Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4

Summary:

Mito trở về cùng với một câu chuyện khó tin và một gánh nặng khủng khiếp.

3

Trong bữa tối, Abe minh mẫn lạ thường hào hứng trò chuyện về tất cả những điều sẽ khác khi Mito trở lại. Bà kể lại những kỷ niệm về cuộc sống của họ trên đảo, tự hỏi liệu số tiền từ con tàu có đủ để họ quay trở lại đó hay không. Gon cố gắng lắng nghe, nhưng cậu chỉ nghe được nửa vời khi gắp thức ăn. Komugi thậm chí còn không giả vờ ăn. Cậu vô cùng vui mừng khi bà lão cuối cùng cũng nhận ra rằng đã đến giờ đi ngủ.

Gon giúp Abe và Komugi trải những tấm pallet và ổn định chỗ ngủ, và sau khi dọn dẹp nhà bếp, cậu quay về phía phòng ngủ của mình. Gon nhanh chóng cởi bỏ quần áo, rồi mặc chiếc áo phông và quần thể thao, chui xuống tấm trải giường trước khi cái lạnh có cơ hội ập vào. Gon đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng đồng thời lại không thể ngủ được, tâm trí cậu đầy những chuyện đã xảy ra khiến cậu không thể thư giãn. Gon nằm trằn trọc hàng giờ, và cuối cùng khi cậu chợp mắt, lại mơ thấy những giấc mộng rời rạc đáng ngại mà không có ý nghĩa gì.

Gon thấy mình đi qua khu vườn của ngôi nhà cũ, tìm kiếm một bông hồng để cắt cho Komugi, nhưng tất cả chúng đã biến thành băng và vỡ tan khi cậu chạm vào. Gon đứng trong một thư viện có những giá sách cao tới tận trời mây, đầy những cuốn sách có tiêu đề được viết bằng những ký tự mà cậu không thể đọc được. Gon đưa một tay ra và thấy nó được bao bọc bởi một bàn tay khác, những ngón tay dài, da trắng bệch, với những đường chạy sọc sẫm màu giống như những nhánh sông trên bản đồ, và cái chạm đó khiến một làn sóng đau buồn ập đến trong cậu. Gon chạy xuyên qua một khu rừng rậm rạp, tuyết dày đến nỗi khiến cậu vấp ngã, nhưng cậu không thể để bị ngã vì một thứ gì đó kinh khủng đang đuổi theo... và rồi có thứ gì đó nhỏ và lạnh đang nắm lấy vai cậu, và Gon tỉnh giấc.

Sau một hồi hốt hoảng, Gon nhận ra đó là tay của Komugi. Căn phòng vẫn tối om và lạnh như băng. "Chuyện gì vậy Mugi?" cậu thì thầm.

"Em không ngủ được," cô bé trả lời bằng một giọng run run nước mắt. "Mỗi lần em cố ngủ, em lại mơ thấy dì Mito đang...dì ấy đang..." Cô bé bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào. Gon nhấc chăn lên để cô bé chui vào, vùi mình vào vòng tay cậu.

"Đó không có thật, Mugi," Gon nhẹ nhàng nói. "Chỉ là bởi vì em chưa bao giờ rời xa dì ấy trước đây thôi."

"Nhưng cảm giác thật lắm," Komugi nói. "Kể từ khi Bisky nói về con tàu ma, mọi thứ có gì đó không ổn."

Gon không biết phải nói gì, vì cậu cũng cảm thấy y như vậy, nhưng Komugi biết điều đó cũng chẳng ích gì. Thay vào đó, cậu nói, "Em nghĩ Mito sẽ mang về loại hoa hồng nào?"

"Em không quan tâm! Tại sao anh lại bảo dì ấy mang về một cái?"

Gon thở dài. "Bởi vì anh phải yêu cầu một thứ gì đó. Dì ấy đang cố tỏ ra can đảm, và việc chúng ta lo lắng cũng đang khiến dì ấy lo lắng, vì vậy tốt hơn là nên thuận theo ý dì."

Cô bé im lặng, sau đó nhỏ giọng sợ hãi nói: "Trong giấc mơ em nhìn thấy dì ấy. Dì ấy đang chạy trên tuyết, tuyết rất sâu, dì ấy không ngừng ngã xuống, dì ấy sợ..."

"Sợ gì?" cậu hỏi, cố gắng không nghĩ về giấc mơ gần giống hệt của mình. Gon chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cô trong ánh sáng mờ nhạt còn sót lại từ con phố. Đôi mắt mở to và sáng bừng.

"Có thứ gì đó đang đuổi theo dì ấy," cô bé thì thầm, "một thứ tồi tệ." Câu nói khiến Gon lạnh sống lưng. Cậu rùng mình. "Anh cũng thấy sao?" Komugi thì thầm. "Anh cũng sợ. Anh đang giả vờ như không sợ."

"Có thể," cậu nói, "nhưng anh biết rằng tất cả đều nằm trong đầu mình thôi. Chẳng có lý do gì phải sợ cả. Ngày mai dì Mito sẽ trở lại, và sau đó chúng ta có thể rời khỏi nơi này, đến một khu phố tốt hơn, hoặc thậm chí là một đất nước tốt hơn. Em có thể có cả một khu vườn đầy hoa hồng."

"Em không phải con nít, Gon. Anh không cần phải nói dối em."

Những lời nói của Komugi rất gay gắt và dũng cảm, nhưng hơi ấm chung của họ đang khiến cô buồn ngủ, quả là một điều tốt. Và thế là Gon nói, một cách tự tin nhất có thể, "Anh sẽ không bao giờ nói dối em. Một ngày nào đó em sẽ có một khu vườn hoa hồng, nếu đó là điều em muốn."

"Vườn hoa hồng..." cô lơ mơ nhắc lại, mí mắt rủ xuống.

"Mọi loài hoa hồng với mọi mùi hương em có thể tưởng tượng được."

"Hứa với em..."

"Hứa với em điều gì?"

"Rằng anh sẽ không bao giờ rời xa em."

"Anh sẽ không bao giờ rời xa em, Komugi."

Gon cố gắng làm cho những từ đó nghe có vẻ dứt khoát, nhưng sự thật là, khi cậu nói ra, một cơn rùng mình lạnh giá khác lại chạy dọc sống lưng. Không có tiếng trả lời: cô bé đã ngủ thiếp đi, vẫn nắm chặt một tay cậu. Gon đã không ngủ được trong một thời gian dài, rất lâu rồi.

*

Gon tỉnh dậy khi nghe tiếng gió rít quanh mái hiên và căn phòng lạnh đến mức cậu có thể nhìn thấy hơi thở của mình. Komugi vẫn đang ngủ say. Nhờ ánh sáng lờ mờ như nước hắt qua cửa sổ, cậu đoán rằng còn rất sớm. Khi Gon trườn ra khỏi giường và nhìn ra ngoài, không có gì ngoài tuyết rơi. Cậu không thể nhớ lần cuối cùng Idrisi trải qua một trận bão tuyết lớn là khi nào, nhưng bây giờ họ đang ở giữa một trận bão tuyết. Gon kiểm tra đồng hồ báo thức. Chín giờ rưỡi.

Gon mặc quần áo rồi bỏ vào túi mớ jenny Bisky đã đưa cho. Cậu đi vào phòng chính, nơi Abe vẫn đang ngủ say. Gon đi ủng, mặc áo khoác và quàng khăn. Rồi cậu lặng lẽ bước ra.

Đầu tiên Gon gọi điện cho Bisky để xác nhận điều cậu đã biết: hôm nay cô sẽ không bận tâm đến việc mở quán cà phê. Sau đó cậu ra ngoài tìm đồ ăn sáng. Hầu hết các cửa hàng Gon đi qua đều đóng cửa, lớp tuyết bị gió cuốn vào cửa cao hơn đầu gối. Gon phải đi qua ba con phố trước khi tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, và ngay cả khi đó, tất cả các món nướng của cửa hàng đều đã từ hôm qua. Gon và gia đình đã quen với thức ăn kiểu như thế, cũng có nghĩa là họ sẽ tiết kiệm được nhiều tiền hơn. Gon mua sữa, cà phê, mứt cùng với ba ổ bánh mì nhỏ, rồi bắt đầu cuốc bộ về nhà.

Khi về đến, Abe và Komugi đã thức dậy, túm tụm bên bếp lò. Đôi mắt của Komugi dán chặt vào nó một cách trầm ngâm, trong khi Abe đang càu nhàu về việc thiếu thức ăn. Bà rạng rỡ khi Gon bước vào cùng với những chiếc túi mua sắm.

"Cà phê và bánh mì nướng không ạ?"

"Quả là một cậu bé ngoan, Gon," bà nói. Cậu mỉm cười với bà, rồi đi đến bếp và đổ đầy bình cà phê, đun sôi. Komugi theo sau. Cô bé trông như bị chèn ép và mệt mỏi. Gon làm bánh mì nướng, phết bơ và mứt lên rồi đưa cho cô một miếng.

"Ăn gì đi, Mugi," cậu nói.

"Em không đói," cô trả lời. "Anh có nghĩ hôm nay dì Mito sẽ về nhà không?"

Gon thở dài, nhìn xuống cô. "Anh thực sự không biết. Nếu tuyết ngừng sớm, có lẽ...?"

"Mito đâu rồi?" Abe lớn tiếng hỏi.

Chính mình cũng muốn biết điều đó, Gon nghĩ, chất đống đồ ăn sáng lên khay. "Dì đi ra ngoài một chút rồi ạ."

Abe cau mày. "Bà muốn Mito ngay bây giờ!" bà khăng khăng, như một đứa trẻ mới biết đi. Thở dài, Gon cam chịu ngồi hàng giờ đồng hồ với Abe cáu kỉnh và Komugi phiền não.

Một ngày trôi qua chậm chạp như Gon đã tưởng tượng, thời gian thư thả duy nhất là khi cậu ra ngoài mua thêm thức ăn. Tất cả những gì cậu ấy có thể mua được là một ít trứng và một ít rau, nhưng Gon đã thành công làm được một món trứng tráng tạm ổn, đủ lớn để ăn trưa và ăn tối, trong trường hợp Mito không quay lại.

Hoàng hôn buông xuống trước khi trận bão tuyết cuối cùng bắt đầu lắng xuống. Abe đã ngừng đòi gặp Mito, và Komugi cũng đã ngừng nói, nhưng cô bé vẫn trầm tư lau bát đĩa cho bữa tối. Gon nhìn cô, ước gì cậu có thể nói điều gì đó để trấn an cô, nhưng bất cứ điều gì cậu nói đều có khả năng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Màn đêm buông xuống khi Komugi nghiêng đầu hỏi, "Có gì đó đang tới?"

Thính giác của cô bé, một thứ được bù cho thị giác, thậm chí còn nhạy bén hơn cả Gon. Một lúc sau cậu cũng nghe thấy: tiếng ầm ầm nhỏ của một chiếc xe đang đến gần. Đường phố im lặng suốt cả ngày, tuyết phủ dày đến nỗi không một chiếc xe nào có thể đi qua, vì vậy tiếng ồn của động cơ càng được khuếch đại bởi sự im lặng. Gon và Abe nhìn ra ngoài cửa kính, cố gắng xem điều gì sắp xảy ra. "Một chiếc xe tải quân sự?" Abe hỏi khi chiếc xe cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.

"Không," Gon nói, nhìn qua đỉnh đầu bà, "nhưng nó không xa đâu. Là một chiếc xe địa hình."

"Ai lại cần thứ đó ở đây?" Komugi hỏi, và rồi, trước khi Gon có thể trả lời, Abe đã nói, "Nhìn kìa, nó đậu ở bên ngoài!"

Chiếc xe đỗ trước tòa nhà của họ. Nó màu đen, với những cửa sổ nhuộm màu và những chiếc lốp xe khổng lồ nhiều đinh tán, khiến cho việc di chuyển trên những con đường đầy tuyết trở nên dễ dàng. Khi họ quan sát, cửa phía tài xế mở ra, và một người đàn ông bước xuống: cao lêu nghêu tóc đen, chắc chắn không phải người đàn ông đã đưa Mito đi đêm hôm trước. Tên tài xế mở một trong những cửa sau của chiếc xe tải và một dáng người nhỏ bé xuất hiện, khoác chiếc áo choàng rơi xuống mặt đất đóng băng. Người này di chuyển về phía tòa nhà, biến mất vào bên trong mà không ngoái lại nhìn. Chiếc xe tải lao vút đi trong làn nước, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Gon mở tung cửa khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. "Mito?" cậu gọi xuống.

Người đội mũ trùm đầu đẩy Gon vào căn hộ, đóng cửa lại trước khi cô quay lại và kéo mũ trùm đầu ra sau. "Mito!" Khuôn mặt dì trông buồn bã, đôi mắt ám ảnh và tay run rẩy khi tháo găng tay.

"Dì Mito, xảy ra chuyện gì?"

Dì nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu, như để giải tỏa sự bối rối. "Có thứ gì ấm ấm để uống không? Brandy chẳng hạn?"

"Cháu nghĩ vẫn còn một ít," Gon nói. "Cháu sẽ đi lấy."

"Cám ơn cháu," dì nói, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi.

Gon đổ một ít thứ chất lỏng sẫm màu vào ly và đưa cho dì của mình, trong khi Abe và Komugi chen chúc lại gần. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Dì sẽ giải thích mọi thứ," Mito nói, "nhưng trước tiên..." Dì uống một hơi, nhắm mắt lại. Khi hạ ly xuống và nhìn Gon lần nữa, dì dường như chưa hoàn toàn bình phục. Nếu là bất cứ điều gì, Gon nghĩ rằng dì ấy trông mất kiểm soát hơn trước.

"Có chuyện gì không ổn trong cuộc gặp mặt ạ?" cậu lo lắng hỏi.

Mito cười nhẹ. "Không có cuộc gặp mặt nào cả. Dì thậm chí còn chưa bao giờ đến được Kart Hudesht."

"Tại sao không?"

Mito từ từ đứng dậy, như thể cơ thể dì cứng đơ và đau nhức, cởi áo choàng và để nó rơi xuống. Gon im lặng, kinh hãi nhìn dì. Bộ quần áo của đêm hôm trước. Nhưng hình bóng gọn gàng, thanh lịch đã không còn nữa. Chiếc váy bị xộc xệch và rách nát, chiếc quần bó bị kéo tụt, đồ trang sức và giày bị mất, và đôi chân dì đầy vết xước.

"Mito!" Abe thở hổn hển, đôi mắt bà ngấn nước.

"Cái gì?" Komugi hỏi. "Chuyện gì thế?"

Mito chạm vào đầu cô bé, nhìn xuống với một nụ cười buồn bã rồi nói với họ: "Đó là một âm mưu. Morrow không bao giờ có ý định cho chúng ta bất cứ thứ gì. Hắn ta mời dì đến Kart Hudesht để giết chết dì."

"Cái gì cơ?"

Mito thở dài. "Thư giãn đi Gon. Hiểm nguy đã qua rồi, và dì thật ngu ngốc khi không nhìn thấu mọi chuyện ngay từ đầu. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng nên nghi ngờ về các điều khoản của cuộc gặp mặt - yêu cầu gặp riêng, gửi xe đến đón..."

"Nhưng chỉ để muốn làm tổn thương dì..." Gon loạng choạng. "Tại sao chứ?"

"Như dì đã nói với cháu tối qua. Cháu là người thừa kế duy nhất của Ging, nhưng hiện tại dì đang nắm tài sản của cháu. Nếu không còn dì, Morrow có thể chiếm đoạt toàn bộ số hàng hóa cho bản thân mình."

"Nhưng nó đáng giá hơn nhiều so với những gì hắn đã bỏ ra!"

"Có lẽ thế," dì mệt mỏi trả lời. "Nhưng với lãi suất của khoản vay, và những hoàn cảnh bất thường...à, thực ra điều đó không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là hắn tin rằng mình có thể giành được tất cả. Dì bắt đầu hiểu ra khi rẽ vào đường cao tốc ven biển. Bọn dì đã vào trong núi trước khi dì nhảy ra khỏi xe. Không hề có tài xế nào cả - đó là gã Morrow."

"Dì Mito!" Komugi đã khóc. "Dì bị thương hả?"

Mito ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu, và Gon rót cho dì một cốc rượu mạnh khác, dì nhận lấy một cách biết ơn. "Không, cháu yêu. Không hẳn thế. Hắn ta có súng và cố đuổi theo. Nhưng lúc đó tuyết rơi dày, và dì đã chạy xa được một đoạn, tạ ơn Chúa. Hắn ta mất dấu dì trong rừng. Và rồi bỏ mặc dì ở đó, không nghi ngờ gì khi cho rằng cơn bão sẽ kết liễu dì."

"Vậy cái này từ đâu ra?" Gon hỏi, cẩn thận kiểm tra chiếc áo choàng. Nó được làm bằng nhung xanh nặng, lót lông xám trông như thật. "Một thứ thế này đáng giá cả gia tài. Và người đàn ông đã đưa dì trở lại là ai?"

Mito im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lập lòe trên cửa bếp. Rồi dì hít một hơi thật sâu, thò tay vào một trong những chiếc túi rộng của chiếc áo choàng và lấy ra một nụ hồng lớn, hoàn hảo, màu hồng phấn, vừa mới bắt đầu xòe cánh. Bằng sự tinh tế và hương thơm nồng nàn, rõ ràng đó không phải là một loại hoa nhà kính thông thường, mà là một loại hoa đã phát triển theo cách của riêng nó, trong một khu vườn, dưới ánh mặt trời tự nhiên. Mùi hương gợi lên khiến Gon gần như rơi nước mắt cho cuộc sống ngày xưa đã mất của mình.

Mito đưa nó cho Komugi. Cô bé chần chừ nhận nó, hít hà mùi hương, môi dưới cô run run. "Cảm ơn dì Mito," cô nhẹ nhàng nói.

Mito nói với Abe: "Cháu xin lỗi vì không thể đem về một chiếc bánh. Đây là món quà duy nhất cháu có thể mang về, và đã phải trả giá đắt quá đắt cho nó."

"Dì làm cháu sợ đấy," Gon nói.

Mito bật ra một tiếng cười vô vị khác. "Đó có lẽ cũng là một điều tốt. Nhưng dì sẽ để cháu tự đánh giá. Tất cả những gì dì muốn là cháu hãy nghe trọn vẹn câu chuyện trước khi bắt đầu đặt câu hỏi."

Gon gật đầu.

"Dì đã chạy vào rừng, tránh xa Morrow và khẩu súng của hắn. Dì chỉ nghĩ đến việc sống sót, nhưng tất nhiên, khi cuối cùng dì ngừng chạy, dì nhận ra rằng chính mình đã lạc lối trong vô vọng. Dì thậm chí không thể nhớ tên của thị trấn cuối cùng và khi nào đã băng qua nó. Trời đang có tuyết lớn nên không có hy vọng phán đoán phương hướng bằng các vì sao hoặc mặt trăng. Thậm chí không có hy vọng nào về tìm lại con đường của mình, với tuyết ngập đến đầu gối và gió bao phủ lấy dấu chân.

Dì rất lạnh và kiệt sức, nhưng dì biết rằng nếu ngừng di chuyển thì đó sẽ là dấu chấm hết. Vì vậy, dì tiếp tục đi bộ để tránh chết cóng. Dì không biết mình đã lang thang như thế trong bao lâu - có thể là hàng giờ, hoặc ít hơn, hoặc nhiều hơn. Mọi thứ trông giống hệt nhau; cũng có thể dì đã đi thành vòng tròn.

Dì gần như bỏ cuộc trước khi phát hiện ra ánh sáng xuyên qua những tán cây. Lúc đầu, dì đã nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng khi tiến về phía đó, nó sáng dần lên. Cuối cùng dì cũng tìm ra: đó là một ngọn đèn đang bật trên đỉnh của một cột cổng khổng lồ, một trong hai cột ở hai bên cạnh chiếc cổng đôi rộng. Đó không phải là cổng bình thường. Các cánh cửa được làm bằng cây thạch nam dày, cuộn xoắn, các cột cổng là những thân cây bạc màu sương gió. Các nhánh của chúng vươn ra thành một hàng rào xa nhất mà dì có thể nhìn thấy từ bên này sang bên kia. Ngay cả những chiếc đèn cũng là một loại đèn lồng nào đó—không phải đèn điện. Nếu nơi đây không có đèn, toàn bộ có lẽ trông giống như một phần của khu rừng."

Mito dừng lại, thở hổn hển. Rồi dì tiếp tục câu chuyện của mình. "Dì đã cố gắng kéo cổng, cố gắng mở nó hoặc ít nhất là phá vỡ nó, nhưng những cây thạch nam bắt đầu la hét và quằn quại như con người, và...và..."

Lông mày của Gon nhíu lại. Mito là người rất thực tế, nhưng những gì dì ấy đang nói nghe thật hoang đường. "Dì Mito," Gon hỏi, "dì có chắc là mình ổn không?"

"Cháu đang nghi ngờ dì bị điên sao?" dì trả lời, với một nụ cười nhếch mép.

"Không...ý cháu là, cháu sẽ không..."

"Tốt. Bởi vì dì sẽ không giận, và cháu đã hứa sẽ nghe dì nói."

"Vâng. Cháu xin lỗi." Nhưng rồi Mito ngước nhìn cậu với đôi mắt trong sáng và sự dứt khoát trên môi. "Lẽ ra dì phải thấy rằng đó là ranh giới không bao giờ được phép vượt qua. Nhưng dì đã quá tuyệt vọng. Vì vậy, dì lại với lấy cành cây, cầu xin chúng mở ra, và lần này chúng tách ra thật, giống như một cánh cổng bình thường."

Dì lại dừng lại, hít một hơi. Không ai di chuyển. "Có một con đường rải đá phía sau chúng," cuối cùng dì nói. "Ngay khi dì bước lên đó, cơn bão đã biến mất. Hoặc... à... không biến mất. Dì vẫn có thể nhìn thấy khu rừng và nghe thấy tiếng tuyết thổi sau lưng, nhưng nơi dì đứng thật ấm áp, yên bình và hoa nở xung quanh, như thể đang giữa mùa hè." Nhưng có một vẻ bối rối sâu sắc trên khuôn mặt dì khi dì nói những lời mà Gon không thích chút nào.

"Vậy nó là... cái gì? Một quần thể sinh vật?"

"Không," Mito trả lời với niềm tin chắc chắn. "Không có gì giống như vậy. Không có tường, cây cối có chiều cao bình thường, và dì có thể nhìn thấy bầu trời. Dì đi theo con đường xuyên qua khu vườn cho đến khi thấy một ngôi nhà lớn - không, thực sự, giống một lâu đài hơn - phía trước, tất cả các cửa sổ đều sáng. Dì hy vọng rằng bất cứ ai sống ở đó sẽ sẵn lòng giúp đỡ.

Những cánh cửa phía trước, giống như cánh cổng, tự mở ra khi dì đến gần. Dì bước vào trong, vào sảnh tiếp tân được thắp sáng bằng nến. Có một lò sưởi đủ lớn để dì có thể đứng trong đó, với ngọn lửa bập bùng. Nhưng không có ở đó cả, và khi dì gọi cũng không có tiếng trả lời, nên cuối cùng dì đành bỏ cuộc, đi sưởi ấm trên chiếc ghế dài cạnh lò sưởi.

Dì ngồi đó một lúc, tự hỏi làm thế nào mà mình có thể về đến nhà, rồi nghe thấy tiếng sột soạt. Dì quay lại nhìn và thấy có một chiếc bàn nhỏ gần trường kỷ. Nó được đặt với bộ bàn ăn đẹp nhất - các đĩa đầy thức ăn. Dì cất tiếng gọi người đã mang nó đến, và dì nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ai đó biến mất sau hành lang, nhưng không ai trả lời. Có một tấm thẻ ghi chú đặt cạnh một bình rượu trên bàn. Ai đó đã viết trên đó: "Hãy ăn bất cứ thứ gì bạn thích. Chúc bạn một đêm bình yên."

"Dì không biết ai đã viết nó hoặc gửi thức ăn đến, nhưng dì đói đến mức không quan tâm đến nữa." Đến đây, giọng nói và cái nhìn của Mito trở nên suy đoán và hơi thắc mắc. "Và sau đó, khi dì nhìn kỹ, dì nhận ra người chủ nhà bí ẩn đã phục vụ tất cả những món ăn mà chúng ta từng có trên đảo. Dì không biết làm sao ông ta có thể biết được." Dì lại lắc đầu, không thể tin được.

"Vì vậy," một lúc sau dì tiếp tục kể, "dì đã ăn, và sau đó, vì không ai đến lấy bát đĩa hay nói cho dì biết dì sẽ qua đêm ở đâu, nên dì nằm xuống đi văng. Mặc dù cảm thấy rất lạ, nhưng dì ngủ thiếp đi ngay. Đêm dì mơ thấy mọi người đang thì thầm về mình. Điều kỳ lạ là, có một cô gái hỏi dì có phải là 'cô ấy' không, và sau đó một người phụ nữ khác nói rằng dì không thể, dì quá già so với cô ấy." Mito cười khổ, lắc đầu. "Già, ở tuổi 31! Và có lẽ phần đó chỉ là tâm trí dì đang giở trò thôi, sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

"Dì thức dậy vào buổi sáng và thấy có ai đã đắp cho mình chiếc áo choàng đó," dì gật đầu với chiếc áo khoác mà Gon vẫn đang nắm chặt, và bàn ăn tối giờ đã bày sẵn những món ăn sáng. Có một ghi chú khác nói rằng dì hãy tự nhiên ăn bất cứ gì dì thích. Vì vậy, dì ăn sáng rồi mặc áo choàng, vì dì cho rằng sẽ lại là mùa đông khi rời khỏi khu vườn, và sẽ phải đi bộ một quãng đường dài để trở lại, giả sử rằng dì có thể tìm thấy lối về. Dì ra khỏi nhà và quay trở lại con đường rải sỏi. Dì nhìn quanh, cố hình dung xem làm thế nào mà trong vườn lại có thể ấm áp đến vậy khi chỉ cách đó vài mét sẽ là mùa đông—và rồi dì nhìn thấy những bông hồng. Có hàng trăm bụi, trải dài tít tắp."

Nghe có vẻ giống như một giấc mơ ngọt ngào với Gon, nhưng Mito lại tái mặt khi nói ra những lời đó.

"Dì vẫn còn phát ốm với những gì đã xảy ra với Morrow," Mito tiếp tục. "Rằng dì sẽ trở về nhà tay không."

"Dì Mito—" Gon lên tiếng, nhưng dì giơ tay ra hiệu im lặng.

"Nhưng mà, hoa hồng của Komugi—ít nhất dì có thể xoay sở được. Vì vậy, dì đã tìm kiếm một bông hoàn hảo, một bông hồng mà cô bé có thể ngắm, và sau đó dì bẻ khỏi cành." Mito bây giờ trông như thể dì ấy đang ốm. Komugi cẩn thận cầm bông hồng, như thể nó biết cắn cô. "Sau tất cả những gì dì được trao ở nơi xa lạ đó, người ta sẽ nghĩ rằng một bông hồng từ một khu vườn sẽ chẳng là gì. Đó là những gì dì nghĩ. Dì đã rất sai lầm."

"Tại sao?" Komugi nhỏ giọng hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Trong một lúc, Mito chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của mình. Sau đó, lắc mình, dì nói với một tiếng cười cay đắng, "Tất cả như sụp đổ. Bầu trời đầy mây, tất cả các màu sắc của khu vườn dường như mờ đi. Và người ấy sải bước ra khỏi nhà, giống như một thiên thần báo thù. Người đó cao và vai đủ rộng để dì có thể đoán đó phải là một người đàn ông, nhưng đó là tất cả những gì dì có thể nói về ngoại hình của ông ta, bởi vì ông ta mặc đồ đen từ đầu đến chân. Bốt đen, găng tay đen, và một chiếc áo choàng đen giống như cái mà dì được tặng, mũ trùm đầu kéo xuống thấp che đi khuôn mặt của ông ấy."

"Ông ta là ai?" Gon hỏi. "Chủ nhân của tòa lâu đài?"

Mito thở dài. "Phải, ông ta là chủ nhân. Rõ ràng là ngay cả trước khi ông ta đến chỗ dì, qua cách ông ta cư xử, và cơn giận dữ của ông ta - tất cả cây cối trong vườn dường như thu mình run sợ. Khi ông ấy với tới dì, ông ấy giơ tay lên như muốn đánh dì. "Cô làm vậy có ý gì?" ông ta hỏi dì, chỉ vào bông hồng mà dì đã hái. Giọng ông ấy trầm khàn, như một người đã lâu không nói chuyện, như thế sẽ rất đau khi lên tiếng. Dì đã cố, nhưng không thể nhìn thấy mặt ông ấy— chỉ thấy có một chút tóc màu bạch kim.

Dì xin lỗi ông ta, và sau đó dì kể lại toàn bộ câu chuyện của mình, như thể bằng cách nào đó ông ta đang buộc dì phải kể hết ra. Cuối cùng, dì nói với ông ấy rằng dì đã hái bông hồng vì con gái mình muốn có một bông hồng, và như điều đó không thành vấn đề khi ông ta có nhiều như vậy. Ông ta cười một tràng cười kinh khủng, chẳng tìm được ý tứ hài hước nào, nói, 'Cô không biết mình đã làm gì đâu. Cô có thể đã xé toạc tay chân của ta ra khi cô làm gãy thân cây đó.'"

"Điều đó có vẻ...hơi cường điệu hóa rồi," Gon nói.

Mito nhún vai. "Có lẽ là như vậy. Dì thực sự không biết. Dì chỉ biết rằng ông ấy sẽ rất tức giận nếu dì tấn công ông ấy."

"Nhưng ông ta đã để dì đi," Gon nói, giọng ngập ngừng, "và cháu đoán rằng đó là chiếc xe của ông ấy đã đưa dì trở lại?" Mito gật đầu. "Vậy ra, ông ta cũng chỉ là một gã giàu có điên rồ. Nhưng không sao rồi, giờ dì đã trở về bình an vô sự. Ý cháu là, ông ta thậm chí còn để dì giữ bông hồng."

Lúc này, Mito rơm rớm nước mắt, Gon bất lực nhìn, tự hỏi mình đã nói sai điều gì.

"Ồ đúng rồi," Mito nói, sau một lúc đã bình tĩnh lại, "ông ấy để dì giữ bông hồng, nhưng như dì đã nói, có một cái giá phải trả." Gon không nói gì, im lặng vì cảm thấy khó chịu. "Trong một lúc, ông ấy chỉ mắng mỏ dì, đi đi lại lại như một con thú hoang. Ông ta nói đã tử tế với dì, đã tiếp đãi dì, và dì đã thể hiện lòng biết ơn của mình bằng cách cố gắng rời đi mà không cần bất kỳ lời cảm tạ nào và còn ăn cắp đồ của ông ta. Chuyện cứ tiếp diễn, rồi ông ta nói, 'Sự xúc phạm của cô sẽ bị trừng phạt.'"

"Dì đã cố gắng xin lỗi một lần nữa, để trả lại bông hồng, nhưng ông ta chỉ cười nhạo dì. "Bây giờ thì đã quá muộn rồi," ông ta nói. "Tay chân đổi lấy tay chân, không phải người đời hay nói thế sao? Tay nào chân nào đây? Ta sẽ hào phóng mà để cô tự chọn lựa."

"Ông ta... muốn một trong những cánh tay đôi chân của dì sao?" Gon khóc.

Mito thở dài. "Đó là những gì ông ta nói, và dì không có lý do gì để không tin. Dì cầu xin ông ấy tha cho. Cuối cùng ông ta cũng đồng ý. Dì cảm ơn, và quay đi, nhưng ông ta nắm lấy cánh tay dì. 'Cô nghĩ rằng cô đang đi đâu?' ông ta hỏi. "Nhà," dì trả lời với ông ấy. "Gia đình tôi sẽ rất lo lắng băn khoăn liệu tôi đang ở đâu." Ông ta cười vào mặt dì, tiếng cười ghê rợn, chói tai và vô vọng. 'Cô không thể đi. Không ai có thể vượt qua cánh cổng của ta, trừ khi một người khác được cử đến thay thế.'

"Vì vậy, dì đã cầu xin ông ta một lần nữa, lần này hãy để dì đi. Dì nói rằng dì có một gia đình, chúng tôi rất nghèo, và cháu tôi cần tôi, đặc biệt là với chủ nợ. Ông ta đã quan sát dì suốt thời gian đó. Dì không thể nhìn thấy mắt ông ta, nhưng dường như dì có thể cảm thấy chúng, đang rực cháy qua chiếc mũ trùm đầu màu đen. Khi dì không còn gì để nói, ông ấy lên tiếng, 'Chủ nợ của cô đã được xử lý xong. Ta đã thấy điều đó đêm qua. Nhưng ta đang tò mò, cô nói rằng chính con gái cô đã xin bông hồng?' Và dì đã nói trả lời đúng như vậy. "Vậy thì," ông ta nói, "Ta sẽ để cô đi—nếu cô đồng ý đưa cô ấy đến."

"Dì hỏi ông ta muốn gì ở Komugi. Ông ta chỉ nói, 'Nếu cô không ở lại, thì cô phải cử người khác đến, và ta muốn kẻ đã gây ra vết thương này!'"

Komugi thút thít, và Gon di chuyển đến để vòng tay ôm cô bé.

Mito trông có vẻ bị chèn ép và ốm yếu. "Tất nhiên là dì từ chối. Dì không nghĩ đó là một yêu cầu nghiêm túc - có người mẹ nào lại gửi con mình đến để nhận hình phạt thay cho bà ấy cơ chứ?"

"Vậy làm sao dì trốn thoát được?"

Mito thở dài. "Dì không; thực sự không. Ông ấy giữ vững lập trường của ông ấy, dì giữ vững lập trường của dì, nhưng tất nhiên, dì không có bất cứ điều gì để mặc cả. Rõ ràng là ông ta có thể chế ngự dì dễ dàng, vượt qua dì nếu dì chạy, và ngay cả khi dì có thể thoát khỏi ông ta, dì nghĩ rằng dì cũng không thể mở những cánh cổng đó một lần nữa. Vào thời điểm đó, dì biết chắc chắn rằng dì không phải người mở chúng ngay từ đầu: đó là ông ta, tất cả đều là ông ta.

"Vì vậy, cuối cùng, dì đã nhượng bộ. Dì nói rằng dì sẽ ở lại với ông ấy, nhưng dì xin cho mình được về nhà lần cuối, để giải thích cho cháu lý do tại sao dì phải đi. Dì không yên tâm khi cứ thế mà không nói gì cho cháu. Ông ấy đồng ý rằng dì có thể về nhà trong một đêm và một ngày—từ mặt trời lặn đến mặt trời lặn. Vào lúc hoàng hôn của ngày hôm đó, ông ấy sẽ quay lại đón dì —hoặc Komugi, nếu dì đổi ý."

"Lẽ ra dì nên đá vào bi ông ta," Gon lẩm bẩm.

Mito liếc nhìn cậu. "Dì sẽ giả vờ rằng mình không nghe thấy những lời đó từ miệng cháu nhé!" Rồi dì thở dài. "Dì không thể phủ nhận rằng ý nghĩ đó luôn xuất hiện trong đầu. Nhưng chắc chắn nó cũng xuất hiện trong đầu ông ta, bởi vì ông ta nắm lấy cổ tay dì bằng một tay, và..." Mito lại ấp úng, nhíu mày. "Nó không giống như một bàn tay. Nó như gọng kìm; như thể ông ta có thể bẻ gãy cổ tay dì chỉ bằng một cú bóp. 'Đừng nghĩ đến việc phá vỡ lời hứa của mình', ông ta nói. 'Nếu cô cố bỏ chạy, hoặc lừa ta, cô và những người cô yêu thương sẽ chết.'"

"Hắn ta là ai vậy?" Gon gắt lên.

"Dì không biết," Mito trả lời. "Thời điểm này, dì không nghĩ điều đó quan trọng. Chuyện đã xong rồi, và ông ấy đã nói rõ hơn rằng ông ấy có quyền buộc dì phải làm những gì đã hứa. Và thế là," dì hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, rồi bắt gặp ánh mắt của Gon. "Dì trở về để nói lời tạm biệt với mọi người."

"Cháu đi đâu?" Abe hỏi, đôi mắt trống rỗng.

Với một tiếng thở dài và giọng nhẹ nhàng gượng gạo, Mito nói, "Hiện giờ không ở đâu cả, Abe."

"Không nơi nào, không bao giờ!" Gon nói, cơn giận dữ dâng cao khi Mito kể câu chuyện cuối cùng cũng tan biến. Cậu buông vai Komugi và đứng dậy, tay nắm chặt, đối mặt với dì của mình. "Điều này thật điên rồ! Ông ta không thể đứng trên luật pháp! Nơi đó là ở đâu? Chúng ta sẽ gọi cảnh sát—"

Không." Mito ngắt lời. "Dì tin rằng ông ta có khả năng làm tổn thương tất cả chúng ta nếu dì không quay lại. Nhưng hơn thế nữa, ta không biết địa điểm để báo cảnh sát, ngay cả khi dì dám bạo gan làm thế."

Điều này chỉ làm dấy lên cơn thịnh nộ của Gon. "Tại sao không? Ông ta chở dì về đây phải không? Ông ta có bịt mắt dì không? Có đánh thuốc mê không?"

"Không, không có chuyện đó đâu. Và không, ông ấy không tự lái xe chở dì. Ông ta có tài xế, một người đến cổng và đón dì... nhưng điều đó không quan trọng. Dì nhớ đường lái xe, rằng bọn dì đã ở trong những ngọn núi trong một thời gian dài, nhưng khi dì cố nhớ lại con đường đã đi, tất cả chỉ mờ ảo và rời rạc."

Một lần nữa, Mito thốt lên một tiếng cười buồn bã. "Gon, người đàn ông này không bao giờ hỏi dì sống ở đâu, thậm chí không bao giờ hỏi tên dì. Dì không mang theo giấy tờ tùy thân khi đến lâu đài của ông ta. Dì đã cho người lái xe một địa chỉ ở phía bên kia thành phố để đánh lạc hướng, và hắn ta đã đưa dì trở lại cửa trước nhà chúng ta. Dì không biết người đàn ông đó là ai, ông ta là gì, nhưng dì biết rằng cố gắng chống lại ông ta là vô nghĩa. Vì vậy, dì sẽ đi khi chiếc xe đó quay lại đón, và đó là kết thúc của câu chuyện."

Có một khoảng dừng căng thẳng. Một ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu Gon, trong sự im lặng đó. Cậu hít một hơi, ruột gan xoắn lại, nhưng Komugi đã chặn trước khi cậu lên tiếng. "Không. Đó là bông hồng của cháu, cháu sẽ đi."

Tất cả bọn họ đồng loạt nổ ra phản đối và tranh luận, cầu xin và đổ lỗi và nói chuyện với nhau cho đến khi cuối cùng, Komugi kêu lên, "Dừng lại!" Cô bé rất ít khi lớn tiếng và điều này khiến mọi người im lặng vì ngạc nhiên. Cô bé rũ bỏ cánh tay bảo vệ của Gon, và bước tới đối mặt với tất cả. Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt vô hồn mở to và khuôn mặt tái nhợt, và Gon biết ngay cô sắp nói gì; nhưng trái tim cậu vẫn đau đớn trước câu nói: "Là lỗi của cháu, vậy cháu sẽ đi."

"Không," Mito nói với giọng đanh thép.

"Cháu phải đi, Mimi," Komugi nói với sự kiên nhẫn mệt mỏi vượt xa tuổi tác của cô. "Bông hồng là của cháu. Cháu nên là người sửa chữa điều này."

"KHÔNG!" Gon đã khóc, tức giận. "Đây không phải là lỗi của em, của Mito, hay của bất kỳ ai khác ngoài gã điên trong lâu đài của hắn. Ai lại đưa ra những yêu cầu điên rồ như vậy đối với một bông hoa ngu ngốc? Cháu sẽ đi, và cháu sẽ cho hắn thấy hắn có thể làm gì với những lời đe dọa của mình."

"Gon—"

"Ông ta đã phạm sai lầm khi thách thức dì," cậu tiếp tục, trước khi dì có thể làm chệch hướng chuỗi logic mong manh này. "Dì cũng vậy, nhưng không sao, vì điều đó có nghĩa là dì có thể gửi cháu đến mà không phải thất hứa. Và nếu dì không thất hứa, thì ông ta không thể làm hại bất kỳ ai trong chúng ta."

"Gon—" Lần này, giọng Mito bực tức.

"Không, nghe này!" Gon nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn những gì cậu cảm thấy. Komugi đến và vòng tay quanh eo cậu, và cậu đặt một tay lên đầu cô, tiếp tục. "Dì nói với ông ta rằng Komugi xin bông hồng. Nhưng em ấy không có. Là cháu xin."

"Cháu hỏi thay cho em ấy."

Gon há hốc miệng. "Không quan trọng. Đó vẫn là yêu cầu của cháu, lời nói của cháu đã gây ra tất cả những chuyện này. Và đó là những gì ông ta nói, phải không? 'Ta muốn kẻ đã gây ra vết thương này." Chà, vậy đó sẽ là cháu."

Lại một khoảng im lặng kéo dài, rồi Mito lắc đầu. "Gon, cháu không thể."

"Mito," Gon nhẹ nhàng nói, liếc nhìn em gái mình, rồi nhìn sang bà lão đang ngủ gật trên ghế, "Abe chẳng làm gì ngoài việc đòi gặp dì suốt cả ngày. Bà ấy cần dì, không phải cháu. Komugi là con gái, sẽ lớn lên rất nhanh. Em ấy sẽ cần dì, không phải cháu. Và bất kể dì nói gì về sức mạnh của gã quái vật này, thì, cháu có cơ hội chiến đấu tốt hơn bất kỳ ai trong số mọi người." Cậu nhún vai, cố tỏ ra tự tin khi đánh giá: "Nhưng cháu cá là nó sẽ không đến mức đó đâu. Có lẽ ông ta sẽ quên hết chuyện này vào ngày mai."

"Nhưng nếu ông ta không?"

"Vậy thì cháu sẽ đi dàn xếp với ông ta. Nếu ông ta thực sự muốn giết ai đó vì một bông hồng ngu ngốc, thì ông ta đã giết dì lâu rồi."

"Cháu còn đang không khích lệ dì, Gon."

Gon gượng cười. "Thôi nào, dì Mito. Nếu chuyện đó xảy ra, cháu sẽ đi nói chuyện với ông ta. Cháu chắc rằng chúng ta sẽ tìm được cách thôi. Dù sao thì ông ta có thể làm gì cháu? Nhốt cháu trong một tòa tháp ư?"

Mito không trả lời. Nhưng qua tiếng thở dài của dì, Gon biết rằng mình đã thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro