CHƯƠNG IV
Á! Trễ giờ rồi! Xong phim! Ngày đầu tiên chuyển đến trường lại trễ học. Chính vì hôm qua lo dọn dẹp hành lí nên ngủ quá muộn, kết quả là hôm nay dậy ko nỗi nữa. Phác Hàn Doanh, mày là con ngốc! Tuy trễ rồi nhưng tôi cũng ko thể vội vội vàng vàng đi học. Bởi vì để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại chi bằng đập đầu vào tường tự sát cho xong.
Gội mái tóc xinh đẹp của tôi xong mất 20 phút, sấy khô tốc mất 20 phút, để giữ làn da trắng hồng của mình mỹ phẩm làm ẫm da, dinh dưỡng cho da...mất 15 phút, mặc bộ đồng phục thật dẹp mất 10 phút. Bây giờ hoàn mỹ rồi! Nhưng trong lòng vẫn thấy ngơ ngẩn .....ờ, vì tôi đã trễ rồi.
- " Ê! Phác Hàn Doanh, mới sáng sớm mà bà đã đầu độc tôi rồi à?......Phác Hàn Doanh, bà mau rửa chén cho tôi đi. Trễ rồi"
- " Đầu của ngươi làm bằng j vậy? "
- " Cái j? Bà muốn chết rồi phải ko? "
- " Bây giờ 8 giờ rồi, trễ rồi! "
- " Cái bà này đúng là ngốc thật. Bà xem bây giờ là mấy giờ rồi. Nhìn đồng hồ di!"
- " Hả! Hihi...*-*"
Kì thật lạ thật. Vừa nãy rõ ràng nói 8 giờ ...nên mới gấp rút thế, thì ra mới 7 giờ. Đúng là hoang đường. Vậy lúc nãy 7 giờ thật ra là 6 giờ. Lại bị Phác Tuấn Anh mắng cho một trận chẳng hiểu mô tê j. Hừ! Nhưng may là vẫn ko bị trễ giờ, ahahaha!
Tôi với Tuấn Anh cùng tới trạm để đón xe buýt. Bố nói tới trạm đối diện trước nhà rồi ngồi xe số 7 là có thể tới trường. Cửa hàng đại lí của bố ở gần trường, nên ông rất rành rõ khu vực này. Trên đường đi nhìn thế nào cũng thấy đồng phục trường Tuấn Anh đẹp hơn đồng phục trường tôi nhiều, hắn mang một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen thêm một chiếc vest đen khoác ngoài, nhìn thì đơn giản nhưng đường cắt may rất chi là chuẩn nên nhìn khá đẹp.
Nhìn ngược lại đồng phục của mình...toàn một màu xám, nhìn thật ảm đạm. Ặc! Còn ko bằng đồng phục trước của tôi. Hừ! Thật ko công bằng!!!
- "Ê! Lên xe đi! "
- "Trả tiền đi! "
- "Bà trả! "
Thấy tên đó bước thẳng lên xe thì biết hắn ta chẳng đếm xỉa j đến lời tôi nói. Tôi ko còn cách nào khác phải trả thêm 700 (won), đau lòng quá, 700( won) của tôi! Đồ điên!
Woa ~ Lên xe nhìn một thoáng thì thấy toàn người mặc đồng phục đen hoặc xám.
- " Tuấn Anh mình xuống phía dưới đi!"
Tôi thích vị trí cuối xe, thế là kéo Tuấn Anh đang chần chừ xuống phía dưới. Hàng cuối ghế là 6 nam sinh mặc đồng phục giống Tuấn Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro