Oneshot
Summary:
Tớ sẽ giữ lấy cậu như một lời thề trong trái tim mình.
Ánh sáng ban mai xuyên qua màn cửa, những vệt mật ong lấp lánh trải dài trên xương gò má của Killua, đọng lại trong khoảng trống phía sau tai và giữa các ngón tay, nhuộm màu vàng trắng trên mi mắt cậu. Trong nửa giây Gon dường như quên cả thở, đánh mất một mảnh linh hồn trong ảo ảnh thanh tao đang cháy rực rỡ trước mắt. Nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn; nuốt khan và cố gắng hết sức để dập tắt tiếng rung nhẹ của đôi cánh bướm mỏng manh trong lồng ngực.
Bị phân tâm, Gon gần như trượt chân, tiếng cọt kẹt phản đối của ván sàn khiến nó vô tình co rúm người. Nó liếc nhìn Killua, mong rằng cậu có phản ứng gì đó hoặc quay người lại. Tuy nhiên, biểu cảm vẽ trên khuôn mặt cậu như lớp màu nước mỏng tang vẫn nửa ngơ ngác, nửa mơ màng. Cậu gập người cúi xuống cuốn Gulliver Du Kí cũ nát, một chân đung đưa qua một bên và chân kia co lên ngực, cằm tựa vào đầu gối.
Tim Gon nhảy lên cổ họng và cắm rễ ở đó, ngoan cố không chịu nhúc nhích. Có điều gì đó không bình thường ở Killua trong cách bàn tay nhẹ nhàng ấy lật những trang sách, điều gì đó ở cách đôi mắt cậu dịu dàng hơn khi liếc nhìn chúng và đôi môi hé mở một chút như thể bản năng, điều gì đó nói lên thứ mà cậu hiếm khi lên tiếng. Có lẽ bởi vì đã quá lâu kể từ lần cuối cùng họ đâm đầu vào nơi hiện hữu cái chết nên sự căng thẳng đã thấm đến tận cùng xương tủy mệt mỏi của Killua. Trong ánh than hồng rực rỡ của bình minh, nhỏ giọt như dung nham nóng chảy trên đầu ngón tay họ, cái chết chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng xa vời, là tàn tích của những đêm giông bão bất chợt và những chuyến bay chở khách không bao giờ đến đích.
Killua khiến Gon liên tưởng đến mặt trăng, nằm gọn trong vòng tay mặt trời, những góc tròn mờ ảo, những dòng thác ánh sáng câm lặng.
Cảm giác này hệt như giấc chiêm bao—
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Gon, nhẹ như cánh bướm đập vào vành tai, cái chạm nhẹ đến mức gần như trong tưởng tượng, đọng lại trong ruột gan nó và lan tỏa như ánh lửa xuyên đêm. Đó là một loại hơi ấm tuyệt vời, loại hơi ấm khiến nó muốn cuộn tròn dưới lớp chăn mùa thu trong căn phòng se lạnh, loại hơi ấm có mùi như tiếng lò sưởi kêu lách tách và socola nóng, loại hơi ấm giống như
một nụ cười, nụ cười của Killua, tiếng cười của Killua, nhẹ nhàng nhưng nghe rõ từng nhịp thở và đôi khi— thường là— lưỡng lự, như tiếng suối nhỏ giọt, đôi mắt của Killua, màu xanh thẳm của đại dương, lấp lánh ánh sao và sâu không thấy đáy,
giọng nói của Killua —giọng nói trầm mượt mà như thanh socola tan chảy khi cậu quay mặt về phía Gon, đường viền bạc nhấp nháy như ánh nến.
"Cậu đang làm gì thế?" Killua hỏi, một sự kết hợp quen thuộc giữa giễu cợt và chân thành hết lòng.
Gon chớp mắt một, hai lần, thoát ra khỏi trạng thái mơ màng và ảo ảnh tan biến. Nhìn xuống chân và nhận ra nó đã không rời khỏi ngưỡng cửa kể từ khi bước vào. Cười ngượng ngùng.
Như thể cảm nhận được sự thay đổi nhịp độ, mặt trời lén lút rời khỏi tầm nhìn, xuyên qua những đám mây sương mù như khói và biến mất sau tấm lưng cao vút. Sự thay đổi rất tinh tế, từ vàng Ấn Độ sang xanh hoa ngô; và đột nhiên những cái bóng xung quanh hai đứa trẻ đổ xuống nom rất khác. Trong một căn phòng màu thiên thanh, Gon cắn lấy môi dưới của mình và trả lời một cách thành thật: "đang nhìn cậu."
Đôi mắt Killua mở to một chút và miệng cậu há hốc như muốn nói điều gì đó, rồi nhanh chóng ngậm lại. "Có gì đáng xem đâu," cậu nói bông đùa.
"Có mà." Gon bước về phía trước, chân dậm mạnh xuống sàn gỗ nhưng lại không hề phát ra âm thanh nào, nó như đang đi trên không. Rồi nó dừng lại ngay trước mặt Killua. "Có."
Bây giờ đã đủ gần để Gon có thể nhìn thấy những giọt ánh sao lấp lánh trên mi của Killua, yết hầu di chuyển khi cậu nuốt khan. Vẫn ngồi bên bệ cửa sổ, Killua phải ngửa đầu ra sau một chút để nhìn thẳng vào mắt Gon. "Được rồi, vậy thì cậu phải chỉ cho tớ đó."
Đôi lông mày kiên định của Gon nói lên sự quyết tâm, nghiêm túc và âm thầm phản đối. Nó ngồi xuống chiếc đệm bên phải Killua, và cậu vung chân còn lại qua để cả hai nằm cạnh nhau, vai va vào nhau. Lần tiếp theo khi nó nhìn vào ánh mắt của Killua, đôi mắt nó như thể muốn hỏi liệu tớ có thể không? và một sự không chắc chắn len lỏi hiện lên trên gương mặt Killua nhưng cậu không từ chối nó.
Nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào ánh huỳnh quang của cánh bướm, bàn tay Gon đặt lên tay Killua, nắm chặt. Nó lướt qua các đốt ngón tay của đối phương, và không hề có dấu hiệu phản kháng nào, bàn tay đó mở ra, thư giãn khi chạm vào nó.
"Là cái này, ở đây nè." Gon gõ nhẹ vào lòng bàn tay Killua, nơi có thể thấy lờ mờ một đường gân xanh. "Và đi xuống, dọc theo đây." Nó vạch đường tĩnh mạch xuống cổ tay Killua bằng đầu ngón tay cái, động tác cẩn thận và đo lường. Những chòm tinh tú nổi bật sáng tỏ trên nước da nhợt nhạt của cậu, và Gon đã chỉ ra tất cả — từng ngã rẽ, từng khúc cua gấp. Rồi nó đột ngột dừng lại trước nhịp tim của Killua, nấn ná trên làn da mềm mại ở đó.
"Và đây là nhịp tim của Killua." Giọng của Gon gần như là một tiếng thì thầm. Bằng chứng cho thấy Killua còn sống, ở đây, và là của tớ, nhưng nó không dám nói những suy nghĩ đó.
Killua không cất lên một lời nào trong suốt quãng thời gian trên, nhưng lúc này mặt cậu đỏ bừng từ gáy đến tận tai. "Cậu cũng có mà! Điều gì khiến của tớ trở nên đặc biệt vậy?" Bị mất cảnh giác, cậu cố gắng tìm kiếm điểm quen thuộc, tìm kiếm những thói quen thường ngày, tìm kiếm một Gon ngốc nghếch và một Killua láu lỉnh.
(Gon nghĩ làn da của Killua trắng bạc như ánh nguyệt, và cách nó tỏa sáng khi ánh nắng chiếu xuống thật mê hoặc. Gon nghĩ rằng tiếng cười của Killua giống như tiếng leng keng giòn giã của ly rượu mà nó muốn can đảm giấu lấy cho mình một ít cho những ngày êm dịu hơn. Gon cũng nghĩ rằng đôi mắt của Killua giống như những viên bi thủy tinh. Không phải loại rẻ tiền có thể mua ở các cửa hàng lưu niệm; một thứ gì đó tinh tế và được tạo hình từ đá quý. Kyanite, có thể, hoặc sapphire, được mài giũa nhưng cũng không kém phần góc cạnh, mịn màng và được đánh bóng đến mức tỏa sáng. Đắt tiền, quý giá, hiếm có. Cơ hội có một trong một trăm triệu; một phát hiện kỳ diệu. Một người tuyệt vời đáng kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời mà nó tìm thấy trong một sự may mắn, một cuộc gặp gỡ tình cờ, một sự tình cờ thuần túy. Một phúc lành được ban tặng. Nhưng nó nào dám nói ra trước mặt Killua-)
Thay vào đó, Gon trao cho Killua một nụ cười mang vẻ thần bí, hôn vào bên trong cổ tay cậu và nói bằng ba từ mà nó không nghĩ mình sẽ có thể giải thích chính xác (bởi vì ngay cả nó cũng không đủ khả năng nhét toàn bộ thế giới trong cái lăng kính vạn hoa vào vỏn vẹn nội trong 26 chữ cái).
"Bởi vì đó là của Killua."
Và Killua hiểu, gật đầu, ảm đạm— nhận lấy lời nói của nó như một lời cầu nguyện.
Bởi vì đó là Gon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro