Điều thứ nhất
Mùa thu của chúng ta
𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐
Phố cũ người qua chẳng ghé
Dấu chân xưa giờ rẽ lối nào
Nhìn trăng lặng lẽ trên cao
Nghe tim gọi mãi xuyến xao bóng hình
𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐
Mùa thu, con đường dài vắng vẻ dần được bao phủ bởi những chiếc lá vàng rơi lác đác, tạo thành một thảm lá mềm mại dưới chân. Đó là nơi anh và em thường xuyên đi bộ vào mỗi buổi chiều. Em là người đặc biệt, với đôi mắt trong suốt như đại dương, mỗi lần nhìn vào em, anh lại cảm thấy như mình lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có anh và em, không còn lo toan, không còn những phiền muộn ngoài kia. Em xinh đẹp một cách thuần khiết, mỗi bước đi của em khiến anh cảm thấy như cả mùa thu đều đang mỉm cười.
Chúng ta gặp nhau trong một buổi chiều mùa thu ấm áp. Anh nhớ rõ từng chi tiết của ngày hôm đó - khi em ngước lên nhìn anh, đôi mắt em sáng lấp lánh như những vì sao, và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi em. Anh đã nói với em những lời từ sâu thẳm trái tim mình: "Anh yêu em." Lời tỏ tình ấy đơn giản nhưng chân thành, như một cơn gió thu dịu dàng thổi qua trái tim em, khiến em cảm động. Em, với sự e dè nhưng cũng đầy ngọt ngào, đã đáp lại: "Em cũng yêu anh."
Chúng ta đã bước vào một mối quan hệ, chỉ đơn giản là yêu nhau và sống cho những khoảnh khắc ngọt ngào đó. Những buổi chiều dạo chơi trên con đường mùa thu trở thành thói quen, chúng ta cùng nhau chia sẻ mọi thứ, từ những câu chuyện vui vẻ đến những lo âu trong cuộc sống. Anh đã hứa sẽ bên em mãi mãi, và em cũng tin tưởng anh, tin rằng tình yêu này sẽ là vĩnh viễn.
Nhưng thời gian trôi qua, như mùa thu chuyển mình thành mùa đông, mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi. Hai năm đã qua, và mối quan hệ của chúng ta không còn như trước nữa. Mùa đông năm nay, con đường mà chúng ta từng đi giờ đây đã trở nên lạnh lẽo, không còn sự ấm áp của tình yêu, không còn những tiếng cười vui vẻ. Em không thể phủ nhận rằng giữa chúng ta đã có những khoảng cách không thể xóa nhòa.
Một ngày, anh gọi em đến một quán cà phê gần con đường cũ. Lần này, không có ánh mắt dịu dàng, không có nụ cười yêu thương như trước. Anh nhìn em một cách lạnh lùng, như thể không còn nhận ra người con trai đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời anh.
"Chúng ta dừng lại nhé," anh nói, giọng anh không còn sự dịu dàng như trước.
Em nhìn anh, đôi mắt em đã ướt đẫm. Những lời này đến quá nhanh, như một cơn gió lạnh thổi qua trái tim em. "Anh hết tình cảm rồi," anh tiếp lời, như thể không còn quan tâm đến cảm giác của em. "Anh xin lỗi."
Tim em như ngừng đập, nhưng em không khóc. Em nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Không sao, em còn làm nhiều chuyện tệ hơn nữa."
Anh nhìn em, đôi mắt anh hơi ngạc nhiên, dường như không hiểu vì sao em lại bình tĩnh đến vậy. "Chuyện gì?" anh hỏi.
Em khẽ mỉm cười, dù trái tim mình đang đau đớn, em vẫn cố gắng giữ vững sự bình tĩnh: "Tin tưởng vào anh đấy."
Anh im lặng, ánh mắt anh có vẻ như đang tìm kiếm một lý do, một câu trả lời từ em. Nhưng em không thể cho anh câu trả lời, vì em đã hiểu. Tình yêu này đã không còn như trước, chúng ta không còn là chính mình nữa. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, và em không thể thay đổi được anh.
Em đứng dậy, bước ra khỏi quán cà phê. Mùa đông ngoài cửa sổ dường như càng lạnh lẽo hơn. Con đường ngày xưa mà chúng ta từng đi giờ chỉ còn lại những chiếc lá khô, và bầu trời xám xịt không có ánh sáng. Anh đã không còn là người anh của em nữa, và em cũng không thể níu kéo tình cảm mà anh đã bỏ lại.
Bước đi trên con đường mùa đông, em cảm thấy như mình đang mất mát tất cả, nhưng em cũng hiểu rằng mình không thể sống mãi trong quá khứ. Anh đã ra đi, nhưng em sẽ không để nỗi đau ấy giết chết tương lai của mình. Em phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống.
Mùa thu của chúng ta đã qua, tình yêu của chúng ta cũng đã không còn. Nhưng em sẽ giữ lại những ký ức đẹp về anh, những ngày tháng yêu thương mà chúng ta đã trải qua. Em sẽ không để mình chìm trong nỗi đau đó, vì em biết rằng một ngày nào đó, em sẽ lại tìm thấy niềm vui, và tình yêu sẽ lại đến với em. Dù không phải anh, nhưng em sẽ yêu một ai đó khác, người sẽ hiểu và trân trọng em như anh đã từng.
Khi em quay lưng bước đi, em không biết mình sẽ đi đâu, nhưng em biết rằng con đường phía trước sẽ không còn có anh, và em sẽ phải bước đi một mình. Nhưng em tin rằng, dù anh không còn ở bên em nữa, em sẽ vẫn tiếp tục sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Vì tình yêu không phải là tất cả, mà là sự trưởng thành và tìm thấy chính mình.
𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro