Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Thị Sát

Trên đỉnh Trùng Sơn cao nhất mây mù vờn quanh, hàn sương giăng giăng tuyệt nhiên không có sinh vật tồn tại ở nơi tuyết đọng quanh năm này. Kikyou từ trên đó phóng tầm mắt khắp một mảng núi non rộng lớn, vạn vật từ độ cao ngàn trượng như thu lại. Ngay cả hàng trăm thiên cẩu đang bay chập chờn cũng chỉ như những con chim nhỏ. Nhìn ám mây hắc sắc hình thành trên nền trời phía Tây, đôi phượng mâu chợt loé một tia quang mang.

Trùng Sơn không phải tên một ngọn núi mà là hệ thống những ngọn núi liền kề. Trong đó nơi cao nhất đặt điện thờ Sơn thần, những ngọn núi lân cận thấp bé hơn rất nhiều, đều có một thổ thần phối hợp cùng các tiểu yêu và gia tộc Tengu canh giữ tạo thành một phòng ngự kiên cố. Nếu có trắc trở, tin tức sẽ được truyền lại cho kẻ thân tín nhất của Sơn thần. Chính vì thế Sơn Thần tuy ít có mặt nhưng mọi thông tin Ngài đều nắm rõ. Kikyou từ khi làm Sơn thần mọi thứ về cô cũng chỉ là truyền miệng, Trùng Sơn ngàn vạn yêu thần này cũng chưa tới trăm người thấy được mặt cô. Một phần là vì cô dành thời gian lớn tu luyện tại trung tâm núi thần và không xuống chân núi. Nơi mà cô thường lui tới lại quá đậm linh khí, nên ngoài trừ vài kẻ thân phận đặc biệt thì cũng không còn youkai nào lai vãng. Một phần là vì cô còn non trẻ, với tình trạng bất ổn của linh thể nên cô chưa thể tuỳ tiện xuất hiện. Đó cũng là chủ ý của Aya sama.

Trùng Sơn nằm ở hướng Bắc, tách biệt với nhân loại do lớp kết giới tạo ảo giác bao phủ nên nhìn từ bên ngoài không ai cảm nhận được sự vĩ đại và linh khí hùng hậu nơi đây. Vì thế, Trùng Sơn trong mắt phàm chỉ như ngọn núi truyền thuyết, từng nghe tên nhưng không thể gặp. Hình ảnh sao băng hướng về phương Bắc vào ngày hôm đó đã thu được chú ý của nhiều đối tượng, vậy nên giữ nàng nơi đây cũng là mục đích che dấu thân phận, phòng khi biến cố. Lão sơn từng nói, ngày chân trời phía Tây nhuốm màu hung quang sẽ là ngày mà Kikyou lộ diện. Mà ngày đó, cũng đã đến.

" Kikyou sama, cô muốn tự thị sát chân núi? Chuyện này để bọn thuộc hạ làm được rồi. Chính ta là người trông coi trực tiếp họ, cô cứ yên tâm. Cô không cần phí sức, vẫn nên ở lại" Oote bên cạnh chắp tay nói.

Hôm nay là ngày kiểm duyệt phòng tuyến thường kỳ mỗi độ chuyển mùa. Nữ chủ của hắn vẫn như mọi khi theo dõi, nhưng là từ vị trí đỉnh sơn. Sao lần này lại có ham muốn khác thường? Cho dù nàng cần diện kiến chúng yêu thần thì cũng đã gặp không ít kẻ trọng yếu nơi này rồi còn gì. Những tiểu yêu kia không đáng để bàn. Cả Sơn thần Aya trước đây cũng không dễ có mấy kẻ được gặp thánh nhan. Kikyou chủ nhân của hắn làm vậy là quá hạ mình đi. Hơn nữa thể chất của Kikyou nhạy cảm, Oote vẫn luôn để lòng.

"Oote, ông không thấy ta đã ẩn mặt quá lâu rồi sao? Đừng lo, có ông đi cùng là được rồi."

Nói đoạn Kikyou nhấc tay, thân hình thướt tha cuộn trong gió mà bay lên không. Thoạt nhìn cứ ngỡ nàng là bị gió cuốn đi.

Men theo sườn núi, Kikyou hạ thân xuống trước hòn đá cao 2 thước có quấn thừng chú. Đây là nơi đặt kết giới vô hình, bao quanh chân núi có khoảng hai mươi tảng đá như vậy trấn thủ. Ngoại nhân không thể thấu và cũng không thể vào mà không ai hay biết. Mỗi lần đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, cô cũng đã cảm nhận được ấn chú cực mạnh phát ra từ các cự thạch này. Nay cuối cùng cũng được tiếp xúc.

"Ấn thạch và kết giới thần thánh này do chính tay Aya sama dựng?" Kikyou nâng nhẹ cằm, mắt vẫn không dời khỏi tảng đá.

" Vâng, chính do Ngài Aya, tuy ta không có diễm phúc tận mắt thấy Ngài làm điều ấy. Chỉ là do ông của ta kể lại, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, Ngài ấy sẽ củng cố phòng ngự này một lần. Ba năm trước, lúc Kikyou đại nhân xuất hiện, cũng cùng thời điểm kết giới này được tăng mật độ ngự chú nhiều hơn." Oote lễ phép trả lời.

" Một kết giới hoàn hảo, không tìm ra được khe hở. Pháp thuật nguyên thuỷ cộng với thần lực tối cao, năng lực khủng khiếp như vậy thật đáng nể." Kikyou nghĩ thầm.

Đưa tay chạm vào sự mát lạnh của tảng đá, Kikyou trầm ngâm, nâng đỡ bước chân phiêu phiêu bước ra khỏi kết giới.

" Kikyou sama, cô định đi đâu?" Oote hơi hốt hoảng.

" Là ta muốn tự mục kích từ bên ngoài". Kikyou điểm chân lượn đi trên không, mặc kệ Oote đằng sau đang không ngừng ra hiệu cho các tiểu yêu huy động thêm lực lượng phòng vệ.

Từ chân ngọn núi nếu vượt qua kết giới là đi vào một khu rừng rậm khác.

Đảo một vòng quanh chân núi, băng một hồi xuyên khu rừng suốt cả đêm, mặt trời cũng đã ló dạng. Oote bay trên không, cách Kikyou độ mươi dặm, lúc này nàng đang đi bộ, tốc độ cũng chậm lại hẳn. Những lưu ý cần nắm bắt,những tiểu thần và yêu quái cần sơ ngộ, nàng cũng đã gặp gỡ. Hiện giờ, nàng lại bắt đầu công việc vẫn hay làm thường ngày, tản bộ.

Oote quyết đinh chỉ di chuyển phía trên khu rừng, không cùng đi với Kikyou, ở vị trí trên cao có thể quan sát tổng quát hơn. Trong rừng là nơi của tên Shishio, cũng không nên quá phận kéo một đám thiên cẩu tiến vào. Tiểu đồng nữ có gù bông trắng trên cổ tay và chân, nổi bật với kimono đỏ cầm theo quạt tên gọi Akai cùng với tiểu đồng nam vận áo cộc tay cánh sen khố xanh có gù bông trắng trên đầu, tay mang theo dù được gọi là Aoi. Cả hai nghe lệnh của Oote bám theo Kikyou không rời, những đứa trẻ này là thế hệ Tengu ưu tú tiếp theo hầu hạ sơn thần.

" Chúng ta đã di chuyển không ngừng suốt đêm rồi, có thể nghỉ một chút không? Kikyou sama." Thanh âm trong trẻo mang chút uể oải ngân lên.

" Đại nhân, đi bộ khoảng nửa canh giờ nữa là sẽ bước qua phạm vi cai quản của chúng ta. Sau khu rừng này có một con sông rất dài, hình như ngọn nguồn của nó là ở hướng tây." Aoi sau khi nhảy vọt lên xem xét nhanh chóng trở về báo cáo.

" Tốt lắm. Akai, khi tới đó chúng ta sẽ nghỉ chân." Quay sang bé gái xinh xắn, Kikyou nhẹ giọng.

" Aoi, nơi này do tiểu thần nào canh giữ, đi cũng lâu nhưng sao ta không cảm nhận được?" Đưa mắt nhìn xung quanh, Kikyou tiếp tục bước.

" Nghe ông Oote nói, là tiểu lộc nam Shishio ạ. Hắn hơi nhút nhát, không thích đông người, hôm nay cả Trùng Sơn ồn ào như thế, hắn chắc rúc vào hang ngủ rồi." Akai ngáp dài ngáp vắng, mắt ướt ướt.

"Để ta đi tìm hắn, hôm nay Kikyou sama thân chinh viếng thăm, có không thích cũng phải chui ra." Aoi nói làm liền, bung cánh chuẩn bị bay.

" Không phải vội, nếu hắn không thích, không cần gượng ép. Nghe nói chỗ này có đằng sâm, tuy không phải là nơi có linh khí nhưng khu rừng này lại sở hữu được loại thảo mộc quý như thế, ta muốn tìm một ít đem về." Kikyou khẽ nói, lòng nghĩ đến tên Zenjiro, có khi nào, Shishio sẽ lại là một Zenjiro thứ hai.

" Kikyou sama, người cũng biết đến đằng sâm? Làm sao người biết được? Đằng sâm rất hiếm,không cố định chỗ mọc, nó lại có khả năng di chuyển, nhưng chỉ xuất hiện ở khu rừng này thôi. Shishio là kẻ duy nhất có thể bắt được đằng sâm. Vẫn là nên đánh thức tên Shishio kia." Aoi ngạc nhiên, đằng sâm ngay kẻ ở lâu trên Trùng Sơn cũng chưa hẳn rõ, vì sao Kikyou sama lại rõ? Oote ông hắn đối với các loại dược liệu là bí tịt, không có khả năng sẽ nói với Kikyou.

" Ta tìm đọc trong một cổ văn tại thư phòng, nghe nói đằng sâm là linh dược bảo thể, phối thuốc rất tốt. Tuy nhiên vì chưa ai thử phối, nên ta muốn thử, xem có thể chế được bao nhiêu dạng." Đằng sau điện thờ có một căn phòng được kết giới, nơi ấy chứa đựng kho tàng sách cổ cùng các loại bảo vật, chỉ có Sơn thần mới vào được, đó cũng là một nơi mà Kikyou yêu thích lui tới.

Aoi là mọt sách chính hiệu, cậu nghe nhắc đến bí thư tịch cổ, hai mắt sáng lên, khẩn khoản, " Đại nhân, lần sau người có thể cho ta mượn xem một chút được không. Ta chỉ xem một chút thôi."

"Cậu có hứng thú lẽ nào không được." Kikyou ý cười lưu sóng mắt, đi đến bên Aoi vỗ vỗ vai cậu. Sự chủ ý tiếp cận hiếm hoi này của Kikyou làm cậu bé tròn mắt, sau vài khắc ngẩn ra gò má chợt phiếm hồng.

"Mặt ngươi sao ngộ vậy Aoi? Đi mau đi. Ta muốn nhanh nghỉ chân a." Akai nhăn nhó, cô bé không hiểu nổi chủ nhân của mình. Bay không phải nhanh hơn sao? Đi như vậy không hợp với Tengu chút nào.

Cả ba vì tìm đằng sâm nên cứ hướng về phía cây cối um tùm mà đi. Rừng cây thi thoảng vang lên tiếng chim hót trong trẻo lúc xa lúc gần, thấp thoáng đã nghe tiếng nước chảy của con sông đằng xa. Đúng lúc này, trong đám cỏ dại cao cao có thứ gì đó nghiêng ngả tiến về phía họ, mùi máu tươi nồng,vô cùng khả nghi.

" Là ai?" Aoi hét một tiếng, dù trong tay phóng thẳng về hướng bụi cây đang động đậy.

" Đau...oa...đau quá...con chim khốn kiếp nhà ngươi." Một đứa con trai trắng trẻo nhợt nhạt trong bộ haori mỏng dính màu xanh cỏ, thấy rõ cả người đầy thương tích, hiện tại trên đầu còn có thêm một khối u lớn rướm máu, đang thất thểu bước ra.

Kikyou nhìn đến đánh giá, là một con thanh xà, những vết thương trên người nó rất sâu và dài, như là bị cắt, chồng chéo lên nhau, vẫn còn rỉ máu, hơn nữa dường như bị nhiễm độc. Mạng sống bị đe dọa nhưng vẫn còn đứng trụ được, nguyên do là gì?

Bước nhanh tới, Kikyou đưa tay chạm trán chàng trai trẻ trước sự ngạc nhiên của Akai và Aoi. Kikyou vốn lãnh đạm với ngoại nhân, cũng không thích tùy ý đụng chạm. Dù biết nàng mỗi khi nhìn thấy bọn trẻ như chúng đã mềm mại đi rất nhiều. Nhưng nét thanh lãnh đó ngay cả việc suốt 3 năm nay kề cần,bọn chúng vẫn hiểu cô chính là một chủ nhân cao cao tại thượng. Hôm nay mọi chuyện lại như phá lệ, cứ cho là nàng đang vì nhiệm vụ, nhưng nhất thời hai đứa nhìn vẫn thấy lạ lẫm.

" Ngươi...ngươi muốn gì, ta không cố ý ở đây, chỉ đi ngang qua..." Run rẩy, thanh xà giọng nói cũng không được rõ ràng.

" Cậu từ nơi khác đến? Cậu bị thương rất nặng, im lặng ngồi xuống."

Kikyou đỡ thiếu niên ngồi dựa thân vào một đại thụ. Người này mang thần tức không thuộc về hắn, chỗ da thịt lại tản ra tà khí. Tà khí cùng chất độc tàn phá làm máu và linh khí bị hư thoát gần như toàn bộ. Cũng may thần lực kia đã bảo vệ những phần quan trọng bên trong cho đến giờ. Trái tim đập nhanh như vậy, chắc chắn là trải qua chuyện kinh sợ tột độ. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay nàng miết theo chiều của lằn vết thương, máu tươi nhờ đó lập tức khô lại, độc theo khe hở đang bốc thành hơi thoát ra ngoài. Cứ như vậy, tuần tự làm chậm rãi cho đến vết cắt cuối cùng. Độc đã khử nhưng còn tà khí, Kikyou để tay lên tâm mạch, một mạt linh lực dẫn truyền tự lòng bàn tay lưu chuyển mà ra. Tiểu thanh xà thấy như có một dòng nước chảy vào cơ thể, ấm áp lan tỏa, nguyên bản đang nhăn nhó mặt mày bỗng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau đó, Kikyou lấy trong người ra một hộp nhỏ, bên trong đổ ra một viên tròn, nàng bắt cậu nhóc nuốt.

Cậu thiếu niên chưa hết sợ hãi lại ngơ ngác trước một loạt hành động của cô gái trước mặt, mệt mỏi cất tiếng, " Cô là ai, cô đang giúp ta?"

" Nè, chủ nhân của chúng ta hỏi ngươi trước. Ngươi là từ đâu đến, nhìn ngươi lạ lắm, ngươi không phải tiểu yêu thông thường." Akai chống tay lên thân cây, ngoẹo cổ hỏi.

" Ta là Kano, thanh xà canh giữ đền thủy thần ở thượng nguồn con sông này. Đền của ta gặp nạn, chủ của ta đã chết, ta may mắn thoát được, nhờ xuôi theo dòng nước tới đây. Ta muốn gặp Sơn thần Aya sama."

" Tránh xa Kano ra!", Một tiếng thét điếc tai, Akai và Aoi chưa kịp phản ứng, thân ảnh bốn chân màu nâu vàng nhào tới, chỉ kịp nhìn rõ hai cái sừng hươu đang cắm đến.

Kikyou vẫn duy trì tư thế ngồi một chân, nương theo tiếng hét nâng đầu nhìn. Ngón tay nàng liền vẽ lên không, một đoàn khí tụ lại mắt thường có thể nhìn được lập thành một khiên chắn vô hình phủ trên cả bốn người.

" Rầm" âm thanh va chạm vang động, con thú bốn chân kia bị chúi ngã văng ngược trở lại, lảo đảo đứng lên. Lúc này mới nhìn rõ, đó là một tiểu tử khôi ngô, đầu có hai cái sừng hươu, hai bên mặt là văn yêu đỏ, trên người đeo một cái trống nhỏ, từ phần eo trở xuống là thân mình của thú.

" Shishio, là ngươi. Mau dừng tay." Aoi mới bắt kịp vấn đề, cậu cau mày.

" Hắn là Shishio? Thật thô lỗ, nhìn sao cũng không giống là một kẻ nhút nhát như ngươi nói cả, Aoi." Akai phe phẩy quạt.

" Trả Kano cho ta." Ánh nhìn đầy sự nghi hoặc, Shishio hằm hè.

" Hai người quen biết nhau?" Aoi vẫn cứ cau mày.

" Shishio, ta không sao. Đừng đánh nữa. Là họ đã cứu ta..." Kano cất giọng yếu ớt nhưng lại đủ cho ánh mắt Shishio dịu lại không ít, khẽ lách đầu nhìn qua tìm kiếm.

Kikyou thấy vậy vung tay áo, thuẫn vô hình biến mất, Shishio cũng đợi có thế lập tức nhảy đến.

" Kano chuyện này là sao? Ngươi tỉnh lại sao không ở một chỗ, báo hại ta tìm kiếm." Lại nhìn thấy vết thương trên người Kano khép miệng, máu đã khô, da dẻ cũng tươi hơn trước, nhớ đến lời của Kano, Shishio thay đổi thái độ.

" Là do các ngươi giúp cậu ấy? Thật cảm ơn. Ta cũng đang rối bời vì không biết cách. Kano bất tỉnh khi ta gặp cậu ấy ở bìa rừng ven sông, máu me cả người. Ta đã cầm một ngày liền mà máu vẫn không ngừng rỉ giọt. Ta phải đi tìm đằng sâm, đó là dược thảo quý. Ta nghĩ nó giúp được nên bỏ Kano lại hang, lúc quay về không thấy cậu ấy đâu nên ta lo lắng. Vừa lúc nghe được mùi máu cậu ấy và một đám các người, ta nhất thời không kìm chế được. Thật xin lỗi."

Shishio nhỏ giọng nói, đưa tay gãi đầu, ánh mắt lần quét đến ba người đứng đó, lực đạo chú ý lên thiếu nữ nãy giờ vẫn im lặng kia. Áo trắng thanh tao phản sắc trên hồng quần, dáng người mảnh khảnh, tóc buộc hờ hững, đơn giản lạnh lùng nhưng tuyệt đại tao nhã. Đây là lần đầu Shishio nhìn thấy một cô gái mang nét đẹp như vậy. Những yêu quái thần tiên khi hóa người cũng không ai đạt được vẻ đẹp này. Còn có mùi hương nhẹ dịu thanh khiết kia, từ đầu hắn đã cảm nhận xen lẫn trong mùi máu của Kano. Lúc đầu hắn không khẳng định là từ ai, nhưng giờ thì có thể xác thực được.

" Kano, cậu nói rằng có chuyện muốn nhờ Sơn thần, là chuyện gì?" Giọng nói trầm nhẹ, Kikyou dựa người vào thân cây đối diện đột nhiên hỏi.

" Đúng...đúng rồi. Ta có nhiệm vụ cần làm. Ta phải gặp Aya sama, sơn thần Trùng Sơn. Các người có thể đưa ta đi gặp?" Kano hồi phục được năm phần sức, lật đật đứng lên.

" Aya sama hiện giờ không có ở đây. Cậu có thể nói với ta, ta là Kikyou, ta sẽ truyền lời lại."

Vẫn giọng nói ôn trầm dễ nghe, cả Kano và Shishio trong lòng sinh ra thiện cảm.

"Cô là hầu cận của Ngài? Phải rồi, Kikyou sama là một miko mà, ta sao lại không nhìn ra bộ đồ cô đang mặc. Cô có thể chữa thương cho ta, lại pháp lực cao như thế. Tốt quá." Kano rạng rỡ cười, khuôn mặt bớt đi độ trắng bệch.

" Kikyou sama không phải hầu cận. Ngươi hôm nay phúc khí mới gặp được cô ấy, không thì cái mạng nhỏ của ngươi đi tong. Bảo ngươi nói thì cứ nói." Akai khoanh tay bên này hừ một tiếng, trong lòng vẫn đang khó chịu. Đã mỏi chân còn bị hù một trận, gặp một đám con trai không vừa mắt, càng khó chịu.

" Được rồi Akai, em ngồi nghỉ đi, cũng gần tới bìa rừng rồi. Nghỉ sớm một chút vậy. Kano, chủ của cậu sao lại chết, điện thờ có bị tàn phá? Cậu có biết là ai không?"

" Ta chỉ rõ đó là một bầy sói. Nhưng chúng kì lắm, ta cũng không chắc, có lẽ là kế của hắn để tiếp cận. Chủ nhân ta lẽ ra sẽ không chết, cô ấy vì bảo vệ ta, dùng toàn bộ linh lực phủ lên ta nên ta mới thoát được. Cả điện thờ bị đánh sập, thần chủ cũng đã vỡ. Lũ sói kia bị chủ ta diệt, tên thủ lĩnh của chúng cũng đã chết. Trước khi đẩy ta đi, Chủ của ta nhắn gửi Sơn thần Trùng Sơn rằng, sợ đây chỉ là khởi đầu, mọi thứ có gì đó rất lạ, mong Ngài tìm ra nguyên nhân." Trong đáy mắt nổi lên đau đớn, nước mắt rơi, Kano đáp.

" Cậu tận mắt chứng kiến đến cùng? Tan biến sao? Chủ nhân cậu tiền thân là gì?"

" Cô ấy là Thạch đầu tinh, lúc trước là một linh hồn nử tử chết nhập vào, qua thời gian được dân chúng lập đền thờ, thành thần sông." Kano quệt mắt kể.

" Cậu đừng buồn nữa, cô ấy chỉ bước vào luân hồi đạo. Linh hồn cô ấy tinh sạch, ta nghĩ nơi cô ấy đến sẽ yên bình. Thần chủ đã không còn, linh hồn cũng đã đến giới hạn." Gương mặt thanh lệ thoáng nét ưu tư, Kikyou chợt nhớ đến một chút hồi ức.

" Về chuyện chủ nhân cậu nói, ta đã nghĩ đến. Cậu không có nơi nào đi, hãy ở lại đây. Shishio cũng rất quý cậu."

" Chuyện này không dễ dàng, Trùng sơn không chứa người lạ, phải qua sự đồng ý của Sơn thần hoặc cận thần của Ngài. Ta tuy là kẻ canh giữ khu rừng này, nhưng khu rừng cũng thuộc về Sơn thần." Shishio đâu phải không nghĩ đến việc để bạn hắn ở đây, chi là...phải giấu tất cả.

Mà hiện giờ có muốn giấu cũng không được. Cả một đám người thế này đều biết. Cô gái kia sao phát ngôn như thể cô ấy là chủ nơi này vậy? Có liên hệ như thế nào với Ngài Aya?

Shishio từng nghe tân chủ của bọn họ là một cô gái. Có lẽ nào...

Shishio vốn chỉ quanh quẩn nơi rừng này, hai năm rồi hắn cũng chưa từng lên điện thờ Sơn thần, ngày thường cũng chỉ đến chân núi là cùng. Hắn nhớ ba năm trước, Aya trở về có đến sờ đầu hắn kể về cô gái thay thế ông, hắn cũng chỉ vểnh một tai nghe, vì Aya từng bảo hắn không cần lo. Tính hắn là thế, thay đổi gì mặc kệ, hắn không sao là được, có Aya sama bảo đảm, vậy đủ rồi. Hắn không giống những kẻ khác, chính Ngài Aya nhờ hắn trông coi khu rừng này, hắn đáp ứng và ở đây, như một sự trao đổi.

Shishio vốn là côi nhi, đối với Aya sama ngoài kính trọng, hắn có một ít tình như là phụ tử. Hắn và Kano quen biết khá lâu, nhưng chưa bao giờ nói về Kano trước mặt Aya. Hắn thấy không cần thiết, hắn cũng không thích tâm sự. Nhưng mà giờ là muốn giữ lại bạn hắn ở đây, hắn thấy ngại và sợ.

" Không cần đắn đo. Kano còn yếu, Shishio cậu muốn như thế nào thì cứ như thế đó." Khóe môi cong cong, vẫn quí khí trong từng cử chỉ, Kikyou nhấc trường cung đang gác bên cạnh, thư thái cất bước.

Như chợt nhớ ra mục đích đến đây, nàng hướng đến Shishio, "Nghe nói cậu bắt được đằng sâm? Ta muốn có một ít, cậu có thể giúp?"

" Đằng sâm ta sẵn có, ta đưa cho cô. Đằng sâm khó tìm, mỗi lần chỉ bắt được một củ. Nếu sau này cần, ta sẽ tìm thêm." Hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô gái, Shishio tròn xoe mắt rồi lúi húi lục tìm trong túi lấy ra một củ có hình thân người, loe hoe vài cái lá đỏ đưa cho nàng. Thật may mắn, hắn đang không biết phải đền ơn như thế nào, cô gái đã mở lời trước.

Mắt nâu thoáng lên một ý cười, Kikyou gật gật đầu,"Cảm ơn cậu, ta đi trước. Kano hiện đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi. Mai ta lại ghé thăm để chắc chắn."

" A, Kikyou sama, xin Ngài nhớ truyền lời lại cho Sơn thần ạ." Kano ngây ngô nói với theo, dù sao cũng là lời trăn trối của chủ nhân, tuyệt đối không được quên.

" Đúng vậy, ta lâu rồi không thấy Sơn thần. Cô có gặp xin giúp cậu ấy." Shishio vẫn chưa dám chắc, hắn cần một sự xác định nhưng lại không muốn trực tiếp hỏi.

" Kikyou đại nhân chính là Sơn thần. Ngươi đã trực tiếp nói với cô ấy rồi." Aoi cười híp mắt.

Quả nhiên, Kikyou chính là cô gái Aya nói hôm đó. Trong lòng dâng lên vui vẻ. Đối với tình cảm Shishio vốn phản ứng chậm, cũng chả bao giờ có cảm xúc tốt về một người mới lần đầu gặp gỡ. Như hiện giờ đúng là lần đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro