Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11

Summary:

Hai nhân vật chính của chúng ta cuối cùng cũng "kí một hiệp định đình chiến".

10

Gon đã dành vài ngày lang thang trong khuôn viên với Alluka và Nanika (khi cô ấy xuất hiện), đọc sách và nghiên cứu khi Alluka bận. Mỗi buổi tối, Kurapika đến với lời mời ăn tối từ Chủ nhân, nhưng Gon đều từ chối.

Tương tự như vậy, cậu cố gắng phớt lờ cuốn sổ phác thảo và đồ dùng nghệ thuật nằm nguyên vẹn trên bàn trong phòng khách. Tuy nhiên, khi Alluka để cậu ở lại phòng vào ngày thứ sáu kể từ bữa tối thảm khốc đó, cô nắm lấy tay Gon và ngước nhìn cậu cầu khẩn. "Làm ơn đừng tiếp tục giận anh ấy mà anh Gon!" cô cầu xin. "Anh ấy buồn lắm!"

Gon thở dài, không biết phải trả lời cô như thế nào. Một lúc sau Canary gọi và cô ấy chạy đi, thế là cậu thoát được ánh nhìn thành khẩn đó. Gon cũng như Alluka biết rằng sự bế tắc với Chủ nhân không thể tiếp tục mãi mãi, và sự thật mà nói, cậu thậm chí còn không chắc chắn rằng mình muốn điều đó.

Gon ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi và nhặt tấm thẻ viền bạc rơi ra khỏi cuốn sách. Cậu đọc lại tin nhắn. "Tôi không thể thay đổi cách mọi thứ đang diễn ra, nhưng tôi có thể cố gắng làm cho chúng dễ dàng hơn với cậu." Và anh ta đã thật sự cố gắng, phải không? Hơn nữa, Gon đã biết rõ trong vài ngày qua rằng Chủ nhân thực sự không thể thay đổi cách mọi thứ diễn ra. Anh ta không phải là con người tàn nhẫn, nếu thế thì người của anh ta không yêu quý anh ta rõ ràng như vậy, và nếu anh ta có thể thay đổi số phận của họ, thì anh ta chắc chắn đã làm rồi.

Vì thế, Gon đã quyết định. Cậu chộp lấy quyển phác thảo, rồi với lấy một trong những cây bút trong số đồ dùng nghệ thuật. Cậu mở nắp, lật tấm thẻ của Chủ nhân, và để đầu bút di chuyển một lúc lâu trên tấm thẻ hình chữ nhật trống màu trắng.

Sau đó, hít một hơi thật sâu, Gon viết, "Tôi nghĩ rằng chúng ta đã có một khởi đầu không tốt. Tôi xin lỗi. Anh sẽ gặp tôi vào ngày mai để nói chuyện chứ? Địa điểm và thời gian do anh chọn." Cậu đã cân nhắc việc viết nhiều hơn, nhưng cuối cùng, thực sự không còn gì để nói nữa. Dù sao thì điều đó cũng không thể nói ở mặt sau của một tấm thiệp. Và thế là cậu ký vào tờ giấy, rồi, chuẩn bị tinh thần một lần nữa, bấm chuông.

Không mất nhiều thời gian trước khi có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng. Gon đứng dậy và mở cửa. Kurapika đứng đó, nhã nhặn như mọi khi. Là một quản gia hoàn hảo, nhưng giờ đây Gon đã hiểu một chút về cơn giận và nỗi buồn ẩn dưới vẻ ngoài hoàn hảo, lạnh lùng của anh. "Vâng, Gon?" Kurapika hỏi một cách lịch sự, chỉ với một chút ấm áp - gần như thể anh ấy đã mong đợi cậu gọi.

"Tôi tự hỏi nếu..." Đột nhiên, Gon chợt nghĩ rằng việc gửi một bức thư cho Chủ nhân có thể không phải là điều mà những người hầu của anh ta - hay chính anh ta - sẽ hài lòng. Khi không thể nghĩ ra cách nào khác, cậu hít một hơi, và bắt đầu lại. "Tôi tự hỏi liệu anh có thể gửi một lời nhắn cho Chủ nhân không? Nếu được?"

"Tất nhiên là được," Kurapika nói, và Gon có cảm giác rằng anh ta đang cố nén một nụ cười... nhưng nét mặt của anh ta khó đọc hơn nhiều so với Canary hay Alluka.

Không chắc chắn bao nhiêu là quá nhiều để hỏi, Gon lắp bắp, "Sẽ thật tuyệt nếu anh ấy nhìn thấy nó tối nay. Đó là một lời xin lỗi. Chỉ là, nếu anh không thể làm điều đó, hoặc anh ấy không thích nó, thì tôi hiểu mà..."

Lần này, Kurapika cười dịu dàng. "Không sao đâu, Gon. Cậu có thể ăn tối cùng ngài ấy và tự mình nói với ngài ấy không?"

Gon lắc đầu; cậu cần thời gian để chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp gỡ này. "Không phải tối nay. Nhưng làm ơn, anh sẽ chắc chắn rằng anh ấy nhận được nó chứ?"

"Tất nhiên. Tôi sẽ đưa nó cho ngài ấy ngay bây giờ."

Gon mỉm cười. "Cảm ơn," cậu nói, và đưa nó cho người quản gia, người đã cúi đầu nhận lấy.

"Còn gì không...?" Kurapika hỏi.

"Ừm, vâng. Cảm ơn. Chỉ vậy thôi. À tôi có hơi đói"

"Canary đang trên đường mang bữa tối cho cậu khi chúng ta nói chuyện."

"Được. Tuyệt. Cảm ơn anh."

Kurapika rút lui, nhẹ nhàng đóng cửa lại, và Gon tự hỏi tại sao mình lại đỏ mặt dữ dội.

*

Khi Gon tỉnh giấc vào sáng hôm sau, chiếc bàn ăn sáng quen thuộc bây giờ đã nằm cạnh giường, đầy bát đĩa. Nhưng cậu hầu như không chú ý đến chúng, vì đặt đối diện với ấm trà bằng sứ là một phong bì nhỏ làm bằng giấy kem dày viền bạc. Gon chộp lấy và xé nó ra. Ghi chú bên trong ghi rằng:

"Gon thân mến,

Tôi tin rằng cậu đã đúng về khởi đầu tồi tệ của chúng ta, và tôi rất muốn nói chuyện với cậu ngày hôm nay. Tôi sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào. Kurapika sẽ đưa cậu đến chỗ tôi. Và cậu có thể sẽ muốn mang theo một số dụng cụ vẽ đấy.

- Quái vật"

Gon rên rỉ thành tiếng và thả nó xuống chiếc bàn cạnh giường ngủ. Trong một lúc lâu, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào khay bữa sáng, tự hỏi làm thế nào có thể đối mặt với anh ta sau bao nhiêu ngày bị mình hắt hủi. Nhưng rồi, sớm muộn gì cũng phải làm vậy, nếu cậu định sống ở đây mãi mãi. Thế là Gon ăn sáng, rồi cởi bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm. Bồn tắm đã đầy nước ấm, như mọi buổi sáng kể từ khi cậu đến. Gon bước vào đó.

Gon vội vã tắm rửa, không muốn để Chủ nhân đợi lâu. Sau đó, cậu mặc chiếc áo phông màu vàng yêu thích và một chiếc quần đùi màu xanh ô liu. Gon xỏ ủng vào rồi bấm chuông. Kurapika gõ cửa khi Gon nhớ ra rằng Chủ nhân đã đề nghị mang theo dụng cụ vẽ. Cậu bỏ cuốn sổ phác thảo mới cùng với một loạt bút mực và bút chì vào túi đeo chéo, rồi mở cửa.

Kurapika đứng đó, bình tĩnh như mọi khi, không một chiếc lá hay cành cây nào lạc chỗ. "Chào buổi sáng, Gon," anh nói, hơi cúi đầu. "Tôi tin cậu đã có giấc ngủ ngon?"

"Vâng, cảm ơn. Chủ nhân vẫn...?"

Kurapika mỉm cười. "Cậu đã sẵn sàng chưa?"

"Tôi nghĩ vậy?"

"Ngài ấy không giận đâu, Gon," Kurapika dịu dàng nói. "Ngài đang ở trong vườn." Anh quay lại và dẫn Gon đi qua các hành lang đến sảnh vào, rồi qua những cánh cửa trước mở rộng vào buổi sáng đẹp trời.

Vẫn còn sớm nên cỏ ở hai bên lối đi trải đá còn ướt sương. Bầu trời phía trên trong xanh không một gợn mây, mặt trời vừa ló dạng trên những ngọn cây. Những con én nhào xuống khi chúng săn côn trùng từ những luống hoa ấm áp.

Gon đã nhìn thấy khu vườn này nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng cảm thấy muốn nhìn thấy chúng một lần nữa. Chúng tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì cậu nhớ về ngôi nhà cũ của mình. Trong tầm mắt của Gon, những cây cỏ và bụi rậm đang nở hoa trải dài, bao quanh những lối đi lát đá cuội, được tạo hình thành những thiết kế phức tạp, hoặc để nguyên như những quần thể bán hoang dã của riêng chúng. Mỗi hơi thở cậu hít vào đều cảm thấy mê hoặc, tràn ngập những mùi hương say đắm.

Theo kinh nghiệm, Gon đưa tay ra và chạm vào một trong những bông hồng đang nở rộ: một bông hồng tươi tốt, không khác gì bông mà dì Mito đã hái cho Komugi. Bông hoa ấm áp và rung rinh dưới cái chạm của cậu như một sinh vật sống nhỏ bé. Khi ngẩng lên, Gon thấy Kurapika đang quan sát một cách cẩn thận—một cách thắc mắc.

"Đừng lo," Gon nói với anh, "Tôi không định lặp lại sai lầm của dì tôi. Tôi chỉ...ừm, đừng bận tâm."

Kurapika gật đầu và nói, "Vậy thì đi. Cũng không xa lắm đâu."

Họ bỏ lại khu vườn hoa hồng phía sau, và con đường bắt đầu dốc xuống khi họ đi xuống một ngọn đồi. Bây giờ không có bồn hoa, chỉ có cỏ dài rải rác với hoa dại. Ngoài ra còn có tiếng nước chảy. Ở dưới ngọn đồi cỏ Gon có thể nhìn thấy một hàng cây liễu. Những nhánh dài nhất của chúng kéo theo những chiếc lá như những ngón tay của một dòng suối chảy vào vực sâu trong vắt. Một bóng người mặc đồ đen ngồi dựa vào thân cây liễu, đầu ngửa ra sau trong ánh nắng lốm đốm rơi qua kẽ lá, mắt nhắm nghiền. Con chó to lớn luôn đi theo đang nằm ngủ gục đầu vào lòng anh.

Gon đứng sững lại, bị thu hút bởi vẻ đẹp kỳ lạ của khung cảnh. Những ngón tay của cậu ngứa ngáy muốn nắm bắt khoảnh khắc này, sự vui đùa của ánh sáng trên những đường nét hoàn hảo của Chủ nhân, hàng mi sẫm màu lướt qua đường cong trắng như sữa của gò má. Đôi mắt xanh của anh mở ra và anh nghiêng người về phía trước, nhìn Gon với ánh mắt thẳng thắn, hơi tò mò trước khi anh mỉm cười, và khoảnh khắc đó trôi đi mất.

"Cậu đến rồi," anh nói bằng giọng trầm khàn khàn.

"Tôi đến rồi," Gon trả lời. "Anh nghĩ tôi sẽ không đến sao?"

Chủ nhân nhún vai. "Tôi đã cân nhắc tất cả những khả năng có thể xảy ra khi nhận được lời nhắn của cậu."

Gon bắt đầu đi bộ hết quãng đường còn lại xuống đồi, nhìn xem Kurapika có đi theo không—nhưng Kurapika đã biến mất. Cậu dừng lại, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng khi ở một mình với người đàn ông mà mình đã xúc phạm và sau đó tránh mặt. Nhưng Chủ nhân chỉ mỉm cười.

"Không sao đâu Gon. Tôi không cắn đâu. Mika cũng vậy."

"Mika?" Gon bối rối hỏi, khi con chó ngẩng đầu lên và ngước nhìn cậu với đôi mắt màu trà tò mò, đuôi nó ngoe nguẩy vài cái. "Ồ. Con chó của anh." Gon mỉm cười, và thu hẹp khoảng cách còn lại giữa họ. Cậu cúi xuống, chìa tay về phía con chó. Nó ngửi rồi liếm tay cậu.

"Mika thích cậu đấy," Chủ nhân nói với vẻ đăm chiêu kỳ lạ.

"Thật may quá," Gon nói, xoa cái đầu xù của nó. Cậu quan sát bàn tay của mình trên bộ lông của nó một lúc, rồi nhìn lên, vào đôi mắt xanh kiên định của Chủ nhân. "Nghe này. Tôi muốn xin lỗi vì những gì tôi đã nói tối hôm trước, và sau đó là vì đã phớt lờ lời mời của anh cả tuần."

Người đàn ông tóc trắng lắc đầu, và Gon thấy mình đang nhìn chằm chằm vết đen kỳ lạ trên cổ và quai hàm của anh ta. Cổ áo khoác của anh ta cao đến mức không thể nhìn thấy nó kéo dài bao xa. Cho rằng anh ta được che phủ rất tốt bởi bộ quần áo của mình, ngay cả trong buổi sáng ấm áp này, nếu Chủ nhân đang che giấu những dấu vết khác bên dưới lớp vải đen nặng nề đó, Gon tự hỏi làm thế nào nó liên quan với giọng nói khàn khàn, tiếng ho khàn khàn - nỗi đau rõ ràng của anh ta.

Gon mải mê suy nghĩ đến nỗi cậu nhảy dựng lên khi Chủ nhân nói tiếp. "Và như tôi đã nói với cậu trong bức thư, tôi nên là người xin lỗi. Tôi đã không làm gì khác ngoài việc làm xáo trộn các giao kèo của tôi với gia đình cậu kể từ khi người dì bất hạnh của cậu tìm thấy nơi này. Tôi ước rằng cô ấy đã không tới đây."

Gon quan sát người đàn ông một lúc. Đôi mắt anh u sầu. "Tại sao?" cậu hỏi. "Có điều gì mà mọi người không thể nói sao?"

Đôi mắt sắc sảo của Chủ nhân dừng lại trên Gon một lúc lâu, rồi anh đứng dậy. Con chó, Mika, cũng ngồi dậy theo. "Đi với tôi, Gon. Tôi sẽ giải thích."

Chủ nhân bắt đầu đi dọc theo bờ suối, quay trở lại lâu đài. Gon đi theo. "Cậu muốn về nhà," một lúc sau, anh nói. "Điều đó hoàn toàn hợp lý." Anh cân nhắc lời nói của mình, lướt tay dọc theo tấm lưng sần sùi của Mika. "Không, thậm chí không phải thế. Đó là ẩn ý. Không phải là điều mà cậu nên hỏi."

Sự hối hận hiện rõ trong lời nói của Gon. "Tôi biết tôi không thể về nhà," Gon thấy mình nói mà không có chút hằn học nào. "Tôi đã thử."

Chủ nhân cười buồn bã. "Cậu chắc chắn đã thử. Đó là một nỗ lực ấn tượng."

Gon cười với một chút hài hước. "Tôi đã đi được rất xa rồi đấy chứ."

Chủ nhân nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở đằng xa mà Gon có cảm giác khó chịu khi cậu không thể nhìn thấy.

"Kurapika nói rằng anh không tạo ra ranh giới," Gon nói, khi sự im lặng trở nên quá nặng nề.

Cuối cùng, Chủ nhân nhìn cậu. "Tôi không tạo ra nó, nhưng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm về nó."

"Ý anh là gì?"

Chủ nhân lắc đầu. "Cách đây rất lâu, tôi đã chọc giận nhầm người. Ranh giới và tất cả mọi thứ bên trong nó đều là hậu quả."

"Tại sao dì Mito có thể ra ngoài, nếu tôi không thể?"

"Đó chỉ là tạm thời," Chủ nhân nói. "Một sự miễn trừ, bởi vì cô ấy hứa sẽ trở lại trong vòng một ngày. Nếu cô ấy không, hoặc ít nhất là không cử người thay thế, thì phép thuật sẽ mang cô ấy trở lại."

"Bởi vì dì ấy đã hái một bông hồng."

"Đúng vậy."

Gon thở dài ngao ngán. "Và đó là điều tôi vẫn không hiểu. Làm sao mạng sống của dì ấy, hay của tôi, lại đáng giá bằng một bông hồng?"

Chủ nhân trao cho cậu một cái nhìn sâu sắc. "Cậu thật sự không hiểu?" anh ta hỏi.

Gon không trả lời. Cậu không muốn, không muốn nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình được xác nhận.

"Gon," Chủ nhân nói với sự kiên nhẫn mệt mỏi, "cậu đã ở đây đủ lâu để nắm bắt được bản chất của nơi này. Hay quan trọng hơn, bản chất của những người sống ở đây với tôi."

"Halfling," Gon nói, nhớ lại lời của Canary.

Chủ nhân cau mày giật mình. "Ai nói với cậu vậy?" anh hỏi, giọng nói trở lại với sự giận dữ cộc cằn ban đầu.

"Canary," Gon trả lời.

"À," Chủ nhân nói, cơn giận bốc hơi. "Tôi cho rằng cô ấy sẽ làm thế. Cô ấy không bao giờ là người nói nhiều, và khó tính hơn những người còn lại. Cô ấy có người yêu, cậu thấy đấy."

"Vậy thì sao?" Gon ngập ngừng hỏi khi Chủ nhân rời khỏi con suối và đi vào con đường dẫn trở lại khu vườn trang trọng.

"Minh chứng cho thấy cô ấy đã từng là con người," anh trầm ngâm nói. "Rằng tất cả bọn họ đều từng là con người."

Gon mất vài phút để hấp thu thông tin này. Đó là một điều để chấp nhận sự tồn tại của người lai giữa cây và người. Nhưng bằng cách nào đó, thật khó để nghĩ rằng họ đã từng là những người bình thường. Rằng một thứ gì đó - ai đó? - đã biến đổi họ thành ra như bây giờ. Cậu rùng mình bất chấp sức nóng của mặt trời, nhưng buộc mình phải hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?"

"Họ bị nguyền rủa," Chủ nhân cay đắng trả lời.

"Bị nguyền rủa?," Gon lặp lại. Phép thuật, cậu chấp nhận. Một lời nguyền không nên khó chấp nhận hơn, nhưng bằng cách nào đó, nó đã xảy ra. "Nhưng...bằng cách nào? Tại sao? Tôi chỉ...tôi đang cố gắng hiểu, nhưng, ý tôi là, tôi chưa bao giờ nghĩ..." Gon từ bỏ việc cố gắng diễn đạt những gì mình vẫn chưa thể hiểu được.

"Tất nhiên là cậu sẽ không hiểu. Cậu không có lý do gì để hiểu. Loại chuyện đó...ừm, nó không còn phổ biến nữa."

Không còn nữa? Gon thắc mắc. Có nghĩa là đã có một thời gian khi nó còn thịnh hành sao? Nhưng khi cậu nói lại, đó là để hỏi một câu hỏi khác: "Ai đã làm điều đó với họ?"

Cái nhìn của Chủ nhân trở nên lạnh lùng, nhưng anh chỉ nhún vai "Không còn là vấn đề to tác. Điều quan trọng duy nhất là đó là lỗi của tôi, và vì vậy bây giờ tôi buộc phải bảo vệ họ."

Gon đợi anh ta giải thích chi tiết về điều này, nhưng Chủ nhân tiếp tục đi trong im lặng, quanh co dọc theo những con đường trải sỏi qua những luống hoa cho đến khi họ đến lối đi dẫn đến cửa trước. Rồi anh dừng lại, và nhìn thẳng vào mắt Gon.

"Gon, cậu có bắt đầu hiểu dì của cậu đã làm gì không, dù cô ấy không có ý xấu, khi bẻ gãy cành hoa hồng đó?"

Cảm giác buồn nôn mà Gon cảm thấy vào cái đêm khi cậu suy tư tăng gấp đôi. "Anh...anh đang nói rằng bụi hồng đó...giống như họ? Giống như Canary, và Alluka, và những người khác?"

Đôi bàn tay đeo găng của Chủ nhân siết chặt hai bên hông. "Họ không có cùng mức độ nhận thức, nhưng đúng, ít nhiều. Bụi hồng đó đã từng là một cô gái loài người. Tên cô ấy là Calla. Hầu hết các loài thực vật mọc trong khu vườn này đều từng là con người."

Gon đặt tay lên cái đầu đang quay mòng mòng của mình. "Và vì vậy khi dì Mito bẻ gãy thân cây...anh đã nói gì đó về việc lấy đi tay chân?"

"Phải," Chủ nhân nói, giọng khàn khàn, nhỏ nhẹ và buồn vô hạn. "Cô ấy đã xé đi một cánh tay hoặc cẳng chân của cô bé đó theo đúng nghĩa đen."

"Và...chuyện gì đã xảy ra với...với cô ấy...Calla?"

"Cô ấy chảy máu đến chết."

Anh ấy nói điều đó mà không có ác cảm. Gon nuốt khan.

"Tôi biết Mito không có ý làm tổn thương bất cứ ai, Gon. Nhưng với hành động đó, dì của cậu phải gánh một món nợ máu rất lớn."

Gon nhìn thẳng vào mắt anh. "Nhưng nếu anh muốn tôi ở lại đây mãi mãi, thì anh không có ý định giết tôi phải không?"

"Tôi sẽ không bao giờ làm hại cậu," Chủ nhân trả lời, kiên định giữ chặt đôi mắt cậu bằng chính đôi mắt mình.

Gon lắc đầu. "Nhưng làm thế nào để anh trả một món nợ máu?"

Một cái nhìn đen tối thoáng qua khuôn mặt nhợt nhạt của Killua. Anh cay đắng nói: "Một cánh tay đổi một cánh tay, một mạng đổi một mạng".

"Đó có phải là một phần của phép thuật không?"

Killua không nhìn vào mắt cậu. "Nó phức tạp hơn thế." Anh thở dài. "Tôi thừa nhận, khi dì của cậu làm một người trong số chúng tôi bị thương - một sinh vật bất lực ngay cả khi cô ấy là con người, và một người lẽ ra không bao giờ nên ở đây ngay từ đầu - bản năng đầu tiên của tôi là làm cô ấy đổ máu. Nhưng cô ấy đã cầu xin với tôi, cầu xin cho gia đình cô ấy, và tôi bắt đầu xem xét khả năng rằng quy tắc đó không nhất thiết bị ràng buộc bởi một cách duy nhất. Một cuộc sống thuộc về nơi này đã ra đi. Liệu điều đó có đòi hỏi một cái chết khác hay không? Gieo thêm đau khổ có mang Calla trở lại không? Liệu đó có phải là điều cô bé đó muốn không?"

Killua nhún vai. "Câu trả lời cho điều đó rất đơn giản. Không. Nhưng khoản nợ không thể không được trả. Và vì vậy tôi bắt đầu cân nhắc xem liệu khoản thanh toán đó có phải đổ máu hay không, hay liệu có thể dễ dàng trao một mạng sống khác cho nơi này để thay thế cái bị mất?" Anh nhìn Gon một lần nữa, người đang nhìn lại anh một cách ngờ vực. "Cậu thấy đấy, Gon, cậu không phải là người duy nhất có thể lách luật. Vì vậy có lẽ chúng ta xứng với nhau?" Môi anh nhếch lên, gần như là một nụ cười.

Gon tiếp tục nhìn chằm chằm vào Chủ nhân thêm một lúc nữa, rồi cậu quay đi, lắc đầu và đá vào lớp sỏi của lối đi. "Anh có thể rời khỏi đây được không?"

"Nếu tôi có thể rời đi," Chủ nhân nói gay gắt, "cậu có nghĩ rằng tôi vẫn còn ở đây, trước mặt cậu không?"

Gon vẫn nhìn anh đầy hoài nghi.

"Được rồi. Nào." Chủ nhân rời khỏi lâu đài và đi về phía cổng cây thạch nam. Gon phải chạy vài bước mới đuổi kịp sải chân dài của anh. Khi họ đến cổng, anh kéo nó ra. "Đợi ở đây—làm ơn, dù cậu có làm gì đi chăng nữa, xin đừng làm tổn thương chính mình!"

Chủ nhân chờ đợi cái gật đầu xác nhận của Gon, rồi anh quay lại và bắt đầu đi về phía khu rừng, như Gon đã làm trong cái đêm khủng khiếp mà cậu cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, khác với Gon, anh không chạy. Trên thực tế, anh di chuyển như kiểu bị đánh bởi những thế lực vô hình khiến cổ họng Gon thắt lại vì run. Chủ nhân đi được vài bước trong tuyết trôi, rồi anh đưa tay ra trước mặt. Khung cảnh mùa đông bên ngoài cánh cổng khẽ gợn sóng, như thể ai đó đã thả một viên sỏi vào vũng nước. Rồi anh đẩy ngày càng mạnh hơn cho đến khi đập vào ranh giới, khiến thế giới bên ngoài bị khuấy động và rung chuyển một cách kinh khủng.

Cuối cùng, nhắm mắt lại, Gon kêu lên, "Đủ rồi! Dừng lại đi! Làm ơn!" Cậu đứng đó, tay và mắt siết chặt, không thể nghĩ gì khác ngoài sự hoảng loạn đã bao trùm lấy mình. Gon thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang khóc cho đến khi cảm thấy có vòng tay ôm lấy mình, bọc trong lớp vải dày. Cậu cố đẩy ra, nhưng vòng tay ấy cứng như thép mặc cho Gon vùng vẫy, cho đến sau cùng, cậu cũng bỏ cuộc và dựa vào.

Nếu Gon cần thêm bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh rằng Chủ nhân không phải là một con quái vật, thì cậu đã có nó ngay bây giờ. Người đàn ông kia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ tù Mito, nếu anh ta không muốn giết cô vì một lỗi lầm vô ý. Có lẽ quan trọng nhất, Gon nhận ra rằng chính anh ấy cũng là một tù nhân. Và thế là ngọn lửa chiến đấu cạn kiệt trong cậu, và Gon để mặc cho mình bị giam giữ, để cho mình trút hết nỗi thất vọng, tuyệt vọng và bối rối lên vai của người đàn ông này, người đã đảo lộn cuộc đời mình từ trong ra ngoài.

Ngoại trừ việc cuối cùng khi cậu ngưng khóc và lùi lại, nửa như chết lặng, khỏi bờ vai ướt đẫm của Chủ nhân, và thấy trên má anh cũng có những vệt nước mắt, Gon nhận ra rằng anh không còn hoàn toàn là một người xa lạ nữa. Cả hai đều còn trẻ, và cả hai đều phạm phải bất cứ điều gì đã xảy ra ở đây, cuộc sống của họ bị nguyền rủa và bị dồn nén vào chốn địa ngục khủng khiếp này. Bằng một cách nào đó, họ thật sự giống nhau.

"Tôi xin lỗi, Gon," anh nói. "Tôi rất xin lỗi—"

Gon lắc đầu. "Đừng. Anh không bao giờ phải xin lỗi tôi lần nào nữa. Tôi hiểu...ừm, không phải tất cả. Có lẽ thậm chí không phải một nửa mọi chuyện đang diễn ra ở đây. Nhưng tôi đã hiểu tại sao mình ở đây."

"Cậu có ghét tôi vì điều đó không?" Chủ nhân hỏi, và có quá nhiều tuyệt vọng trong giọng nói khàn khàn, trong đôi mắt xanh thẳm của anh, khiến Gon cảm thấy nước mắt lại dâng trào.

Nhưng cậu kìm nén cảm xúc và nói đơn giản, "Làm sao tôi có thể ghét anh vì đã cứu mạng dì tôi được?"

Chủ nhân nhìn cậu thật lâu, dò xét. Và rồi anh ấy nói, "Nếu đó là những gì cậu thực sự cảm thấy, và chừng nào chúng ta còn mắc kẹt ở đây... cậu có nghĩ không, Gon, rằng chúng ta có thể làm bạn?"

Sự hỗn loạn bên trong Gon chưa lắng xuống, nhưng bằng cách nào đó, câu trả lời cho điều này thật dễ dàng. "Tôi nghĩ chúng ta có thể. Nhưng -" cậu tiếp tục, khi Chủ nhân bắt đầu mỉm cười, "Tôi nên nói với anh ngay bây giờ rằng tôi hoàn toàn không muốn gọi anh là Chủ nhân đâu. Nếu anh vẫn khăng khăng như thế, thì thỏa thuận chấm dứt !"

Người đàn ông tóc trắng bắt đầu cười. "Được rồi. Và thành thật mà nói, tôi thậm chí không yêu cầu những người khác gọi tôi như vậy. Họ chỉ là muốn gọi như thế, và tôi để họ gọi, bởi vì nó tốt hơn chức danh của tôi."

Gon nhướn mày. "Anh có chức danh sao?"

"Có. Và thật quá sớm khi tôi không còn nghe được nó nữa."

"Được rồi. Vậy tên của anh là gì?"

Một lần nữa, Chủ nhân lại nhìn vào khoảng không ẩn khuất. "Killua."

"Killua," Gon nhắc lại. "Thật là một cái tên đẹp."

"Chỉ là..." Killua nói, rồi ngừng lại, lắc đầu. Anh nhìn Gon một lần nữa, và vẻ mặt dễ bị tổn thương đó đã quay trở lại. "Không ai gọi tôi như vậy trong một thời gian dài."

Họ nhìn nhau trong sự im lặng nặng nề. "Vậy," cuối cùng Gon lên tiếng, "chúng ta nói chuyện gì đó bình thường một chút được không?"

Killua nhún vai. "Nếu cậu có thể tìm thấy một cái gì đó bình thường ở đây để nói về, thì hãy tiếp tục."

"Anh yêu cầu tôi mang theo đồ vẽ. Tại sao?"

Biểu hiện của Killua thay đổi, và mặc dù Gon không thể hiểu hoàn toàn, nhưng nó thật rắc rối. "Tôi đã mang theo đây?". Anh thở dài. "Tôi định nhờ cậu một việc - giả sử rằng cuộc gặp của chúng ta diễn ra tốt đẹp."

Gon nhún vai. "Tôi đoán nó đã diễn ra đúng như thế."

Killua gật đầu. "Vậy thì, tôi đang tự hỏi liệu cậu có sẵn lòng vẽ tôi không."

Gon chớp mắt ngạc nhiên. "Ý tôi là... chắc chắn rồi, nếu anh thực sự muốn tôi làm thế. Nhưng tại sao?"

Killua rời mắt khỏi Gon, và anh lơ đãng vuốt đầu chú chó của mình. Mika ngước nhìn anh với đôi mắt dịu dàng, và Killua nở một nụ cười buồn bã. "Ở đây không có gì có thể ghi lại khoảng thời gian đã trôi qua. Nên tôi muốn một bản vẽ, như một cách khắc ghi thời gian."

"Sao anh không mua một chiếc máy ảnh? Nó sẽ ghi lại chính xác hơn."

Killua lắc đầu. "Nó không hoạt động ở đây. Không có thứ hiện đại nào làm được. Một phần của luật lệ. Đó là lý do tại sao Leorio không thể lái xe qua cổng. Mọi ghi chép mà tôi lưu giữ đều hoàn toàn thuộc về thời của tôi."

"Thời của anh là khi nào?" Gon hỏi.

Đôi mắt Killua lướt qua cậu một lần nữa. "Rất rất lâu trước đây."

"Được rồi," Gon nói, bối rối, và lại cảm thấy một thứ gì đó đen tối mà Killua đang che giấu. Thành thật mà nói, cậu không biết liệu mình có thể chịu đựng được khi nghe nó ngay bây giờ hay không, vì vậy Gon nói, "Nhưng lời đề nghị đó sẽ không dừng lại ở một bức vẽ, hay trong một ngày đâu."

Killua nghiêng đầu. "Có đấy. Tôi sẽ ngồi để cậu vẽ mỗi ngày...hoặc không. Đó là lựa chọn của cậu."

Càng bối rối và khó chịu hơn nữa, Gon nói, "Từ từ nào. Hãy xem anh có thích những gì tôi vẽ hay không đã."

Killua mỉm cười với Gon. "Tôi chắc chắn là tôi sẽ thích bất cứ thứ gì cậu vẽ. Yêu cầu duy nhất của tôi là cậu phải hoàn toàn trung thực. Hãy vẽ lại chính xác những gì cậu nhìn thấy. Đừng tâng bốc hay lừa dối tôi."

Trong một khoảnh khắc, thế giới trôi bồng bềnh, khi lời nói của Killua chồng lên lời nói của chàng trai trẻ trong giấc mơ, và giọng nói của những bông hồng mà Gon đã chạm vào. Nhìn, nhìn xem... Đừng quá tin vào mắt mình. Chúng sẽ lừa dối cậu khi ở nơi này, nơi mà trái tim cậu sẽ không bao giờ làm như vậy.

"Gon? Cậu không sao chứ?"

Gon nhìn lên. Killua đang nhìn cậu lo lắng. "Xin lỗi—ừ, tôi ổn. Tôi chỉ...tôi có những giấc mơ kỳ lạ ở đây, và anh đã khiến tôi nhớ ra một giấc mơ. Vậy...anh muốn tôi vẽ anh ở đâu?"

"Đi lối này." Anh dẫn Gon quay trở lại lâu đài, rồi lên sân hiên bên trái cửa trước. Ở đó, những chiếc ghế được bày ra, cùng với một chiếc bàn có bình đựng nước chanh và những chiếc cốc, cùng nhiều loại kẹo nhỏ. "Cậu khát không?" Killua hỏi, nhét một thanh sô cô la vào miệng rồi đưa đĩa cho Gon. Cậu lấy một cái. Ngon thật.

"Vâng, tất nhiên," Gon nói, và thế là Killua rót đầy một ly cho cậu và một ly khác cho mình. Gon nhấp một ngụm, nhưng Killua đã uống cạn ly của mình một cách nhanh chóng, rồi đổ đầy lại trước khi ngồi xuống chiếc ghế. Mặt trời lúc này đã lên đến nửa bầu trời, chiếu thẳng vào anh, chiếu sáng sắc xanh sâu thẳm trong mắt anh, làm dịu đi vẻ xanh xao và bóng tối trên đôi má hóp. Nó dường như cũng làm nổi bật những vết sẹo chằng chịt màu đen hình quạt trên cổ và xương hàm của anh. Gon cho rằng chúng đã lan rộng kể từ lần đầu tiên cậu quan sát thấy chúng, nhưng thật khó để chắc chắn.

Gon nhấp một ngụm nữa từ ly của mình, rồi đặt nó trở lại bàn. Cậu xem xét dãy ghế đặt ngoài hiên, nhưng tất cả chúng đều có vẻ trang trọng và cứng nhắc. Cuối cùng, cậu đẩy một vài cái sang một bên và ngồi xuống những viên đá lát rêu, lưng dựa vào lan can bằng đá. Gon lôi ra cuốn phác thảo mới và một loạt đồ dùng để vẽ. Có phấn màu và bút màu trong số đó, nhưng nếu thứ Killua muốn là một bản ghi chép, Gon biết rằng sẽ chính xác nhất khi dùng màu đen và trắng. Vì vậy, cậu đã chọn một số cây bút đen có độ dày khác nhau, và sau đó quan sát Killua.

Người đàn ông ngồi hoàn toàn yên tĩnh. Khuôn mặt anh vô cảm, mặc dù đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Gon, như thể anh ta đang quan sát Gon cẩn thận như Gon đang quan sát mình. Gon bắt đầu vẽ, những nét bút đầu tiên run và không chính xác, khiến cậu khó chịu. Gon chưa bao giờ ngại vẽ bất kỳ ai trước đây, và cậu tự hỏi điều gì khác biệt ở Killua khiến mình như vậy.

Chính là đôi mắt. Có cảm giác như thể người đàn ông kia có thể nhìn thấy những gì cậu đang vẽ, và đang đánh giá từng đường nét, mặc dù với góc ngồi đó, anh không thể. Nhưng cuối cùng quá trình vẫn diễn ra và Gon ngừng suy nghĩ, chỉ ghi lại những gì mình nhìn thấy. Killua không còn là Killua nữa; theo một nghĩa nào đó, anh ta không còn là con người nữa. Anh ấy là một con bướm nhất thời bị bắt giữ dưới hòm thủy tinh, trước khi vụt bay đi lần nữa.

Gon cảm thấy thật khó để tỉnh táo lại khi đang mải mê vẽ. Tuy nhiên, khi Killua bắt đầu ho, Gon hoàn hồ, nhìn anh với vẻ lo lắng choáng váng. Lúc đầu chỉ là một vài tiếng khàn khàn trầm thấp, nhưng sau đó chúng lớn dần lên, cho đến khi Killua gần như nghẹt thở với âm thanh trống rỗng, đau đớn mà Gon đã nghe thấy trong đêm đầu tiên ở lâu đài. Gon rũ bỏ chút mảy may cuối cùng của cơn mê vẽ vời, đặt quyển phác họa và cây bút sang một bên và nhanh chóng rót một cốc nước chanh lúc này đang còn ấm.

Cậu tiếp cận Killua với cảm giác tội lỗi. Người đàn ông gập người lại, ho vào ống tay áo. Anh ấy đã không di chuyển đến trong suốt thời gian Gon vẽ, cho đến tận bây giờ. Đã bao lâu rồi? Một giờ? Không, ít nhất là hai, xét theo góc của mặt trời. Đã quá lâu để có thể ngồi như thế dưới ánh nắng mặt trời với trang phục như vậy.

"Killua?" Gon hỏi, ngập ngừng đặt tay lên vai anh.

Killua chỉ lắc đầu, vẫn ho không kiểm soát. Gon đưa tay lên má; nóng như thiêu như đốt.

"Anh nóng quá," Gon nói. "Uống chút gì đi, và cởi áo khoác ra."

Killua hốt hoảng ngước nhìn Gon, nắm chặt cổ áo khoác lắc đầu. Anh rõ ràng đang cố điều hòa nhịp thở, để làm chủ bản thân, nhưng có vẻ như là không thể. Mika đã đứng dậy, và giờ nó cố vùi đầu vào cánh tay của chủ nhân, rên rỉ. Nhưng Killua đã đẩy nó ra—không hẳn thô bạo, nhưng gần như thế. Mika nhìn với đôi mắt bối rối, đuôi cụp xuống. Gon lơ lửng bên cạnh họ mà không biết phải làm gì.

"Tôi có nên gọi cho ai đó không?" cậu hỏi. "Một trong những người hầu?"

Nhưng Kurapika đã vội vã băng qua sân thượng về phía họ. Anh ta vòng cánh tay đầy lá quanh Killua và nói, "Hãy đến đây, Chủ nhân—Gon nói đúng, ngài phải uống thứ gì đó."

"Không thể," Killua rít lên.

"Ngài phải cố lên."

Gon đưa một ly nước cho Kurapika, người đang dìu Killua đứng dậy và đưa nó lên môi anh. Anh nhấp một ngụm nhỏ, và cố gắng nuốt trôi, rồi nhấp một ngụm khác. Cơn ho của anh bắt đầu giảm dần, hơi thở đã dần đều trở lại. Nhưng Gon vẫn đứng đó sững sờ, kinh hoàng, ánh mắt cậu dán vào dòng máu nhỏ giọt chảy ra từ khóe miệng Killua dần xuống những vết sẹo đen dài dưới hàm anh. Màu đỏ thẫm của máu vẫn còn vương trên vành chiếc cốc mà Kurapika cầm.

Killua ấn ống tay áo của mình vào vết máu, xóa nó đi, rồi ngước nhìn Gon. Sự hỗn loạn của giận dữ, sợ hãi và tuyệt vọng tột độ trong mắt anh là một trong những điều khủng khiếp nhất mà Gon từng thấy. "Tôi xin lỗi, Gon," anh nói, gần như thì thầm.

"Vì điều gì?" Gon hỏi.

Killua chỉ nhắm mắt lại và lắc đầu.

"Có lẽ," Kurapika đánh bạo, "Chủ nhân nên nghỉ ngơi bây giờ."

Killua thở dài đáp lại, vẫy bàn tay đeo găng một cách vô thức.

"Tôi xin lỗi," Gon nói. "Lẽ ra tôi không nên bắt anh ngồi lâu như vậy."

Killua lắc đầu và nhìn Gon một lần nữa. Cảm xúc trong mắt anh đã sớm biến thành tuyệt vọng. "Cậu không nên đổ lỗi cho bản thân về những gì cậu vừa thấy." Anh thở dài. "Kurapika nói đúng—tôi cần nghỉ ngơi ngay bây giờ. Nhưng cậu sẽ cùng tôi ăn tối chứ?"

"Anh đang ốm đấy! Anh nên nằm nghỉ trên giường, cố gắng hồi phục..." Gon ngừng lại khi Killua cười nhẹ. Vô vọng.

"Tin tôi đi, Gon, dù tôi có ở trên giường hay gặp cậu trong bữa tối cũng không thay đổi được điều này đâu." Anh chạm vào vết máu trên chiếc cốc mà Kurapika đã đặt xuống chiếc bàn bên cạnh. "Nhưng nếu, sau những gì cậu vừa thấy, cậu không muốn đến, tôi hiểu."

"Tất nhiên là tôi sẽ ăn cùng anh," Gon nói. "Tôi chỉ..." Cái gì? Gon tự hỏi. Câu đó nên kết thúc như thế nào nhỉ? Cậu nhận ra mình không nghĩ ra được gì cả.

"Tôi sẽ gặp cậu trong phòng ăn lúc tám giờ," Killua nói, "và sẽ cố gắng trả lời những câu hỏi của cậu. Và nếu nó đã hoàn thành, hãy mang bản vẽ đến."

Gon gật đầu, Killua loạng choạng đứng dậy, đặt một tay lên lưng Mika và tay kia lên cánh tay Kurapika. Kurapika mở một cánh cửa kính dài phía sau chiếc ghế mà Killua đã ngồi, và ba người họ biến mất vào bên trong.

Killua

Trong cơn mơ, tôi thấy mình đang ở giữa vườn hồng cùng Gon. Nhưng đó là khu vườn cũ, trước khi bị nguyền trở thành nghĩa địa. Em hái vài bông hoa, và chẳng có gì xảy ra cả; không ai chết vì điều đó. Không...không ai chết vì nó, nhưng không phải là không có chuyện gì. Là hoa oải hương, em kết chúng thành vương miện.

Khi hoàn thành, em ngước lên nhìn tôi một cách ngại ngùng, một vệt đỏ hây hây trên má. "Anh có biết ý nghĩa của chúng không? Hoa oải hương ấy?" em hỏi.

"Có chứ," tôi nói với em.

"Và anh có muốn...?"

"Tất nhiên rồi!" Tôi mỉm cười, và em cũng cười đáp lại, đặt chiếc vương miện lên đầu tôi. Tay em đặt lên vai tôi. Tôi rướn người về phía trước, ấn môi lên nụ cười ấy, và tôi thề nếu mình có sống thêm một ngàn năm nữa, cũng chẳng có gì ngọt ngào hơn môi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro