(1)
Chợ nô lệ ở cửa tây người người ra vào náo nhiệt, có thể nói đây là một trong những địa điểm nổi tiếng ở Cửu Long địa ngục bao đời nay. Những tiếng rao bán, tiếng gào thét của những nô lệ bị trói chặt, hòa lẫn với tiếng mặc cả không ngớt của đám lái buôn tạo nên một bầu không khí ngột ngạt và đen tối. Kim Soongu, cậu thiếu niên 14 tuổi đến từ Hàn Quốc, bị bắt cóc trong một đêm bão tố. Khi tỉnh dậy, cậu đã bị xích cùng nhiều người khác trên một chiếc xe kéo mục nát, đưa đến chợ nô lệ khét tiếng này.
Đầu cậu ong ong vì âm thanh ồn ào, ngột ngạt, và tràn ngập những tiếng kêu khóc. Kim Soongu đứng lẫn trong hàng tá đứa trẻ khác, cơ thể không quá gầy gò, quần áo rách nát, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và mệt mỏi. Đám lái buôn xô đẩy bọn trẻ, ra sức quảng cáo như thể chúng chỉ là những món hàng vô tri. Trước mặt bọn họ, lão thầy đồng bước chậm rãi qua từng dãy nô lệ, đôi mắt âm u quét nhìn như soi thấu tâm can của từng người.
Lão thầy đồng là một kẻ dị dạng. Đầu lão to một cách bất thường, mái tóc bạc lưa thưa bết dính, rối tung như tổ quạ. Làn da tái nhợt, nhăn nheo chảy xệ như lớp vỏ cây già cỗi, nổi lên những đường gân xanh ngoằn ngoèo. Cặp mắt của lão nhỏ, sâu hoắm, ánh lên sắc vàng như mắt loài thú ăn thịt, vừa sắc bén vừa lạnh lẽo. Chiếc mũi khoằm như mỏ diều hâu, và đôi môi khô nứt nẻ thường xuyên cong lên thành nụ cười quái dị, để lộ những chiếc răng đen sì, lởm chởm như hàm cá mập.
Lão khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen sờn cũ, trang trí những họa tiết kỳ lạ giống như bùa chú, vừa bẩn thỉu vừa toát lên sự ma quái. Mỗi bước đi của lão phát ra tiếng sột soạt nặng nề, bàn tay gầy guộc như bộ xương khô lần lượt nắm cằm từng đứa trẻ, nâng mặt chúng lên để nhìn rõ hơn. Khi chạm vào da thịt, ngón tay lão lạnh như băng, khiến lũ trẻ co rúm lại vì sợ hãi.
Khi đến lượt Soongu, lão dừng lại lâu hơn. Đôi mắt vàng gườm gườm nhìn thẳng vào cậu, như đang cân nhắc một món đồ đặc biệt. "Mày... có đôi mắt không tồi," lão lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như tiếng móng tay cào lên bề mặt gỗ. Lão nâng tay, sờ lên gò má Soongu, khiến cậu cảm thấy lạnh buốt từ mặt xuống tận xương sống. Cậu cố gắng lùi lại, nhưng bị người lái buôn đẩy tới.
"Thằng này khỏe, nhanh nhẹn, và..." gã lái buôn nói với vẻ tâng bốc, nhưng lão thầy đồng phất tay ngăn gã lại. Lão nhìn Soongu thêm một lúc, rồi nhếch mép cười, như thể đã tìm thấy thứ mình cần
Soongu nhanh chóng bị lão thầy đồng mua về. Lão là một kẻ kỳ quái sống trong một ngôi làng hẻo lánh nằm sâu dưới chân núi, bao phủ bởi một màn sương mờ dày đặc, làm mờ đi mọi đường nét của cảnh vật. Những căn nhà gỗ xiêu vẹo được dựng tạm bợ, mái lợp bằng rơm và lá mục, như thể chúng đã tồn tại hàng thế kỷ mà không ai thèm sửa chữa. Khắp nơi đều có mùi ẩm mốc, hòa lẫn với mùi khói bếp cay nồng, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt. Những cánh rừng rậm rạp bao quanh ngôi làng, tỏa ra cảm giác áp bức, như thể chúng đang nuốt chửng mọi ánh sáng và âm thanh. Không một tiếng chim hót, không một tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Soongu bị dẫn đến một khoảng sân đất trống ở trung tâm làng, nơi có một vài người đàn ông và phụ nữ già nua đang làm việc. Họ không thèm liếc nhìn cậu, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn như những chiếc bóng di động. Cậu nhanh chóng được giao cho Kan, một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, với khuôn mặt sạm nắng và đầy những vết sẹo. Ánh mắt của Kan sắc bén và lạnh lùng, như thể đã quen với việc ra lệnh và trừng phạt.
"Đứng thẳng lên," Kan ra lệnh, giọng nói trầm và nghiêm khắc.
Soongu, mặc dù vẫn mệt mỏi do đi đường dài, cố gắng làm theo. Kan quan sát cậu trong giây lát, rồi bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt cậu. Soongu ngã xuống đất, đầu óc choáng váng. Nhưng thay vì khóc hay cầu xin, cậu chống tay ngồi dậy, ánh mắt bừng lên sự phẫn nộ và sát khí.
"Ồ, có lửa đấy," Kan nhếch mép cười, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa hài lòng. Gã cúi xuống, tóm lấy cổ áo Soongu, kéo cậu đứng dậy. "Sức mạnh không tồi. Ít nhất mày không phải loại vô dụng."
Kan sau đó dẫn Soongu đến một căn nhà gỗ lớn ở rìa làng. Bên trong, 11 đứa trẻ khác đang ngồi thành từng nhóm nhỏ, chúng đều trạc tuổi cậu, khoảng 14 hoặc 15. Những ánh mắt mệt mỏi và phòng thủ của chúng nhanh chóng hướng về phía Soongu, nhưng không ai nói lời nào.
"Đây là chỗ của mày," Kan nói, đẩy Soongu vào trong. "Làm quen đi. Sấng mai mày sẽ bắt đầu công việc huấn luyện."
Soongu bước vào, cảm nhận được sự chật chội và ẩm thấp của căn nhà. Những đứa trẻ khác vẫn giữ im lặng, nhưng sau một lúc, vài đứa bắt đầu bàn tán với nhau. Cậu nghe loáng thoáng những từ như "nhà chính," "tân nương," và "ác quỷ."
"Tân nương là gì?" Soongu không nhịn được, quay sang hỏi một đứa ngồi gần cậu nhất.
"Cậu không biết sao?" đứa trẻ đáp, giọng thì thào. "Họ là những người được chọn. Họ sống ở nhà chính, nơi lão thầy đồng ở, và... mỗi hai năm, một người sẽ bị dâng lên cho quỷ Cửu Long."
Thì ra không giống như cậu tưởng tượng, lão thầy đồng không mua nô lệ để làm việc nặng nhọc hay phục vụ, mà để đào tạo chúng cho một mục đích đầy u ám: chuẩn bị cho nghi lễ hiến tế ác quỷ Cửu Long. Cứ hai năm một lần, ngôi làng của lão thầy đồng sẽ dâng lên một "tân nương" cho ác quỷ, như một bản cam kết để đổi lấy sự bảo vệ và mùa màng bội thu. Những tân nương này thực chất là những đứa trẻ mồ côi bị chọn từ nhỏ và nuôi dưỡng chỉ để làm vật hiến tế.
Những lời này khiến Soongu rùng mình. Cậu cảm nhận được sự sợ hãi lẩn khuất trong giọng nói của bọn trẻ, nhưng đồng thời, lòng cậu lại trỗi lên một sự tò mò mãnh liệt. Nhà chính là nơi nào? Tại sao những tân nương lại được chọn? Và liệu có cách nào để thoát khỏi nơi quái đản này? Những câu hỏi ấy ám ảnh cậu, nhưng cậu biết rằng để tìm được câu trả lời, cậu phải chờ đợi và quan sát.
Sau một đêm không mộng mị, Kim Soongu bị đánh thức bởi tiếng quát của Kan. Gã xộc vào căn nhà gỗ lôi đầu từng đứa trẻ ném ra ngoài. Sớm, sương lạnh cắt da nhưng không một ai dám phàn nàn. Kan phát cho mỗi đứa một bát cơm trắng và miếng thịt khô cứng như đá, chỉ vừa đủ để lót dạ.
" Ăn nhanh rồi ra sân", gã quát lớn, giọng đầy uy lực khiến không ai dám chần chừ.
Bọn trẻ lục tục kéo nhau ra một bãi đất trống ở gần trung tâm làng. Ở đó gã đã vạch một vòng tròn lớn bằng vôi trắng. Gã đứng giữa sân, tay chống nạnh, ánh mắt quét qua từng đứa trẻ rồi dừng lại trên người Kim Soongu ở cuối hàng. Gã chỉ vào người cậu.
"Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của mày. Muốn sống, phải mạnh. Muốn mạnh phải đánh. Vòng tròn là nơi thể hiện bản lĩnh của chúng mày. Ai bị đánh ngất, hay bị đẩy ra khỏi vòng, hoặc tự bỏ cuộc, coi như là thua. Người thắng sẽ được ăn ngon tối nay, kẻ thua sẽ nhịn đói. Rõ chưa?"
Không ai đáp, nhưng ánh mắt sợ hãi của bọn trẻ đã nói lên tất cả.
Sau khi gã hô to, một trận hỗn chiến nổ ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kim Soongu vẫn bất ngờ trước sự dữ dội của bọn trẻ. Chúng lao vào nhau như thú hoang, không hề nương tay. Cậu bị một đứa đẩy ngã khi vừa bước lên, rồi thêm hai ba đứa lao vào đấm đá tới tấp. Soongu cố gắng chống trả, nhưng những cú đấm của cậu yếu ớt như muỗi đốt, không làm đối thủ chùn bước.
Bị bao vây và tấn công từ mọi phía, cơ thể Soongu đau nhức gần như không thể đứng dậy. Một cú đấm mạnh vào bụng, cậu ngã nhào ra khỏi vòng tròn. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt trong cơn đau nhói, nhưng tiếng cười khinh miệt của Kan vang lên mồn một.
" Tệ hại" Kan nói, rồi gã bỏ đi về phía nhà chính.
Đêm đó trong khi những đứa chiến thắng được thưởng cho một bữa thịnh soạn với thịt nướng và cơm nóng, Soongu chỉ nhận được một của khoai lang nhỏ, lạnh ngắt và khô cứng. Cậu cắn từng miếng nhỏ, vị nhạt nhẽo của nó tan hòa vào với cảm giác đau nhức từ bộ hàm. Kim Soongu nhận ra, mình đã thực sự bước vào địa ngục, cái nơi mà sức mạnh chính là câu trả lời cho tất cả.
Đã hơn một tuần trôi qua, Kim Soongu đã không còn là kẻ thua cuộc đầu tiên trong những trận đấu khắc nghiệt. Nhờ những buổi tập luyện lén lút vào ban đêm trong rừng, cậu dần cải thiện thể lực và kỹ năng của mình. Giờ đây, bữa ăn của cậu đã có cơm và thịt, một phần thưởng xứng đáng cho sự kiên trì và ý chí không ngừng nghỉ.
Đêm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi chắc chắn lũ trẻ khác đã ngủ say, Soongu rón rén rời khỏi căn nhà gỗ, tiến về phía rừng như thường lệ. Ánh trăng lẻ loi xuyên qua những tán lá, tạo thành những mảng sáng tối đan xen. Cậu tìm đến một khoảng trống quen thuộc, nơi mình thường luyện cách né đòn và tăng sức bền bằng cách đấm vào thân cây.
Nhưng khi cậu vừa bắt đầu bài tập, một bóng đen bất ngờ lao tới từ trong rừng. Soongu chưa kịp phản ứng thì đã bị nó va mạnh vào người, ngã nhào xuống đất. Theo sau là tiếng bước chân hối hả và giọng phụ nữ la hét:
"Nó chạy về hướng đó! Đừng để nó thoát!"
Soongu định đứng dậy, nhưng bóng đen đó nhanh chóng kéo cậu vào một bụi cây rậm rạp gần đó. Sức mạnh của nó không hề thua kém những kẻ trong vòng đấu. Cậu giãy giụa, định phản kháng, nhưng đôi tay của bóng đen giữ cậu chặt cứng.
Hai bóng người phụ nữ chạy ngang qua bụi cây, hơi thở hổn hển.
"Thằng nhãi này, lần sau mà còn trốn, chúng ta sẽ bị trừng phạt mất!"
"Hừ, thôi đi. Cứ quay lại báo cáo đã. Nó không chạy xa được đâu."
Sau khi tiếng bước chân dần mất hút, bóng đen cuối cùng cũng buông Soongu ra. Cậu ngay lập tức lùi lại, nhìn kỹ thứ vừa tấn công mình. Đó là một cậu bé khoảng 7 hoặc 8 tuổi, mái tóc đỏ màu mận nối bật dưới ánh trăng, đôi mắt sắc sảo tràn đầy cảnh giác. Bộ quần áo trên người nó sạch sẽ và lành lặn, rõ ràng không phải của một nô lệ. Tay nó cầm một xiên kẹo hồ lô đã chảy, vài giọt đường dính trên đầu ngón tay nhỏ bé.
Soongu chưa kịp nói gì thì cậu bé đã cất giọng, lạnh lùng nhưng đầy cảnh giác:
"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Cậu lùi lại một bước, nhận ra ngay cậu bé này không giống bất kỳ đứa trẻ nào cậu từng gặp ở đây. Nó không có dáng vẻ mệt mỏi, cam chịu của những nô lệ, mà ngược lại, ánh mắt toát lên vẻ tự tin và kiêu hãnh. Soongu đoán ngay: Đứa trẻ này đến từ nhà chính.
"Cậu là... người ở nhà chính?" Soongu hỏi, giọng thấp để tránh gây chú ý.
Đứa trẻ không trả lời, nhưng sự im lặng của nó đã xác nhận suy đoán của Soongu. Thấy cậu bé vẫn nhìn mình chằm chằm đầy đề phòng, Soongu thở dài, giơ hai tay lên như để chứng minh mình không có ý định tấn công.
"Tôi chỉ là nô lệ, đang tập luyện thôi. Tôi không biết cậu là ai và cũng không có ý làm hại cậu."
Cậu bé vẫn giữ ánh mắt đề phòng, nhưng không lao vào Soongu nữa. Nó lùi lại vài bước, đôi mắt sắc bén như đang đánh giá xem lời cậu nói có đáng tin hay không.
"Một nô lệ? Là đội cận vệ sao?" Cậu bé nhíu mày hơi nghiêng đầu, nó thay đổi thái độ. "Tại sao anh lại ra ngoài vào giờ này?"
Soongu cười gượng, đáp: "Tôi không muốn bị đánh thua nữa, nên phải tập luyện thêm. Nhưng cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây? Không phải người ở nhà chính không được phép ra ngoài à?"
Lần này, cậu bé không trả lời ngay. Nó chỉ mím môi, ánh mắt thoáng chút bối rối rồi lại trở nên cứng rắn. "Chuyện của ta không liên quan đến anh. Nhưng nếu anh dám nói cho bất kỳ ai biết ta đã ở đây, ta sẽ không tha thứ đâu."
Câu nói ấy khiến Soongu ngạc nhiên, nhưng cũng khiến cậu hiểu rằng cậu bé này không chỉ là một đứa trẻ bình thường ở nhà chính. Nó đang chạy trốn... nhưng tại sao?
Đứa trẻ nhìn Kim Soongu lần cuối trước khi nó nhét vào tay anh cây kẹo ngào đường đã bị ăn mất một nửa.
" Ăn đi, nó thật sự ngon lắm đấy!"
Nói rồi nó quay người chạy thật nhanh, bỏ lại Kim Soongu với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro