Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 13

Summary:

Gon và Killua bắt đầu hiểu nhau hơn.

12

Gon thức khuya vào đêm hôm đó để đọc một trong những cuốn sách lịch sử mà Senritsu đã lấy cho cậu cùng một khay thức ăn bên ngoài. Gon không yêu cầu, nhưng Killua đã đúng: cậu đói, hầu như không ăn gì kể từ bữa sáng.

Cuốn sách là lịch sử của Padokea, và dường như nó được viết với mục đích rõ ràng là khiến độc giả chán chết. Gon đang định bỏ nó sang một bên để đọc cuốn tiểu thuyết nằm trong bộ sách cho năm học mới thì cậu lật trang sang một chương mới, tập trung vào lịch sử của vùng Dentora. Có một hình minh họa đối diện với dòng chữ, một hình khắc của một tòa lâu đài, và cậu thấy mình ngừng thở trong giây lát. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là lâu đài mà Gon hiện đang bị giam giữ. Chú thích bên dưới hình minh họa có nội dung "Gia sản của gia tộc Zoldyck, Núi Kukuroo, thuộc dãy Dentora." Bỏ mẩu bánh mì đang ăn dở, Gon lướt qua chương cho đến khi tìm thấy tên Zoldyck, rồi bắt đầu đọc:

"Gia đình Zoldyck từng là gia tộc quyền lực nhất ở vùng Dentora của Padokea. Trên Núi Kukuroo, một lâu đài được cho là bao gồm hơn một trăm phòng, họ thống trị thương mại trong khu vực trong nhiều thế kỷ, tích lũy tài sản và đất đai rộng lớn. Sự sụp đổ của họ vào thế kỷ 18 được cho là kết quả của cách thức chuyển giao quyền sở hữu bất thường. Thay vì để lại quyền kiểm soát ngôi nhà và tài sản của gia đình cho con trai cả, hoặc thậm chí là con cả, người thừa kế trong mỗi thế hệ lại là người con trai thừa hưởng màu tóc bạch kim, màu mắt xanh đặc trưng.

Lãnh chúa Zoldyck cuối cùng, Silva, đã lên kế hoạch ban tặng tài sản cho người con thứ ba trong số năm người con trai của mình, Killua, vào sinh nhật lần thứ mười tám của anh ta. Một buổi lễ kỷ niệm xa hoa đã được lên kế hoạch và có nhiều thành viên của giới quý tộc Padokea tham dự. Ở đó, ghi chép lịch sử rơi vào câm lặng. Không ai trong số những vị khách tham dự quay trở lại, và cố gắng đến lâu đài để hỏi tung tích của họ đều thất bại. Điền trang và tất cả cư dân của nó dường như đã biến khỏi mặt đất.

Trong một thời gian, đã có báo cáo về việc nhìn thấy con trai cả của Zoldyck, Illumi, nhưng không điều gì được xác nhận. Và vì vậy, trong vòng vài thế hệ, gia tộc Zoldyck hùng mạnh một thời hầu như đã bị lãng quên, mặc dù ảnh hưởng của họ trong việc định hình khu vực khó có thể giảm bớt."

Gon thả cuốn sách xuống sàn, nhìn chằm chằm vào bức tường phía xa. Hầu hết những điều này không khác gì Killua đã nói với cậu. Tuy nhiên, điều mà Gon không nhận ra - và vẫn không thể nắm bắt được - là tất cả những điều đó đã xảy ra cách đây bao lâu. Hàng trăm năm, nếu cuốn sách là chính xác. Có phải Killua đã dành tất cả thời gian đó một mình? Làm thế nào anh ấy chịu đựng được?

Cảm giác tội lỗi của Gon về việc ban đầu đã coi thường Killua tăng gấp đôi, cùng với sự thương cảm khủng khiếp mà cậu cảm thấy khi người đàn ông kia tiết lộ bản chất của nỗi đau nơi anh. Anh đã rất sốc khi Gon không thấy ghê tởm điều đó, nhưng Gon thực sự không hề như vậy. Gon đã nhìn thấy những thủy thủ trên bến tàu, cơ thể được bao phủ bởi những hình xăm phức tạp và sặc sỡ hơn nhiều so với những dây leo xoắn của Killua. Nhưng đối với Killua, hẳn là cực hình khi chứng kiến ​​những dấu vết đó từ từ lan ra trên cơ thể trong những năm tháng dài đằng đẵng kể từ khi anh trai nguyền rủa mình.

Anh trai của anh ấy. Gon cau mày, cắn môi. Theo logic, người đàn ông đáng lẽ đã chết từ lâu. Nhưng nếu hắn ta ra lệnh cho loại phép thuật có thể giam cầm một gia đình và thay đổi hình dạng của họ và biến tất cả khách dự tiệc thành bụi hoa hồng thì hắn ta có thể có quyền năng để tồn tại qua nhiều thế kỷ. Và nếu đó là sự thật, có thể sẽ tìm được hắn ta và giải thoát cho Killua.

Gon thở dài, dụi mắt. Không có ích gì khi suy đoán trước khi nói chuyện với Killua, nhưng điều đó sẽ phải đợi đến ngày mai. Một ngày dài làm cậu mệt mỏi, vì thế Gon đi vào phòng ngủ, trút bỏ quần áo và chui vào chăn.

*

Gon lại thấy mình đứng trong khu vườn hoa hồng rì rào. Lần này, chúng thúc giục cậu, "Đi, đi, đến với anh ấy đi!"

Nhưng cậu không phải vội. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông tóc bạch kim—Killua, nhưng không phải Killua—cậu chạy về phía anh. Người thanh niên kia cười rạng rỡ. Bây giờ Gon đã nhìn thấy khuôn mặt của Killua, cả sự giống và khác với phiên bản giấc mơ này rõ ràng hơn nhiều. Đôi mắt của người đàn ông lấp lánh, đôi má đầy đặn hơn và có chút ửng hồng, quầng thâm dưới mắt cũng biến mất. Cũng không có dấu vết nào trên da thịt anh ấy, ít nhất là theo như những gì Gon có thể nhìn thấy từ đôi tay không đeo găng và cổ áo để hở.

Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Gon đã nắm lấy tay Killua, kiểm tra chúng cẩn thận, lướt ngón tay cái trên làn da trắng mịn, không có dấu vết gì khác ngoài nét gân xanh bên dưới. Gon dừng lại khi Killua cười.

"Em sẽ không tìm thấy chúng đâu, cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Không phải ở đây."

Gon ngước lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của anh. Đôi môi của chàng trai trẻ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. "Nhưng anh là Killua?"

Killua trong mơ thở dài, nụ cười nhạt dần. "Đúng, và không," anh nói, rồi thả một tay của Gon ra, mặc dù vẫn nắm lấy tay còn lại, cẩn thận đan những ngón tay của họ vào nhau.

"Đi với tôi chứ?"

Lặng lẽ, Gon gật đầu, và Killua dẫn cậu vào sâu trong vườn hoa hồng. Một vài khoảnh khắc dài trôi qua trước khi Gon quyết định điều mình muốn hỏi. "Anh là anh ấy trước khi bị nguyền rủa sao?"

Killua dừng bước và nhìn Gon, ánh mắt đầy bí ẩn. "Một lần nữa, đúng, và không."

"Tôi không hiểu."

"Tôi là hình ảnh của cậu ta nếu cậu ta không phải là người thừa kế."

Gon cắn môi một lúc, rồi hỏi, "Vậy tôi không tưởng tượng ra anh phải không?"

Killua bật cười. "Không."

"Có phải anh ấy cũng đang mơ  thấy điều này?"

Killua thở dài. "Không. Cậu ta không còn khả năng nhìn nhận bản thân theo cách này nữa. Có lẽ cậu ta chưa bao giờ như thế."

"Tại sao không?"

Killua lắc đầu. "Killua luôn bị mê hoặc bởi ảo ảnh. Bây giờ điều đó đúng hơn bao giờ hết."

"Làm thế nào vậy?"

Killua mỉm cười với Gon với vẻ buồn bã dịu dàng, vuốt ve má cậu bằng những ngón tay mát lạnh. Gon muốn nhắm mắt lại, ngã vào cái chạm đó và quên đi mọi thứ khác, nhưng cậu biết rằng điều mà người bạn đồng hành trong mơ này đang nói với mình rất quan trọng. Cậu buộc mình phải lắng nghe.

Killua buông tay khỏi má Gon. "Tôi không thể nói với em điều đó. Cậu ta phải tự mình nhận ra điều đó thì mới có hy vọng hóa giải được lời nguyền."

"Vậy là anh ấy có thể phá được?"

"Không thể nếu chỉ một mình."

"Hãy cho tôi biết làm thế nào để giúp anh ấy!"

"Em đã đang giúp rồi."

"Nhưng anh ấy ốm nặng quá, và tôi nghĩ thế là chưa đủ."

"Đủ rồi."

"Tôi không hiểu!"

"Chưa đến lúc," Killua nói với một nụ cười dịu dàng khác, "nhưng em đang bắt đầu, và cậu ta cũng vậy. Chỉ cần nhớ những gì tôi đã nói với em. Hãy tin vào trái tim mình. Mọi thứ ở đây có thể lừa dối, nhưng trái tim của chính em sẽ luôn nói sự thật."

Và cùng với đó, anh thả tay Gon xuống, nâng mặt cậu lên và đặt lên môi một nụ hôn.

*

Gon bắt đầu thức dậy trong ánh sáng xanh trước bình minh. Cậu ngồi dậy thở hổn hển, cảm giác đôi môi mềm mại vẫn còn vương vấn trên môi mình. Đó là gì?

Được rồi, cậu biết nó là gì, nhưng nó vẫn làm cậu bối rối. Gon chưa hôn ai bao giờ - cậu quá bận rộn với công việc và gia đình, quá bận rộn với việc trốn tránh những người có ý định đáng ngờ để đi tìm những mối tình lãng mạn. Gon đã từng mơ được hôn trước đây (và còn hơn cả hôn, nếu cậu thành thật với chính mình) nhưng người mà Gon hôn trong những giấc mơ đó luôn chỉ có thế: một ấn tượng mơ hồ, không có thật, không có khuôn mặt nào cậu có thể nhớ khi tỉnh dậy.

Điều này, mặc dù? Nó rõ ràng và sắc nét, màu sắc tươi sáng hơn cả một hộp sơn, và không có gì Gon từng trải qua lại ly kỳ như một giấc mơ-đôi môi của Killua áp vào môi cậu. Trống ngực vẫn còn nện thình thịch, và khi nhận thấy rằng đó không phải là sự thật, Gon vùi đầu vào tay.

Tin vào trái tim của em? Gon bật cười. Không có gì đáng tin cậy về trái tim của cậu. Ý tưởng rằng Killua có thể muốn hôn cậu thật là vô lý. Killua ngầu vậy, tinh tế và đẹp trai như vậy, là Lãnh chúa Zoldyck, Gon có khác gì con chuột cống khi đứng kế anh đâu. Và không có gì để chắc chắn rằng Killua nghĩ về đàn ông khác theo cách đó.

Gon nằm phịch xuống, kéo chăn quanh người và cố gắng dỗ mình ngủ tiếp. Nhưng cậu không thể ngừng nhìn thấy khu vườn, Killua đang cười và khỏe mạnh. Gon không thể thoát khỏi cảm giác hai bàn tay họ đan vào nhau, những ngón tay của Killua đặt trên má cậu nâng niu, niềm hạnh phúc ấm áp khi đôi môi họ gặp nhau.

Cuối cùng, cậu tung chăn ra và với lấy chiếc áo sơ mi của mình, bước vào phòng khách. Ngọn lửa tí tách trên than hồng, cậu bật ngọn đèn trên bàn cạnh chiếc ghế yêu thích của mình. Gon ngồi xuống, nhìn cuốn sách lịch sử trên sàn, rồi nhìn chồng tiểu thuyết trên bàn. Thay vào đó, cậu cầm quyển phác thảo lên, mở hộp phấn màu chưa thử, và chọn một cái màu xanh lá cây.

Khu vườn hiện ra dưới những ngón tay của Gon, nở ra những màu phấn nhẹ nhàng. Killua đi theo chúng, chiếc áo dài màu xanh hoa ngô rực rỡ, đôi mắt mở to và sáng như bầu trời phía sau, đôi môi hồng như cánh hoa và hơi hé mở, như thể anh ấy định gọi ai đó. Mơ mộng hão huyền, Gon rầu rĩ tự nhủ, rồi tự hỏi mình bị làm sao vậy. Cậu mới biết Killua chưa đầy một tuần, họ mới là bạn chưa đầy một ngày, làm sao cậu có thể nghĩ bất cứ điều gì mơ mộng về anh ấy?

Nhìn chằm chằm vào bức vẽ Killua của mình, cậu nghe thấy câu trả lời thì thầm: Hãy tin vào trái tim em.

Gon nhìn bức tranh một lúc lâu hơn, rồi đóng quyển phác thảo lại.

*

Khi Canary mang khay đồ ăn sáng của mình đến, có một tờ ghi chú được đặt cân bằng trên bình cà phê. Gon xé chiếc phong bì ra khi cô ấy mỉm cười, và đọc ngấu nghiến mẩu giấy bên trong:

"Cậu có muốn gặp tôi sau bữa sáng không? Tôi sẽ ở trong vườn hoa hồng. —K"

Gon vội vã ăn sáng và sau đó lấy quần áo từ tủ và mặc vào. Cậu nhặt đồ vẽ của mình rồi đi ra khỏi cửa, gần như chạy qua các hành lang và xuống cầu thang cho đến khi đến cửa trước.

Gon bước ra buổi sáng mùa hè và rẽ phải ở cuối các bậc thang, về phía biển hoa hồng. Cậu có thể thấy Killua đang đứng giữa chúng, không xa nơi mà bản thể anh đã đứng trong giấc mơ. Nhưng Killua này mặc chiếc áo khoác đen nặng nề như thường lệ, và tư thế khom lưng; chán nản?

Tuy nhiên, khi nghe thấy Gon đến gần, anh quay lại và mỉm cười với cậu. "Cảm ơn vì đã đến," anh nói.

"Tại sao tôi lại không đến chứ?" Gon hỏi.

"Tối qua trong bữa tối tôi đã không cư xử tốt với cậu lắm."

Gon nhún vai. "Anh bị choáng ngợp. Tôi hiểu."

Killua thở dài. "Tôi đã từng, và cậu cũng thật tốt khi nói như vậy—nhưng tôi vẫn nên đối đãi với cậu tốt hơn, khi cậu chịu lắng nghe câu chuyện của tôi mà không hề nao núng. Khi cậu nói rằng cậu không ghê tởm vì...thứ này." Anh giơ đôi bàn tay có hoa văn của mình lên—không đeo găng, Gon rất vui khi thấy điều đó.

"Tôi không nói suông đâu, Killua. Tôi nghĩ như vậy thật mà."

Killua trao cho cậu một cái nhìn ngờ vực. Sau đó, anh nói, "Sẵn sàng để vẽ chưa?"

"Chắc chắn rồi."

"Chúng ta trở lại sân thượng nào."

"Không," Gon nói, lặng lẽ kiên quyết.

"Không?" Killua hỏi, nhướn mày.

"Không. Nơi đó quá cứng nhắc và trịnh trọng, hơn nữa, ở đó quá nóng đối với anh. Hãy ở trong vườn. Trong bóng râm, nếu anh muốn."

Killua lắc đầu. "Tôi không cần bóng râm sớm như vậy trong ngày."

"Tôi thích ở đây hơn."

"Được. Nhưng ở đây không có chỗ nào để ngồi. Lại đây nào."

Killua không chìa tay ra như mong đợi của Gon, hơi thất vọng một tẹo nhưng cậu vẫn đi theo anh, uốn lượn dọc theo những con đường xuyên qua những bông hoa cho đến khi họ đến một khoảng đất trống với một đài phun nước ở giữa. Trung tâm của đài phun nước là một bệ đá cẩm thạch được chạm khắc với những bông hoa hồng leo. Những chiếc ghế dài bằng đá cẩm thạch bao quanh đài phun nước, và Killua chỉ cho Gon một chiếc, sau đó anh ngồi xuống mép đài phun nước.

Gon quan sát anh, tự hỏi làm thế nào anh ta có thể coi thường vẻ đẹp của chính mình như vậy. Tự hỏi nếu có thể làm cho anh nhìn thấy nó. Mắt cậu đảo từ đôi bốt cao đến đầu gối đến chiếc quần da rồi đến chiếc áo khoác gấm dày cộm, nặng nề, cài khuy ở cổ. Ở đó, Gon dừng lại, nghĩ về ngày hôm trước, khi cậu cố gắng nới lỏng chiếc cổ áo đó để giúp Killua thở, và anh đã ngăn cậu lại. Gon cũng nghĩ về Killua trong giấc mơ, chiếc áo có dây buộc của anh để mở ra ở cổ, để lộ xương quai xanh như đôi cánh chim tự do.

"Anh," Gon chậm rãi hỏi, " đang mặc gì dưới cái áo khoác đó thế?"

Killua đỏ mặt, mắt mở to. "Hả?"

"Bởi vì tôi nghĩ anh sẽ thoải mái hơn nếu không khoác lên cái áo dày cộm đó."

"Tôi ổn."

Gon thở dài. "Nhưng tôi muốn thử một cái gì đó mới."

Killua đỏ mặt dữ dội hơn. "Một cái gì đó liên quan đến việc tôi phải cởi quần áo à?"

Bây giờ đến lượt Gon đỏ mặt. "Không phải cởi hết! Chỉ áo khoác thôi... Ý tôi là, nếu anh có mặc thứ gì đó bên dưới."

Killua tiếp tục nhìn Gon một lúc rồi cụp mắt xuống. Vệt hồng trên má biến mất, làm cho làn da nhợt nhạt của anh trông trắng hơn bao giờ hết. "Gon...tôi đã không hoàn toàn thành thật với cậu."

Gon liếc nhìn anh, nhưng Killua không nhìn lên. "Về cái gì?" cậu hỏi.

"Tôi..." Killua thở dài, ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại một lúc. Rồi, cuối cùng, anh nhìn Gon. "Tôi đã cho cậu thấy da tay, nhưng đây không phải tất cả."

Gon cười. "Như vậy là khá bình thường đối với mối quan hệ tình bạn?"

Killua lại đỏ mặt. "Ôi, chúa ơi, không, tôi không có ý-!" Anh dừng lại, luồn tay vào tóc, hít một hơi rồi nói, "Ý tôi là, cậu đã nhìn thấy những vết hằn trên da tôi. Nhưng đó không chỉ là những vết hằn. Nó còn tệ hơn nữa. Tệ hơn nhiều, cậu đang ngày càng đến gần hơn đến vị trí của...vết thương."

"Cho tôi xem đi," Gon nói.

"Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ muốn nhìn thấy nó."

"Tôi có muốn thấy nó," Gon phản đối. "Tôi muốn biết anh là ai, và đó là một phần của tình bạn. Tôi biết bây giờ có nhiều hơn là cái dấu ấy, và nếu anh không cho tôi biết đó là gì, tôi sẽ lại nghĩ ra những thứ tồi tệ hơn với thực tế. "

"Nghi ngờ quá," Killua lẩm bẩm.

"Làm ơn cho tôi xem đi?"

"Được rồi," Killua thở dài. Anh đứng dậy, đặt một tay vào chiếc cúc áo khoác đầu tiên, rồi dừng lại. Rõ ràng là đang chuẩn bị tinh thần, cuối cùng Killua cũng bắt đầu kéo chúng ra, để lộ chiếc áo mặc bên dưới. Nó màu đen, nhưng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhìn kỹ hơn sẽ thấy nó được làm bằng các liên kết kim loại tốt, giống như dây xích, nhưng tinh xảo hơn nhiều.

Killua dừng lại một lần nữa khi nút cuối cùng mở ra. Anh nuốt khan và Gon gật đầu. Killua hít một hơi thật sâu rồi để chiếc áo khoác rơi khỏi vai.

Gon đứng yên, chỉ có đôi mắt di chuyển khi chúng hướng theo từ đầu ngón tay Killua với những nếp nhăn nhỏ, đến bàn tay nơi những vết hằn dày lên, rồi đến cổ tay nơi hình ảnh những chiếc gai hiện ra dưới da. Vì Gon đã yêu cầu điều này, cậu cố kìm lại những giọt nước mắt làm cay nồng nơi cuốn họng, và buộc mình nhìn vào phần còn lại.

Điều đầu tiên cậu cảm nhận được là vẻ đẹp của cơ thể Killua. Đôi vai rộng cân đối cùng cơ bắp. Ngực và bụng mảnh khảnh nhưng săn chắc, gân xanh hằn rõ trên bắp tay.

Nhưng cánh tay và vai lại bị bao phủ bởi gai, nhô ra khỏi da anh như móng vuốt. Dường như những dây leo ngày càng dày hơn khi chúng đến gần trái tim của Killua, vì vậy những chiếc gai lại trông trở nên độc ác hơn, đen tuyền và móc vào da thịt. Tất nhiên, đây hẳn là lý do tại sao Killua nghĩ rằng mình trông thật gớm ghiếc; và là một điều khủng khiếp khi bị nhìn thấy. Nhưng theo Gon thì nó không hề gớm ghiếc. Đó là con người của Killua, giống như mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh thẳm và giọng nói trầm khàn kì lạ của anh.

Tuy nhiên, Killua không cảm thấy như vậy, và như nhận thấy sự im lặng kéo dài của Gon, anh nói, "Tôi biết đây là một ý kiến ​​​​tồi mà," và cúi xuống nhặt áo khoác.

"Không, đừng làm thế!" Gon bật khóc, thoát khỏi cơn mê.

Killua nhìn cậu thắc mắc. "Nhưng cậu rõ ràng là đang rất kinh hãi."

Gon cau mày, khó chịu khi liên tục bị nói phải nghĩ gì về ngoại hình của Killua. "Đừng bắt tôi phải nghĩ gì nữa! Anh—"

"Quái dị" - "Rất đẹp", Killua và Gon nói cùng lúc.

Ánh mắt họ khóa chặt, kinh ngạc nhìn nhau. Và rồi Killua bắt đầu cười, một tràn cười thật lớn nhưng đầy bất lực. Gon nhìn anh chằm chằm, tự hỏi liệu anh có mất trí hay không. Hoặc nếu, có lẽ, anh ấy đã luôn như vậy.

Nhưng rồi Killua lau nước mắt, tiếng cười im bặt cho đến khi anh nói, "Tôi xin lỗi."

"Về cái gì?"

Killua mỉm cười, trông như thể anh có thể lại rơi vào trạng thái kích động. Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh và nói, "Không ai mà tôi từng biết lại nói như thế với tôi. Nhưng cậu thì có, và chỉ là..." Anh nghiêng đầu, săm soi Gon. "Thật sảng khoái," cuối cùng anh nói.

Gon toe toét cười. "Vậy anh đồng ý với tôi?"

"Hoàn toàn không!"

"Hm, được rồi. Vậy thì để tôi vẽ anh theo cách tôi nhìn thấy, và sau đó anh có thể cho tôi biết anh nghĩ gì."

Killua gật đầu, và Gon lấy bút ra.


Note: Hình ảnh minh họa bởi cazzarts (link artist: https://twitter.com/cazzarts

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro