Chương I
Hôm nay tôi lại nghe bài "tình" của Oanh Hỏa Thạch. Tuy giai điệu là dance nhưng vẫn thấy cảm động, mỗi một câu, một từ đều khiến tôi đau lòng buồn phiền.
Hic, lại rơi nước mắt rồi. Giọt nước mắt này sao mãi không lau khô dược nhỉ? Đã mấy tháng rồi, sao tôi vẫn chưa quên được cậu ấy? Có gì lưu luyến nữa đâu mà còn yêu mãi? Tôi thực quá ghét bản thân mình bây giờ.
Người tôi yêu thật lòng...tuyệt đối không thể quên được tên cậu ấy ...
"Kim Dân Hữu". Tôi phải làm sao mới quên được cái tên này dây? Dân Hữu đã từng bên tôi một năm trời, tôi không còn cách nào quên được cậu ấy. Lần đầu tiên gặp nhau, hồi ức của chúng tôi, còn có lần chia tay cuối cùng ...
"Chúng ta chia tay đi, xin lỗi."
Tôi vẫn nhớ rõ mồn một lời nói cuối cùng của cậu ấy, nhưng vẫn không chịu tin. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định lừa gạt tôi...Chắc chắn thế...nhưng hình như tôi sai rồi. Cậu ấy đã rời xa tôi thật rồi.
Lòng tự tôn không cho phép tôi níu giữ Dân Hữu mà tôi yêu thương tha thiết. Sau khi Dân Hữu đi rồi tôi thẫn thờ lặp lại :
"Kim Dân Hữu ...đừng đi!"
Nếu tôi gặp lại Dân Hữu, tôi sẽ vứt bỏ lòng tự tôn, chỉ xin cậu ấy quay về bên mình.
"Hàn Doanh! Mau lên! Xe sắp chạy rồi!"
Đừng gọi tôi *-* tôi nói đừng gọi tôi mà! để tôi đựơc nhìn nhiều hơn một chút. Đễ nhớ mỗi ngày đều tay trong tay với Dân Hữu đi qua khu nhà ở...Vẫn nhớ Dân Hữu hồi đó sáng nào cũng đợi tôi ...
"Ê, Phác Hàn Doanh! Bà còn không mau ra dây à?"
Cái tên này ...Phác Tuấn Anh! Ngươi ngậm mồm lại mà yên cho ta nhờ!Tên này là người mà cả đời tôi tuyệt đối chẳng thể nhờ cậy dược gì, nếu nhất định phải nói, hắn chính là thằng em trai duy nhất của tôi. Chẳng biết gen di truyền của ai mà khiến ngừơi ta yêu thích thế, tôi thương hắn lắm, thương muốn chết luôn! Tôi rất thích nói ngược như thế dấy.
Hazzz ~Chúng tôi phải dọn nhà thật rồi! Bây giờ Dân Hữu cũng rời xa nơi này. Sau khi chia tay nhau đã chuyển trường, tôi chẳng còn nghe tin tức gì của cậu ấy nữa, liên lạc bị cắt đứt như thế dấy. Chỉ nghe cậu ấy đã gia nhập tổ chức bất lương của trường học.
Dân Hữu ...tớ phải đi thật rồi ...đi thật rồi ...tạm biệt...
"Phác Hàn Doanh! Bà muốn chết hả?"
"Biết rồi! Đến đây!"
Tuy khó chiụ nhưng bố mẹ và cái thằng em dáng ghét ấy cứ giục mãi, cuối cùng tôi vẫn phải lên xe thôi.
Ngôi nhà dần dần nhỏ lại...trả hồi ức lại cho tôi ~!
"Hu hu...hu...!"
" Ngốc. Bà bị bệnh à?"
Đúng. "Ngốc" mà các bạn nghe thấy chính là lời em nói với chị dấy. Phải biết là tôi sinh sớm hơn Tuấn Anh một năm chứ.
- "Ngươi muốn chết hả? Gọi chị ngươi chẳng ra thể thống gì cả. Ta đã đủ đau lòng lắm rồi đây! "
- "Tôi bực mình vì thấy bà cứ chau mày ủ rủ cả ngày thế dấy, rồi sao?"
- "Được rồi. Ta chẳng muốn nói chuyện với loại ngừơi như ngươi nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro