Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: Mở đầu

Đây là một buổi tiệc mừng lớn nhất mà bất kì thành viên nào của nhà Zoldyck từng tổ chức, cũng vì thế sự có mặt của hầu hết thành viên gia đình hoàng gia của Cộng hòa Padokea càng làm gia tăng sự hoành tráng của nó. Killua Zoldyck, người thừa kế của lãnh chúa giàu có nhất khu vực, sắp sửa lên 18, và một khi tia sáng mặt trời đầu tiên ló dạng, sẽ chính thức trở thành người cai trị tài sản của gia đình. Những kẻ xu nịnh tất nhiên có mặt, cùng sự tham dự của con gái bọn chúng, cầu mong được lọt vào mắt xanh của vị lãnh chúa trẻ tuổi.

Cha mẹ của Killua ủng hộ hơn bao giờ hết việc có ai đó được anh để mắt đến. Ông ấy, suy cho cùng, vẫn cần các con trai của mình để đảm bảo tương lai của dòng tộc. Bản thân Killua cảm thấy không chắc chắn. Anh vâng lời cha mẹ khiêu vũ với tất cả những cô gái, nhưng lại nhanh chóng quên mất gương mặt và tên của họ ngay sau đó. Bọn họ chẳng khác gì được đúc từ một khuôn: xinh xắn và thành thạo việc ăn nói đúng mực với một chàng trai trẻ có địa vị như anh, và che giấu bản chất thật sự của mình. Chẳng ai gây được ấn tượng gì với Killua, tất nhiên sao họ lại có thể, khi ai nấy cũng bị trói chặt trong xiềng xích? Sự thật mà nói, anh chẳng hứng thú gì với mấy thứ này: điều hành điền trang, trở thành lãnh chúa, ra vào hoàng cung, chơi đùa trong những mưu đồ lố bịch. Nói tóm lại, sống một cuộc đời truyền thống và tẻ nhạt.

Điệu nhảy hiện tại cũng kết thúc, Killua cúi chào bạn nhảy của mình và xin phép lui, lấy cớ là mệt mỏi cũng đâu phải là nói dối. Anh thấy gương mặt nàng xụ xuống, sự vui vẻ giả tạo cô mang trong suốt điệu nhảy bị lu mờ bởi nỗi buồn và một điều gì đó khác. Nỗi sợ? Killua nhìn cô gần hơn. Cô hơi gầy và còn rất trẻ, có lẽ không quá mười bốn tuổi. Cô sở hữu đôi mắt xanh dịu dàng và mái tóc nâu đỏ bồng bềnh. Cô xinh đấy, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, mà trẻ con thì chẳng có nghĩa vụ gì phải ở đây. Đột nhiên Killua cảm thấy tràn đầy tức giận với cha mẹ cô ấy.

Hướng cô bé đến một góc sàn nhảy, anh hỏi tên và nói "Em chẳng việc gì phải buồn cả, Calla." Cô bé chẳng nhìn anh. "Cha mẹ bắt em phải khiêu vũ với anh phải không?" Cô gật đầu, vẫn lảng tránh ánh mắt anh. Killua thở dài. "Liệu họ có nổi giận nếu chúng ta không nhảy cùng nhau nữa không?"

"Họ sẽ đánh em mất." Cô bé cuối cùng cũng lên tiếng, giọng thì thầm.

Thần linh ơi xin hãy đày tất cả những con người đó xuống thẳng địa ngục, Killua thầm nghĩ. Một cơn đau chạy xuyên não. Có bao nhiêu cô gái ở đây cũng bị đe dọa như vậy? Anh nở một nụ cười. "Hãy nói với cha mẹ em rằng anh thấy em hoàn toàn lộng lẫy, nhưng tại đây có quá nhiều những cô gái là con gái của bạn của cha anh và anh phải khiêu vũ cùng mỗi người một điệu. Và nhớ bảo họ rằng anh sẽ cảm thấy cực kì buồn bã nếu có bất kỳ thương tổn nào xảy đến với em. Bảo trọng nhé!"

Killua nâng bàn tay cô và đặt lên một nụ hôn, như vậy là nhiều hơn so với các cô còn lại của tối hôm nay rồi, và điều này gây ra làn sóng xì xầm to nhỏ khắp khán phòng. Và trước khi có một ai đó lại gần và hỏi anh về ý nghĩa của hành động kia là gì, thì Killua đã biến mất trong nháy mắt.

Anh chẳng đi xa, chỉ đến một góc tối của sân hiên liền kề phòng khiêu vũ, ngay bên ngoài cánh cửa cuối cùng dài và rộng mở, sau cùng thì anh cũng có thể hít thở tự do, một mình trong làn gió đêm mát mẻ. Chỉ vừa mới bắt đầu thư giãn thì Killua cảm thấy có một sự hiện diện ở ngay khuỷu tay mình, và sự yên bình mong manh của anh tan biến. Anh thậm chí không cần nhìn cũng biết đó là anh cả, Illumi. Một cảm giác ớn lạnh bao quanh người đàn ông này dường như tỏa ra từ làn da nhợt nhạt, mái tóc và đôi mắt đen như vực thẳm của hắn ta. Lúc nào cũng vậy, nhưng kể từ khi hắn trở về ba ngày trước sau một năm du hành bí mật, cái cảm giác đó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Killua cũng mang sắc lạnh lùng như thế: nước da trắng đến mức dường như trong suốt, đôi mắt mang sắc của mặt hồ trên đỉnh núi tuyết cao, và mái tóc màu trắng bạc trứ danh - thứ đánh dấu anh như một người thừa kế. Dòng tộc Zoldyck mỗi thế hệ sẽ sinh ra một đứa trẻ tóc trắng, và đứa trẻ ấy sau này luôn luôn được quyền thừa kế, chẳng quan trọng việc có là con cả hay không. Ít nhiều thì đó cũng là chuyện của cả mấy đời nay, nhưng anh chẳng thoát khỏi được cái cảm giác Illumi thù hằn nó, dù rằng chưa bao giờ anh cảm thấy sâu sắc và cay đắng như bây giờ.

"Mệt mỏi vì sẵn sàng đóng vai một con người ngây ngô khờ khạo hay sao, em trai?" Illumi hỏi bằng một giọng trầm dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn ta.

Killua thở dài, liếc nhìn anh cả. Hắn ta mặc bộ đồ lụa đen thanh lịch ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh, mái tóc dài sẫm màu được tết cầu kỳ bằng những bông hồng trà đỏ nổi tiếng của điền trang. Găng tay đen đeo đến khuỷu tay, những ngón tay thu gọn trong những chiếc nhẫn. Hắn ta đẹp và ghê tởm như một loại côn trùng nào đó, và Killua không muốn gì hơn là tránh xa hắn ta. Nhưng trớ trêu thay, Illumi sẽ trở thành cố vấn chính của anh khi anh thay thế cha mình trở thành lãnh chúa mới.

"Ai bảo tôi sẵn sàng?" Killua gầm gừ.

Illumi cười, khoanh tay nhìn đứa em trai. Đôi đồng tử mờ đục của hắn dường như vỡ ra, những đường lửa hiện lên như những vết than cháy âm ỉ. Killua trở nên lạnh lùng: đây là dấu hiệu cho thấy anh trai anh đang sử dụng phép thuật của mình, và điều đó không bao giờ là điềm lành.

"Em tốt hơn là nên sẵn sàng". Illumi nói. "Em chẳng có quyền lựa chọn nào ngoài phải chọn một trong những cô gái ngoài kia, và sự sẵn sàng sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Dường như em thích cô gái khi nãy hơn những cô còn lại. Nói một lời thôi, và anh sẽ khiến mọi thứ bớt đau đớn."

Killua lui một bước xa hắn. " Đừng nghĩ tới việc gây chuyện với đứa trẻ đó", anh cảnh báo, "và đừng nghĩ đến chuyện chơi đùa với tôi."

"Em đâu cần cưới cô ta," Illumi dụ dỗ. "Chỉ cần đưa cô ả lên giường trong một đêm thôi để chứng minh cho mọi người thấy..."

"Chứng minh gì?" Killua gầm gừ.

"Rằng em có thể," Illumi nói, giọng chuyện trò. "Sau cùng thì, hôm nay là sinh nhật thứ 18 của em mà, và em chưa từng cặp kè với bất kì người phụ nữ nào."

Killua đỏ mặt, tự hỏi rằng liệu hắn ta có khả năng đọc suy nghĩ của mình. Thay vì phủ nhận - điều anh định làm, Killua cảm nhận được luồng năng lượng lạnh toát phả ra từ người hắn. Môi anh nhấp nháy, "Sao anh lại biết điều đó?"

Illumi cười trầm. "Hiện ra rành rành trên mặt em rồi kìa, mà còn nữa, anh thấy cái cách em nhìn mấy cậu xinh trai nhé."

Killua lắp bắp, loay hoay tìm điều gì đó để nói.

"Đừng," Illumi nói. "Ngươi đã thừa nhận điều đó rồi. Ngươi là một sự ghê tởm, không phù hợp để lãnh đạo gia đình này, và câu hỏi thực sự duy nhất bây giờ là làm thế nào để loại bỏ ngươi."

Mặt nóng bừng, Killua nhìn về phía mép sân thượng, khao khát trốn thoát; nhưng có thứ gì đó chôn chân anh tại chỗ, thứ gì đó thiêu đốt và đóng băng. Killua cảm thấy năng lượng của chính mình chực chờ nổ tung để đáp lại. Một vài vị khách để ý, bắt đầu chỉ trỏ và thì thầm.

"Cẩn thận đấy, em trai nhỏ. Anh thật sự không nghĩ rằng em muốn đánh nhau với anh."

Illumi đặt một tay lên vai anh, và hàng trăm ngàn hình ảnh dường như lướt qua tâm trí Killua cùng một lúc: một phiến đá phẳng trên mỏm đá nhô ra, phủ đầy máu. Một tấm vải trắng rung rinh như một con bướm mắc tơ trên cành cây đen. Khói dày đặc bốc lên từ ngọn lửa cháy âm ỉ trên đống thứ trông giống như ruột động vật. Càng ngày càng nhiều, cái sau khủng khiếp hơn cái trước. Cuối cùng, tâm trí bàng hoàng của Killua bắt đầu hiểu ra chúng: tất cả những thứ này đều là tác phẩm của anh trai anh. Bất cứ nơi nào hắn đến, hắn bán linh hồn của mình ở đó cho những thế lực đen tối hơn Killua từng biết là tồn tại, và mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh có thể tưởng tượng.

"Không dễ như vậy đâu," Killua nói, mặc cho nguồn năng lượng của Illumi vẫn còn đeo bám. "Chuyện này không thể tùy tiện để anh quyết định. Đây là truyền thống, sẽ không bao giờ thay đổi chỉ vì anh muốn thế."

"Sẽ xảy ra thôi chỉ khi ta đe dọa tước lấy danh hiệu từ ngươi bằng vũ lực nếu ngươi không tự nguyện giao nộp"

Một loạt những hình ảnh khác tràn ngập tâm trí Killua: tất cả những vị khách của bữa tiệc ôm bụng và cổ họng khi máu phun ra từ miệng. Máu chảy thành một mảng rộng khắp sàn phòng khiêu vũ, qua các cánh cửa, qua sân thượng, giữa các cột của lan can thành một dòng thác tàn bạo. Một buổi sáng trong lành, trở nên im lặng một cách bất thường, chẳng còn gì ngoài tiếng vo ve của ruồi đen xung quanh căn phòng đầy xác chết. Những xác chết đó sau hàng chục năm trôi qua, chằng chịt cỏ dại và dây leo, dệt thành một tấm lưới xanh và tàn nhẫn. Killua thốt lên một tiếng kêu nghẹn ngào.

"Sẽ chẳng một ai phải chết," Illumi nói, giọng mượt mà như nhung, "trừ khi em từ chối lời đề nghị của anh."

"Đủ rồi!" ai đó gầm lên, trước khi Killua có thể trả lời. Là cha của họ, Silva, đang đứng ở ngưỡng cửa. Ông đã che đậy sự hiện diện của mình để lắng nghe họ - nhưng ông đã nghe được những gì? Nhìn vẻ mặt của ông ấy, như ông đã nói, đủ rồi.

"Illumi Zoldyck," Silva nói với giọng như sấm rền vang khắp căn phòng giờ đã im như tờ, "lời nói của ngươi thật báng bổ! Vì chúng, ngươi chẳng còn quyền gì đối với cái họ Zoldyck, và bất kỳ phần tài sản nào của chúng ta. Ngươi bị trục xuất!"

"Nhưng cha à!" Illumin bắt đầu.

Silva rút thanh kiếm màu xanh băng giá từ vỏ kiếm bên hông, kề nó vào cổ đứa con trai cả của mình. "Ngươi đã vi phạm luật lệ của dòng tộc này. Bây giờ hãy cút đi, trước khi ta quyết định rằng việc lưu đày là quá khoan dung!"

Illumi đẩy thanh kiếm sang một bên với tư thế đĩnh đạc đáng chú ý—không có ma thuật nào mạnh hơn thứ chứa trong thanh kiếm của Silva Zoldyck. Tuy nhiên, vẫn còn một chút nghi ngờ nào đó về sự chắc chắn của Killua. Anh đã cảm nhận được sức mạnh của Illumi; cha của họ có thực sự mạnh hơn không?

Sự lo lắng của anh chỉ tăng lên gấp bội khi Illumi nói, giọng bình tĩnh và đều đều, "Tôi sẽ đi, vì ông đã không đếm xỉa đến giá trị của tôi. Nhưng trước tiên, tôi có một món quà sinh nhật cho em trai nhỏ của mình." Hắn giơ tay và ngắt một bông hồng trên tóc. Hắn ta xem xét nó một lúc, rồi trao cho Killua một nụ cười rộng và lạnh lùng. "Em trai, anh tặng em một cuộc sống cô độc vĩnh viễn, bị giới hạn trong lâu đài này và khu đất xung quanh. Đáng buồn là, anh không thể khiến em có cuộc sống vĩnh cửu; nhưng em sẽ có hàng trăm năm để xem xét sự điên rồ trong các quyết định của mình, sau đó em sẽ chết ngạt trong sự cô đơn. Ôi," anh thở dài, hơi cau mày. "Chà, bởi vì một lời nguyền sẽ không tồn tại trừ khi có cách để phá vỡ nó..."

Một làn sóng cảm thán theo sau lời nói của hắn ta. Tâm trí của Killua chơi vơi. Lời nói của Illumi chỉ là lời nói suông thôi, phải không? Những lời đe dọa được thực hiện trong sự cay đắng, bởi vì hắn ta đã bị cha phế xuất. Lời nguyền chỉ là thứ dành cho những câu chuyện cổ tích. Dù là với tất cả năng lực mới của mình, Illumi cũng không thể trở nên đủ mạnh để đưa những câu chuyện đó vào đời thực...

"Ngươi không thể đâu", Killua nói.

"Ồ, ta có thể chứ," Illumi nói, mỉm cười khi nhét bông hồng mà hắn đang cầm vào cái khuyết áo trên trái tim của Killua. "Nhưng ta sẽ ban cho ngươi một sự thương xót cuối cùng: nụ hôn của tình yêu đích thực - tình yêu đích thực, thuần khiết, dành cho nhau - sẽ phá vỡ lời nguyền... nếu ngươi có thể thành công tìm được một điều như thế."

"Ngươi cho rằng ta không thể yêu?" Killua hỏi, giọng run hơn mong muốn. "Rằng không ai có thể yêu ta?"

"Ngươi đâu thể yêu ai một cách tự nhiên được," Illumi nói với một nụ cười dịu dàng có thể làm đóng băng cả một đại dương. "Còn đối với người yêu ngươi, ngươi chẳng che giấu được tà dâm, nữ nhân nào chịu nổi ngươi đây?"

"Cút" Silva gầm lên.

Illumi cúi chào cha và em trai, quay người bước đi. Khi bước đến ngưỡng cửa nhà họ, hắn ta quay lại một lần và nói với những vị khách đang im lặng, "Hãy nhớ rằng, lỗi này hoàn toàn thuộc về em trai ta." Sau đó, hắn biến mất.

Killua cảm thấy trước đây chưa hề cảm thấy cơn đau nào như xé toạc lồng ngực. Anh gục xuống sàn lát gỗ khi những vị khách xung quanh bắt đầu la hét. Ngay trước khi anh bất tỉnh, anh nhận ra rằng họ không hét lên vì anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro