh, Dương Lỗi cũng hay dẫn Phòng Vũ theo cùng tham gia, mọi người chơi chung rất hợp. Các chiến hữu của Dương Lỗi đều thích Phòng Vũ, xem Phòng Vũ như anh em, thế nên mọi khi rủ Dương Lỗi ra ngoài chơi, các chiến hữu thường bảo hắn dẫn Phòng Vũ theo.
Bây giờ nghe chiến hữu nói vậy, Dương Lỗi đau cả đầu: "Anh ấy cũng đi công tác rồi."
"Hả!? Cậu ta cũng đi công tác? Trùng hợp thế? Uầy, sao chen nhau đi công tác trong cùng một ngày vậy, tôi chọn ngày kiểu gì không biết." Chiến hữu chán nản không thôi.
"Được rồi được rồi, anh chuyển nghề vẫn ở lại Giang Hải mà, tôi với Phòng Vũ có chạy được đâu, sau này còn nhiều cơ hội tụ họp, lo gì?" Dương Lỗi an ủi chiến hữu, từ khi biết hai người thân nhau, đám chiến hữu của hắn cứ đua nhau muốn kết thân với Phòng Vũ, ai bảo Phòng Vũ khiến người ta yêu thích như thế! Nam nữ đều thích! Trong lòng Dương Lỗi chẳng biết là ghen tuông hay đắc ý, người của hắn, sao không khiến người ta yêu thích được chứ? Sao không khiến người ta thương nhớ được chứ? Nhưng cho dù có khiến người ta thương nhớ cách mấy, khiến người ta yêu thích cách mấy, cũng là người của hắn, của một mình hắn!
Phòng Vũ thật sự đi công tác.
Bây giờ việc làm ăn của Phòng Vũ càng làm càng lớn, xưa đâu bằng nay, lần này đến Quảng Châu là để ký một đơn hàng lớn, đã đi được mấy ngày. Phòng Vũ là người có tài năng thiên bẩm trong việc kinh doanh, từ nhỏ đi theo những đại ca như La Cửu và Yến Tử Ất, Phòng Vũ đã thấm nhuần tư tưởng, chẳng những học được cách đánh giết mà còn học được cách thức lẫn thời cơ bí quyết trong việc làm ăn, mới mười mấy tuổi đã vào đó lăn xả, từ lâu đã thành thạo quen đường quen lối. Ngoài mặt Phòng Vũ là kim bài đả thủ của La Cửu, bên trong thì rất nhiều vụ buôn bán của La Cửu đều do một tay Phòng Vũ xử lý, La Cửu vô cùng yên tâm khi giao cho Phòng Vũ.
Thế nên sau khi khởi xây, công ty của Phòng Vũ phát triển rất mạnh, cộng thêm Phòng Vũ sở hữu tầm nhìn lọc lõi trên thương trường, quyết định sách lược quả đoán, vòng giao tế và đường tiêu thụ rộng mở, việc kinh doanh không thành công cũng khó.
Vì vậy Phòng Vũ đi công tác đã trở thành chuyện như cơm bữa, Dương Lỗi lại thường xuyên nhận đủ loại nhiệm vụ ở đơn vị. Cũng như hoạt động dẫn người thân hôm nay vậy, Dương Lỗi rất muốn dẫn Phòng Vũ đến dự, người khác đều dẫn theo người thân, lẽ nào hắn không muốn dẫn người thân của mình? Thế nhưng "người thân" còn bận hơn cả hắn, Dương Lỗi cũng lười gọi bạn khác nên đành đi một mình.
Buổi tụ họp tối hôm đó được tổ chức tại một khách sạn quanh hồ, mặc quân phục vừa không thoải mái vừa không phù hợp nên tất cả mọi người đều mặc thường phục. Sinh hoạt lâu ngày trong quân đội, cơ hội mặc thường phục có hạn, đám sĩ quan toàn là thanh niên trẻ, thanh niên trẻ ai mà không thích chưng diện, không thích sành điệu hợp mốt? Nhất là khi trung đoàn 701 có không ít nữ cán bộ, bình thường không có cơ hội làm dáng, hôm nay tạm thời đặt thân phận quân nhân sang một bên, ai nấy đều chưng diện hết cỡ, sĩ quan nữ mang giày cao gót mặc váy ngắn lả lướt, sĩ quan nam cũng tút tát gọn gàng, đã thế còn dẫn bạn bè khắp nơi đến chơi, cả trai lẫn gái, toàn là thanh niên trẻ, quen hay không quen tụ tập một chỗ rồi cũng thành quen, mọi người cười cười nói nói, cuối cùng biến thành một cuộc gặp gỡ làm quen.
Dương Lỗi cũng mặc thường phục nhưng không chải chuốt kỹ lưỡng như người khác, chỉ mặc bừa thôi, nhưng ai bảo Dương Lỗi là trai đẹp chứ, trai đẹp thì mặc gì cũng đẹp, chẳng hạn như bây giờ Dương Lỗi chỉ mặc một chiếc áo thun thuần trắng đơn giản, bên ngoài thì khoác đại một chiếc suit jacket vừa người, eo ra eo chân ra chân, vóc dáng tay đấm trời sinh của hắn giúp loại trang phục này phát huy hiệu quả cực hạn, vừa mang phong độ hiên ngang của chính trang, vừa mang nét hoang dã của du côn, chỉ có người sở hữu khí chất pha trộn giữa quân nhân và xã hội đen như Dương Lỗi mới mặc được hiệu quả như thế. Dương Lỗi vừa đến đã thu hút hàng tá ánh mắt của phái nữ, đám con gái cứ len lén nhìn hắn mãi. Các chiến hữu đã quen với độ nổi của Dương Lỗi, quan trọng là, bọn họ biết trong nhà Dương Lỗi có "tiên nữ", không có hứng thú với những cô gái khác, không gây uy hiếp cho bọn họ!
*Chính trang: trang phục dùng trong những sự kiện đòi hỏi tính nghi thức, trịnh trọng cao như hội nghị, công sở...
Minh họa đồ Lỗi mặc, áo thun trắng và suit jacket
"Ây, anh đẹp trai, làm quen nha?"
Dương Lỗi từng nói, những cô gái để ý mình toàn là người cởi mở, đến tận bây giờ lời này vẫn còn chính xác. Vài cô em xinh đẹp cầm ly rượu tự nhiên qua đây bắt chuyện với Dương Lỗi, chiến hữu bên cạnh Dương Lỗi phải nói là hâm mộ ghen tị hận.
"Mấy em ơi, làm quen với anh thì hơn, cậu bạn này không chơi đâu, có bạn gái rồi!" Một chiến hữu ngồi kế bên nói đùa.
"Có bạn gái?" Các cô gái không giấu diếm mà tỏ ra thất vọng ngay mặt.
"Có người thân." Dương Lỗi sửa lời.
"Phải phải, người thân!"
Nghĩ đến "người thân" của mình, bên tai Dương Lỗi bất giác nóng lên.
Mấy cô gái bỏ đi, các chiến hữu qua đây chọc ghẹo Dương Lỗi.
"Lỗi Tử, người thân của cậu đâu? Hôm nay hoa có chủ đều dẫn người đến, thằng nhóc cậu thật không biết điều."
"Đúng rồi đúng rồi, con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, tiên nữ cũng phải gặp đám chiến hữu chúng tôi chứ!"
"Dương Lỗi, hồi nãy mấy cô bạn mà hôm nay em dẫn theo cứ hỏi thăm anh mãi, anh đừng giả khờ qua mặt bọn em nữa, anh có người thân thật không thế, nếu không có thì để em giới thiệu cho anh!" Một sĩ quan nữ cười nói.
"Có thật mà!" Dương Lỗi không hề nhập nhằng.
"Chứng minh thế nào đây?" Sĩ quan nữ vẫn còn chọc Dương Lỗi.
"Đóng dấu rồi!" Dương Lỗi không do dự.
"Đóng ở đâu?" Các chiến hữu nói đùa.
"Đóng hết mọi chỗ!" Dương Lỗi thật sự thẳng thắn không nhập nhằng.
"Chu choa ~~ !!" Tiếng giễu cợt tiếng huýt sáo ồ lên rần rần...
Đùa thì đùa thế, mặc dù rất tò mò nhưng các chiến hữu cũng biết chừng mực, chỉ nói đùa chứ không hẳn là người ham hóng thị phi, đùa xong cũng không nhắc lại nữa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, sau cùng bầu không khí trỗi dậy, nào uống rượu, nào hát hò khiêu vũ, nào chơi tiết mục, nào tán dóc, từng nhóm chia nhau ra chơi.
Đại sảnh nối liền với thảm cỏ bên hồ, buổi tối giăng đầy đèn màu, bày biện hoa quả, ánh trăng thơ mộng dập dờn trên mặt nước. Người có vợ con thì dẫn con ra chơi, có bạn trai bạn gái thì đi dạo từng cặp bên hồ, trong tốp bạn mà mỗi người tự mang đến, có người nhìn trúng nhau thì bắt đầu chuyện trò. Nhóm sĩ quan có không ít đàn ông độc thân, mọi khi không có cơ hội làm quen bạn gái bên ngoài, hôm nay có nhiều gái xinh đến chơi, quả đúng là thời cơ tốt. Thế mới nói chiến hữu sắp chuyển nghề này cũng tạo phúc cho bà con lắm, tính tình của anh chàng cực kỳ phóng khoáng, không muốn buồn sầu thểu não khi chia tay quân đội, dứt khoát chơi cho đã đời, tiện thể tạo chút cơ hội cho các anh em.
Dương Lỗi ngồi một mình trên băng ghế dài bên bờ hồ, tay cầm ly rượu đỏ. Trước đó cả bọn còn tụm lại một chỗ làm ầm ĩ, bây giờ mạnh ai người nấy tản ra đi cùng với người thân và bạn bè, chỉ có Dương Lỗi rớt lại phía sau. Trong lúc này thường xuyên có con gái đến bắt chuyện với hắn, hắn lại không thể nói thẳng với con gái người ta rằng "Tôi có người thân rồi, chúng ta đừng nói chuyện với nhau", thế là dứt khoát ra ngoài hóng gió.
Nhìn các chiến hữu và người thân của mình, Dương Lỗi lấy di động ra khỏi túi quần, bấm gọi.
Tắt máy.
Dương Lỗi nhìn mặt hồ gợn sóng lấp lánh, nhìn đoàn người nô nức chơi đùa, nhìn vầng trăng tròn trịa sáng ngời, còn mình thì chơi di động.
Hắn thật sự muốn Phòng Vũ ở đây với tư cách là người thân của mình, ở đây với các chiến hữu, ở đây với người anh em mà hắn sắp chia tay, ở đây với tất cả mọi người.
Sau này mỗi một hoạt động dẫn người thân nào, hắn cũng phải dẫn Phòng Vũ theo, hắn muốn nói cho cả thế giới biết, đây chính là người thân của tôi, đây chính là "tiên nữ" nhà tôi.
Nghĩ đến từ "tiên nữ", Dương Lỗi không khỏi buồn cười. Chẳng biết ai đặt cái biệt danh này nữa, Dương Lỗi nghĩ mình nhất định phải nói cho Phòng Vũ biết, nhìn nét mặt của Phòng Vũ khi nghe thấy từ này, ha ha, hắn nhất định phải dùng máy ảnh chụp lại nét mặt đó, phóng to đóng khung treo trên tường, sau này ngẩng đầu lên là thấy ngay, mỗi lần về đều nhìn thấy...
Dương Lỗi nở nụ cười, cười đến đần cả mặt, cứ như Phòng Vũ đang ở ngay bên cạnh mình vậy.
"Lỗi Tử, làm gì mà ở đây cười ngu một mình thế?" Có một chiến hữu đi tới, cũng là một trong những chiến hữu thân thiết với Dương Lỗi, người này cực kỳ mê rượu, khi nãy còn chúi đầu nốc ừng ực.
"Anh vẫn chưa say à?" Dương Lỗi nhìn đối phương.
"Gì chứ, trong trung đoàn chúng ta, tửu lượng của tôi chỉ xếp sau cậu, cậu là Dương nhất cân, tôi là Mân tám lạng." Chiến hữu này họ Mân.
"Sao đây, nhớ người thân hả?" Nhìn điệu bộ của Dương Lỗi, Tám Lạng cười hề hề.
"Nhớ thật mà." Về chuyện này, xưa nay Dương Lỗi luôn cởi mở, có sao nói vậy.
"Há! Cậu thẳng thắn quá nha, tôi còn bảo hèn chi cậu cười dâm thế." Tám Lạng cười xấu xa.
"Biến đi!"
"Được rồi, cậu nhớ người thân của cậu, tôi không có người thân để nhớ, thôi thì tôi nhớ anh em Phòng Vũ của cậu vậy. Nghe nói hôm nay cậu ta không đến vì bận đi công tác, thế khi nào cậu ta mới về?"
"Anh nhớ anh ấy làm gì?" Dương Lỗi quay đầu lại lườm Tám Lạng.
"Vậy cậu lườm tôi làm gì?" Tám Lạng tỏ vẻ vô tội: "Tôi có nhớ người thân của cậu đâu, tôi nhớ anh em của cậu không được à?"
Tám Lạng tủi thân muốn chết.
"Lần trước cậu ta giúp tôi một việc lớn, tôi có người bà con mua nhà xảy ra chút tranh chấp, bên kia không chịu giải quyết cứ cãi qua cãi lại suốt ấy, cuối cùng may nhờ Phòng Vũ quen biết ông tổng của công ty bất động sản đó, ông tổng người ta đích thân ra mặt một hồi là giải quyết xong xuôi. Người bà con kia nhắn với tôi mấy lần, muốn mời Phòng Vũ ăn cơm để cảm ơn, tôi có tìm mà lần nào cậu ta cũng từ chối, cậu ta giúp tôi nhiều như vậy mà tôi còn chưa cảm ơn cậu ta đàng hoàng, cậu nói xem tôi không nhớ sao được? Chuyện này cậu cũng biết mà, đúng rồi, tôi không tìm được Phòng Vũ thì tìm cậu vậy, cậu chịu trách nhiệm giải quyết việc này, nhất định phải mời anh em của cậu tới cho tôi, nếu không tôi trở mặt với cậu đấy."
"Thì ra là vì chuyện này, không cần đâu, để tôi làm chủ cho, khỏi cần làm rầm rộ thế, đều là người mình cả, lần tới họp mặt ba người chúng ta uống một bữa thỏa thuê là được." Dương Lỗi cũng biết chuyện này, chuyện của các chiến hữu, trước giờ Phòng Vũ đều ưu tiên giải quyết.
"Vậy sao được, cậu làm chủ cái gì? Cảm ơn Phòng Vũ chứ đâu phải cảm ơn cậu, cậu đừng đại diện lung tung."
"Chuyện của anh ấy đều do tôi đại diện!" Dương Lỗi vỗ mạnh lên chân chiến hữu, "Được rồi, việc này cứ quyết định vậy đi, đừng nhiều lời nữa!"
"Vậy..." Chiến hữu ngơ ngác, nghĩ đến Phòng Vũ, chiến hữu lại nhịn không được: "Nói chứ người anh em của cậu đúng là trượng nghĩa, phóng khoáng, hào sảng! Làm ông chủ lớn vẫn xử sự nghĩa khí như thế, tôi mới thấy lần đầu đấy, quả thật không chê vào đâu được!"
"Chứ sao nữa, không nhìn xem là anh em của ai." Dương Lỗi đắc ý, thậm chí còn đắc ý hơn mình được khen nữa. Hắn nhủ thầm trong lòng, không nhìn xem là người thân của ai!
"Cậu nói xem tại sao người với người lại chênh lệch lớn như thế, có người càng tiếp xúc càng thấy chẳng giống ai, càng hiểu rõ càng thấy chả ra sao, nhưng có người càng tiếp xúc mình lại càng yêu thích, chịu phục, muốn kết làm bạn bè. Anh em của cậu thuộc loại sau đó, hầy, gì mà anh em của cậu, sau này Phòng Vũ cũng là anh em của tôi, tôi với Phòng Vũ cũng phải thân như hai người!"
Tám Lạng cười ha ha.
"Mắc mớ gì tới anh?" Dương Lỗi bực mình hết sức, nghĩ bụng thân như bọn tôi? Anh biết bọn tôi thân kiểu nào không? Nói ra hù chết anh!
"Thôi đừng nhớ thương anh ấy nữa! Được rồi được rồi, đi uống rượu!"
Dương Lỗi kéo Tám Lạng vào uống rượu, chiến hữu sắp chuyển nghề đang bị mọi người bao vây bắt uống. Dương Lỗi cũng gia nhập chiến đoàn, cả đám chiến hữu lại bắt đầu một đợt công kích mới...
Uống đến tối, ai cũng say bí tỉ, ngay cả Tám Lạng cũng xiểng niểng. Tám Lạng vẫn chưa đạt đến trình độ dũng mãnh như thần của Dương Lỗi, rốt cuộc cũng lăn quay, mơ mơ màng màng tìm chỗ ngủ.
Chiến hữu sắp chuyển nghề không thể giữ mình ung dung đến phút cuối cùng, anh chàng đột nhiên òa khóc, ôm cả đám chiến hữu khóc nức nở... Khóc xong, lau mắt, uống tiếp.
Nhiều người uống say quá không thể lái xe, có người gọi người nhà tới đón, có người đi nhờ xe của bạn bè, do không vướng bận gì nên ai cũng uống thỏa thích, chỉ có Dương Lỗi tới một mình, chiến hữu phụ trách sắp xếp qua hỏi hắn tính toán thế nào, định về bằng cách nào, Dương Lỗi nói không sao đâu, đi bộ một lát là tỉnh rượu, sau đó đón xe về.
"Không ai tới đón cậu à?" Chiến hữu không yên tâm lắm.
"Còn sợ tôi bị cướp hả?" Dương Lỗi cười cười.
"Nếu cậu muốn về quân doanh thì lát nữa đi chung với chúng tôi đi."
Dương Lỗi ngẫm lại thấy cũng hợp lý, ở nhà không có ai, thôi về quân doanh vậy.
"Được!"
Bên này lại tiếp tục uống, khách sạn có nhiều chương trình giải trí, mọi người chơi rất hào hứng, chẳng còn ai muốn về. Hiếm khi mới xin được phép, lại còn đúng vào ngày nghỉ, bình thường làm gì có cơ hội thỏa sức vui chơi như thế, đám sĩ quan trẻ đâu ai muốn về quá sớm. Chiến hữu sắp chuyển nghề hứng lên, cho mở nhạc bật đèn disco, nhảy múa loạn xạ, uống rượu cụng ly, tán dóc tán tỉnh, bầu không khí ngày càng sôi động.
Đang lúc náo nhiệt nhất, một người từ bên ngoài bước vào.
Đèn disco vừa khéo xoay về phía cửa, khi người nọ bước vào, ánh đèn chiếu sáng hắn.
Người nọ cao lớn vạm vỡ, mặc một chiếc áo khoác da đua xe đen sẫm, để lộ áo sơmi trắng muốt bên trong, áo khoác da bó sát vòng eo rắn rỏi dẻo dai, trên hông đeo một sợi dây nịt kim loại màu trắng, quần jeans đen bao bọc cặp chân dài linh hoạt. Người nọ vừa bước vào, nét lịch lãm rắn rỏi ấy chất chứa phong độ mang tính áp đảo, tựa như rót vào một luồng khí phách đặc biệt, khiến cho mọi người kiềm lòng không đậu mà nhìn hắn chằm chằm, chẳng có cách nào dời mắt khỏi người hắn.
Minh họa áo da dạng đua xe anh Vũ mặc. Kiểu này không chỉ Lỗi mà tui cũng chịu hổng nổi =))
Tầm mắt của tất cả đều bị cuốn hút, các cô gái nhìn mà ngây đơ.
"Anh đẹp trai, anh tìm ai?" Chiến hữu đứng gần cửa bước tới hỏi.
"Tôi tới đón người." Người đàn ông mỉm cười, chất giọng trầm đục mà gợi cảm.
"Anh muốn đón... ?" Chiến hữu nghĩ thầm, trai đẹp thế này chắc chắn là tới đón bạn gái, không biết đây là bạn trai của sĩ quan nữ nào, bạn trai bảnh như vậy mà còn chạy tới đây tìm bạn?
"Tôi thấy cậu ấy rồi. Cảm ơn." Người nọ nhìn lướt qua đám đông, ánh mắt dừng ở bóng lưng một người, đoạn mỉm cười lịch sự ra hiệu cho chiến hữu, cuối cùng sải bước đi về hướng đó.
Người nọ băng thẳng qua đám người, các cô gái lũ lượt ngẩng đầu lên nhìn ngắm, đỏ mặt bàn tán xôn xao, ánh mắt theo sát người nọ, vừa ghen tị vừa hâm mộ đoán xem người nọ đến đón ai.
Dương Lỗi có biết gì đâu, hắn đang quay lưng về phía cửa, nhóm chiến hữu thân thiết và chiến hữu sắp chuyển nghề ngồi ở bàn trong cùng uống rượu, hút thuốc, trò chuyện.
Khi phát hiện mùi hương phía sau tới gần, một mùi hương quá đỗi quen thuộc, Dương Lỗi quay phắt đầu lại.
"Ớ! Phòng Vũ!"
Chiến hữu sắp chuyển nghề vẫn chưa say hẳn, mừng rỡ kêu to.
"Cậu đến rồi!"
"Phòng Vũ!"
"Ế người anh em!"
Hầu hết những người quanh bàn đều quen biết Phòng Vũ, ai cũng nhiệt tình hú hét. Phòng Vũ chào hỏi từng người một, lúc đang chào hỏi bọn họ, Phòng Vũ thản nhiên dùng một tay choàng qua cổ Dương Lỗi, sờ gò má của hắn.
Độ ấm từ bàn tay ấy sượt qua bên má, hệt như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực, Dương Lỗi ngơ ngác nhìn Phòng Vũ, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Mau ngồi đi, ngồi đi! Lỗi Tử nói cậu đi công tác phải không? Cậu về hồi nào thế?" Chiến hữu sắp chuyển nghề niềm nở kéo Phòng Vũ ngồi xuống.
"Mới vừa xuống máy bay là chạy tới đây ngay." Phòng Vũ ngồi xuống bên cạnh Dương Lỗi, đôi chân dài duỗi ra, đụng vào chân của Dương Lỗi dưới bàn.
"Từ sân bay đến đây xa lắm nhé, lái xe cũng phải hơn một tiếng, cậu tới đón Lỗi Tử hả? Đúng là bạn tốt có khác!" Đi công tác mệt phờ người mà còn có lòng lái xe lâu như vậy đến đây, khoảng cách này đủ chứng minh rồi. Các chiến hữu cũng biết Dương Lỗi với người anh em này thân nhau thế nào, mặc kệ Dương Lỗi gặp chuyện gì, người nọ vẫn đứng vững như ngọn núi sau lưng hắn, bọn họ cũng hâm mộ lắm chứ.
"Không đón sao được, người hơi ngố, uống say quá không biết đường về, giữa đường gặp phải lừa đảo thì biết làm sao."
Phòng Vũ nói, đoạn quay đầu nhìn về phía Dương Lỗi, ánh mắt hai người chạm nhau ngay trước mặt các chiến hữu. Nhân lúc không ai chú ý, Phòng Vũ cười gian manh với Dương Lỗi, nụ cười tinh quái đó khiến Dương Lỗi chịu hết nổi ngay tại chỗ.
"... Anh mới không biết đường về đó!" Dương Lỗi ngây ngốc trả lời một câu, các chiến hữu phá lên cười.
Cười đùa chốc lát, một chiến hữu nói: "Phòng Vũ cậu đến đúng lúc lắm, khi nãy bọn tôi đang phạt Lỗi Tử đây, bảo cậu ấy dẫn tiên nữ đến mà cứ không chịu dẫn, giấu gì mà kín ghê, đến giờ bọn tôi cũng được diện kiến tiên nữ, cậu nói xem có đáng phạt không!"
"Tiên nữ?" Phòng Vũ nghe không hiểu, "Tiên nữ nào?"
"Thì là người thân của Lỗi Tử đó! Người yêu của cậu ấy! Làm Lỗi Tử của bọn tôi chết mê chết mệt, ở đơn vị bọn tôi toàn gọi cô nàng là tiên nữ!"
"......" Biểu cảm trên mặt Phòng Vũ, phải nói là không từ nào diễn tả được.
"... !" Dương Lỗi không nín được, nằm sấp trên bàn chúi đầu cười sặc sụa, hắn nhìn gương mặt của Phòng Vũ, biểu cảm đó còn đặc sắc hơn hắn nghĩ nhiều, Dương Lỗi thật sự nhịn không nổi.
"Cười gì mà cười? Đúng là uống riết tửng rồi!" Các chiến hữu chẳng hiểu mô tê gì, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Lỗi.
"Nè Phòng Vũ, chắc chắn cậu đã gặp rồi đúng không, nói bọn tôi nghe chút đi, tiên nữ trông thế nào hả? Có phải cực kỳ đẹp, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ gợi cảm không?" Các chiến hữu rất tò mò.
"... Cũng được." Phòng Vũ mất cả buổi mới nặn ra một câu.
"Cũng được tức là sao." Các chiến hữu không hài lòng chút nào, "Đánh giá thế thôi à?"
"Ê ê, đừng nghe anh ấy, cũng được cái gì chứ, người thân của Dương Lỗi tôi mà kém cỏi được sao?" Dương Lỗi nín cười, "Tôi xin trịnh trọng giới thiệu với anh em, người thân của tôi, chính là tiên nữ nhà tôi đấy, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, thân hình nóng bỏng miễn chê, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vào được phòng ngủ, đánh thắng được lưu manh! Còn nữa... ưm..."
Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Phòng Vũ bóp miệng vớ lấy cái ly đổ rượu vào: "Uống của em đi!"
"Ha ha ha ha!" Các chiến hữu vui vẻ cười hô hố...
Phòng Vũ lái xe tới đón Dương Lỗi nên không thể uống rượu, sau một hồi tán gẫu, các chiến hữu đi tiễn bạn bè phải về trước, Dương Lỗi cũng đi theo, Phòng Vũ bèn qua sô pha ngồi chờ Dương Lỗi.
Phòng Vũ ngồi đó lập tức trở thành tiêu điểm, bị vô số ánh mắt xung quanh dòm ngó, rất nhiều cô gái âm thầm dò la xem Phòng Vũ là ai. Phòng Vũ chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, nhưng khí chất tỏa ra khắp người không cho phép người muốn tiếp cận đủ can đảm tiếp cận.
Cuối cùng có vài cô gái gan dạ đỏ mặt đi qua bắt chuyện với Phòng Vũ, muốn trao đổi số điện thoại di động, Phòng Vũ lịch sự từ chối.
Dương Lỗi quay đầu lại, thấy Phòng Vũ ngồi một mình trên sô pha, liên tục có mấy em đi qua bắt chuyện với Phòng Vũ, Dương Lỗi quả quyết chào bạn mình, trở về ngồi xuống bên cạnh Phòng Vũ.
"Tiễn xong nhanh thế?" Dưới ánh đèn, đáy mắt của Phòng Vũ thoáng hiện ý cười.
"Sao anh về mà không nói với tôi." Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ chằm chằm, mặc dù hắn đã nói cho Phòng Vũ biết địa điểm diễn ra hoạt động đêm nay, nhưng cũng biết Phòng Vũ ở Quảng Châu hai ngày nữa mới về nên không tới dự được, Phòng Vũ đâu có nói hôm nay mình về đâu.
"Thì em bảo hôm nay phải dẫn người thân đến còn gì?" Phòng Vũ nghiêng đầu, rướn người tới sát bên tai Dương Lỗi, dùng giọng mà chỉ Dương Lỗi nghe được, cười nói, "Vậy tôi không đến sao được?"
Phòng Vũ cố ý đổi vé máy bay, tranh thủ về sớm trước thời hạn. Sau khi máy bay hạ cánh, hắn giao hành lý cho người của công ty rồi lái xe chạy thẳng đến đây.
"Anh rõ là cố ý, cố ý không nói cho tôi biết đúng không, người thân!" Hơi thở nóng ấm của Phòng Vũ phả qua bên tai, trái tim Dương Lỗi như tê dại, hắn nhấn mạnh hai chữ: Người thân.
"Ở đây nhiều pansy như vậy, lỡ em bị người ta câu mất thì làm sao bây giờ." Phòng Vũ cứ thích chọc Dương Lỗi, thích nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Dương Lỗi khi bỗng dưng thấy mình xuất hiện.
"... Câu mất tôi? Câu anh thì có đó! Pansy ở đây toàn dán mắt vào anh, còn mặc bốc như thế nữa, anh muốn làm gì?"
Dương Lỗi bắt đầu giở trò, cố ý nghiến răng nghiến lợi.
Phòng Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn chính mình. Chiếc áo da này hôm nay hắn mặc từ bên kia về đây, máy bay hạ cánh cũng không thay. Phòng Vũ không biết nên khóc hay cười: "Quần áo của tôi có vấn đề gì?"
"Đầy rẫy vấn đề ấy chứ," Dương Lỗi nói chắc như đinh đóng cột, cười như không cười rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "... Quá gây chú ý!"
"Vậy cũng là vấn đề? Sao em bá đạo thế?" Phòng Vũ bật cười.
"Tôi cứ bá đạo đấy, rồi sao." Ở bộ đội, Dương Lỗi hô một khẩu lệnh điều khiển hơn ngàn người, nhưng trước mặt Phòng Vũ, hắn cứ như càng sống càng đi lùi, vẫn giữ tính trẻ con như hồi mười tám mười chín tuổi.
"......" Phòng Vũ buồn cười, nhịn không được đưa tay xoa mái tóc ngắn cũn của Dương Lỗi, thình lình giật một cái, Dương Lỗi không chú ý, ngã nhào lên người Phòng Vũ. Lúc này Phòng Vũ nhanh nhẹn hôn vành tai của Dương Lỗi một cái, Dương Lỗi còn chưa kịp phản ứng, một tiếng cười khẽ đã vang lên bên tai: "Đàng hoàng chút đi! Vừa rồi chưa tính sổ với em đâu!"
Phòng Vũ vừa che vừa hôn, động tác lanh lẹ lưu loát, hoàn toàn không để người ngoài phát hiện. Dương Lỗi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ lỗ tai lan ra lồng ngực, nếu không phải đang ở chốn đông người, dưới ngọn đèn disco, hắn thật sự muốn nhào lên người Phòng Vũ, đè Phòng Vũ xuống...
Chiến hữu sắp chuyển nghề đi tới, cười hà hà nói với Phòng Vũ: "Người anh em, sức hấp dẫn mạnh ghê nha! Trung đoàn chúng tôi có mấy sĩ quan nữ muốn làm quen với cậu nhưng ngại qua đây nên nhờ tôi hỏi thăm tình hình cá nhân của cậu trước!"
Đa số sĩ quan nữ trong trung đoàn 701 vẫn còn độc thân, từ khi Phòng Vũ bước vào, các cô đã không nén được hưng phấn, con gái ai mà không mê trai đẹp, phát hiện là bạn của Dương Lỗi thì càng muốn bắc cầu làm quen hơn. Sĩ quan nữ đều thoải mái cởi mở, không ưỡn ẹo nũng nịu, thấy Dương Lỗi kè kè bên Phòng Vũ suốt bèn nhờ chiến hữu này qua dò la.
Cảm giác trong lòng Dương Lỗi vẫn là câu cũ: Vừa ghen vừa đắc ý. Chịu thôi, người của hắn, quá được săn đón mà!
"Sao nào, tôi giới thiệu cho cậu nhé?" Chiến hữu này sốt sắng muốn gọi mấy sĩ quan nữ qua.
Không đợi Dương Lỗi vội vàng ngăn cản, Phòng Vũ đã mở miệng.
"Giới thiệu gì chứ, có rồi."
"Hả? Cậu có người thân rồi?" Chiến hữu sửng sốt, thầm nghĩ cũng phải, trai đẹp như vậy sao không có chủ được?
"Người thân như nào? Sao bọn tôi chưa gặp bao giờ?" Chiến hữu lại bắt đầu hóng chuyện.
"Người thân hả, người thân..." Phòng Vũ cười khẽ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dương Lỗi, dưới ánh đèn màu, dịu dàng đọng nơi khóe mắt Phòng Vũ khiến Dương Lỗi nhìn mà ngây ngẩn cả người.
"Dạo này phơi nắng đen quá, tắt đèn phải mò mẫm một phen..."
...
Trở lại căn hộ ở lầu tám, Dương Lỗi uống hơi nhiều, Phòng Vũ bảo hắn nằm nghỉ trước, còn mình thì đi tắm.
Hai người đã mua một căn nhà lớn tại trung tâm thành phố, vật liệu xây dựng hay lắp đặt thiết bị đều liên quan đến một ít lĩnh vực trong việc kinh doanh của Phòng Vũ nên không cần tốn công, mọi thứ đều chỉn chu đâu ra đó, nhưng hai người đã quen ở lầu tám, vì vậy vẫn thường xuyên trở về đây.
Dương Lỗi ngà ngà say nằm nghiêng ngả trên sô pha, nhìn bóng lưng của Phòng Vũ. Phòng Vũ tuột khóa kéo của áo khoác da, đang định cởi quần áo đi tắm, Dương Lỗi bỗng nhiên đứng dậy bước tới, ôm chầm Phòng Vũ từ phía sau.
Phòng Vũ giật mình, tay của Dương Lỗi sờ soạng vòng eo được áo da bao bọc của Phòng Vũ, vuốt ve từng tấc một, lưu luyến bên hông Phòng Vũ, sau đó luồn tay vào từ dưới vạt áo khoác, ma sát trên lớp áo sơmi.
"... Đừng lộn xộn." Phòng Vũ nhịn cười, túm lấy đôi tay không nghe lời của Dương Lỗi.
Dương Lỗi tựa đầu lên vai Phòng Vũ, cố sức ôm siết Phòng Vũ vào ngực.
"... Anh mặc như thế chính là cố ý," Hơi thở nặng nề của Dương Lỗi phả bên cổ Phòng Vũ, "... Cố ý quyến rũ tôi."
Giây phút Dương Lỗi quay đầu lại, thấy Phòng Vũ đi giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, lúc đó hắn chỉ cảm thấy bụng dưới thít lại, một luồng khí nóng lủi thẳng lên trên. Áo khoác bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo vai rộng chân dài của Phòng Vũ, nhất là sườn hông căng đầy cường tráng được bọc bởi áo da đen sẫm, khiến cho Dương Lỗi không tài nào khống chế nổi.
"... Lúc còn ở đó tôi đã muốn lột sạch anh rồi!" Dương Lỗi ngang ngược nói. Khi thấy tất cả mọi người đều dán mắt vào Phòng Vũ, khi thấy hàng đống cô gái dùng ánh mắt ái mộ ngắm Phòng Vũ, hắn chỉ muốn kéo bung áo da Phòng Vũ ngay trước mặt mọi người, nói cho những kẻ đang nhìn người của hắn rằng người này thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn!
Dương Lỗi giật khóa kéo mà ban nãy Phòng Vũ chưa kéo xuống hết, lột áo khoác da khỏi người Phòng Vũ vứt xuống đất. Hơi thở hổn hển mà dồn dập, Dương Lỗi vừa cởi chiếc áo sơmi trắng bên trong, vừa mút hôn cần cổ của Phòng Vũ, hai tay gấp gáp vói vào trong áo sơmi, mơn trớn da thịt cuối cùng cũng lõa lồ cùng cơ bụng săn chắc của Phòng Vũ.
Phòng Vũ thình lình xoay người lại, hơi thở nặng trịch, hắn nhìn chằm chằm Dương Lỗi, cởi phăng chiếc áo sơmi bị Dương Lỗi kéo loạn xạ vắt lỏng lẻo trên người, tiếng kim loại va chạm vang lên, Phòng Vũ tháo dây nịt, xô ngã Dương Lỗi lên chiếc giường sau lưng, sau đó tuột khóa quần xuống...
"... A... a..."
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, hai người đang hứng tình như đạn đã lên nòng không bắn không được. Dương Lỗi có nhiệm vụ, Phòng Vũ lại đi công tác, gần một tuần không gặp nhau, Dương Lỗi vừa thấy Phòng Vũ đã nhịn không nổi, Phòng Vũ nhịn được sao?? Là nhịn suốt một đường về đến đây, lẽ ra định nhịn đến khi ra khỏi phòng tắm, nhưng mà Dương Lỗi nhào tới ôm như vậy, hai người không chờ được nữa rồi.
Đèn bàn đầu giường vẫn còn bật, chẳng ai kịp đi tắt, ánh đèn đêm lờ mờ bao trùm hai bóng hình chồng lên nhau trên giường, hình ảnh hai cơ thể nam tính trần trụi khỏe mạnh va chạm, nhấp nhô, quấn quýt, khiến người ta máu nóng sục sôi. Dưới tia sáng mờ tối, hai người đàn ông đang ân ái cuồng nhiệt tản ra mùi hormone hoang dã, đượm vị ái dục, trong phòng sóng nhiệt cuồn cuộn, nồng nặc mùi tình dục, như thể có một đốm lửa đang đốt cháy không khí.
Hai người làm đến mức này, chiếc giường dây thép năm xưa thật sự chống không nổi, hai người không nỡ vứt nên đặt ở góc phòng phía Bắc. Chiếc giường lớn vững chắc rộng thênh thang hiện giờ đang phát ra tiếng rung lắc dữ dội, giường có chắc cách mấy cũng không chịu nổi hai người họ. Hòa theo tiếng thở dốc và rên rỉ, tiếng cơ thể va đập càng lúc càng mãnh liệt, dữ dội.
Dương Lỗi bấu chặt lưng Phòng Vũ, hai người như vừa mới trồi lên từ dưới nước, tóc tai ướt đẫm, mồ hôi nhỏ giọt. Theo từng cú thúc của Phòng Vũ, đầu Dương Lỗi đập vào ván đầu giường. Giữa những động tác kịch liệt, Phòng Vũ đột nhiên dừng lại, bất chợt rút khỏi cơ thể Dương Lỗi, kéo Dương Lỗi xuống để tránh ván đầu giường, tiện thể kéo luôn ra giường đã nhăn nhúm. Phòng Vũ cũng chẳng buồn để ý, hắn nâng chân Dương Lỗi lên, lại ưỡn hông đâm vào lần nữa, chọc vào chỗ sâu nhất.
Dương Lỗi nhìn mình bị thứ thô to của Phòng Vũ cắm vào, nhìn thứ hùng dũng, dữ tợn, nóng cháy đó mang theo ánh nước ướt át từ nơi hai người gắn kết ghim vào cơ thể mình lần nữa, nhồi đầy mình, nhồi đầy chỗ bên trong của mình. Dương Lỗi chìm đắm giữa đau đớn và khoái cảm đan xen, chìm sâu hơn trong dáng vẻ của Phòng Vũ hiện giờ. Bắp thịt nở nang của Phòng Vũ phập phồng theo từng động tác, Dương Lỗi ôm chặt Phòng Vũ, vuốt ve tấm lưng tràn trề năng lượng của đối phương, nơi kết hợp truyền đến từng đợt rung động tê dại.
Phòng Vũ đã sớm hiểu thấu cơ thể của Dương Lỗi, biết làm thế nào để Dương Lỗi sung sướng, sung sướng tột độ. Hắn thúc vào chọc ngoáy nơi sâu nhất của Dương Lỗi, cơ thể Dương Lỗi co giật, sống lưng như bị điện giật, lan khắp toàn thân, khiến cho Dương Lỗi run rẩy một cách mất kiểm soát. Bất kể làm bao nhiêu lần, khoái cảm điên rồ này vẫn khiến hắn đâm nghiện, đơn giản vì Phòng Vũ là người gây nên nó, mặc kệ hai người làm bao nhiêu lần, mỗi một lần kết hợp, mỗi một lần như bây giờ...
Phòng Vũ vừa đâm rút vừa chìa tay an ủi Dương Lỗi, vỗ về Dương Lỗi. Hắn dùng ánh mắt thấm đẫm tình dục lẫn xâm lược chiếm hữu và đong đầy yêu thương nhìn chằm chằm Dương Lỗi, nhìn biểu cảm của Dương Lỗi thay đổi bởi mỗi lần mình thúc vào, vừa dịu dàng, vừa nóng bỏng.
Dương Lỗi giương đôi mắt mướt mồ hôi nhìn Phòng Vũ, ánh mắt si mê, nhẫn nhịn, chìm giữa đau đớn và khoái cảm của hắn khiến Phòng Vũ càng mất kiểm soát. Thân dưới của bọn họ gắn liền, đôi bên mồ hôi đầm đìa nhìn sâu vào mắt nhau. Dương Lỗi áp tay lên ngực Phòng Vũ, vuốt ve hình xăm trên lồng ngực Phòng Vũ, vuốt ve cái chữ ấy. Phòng Vũ thở hổn hển, bỗng nhiên cúi đầu chắn môi Dương Lỗi, thân dưới lại bắt đầu một đợt va chạm như vũ bão.
Dương Lỗi gần như kêu ra tiếng, nhưng môi lại bị Phòng Vũ phủ kín, cả thể xác lẫn tinh thần đều hòa tan trong độ lực và tiết tấu cuồng nhiệt này. Tiếng rên rỉ vỡ thành từng mảnh bị Phòng Vũ hung hăng chắn giữa môi lưỡi, sau khi môi lưỡi tách ra, Dương Lỗi thở phì phò ôm gáy Phòng Vũ, dùng cặp mắt ướt đẫm nhìn Phòng Vũ: "... Mẹ nó... anh muốn giết chết tôi hả? Tiên nữ!"
"... Em lặp lại lần nữa?" Phòng Vũ thô lỗ nói, thân dưới lại thúc mạnh một cái, thúc ra tiếng thở dốc loạn nhịp của Dương Lỗi.
"... Anh không nhận à?" Dương Lỗi bị thúc đến run rẩy, áp sát tai Phòng Vũ.
"... Tiên nữ đang chơi em, còn tiên nữ?" Phòng Vũ lỗ mãng nói, động tác càng thô bạo, chọc vào chỗ sâu của Dương Lỗi mà nghiền nhấn.
Giọng của Dương Lỗi khàn khàn mà khêu gợi, ánh mắt ướt át đầy ngang bướng, Phòng Vũ nhìn mà cứng đến phát đau.
"... Tôi thích chơi với tiên nữ đấy!" Dương Lỗi ôm cổ Phòng Vũ, nói bên tai hắn.
Tiếng rên rỉ và tiếng ván giường lung lay dữ dội từ từ trở nên điên đảo, sau đó, hai người bước vào cuồng dại trước cao trào...
...
Đêm nay, bọn họ làm liên tục ba lần.
Một tuần không gặp mặt, tối nay như để bù đắp hoặc như chẳng thể nào thỏa mãn. Tuy rằng bây giờ đang sống chung với nhau, song trên chuyện giường chiếu, hai người giống như vĩnh viễn không biết đủ, vĩnh viễn không có cách nào kiềm chế. Dường như làm luôn phần của bảy năm đã mất, bất luận bao nhiêu lần, bất luận làm bao lâu, bất luận làm điên cuồng cỡ nào, cũng vĩnh viễn không đủ. Còn lâu mới đủ.
Đèn bàn sáng lấp lóe, Dương Lỗi nhễ nhại mồ hôi nằm trong lòng Phòng Vũ. Bọn họ làm hai lần rồi đi tắm, nhưng trong lúc ôm ấp âu yếm lại động tình lần nữa, thế là bất chấp tất cả làm thêm một lần.
Dương Lỗi nằm trong ngực Phòng Vũ, Phòng Vũ chậm rãi vuốt ve gương mặt của hắn. Cảm nhận độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, trong lòng Dương Lỗi ấm áp dễ chịu.
Góc phòng treo một bộ quân phục đã được giặt ủi sạch sẽ thẳng thớm, đang mắc trên ban công.
Dương Lỗi nắm bàn tay Phòng Vũ đang xoa mặt mình, lồng ngực vẫn còn phập phồng do chưa hoàn toàn bình phục từ dư âm của cao trào.
"... Tôi chuyển nghề được không?" Dương Lỗi chợt hỏi.
Phòng Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn Dương Lỗi nằm trong lòng mình.
"Sao vậy?"
Phòng Vũ hỏi.
"... Mất tự do quá." Do dự một chút, Dương Lỗi nói.
Hắn cầm tay Phòng Vũ, tách ngón tay ra, đan mười ngón của hai người vào nhau.
"Tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên anh hơn."
Dương Lỗi ấp ủ ý nghĩ này không phải mới ngày một ngày hai. Trong quân đội, sĩ quan chưa kết hôn không được chia phòng, phải sinh hoạt tại nơi đóng quân theo kỷ luật quy định. Mặc dù Dương Lỗi có thể về thành phố, nhưng suy cho cùng vẫn không được tự do, hơn nữa trung đoàn thiết giáp của bọn họ còn lệ thuộc vào tập đoàn quân, huấn luyện diễn tập thực chiến thao diễn dày đặc, quản lý nghiêm khắc, mười ngày nửa tháng tập huấn chuyên sâu là chuyện thường ở huyện. Với tư cách là cán bộ dẫn binh đến đội huấn luyện tập huấn, Dương Lỗi thường xuyên phải đến các trụ sở huấn luyện tham gia giải đấu võ của tập đoàn quân, chưa kể đủ loại nhiệm vụ, nghênh đón kiểm tra, hỡ tí là chuẩn bị chiến đấu, tình trạng hắn kẹt ở nơi đóng quân ra không được chiếm đa số.
Xưa kia Dương Lỗi đã quen với cuộc sống đó, hắn cũng yêu cuộc sống đó, từ khi khoác quân phục lên mình, hắn đã yêu tháng ngày thiết giáp rền vang hào hùng này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ, Phòng Vũ ở bên cạnh hắn. Hắn muốn giao cuộc sống của mình cho Phòng Vũ, trọn đời này, từ nay về sau mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, tất cả đều cho Phòng Vũ.
Dương Lỗi của hiện tại mang tâm trạng rất phức tạp với bộ quân phục này, đây là điều hắn chưa từng thổ lộ với Phòng Vũ.
Bảy năm. Mỗi lần Dương Lỗi nghĩ đến bảy năm đó, nghĩ đến mình ở trường quân đội, nghĩ đến từng ngày từng đêm mình trải qua tại đơn vị, nghĩ đến trong lúc mình tìm được lý tưởng và hoài bão, Phòng Vũ đang ở nơi nào, đang nếm trải cuộc sống như thế nào, Dương Lỗi không thể chấp nhận nổi. Đây là nguyên nhân chủ yếu mà hắn muốn cởi quân phục, tuy hắn chưa nói nguyên nhân này cho Phòng Vũ biết, nhưng nó vẫn một mực quanh quẩn trong đầu hắn, quanh quẩn thật lâu.
Nhưng Dương Lỗi cho rằng mình không nói, Phòng Vũ sẽ không biết? Phòng Vũ biết chứ, còn biết rõ hơn cả Dương Lỗi. Phòng Vũ biết Dương Lỗi nghĩ thế nào, hắn hiểu Dương Lỗi, hiểu rất rõ.
"Không được." Phòng Vũ nói một cách quả quyết.
Dương Lỗi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ.
"Tại sao lại không được?"
Phòng Vũ ngồi tựa vào đầu giường, lấy hộp thuốc lá, rút một điếu bỏ vào miệng, châm lửa.
"Em không biết tại sao à?" Phòng Vũ phun ra một hơi thuốc, cười như không cười nhìn Dương Lỗi.
Phòng Vũ ngậm thuốc mỉm cười trông quyến rũ vô cùng, nhất là sau khi làm chuyện ấy. Dương Lỗi chẳng biết đã nhìn bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không thể cưỡng nổi.
"... Anh chơi trò úp mở hả?" Dương Lỗi cũng nhổm dậy, muốn giật điếu thuốc trong miệng Phòng Vũ.
Phòng Vũ sẽ để yên cho Dương Lỗi giật sao? Hắn híp mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ chắn tay Dương Lỗi, đoạn nhích lại kề sát tai Dương Lỗi, thấp giọng nói một câu, gương mặt đen thui vì phơi nắng của Dương Lỗi thế mà lại ửng đỏ chỉ vì một câu nói.
"... Má..." Dương Lỗi có xung động muốn đè bẹp Phòng Vũ, mặc kệ đằng sau còn đau, hắn thình lình xoay người một cái, áp lên người Phòng Vũ.
Phòng Vũ vẫn ngậm điếu thuốc, khóe mắt hơi nheo lại, mỉm cười nhìn Dương Lỗi, dáng vẻ ương bướng ngang ngạnh, hệt như điệu bộ của dân côn đồ năm nào.
Nhìn Phòng Vũ như thế, Dương Lỗi không khỏi ngẩn ngơ, dường như dòng chảy thời gian chưa từng cuốn đi bảy năm ấy, người bên dưới vẫn giống hệt lần đầu tiên hắn nhìn thấy người nọ ở phòng bida Quang Minh, thấy người nọ đập gãy răng Côn Tử trên phố, thấy người nọ ngồi trên bậc thang đằng xa trong sân tập trường trung học Thực Nghiệm.
"... Không được? Vậy anh cứ làm người thân theo quân đi, mai mốt tôi điều đến đâu anh cũng theo đến đó, theo, quân, đấy!" Dương Lỗi nhấn mạnh từ "theo quân", gằn từng chữ một.
*Theo quân (随军): là một loại quy định nhằm chăm sóc cho đời sống của các sĩ quan xa nhà thời gian dài, xua tan nỗi lo về sau của bọn họ, để bọn họ yên tâm và có nhiều tinh lực tập trung xây dựng quân đội hơn. Người thân theo quân có thể được xếp vào tổ chức dịch vụ ở bộ đội, hoặc cũng có thể được sắp xếp công việc phù hợp theo quy định căn cứ vào nơi đóng quân.
Phòng Vũ một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại xoa xoa chân tóc ngắn ngủn sau gáy Dương Lỗi đang nằm trên người mình, tóc ngắn kiểu quân nhân, Phòng Vũ vuốt ve phía trên.
"Được mà." Phòng Vũ không hề nhập nhằng, "Người thân của bộ đội, vậy tôi cũng là người của quốc gia rồi."
Phòng Vũ cười.
"... Người của quốc gia cái gì, quốc gia cũng không thể giành người với tôi." Cuối cùng Dương Lỗi vẫn giật được điếu thuốc của Phòng Vũ, bỏ vào miệng mình hút một hơi, phun ra ngụm khói, nhìn Phòng Vũ sau làn khói: "... Anh là người của tôi! Người thân của tôi!"
Phòng Vũ yêu chiều nhìn Dương Lỗi, vừa bực mình vừa buồn cười: "Giấm chua của quốc gia mà cũng ăn? Sao em dữ dằn thế?"
"Dữ dằn vậy đấy, còn dữ dằn hơn được nữa kìa, anh muốn thử không." Dương Lỗi nói.
"Em còn nhúc nhích được sao?" Phòng Vũ trêu tức.
"Đừng có khiêu khích tôi." Dương Lỗi nóng máu.
"Nếu mà khiêu khích thật, sợ em chịu không nổi thôi." Phòng Vũ nói khẽ, giọng trầm thấp mà gợi cảm, khiến cho Dương Lỗi nhớ lại khi nãy mình nằm dưới thân Phòng Vũ run rẩy lên đỉnh, co giật bắn ra, Phòng Vũ cũng dùng chất giọng trầm thấp gợi cảm đó gọi tên mình...
"... Má..."
Dương Lỗi nhoài người lên hôn, Phòng Vũ siết lấy hông hắn.
Khác với nụ hôn mãnh liệt trước đó, hai người hôn thật dịu dàng, quyến luyến...
"... Anh là người thân của tôi, anh cũng dữ dằn." Dương Lỗi hôn má Phòng Vũ, lẩm bẩm một câu bên tai Phòng Vũ.
Phòng Vũ bị tính trẻ con của Dương Lỗi chọc cho bật cười.
Chỉ khi ở trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi mới có thể quay lại Dương Lỗi của năm mười tám mười chín tuổi, một Dương Lỗi mà cho dù qua bao nhiêu năm, cho dù đã trưởng thành chín chắn theo năm tháng, bản chất lại chưa từng thay đổi.
Phòng Vũ thích Dương Lỗi như thế, ở trước mặt mình, Dương Lỗi chưa bao giờ thay đổi, mãi mãi luôn trẻ con bốc đồng, bướng bỉnh cứng đầu, nhiệt tình ngây thơ.
Câu lưu manh vừa rồi Phòng Vũ nói bên tai Dương Lỗi là —— Tôi thích nhìn em mặc quân phục, vừa nhìn là tôi cương ngay.
Đúng vậy, hắn thích.
Hắn thích nhìn Dương Lỗi mặc quân phục, thích nhìn dáng vẻ hăng hái sung sức của Dương Lỗi trên sân tập, thích thần thái phấn chấn và ánh mắt sáng rỡ của Dương Lỗi khi nói cho mình nghe trung đoàn lại nhập thêm vũ khí hỏa lực mạnh mới, thích nhìn Dương Lỗi khoa tay múa chân kể về quá trình mình thể hiện bản lĩnh giật giải trong cuộc thi đấu võ toàn quân, thích nhìn nét mặt ngập tràn chí hướng và hoài bão của Dương Lỗi khi nói về thế cuộc chiến tranh quốc tế và sứ mệnh quân nhân...
Phòng Vũ thích Dương Lỗi như vậy, hắn biết, Dương Lỗi thật lòng yêu quân đội, thật lòng yêu bộ quân phục này, nơi đó có lý tưởng và chí hướng của Dương Lỗi, tại nơi đó, Dương Lỗi tìm được giá trị của mình.
Phòng Vũ sẽ không để Dương Lỗi vì hắn mà rời khỏi nơi mình thật sự thuộc về.
Phòng Vũ nhớ lại ngày mình còn trong tù, lần đầu tiên thấy ảnh chụp mà Dương Lỗi gửi đến từ trường quân đội, lần đầu tiên thấy Dương Lỗi mặc quân phục.
Đó là niệm tưởng của hắn, ánh sáng của hắn, những năm tháng đằng đẵng đó, hắn vượt qua nhờ nguồn sáng này.
Hy vọng này, Dương Lỗi sống thay hai người họ, sống ra hình dáng mà Phòng Vũ mong hắn sống, chỉ cần như vậy, Phòng Vũ cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi trong lòng, Dương Lỗi đã ngủ thật say, tay vẫn còn ôm chặt Phòng Vũ không chịu buông.
Phòng Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng sờ vành tai của Dương Lỗi.
Quân phục vẫn treo nơi góc phòng, chủ nhân bộ quân phục đang nằm trong lòng hắn. Phòng Vũ nghĩ đến người thân, rồi lại nghĩ đến "tiên nữ", hắn hút một hơi thuốc, không khỏi bật cười.
Tiên nữ gì chứ, nếu thật sự có tiên nữ, bây giờ đang nằm trong lòng mình đây.
Phòng Vũ dụi đầu thuốc lá xuống gạt tàn, nở nụ cười.
TOÀN VĂN HOÀN.
Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc một bộ cực phẩm như này ❤️ Dành một lời cảm nghĩ yêu thương cho bộ truyện nào: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro