Chương 10
Năng lực nhìn trong bóng tối của Raphael đỉnh cấp cực kỳ mạnh mẽ. Hắn kéo Peter vào lòng nghiêng người dễ dàng tránh thoát.
"Anh không sao chứ?"
Trong bóng tối, hai người dựa vào nhau rất gần, Peter lập tức nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim Raphael, anh dán sát lỗ tai nam nhân thổi khí, nói:
"Bọn chúng quả thực đến đây."
Đã sớm dự đoán được, hành động ám sát sẽ không chỉ một lần, cho nên Peter cố ý tạo ra hai người đơn độc đi hẹn hò giả, chính là vì dẫn rắn xuất động, bắt sống.
Trong bóng tối, mọi người hoảng loạn chạy trốn, người tới nơi này dùng cơm chẳng ai nghĩ rằng sẽ gặp tình huống khủng bố tập kích này. Tiếng súng liên tục vang lên, bốn phía đều là âm thanh vỡ vụn của thủy tinh và đồ sứ.Cứ như vậy giằng co kéo dài nửa phút, phòng ăn khôi phục ánh sáng. Vài tên ám sát thất bại còn chưa kịp chạy trốn khỏi hiện trường gây án đã toàn bộ bị bắt.
Tadaeo một đầu lông đỏ đứng ở trung tâm, vác súng kiêu ngạo nói:
"Mẹ! Cả đám các ngươi đều là lũ trym nhỏ, mẹ kiếp, còn dám đánh chủ ý vào đại ca của tao! Tao xem bọn bây không muốn được chết thanh thản rồi!" Nói xong, gã còn đạp mạnh một cước vào con ả kia vừa nãy còn đánh đàn. Không, phải nói là một sát thủ giả thành người chơi dương cầm.
Lần này, bọn ám sát cũng ngụy trang rất kỹ, đóng vai người lạ âm thầm chờ đợi thời cơ. Có kẻ giả làm phục vụ, có kẻ đóng giả khách ăn. Tuy nhiên, chúng không hề hay biết rằng Peter đã sớm chỉ đạo cho Tadaeo mang theo một đội đặc nhiệm tinh nhuệ ẩn nấp trong phòng ăn, chỉ chờ tín hiệu để hành động.
"Thaddeus, làm tốt lắm." Raphael nhìn mấy tên sát thủ bị trói, hiếm khi lên tiếng khích lệ.
Quả nhiên, Tadaeo nghe xong lập tức trở nên đắc ý dạt dào, bước đi đều lúc lắc cái đuôi.
"Boss, ngài Peter, bọn chúng... Bọn chúng không thể thẩm vấn được gì, chúng không có đầu lưỡi,"
Một đại hán mặc đồ đen nắm cằm con ả đàn dương cầm, ép miệng cô ta há ra.
Ánh sáng lập tức soi rõ khoang miệng kinh hoàng. Bên trong, không còn gì ngoài một khoảng trống đen ngòm. Đầu lưỡi của ả bị cắt cụt, máu đã khô thành những vệt sẫm màu quanh viền nướu, tạo nên cảnh tượng dị dạng, ghê rợn. Hốc miệng trống rỗng như thể chẳng còn chút dấu vết nào của nhân dạng.
Peter nhíu mày, tâm thán rằng tổ chức này đủ nghiêm ngặt. Bất quá, ai nói chỉ có thể dùng miệng để nói ra sự thật, anh trầm ổn nói:
"Không có đầu lưỡi cũng không sao. Mang về, nghĩ biện pháp khiến cho bọn chúng viết ra."
Cứ như vậy, một đám người trùng trùng điệp điệp ra khỏi nhà hàng, đáng sợ tới mức người qua đường đều đi đường vòng.
Raphael nghiêng người cài tốt dây an toàn cho Peter, Khi tay hắn chạm vào khóa, hắn khẽ liếc qua gương mặt anh liền lập tức nhận ra điều bất thường. Đôi mắt Peter thoáng trầm xuống, đôi môi mím lại, tựa hồ có điều khiến anh không vừa lòng.
"Chuyện gì vậy?" Hắn hỏi.
Peter trầm mặc một lúc, từ tốn cất tiếng:
"Lần này lại là một buổi hẹn hò thất bại, thật đáng tiếc."
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Peter, Raphael cảm thấy khó xử. Hắn chưa từng biết dỗ dành ai bao giờ, và giờ đây, không biết nên làm gì với người bên cạnh. Cuối cùng, hắn đánh liều khẽ cuối xuống hôn nhẹ lên gò má anh. Hành động bất ngờ khiến Peter sững người, ánh mắt ngạc nhiên hướng về hắn.
Raphael cũng thoáng ngạc nhiên vì không hiểu chính mình vừa làm gì. Hắn ho nhẹ, cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên:
"Sau này chớ cùng Nathaniel học mấy thứ không hay ho, đồ vật tầm thường không hợp với chúng ta."
Peter nhếch miệng cười, nói:
"Tôi tận tâm tận lực thế này vì cậu, cậu có phải hay không nên cho tôi một ít phần thưởng?"
Raphael nhướn mày:" Tôi đưa anh còn chưa đủ nhiều sao?"
Peter vươn tay vòng qua cổ Raphael, kéo hắn xuống gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn. Peter khẽ mút mát, đầu lưỡi của anh lướt nhẹ qua môi Raphael, tiếp theo nhẹ giọng nói:
"Cậu biết mà, tôi rất tham lam ..."
__________________________________
Peter đứng một bên, quan sát Raphael trong lúc hắn thẩm vấn hung thủ. Ánh sáng trong phòng chiếu rõ những cảnh tượng đau đớn.
Raphael rất tàn bạo, hắn lệnh cho đám thuộc hạ liên tục nhổ răng, rút móng, nhưng dù bọn chúng có chịu đựng bao nhiêu đau đớn, vẫn cương quyết không khai ra bất kỳ thông tin nào.
"Chẳng lẽ phải dùng tới cách này?" Raphael lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên quỷ quyệt.
Hắn ra lệnh lôi tên đầu lĩnh của nhóm ra giữa căn phòng.
Bản thân uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế đã được chuẩn bị, tay tuỳ ý chống cằm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nhếch miệng lộ ra nụ cười cay nghiệt cuồng loạn:
"Mày có một đứa con gái phải không?" Raphael hỏi, giọng điệu mang sắc thái chế giễu. như một nhát dao sắc lạnh.
Gã đầu lĩnh nghe thấy, ánh mắt liền trợn ngược, miệng kêu ú ớ, không thể phát ra âm thanh rõ ràng. Raphael mỉm cười:
"Nên thành thật một chút, bộ mày nghĩ mình đang thương nghị với ai hử? Tao sẽ không ngại tiễn con gái mày lên đường trước cả mày đâu."
Tên cầm đầu bắt đầu sợ hãi, khóc lóc không thành tiếng, vội bò đến bên chân Raphael, chắp tay liên tục cầu xin. Hắn nhướn mày, không có chút thương xót nào trong ánh mắt. Dơ chân đá thẳng một cước vào ngực gã, khiến gã ngã lăn ra đất.
Gã vội lồm cồm bò dậy, đau đớn nhìn lên, ánh mắt đầy sợ hãi. Raphael lia mắt nhìn xuống tờ giấy dưới chân gã. Gã hiểu ý, nhanh chóng vội vàng dùng máu của chính mình, bắt đầu vẽ lên khung giấy.
Peter cùng đám thuộc hạ tiến lại gần, muốn nhìn rõ từng đường nét do gã đàn ông khắc lên. Những ký tự từ bàn tay gã khắc lên dần dần, nhuốm đỏ cả tờ giấy, khiến tờ giấy trở nên ghê rợn hơn bao giờ hết.
Chữ viết dần hiện ra: 碧楼.
Là chữ Hoa.
Peter kinh ngạc, đôi mắt mở lớn, con ngươi dán chặt vào ký tự 碧楼.
Dòng chữ như một nhát dao chí mạng chém thẳng vào tâm trí anh, khiến Peter phải bất động tại chỗ. Tim anh đập rộn ràng, từng nhịp như thét gào trong lồng ngực, chân run bần bật không thể đứng vững.
Hơi thở liền trở nên gấp gáp, khó khăn, từng mảnh ký ức như những hình ảnh vụt qua, chồng chéo lên nhau, ùa về trong tâm trí như một cơn lũ dữ. Những khoảnh khắc trong quá khứ, những người quen thuộc, và cả nỗi đau mà anh tưởng chừng đã quên đi bỗng chốc hiện ra ngày một rõ ràng.
Tâm trí anh như mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát. Mặt anh tái đi, mồ hôi ứa ra, không khí xung quanh như trở nên dày đặc, ngột ngạt. Cảm giác ngạt thở khiến anh không còn khả năng kiểm soát cơ thể mình.
Đám thuộc hạ cùng – Tadaeo, Alipede, Yuna và Nathaniel – ngay lập tức nhận ra Peter có biểu hiện không ổn. Yuna nhướn mày, nỗi lo lắng dần hiện rõ trên gương mặt cô.
Khi một khoảnh khắc chao đảo, hình ảnh những người thân đã rời bỏ anh ngày một hiện rõ và rồi mọi thứ liền tối sầm lại. Peter cảm thấy cơ thể mình như bị kéo xuống, Mọi âm thanh, mọi ánh sáng xung quanh trở nên mờ nhạt, hòa lẫn vào bóng tối. Peter loạng choạng, đôi chân không còn đủ sức chịu đựng, cảm tưởng mặt đất dưới chân như đang biến mất.
"Peter!"
Nathaniel kêu lên, ngay tức khắc Raphael đã nhanh chóng vội vàng rời khỏi ghế. Hắn đưa tay ra, kịp thời đỡ lấy đầu của anh, tránh cho đập xuống đất.
Hắn ôm chặt lấy anh trong lòng, liên tục gọi:
"Peter! Peter!"
Nhưng không có hồi đáp.
Raphael quay đầu nhìn về phía Nathaniel, liền hiểu ra. Gã nhanh chóng tiến tới, quỳ gối bên cạnh Peter. Bắt đầu kiểm tra, nhẹ nhàng đưa tay lên trán anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể. Peter không phản ứng, đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp nông và yếu ớt. Nathaniel thận trọng kiểm tra mạch đập nơi cổ tay.
Trong khi chẩn bệnh, Nathaniel cảm nhận được ánh mắt nặng nề của Raphael đặt lên người Peter, khiến gã cảm thấy áp lực. Gã sợ rằng chỉ cần một hành động sai lầm nào đó, Raphael sẽ thật sự xé xác phanh thây gã ra cho chó ăn.
Sự lo lắng và chờ đợi trong ánh mắt của Raphael không chỉ đơn thuần là mối quan tâm, mà còn là sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt.
Sau một hồi, Nathaniel kết luận:
"Cậu ấy bị sốc, có lẽ vì những gì vừa xảy ra, dẫn đến tình trạng bất tỉnh này."
Raphael mặt lạnh như băng đứng giữa căn phòng tra tấn, hắn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt ngày càng thêm đáng sợ.
Alipede và Tadaeo liếc mắt nhìn nhau, tiến lên dò hỏi Nathaniel:
"Vậy tại sao bây giờ ngài Peter vẫn chưa tỉnh lại?"
Nathaniel chỉ biết lắc đầu.
"Tôi cũng không rõ. Có thể là do cú sốc quá lớn..." Gã ngập ngừng, rồi nhìn quanh căn phòng, cảm nhận sự bất an từ phía ánh mắt mọi người. "Chỉ còn một cách..."
Tadaeo không ngần ngại hỏi: "Cách gì?"
Nathaniel hít một hơi, giọng nói bỗng chùn lại. "Tôi vội quá nên chỉ mang theo ống huyết thanh, nhưng... không thể để Peter trực tiếp uống được."
"Vì sao?" Alipede hỏi, trong tay đang cầm một loại thuốc khác được nhét vội vào túi vải của Nathaniel.
Nathaniel hốt hoảng, hét lên:
"Đừng tùy tiện động vào đồ của tôi!" Sau đó, gã nhận thấy ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người trong phòng. Cảm giác như mình vừa làm một chuyện hết sức kỳ quặc.
Gã lắp bắp: "Tôi... chỉ... chỉ là..."
Mặt Raphael tối sầm lại, hắn nhìn qua số thuốc trên tay Alipede, trầm giọng hỏi:
"Thuốc gì?"
Nathaniel cảm thấy sự lo lắng len lỏi trong lòng khi đứng trước Raphael. gã có chút do dự, vẫn trả lời:
"Thuốc kích... kích dục loại mới. Vô luận là người cường đại cỡ nào, đều sẽ sinh ra phản ứng..." Nói đến khúc sau, gã ngày càng chột dạ, âm thanh dần dần biến mất.
Raphael giật giật khoé miệng, sắc mặt đã lạnh đến mức đóng băng, gió lạnh vù vù thổi ra bốn phía.
Tadaeo tức đến nổ phổi, nói:
"Tôi nói này! Đại thiên tài! cậu một ngày có thể nghiên cứu ra thứ gì đó hữu dụng hơn không, nhìn lại mình xem, một xử nam lớn tuổi có thể đừng suốt ngày trạch ở trong phòng tối làm mấy thứ thuốc kỳ kỳ quái quái, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!"
Nathaniel không dám phản bác, gã len lén liếc mắt nhìn Raphael một cái, cảm thán nam nhân này không có một cước đạp chết gã đã là trời xanh phù hộ.
Nathaniel hít sâu, lấy lại chút can đảm sau khi Tadaeo trút giận. Gã cảm thấy cần phải giải thích trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
"Không thể truyền huyết thanh trực tiếp qua đường miệng người bất tỉnh vì cơ thể họ sẽ không hấp thụ kịp," Nathaniel nói tiếp, giọng gã ngập ngừng.
"Chỉ có cách này Peter mới có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng nó đòi hỏi phải thông qua một người tỉnh táo truyền lại..."
Raphael không chần chừ thêm một giây. Hắn giật lấy ống huyết thanh từ tay Nathaniel, đập bễ đầu ống thuỷ tinh rồi nốc xuống lấy toàn bộ. Cả gian phòng bỗng chốc lặng thinh, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn, không ai có thể ngờ hành động của Raphael sẽ táo bạo đến thế.
Hắn cúi xuống gần Peter, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, rồi áp môi mình lên môi anh. Không gian như ngừng lại khi Raphael truyền thứ dung dịch đắng chát từ miệng mình qua miệng Peter.
Mọi người đều kinh ngạc, không ai dám hó hé nửa lời. Đặc biệt là Yuna, người đứng chết chân tại chỗ, chưa tin vào những gì mình đang chứng kiến. Đôi mắt cô mở to, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tà váy.
Một đám thuộc hạ mặc dù đại khái biết rõ quan hệ của hai vị lãnh đạo, nhưng tận mắt nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng như vậy vẫn có chút luống cuống tay chân. Từng người bất an không phải ngắm nóc nhà thì chính là nhìn xuống mũi chân.
Raphael hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn xung quanh, đôi môi hắn chỉ khẽ rời khỏi Peter sau khi chắc chắn huyết thanh đã được truyền đủ.
Nathaniel nuốt khan, lùi lại một bước, cảm thấy may mắn vì Raphael chưa làm gì nghiêm trọng với hắn. Tuy vậy, gã vẫn rùng mình trước hành động vừa rồi của người đàn ông kia—một hành động khiến cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng đầy khó xử.
Dù huyết thanh đã được truyền vào, nhưng cơ thể Peter vẫn nằm bất động, không có dấu hiệu gì cho thấy anh sẽ tỉnh lại. Căn phòng lại một lần nữa chìm biển lặng, mọi người đều né tránh cái nhìn của Raphael.
Raphael sờ cái nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay cái, trong mắt phát ra sát ý đáng sợ. Hắn quay sang, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám Tadaeo, rồi lạnh lùng đưa ra chỉ thị:
"Ngoài ta và Peter ra, không ai được phép tiến vào gian phòng dù là nửa bước."
Đám thuộc hạ cúi đầu, đồng thanh đáp lại:
"Tuân lệnh, boss!"
____________________________
Từ lúc Peter bất tỉnh đã được 12 canh giờ,
Ban đêm trời không mây, ánh trăng vừa to vừa tròn, tản ra ánh sáng nhu hòa mê người. Raphael đứng lặng như một bức tượng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên gò má Peter, đôi mắt màu hổ phách trở nên u buồn. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Peter làm trái tim Raphael đều khiến trái tim hắn đau nhói. Một tiếng thở dài khe khẽ bật ra từ hắn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh?" Hắn thì thầm.
Peter khẽ cựa mình, đôi mắt anh dần hé mở. Nhưng thay vì nhìn thấy hiện thực, anh lại lạc vào một không gian xa lạ—tiềm thức của chính mình.
Anh như quay trở lại thời thơ ấu, hình hài của một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi. Mọi thứ xung quanh xa lạ, không còn là nhà thờ với cha Gabriel hay những người anh chị em quen thuộc. Trước mắt là một tòa lâu đài đồ sộ, nhuốm màu kỳ dị với sắc xanh chủ đạo, lẫn những vệt trắng loang lổ như sóng biển. Tòa lâu đài đứng sừng sững bên bờ biển, dưới chân là sóng nước dập dờn, từng đợt sóng đánh vào bờ đá tạo nên âm thanh vọng lại.
Cảm giác mát lạnh của gió biển thổi vào mặt, mỗi bước chân đều vang vọng trong sự im lặng . Không có một bóng người, không một tiếng động ngoài tiếng bước chân của chính mình. Tòa lâu đài rộng lớn, nhưng trống rỗng, khiến anh cảm giác như mình là người duy nhất tồn tại nơi đây. Mỗi bước đi của cậu bé đều vang vọng trong không gian.
Đột nhiên Peter khựng lại, cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí anh—cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi mình. Từ đâu? Trái? Phải? Dưới chân? Không, từ trên cao.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy gì . Dù vậy, trực giác mách bảo anh rằng, phía sau lớp kính một chiều kia, có một kẻ đang nhìn lấy anh. Một gã đàn ông, ánh mắt sắc lạnh, đầy toan tính, như một con thú săn đang quan sát con mồi. Xung quanh hắn, có lẽ còn nhiều kẻ khác nữa, tất cả đều theo dõi anh với ánh mắt tương tự.
Người đàn ông ấy từ từ nhấc ly rượu vang đỏ lên, đôi mắt lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh của Peter trong chất rượu đỏ thẫm. Nụ cười quái dị thoáng hiện trên môi hắn, rồi tiếp tục dõi theo anh từ xa, ánh mắt như đóng đinh Peter vào một trò chơi săn mồi tàn nhẫn. Dòng chữ 碧楼 (Bích Lâu) xuất hiện lấp ló trong góc nhìn của Peter, khắc trên bức tường gạch xỉn màu, như một biểu tượng của tòa lâu đài, nhắc nhở anh rằng nơi đây không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà còn là một ký ức đáng sợ mà cậu bé không thể xua tan.
Peter tỉnh dậy hoàn toàn cũng là vào sáng của ngày hôm sau. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ rọi vào phòng khiến anh chớp mắt vài lần, nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng ngực Raphael. Hơi ấm từ hắn khiến Peter cảm thấy yên bình lạ thường.
Nhìn Raphael ngủ say với khuôn mặt trông có phần mệt mỏi, Peter hiểu ra hắn đã chăm sóc anh suốt đêm qua. Dường như vì quá mệt, Raphael không còn giữ sự cảnh giác vốn có.
Peter khẽ nhổm người dậy, rồi đặt một nụ hôn phớt nhẹ trên đôi môi Raphael. Cử động ấy làm Raphael khẽ cựa mình, đôi mắt hổ phách chậm rãi mở ra. Khi thấy Peter đã tỉnh, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn siết chặt vòng tay, ôm anh vào lòng. Peter bật cười khe khẽ, đáp lại cái ôm ấm áp của Raphael, hòa mình vào khoảnh khắc yên bình của buổi sáng.
"Tôi vừa có một giấc mơ rất dài," Peter thì thầm, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng.
"Là gì vậy?"
Không vội đáp. Anh ngả đầu về phía sau, đôi mắt khép hờ như đang tìm cách giữ lấy những hình ảnh mờ ảo trong ký ức. Khóe môi anh cong lên thành một tiếu dung nhàn nhạt, vừa như ngọt ngào, vừa chứa đựng bao nỗi niềm sâu kín.
"Là người tôi yêu...
Được sống hạnh phúc lâu thật là lâu.."
"Người anh yêu là ai?" Raphael cất giọng, tựa như câu trả lời của Peter có thể lay động cả thời gian.
Peter từ từ quay lại, ánh mắt anh dịu dàng tựa thủy lưu, trong vắt mà sâu lắng. Một tiếu dung dịu dàng nở trên môi, nhưng lần này mang theo sự an nhiên tịch lặng.
Không chút ngần ngại, Peter đáp:
"Cậu..."
Thời gian như ngưng đọng. Không gian xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng, chỉ còn ánh nhìn giữa hai người. Raphael chăm chú nhìn Peter, trong đôi mắt hổ phách ánh lên sự kinh ngạc thoáng qua, nhưng nhanh chóng tan biến, để lại nhu tình thuần túy. Ánh mắt của hắn từ từ trở nên ôn nhu, dịu dàng như nước.
Raphael khẽ cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên trán Peter. Cái chạm đầy yêu thương ấy tựa như khắc sâu vào linh hồn. Peter nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ đôi môi của hắn, từng chút một thấm vào da thịt, lan toả vào tận sâu trong trái tim.
Ký ức không tự nhiên mà mất đi
Tất cả vẫn luôn thường trực trong trái tim ta.
__________________________________
Phải đến mấy ngày sau,
Alipede nhận được một chỉ thị từ boss. Hắn nhanh chóng tiến vào gian phòng của Raphael, nơi mà không khí vẫn còn đượm mùi trà thơm. Raphael bận một bộ đồ trang nhã, hắn ngồi an tọa trên chiếc ghế lớn mang khí thế của một bật vương giả đứng trên đỉnh cao, khuôn mặt tĩnh lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cầm tách trà nóng, hơi nước bốc lên, lan toả hương thơm dịu nhẹ.
Nghe thấy có động tĩnh, Raphael liền xoay ghế lại, hướng mắt về phía Alipede. Trầm giọng cất:
"Ngươi đã theo ta suốt nhiều năm qua, chúng ta đều cùng vào sinh ra tử. Giờ đây, liệu đã có đủ bản lĩnh để một mình thực hiện lệnh ta?"
"Có chuyện gì, thưa ngài?" Alipede hỏi, hắn thận trọng quan sát từng nhất cử nhất động của Raphael.
Raphael đứng dậy chậm rãi đến bên cửa kính lớn, xoay lưng về phía Alipede. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng của thành phố dần hiện ra, ánh sáng mặt trời rọi xuống, tạo nên những mảng sáng tối tương phản. Hắn cảm nhận rõ sự sống động của thành phố, nhưng lòng lại đầy nặng trĩu.
"Tính mạng của Peter đang bị nhắm đến." hắn nói, mỗi từ như một nhát dao cắt vào không khí.
"Đâu đó ngoài kia, vẫn còn tồn tại những kẻ có thế lực cường đại hơn cả chúng ta, đang trực chờ hành động."
Sắc mặt Alipede trầm xuống. Hắn hiểu rõ rằng thế giới này không chỉ là một sân chơi an toàn.
Bất quá sự thực đã rõ ràng, trong bóng tối có một nguồn sức mạnh đang đối chọi với Glory.
Raphael sờ chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay cái, đáy mắt dâng lên sát ý nồng đậm.
"Lần này, ngươi đi, nhất định phải bảo toàn tính mạng để trở về. Đây không còn là mệnh lệnh, mà là lời khẩn cầu từ ta, Alipede."
Alipede một thoáng sững người kinh ngạc nhìn Raphael, hắn trước giờ chưa từng nghe boss phải đề ra một lời khẩn cầu nào với bất cứ ai. Mọi lần trước đây, mỗi mệnh lệnh đều mang tính quyết định không được phép từ chối, nhưng lần này thì khác.
Raphael đang đặt tất cả niềm tin và sự kỳ vọng lên hắn.
Như một sức ép vô hình, sự sống còn của một người mà Alipde coi trọng đang phụ thuộc vào sự lựa chọn của bản thân mình.
Với một động tác kiên định, Alipede hạ giọng, từng câu chữ đều mang nặng sự tôn kính dành cho Raphael.
"Xin nhận lệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro