Chapter 7
Summary:
Gon có giấc mơ kì lạ và chúng ta sẽ gặp nhiều người khác sinh sống trong lâu đài.
6
Cậu đang đi dạo trong một vườn hoa hồng, và mặc dù không thể nhìn thấy nó, nhưng cậu chắc chắn rằng tòa lâu đài đang ở sau lưng. Không khí nặng nề và ngọt ngào với hương hoa, vo ve với tiếng ong và tiếng chim hót. Gon lướt nhẹ tay dọc theo ngọn của những bụi cây khi cậu len lỏi giữa chúng, và mỗi khi cậu chạm vào có thể nghe được tiếng thì thầm: "Nhìn, nhìn xem..."
Và khi Gon nhìn lên lần nữa, có một bóng người đứng trước mặt cậu, cách xa giữa những bông hoa. Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu xanh bạc, với mái tóc như hoa bồ công anh rủ xuống quanh đầu. Gon dừng lại, tự hỏi có nên lại gần anh ta hay không. Tư thế của anh ấy trầm tư khi lơ đãng vuốt ve một bông hoa màu hồng vỏ sò.
Trước khi Gon quyết định, người đàn ông ngước nhìn cậu, vẻ mặt chuyển sang ngạc nhiên. Về phần mình, Gon đứng nhìn anh ta với vẻ sửng sốt, bởi vì người đàn ông này không hề già như mái tóc trắng bạc cho thấy. Anh ta trạc tuổi Gon, mặc dù cao hơn, với nước da trắng như ngọc trai, các đường nét cân đối và đôi mắt to, có viền đen, mang màu của bầu trời mùa hè phía trên cao, với ánh mắt hứa hẹn sự tinh nghịch. Anh mỉm cười, ra hiệu cho Gon lại gần. Anh ta đẹp đến nỗi Gon thấy mình chết lặng tại chỗ.
"Đừng tỏ ra sợ hãi như thế ," người đàn ông tóc bạch kim nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, pha lẫn tiếng cười. "Tôi không làm hại cậu đâu."
Gon lắc đầu. "Có lẽ là không, nhưng tôi nghĩ những người khác ở đây sẽ làm thế."
"Ai?" anh ta hỏi.
"Chủ nhân," Gon trả lời không do dự.
Người thanh niên cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng. "Ông chủ không có uy nghiêm như ông ta nghĩ đâu. Và tôi có thể đảm bảo với cậu, ông ấy không có ý làm hại cậu."
"Nhưng ông ấy muốn giữ dì tôi lại đây, ai biết tại sao, hiện tại ông ấy đang giữ tôi, cũng không biết ông ấy có ý định gì nữa..."
Người thanh niên nghiêng đầu, cười nửa miệng, đôi mắt vẫn lấp lánh như sao khi nhìn chăm chăm Gon. "Cậu đang lo lắng quá rồi đó."
Gon chỉ nhún vai, không thể nghĩ ra cách nào để trả lời điều đó. Thay vào đó, cậu hỏi, "Anh cũng sống ở đây à? Anh có phải là..." Canary đã gọi mình là gì nhỉ? "Một Halfling?"
Đột nhiên, đôi mắt của anh ta trở nên nghiêm túc. "Tôi không là gì cả."
"Anh rõ ràng phải là một ai đó chứ, ngay cả khi anh chỉ là một phần trong trí tưởng tượng của tôi. Hay anh là ma?" Ý nghĩ thoáng qua rằng cậu có thể có một người bạn để cùng chia sẻ cuộc lưu đày kỳ lạ của mình đã cho phép Gon lần đầu tiên được thư giãn đôi vai kể từ khi cậu đến lâu đài. Bây giờ chúng lại căng lên.
Người thanh niên thở dài. "Đại loại như vậy."
"Anh... Anh chết ở chỗ này sao?"
Anh ta nhíu mày. "Tôi chưa chết," anh nói, giọng xa xăm. "Chưa thôi."
"Anh là tù nhân khác sao?" Gon hỏi, gần như háo hức. "Tôi sẽ tìm anh! Tôi sẽ tìm ra nơi ông ta giam giữ anh, và cả hai chúng ta có thể cùng chạy trốn."
Người thanh niên ngước lên, đôi mắt xanh của anh ta đăm chiêu. "Thật sao, Gon? Cậu định giải thoát cho tôi sao?"
Gon nhún vai, bối rối và tự hỏi làm sao người đàn ông này biết tên mình. "Tất nhiên tôi sẽ." Cậu nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm. "Tôi nhất định sẽ cứu anh."
"Giá như cậu biết mình đang nói gì..." anh ta nói bằng một giọng trầm, nhìn chằm chằm vào đường chân trời rợp bóng cây, những ngọn núi xanh phủ đầy tuyết nhô lên phía sau khu rừng. Sau một lúc, đôi mắt anh quay lại với Gon. "Chà, dù sao đi nữa, cậu đã nói một điều vị tha bất chấp sự bất hạnh của chính mình, và vì vậy tôi sẽ cho cậu một lời khuyên: hãy trung thực với chính mình và đừng quá tin những gì mắt cậu thấy. Không phải điều gì cũng như vẻ bề ngoài đâu." Anh hít một hơi, thở dài. "Và bây giờ, cả hai chúng ta phải đi rồi."
"Chờ đã!" Gon kêu lên khi người đàn ông quay đi. "Tôi còn chưa biết tên anh!" Nhưng anh ta đang dần xa, và Gon có thể cảm thấy những sợi dây giấc mơ đang tan biến, khu vườn tan thành sương mù.
Killua
Tôi nhìn xuống cậu, đắm chìm trong giấc mơ ấy, và tôi biết một điều: đây không thể là cách mọi chuyện kết thúc. Trong tất cả những trớ trêu cay đắng có thể giáng xuống, không thể nào có chuyện này được. Thật tàn nhẫn khi cho rằng Illumi đứng đằng sau, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi tự hỏi liệu hắn có còn sống hay không. Nếu hắn cử cậu trai này đến để chế nhạo và cám dỗ tôi.
Điều duy nhất khiến tôi nghi ngờ đó là Illumi sẽ không chọn một cậu trai như hắn. Hắn không giống mẫu người tôi thích. Mềm mại và tinh tế, trong khi Gon gai góc, dũng cảm và tỏa nắng. Ngay cả trong bóng tối của căn phòng này, cậu ấy cũng như đang tỏa sáng. Cậu ấy đến từ một thế giới khác, và một thế giới mà tôi chắc chắn rằng Illumi không ở đó, nếu hắn ta vẫn còn sống.
Nhưng cậu ấy không thể ở đây, vì lợi ích của cậu, và của tôi. Và thế là tôi rời đi, suốt đêm, khi cậu đang ngủ trong căn phòng màu hồng đó, tôi lục lọi hàng đống nghiên cứu đã tiến hành và ủy thác trong nhiều thập kỷ dài đằng đẵng. Tôi đã quên mất mình có bao nhiêu năng lượng lúc ban đầu, khi cơn thịnh nộ vẫn còn đó và tôi chưa học được cách quen với cô đơn. Khi những dây leo chưa mọc đủ xa và chưa đủ dày để làm hao mòn sức lực của mình.
Cả đêm, việc đọc hết trang này đến trang khác khiến tôi chán nản, tất cả đều nói với tôi một điều: rằng không có cách nào để phá bỏ lời nguyền này ngoài điều kiện về nụ hôn mà anh trai tôi đã đưa ra từ đầu. Tương tự như vậy, không có cách nào để tôi buộc cậu ấy đưa dì của mình quay lại. Ma thuật là một con thú dữ, nhưng nó không thể hoạt động vượt quá giới hạn của chính nó. Tôi đã vô tình đặt ra những giới hạn khi tôi yêu cầu mang đến người muốn bông hồng đó. Bây giờ, có vẻ như, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống với cậu ấy.
Và đó là đòn tàn nhẫn nhất trong tất cả: Tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng tôi không chắc rằng mình sẽ thay đổi mọi thứ lúc này ngay cả khi tôi làm vậy. Bởi vì cậu ấy quá xinh đẹp, dũng cảm, kiên định và chân thật. Gon là kiểu người tôi yêu, nhưng cậu ấy ghét tôi. Và ngay cả khi cậu ấy không, ai có thể đảm bảo rằng cậu ấy có hứng thú với đàn ông? Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, đó là điều mà tôi chỉ mong muốn xảy ra một lần.
Tuy nhiên, cậu ấy là tất cả những gì tôi mong ước, nếu ước muốn là đặc quyền của tôi.
Ở một nơi nào đó, nếu hắn ta còn sống, anh trai tôi chắc chắn đang cười ngạo nghễ.
*
Gon không muốn tỉnh dậy, không muốn đánh mất tình bạn kỳ lạ với người đàn ông trẻ trong giấc mơ, nhưng đã quá muộn. Cậu mở mắt ra và thấy bầu trời xám dịu được bao quanh bởi khung cửa sổ bị nước mưa cuốn vào...không phải những bông hoa màu hồng. Cậu đột ngột ngồi dậy, kinh ngạc nhìn quanh phòng. Bằng cách nào đó, trong đêm, màu sắc đã chuyển sang màu xanh lá cây đậm với điểm nhấn là vàng, giống như một khu rừng vừa chuyển từ mùa hè sang mùa thu. Những đường kẻ sạch sẽ thay thế những đường diềm, sang trọng tinh tế cũng không kém phần phô trương.
Gon vẫn đang vuốt ve họa tiết thêu kim tuyến màu vàng và xanh đậm trên tấm chăn với vẻ hoài nghi thì có tiếng gõ cửa ở phía xa của căn phòng. Cậu túm lấy chiếc áo sơ mi dưới sàn và kéo nó qua đầu, nói, "Mời vào."
Cánh cửa mở ra và Canary sột soạt bước vào, mang theo một cái khay. Cô thậm chí còn đáng sợ hơn khi xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng lần này Gon che giấu sự kinh ngạc của mình. Canary mỉm cười—hoặc Gon nghĩ cô ấy đã làm vậy—nhưng người phụ nữ đã quay đi trước khi cậu có thể chắc chắn.
"Chào buổi sáng, Gon," cô nói, đặt khay lên chiếc bàn gần giường. "Tôi đã tự mình lựa chọn màu sắc mới. Chúng có vẻ phù hợp với cậu, nhưng nếu cậu không thích chúng, chỉ cần yêu cầu và chúng tôi sẽ thay đổi."
"Nhưng... nhưng cô đã thay đổi mọi thứ chỉ trong một đêm ư? Khi tôi đang ngủ? Làm thế nào mà tôi không thức dậy?"
Lần này, cậu chắc chắn rằng cô đã mỉm cười. "Chúng tôi có cách của mình. Tuy nhiên, như tôi đã nói, nếu cậu không thích..."
"Không," Gon ngắt lời. "Tôi thích. Tất cả chỉ là...tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như vậy." Cậu lắc đầu. "Tôi chỉ không hiểu."
"Không, tôi không nghĩ là cậu sẽ hiểu," cô dịu dàng nói. "Đây, bữa sáng cho cậu," cô tiếp tục trước khi cậu có thể hỏi thêm. "Khi cậu xong, hãy rung chuông này." Cô chỉ vào một cái chuông tay trên khay đầy ắp. "Sau đó Kurapika sẽ đến giúp cậu, và anh ấy sẽ mang quần áo đến...nếu, cậu muốn quần áo mới?" Cô nhìn một cách ngờ vực vào chiếc quần lông chuột mà cậu đã vứt cạnh giường vào đêm hôm trước.
"Không," cậu nói với vẻ tự hào bướng bỉnh. "Những cái này có lẽ nên giặt đi. Nhưng tôi không cần cái mới. Tôi có đủ rồi."
Lần này, cậu chắc chắn rằng Canary đã mỉm cười. "Tốt lắm, ăn sáng nào."
Khi cô đi rồi, Gon đứng dậy, mặc quần vào rồi nhìn vào khay. Trên đó có nhiều món ăn như trên khay ăn tối, nhiều hơn nhiều so với số lượng mà cậu có thể ăn. Nó làm cậu khó chịu. Bất chấp những gì Canary đã nói về việc gia đình Gon nhận được tài sản thừa kế, cậu vẫn không thích ý tưởng lãng phí quá nhiều thực phẩm. Cậu không thể nhìn vào giỏ bánh nướng xốp nóng hổi mà không nghĩ đến việc Abe đang lau cửa sổ trong cái lạnh cắt da để đổi lấy một túi bánh mì cũ.
Tuy nhiên, nghĩ về điều đó sẽ không giúp ích gì cho họ, và từ chối thức ăn trước mặt cũng sẽ không giúp ích được gì cho bất kỳ ai. Thế là Gon múc đầy một đĩa, đặt nó lên đùi và bắt đầu ăn. Lần này, cậu ăn cho đến khi no nê, và sau đó, đặt lại tất cả bát đĩa và dao nĩa đã sử dụng trở lại bàn, cầm lấy cái chuông. Cậu bấm chuông, cảm thấy ngượng ngùng kinh khủng.
Gon đã nghĩ rằng mình sẽ có một chút thời gian trước khi có người đến, nhưng tiếng chuông vừa mới ngừng vang lên thì có tiếng gõ cửa. Gon ôm đầu gối vào ngực. "Mời vào," cậu nói.
Cánh cửa cót két mở ra, và một bóng người thậm chí còn cao hơn và uy nghiêm hơn Canary bước vào phòng. Người này cũng trông giống một cái cây, mặc dù thuộc một loại khác: mảnh khảnh và tao nhã, với vỏ cây màu trắng và những chiếc lá màu vàng hình trái tim. Vỏ cây của anh ta (đây rõ ràng là nam, mặc dù Gon không biết làm thế nào cậu biết) mịn màng, tán lá thưa hơn so với Canary trước đây. Nó làm nên một chiếc mũ bằng lông màu vàng, che phủ cánh tay, thân và chân, gần giống như một bộ quần áo.
Bây giờ Gon đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sinh vật kỳ lạ này hơn so với khi gặp Canary vào đêm hôm trước, vì vậy cậu không nao núng hay gây ra âm thanh nào khi người này tiến lại gần, mặc dù hơi thở của cậu trở nên nông và gấp gáp. Sinh vật đó dừng lại cách khay điểm tâm một hai bước, và cúi thấp người trước Gon.
"Kurapika, sẵn sàng phục vụ. Ngài đã xong chưa, thưa ngài?" anh hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ, nghe như tiếng gió thoảng qua.
"Vâng," Gon nói. Và sau đó, nhớ lại những suy nghĩ trước đó của mình, "Chỉ là, đêm qua và sáng nay - thức ăn quá nhiều. Tôi không muốn lãng phí."
Kurapika cười—hoặc đó là cách Gon diễn giải tiếng ầm ầm nhỏ và tiếng lá rung rinh. "Đừng lo lắng về điều đó. Không có gì là lãng phí ở đây cả."
Gon muốn biết chính xác ý của anh ấy là gì - nó không giống như nói rằng thức ăn sẽ được ăn bởi ai đó khác. Nhưng Kurapika đã vội vã rời khỏi bàn. Anh ấy trượt nó ra hành lang, trao đổi gì đó với ai đó mà Gon không thể nhìn thấy. Rồi anh quay lại, mang theo một chùm khăn bông màu xanh đậm đặt chúng ở cuối giường.
"Canary nói rằng tôi có thể giặt quần áo ở đâu đó?" Gon nói.
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ xem xét chúng trong khi cậu tắm. Tôi sẽ đi và chuẩn bị ngay bây giờ." Anh tiến về phía cửa phòng tắm, biến mất vào bên trong, và một lúc sau, Gon nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe vào một chiếc bình.
Kurapika bước ra từ phòng tắm. "Mọi thứ cậu có thể cần phải đã ở trong đó. Xà phòng thô hơn loại mà chúng tôi thường tặng cho khách, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu sẽ đánh giá cao những thứ chúng tôi đã chuẩn bị cho, à—"
"Dì của tôi," Gon thở dài, tự hỏi cậu sẽ phải nghe đoạn điệp khúc này bao lâu nữa. "Tôi biết. Sẽ ổn thôi."
"Tốt lắm," Kurapika nói, "Tôi sẽ để cậu tự tắm, trừ khi cậu cần sự giúp đỡ của tôi?"
Gon cố nén cười, tự hỏi mình có thể cần đến sự trợ giúp nào trong việc tắm rửa. "À, không, cảm ơn. Tôi tự làm được."
"Rất tốt," Kurapika lặp lại, và Gon nghĩ rằng người này có thể đang che giấu một nụ cười thích thú của riêng mình, nhưng cậu vẫn còn quá xa lạ với sắc thái của những sinh vật này để chắc chắn. "Hãy để bất cứ thứ gì cậu muốn dọn dẹp ở trên giường. Tôi sẽ thu dọn. Và khi cậu dùng xong, hãy bấm chuông và sẽ có người đến giải quyết cậu."
Giải quyết cậu? Gon nghĩ, rùng mình trước hàm ý gì đó trong lời của anh. Trong chưa đầy một ngày ở lâu đài, Gon đã được chứng kiến nhiều hơn mức cậu có thể chịu đựng. Cậu phải tự nhắc mình rằng đây không phải là một ngôi nhà bình thường, và những người hầu này, dù kỳ dị đến đâu, chỉ đang làm công việc của họ. Vì vậy, cậu gật đầu với Kurapika, và anh ta quay đi.
Khi Gon chắc chắn rằng không ai khác vào phòng, cậu cởi bỏ quần áo và đặt chúng lên giường. Thật xấu hổ khi thấy chúng bên cạnh những loại vải đắt tiền. Gon nhanh chóng quay vào phòng tắm.
Một lần nữa, cậu phải mất một lúc để cảm thán về sự sang trọng của môi trường xung quanh. Bây giờ Gon biết rằng lẽ ra cậu nên mong đợi điều đó, nhưng cậu vẫn không giấu được kinh ngạc trước thủy tinh và đá cẩm thạch lấp lánh trong ánh sáng âm tường. Tất cả các thiết bị đều hiện đại, như cậu đã nghĩ khi nghe thấy tiếng nước chảy. Gạch lát sàn được làm bằng một loại đá nào đó trông như có hóa thạch.
Tuy nhiên, thiết kế phòng tắm này khiến Gon muốn tắm đến hai lần. Cậu đã mong đợi một chiếc bồn tắm bình thường, nếu đẹp hơn cái bồn cổ đại của khu chung cư nhà cậu. Thay vào đó, bồn tắm trông như một hồ bơi nhỏ hơn được đặt chìm dưới sàn, chứa đầy nước ấm với mùi hương phảng phất của khu rừng: gỗ thông và tuyết tùng. Ít nhất đó không phải hoa hồng, cậu nghĩ, với một nụ cười mỉa mai.
Cậu rón rén bước xuống nước, không chắc là nó có quá nóng hay quá sâu. Tuy nhiên, nhiệt độ rất lý tưởng và nước ngập chỉ đến đùi. Gon chìm vào trong đó với một tiếng thở dài: cậu không thể nhớ lần cuối cùng mình tắm trong nước nóng là khi nào. Phòng tắm chung cư dường như không thể tạo ra bất cứ thứ gì tốt hơn ngoài hơi ấm. Cậu đã quen với việc tắm càng nhanh càng tốt.
Tuy nhiên, bây giờ, Gon không có gì để bắt buộc mình phải vội vàng. Trong một thời gian dài, cậu chỉ nằm đó và trôi dạt, cố gắng không nghĩ quá nhiều về tình hình của mình. Cuối cùng khi nước bắt đầu nguội, Gon ngồi dậy và tìm thấy bánh xà phòng mà Kurapika nói. Cậu lại phải cười một mình: nó có chất lượng tốt đấy chứ, rõ ràng được làm thủ công và có mùi hương thảo. Dì Mito sẽ chết mê mệt bánh xà phòng này, hơn là xà phòng nâu thô ráp mà gia đình đang sử dụng. Gon rửa sạch tất cả bụi bẩn của thành phố trên da, rồi chọn ngẫu nhiên từ một số chai dầu gội và gội đầu. Cuối cùng, miễn cưỡng, cậu lôi mình ra khỏi nước và mở cống. Sau đó, Gon bước ra ngoài và quấn mình trong một chiếc khăn tắm. Nó to đến nỗi che phủ được từ vai xuống chân cậu.
Cậu cẩn thận nhìn vào phòng ngủ trước khi bước vào, để đảm bảo rằng không có người lai thực vật hay bất kỳ loại sinh vật có tri giác nào khác, mặc dù quần áo bẩn của cậu đã biến mất và giường đã được dọn xong, nhưng căn phòng vẫn trống rỗng. Gon vắt bớt nước trên tóc, luồn những ngón tay qua tóc, rồi mặc bộ quần áo duy nhất còn lại của mình, một chiếc áo phông dài tay màu vàng đã bạc màu và chiếc quần dài màu ô liu sờn rách.
Sau đó, không thể làm gì hơn ngoài việc bấm chuông, Gon làm vậy một cách miễn cưỡng, đứng giữa phòng khách (cũng đã được trang trí lại hoàn toàn trong đêm) và lại lo lắng về những ý nghĩa có thể có của từ "giải quyết cậu". Cậu đã mong đợi Kurapika sẽ trả lời cuộc gọi, nhưng vài phút sau, cậu nghe thấy hai giọng nói ở hành lang bên ngoài, không phải giọng nam. Một, Gon chắc chắn, là của Canary. Người còn lại là một cô gái trẻ, phấn khích, nói nhanh khi Canary cố gắng khuất phục cô. Gon nhớ lại giọng nói của cô gái mà cậu nghĩ mình đã nghe thấy tối hôm trước. Trước khi cậu có thể chắc chắn rằng đó một, thì có tiếng gõ cửa.
"Ừm...Mời vào?" cậu trả lời, nhận ra rằng mình vẫn đang cầm chuông, nắm chặt nó đến nỗi những ngón tay không còn chút máu. Cậu đặt nó xuống tủ khi cánh cửa mở ra.
Canary đứng ở ngưỡng cửa, đằng sau là một dáng người thấp hơn với những tán lá hình mũi giáo màu vàng của cây liễu mùa thu. Cô gái đứng nhìn Gon chằm chằm, chẳng nói gì. "Nói gì đi chứ," Canary nói, giọng điệu thích thú, "em là người muốn gặp cậu ấy mà."
"Nhưng anh ấy rất..." cô gái bắt đầu bằng một giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào. "Canary, chị không nói cho em biết là anh ấy trông như thế!"
"Alluka!" Canary nhắc nhở. "Tác phong!"
"Nhưng em không có ý gì xấu cả," cô gái nói, quay lại nhìn Canary. "Ý em là anh ấy rất đẹp."
Lúc này, Gon cảm thấy một cơn ngượng chạy dọc cổ đến tận chân tóc. Cậu nhìn đi chỗ khác, về phía cửa sổ mưa, xấu hổ và cũng cáu kỉnh. Gon không nghĩ rằng ngoại hình của mình lại trở thành đề tài thu hút ở nơi xa xôi này, giữa những sinh vật kỳ quái này.
"Alluka, em không thấy rằng mình đang làm cậu ấy xấu hổ sao? Bây giờ đừng nói về cậu ấy như thể cậu ấy là một món đồ nội thất nữa, và hãy giới thiệu bản thân mình cho đàng hoàng đi!"
Cô gái thân cây liễu, Alluka, miễn cưỡng bước vài bước vào phòng, chiếc váy kết lá và mái tóc dài xào xạc. Cô dừng lại cách Gon vài bước chân, nhìn cậu với vẻ ngượng ngùng. Cô có cùng chiều cao với Gon, nhưng cậu không đoán được chính xác tuổi của cô, ngoài giọng nói cao và sự tôn trọng rõ ràng của cô đối với Canary.
"Xin chào," cô nói, "tên em là Alluka." Cô cúi đầu chào anh.
Cảm thấy hơi kỳ quái, Gon cúi đầu đáp lại. "À, chào, Alluka. Tôi là Gon. ...rất vui được gặp bạn."
Cô ấy đưa hai bàn tay bằng cành cây lên miệng và cười khúc khích, nhận được một lời khiển trách khác từ Canary. "Xin lỗi," cô nói, tự trấn tĩnh mình. "Anh có muốn chơi cùng em không?"
Hừm, Gon nghĩ. Còn khá trẻ.
"Alluka," Canary nói, vẻ bực tức.
"Ý em là, vì trời đang mưa, Canary nói rằng anh có thể muốn xem ngôi nhà. Em hỏi liệu em có thể cho anh xem không, và chị ấy đồng ý."
"Nếu như!" Canary nói.
"Ồ, vâng ... nếu anh đồng ý."
Cảm giác không thực của Gon ngày càng sâu sắc hơn theo từng giây. "Anh nghĩ là chắc cũng được?" Cậu không thể không liếc nhìn Canary.
"Chỉ khi đó là điều cậu muốn thôi, Gon," cô nói. "Không bắt buộc gì ở đây hết. Cậu có thể làm những gì cậu muốn ở đây. Quy tắc duy nhất, như cậu đã biết, là không làm hại bất kỳ loại cây nào cậu tìm thấy đang mọc trong nhà và trong khuôn viên."
Gon rùng mình. "Không. Tôi nghĩ tôi đã học được bài học đó. Và vâng," cậu nói thêm, sau khi đã cân nhắc lựa chọn ngồi trong căn phòng này ngắm mưa rơi trước lời đề nghị của Alluka. "Tôi rất muốn xem ngôi nhà."
Alluka vỗ hai tay vào nhau, một âm thanh lạch cạch kỳ lạ. "Hay quá! Em sẽ cho anh thấy mọi thứ!" Cô rút ngắn khoảng cách giữa họ, và vươn tới nắm lấy tay cậu, những cành cây ấm áp và mềm mại khi chúng quấn quanh những ngón tay Gon, cũng gây sốc không kém gì Canary. Cô kéo cậu về phía cửa.
"Alluka! Từ từ thôi. Hãy nhớ rằng, cuộc sống của Gon đã thay đổi chỉ sau một đêm, và tất cả những điều này...ừm, nó sẽ không giống như những gì anh ấy đã từng quen."
Alluka đã phần nào tỉnh táo lại, hoặc ít nhất là cô ấy đã giảm tốc độ lao thẳng ra cửa. "Vâng, chị Canary. Em xin lỗi, anh Gon."
Gon thấy mình đang mỉm cười. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp một đứa trẻ như vậy—ngoại trừ Komugi. "Sẽ ổn thôi," cậu trấn an Canary. "Tôi có một cô em gái."
Canary mỉm cười. "Tất nhiên. Nhưng đừng để Alluka làm cậu kiệt sức. Bất cứ khi nào cậu muốn quay lại đây, cô ấy sẽ đưa cậu về - phải không, Alluka?"
"Vâng, chị Canary," cô sốt ruột nói.
"Và nhớ đưa anh ấy đến phòng ăn đúng giờ để ăn trưa. Và dù hai người làm gì, cũng đừng làm phiền Chủ nhân."
Alluka nghiêm túc gật đầu, và Canary thở dài, "Rất tốt." Đối với Gon, cô ấy nói, "Tôi chúc cậu may mắn." Rồi cô quay người và bước xuống hành lang, theo một vệt lá rì rào.
Bị bỏ lại một mình với Gon, Alluka bỗng trở nên nhút nhát trở lại. "Anh muốn xem gì trước?"
Gon ngạc nhiên. "Sao anh biết được?" Gon nhìn cô một lúc; khuôn mặt vỏ cây màu xám của cô bé có vẻ bị buồn bã. "Này, sao em không chỉ cho anh xem những thứ em yêu thích?"
Alluka mỉm cười. "Em có thể làm điều đó." Vẫn nắm tay cậu, cô dẫn Gon ra cửa. Gon liếc nhìn đôi bốt của mình nằm bên cạnh, ước gì mình có đôi dép lê. Lẽ ra cậu phải có, nhưng chúng là một thứ xa xỉ mà gia đình cậu không đủ khả năng chi trả. Bản thân Alluka dường như đi chân trần, mặc dù cậu không chắc liệu lớp vỏ trên bàn chân giống như rễ cây của cô bé được tính là da hay giày. Dù thế nào đi nữa, Gon cũng theo cô ra khỏi cửa với đôi chân đi tất. Nó nhẹ nhàng khép lại sau lưng khi họ bước qua.
Một lần nữa, trái ngược với căn phòng hiện đại của cậu, các hành lang của ngôi nhà đều được thắp sáng bằng nến trên đèn treo tường và đèn chùm. Phải có gần một trăm cái chỉ trong một hành lang dài.
Cậu hỏi Alluka, "Tại sao mọi thứ đều được thắp sáng? Ý anh là, chỉ có Chủ nhân và một vài người giúp việc sống ở đây, phải không?"
Alluka nhún vai trong tiếng lá xào xạc. "Em không biết. Nó luôn như thế này. Nếu là ban đêm, hoặc một ngày không nắng như hôm nay, những ngọn nến sẽ được thắp sáng."
"Nhưng ai thắp sáng chúng?" Gon kiên trì hỏi.
"Không ai cả," cô nói. "Chúng chỉ...đơn giản là sáng thôi."
"Làm sao có thể?" Gon hỏi, ngay cả khi cậu nhớ lại rằng tất cả đồ đạc trong phòng ngủ của mình đã được thay đổi chỉ trong một đêm, khi cậu đang ngủ.
Alluka nhìn đi chỗ khác, và Gon có cảm giác rằng cô sắp nói dối mình. "Em không biết," cô nói, rõ ràng là không thoải mái.
Gon quyết định không hỏi nữa, và Alluka lại chìm vào im lặng ngượng ngùng. Và thế là họ đi xuyên qua sự im lặng nguyên sơ của ngôi nhà trống, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lá của Alluka đung đưa và tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ. Họ đi qua hết cửa này đến cửa khác, hầu hết đều đóng, mặc dù cửa duy nhất được mở hé, cho thấy những cái nhìn thoáng qua về sự hùng vĩ hơn nữa. Mọi thứ đều sạch sẽ, không có dấu vết của bụi hay mạng nhện mà Gon mong đợi sẽ tìm thấy trong một ngôi nhà lớn như vậy với rất ít người ở.
Cuối cùng, Alluka dường như mệt mỏi với sự im lặng của chính mình. "Chị Canary nói..." cô ấy bắt đầu rồi ngừng lại, rõ ràng là không chắc liệu mình có nên nói ra suy nghĩ đó hay không.
"Không sao đâu," Gon nói với cô và mỉm cười trấn an. "Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì."
Cô ngước lên nhìn cậu rồi lại quay đi, thật nhanh. "À, — ừm, Chủ nhân nói với chúng em rằng một người phụ nữ sẽ đến ở lại."
Gon thở dài. "Kế hoạch đó không thành công lắm."
"Em biết. Chị Canary đã giải thích tất cả. Ý em là, tại sao anh lại ở đây thay vì dì hoặc em gái của anh. Đó không phải là điều em định hỏi. Em chỉ muốn biết về cô ấy."
"Dì anh?"
"Không. Em đã thấy cô ấy. Em gái của anh."
Gon nhìn Alluka. Họ đã đi đến một ngã rẽ trong hành lang, dẫn đến một phòng trưng bày chạy dọc theo đỉnh của một căn phòng trống rỗng, hầm hố, với sàn làm bằng gỗ khảm tinh xảo với các sắc thái và kết cấu khác nhau. Một phòng khiêu vũ? Cậu tự hỏi. Gon dừng lại để nhìn xuống nó khi trả lời, cố gắng tìm những từ để mô tả Komugi với đứa trẻ kỳ lạ này. Cô bé này thậm chí có biết một cô gái loài người trông như thế nào không?
"Chà," cậu bắt đầu, "anh đã nói với em là em ấy mười hai tuổi. Em bao nhiêu tuổi?"
Alluka cân nhắc điều này một lúc trước khi trả lời, "Mười một ạ."
Gon gật đầu, mặc dù thấy thật kỳ lạ khi Alluka phải suy nghĩ về tuổi của mình. Hầu hết trẻ em dường như bị ám ảnh bởi nó.
Lắc lắc mấy chiếc lá, cô hỏi, "Cô ấy trông như thế nào?"
"Không có gì giống anh cả," Gon nói. "Bọn anh đã nhận nuôi em ấy. Em ấy có mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh lục nhạt."
"Và tính cách cô ấy như thế nào?"
Gon thở dài. "Con bé rất ngọt ngào. Tốt bụng. Con bé luôn muốn cho đi hơn là nhận lấy. Con bé cũng vui tính nữa. Nhưng nó cô đơn. Nó bị mù và không được khỏe lắm, vì vậy nó không thể đến trường, hay chơi đùa với những đứa trẻ cùng trang lứa.Có những ngôi trường đặc biệt dành cho những đứa trẻ khiếm thị, nhưng bọn anh không có..." Gon không thể bắt mình nói rằng họ không đủ khả năng theo học những trường đó, mặc dù cậu không biết tại sao. Sự nghèo khó của họ không phải là một bí mật đối với gia đình này.
"Anh thực sự yêu cô ấy," Alluka nói, giọng đăm chiêu.
"Đúng vậy. Tất nhiên là có," Gon trả lời, nước mắt đột nhiên dâng trào trong cổ họng. Cậu dựa vào lan can phòng trưng bày, nhìn xuống căn phòng bên dưới để cố gắng chặn những giọt nước mắt. Để ổn định bản thân. Ít nhất cậu đã nói, "Anh yêu gia đình mình."
"Dì, em gái của và bà cố của anh," Alluka cẩn thận đếm. "Ba mẹ anh đâu?"
Câu hỏi đáng giá triệu jenny. Gon đủ kiềm chế bản thân để nhìn lại cô. "Mọi người đoán xem. Không ai biết bất cứ điều gì về mẹ anh, và bố anh...ừm, có lẽ ông ấy đã chết rồi."
"Thật tiếc là anh không có các chị em gái khác," Alluka nói, với giọng điệu cho thấy cô đang suy nghĩ nhiều hơn là nói với cậu.
Gon có cảm giác khó chịu rằng mọi người ở nơi này đang che đậy điều gì đó - điều gì đó lớn hơn nhiều so với cái thời tiết kỳ diệu, một Chủ nhân điên rồ và người cây. "Tại sao?" cậu hỏi, không gay gắt, nhưng chắc chắn.
"Sẽ tốt hơn nếu..." cô lắp bắp. "Cho tất cả mọi người của gia đình anh, em cho là vậy? Tốt hơn cho chúng ta..."
Gon quay lưng lại phòng khiêu vũ và dựa vào lan can, suy nghĩ trong khi luồn tay qua mái tóc xù của mình. "Alluka," cuối cùng cậu nói, nhìn cô, mặc dù cô không nhìn vào mắt cậu, "Anh sẽ ở đây một lúc, phải không?"
"Trừ khi Chủ nhân tìm ra cách để hủy bỏ những gì anh đã làm, hoặc dì của anh thay đổi ý định, thì em nghĩ là như thế."
"Mãi mãi là một khoảng thời gian vô tận để giữ bí mật. Và có điều gì đó rất quan trọng trong tất cả những chuyện này mà không ai nói cho anh biết. Anh không nghĩ có ai có thể giữ bí mật mãi mãi, và bên cạnh đó, còn gì nữa không?"
"Em không biết," Alluka đau khổ nói.
"Vậy thì tại sao em không nói ngay bây giờ và kết thúc nó đi? Tại sao Chủ nhân của em lại muốn dì Mito ở lại đây?"
Alluka quay lưng lại với cậu. "Điều gì sẽ xảy ra nếu em cho anh thấy—"
"Không!" Gon nói gay gắt. "Không có gì ở nơi này mà tôi muốn thấy cả, ít nhất là cho đến khi ai đó trả lời câu hỏi của tôi! Chủ nhân muốn gì ở một người phụ nữ mà ông ta định giam cầm ở đây mãi mãi? Bởi vì, thành thật mà nói, điều đó quái dị lắm."
Alluka đột ngột quay lại, và thấp thoáng cậu nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt cô: những giọt nước mắt kỳ lạ, đặc quánh, màu ngả vàng, mà Gon bàng hoàng nhận ra đó là nhựa cây. Ngay lập tức, cậu cảm thấy mình như một con quái vật, vì đã khiến cô nghĩ về những gì mình đang nghĩ. Dù gì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ. "Ôi chúa ơi, Alluka - anh xin lỗi vì đã làm em khóc. Anh xin lỗi vì đã trút giận lên em. Em không cần phải nói bất cứ điều gì. Chỉ cần, làm ơn, hãy quên tất cả đi."
"Phải, anh nên làm thế, Gon," cô sụt sịt. "Anh nên tức giận với em. Anh nên tức giận với tất cả chúng em. Nhưng em không muốn anh nghĩ rằng Chủ nhân là người xấu. Anh ấy không phải vậy. Anh ấy không muốn làm bất cứ điều gì khủng khiếp với dì của anh- anh ấy chỉ muốn cô ấy yêu anh ấy."
Gon chớp mắt nhìn Alluka một lúc lâu, chết lặng. Cuối cùng, cậu lắp bắp, "Ông ta muốn dì ấy yêu ông ta?"
"Đúng."
Đã hiểu, Chủ nhân là kẻ thần kinh. "La hét và đe dọa chia cắt chúng tôi thực sự không phải là một cách tuyệt vời để giải quyết vấn đề đó."
"Chia cắt gì cơ?"
"Đừng bận tâm. Ông ta nghĩ gì vậy khi bắt cóc một người phụ nữ để làm bạn gái?"
Alluka lắc đầu. "Em không thể nói với anh hơn nữa. Nếu anh ấy thậm chí còn biết rằng em đã nói với anh nhiều điều như vậy, em sẽ gặp rắc rối lớn ..." Cô lại bắt đầu khóc.
Gon thở dài, với lấy cô. Cô đứng bất động một lúc, rồi cuộn người vào ngực cậu, khóc vì bị bỏ rơi. Cậu vụng về vuốt mái tóc lá của cô. "Đừng lo, Alluka," cậu nói. "Anh hứa là sẽ không nói gì cả. Và cảm ơn vì đã nói cho anh biết." Gon biết mình nên im lặng, mặc dù sau tiết lộ của Alluka, Gon cũng bối rối không kém so với trước đây. "Nghe này," cuối cùng cậu lên tiếng, "anh đã không đối xử tốt với em, và em đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh. Vì vậy, chúng ta hãy ngừng nói về tất cả những điều này. Anh hứa sẽ không hỏi bất cứ điều gì hơn. Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì em muốn và anh sẽ cố gắng trả lời một cách trung thực. Nhưng trước tiên, nếu em cho anh xem căn phòng yêu thích của em trong nhà thì sao?"
Alluka lùi lại, gương mặt sáng sủa hơn hẳn. "Em làm được," cô nói, gật đầu, rồi quay đi và vội vã đi xuống một hành lang khác, kéo Gon theo sau. Họ đi vòng vèo, đi lên rồi xuống cầu thang và dọc theo những hành lang ngoằn ngoèo cho đến khi cậu hoàn toàn lạc lối, và tin chắc rằng bên trong lâu đài lớn hơn và phức tạp hơn nhiều so với vẻ bên ngoài.
Cuối cùng, Alluka dừng lại trước một dãy cửa đôi cao, rộng, mỗi cửa chạm khắc một thân cây, tán lá lồng vào nhau ở chính giữa. Alluka cuộn những ngón tay quanh một trong những chiếc chốt kép bằng đồng với vẻ tôn kính rõ ràng, rồi cô kéo cánh cửa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro