CHƯƠNG III
Cho đến giờ tôi vẫn coi câu nói đó mà Tuấn Anh mắng cô bé tội nghiệp ấy là câu kinh điển. Câu nói ấy đúng ko hề đơn giãn. Tuy sau này chuyện ấy cũg được giải quyết ổn thõa ... nhưng cái sự máu lạnh của hắn đến quỷ sa - tăng trong truyền thuyết cũng phải thở dài tự nhận mình ko bằng.
Hôm nay chúng tôi phải chuyển đến quận Namdoong. Chuyển nhà vì bố tôi đã mở một cửa hàng đại lí ở dó. Ông nói muốn tạo dựng sự nghiệp của mình tại một nơi xa lạ, thế là chuyển đến thành phố chẳng có lấy một ai thân thích này. Chúng tôi đã thử thuyết phục bố, nhưng ông vẫn cố chấp ko đổi ý. Chính vì thế mà tôi phải rời xa dám bạn thân để đến một nơi xa lạ, chuyển đến một ngôi trường khách. Tôi chuyển đến Du Lâm Thượng Cao, em tôi chuyển đến Đại lâm Công Cao.
Tôi thấy cuộc đời 18 tuổi của mình bi ai thế dấy. Hazzz ~ nhưng điều đáng mừng là nghe nói Du Lâm Thượng Cao và Đại Lâm Công Cao sử dụng chung một sân tập thể thao vì hai trường đối diện với nhau, lấy sân tập làm trung tâm. Đúng là ngôi trường thú vị.
Còn nghe nói nam sinh trường Công Cao tuyệt vời chết đi được. Vừa đẹp trai lại vừa ga - lăng. Hình như là vì nguyên nhân này mà nam sinh Thượng Cao và Công Cao trở thành tử tù với nhau. Thêm nữa trường Công cao là nam nên rất thích theo đuổi nữ sinh Thượng Cao vậy nên nam sinh Thượng Cao càng ghét họ. Nhìn cái tên Phác Tuấn Anh cũng vào Công Cao thì nói trường ấy toàn trai đẹp cũng có lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro