CHƯƠNG XII
Ngày hoang đường cuối cùng cũng trôi qua. Xem như chẳng có gì cả đi! Là do tên kia lên cơn điên nói năng hồ đồ. Chắc chắn quên được!
- " Này! Có phải ngươi còn mệt ko?"
- " Tàm tạm. Chỉ buồn ngủ chút
Thôi. Hàn Doanh! Xe đến rồi!"
Xe số 7 vừa dừng, tôi vội vã lại gần tính lên xe trước, nhưng lại bị tên Phác Tuấn Anh ngăn lại tót lên xe trước! Ặc!
- " Này! Trả tiền! "
- " Ngươi muốn chết hả? Ngươi trả! "
- " Tôi nói với bà rồi mà! "
Ôi! Tôi phải làm sao mới giết được tên này đây? Tôi phải giết nó! Cuối cùng tôi vẫn phải trả thêm 700 ( won). Từ hôm qua đã là 1400 ( won) rồi. Đau lòng quá đi! Tên này có phải em trai ruột của tôi ko?
Lên xe rồi, theo quán tính đi về phía cuối xe. Ko ngoài dự đoán, ở đó vẫn là đám con trai hôm qua. Điểm khác biệt là thiếu đi hai người.
- " Hi! Tuấn Anh! *^-^* Mau tới đây! "
Xương Sườn hình như rất thích Tuấn Anh. Cũng may hắn trong khá là dễ thương, nói những câu sến sến vẫn còn cho qua được, chứ Thái Dân mà nói những câu này cả xe sock đến nỗi phải nhảy xe luôn quá!
- " Ngồi đây này! "
Khương Cẩm Thánh vừa nhìn thấy tôi liền chỉ vào chỗ trống bên cạnh hắn ra hiệu cho tôi ngồi. Tôi nghĩ vẫn còn lâu mới đến trường, ngồi vẫn hơn là đứng nên cuối cùng vẫn ngồi xuống.
- " Hôm nay nhìn em càng đẹp hơn nhỉ? "
- " Anh làm tôi thấy khó chịu quá đi mất! "
- " Anh chỉ thấy em xinh đẹp thôi mà! "
- " Hừ! ...Thật là ..."
- " Lúc em hung dữ vẫn có ma lực! "
- " Này! Mắt của anh khiến toàn thân tôi nổi hết gai ốc ,thu lại đi! "
- " Mắt thì làm sao thu lại được? "
- " Vậy nhắm lại đi!"
- " Ha ha! Anh chỉ đùa em chút thôi mà! "
Cái tên này! Càng nhìn càng thấy ghét. Một tên con trai mắt to to đã đành đằng này còn mắt một mí nữa chứ... nhưng cũng may nhãn thần có thể xem là sắc bén.Hứ! 1 tên y như là kí sinh trùng!! Nếu mà đi sàn nhảy chắc chắn thế nào cũng có một đám con gái vây quanh hò hét " Anh ơi " cho xem!!
Xuống xe rồi lúc men theo con dốc dể vào trường tôi phát hiện ra mỗi một tên nam sinh Công Cao đi ngang qua cung kính chào Khương Cẩm Thánh. Ko phải chứ? Ở đây còn bao gồm cả học sinh năm II. Khương Cẩm Thánh ...rốt cuộc hắn ta đang làm gì thế nhỉ? Lát nữa nhất định phải hỏi Lam Anh xem sao.
- " Chào anh! "
Lại nữa! Một tên nam sinh nhìn thấy Khương Cẩm Thánh, Hy Thái Dân,Lí Vân Quân, Mẫn Chí Hồi liền cung kính thi lễ. Cái con quạ chết Lí Vân Quân vừa đi vừa giỡn với họ, Thái Dân và Chí Hồi cũng cười ... Chỉ có Khương Cẩm Thánh là mặt mày thản nhiên, ko hề cười lấy một cái, cứ lạnh lùng bước đi. Đúng là một tên ngạo mạn!
Tôi càng nhìn càng thấy tính tên này giống y như Phác Tuấn Anh - O -!
- " Này! Người ta đều chào hỏi anh, anh cũng nên biểu lộ ra mặt đi chứ, chí ít gật đầu cũng được mà! Làm gì có ai ngạo mạn như anh! "
- " Anh phiền bọn họ thôi! "
- " Cái gì? Phiền á? Ô hô, sắp điên rồi! "
- " Đừng vì chuyện nhỏ này mà giận dữ chứ, mau vào đi !"
May mà tên này ko phải đàn anh của tôi, chứ ko thì ngày nào cũng nhìn mặt hắn, thà chết đi cho xong. Tên khốn này ...mới sáng sớm đã đi cùng hắn càng làm tôi tức điên hơn.
Vào lớp học, Lam Anh đã đến rồi.
- " Lam Anh! "
- " A ~ Hàn Doanh! "
- " Tớ muốn hỏi cậu vài chuyện có liên quan tới Khương Cẩm Thánh. !
- " Cẩm Thánh thì sao? "
- " Hắn ta làm gì ở trường thế? "
-" Thủ lĩnh. Người đứng đầu trường trước kia với Cẩm Thánh quan hệ ko tốt, đánh nhau với Cẩm Thánh bị thua. Từ đó Cẩm Thánh trở thành thủ lĩnh mới. Về sau những người theo thủ lĩnh trước kia bây giờ thấy Cẩm Thánh đều cung kính khiếp sợ. "
Thì ra là chuyện này. Thảo nào học sinh năm II cũng thi lễ với Cẩm Thánh. Tên này đúng là khủng bố thật!
" Ôi chao! Cẩm Thánh đúng là đẹp trai quá! Đẹp mê người! "
Lam Anh thích Cẩm Thánh à? Hình như cứ nhắc đến Cẩm Thánh là Lam Anh tỏ ra vô cùng hạnh phúc.
- " Nhưng Khương Cẩm Thánh nói ko thích làm thủ lĩnh. "
- " Tại sao? "
- " Nói là phiền lắm! "
- " Thật là! "
Sắc mặt tôi lại tối sầm xuống. Tên đó rối cuộc có gì mà ko thấy phiền đây... Chuyện gì cũng thấy phiền thì sống làm gì nữa?
- " Phiền thì còn làm làm gì?"
- " Nắm giữ quyền lực. Chính là nguyên nhân này đó ! Chẳng phải bọn con trai đều thế à? biệt là Công Cao càng coi trọng hơn. Có một trường tên Hữu Hàn Công Cao quan hệ rất tệ với Đại Lâm Công Cao, nghe nói tuần sau chuẩn bị đánh nhau to đó!"
- " Thật hả! "
- " Ừ. Lần này đánh nhau to chắc là ko ít người thương tật đâu!"
" Vậy sao? Tớ có dự cảm xấu là Tuấn Anh sẽ tham gia vào chuyện này! "
" Khuyên cũng ko ích gì đâu..."
" Ko cần suy nghĩ, tuyệt đối là thế rồi. Tớ làm gì có kiên nhẫn khuyên Tuấn Anh chứ. Chuyện đó còn khó hơn là hái sao trên trời nữa! "
Giống như nữ sinh luôn có những bí mật mà nam sinh ko biết, nam sinh hình như cũng có. Tuy vô cùng căm ghét đánh nhau, nhưng vẫn rất tò mò muốn nhìn thấy bộ dạng Cẩm Thánh lúc đánh nhau sẽ như thế nào? Hi hi ~ Hắn ta đánh nhau giỏi thật á? Chắc ko thể là có người thay hắn đánh chứ? Tuấn Anh thì quả thật rất giỏi đánh nhau...nó vốn ko biết đến sợ hãi là gì cả. Có lần còn đánh bay luôn cả tên cầm dao.
Tôi bắt đầu nãy sinh hiếu kì với Khương Cẩm Thánh rồi đây!!!!!!!!
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Hôm nay tôi ...rất ko muốn đi học -_-;; nếu đã học ko vào thì tôi dũng cảm đổi vị trí cho Lam Anh luôn. Chỗ Lam Anh gần bên cửa sổ, vị trí tốt nhất để mơ mộng giữa ban ngày. Còn có thể nhìn thấy sân vận động nữa. Thời gian trôi qua quá chậm, càng mong muốn nhanh nhanh kết thúc buổi học thì thời gian càng chậm hơn. Nhìn đồng hồ, sao mà mới trôi qua chút xíu thể này! Cái đồng hồ này chắc hư rồi. Ôi chà ~
Sân vận động lại xuất hiện những nhân vật ko ngờ đến...là Khương Cẩm Thánh. Hình như đang học môn thể dục. Hắn mặc đồng phục thể thao đang ngồi vững như Thái Sơn. Cứ thế mà nhìn từ xa thấy cũng được. Khương Cẩm Thánh đang bắt đầu chơi bóng rổ với mấy tên con trai khác. Còn chơi rất ...rất đẹp nữa. Nhưng tôi ko muốn nói hắn là phong độ đâu. Cái tên Khương Cẩm Thánh này ...rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Tò mò quá!!!
- " Hàn Doanh...Phác Hàn doanh!!!"
- " Hả? "
- " Đang nghĩ gì vậy? "
- " Đã tan học rồi à? "
- " Ừ. Cô cũng đi rồi. Nghĩ gì thế...?? Úi chao ~ Đó chẳng phải là Cẩm Thánh sao??? con nhỏ này ~ thì ra cậu đang nhìn trộm Cẩm Thánh à? "
- " À, ko phải đâu...chỉ là ...mới vu vơ tí thôi mà! "
Ôi, Mất mặt quá! Bị Lam Anh phát hiện ra rồi!
- " Mà Hàn Doanh này, cậu có phải là bạn bè của bọn mình ko?"
- " Tại sao Lam Anh lại nói như vậy? Bọn mình vẫn là bạn bè tốt mà! "
- " Vậy, cậu phải đồng ý với bọn mình một chuyện! "
- " Các cậu cứ nói đi, nếu ở trong khả năng của tớ thì tớ sẽ làm. "
Ko biết hai đứa này đang có dự định làm cái gì mà cứ cầm lấy tay tôi ra vẻ là đang nài nỉ.
- " Cậu phải hứa đấy!"
- " Ừ, tớ hứa! Các cậu cứ nói đi!"
- " Chẳng qua là mười ngày nữa là tới ngày thành lập trường nên nhà trường ra đề nghị mỗi lớp phải biểu diễn một tiết mục, mà tớ đã đăng kí ba đứa bọn mình rồi. Cậu hãy tham gia nhé, Hàn Doanh! "
Hiểu Quyên sợ tôi ko đồng ý đã nói thêm :
- " Đồng ý nha Hàn Doanh! Bây giờ cậu chưa có bạn trai lỡ mà sau khi cậu tham gia sẽ có rất nhiều đứa con trai muốn làm quen cậu thì sao? Cậu xinh đẹp như thế này mà! "
Tôi bị chúng nó nài nỉ lắm hoa mắt, chóng mặt, đau đầu rồi. Một đứa ôm chân, một đứa ôm tay van xin, nài nỉ làm cho cả lớp đang trong giờ học bị bọn nó làm cười mất cả răng.
- " Ừ, ừ! Tớ đồng ý, đồng ý là được chứ gì! "
- " Cậu hứa rồi đấy nhé! Đừng quên! "
Lam Anh sợ tôi quên lời mà cứ nhắc tôi tới lúc tan trường.
- " Tớ hứa rồi mà. Cậu cứ yên tâm! "
- " Vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ tập nhé! Cậu phải tới đúng giờ đấy, Hàn Doanh! ...Hiểu Quyên, chờ tớ với! "
Trời ơi! Cái cô Lam Anh này có khi nào nói nhiều như thế chứ. Mà thôi, về nhà nhanh lên còn phải giúp mẹ làm việc.
Sáng sớm mấy ngày gần đây tôi luôn luôn đến trường rất sớm để tập luyện. Chúng tôi tập nhảy bài LOVELY của F.A.R.T chúng tôi rất cố gắng, nhất là Lam Anh. Cậu ấy vừa xinh vừa nhảy rất đẹp nữa.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi luyện vũ đạo mà bao giờ cũng nghĩ đến - chuyện này phải bí mật. Ko ngờ nhảy nhót cũng rất mệt. Mệt chết đi! Hu ~~~ hu!!!
- " Hu hu!! Năm ngoái cũng vậy à? "
- " Đương nhiên rồi! "
- " Lúc đó Lam Anh thật ko phải truyện đùa ~ nhân khí cao ngất trời! Lam Anh còn được các anh năm III hâm mộ lắm đó."
- " Thế à? "
- " Nhưng tớ cảm thấy lần này, Hàn Doanh sẽ làm cả trường bùng nổ, phải ko Hiểu Quyên? "
- " Ừ, đúng rồi! Còn có lễ Nữ Thần! Thật là ...! Ko chừng sẽ được chọn đó! "
- " Lễ Nữ Thần là gì? "
- " Hi hi!! Lễ Nữ Thần chính là chọn một Nữ Thần Ưu Tú nhất trường chúng ta thôi đó. Trong hàng trăm người được chọn, chỉ có duy nhất một người được làm Nữ Thần. Tuyệt chứ? Hi hi!! Tớ cũng từng tham gia nhưng bị gạt bỏ. Woa ~ tức chết đi được. Lễ Nữ Thần 80% là do học sinh tiến cử. Bình chọn xong sẽ có một Nữ Thần được chọn. Cậu có biết năm ngoái là ai ko ?"
- " Ai ?"
- " Chính là con nhỏ Y Giang Yến đó! Từ sau khi được chọn làm Nữ Thần thì kiêu căng hết biết. A, đúng là nha đầu khiến người ta cực kì căm ghét mà. Nó còn tưởng mình hoàn mỹ lắm cơ đấy! "
- " Y Giang Yến! "
- " Trở thành Nữ Thần còn có điểm cực kì tốt nữa. Đó là có thể mặc váy cô dâu đi cùng với một anh chàng đẹp trai biểu diễn trên sân khấu nữa đó. Tuy ko muốn thừa nhận nhưng quả thật năm ngoái Y Giang Yến rất xinh đẹp, mặc váy cô dâu màu trắng muốt, đầu đội vương miện. Thực rất đẹp đó!"
- " Vậy hả? Nghe có vẻ rất thú vị nhỉ! "
- " Thú vị thật chứ? Năm nay cũng rất được mong đợi đó!"
Tôi rất tò mò với lễ Nữ Thần này. Chẳng trách thầy cô suốt ngày Giang Yến, Giang Yến. Thú vị thật. Hi hi...váy cô dâu ...còn có zai đẹp nữa ...hi hi...vui thật! Sẽ có một chàng trai nào đó giống Dân Hữu ko? Hi hi!
- " Hàn Doanh, hôm nay vất vả rồi! Ngày mai nhớ đừng quên luyện tập nhé! "
- " Phải rồi, Lam Anh, ngày mai nhà tớ có chút chuyện, phải về sớm! "
- " Sao thế? "
- " Hôm sau là ngày khai trương cửa hàng. Mấy ngày nay phải dọn dẹp hàng hoá rất mệt. Bố nói ngày mai thứ 7 chắc chắn rất bận, bảo tớ đến giúp. "
- " Ra thế. Vậy bọn tớ cũng đến giúp nhé. "
- " Ừ, Hàn Doanh! Tớ và Lam Anh đến giúp nha? "
- " Thật hả? Được ko đó? Ko chừng khuya lắm mới xong đó~ "
- " Cái con nhỏ này, thứ 7 thì có sao đâu. Đừng lo! Nếu muộn quá thì cho bọn tớ ngủ nhờ là được mà! ^^*!"
- " Hi hi. Được mà. Cám ơi nhé! Vậy tớ về trước đây. Mai gặp lại! ( > _ <)"
Hôm sau là ngày khai trương cửa hàng của bố. Bố nói chắc sẽ ổn. Hi vọng làm ăn sẽ tốt đẹp. Nghe nói đã phát n tờ rơi ...làm ăn chắc chắn sẽ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro