Chương 79+80
~Chương 79~
Bên ngoài vẫn còn mưa, trên chiếc giường trong phòng, hai người tựa sát vào nhau, yên lặng ngồi.
"Bố tôi đồng ý rồi, phán sáu năm, giảm hình phạt còn ba năm."
Trong bóng đêm, giọng nói của Dương Lỗi lẳng lặng vang lên.
"Điều kiện là... tôi đi Học viện Chỉ huy Lục quân."
Đây là kết quả mà hai bên thỏa thuận sau cuộc đàm phán giữa hắn và Dương Đại Hải. Dương Đại Hải cam kết sẽ giải quyết chuyện Phòng Vũ, nhưng chỉ khi nào Dương Lỗi lập tức đến Học viện Chỉ huy Lục quân, hơn nữa là lập tức khởi hành đi xếp lớp.
Cuối cùng Dương Đại Hải vẫn phải chấp nhận cuộc đàm phán này. Dương Đại Hải cũng biết, đây là cơ hội cuối cùng để cứu vãn quan hệ giữa hai cha con. Quan trọng nhất là, nó có thể giúp Dương Lỗi quay về chính đạo, đưa Dương Lỗi trở lại con đường đứng đắn lần nữa. Dương Đại Hải bằng lòng rẽ khúc ngoặt này. Với ông mà nói, chuyện Dương Lỗi cầu xin không phải là quá khó, chỉ cần Dương Lỗi chịu đi Học viện Chỉ huy Lục quân, sau này thật sự chịu nghe lời ông nói, Dương Đại Hải có thể làm chuyện khó hơn gấp mười.
Tấm lòng của người làm cha trên đời này đều giống nhau.
"Trước tiên cứ phán như thế, một năm sau sẽ giảm hình phạt."
Dù sao cũng đang lúc nghiêm đả, giảm hình phạt cần phải tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
"Tôi không tin được bố tôi cũng tin được chú tôi. Có chú ấy ở đây, chú ấy sẽ không lừa gạt tôi."
Dương Lỗi đã ước pháp tam chương (ba điều quy ước) với Dương Đại Hải và Dương Đại Thiên. Nếu một năm sau bọn họ không thực hiện lời hứa, không giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Dương Lỗi sẽ lập tức thôi học. Chuyện này, đừng ai mong gạt được hắn. Chỉ cần bố hắn vẫn còn muốn hắn yên ổn tốt nghiệp từ Học viện Chỉ huy Lục quân, ông nhất định phải hoàn thành việc này.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi, im lặng lắng nghe.
"Đường bỏ chạy, tôi cũng chuẩn bị tốt rồi."
Dương Lỗi tựa vào ngực Phòng Vũ, giọng nói ảm đạm.
"Tôi có cách đưa anh đi, trời vừa sáng lập tức đi ngay. Trước tiên đến Quảng Đông, chạy đến chỗ hai người bạn của anh, nhưng Quảng Đông cũng không an toàn, phải lên đường đi tiếp, tôi sẽ tìm người đưa anh đi Hồng Kông. Chừng vài năm nữa mới về được, bây giờ Hồng Kông còn chưa thuộc phạm vi quản lý của bên này, an toàn lắm. Đợi mọi việc bên này ổn thoả rồi, tôi lập tức đi tìm anh."
Dương Lỗi nói.
Trong lòng Dương Lỗi cũng mâu thuẫn đến cực điểm.
Từ lúc bắt đầu cho đến nay, Dương Lỗi đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Phải, hắn không muốn Phòng Vũ từ nay về sau trở thành tội phạm bị truy nã, cả đời sống trong bóng tối, dùng thân phận giả trốn đông trốn tây lo lắng sợ hãi, hắn muốn Phòng Vũ có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời, nhưng chẳng lẽ hắn lại nguyện ý để Phòng Vũ ngồi tù?? Ngồi tù là tư vị gì?? Hắn có thể cam lòng nhìn Phòng Vũ ngồi tù sao? Đừng nói là ba năm, ngay cả một phút xa rời Phòng Vũ cũng khiến hắn đau đớn. Bây giờ hắn phải chịu đựng ít nhất ba năm!
Theo cá tính trước đây của Dương Lỗi, nói không chừng hắn đã không chút do dự chọn cách đưa Phòng Vũ đi trốn, cùng Phòng Vũ cao chạy xa bay. Quan tâm nhiều như thế làm gì! Mặc xác sau này thế nào! Hắn không quản được nhiều như vậy!!
Nhưng Dương Lỗi hiện tại đã không còn là Dương Lỗi của mấy tháng trước. Hắn không còn là cậu thiếu niên chính trực và bốc đồng như ngày xưa, cũng chẳng còn tự hào về sự chính trực và bốc đồng ấy.
Hắn hiểu rằng mỗi một vấn đề đều phải đối mặt, mỗi một hành vi đều phải gánh chịu hậu quả.
Được cái này, ắt phải trả giá bằng cái khác, cho dù cái giá đó khiến hắn đau đớn.
"......"
Dương Lỗi nói xong, cả hai cùng im lặng.
Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, đập vào lòng hai người đang lặng thinh ôm nhau.
Vài phút ngắn ngủi này sẽ quyết định tương lai, vận mệnh hoàn toàn khác biệt của bọn họ.
"Tôi đi tự thú."
Hồi lâu sau, Dương Lỗi nghe Phòng Vũ nói ra bốn chữ này.
Hơi nóng xộc thẳng lên hốc mắt Dương Lỗi...
"Bán nhà hàng Thế Kỷ đi, gửi tiền cho Văn Văn, đưa con bé đi Mỹ."
Trong căn nhà trại tối om, giọng nói trầm thấp của Phòng Vũ vang lên.
La Cửu rất trọng tình nghĩa với thuộc hạ, có tiền đều chia hết cho các anh em, bản thân mình không tích trữ được bao nhiêu, Phòng Vũ biết rất rõ.
"Tôi có bạn học ở Mỹ, có thể chăm sóc con bé."
Chỉ khi thay đổi hoàn cảnh triệt để mới có thể giúp La Văn nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối. Phòng Vũ đã nghĩ kỹ rồi.
"... Không được, chuyện đưa con bé ra nước ngoài cứ để tôi lo liệu, nhà hàng Thế Kỷ không thể bán được, chờ anh ra ngoài..."
Nhà hàng Thế Kỷ là tâm huyết của Phòng Vũ, nó có vị trí thế nào trong lòng Phòng Vũ, không ai rõ hơn Dương Lỗi!
"Bán đi."
Phòng Vũ cắt lời Dương Lỗi.
"Tôi đã hứa với anh Cửu sẽ chăm sóc Văn Văn. Đây là chút việc cuối cùng tôi có thể làm."
Dương Lỗi im lặng...
"Phòng game và phòng bida Quang Minh, nếu có ai bằng lòng nhận thầu thì cứ cho người ta, nhưng phải chừa chén cơm cho các anh em. Nói với Lão Lượng, ai muốn ở thì ở, ai muốn đi thì đi, cứ cho mọi người giải tán, tìm việc làm đàng hoàng, quay về chính đạo. Người nào đi rồi, nếu dám bêu xấu tên tuổi của anh Cửu, chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ xử người đó."
"Nhà của tôi, thời hạn thuê đến cuối năm, tiền thuê đã trả đủ. Số điện thoại của chủ nhà đặt dưới mặt bàn thủy tinh, tôi cũng không có đồ vật gì nhiều, nói với bà ấy, sang năm cho người khác thuê đi."
"Em đến trường phải cố gắng học tập, đừng gây rối. Trường học không thể so với ở đây, nhất là tính tình của em đấy... em phải sửa tính tình nóng nảy của mình đi, có chuyện gì hãy cố nhịn, đừng lấy bằng cấp ra đánh cược, không đáng đâu..."
"Sổ tiết kiệm của tôi còn chút tiền. Trước khi đi em thay tôi đến thăm mẹ Đại Hổ, xem thử bà ấy còn thiếu thứ gì, mua cho bà ấy..."
Phòng Vũ đưa sổ tiết kiệm cho Dương Lỗi.
"Mật mã là sinh nhật em..."
Phòng Vũ nói.
Đợi đến khi không còn gì chưa nói, hai người đều lặng thinh.
"Anh có nghe nói về Thiên hi niên* bao giờ chưa?"
*Thiên hi niên: năm của thiên niên kỷ mới, ví dụ năm 1000, 2000, 3000.
Dương Lỗi đột nhiên hỏi Phòng Vũ.
"Qua bốn năm nữa, là năm 1999 rồi
Cuối thế kỷ, đó chính là chủ đề của toàn xã hội lúc bấy giờ. Người người đều nói, giao thế kỷ, kỷ nguyên mới, thiên niên kỷ mới, bước vào thế kỷ 21. Trong văn của học sinh tiểu học, năm 2000 chính là thế giới tương lai ngập tràn người máy.
Năm 1999 —— Mọi người vừa hưng phấn vừa nóng lòng bàn tán về nó. Có người nói, thế giới sẽ bị hủy diệt vào năm ấy, có người nói, người ngoài hành tinh sẽ đến vào năm này.
"Bọn Xuyên Tử nói muốn uống rượu ăn chơi suốt đêm 31 tháng 12 năm 99, nghe tiếng chuông 0 giờ, đón chào thế kỷ mới."
Dương Lỗi cười nói. Hắn có thể tưởng tượng được, nếu thật sự đến ngày đó, mấy tên nhóc kia sẽ ầm ĩ thế nào.
"Lúc đó anh đã ra ngoài được một năm, còn tôi cũng tốt nghiệp rồi."
"Anh biết không, đêm 31 tháng 12 năm 99 đến rạng sáng Tết nguyên đán năm 2000, người ta gọi là đêm thiên hi. Từ năm 1000 đến năm 1999, qua được một ngàn năm có được bao nhiêu người chứ, chúng ta cùng nhau đón ngày đó đi, nếu không phải chờ đến năm 2999 sang năm 3000, tức là thêm một ngàn năm nữa. Hiếm có thật, anh nói có đúng không?"
*Đêm thiên hi: đêm của thiên niên kỷ mới.
Dương Lỗi giống như đã thấy được buổi tối của bốn năm sau. Buổi tối bước vào thế kỷ mới, thời khắc kỳ diệu ngàn năm chuyển giao. Hắn như thấy được chính mình và Phòng Vũ đứng cạnh nhau giữa đám đông ồn ào, sóng vai nghe tiếng chuông báo hiệu thiên niên kỷ mới, cùng đám đông hò hét hoan hô. Bọn họ vẫn giống như hiện tại, trẻ tuổi, tự do, Phòng Vũ vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng muốt ấy, vẫn phấn chấn như thế, vẫn là một thanh niên nhiệt huyết ngông cuồng, đứng bên cạnh hắn, cười với hắn...
"Đêm thiên hi, hai chúng ta cùng bên nhau nhé?"
Dương Lỗi nói.
"12 giờ, chúng ta ra đường cái đốt pháo đi. Đốt cho nổ ầm trời luôn, đốt đủ vài chục đến vài trăm cái, đến khi nào cảnh sát khu vực xuất hiện mới thôi."
Dương Lỗi miêu tả cứ như đêm hôm đó chính là ngày mai.
"Chỉ anh và tôi. Hai người chúng ta."
Dương Lỗi quay đầu lại, nhìn Phòng Vũ.
"Hứa rồi đấy, hai chúng ta cùng đón ngày đó nhé. Cùng nhau vượt qua thế kỷ mới, vượt qua thiên niên kỷ mới."
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ nhìn hắn, gật đầu.
"Hứa rồi đấy."
Dương Lỗi nói.
"Hứa rồi."
Phòng Vũ nói...
~Chương 80~
Hoạt động nghiêm đả ở Giang Hải có hiệu quả rõ rệt, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hơn 100 vụ án hình sự đã bị phá, hơn 200 nhân vật gây án bị bắt, một nhóm lớn bị đưa đi giáo dục lao động*, ngoài ra còn bắt được hơn 100 tội phạm trốn trại, đặc biệt là thành tích của hoạt động thanh trừng vô cùng nổi trội, cả thành phố đã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn 22 ngày so với thời hạn mà cục cảnh sát tỉnh yêu cầu.
*Giáo dục lao động: một chế độ phạt ở Trung Quốc, xử lý những tội nhỏ như cướp giật, mại dâm, buôn lậu thuốc cấm, thời hạn từ 1 đến 4 năm. Người bị phạt sẽ bị cưỡng ép lao động và giáo dục lại tư tưởng.
Trong hoạt động nghiêm đả lần này, các thế lực xã hội đen ác liệt tiêu biểu như đám người của Vương Lão Hổ bụ tập trung diệt trừ toàn bộ, cộng thêm việc hợp tác với Tỉnh Thành tiêu diệt đám tay sai chủ chốt của Kiều Hoằng và Kiều Tân, hiệu quả vô cùng xuất sắc, cảnh sát hai nơi đều được ngợi khen.
Nghe đâu Yến Tử Ất cũng bị mời đến cục cảnh sát "uống trà", nếu không phải Yến Tử Ất có bối cảnh thâm hậu, cộng thêm việc bản thân hắn tẩy trắng thành công, có khi Yến Tử Ất cũng không thoát nạn. Đám thuộc hạ của những đại ca giang hồ như Lưu Gù đều phạm tội lớn tội nhỏ, cả bọn đua nhau sa lưới. La Cửu chết, Phòng Vũ tự thú ngồi tù, giới giang hồ ở Giang Hải thương tổn nặng nề, qua vài năm sau đều rơi vào thế đình chiến yên bình. Các đại ca giang hồ lão làng dần dần chuyển hình, đám tay đấm nòng cốt năm đó một là chạy trốn, hai là ngồi tù, ba là đổi nghề. Thế nhưng giang hồ không hề thiếu những nhân vật mới, lúc bấy giờ, bộ phim 《Người trong giang hồ》 nổi tiếng khắp cả nước cứ như quảng cáo tuyển người cho xã hội đen, trong giới lại bắt đầu xuất hiện những thiếu niên tái diễn cuộc chiến đường phố năm đó. Chờ vài năm nữa Phòng Vũ ra tù, Giang Hải đã là một thế giới khác.
Sau này người giang hồ bàn luận, nói rằng trong số đó, Dương Lỗi vẫn là người dữ dằn nhất, dữ dằn hơn cả đại ca của hắn. Dương Lỗi là người duy nhất thuộc giới xã hội đen ở Giang Hải, và cũng là người có một không hai từ nay về sau, bước vào đại học trong lần nghiêm đả này.
Mãi đến lúc đó, biệt danh "Dương công tử" mới bắt đầu trở nên phổ biến.
Về phần khi nào người giang hồ chính thức biết được bối cảnh gia đình của Dương Lỗi, để rồi hết sức ngỡ ngàng, đó là khi Phòng Vũ nhận án phạt và một loạt sự kiện xảy ra sau đó. Cho đến nhiều năm về sau, chuyện này vẫn còn là đề tài bàn tán của nhân sĩ giang hồ, dù rằng lúc đó trên giang hồ đã không còn hai cái tên Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Trước khi đi, Dương Lỗi đến thăm Phòng Vũ.
Phòng Vũ mặc áo tù nhân màu xám, tóc bị cắt ngắn kiểu "rễ xanh" (tóc như vừa mới mọc), dán sát da đầu, còn ngắn hơn cả bản thốn, làm nổi bật gương mặt gầy gò, thanh tú.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ ngồi xuống. Hai người bị ngăn cách bởi song sắt thăm viếng, bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi cũng cắt tóc rồi, nhưng dài hơn anh một chút."
Dương Lỗi tháo mũ xuống. Tóc húi cua ngắn ngủn, kiểu tóc thay đổi, cả người dường như cũng thay đổi.
"Ngầu không?"
Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
Phòng Vũ cười cười.
"Binh sĩ ngốc."
"Má."
Dương Lỗi cũng cười theo.
"Được rồi, không ngầu bằng anh. Lát về tôi cắt ngắn thêm chút nữa."
Hai người nhất thời không nói gì, im lặng hồi lâu.
"... Anh ổn chứ?"
Dương Lỗi nói.
"Ừ."
"Có ai ức hiếp anh không?"
Dương Lỗi hỏi như đang đùa.
"Ức hiếp tôi?"
Phòng Vũ nở nụ cười mỉa mai, sắc mặt lại có phần tự tin, ngạo mạn như lúc trước.
"Khi nào được nghỉ, tôi tới thăm anh."
Dương Lỗi nhìn hai má hóp lại và đôi môi khép chặt của Phòng Vũ.
"Đến trường phải cố gắng học cho tốt, đừng nhớ tôi quá."
Phòng Vũ bình tĩnh nói.
"... Ba năm, sẽ qua rất nhanh thôi. Ngày anh được thả ra, tôi đến đón anh."
Ba năm. Dương Lỗi tự nhủ với chính mình, sẽ nhanh thôi.
"Đợi khi nào tôi đi ra, đổi thành anh đến đón tôi. Người khác đón tôi không về đâu."
Dương Lỗi cười với Phòng Vũ.
Phòng Vũ cũng cười với hắn. Nụ cười mỏi mệt nhưng kiên định.
"Khi nào đi?"
Phòng Vũ đột nhiên hỏi.
"Ngày mai."
"......"
Phòng Vũ im lặng.
Hai người đều im lặng, mãi đến khi Dương Lỗi đứng lên.
"Tôi đi đây."
Dương Lỗi quay đầu muốn đi. Hắn sợ nếu bây giờ mình không đi, mình sẽ không tài nào đi được nữa, sợ rằng ngày mai mình không thể bước lên xe lửa, đến nơi cách Phòng Vũ mấy ngàn km.
"Dương Lỗi!"
Phòng Vũ cất tiếng gọi.
Dương Lỗi xoay người lại, Phòng Vũ đứng lên, tháo xuống cái gì đó trên cổ, xuyên qua song sắt, đưa tới tay Dương Lỗi.
Nhờ Dương Đại Thiên lo liệu, trong ngục đối xử rất tử tế với Phòng Vũ, cho hắn giữ lại đồ đạc.
"Đã khai quang. Bảo vệ bình an."
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi cúi đầu, nhìn mặt dây chuyền quan âm trong lòng bàn tay.
Đêm hôm đó tại Loạn Thế, Phòng Vũ lên sân khấu đánh đàn vì hắn, ngọn đèn xanh lam rọi xuống ngực Phòng Vũ, mặt dây chuyền bên người và ánh đèn dịu nhạt hòa cùng nhịp điệu nhẹ nhàng như mộng ảo, xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Dương Lỗi.
"Bảo trọng."
Phòng Vũ nói...
Dương Lỗi ra khỏi sảnh thăm viếng.
Hắn tựa vào tường, siết chặt mặt dây chuyền bằng ngọc thạch kia, nước mắt lăn dài bên má...
***
Năm 2002, thời đại công nghệ thông tin bắt đầu đổ bộ đến Trung Quốc, bất luận là nhịp độ kinh tế hay thời thế xã hội, tất cả đều tăng tốc.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng trên đường phố Giang Hải. Cửa xe mở ra, một sĩ quan trẻ tuổi bước xuống.
Vai rộng, eo thon, chân dài bao phủ bởi giày quân đội màu đen. Quân phục oai vệ ôm lấy dáng người cao ngất và to lớn của hắn, quân hàm bắt mắt trên vai, một gạch ba sao.
Dưới vành nón là một gương mặt ngăm đen rám nắng và góc cạnh rõ ràng. Mũ quân đội che khuất ánh mắt của hắn, chỉ để lộ chiếc cằm cong cương nghị và khóe miệng khép chặt một cách lạnh lùng.
Một vị sĩ quan như thế xuất hiện trên phố xá buôn bán sầm uất, trông hết sức nổi bật.
Mọi người đều nhịn không được dò xét hắn, trên mặt sĩ quan không có biểu cảm gì, hắn tựa vào bên hông xe, mặt hướng về phía nhà ga, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay.
Người qua đường đôi lúc lại quay đầu nhìn trộm hắn, nhất là các cô gái trẻ tuổi, ai nấy cũng len lén đánh giá vị quân nhân anh tuấn này.
Sĩ quan không có phản ứng gì với những ánh mắt đang nhìn mình, hình như đang chờ người nào đó.
Cả đoàn người tuôn ra từ nhà ga. Một cô gái trẻ kéo theo vali hành lý, đứng trước cửa nhà ga nhìn quanh bốn phía.
Sĩ quan bước về phía cô gái.
Cô gái chú ý tới vị sĩ quan nọ, đưa mắt nhìn hắn.
Sĩ quan chào cô gái theo nghi thức quân đội đúng chuẩn.
"Chào cô. Chu tiểu thư phải không?"
"Phải. Còn anh là..."
Sĩ quan chìa tay về phía cô gái, cô gái nhìn thấy dưới bóng mờ của chiếc mũ quân đội là một đôi mắt thành thục, kiên nghị.
"Tham mưu tác huấn thuộc bộ tư lệnh sư đoàn 7, trung đoàn 701, Dương Lỗi."
*tác huấn: công tác huấn luyện thể lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro