Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67+68

  ~Chương 67~

Lúc Nhị Hắc được đưa đến phòng cấp cứu thì đã hôn mê sâu, tuy Tiểu Cầm được các anh em liều chết bảo vệ ra ngoài, nhưng do chịu cú sốc quá lớn, Tiểu Cầm xuất hiện dấu hiện sinh non, vì vậy cũng được đẩy vào phòng cấp cứu.


Về phần Lương Qua, lúc gã được đưa đến bệnh viện, những người chứng kiến kể lại rằng gã chảy máu rất kinh khủng, ai cũng nghĩ gã sẽ không qua khỏi. La Cửu chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật của Nhị Hắc, quát tháo ngăn cản Phòng Vũ máu me đầy mình đang dẫn người xông vào lầu dưới của bệnh viện. La Cửu biết, nếu Nhị Hắc sống không qua đêm nay, Phòng Vũ nhất định sẽ không để Lương Qua sống đến sáng mai, Phòng Vũ nhất định sẽ chém chết Lương Qua ngay tại bệnh viện, nhưng sự việc tối nay gây náo động quá lớn, cảnh sát cũng đã vào cuộc, nếu thật sự gây án mạng, Phòng Vũ nhất định sẽ bị truy nã.


"Anh Cửu!!" Giọng nói của Phòng Vũ cũng thay đổi.


"Mẹ kiếp tối nay cậu dám ra ngoài làm bậy thì sau này đừng đi theo tôi nữa!"


La Cửu rống lên.


Dương Lỗi giúp Phòng Vũ canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật của Nhị Hắc, canh giữ suốt một đêm.


Cuối cùng Nhị Hắc cũng được cứu sống, nhưng đứa con trong bụng Tiểu Cầm lại không giữ được.


Lương Qua sống dở chết dở cũng may mắn vớt được cái mạng, nhưng gã phải trả giá rất đắt, gan bị cắt bỏ một phần, nhiều nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, tay phải xem như tàn phế.


Không đợi đến lúc thổi còi báo thù, hôm sau đã xảy ra một sự kiện gây chấn động Giang Hải. Tối hôm sau, trong lúc La Cửu và Phòng Vũ đang trông chừng Nhị Hắc vẫn chưa tỉnh, toàn bộ phòng game và sòng bài của La Cửu ở Giang Hải, kể cả phòng bida Quang Minh, đều bị đập phá tan tành. Người đến đập phá rất đông, ít nhất cũng năm sáu chục người, tất cả đều là dân lạ mặt, gặp người nào đánh người đó, đi đến đâu đập phá đến đó, trên tay đều là dao pha, búa tạ, thấy người thì dùng sống dao chém, thấy bàn ghế hay máy móc thì dùng búa đập, chẳng kém gì đội đập phá chuyên nghiệp!


La Cửu ở Giang Hải đã nhiều năm, trước giờ chưa từng có người nào dám gây sự với hắn như thế, bất kể là hắc đạo hay bạch đạo đều chừa mặt mũi cho hắn. Vài năm trước, La Cửu từng tranh giành địa bàn với một lão đại xã hội đen khác, đối phương cũng dẫn người đến đập phá, nhưng chỉ giới hạn ở một hai chỗ, hơn nữa thuộc hạ vẫn biết chừng mực, dù sao cũng không thể dồn nhau vào đường cùng, chẳng ai muốn chọc điên La Cửu cả. Xét địa vị hiện tại của La Cửu ở Giang Hải, dân địa phương thật sự không ngờ vẫn còn có người dám khiêu khích La Cửu như thế!


Chỉ có một đáp án duy nhất, những người này vốn không phải là người địa phương.


Tối hôm xảy ra chuyện, phần lớn người của La Cửu đều ở lại bệnh viện trông chừng, từ trước đến nay không ai dám xâm phạm địa bàn của La Cửu, cho nên đàn em ở đó trông chừng rất ít, đa số thuộc hạ đã được La Cửu phái sang nơi khác đòi nợ, chưa kể bị tập kích bất ngờ, thế nên đành trơ mắt chịu đánh. Lúc ấy thông tin liên lạc chưa phát triển như bây giờ, muốn thổi còi tập hợp nhân lực cũng cần có thời gian, chờ đến khi La Cửu và Phòng Vũ hay tin, một vài nơi đã bị đập tan tành.


Lúc bọn chúng đến đập phá một phòng game, đúng lúc đụng phải Hoa Miêu vừa nghe tin liền chạy tới đầu tiên. Hoa Miêu đến nơi không nói hai lời, mở bọc vải trên tay ra, bên trong là một thanh lưỡi lê sắc bén. Lưỡi lê là vũ khí rất hiếm thấy ở những năm đầu thập niên 90, nó từng được xem là vũ khí lạnh* cận chiến hàng đầu một thời, sau này lại trở thành dụng cụ bị quân đội quản chế, không biết Hoa Miêu tìm được một thanh ở đâu, vừa xông lên đã đâm tới tấp, gần bốn chục người đi theo hắn cũng vứt tung giấy báo bọc đủ loại dao và dùi nhọn, hai bên sống mái với nhau ngay trong phòng game. Đây là sự chống cự quyết liệt nhất từ phía La Cửu mà đám người kia gặp phải đêm hôm đó, sau này theo lời những người từng tham dự kể lại, lúc nhìn thấy một tên ẻo lả tóc xoăn xông tới, chẳng ai thèm để ý đến hắn, nhưng không ngờ tên ẻo lả này mẹ nó còn hung hãn hơn cả đàn ông, gã cầm đầu suýt chút nữa đã mất mạng dưới tay hắn, cuối cùng nửa đoạn xương cánh tay bị bẻ gãy, để lại di chứng vĩnh viễn.


*Vũ khí lạnh là vũ khí không gây nổ hay liên quan tới lửa.


Sự liều mạng của Hoa Miêu đã dọa đám người kia sợ mất mật, phòng game đó chính là nơi cuối cùng bị đập phá.


Nhìn khắp nơi bị đập phá tan nát, La Cửu và Phòng Vũ không nói tiếng nào.


"Anh! Anh ơi!"


Vừa nhìn thấy Phòng Vũ, Tiểu Vũ lập tức bật khóc, cậu bò dậy từ dưới đất, chạy tới ôm Phòng Vũ.


"... Mẹ nó, bọn chúng quá hống hách rồi!!" Tiểu Vũ khóc nấc. Từ khi tiếp nhận phòng bida Quang Minh tới nay, ngoại trừ lần Dương Lỗi đến quậy phá, cậu chưa từng chịu ức hiếp lớn như vậy.


La Cửu rít ra một chữ từ kẽ răng:


"Lật!"


Đây không còn là cuộc trả thù của một cá nhân nữa, mà là của hai bang phái lớn; càng về sau, nó từng bước trở thành cuộc chiến một mất một còn giữa hai thế lực xã hội đen ở hai thành phố.


Ngày hôm sau, giới xã hội đen ở Giang Hải nhanh chóng truyền tin cho nhau, ai nấy đều chờ xem La Cửu gần như đã rửa tay gác kiếm sẽ máu tẩy giang hồ lần nữa như thế nào.


Năm đó La Cửu giết người, từng bị bắt ngồi tù, bây giờ lại bị người khác giẫm lên đầu giương oai như vậy, La Cửu là ai chứ, hắn có thể nhịn được sao?? Mấy năm nay La Cửu yên tĩnh hơn nhiều, chỉ âm thầm làm ăn kiếm tiền, mấy năm trước La Cửu dẫn tay đấm hàng đầu của mình đi giao đấu, có lần nào mà không gây náo loạn, không gây án mạng? Thậm chí đến tận bây giờ, đám côn đồ ở Giang Hải vẫn còn sợ hãi khi nhắc đến những chiến dịch máu chảy thành sông kinh điển năm đó, đôi lúc kể lại một vài tình tiết, có người còn nhịn không được nhắm mắt lại, giống như không dám nhìn vào thảm trạng năm đó vậy.


Sau khi bước vào thập niên 90, phương thức quyết đấu giữa các băng đảng xã hội đen đã có sự thay đổi, những cuộc ẩu đả xô xát trên đường phố dần dần ít đi, nếu thật sự muốn xử lý kẻ nào đó, bọn họ sẽ tìm vài người đi giết hoặc đánh người đó tàn phế, chứ không trực tiếp lộ diện nữa. Tất cả đều bận rộn vì tiền, bù đầu đi kiếm tiền. Thế nên sau khi bước vào 2000, những trận chiến quy mô lớn càng ngày càng ít. Đám đại ca xã hội đen như La Cửu là những người đang trong thời kỳ chuyển giao, vốn là lúc nên tránh xa máu tanh, nhưng chỉ trong vỏn vẹn hai buổi tối, La Cửu đã không còn cách nào rút chân khỏi giang hồ nữa.


Đám người nhắm vào La Cửu đến từ Tỉnh Thành, là thuộc hạ của đại ca băng đảng lớn nhất Tỉnh Thành, Kiều Tân.


Gã Kiều Tân này tự đặt cho mình một biệt danh: Kiều Đại. Biệt danh của gã lấy từ cái tên mà lúc ấy không người Trung Quốc nào không biết: Kiều Tứ.


Ở thập niên 80-90, đa số người Trung Quốc đều biết đến Kiều Tứ gia vùng Đông Bắc. Thậm chí đến tận bây giờ, vị lão đại xã hội đen khiến cho cả nước khiếp sợ này vẫn còn là truyền kỳ trong giới xã hội đen ở Trung Quốc. Từ giữa đến cuối thập niên 80, tập đoàn Kiều Tứ ở Hắc Long Giang Cáp Nhĩ Tân đùa cợt chính phủ trong lòng bàn tay, dư đảng của Kiều Tứ có chân trong mạng lưới xã hội đen trải rộng khắp cả nước, mãi đến thế kỷ 21, đồng bọn của Kiều Tứ vẫn không ngừng sa lưới. Từ thời dựng nước đến nay, Kiều Tứ là một trong số ít những đại ca xã hội đen mà Nội các chính phủ phải tự mình hạ lệnh truy nã, cảnh sát ở Đông Bắc không thể làm gì được gã, cuối cùng buộc Nguyên thủ quốc gia ở Bắc Kinh phải đích thân điều động lực lượng không quân vũ trang đến mới bắt được.


Kiều Tứ được tương truyền như một nhân vật thần thánh trong giới xã hội đen, là thần tượng của các đại ca băng nhóm khắp cả nước lúc bấy giờ. Nhưng gã Kiều Tân này lại tự xưng là Kiều Đại, ý nói gã còn đáng gờm hơn Kiều Tứ, có thể thấy gã ngông cuồng đến mức nào.


Đương nhiên, Kiều Tân không thể so sánh với Kiều Tứ, nhưng gã cũng là bá chủ một phương ở Tỉnh Thành, lúc ấy việc làm ăn chủ yếu của gã còn có hơi hướm đi trước thời đại: Mày trả tiền, tao chém người, giống như "chém thuê" ở thời nay.


Tên côn đồ bị Nhị Hắc trừng trị ở Lữ Thành ghi hận trong lòng, gã nuốt không trôi cục tức này, nhưng gã biết mình không đủ thực lực đối đầu với La Cửu, vậy nên mới chi một số tiền lớn tìm đến Kiều Tân.


Lúc đầu Kiều Tân cũng do dự. Gã rất có đầu óc làm ăn, giỏi về tính toán, nếu cương quyết đối đầu với kẻ khó nhằn như La Cửu, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương (hai bên đều bị tổn thương). Nhưng tên côn đồ kia quá quyết tâm báo thù, đưa ra cái giá trên trời, trong giới xã hội đen ở Trung Quốc lúc bấy giờ, chẳng mấy ai có thể chống lại sự cám dỗ của cái giá ngất ngưởng đó.


Đồng tiền đã quyết định trận mưa máu gió tanh này, ắt phải dùng mạng người để chấm dứt.


~Chương 68~

  Kiều Tân hạ quyết tâm, tập hợp tất cả thuộc hạ của mình vào cuộc mua bán này. Lương Qua chỉ là một nhân vật nhỏ do bọn chúng bỏ tiền mua chuộc, là người quen có thể dễ dàng tiếp cận Nhị Hắc, thừa dịp Nhị Hắc không đề phòng mà nhanh chóng ra tay.


Chịu bỏ nhiều tiền, ắt sẽ có người chịu làm liều. Nghĩa khí là cái gì, giao tình đáng giá bao nhiêu?


Có điều bản thân Lương Qua cũng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng chẳng ai thèm để ý đến sự sống chết của gã.


Đầu sỏ mà Kiều Tân phái đến Giang Hải đập phá chính là phụ tá đắc lực của gã, biệt hiệu Lưu Pháo. Tên này là một tay đấm tiếng tăm lừng lẫy ở Tỉnh Thành, nổi tiếng nhờ tài đánh đấm, từng gây án mạng phải ngồi tù, là một kẻ rất dữ dằn. Tối hôm đó, chính gã là người đã dẫn đàn em vọt vào hộp đêm Chính Đại đánh nhau với Dương Lỗi và Phòng Vũ, tối hôm sau còn đập phá mấy chỗ làm ăn khác của La Cửu. Sau khi đập phá xong, gã không dừng lại mà chạy về Tỉnh Thành ngay trong đêm. Con rồng mạnh đến cỡ nào cũng khó mà trấn áp con rắn đang ở trong địa bàn của nó, Lưu Pháo không phải là kẻ có sức mà không có óc, gã biết cho dù có mang thêm nhiều người hơn nữa đến Giang Hải, nói thế nào cũng chỉ là đánh nhau ở sân khách, đánh nhau ở sân khách thì có mạnh đến đâu vẫn kém ưu thế sân nhà. Trong cuộc đụng độ với Hoa Miêu, trợ thủ của Lưu Pháo gần như bị Hoa Miêu đánh tàn phế, Lưu Pháo không đánh tiếp nữa, lập tức quay về Tỉnh Thành chờ chỉ thị tiếp theo của Kiều Tân.


Kiều Tân đang chờ động tĩnh từ phía La Cửu, nhưng La Cửu lại không có phản ứng gì.


Sau yên lặng chính là bão táp.


Nhị Hắc tỉnh lại, không thấy Tiểu Cầm thì vội vàng hỏi: "... Tiểu Cầm... thế nào rồi?"


"Tiểu Cầm vẫn ổn. Chú lo cho mình trước đi."


Lão Lượng nói, cười cười với Nhị Hắc. Những người đứng bên cạnh chỉ biết im lặng.


"... Con tôi... không sao chứ?..." Nhị Hắc vẫn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Tiểu Cầm.


"......"


Mọi người lặng thinh.


"... Nhớ con hả, vậy mau khỏe lại đi, có người cha nào lại nằm một đống như vậy chứ?"


Lão Lượng cố trả lời thật thoải mái.


Nhị Hắc thở phào một hơi, suy yếu mỉm cười với bọn họ, nụ cười yên tâm và thỏa mãn.


Phòng Vũ đứng sau đám người, xoay lưng rời khỏi phòng bệnh.


Dương Lỗi đi theo sau Phòng Vũ, Phòng Vũ ngồi một mình ở hàng ghế bên ngoài. Dương Lỗi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay khoác vai hắn.


Cùng ngày hôm đó, Dương Lỗi nhận được điện thoại của Yến Tử Ất.


"Cái gì?" Dương Lỗi nóng nảy. "Đại ca! Anh..."


Cú điện thoại của Yến Tử Ất là bảo Dương Lỗi đừng nhúng tay vào việc này.


Yến Tử Ất và Kiều Tân có qua lại trên phương diện buôn bán. Kiều Tân sợ Yến Tử Ất và La Cửu liên thủ, thế nên sau khi xảy ra chuyện, gã vội vàng đánh tiếng với Yến Tử Ất. Mặc dù Yến Tử Ất và Kiều Tân chẳng có giao tình gì đặc biệt, không thể so sánh với quan hệ giữa hắn và La Cửu, nhưng chắc chắn La Cửu cũng không muốn người khác nhúng tay vào việc này. Địa bàn liên tiếp bị đập phá, La Cửu đã mất mặt lắm rồi, nếu La Cửu không thể tự mình giải quyết, sau này La Cửu sẽ khó mà lăn lộn trong giang hồ. Đứng ở lập trường trung lập, Yến Tử Ất không tiện ra mặt cho bất kỳ ai, hắn là người từng trải, rất hiểu đạo lý này.


"Bây giờ cậu quay về ngay, đừng tham gia nữa." Yến Tử Ất nói.


"Muộn rồi! Em đã ở đây rồi. Em không dẫn theo người nào cả, cũng không đại diện cho anh, chỉ có một mình em thôi." Dương Lỗi nói.


"Ai mà không biết cậu là người của tôi?" Yến Tử Ất biết tính tình bướng bỉnh của Dương Lỗi lại trỗi dậy.


"Đại ca! Xảy ra chuyện như vậy, sao em có thể bỏ mặc Phòng Vũ được? Em bịt mặt là được chứ gì?"


Dương Lỗi lên giọng.


"... Chuyện của Phòng Vũ cũng tức là chuyện của em! Xin lỗi đại ca! Nếu anh vẫn muốn ngăn cản em, bây giờ anh cứ gạch tên em đi!"


"Cậu... chậc..." Yến Tử Ất cũng không cảm thấy bất ngờ, Dương Lỗi và Phòng Vũ thân nhau đến mức nào, chẳng lẽ hắn không rõ sao? Nếu bây giờ Dương Lỗi có thể khoanh tay đứng nhìn, lúc trước hắn đã không coi trọng thằng nhóc này rồi.


"... Dẫn theo mấy người đi, đừng nói là tôi bảo thế, nghe rõ chưa?"


Yến Tử Ất cúp điện thoại.


Dương Lỗi quay đầu lại, hắn không hề phát hiện Phòng Vũ đang đứng sau lưng mình.


"Chuyện này không liên quan đến em, quay về đi. Đừng liên lụy anh Yến."


Phòng Vũ nói.


"Tại sao lại nói chuyện này không liên quan đến tôi?"


"Lần này không giống."


Ánh mắt của Phòng Vũ, Dương Lỗi thật sự cảm thấy không giống. Từ khi quen biết Phòng Vũ đến nay, cho dù đang lúc đánh nhau, Phòng Vũ cũng đều tỏ vẻ lười biếng. Dương Lỗi chưa từng thấy Phòng Vũ nghiêm túc như vậy.


Ánh mắt hiện giờ của Phòng Vũ rất nặng, nặng như chì vậy.


"Không giống cái gì chứ. Anh ở đâu, tôi ở đó."


Dương Lỗi nói.


Phòng Vũ không nói gì. Phía sau có rất nhiều anh em đang la hét ầm ĩ. Giữa tiếng động ồn ào, Phòng Vũ lặng lẽ nhìn Dương Lỗi.


Sau khi trở lại Tỉnh Thành, Lưu Pháo và đồng bọn vẫn còn phấn khích tột độ vì hành động vĩ đại của mình. Bọn chúng thích nhất là đập phá, ra oai, tạo khí thế. La Cửu là cái quái gì? Cho dù có đáng gờm hơn nữa cũng chỉ ở Giang Hải mà thôi, làm sao so được với Tỉnh Thành? Lưu Pháo tự nhận mình "đánh khắp Tỉnh Thành không đối thủ", tuy Kiều Tân đã nhắc nhở gã, bảo gã mấy ngày nay tránh mặt một chút, nhưng Lưu Pháo ở Tỉnh Thành đã quen thói ngạo mạn, gã không tin La Cửu dám chạy đến Tỉnh Thành ra oai, cho dù có đến thật gã cũng chẳng sợ.


Vì thế đêm nay, Lưu Pháo vẫn ngạo mạn như cũ đãi tiệc với anh em ở nhà hàng Việt Hải Lâu, mời tất cả những người đã tham chiến đến ăn mừng, trước khi ăn cơm còn chia tiền, những tên này đánh nhau không phải vì nghĩa khí, bọn chúng chạy đến Giang Hải đập phá chỉ vì tiền thưởng, hơn nữa còn được nhận ngay tiền mặt. Băng nhóm của Kiều Tân rất tiến bộ, dẫn đầu hàng ngũ bước vào thời kinh tế hóa thị trường.


Tối hôm đó, nhà hàng Việt Hải Lâu đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đông nghìn nghịt, đứng bên ngoài nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt, chỉ thấy bên trong nhộn nhịp như trẩy hội. Trong khi đám người Lưu Pháo đang ăn uống say sưa, một hàng xe dừng trước cửa nhà hàng.


Bắt đầu từ khi những người trên xe bước xuống, hàng loạt trận chiến dùng vũ khí chấn động nhất địa phương vào thập niên 90 đã bùng nổ.


Máu chảy thành sông.


Phòng Vũ tay không bước vào Việt Hải Lâu.


Vật duy nhất trên người hắn là một sợi dây xích quấn ở ngang hông. Nó cũng bình thường thôi, là một sợi dây xích chó.


Lúc đi ngang qua quầy bar, Phòng Vũ tiện tay giật tấm khăn trải bàn, bọc quanh vài lon bia trên quầy, cầm trong tay.


Những người ngồi cùng bàn với Lưu Pháo đang ăn uống say sưa, Lưu Pháo đưa lưng về phía cửa, nói chuyện đến mức nước miếng tung bay.


Trên bàn có người ngẩng đầu lên nhìn thấy Phòng Vũ đang bình tĩnh đi về phía này. Gã không nhận ra Phòng Vũ, nhưng con người vẫn phản ứng theo bản năng khi đánh hơi được nguy hiểm.


"Anh Pháo!"


Người nọ kêu lên.


Lưu Pháo vừa quay đầu lại, một sợi dây xích đột nhiên quấn quanh cổ gã, thân thể cao lớn của Lưu Pháo bị kéo dậy, lôi ra xa ba mét. Lưu Pháo nghẹt thở đến mặt mày tím tái, nhưng không đợi gã kịp móc vũ khí trong người ra, một bọc chứa đầy lon bia đã bay đến như xé gió, đập thẳng vào mặt gã, uy lực không thua gì ống thép thứ thiệt.


Lưu Pháo hét lên đau đớn rồi ngã gục, cái bàn gã vừa ngồi cũng lật ngửa, phát ra tiếng đổ bể liên tục.


Lưu Pháo ngã xuống đất, mặt mũi bê bết máu me, toàn bộ xương mũi và xương gò má đều bị đập nát, bộ dạng hết sức khủng khiếp.


Đồng bọn của Lưu Pháo trợn mắt há mồm, bọn chúng chưa bao giờ thấy Lưu Pháo gục ngã chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, Lão Lượng và Hoa Miêu đã dẫn theo năm sáu chục người lưng đeo dao pha cỡ lớn hùng hổ xông tới, những gã vừa móc vũ khí ra chưa chi đã bị vô số lưỡi dao sáng loáng chém vào mặt, vào người, thậm chí có người còn chưa kịp móc vũ khí đã bị chém ngã xuống đất...


Lưu Pháo vùng vẫy muốn đứng dậy, Phòng Vũ nhấc chân đạp vỡ mắt cá chân của gã, sợi xích lại quất vào cổ họng Lưu Pháo, máu lập tức văng tung tóe, Lưu Pháo khàn giọng hét thảm...


Có người cầm dao định đâm Phòng Vũ từ phía sau, nhưng chưa gì đã bị một thanh thép chữ L nện vào đầu, chẳng kịp rên tiếng nào đã ngã xuống đất. Dương Lỗi đá văng kẻ ngáng chân mình, hai ống thép đồng thời đánh về phía hắn, Dương Lỗi kéo một gã đến trước mặt, sau đó đưa chân đá vào xương bánh chè của gã còn lại, cuối cùng dùng ống thép đập vào đầu bọn chúng, đầu hai gã đó lập tức nở hoa...


Cánh tay trái của Phòng Vũ còn quấn băng, hắn liếc nhìn Dương Lỗi đang bước đến bên mình, từ cửa đến chỗ Phòng Vũ đang đứng chỉ có vài mét, nửa người trên của Dương Lỗi đã nhuốm đầy máu.


"Có người!"


Dương Lỗi nói với Phòng Vũ một câu, nhanh tay chộp lấy con dao đang đâm về phía Phòng Vũ, xoay ngược lại đâm vào xương bả vai đối phương, sâu đến không thấy cán...


Phòng Vũ túm lấy một kẻ đang nhào về phía bọn họ, tiện đà ném ra sau lưng, ném về phía nhóm Lão Lượng. Cả bọn đua nhau xông lên, dao pha chém tới tấp...


Hôm đó, những người bên ngoài nhà hàng Việt Hải Lâu tận mắt chứng kiến trận đấu đẫm máu này qua lớp kính thủy tinh, ai nấy đều sợ ngây người. Theo lời của đám đông can đảm đứng xem, có một hàng người bị đè lên cửa kính chém tới tấp, phía sau là những phiến dao sắc bén không ngừng vung lên, từng dòng máu tươi chảy dọc theo cửa kính xuống mặt đất, cho dù cách một lớp kính vẫn có thể nghe rõ tiếng la hét thảm thiết. Cảnh tượng đổ máu nhìn mà phát hoảng ngày hôm ấy, ngay cả những thế lực xã hội đen hùng mạnh ở Tỉnh Thành cũng nhiều năm chưa từng thấy qua, đã thế người bị chém còn là thuộc hạ của kẻ xưng vương xưng bá vùng này, Kiều Tân!


Nếu việc này xảy ra muộn một vài năm, những người đứng xem nhất định sẽ nhớ tới một bài hát, bài hát nổi tiếng khắp cả nước không lâu sau đó, bài hát chủ đề của bộ phim "Người trong giang hồ",《Bách chiến bách thắng》.


Cái gì là chính nghĩa, cái gì là bách chiến bách thắng

Đúng sai, chính tà, rất khó xác định

Ai có quyền quyết định, trời đất sẽ chứng giám

Mặc kệ bối cảnh như thế nào...

Có lẽ vừa ra tay đã thao túng cả thế giới

Dù rằng mở miệng, bầu không khí đã rét run

Chính khí tuy đã lỗi thời nhưng không thể không có

Mặc kệ là lý do gì đi nữa...


Dương Lỗi và Phòng Vũ không giống nhau, Phòng Vũ không mang dao theo mà lấy vũ khí ngay tại chỗ, cái gì vào tay Phòng Vũ cũng có thể trở thành vũ khí, ưu điểm của nó là không bị kiểm soát cưỡng chế, nếu bị cảnh sát bắt cũng không đủ điều kiện khởi tố tội đánh nhau có vũ khí. Dương Lỗi thì mặc kệ, hắn là chuyên gia sử dụng vũ khí lạnh, thích dùng nhất là dao bấm, dao găm quân đội, dao cạo, một khi hắn ra tay ắt sẽ có người bị thương.


Có người nói, hôm đó nhìn thằng nhóc cầm dao bấm đâm người, chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh rồi, cả người hắn nhuốm đầy máu, nhưng không có giọt máu nào là của hắn cả.


Có người nói, bên trong có một người không dùng dao mà chỉ cầm một sợi dây xích, nhưng trông người đó còn khủng bố hơn những kẻ cầm dao, dây xích lướt tới đâu là máu văng tới đó. Càng về sau, sợi xích không giữ được màu đen vốn có của nó nữa mà chuyển sang màu đỏ thẫm...


Những nơi hai người đi qua chẳng khác gì con đường ngập máu. Kẻ nào đến gần bọn họ, nếu không té xuống đất hét thảm thì cũng máu văng năm bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro