(5) Hồi kết
Chiếc kiệu hoa chậm rãi tiến sâu vào rừng núi âm u, nơi ánh sáng mờ nhạt từ vầng trăng bị những tán cây rậm rạp che khuất. Tiếng bước chân lộp bộp xen lẫn âm thanh rì rào của gió thổi qua các tán cây, nhưng mỗi cơn gió lại mang theo âm vang ghê rợn, như những tiếng thở dài vọng từ lòng đất.
Ngồi trong kiệu, Lebeo run rẩy trong bộ hỷ phục đỏ rực, khăn che đầu thấm đẫm nước mắt. Mỗi lần chiếc kiệu rung nhẹ, tim em như bị bóp nghẹt. Em cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngừng nghĩ về những ký ức đang dần ùa về.
Hình ảnh ba mẹ ân cần chăm sóc khi em còn bé hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Những buổi chiều ba dẫn em đi dạo trên những con đường, giọng mẹ dịu dàng dỗ dành khi em té ngã. Rồi kỷ niệm lần đầu em gặp Soongu cũng xuất hiện. Khi đó cậu ấy vẫn chỉ là một nô lệ được mua về, nỗ lực lắm mới được gia nhập đội cận vệ, ánh mắt cậu sáng rực mỗi khi nhìn thấy em. Từ những cái chạm tay vụng trộm cho đến lần đầu cả hai trao nhau nụ hôn dưới tấm lụa đỏ trong phòng chứa đồ, mọi thứ giờ đây chỉ còn là quá khứ.
Lebeo cắn chặt môi, lòng em đau nhói. "Tất cả sẽ kết thúc tại đây," em tự nhủ. Nhưng em không sợ cho bản thân mình. Em chỉ sợ không bao giờ được gặp lại người mình yêu, không được thấy ánh mắt dịu dàng của Soongu nữa.
Bỗng nhiên, chiếc kiệu rung mạnh. Tiếng chim kêu vang trời đầy hỗn loạn, khiến em giật mình ngẩng đầu. Âm thanh của tiếng kim loại va chạm vang dội, theo sau là những tiếng hét thảm thiết của người khiêng kiệu và đội cận vệ.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Lebeo vội vã vén khăn che đầu, nhưng chưa kịp nhìn rõ tình hình, một bàn tay rắn chắc đã che mắt em. Mùi hương quen thuộc khiến em sững người.
“Soongu!” Em thì thầm, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
“Đừng nhìn, Lebeo. Hãy tin anh,” giọng cậu trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định.
Dưới bàn tay Soongu, Lebeo nghe rõ tiếng rên la và âm thanh của kiếm chém vang vọng khắp nơi. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng em. Khi Soongu từ từ bỏ tay xuống, em mở mắt và cảnh tượng trước mặt khiến em chết lặng.
Những người khiêng kiệu và cả bà mai đều nằm bất động trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cỏ xanh. Mỗi người đều mang trên mình vết thương chí mạng, nhưng ánh mắt họ vẫn mở trừng trừng, như thể không tin được những gì vừa xảy ra.
“Soongu... anh đã làm gì?” Em run rẩy hỏi, giọng nói đầy hoảng hốt.
Không nói một lời, Soongu bế em lên, bước nhanh qua đám người gục ngã. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Họ sẽ sớm phát hiện ra," cậu nói, giọng điệu lạnh lùng như không để ý đến sự phản ứng của em.
Lebeo vùng vẫy trong vòng tay cậu. “Anh làm vậy là điên rồi! Chúng ta không thể trốn thoát! Còn ba mẹ em...”
Soongu khựng lại, ánh mắt lóe lên sự đau đớn khi nghe nhắc đến ba mẹ em. “Em sẽ hiểu,” anh nói ngắn gọn, tiếp tục bước đi.
Sau một quãng đường dài, Soongu và Lebeo đến được cái hồ quen thuộc, nơi cả hai từng hẹn hò trong những đêm trăng thanh gió mát. Khung cảnh vẫn đẹp như cổ tích, nhưng giờ đây trong lòng Lebeo chỉ còn lại sự bất an và nỗi sợ hãi.
Soongu nhẹ nhàng đặt em xuống một tảng đá lớn, sau đó rút từ trong áo ra một bức thư cùng một tấm ảnh. “Đây là thứ tôi đã giữ lại cho em,” cậu nói, đưa cả hai vật cho em.
Lebeo cầm lấy bức thư, đôi tay em run rẩy khi mở nó ra. Tấm ảnh bên cạnh khiến nước mắt em trào ra không kiểm soát. Đó là hình ba mẹ em, họ đang đứng cạnh nhau, nở nụ cười hạnh phúc.
“Làm sao anh có được thứ này?” Em nghẹn ngào hỏi.
“Tuần trước, khi anh biến mất, anh đã tìm được nơi giam giữ họ,” Soongu bắt đầu giải thích. “Anh không muốn nói cho em biết để em không bị phân tâm. Anh đã đưa họ ra cảng và sắp xếp một con tàu chở hàng đưa họ về Hàn Quốc. Họ thoát khỏi địa ngục rồi, Lebeo.”
Những lời nói của Soongu như một tia sáng xé tan màn đêm đen tối trong lòng em. Lebeo mở lá thư, đọc từng dòng chữ của ba viết cho em:
“Lebeo, ba mẹ giờ đã được tự do. Dẫu tương lai phía trước còn mờ mịt, nhưng điều quan trọng là chúng ta đã thoát khỏi những xiềng xích giam cầm. Con yêu, ba mẹ luôn tin tưởng vào sức mạnh và sự kiên định của con.
Soongu, chàng trai ấy... thật sự rất tốt. Ba mẹ biết rằng, nếu con đặt niềm tin vào cậu ấy, con sẽ được bảo vệ và yêu thương. Hãy để cậu ấy cùng con bước tiếp trên con đường mà trái tim mách bảo.
Con không cần phải lo cho ba mẹ nữa. Điều duy nhất ba mẹ mong mỏi là được nhìn thấy con hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, cuộc đời con là do chính con quyết định. Đừng để bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì tước đi quyền được sống đúng với trái tim mình.
Ba mẹ yêu con, Lebeo.”
Lá thư rơi khỏi tay em khi đọc đến dòng cuối cùng. Em ngẩng đầu nhìn Soongu, nước mắt giàn giụa. “Anh đã làm tất cả điều này vì em sao?”
Soongu gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự dịu dàng. “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh luôn giữ lời.”
Lebeo lao vào vòng tay cậu, ôm chặt lấy cậu như thể sợ rằng cậu sẽ biến mất. “Em xin lỗi... em đã sai. Em đã không tin vào anh, không tin rằng mọi thứ có thể thay đổi. Em đã khiến anh đau khổ.”
Soongu vuốt nhẹ mái tóc em, khẽ lắc đầu. “Không cần xin lỗi, Lebeo. Anh hiểu những gì em đã phải chịu đựng. Nhưng giờ đây chúng ta có thể bắt đầu lại.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” Em ngước lên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Ánh trăng soi sáng cả vùng trời, rọi xuống bờ hồ phẳng lặng như một tấm gương bạc. Những tán cây bao quanh lung linh trong ánh sáng dịu dàng, tạo nên một khung cảnh huyền bí, tựa như bước ra từ giấc mộng cổ tích. Nơi đây, giữa núi rừng sâu thẳm, một chiếc bàn gỗ nhỏ được dựng lên đơn sơ nhưng đầy trang trọng. Soongu chỉnh lại tà áo, trong khi Lebeo e thẹn bước đến bên cạnh, trong bộ y phục tân nương rực rỡ mà em vẫn khoác từ buổi lễ bị gián đoạn.
Soongu nhẹ nhàng nắm tay em, ánh mắt cậu đầy sự trân trọng và tình yêu thương sâu sắc. Cậu dẫn em đến trước chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt vài cây nhang mà cậu đã giấu từ trước, một bát nước trong vắt và một bức tranh phong cảnh giản dị tượng trưng cho trời đất.
“Trời đất làm chứng, hồ nước này là minh chứng cho lời thề nguyện của chúng ta,” Soongu nói, giọng trầm ấm vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Lebeo cúi đầu, hai má đỏ bừng, nhưng ánh mắt em lấp lánh niềm hạnh phúc. Cả hai cùng quỳ xuống, thực hiện nghi lễ bái đường như một đôi phu thê thực thụ.
Vận dụng những thứ còn sót lại lúc còn nhỏ được xem trên phim ảnh về văn hóa Trung Hoa. Soongu tổ chức một lễ thành thân với em dưới sự chứng giám của những thần linh đang bảo vệ cho hai người.
“Nhất bái thiên địa,” giọng của Soongu vang lên đầy uy nghiêm. Cả hai cúi lạy đất trời, cầu nguyện cho tình yêu của họ được bảo vệ dù có phải đối diện với bất cứ hiểm nguy nào.
“Nhị bái tổ tiên,” cậu nói tiếp, như gửi lời tri ân đến những bậc tiền nhân đã che chở và dẫn dắt họ đến ngày hôm nay.
“Phu thê giao bái,” Soongu quay sang Lebeo, cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng. Họ cùng cúi lạy nhau, trái tim như hòa làm một.
Khi nghi lễ kết thúc, Soongu đứng lên, đưa tay ra để kéo Lebeo đứng dậy. Cậu nhẹ nhàng tháo tấm khăn che mặt của em. Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa dại.
“Soongu... từ giờ em là của anh,” Lebeo khẽ nói, giọng run rẩy nhưng đầy chân thành.
“Và anh là của em, mãi mãi,” Soongu đáp lại, giọng đầy quả quyết.
Giữa ánh trăng, bờ hồ trở thành chứng nhân cho tình yêu của họ. Soongu đưa tay vuốt ve gương mặt Lebeo, dịu dàng đến mức em không kìm được nước mắt.
“Anh sẽ luôn bảo vệ em, dù có phải đánh đổi tất cả,” Soongu thì thầm, rồi khẽ hôn lên trán em.
Lebeo chạm tay lên ngực cậu, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ như chính sự kiên định của Soongu. Em nhẹ nhàng tháo từng lớp y phục, để lại bộ đồ đỏ rực lộng lẫy trên bãi cỏ xanh.
Dưới ánh trăng bạc, làn da em như tỏa sáng, đẹp đẽ và thuần khiết. Soongu không thể rời mắt, cảm giác tim mình đang đập loạn nhịp. Cậu cúi xuống, nâng niu em trong vòng tay, như thể em là điều quý giá nhất mà cậu từng có.
Họ hòa quyện vào nhau, từng cái chạm, từng hơi thở như khắc sâu vào tâm khảm. Lebeo trao đi tất cả, không chút do dự hay sợ hãi. Bên bờ hồ, hai người trẻ tuổi viết nên khúc ca tình yêu tràn đầy tự do và khao khát sống đúng với trái tim mình.
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh rọi xuống, tiếng bước chân và tiếng hò hét của đám dân làng ngày một rõ hơn. Nhưng cả Soongu và Lebeo không cảm thấy sợ hãi. Họ ngồi cạnh nhau, nắm chặt tay, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.
Lebeo quay sang nhìn Soongu, đôi mắt em long lanh nước: “Anh hỏi em đã sẵn sàng chưa?”
“Anh không cần hỏi thêm lần nào nữa. Em đã sẵn sàng từ khoảnh khắc em chọn anh,” Lebeo đáp, giọng nói đầy kiên định.
Soongu mỉm cười, hôn nhẹ vào má em. “Vậy thì chúng ta cùng đối diện với tất cả.”
Cậu bế em xuống hồ, làn nước trong veo ôm lấy họ. Những cây cỏ xung quanh hồ ánh lên màu ngọc bích dưới ánh mặt trời buổi sớm. Những bông hoa dại nở rộ khắp nơi, như tô điểm cho khung cảnh thêm phần thơ mộng.
Dưới làn nước, họ cảm nhận sự tự do chưa từng có. Soongu ôm chặt lấy Lebeo, như thể chỉ cần có em trong vòng tay, cậu có thể đối diện với bất cứ điều gì.
“Em ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này,” Lebeo thì thầm, tựa đầu vào ngực Soongu.
“Soongu... em tin tưởng anh. Hãy đưa em đi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu,” em nói tiếp, giọng đầy sự quyết tâm.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em, Lebeo. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả,” Soongu đáp, giọng nói cậu tràn đầy sự vững vàng.
Họ từ từ trầm mình xuống hồ, để làn nước ôm lấy cả hai, như một lời khẳng định cho tình yêu và sự tự do của họ, bất chấp mọi xiềng xích của số phận.
Peter giật mình bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp như vừa trốn chạy khỏi một cơn ác mộng. Nước mắt còn vương trên gò má, gã đưa tay lên vuốt mặt, cố xua đi hình ảnh mơ hồ của giấc mơ vừa rồi. Trong giấc mộng đó, gã đã sống qua một kiếp người, từng khoảnh khắc đau khổ, hạnh phúc, rồi lại tan biến như làn khói.
Ánh mắt Peter lập tức hướng sang bên cạnh, nơi Thaddeus vẫn nằm thoi thóp, sắc mặt em nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt như một ngọn nến sắp tắt. Gã siết chặt tay, trái tim quặn thắt vì bất lực, gã lẩm bẩm, ánh mắt rực lên sự quyết tâm.
Peter đứng dậy, khoác áo, rồi bước ra ngoài trời đêm lạnh giá. Bỏ lại Simon với cái nhìn khó hiểu. Gã biết mình phải làm gì. Nathaniel – người duy nhất có khả năng cứu Thaddeus – là hy vọng cuối cùng. Nhưng cái giá mà cô ấy đòi hỏi... liệu gã có sẵn sàng trả?
Gã ngước lên nhìn ánh trăng bị che khuất bởi những đám mây, bàn tay gã siết chặt đến mức run rẩy. "Thaddeus, chờ anh," Peter thì thầm, giọng nói tràn đầy sự kiên định. "Anh sẽ cứu em."
Bước chân Peter nặng nề nhưng kiên quyết tiến về phía sau ngôi chùa, nơi có Nathaniel, mang theo hy vọng cuối cùng để giành lại người mà gã yêu thương nhất.
Note: End part 1 rồi đó bà con ơi. Nhưng mà cái tựa là " Mộng Trong Mộng" mà nên là nó sẽ không có hết đơn giản như vậy đâuuuu. Tui xả hơi vài bữa tui quay lại nhe. Cám ơn vì đã ủng hộ truyện của tuiii nheee.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro