
Chương 8
Trong đầu Raphael chợt hiện lên vài kẻ đáng nghi, bất quá sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước . Hắn dùng tốc độ cực cao di chuyển, súng lục màu bạc hoa lệ chuyển động, không chút do dự mà hạ gục hai tên địch. Vừa phòng thủ, vừa hướng mắt về phía Peter.
Lúc này, Peter đã hoàn toàn trở nên hưng phấn, sớm đã vứt bỏ súng ống, dùng tay không mà đối kháng. Khóe miệng của anh mang theo nụ cười kinh tủng, tay như vuốt ưng, nhanh chóng cắt đứt cổ một kẻ địch, rồi thuận tay ném xác xuống đất, thậm chí còn hờ hững hơn việc vứt rác.
Peter ghét bỏ vẫy cánh tay còn lưu lại máu người, liếc nhìn đối thủ phía trước, gằn từng chữ:
"Cuộc đi săn bắt đầu."
Vừa dứt lời thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, linh hoạt nhanh chóng cùng địch thủ quấn thành một đoàn, giọt máu nối liền thành từng mảng vung lên trong không khí, dường như đang trình diễn màn mỹ học bạo lực kinh người.
Thời gian hai bên chém giết không dài cũng không quá ngắn.
Sau khi Peter bên này đã giải quyết được toàn bộ, Raphael đem tên cuối cùng hung hăng đạp ở dưới chân. Ánh mắt hắn lạnh lẽo thấu xương, tựa như một quân vương đứng giữa trung tâm, xung quanh nằm la liệt thi thể không còn hình người.
Peter nheo mắt lại, mặt không biểu cảm bước tới.
Raphael không để ý cùng Peter chào hỏi, trái lại dùng mũi giày gảy tên địch còn chút ý thức kia, hỏi:
"Này, ai phái chúng mày đến?"
Tên địch không phát ra tiếng, chỉ lắc đầu, mặt bê bết máu.
Đối với bọn họ, có thể tổ chức ám sát, tự nhiên đối với thông tin khách hàng miệng kín như bưng, đây là đạo đức nghề nghiệp.
Peter thản nhiên liếc qua, sau đó nói với Raphael.
"Hiện tại tra không được, có thể mang về nhà hỏi rõ ràng."
"Ừm."
Raphael gật đầu đồng ý, nhưng dưới chân càng thêm dùng sức, lập tức nghe rõ tiếng xương vỡ vụn của người kia.
Nhưng, giữa lúc hai người còn đang thương nghị đối sách đối phó con tin, một tên địch khác còn chút sức tàn bỗng gượng đứng dậy. gã thu liễm hơi thở, giơ đao hướng thẳng về phía Peter đâm tới. Sát khí xuất hiện trong nháy mắt, hai người lập tức quay đầu.
Mũi dao sáng loáng gần ngay trước mắt, Raphael không chút do dự dùng tay nắm lấy lưỡi dao sắc bén, dùng máu thịt ngăn cản nó, không để cho nó đến gần Peter thêm một tấc.
'Tích tóc... '
Dòng máu đỏ tươi dọc theo thân đao chảy xuống, đọng lại trên mặt đất lạnh như băng.
Peter mặt đầy âm trầm, tim như bị kim châm, bỗng cảm thấy nhói đau. Ngay sau đó, anh xuất toàn lực, đá một cú trúng bụng kẻ địch. Cú đá đạp hắn bay ra xa hơn mười mét, lăn lóc trên mặt đất rồi tắt thở.
Đồng bạn bất ngờ tập kích, khiến tên còn lại có cơ hội tự sát. Gã lợi dụng lúc Peter dồn hết sự chú ý vào Raphael, uống vào một lọ thuốc và ngã xuống đất, không bao giờ dậy nổi.
"Đệt." Peter chửi một câu.
Nhìn tay Raphael vẫn đang chảy máu, bực bội nói:
"Cậu không có não sao? Tay không bắt lưỡi dao?"
Raphael ủy khuất mím môi: "Tôi chỉ sợ anh bị thương thôi."
Peter vô pháp tức giận với khuôn mặt này.
Hiện tại, một người sống cũng không có, anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong xe.
Raphael ác liệt câu lên khóe miệng, đi theo.
Tay Raphael đã không thể lái xe, Peter liếc mắt, trực tiếp ngồi vào ghế lái, khóa kỹ cửa xe, bắt đầu cởi ra quần áo bẩn dính máu.
Đường nét cơ bắp mượt mà của Peter không có một chút khoa trương, bày ra sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và sự tinh tế.
Ánh mắt Raphael hoàn toàn bị tấm thân thể trước mắt này bắt giữ, ánh nhìn trắng trợn không ngừng dao động, cuối cùng dừng lại trước đầu vú tiên diễm của nam nhân, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Dù là ai, bị loại ánh mắt nóng bỏng này nhìn chằm chằm trong thời gian dài cũng sẽ không thoải mái. Không thể chịu nổi sự căng thẳng trong không khí. Peter nhướng mày, trầm tư nở nụ cười:
"Làm sao, tay cậu không đau sao?"
Raphael xòe tay ra, cố ý để Peter nhìn thấy vết đao dữ tợn dọa người kia.
"Anh xem, vết thương rất đau, chảy thật nhiều máu. Tôi đã bị thương khi cứu anh, nên anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi."
Peter cười trừ, bảo:
"Tôi có nói cần cậu cứu sao?" Anh hỏi ngược, nắm chặt tay Raphael, kéo bàn tay bị thương đến trước mặt mình.
Peter liếc mắt nhìn Raphael một cái, sau đó thoáng cúi đầu, chậm rãi đem đôi môi ấm nóng dán lên vết thương không ngừng chảy máu. Thoáng chốc, trong lòng Raphael run lên kịch liệt. Nam nhân trầm ổn này sẽ đau lòng hắn, hoàn toàn không đoán được Peter sẽ dùng phương thức liếm miệng vết thương để an ủi mình
Lòng bàn tay trước kia vốn trơn nhẵn, giờ lại be bét máu thịt, lớp da bị lật cả ra ngoài, vết thương nhìn rất nghiêm trọng. Raphael khó có thể hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Ngay tức khắc, trong buồng xe ngoại trừ tiếng hít thở, không có một chút tạp âm.
Peter liếm vô cùng nghiêm túc, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt di động trên vết thương, nhẹ nhàng gảy, cẩn thận chạm vào thịt non đang tái sinh. Anh dùng môi hút đi máu tươi xung quanh, vẻ mặt tự nhiên kia cực kỳ giống một Huyết tộc cao quý trong truyền thuyết.
Đôi môi hồng nhuận càng thêm rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt, toát ra sự quyến rũ chết người. Đầu lưỡi như ẩn như hiện của Peter, vì dính máu mà đôi môi càng thêm hồng diễm, cùng với ánh mắt lơ đãng toát ra một tia ôn nhu kia, toàn bộ như chùy sắt mà nện vào lòng hắn.
Ánh mắt Raphael càng lúc càng tối đi, dục vọng như thiêu đốt trong lồng ngực. Những gì đang diễn ra trước mắt đều là cực hạn cám dỗ. Đôi môi hồng ướt át của Peter, đôi mắt trầm tĩnh mà thoáng ánh ôn nhu, cùng đầu lưỡi khẽ lướt qua, tất cả như một cú đánh mạnh mẽ đập nát lý trí của Raphael.
Không kiềm chế được nữa, hắn lao về phía trước, nhào tới Peter, đè anh xuống ghế.
Cả hai ngã xuống, Peter không kịp phản ứng đã bị Raphael chiếm thế thượng phong. Hắn cúi xuống, môi nhanh chóng áp sát lấy môi Peter, kéo anh vào một nụ hôn sâu đầy bạo liệt. Lưỡi của Raphael mạnh mẽ tách đôi môi Peter ra, rồi lập tức chạm vào, quấn lấy, mơn trớn trong miệng anh.
Nụ hôn đến đột ngột nhưng lại đầy mãnh liệt, đôi môi họ chạm nhau trong một sự hòa quyện. Peter không kịp phản ứng, chỉ còn cách để Raphael lấn át, cảm nhận sự nhiệt huyết từ đôi môi của hắn. Hơi thở của họ giao thoa, ngập tràn cảm giác khao khát, khiến không gian xung quanh dần nóng lên.
Raphael siết chặt cơ thể Peter, khiến khoảng cách giữa hai người gần lại hơn, nụ hôn dần trở nên triền miên hơn. Lưỡi của họ luân phiên đẩy qua đẩy lại, cọ sát vào nhau, mềm mại và đầy khao khát. Raphael dồn dập, mỗi lần chạm đều như muốn nuốt trọn Peter, trong khi Peter đáp lại với sự mạnh mẽ tương xứng, đắm chìm vào vị ngọt ngào. Peter cảm nhận được sự mạnh mẽ và cuồng nhiệt từ Raphael, khiến tim anh đập mạnh trong lồng ngực.
Chỉ khi nhận thấy hơi thở của Peter dần cạn kiệt. Raphael mới buông tha cho đôi môi anh. Hắn lùi lại chút, ánh mắt ngập tràn thỏa mãn khi nhìn vào khuôn mặt nam nhân, nhận ra rằng nó đã đỏ hồng hơn cả bầu trời lúc hoàng hôn. Dù chỉ là một nụ hôn, nhưng cảm giác ấm áp và phấn khích vẫn còn vương vấn trong cơ thể hắn.
Trên môi Peter còn lưu lại hương vị ngọt ngào và hơi ấm từ nụ hôn, một chút nước bọt của cả hai còn đọng lại trên môi anh. Peter nâng mắt chống lại đôi mắt dục hỏa của Raphael, trong đó chứa đựng những cơn sóng cuồng nhiệt không thể chối từ. Cảm giác mạnh mẽ từ nụ hôn vẫn còn vương vấn, khiến anh không thể rời mắt khỏi gương mặt đầy hấp dẫn của đối phương.
Anh liếm môi, đôi mắt trêu tức không rời khỏi Raphael, như đang khiêu khích người đối diện. Peter cười nhẹ, giọng nói nửa châm biếm, nửa mời gọi:
"Làm sao?"
"Tôi muốn chịch anh, ngay bây giờ." Raphael chẳng chút do dự đáp lời.
Hắn dùng tư thế cấp bách và ngang ngược nhào lên, chuẩn bị đem người chiếm lấy. Nhưng bộ dạng Peter tựa hồ hoàn toàn không cho ăn, anh trở tay đánh một lực mạnh lên ngực hắn, đẩy Raphael bất ngờ lùi lại. Cú đánh đầy uy lực khiến Raphael khựng lại, ánh mắt đầy tức giận và khó hiểu nhìn Peter, giọng trầm đục vang lên:
"Làm sao vậy?"
Peter lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn, anh mở miệng nói:
"Tôi xem cậu không chỉ bị thương ở tay, đầu óc cũng bị thương đi?"
Anh đẩy Raphael ra, nhanh chóng khởi động động cơ. Peter nuốt không ít máu tươi của Raphael, không thể không thừa nhận, anh hiện tại cũng cần phóng thích, chỉ cần không ở tại hiện trường giết người này, quá bẩn!
"Cầm thú chính là cầm thú, trên đất đầy rẫy thi thể con mẹ nó cậu cũng có thể cương!"
Peter mặt đầy âm trầm, hung hăng đạp chân ga.
Không biết có phải do thẹn thùng hay không, anh né tránh ánh mắt của Raphael, nhìn thẳng phía trước tựa hồ bình tĩnh không chút suy tư, tự mình lẩm bẩm:
"Muốn làm, cũng phải tìm nơi đất đai sạch sẽ."
Raphael hiểu được ý tứ Peter chớp mắt tâm tình liền vui vẻ. Hắn đặt một nụ hôn ẩm ướt lên gò má anh, sao đó cười giảo hoạt:
"Vậy liền lái lên núi. tôi sẽ cho anh ăn no, khiến anh phải thỏa mãn đến cùng."
_____________________________
Bốn phía vắng lặng, xe hơi màu trắng đột ngột dừng ở bên cạnh rừng cây , bất ổn liên tục chấn động.
Không khí trong buồng xe bắt đầu nóng bỏng và ẩm ướt. Hai hơi thở gợi cảm đột nhiên bùng nổ trong không gian nhỏ hẹp, tạo thành một tấm lưới vô hình, buộc chặt hai người lại với nhau.
Đã vô pháp biết được là ai hôn ai trước, bốn cánh môi ma sát sinh ra thanh sắc dính nị đầy nhục dục, dập dờn trong buồng xe, cảm giác tê dại từng chút phóng đại mà khuếch tán. Trong không khí, phảng phất như mang theo dòng điện nhỏ, đánh lên thân thể lỏa lồ, khiến da đầu hai người run lên, hạ thể vô cùng cứng rắn.
Raphael đem Peter đè trên ghế điều khiển, một bên hôn môi kịch liệt, một bên như nhà thám hiểm say mê cơ thể nam nhân. Dùng bàn tay không bị thương tàn nhẫn mà xoa nắn cái mông anh, nhanh nhẹn thò vào trong quần lót, vuốt ve tính khí sưng lên.
"A..." Peter lơ đãng thấp giọng rên rỉ, đôi mắt khép hờ mang theo ánh nước, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ hé mở, phát ra hô hấp dồn dập.
Raphael liếm cắn chiếc cổ Peter, ở mặt ngoài bá đạo lưu lại một dấu hôn ngân:
"Anh sướng sao?"
Hắn vừa nói, vừa khiêu khích hạ thể của anh, dùng ngón tay xoa ấn vào lỗ tiểu nhạy cảm, làm nơi đó chảy đầy dịch thể dính nhớp.
"Ha... Biểu hiện cũng không tệ lắm." Khi Peter nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của anh phả ra, kích thích thần kinh đã nhịn lâu của Raphael.
Không rõ lúc nào quần lót còn sót lại trên người Peter đã bị kéo đến mắt cá chân, dâm đãng treo trên cổ chân. Tay Raphael từ phía trước chậm rãi dời đến phía sau, trượt đến giữa khe mông, chen vào khếch trương huyệt khẩu phong bế.
"Mẹ kiếp..." Cả người Peter run lên, không khỏi mắng một câu.
Đa phần khoái cảm đều xuất phát từ phần dương vật phía trước, nhưng khi hậu huyệt bị tấn công bất ngờ, anh bỗng nhiên nhớ lại cảm giác đột ngột bị xỏ xuyên, vừa kịch liệt lại đáng sợ, khiến anh không thể không chìm đắm trong những cảm xúc ấy.
Raphael thấp giọng mỉm cười, ngậm lấy môi dưới của Peter, nói:
"Tôi sẽ liên tục nện, dùng sức đâm chọc, sẽ đem hậu huyệt của anh đâm đến nở hoa, như vậy anh có hài lòng không?"
Nghe được ô ngôn uế ngữ, lỗ tai của Peter liền đỏ lên, tay như trừng phạt mà nhéo một cái vào cơ ngực rắn chắc của Raphael, lãnh ngôn nói:
"Câm miệng, làm tốt chuyện của cậu đi."
Raphael cười :
"Ha ha."
Nói xong, hắn cầm lấy chai gel bôi trơn, bóp ra một lượng lớn, tách hai chân Peter ra, tìm kiếm huyệt khẩu đóng chặt, chậm rãi mở rộng. Xúc cảm mát lạnh khiến Peter không tự chủ được co chặt, hơi nhíu mày.
"Anh à, đừng lãng."
Raphael ngựa ngùng vỗ cái mông cong vểnh của nam nhân, tiếp tục khám phá. Hậu huyệt rất khô, nếu không làm tốt việc khuếch trương sẽ dẫn đến cơn đau. Raphael đổ rất nhiều gel bôi trơn, đầu tiên bôi ở huyệt khẩu, bắt đầu thăm dò.
Cảm giác bên trong cơ thể bị thăm dò khiến Peter cảm thấy xấu hổ, ôm chặt lấy tấm lưng được điêu khắc quỷ dạ xoa của Raphael , nói:
"Nhanh lên một chút!"
"Không được."
Raphael nhẹ nhàng hôn cằm của anh, ngón tay tăng tốc di động.
"Nơi này phải càng thêm mềm xốp ẩm ướt mới được."
Không chỉ Peter mà Raphael cũng cảm thấy rất khó chịu, hạ thân cứng đờ muốn nổ tung, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, nhỏ giọt lên người Peter, khiến anh run lên.
Dưới sự quấy phá của ngón tay, âm thanh "Òm ọp" vang lên, có thể tưởng tượng bên trong đã trở nên trơn ướt. Ngón tay Raphael đã từ một ngón biến thành ba ngón, khép chặt đồng thời chọc vào, ướt át.
"Tiến vào!"
Peter bất chấp nắm lấy mái tóc ngắn của Raphael, thở dốc nói:
"Nhanh chóng tiến vào đi!"
Raphael biết rõ tràng đạo đã được chuẩn bị tốt, ngoan ngoãn rút ngón tay ra, thay bằng dương vật to lớn của mình, chen vào giữa hai chân Peter, nói:
"Anh xem, bây giờ tôi sẽ dùng dương vật để thăm dò lỗ nhỏ của anh. "
Theo tiếng nước vang lên, Raphael tiến vào cả căn, hoàn toàn vào trong cơ thể Peter, dương vật bị bao bọc bởi sự mềm mại bên trong.
"A!"
Peter bấu chặt lưng Raphael, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Đối với hai người đàn ông có thân hình cao lớn mà nói, không gian xe thật sự quá nhỏ, một khi Raphael không lưu tình trừu động, đầu lập tức sẽ đụng vào trần xe. Hắn không thể làm gì khác là dùng lực đẩy ra hai chân Peter, đem người tàn nhẫn mà gập lại để có chút khoảng trống, tự do di chuyển.
May mà cơ thể Peter mềm dẻo, tuy rằng loại tư thế này rất khuất nhục, nhưng tuyến tiền liệt tại tràng bích lại được chăm sốc rất tốt, côn thịt mỗi lần ma sát đều sẽ cọ qua chỗ đó, tư vị tê dại khiến toàn thân của anh nóng lên, không nhịn được muốn bị đối xử thật thô bạo.
Khát vọng của Peter , Raphael tự nhiên dễ dàng liền cảm nhận được, hắn cúi đầu dùng sức va chạm, cười ác liệt mà nói:
"Thích tôi hung hăng chịch anh như vậy sao? Có muốn tôi đem anh chơi tới bắn ra không hả?"
Cơ thể Peter tựa như ngọn lửa, cách tay ôm chặt lấy cổ Raphael. Đôi mắt anh ướt át, khóe miệng không cam tâm yếu thế mà nâng lên:
"Đừng quá kiêu ngạo, Nếu cậu không chơi tôi đến bắn, tôi sẽ lập tức đem dương vật cậu cắt xuống cho chó ăn".
Raphael nheo mắt, cười: "anh phải giữ lời nhé!"
Nói xong, hắn bắt đầu công kích mạnh mẽ hơn.
Raphael quả thật không tiếp tục sờ dương vật của Peter, thậm chí ngay cả đầu vú sưng tấy đều không ngậm trong miệng mà âu yếm một phen. Lại đẩy ra cánh mông nam nhân, toàn tâm toàn ý đâm mở tràng bích dày xốp, thô bạo mà xỏ vào xỏ ra.
Mỗi lần sáp nhập đều sẽ đem một ít trơn dịch bên trong lôi ra ngoài, nhớp nháp dính tại huyệt khẩu, dần dần chỗ giao hợp trở thành một đống hổn độn.
Raphael đỉnh đến thật sâu, quy đầu to lớn nghiền nát nơi nhăn nheo sâu trong tràng đạo. Côn thịt sưng tím giữa lỗ nhỏ của cánh mông trắng nõn cong vểnh tới tới lui lui, mỗi lần rút ra đâm vào đều mang theo thật nhiều dâm thủy, văng tứ tung.
"Anh à, tôi thật hy vọng anh có khoang sinh sản, như vậy là có thể sinh con cho tôi. Con của hai chúng ta chắc chắn sẽ là kẻ mạnh mẽ nhất..." Raphael sát bên tai Peter, chậm rãi nói.
Trong nháy mắt, sợ hãi cùng khoái cảm đan xen lẫn nhau, cơ thể Peter run rẩy lợi hại, hậu huyệt cắn chặt lấy côn thịt bên trong. Không biết tại sao, nơi vốn đã héo rút, khoang sinh sản kia cư nhiên dưới sự đâm chọc của thanh niên, sinh ra càng nhiều cảm giác kỳ diệu, giống như mở ra công tắc ẩn giấu bên trong cơ thể, khiến anh không kiềm chế được mà điên cuồng, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Aa...Chậm....A!"
Raphael dùng sức mà chọc vào bên trong, nắm lấy thắt lưng không buông, liên tiếp dập mạnh, gân xanh nổi lên, biểu tình dữ tợn:
"Bắn ra đi ! Peter ! Đem tinh dịch của anh đều bắn ra!"
Peter bị đâm đến nảy lên, âm thanh va chạm xác thịt khiến đầu óc của hắn choáng váng trướng đau, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt, huyệt khẩu đột nhiên xiết chặt, thật sự bị chơi đến bắn!
"Ư m m ——"
Peter ngửa đầu, liên tục phát ra tiếng kêu, cảm giác mãnh liệt khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro