C110: Bị khiêu khích
Giám sinh đều là đệ tử quan viên, cơ hội những người này thấy bảo vật cũng nhiều, hơn nữa đi theo bậc cha chú mưa dầm thấm đất, đại đa số đều cũng có chút ít nhãn lực, mà Thái Học phần lớn đều là thư sinh, đừng nói giám định và thưởng thức, chỉ sợ ngay cả đồ cổ giá trị ngàn kim cũng đều chưa từng sờ qua, cho dù là có thiên phú, kinh nghiệm cũng có vẻ chưa đủ.
Đường Nghiêm cuối cùng cũng nắm chắc trong lòng, xem ra không đến mức hoàn toàn lâm vào thế bị động.
Thẩm Ngạo tiếp tục cười nói với Đường Nghiêm: "Đại nhân có thể tới xem cuộc chiến, giám sinh chúng ta liền có đầy đủ động lực."
Thẩm Ngạo rất rõ ràng tâm tư trong lòng hiệu trưởng, người này gần đây luôn xích mích cùng Thành Dưỡng Tính, sở dĩ, đến đây khuyến khích cho đám giám sinh, thua người không thua trận, Quốc Tử Giám không thể rơi xuống hạ phong trước Thái Học sinh trong hội giám bảo.
Đường Nghiêm càng cao hứng mà cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngạo, dùng để bày ra sự cổ vũ, ánh mắt lập tức rơi trên người Đoan Chính, khẽ khom người về hướng Đoan Chính: "Công gia, cháu trai của người tiền đồ vô lượng đó."
Đoan Chính vuốt râu khẽ mĩm cười nói: "Đa tạ Đường đại nhân nói tốt."
Trong lòng Đoan Chính lại phi thường cao hứng và tự hào, Thẩm Ngạo là cháu trai bên ngoại của hắn, cũng coi như nửa đứa con trai, có thể được tế tửu Quốc Tử Giám Đường Nghiêm khích lệ, trên mặt như có ánh sáng.
Vừa đúng lúc này, một thái giám quản sự phủ Đại hoàng tử nói với mọi người: "Mời chư vị đại nhân, các lão gia đến lầu hai ngồi."
Một ít nhân vật đầy quyền lực tham dự giám bảo lục tục đi lên lầu, Thành Dưỡng Tính còn lưu luyến không rời mà lôi kéo mấy Thái Học sinh, thấp giọng thì thầm cái gì đó, cuối cùng mới vội vàng chạy lên lầu hai.
Những người này lên sương phòng lầu hai, vừa nhìn thấy hoàng thượng cũng ở chỗ này, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền ào ào chuẩn bị hành lễ, đã thấy Triệu Cát khoát tay cười nói với bọn họ: "Chư vị đại nhân, tất cả mở cửa sổ nhỏ trước người để xem cuộc chiến, lễ liền miễn đi, không nhìn thấy hôm nay trẫm cải trang sao?"
Mọi người khúm núm, tất cả chuyển sang tư thế nhỏ nhẹ, mở cửa sổ nhìn sang phong cảnh trong sảnh, sương phòng này cơ hồ đặc chế vì để xem cuộc chiến, từ nơi này nhìn ra ngoài, đúng là nhìn không sót một thứ gì, có thể xem xét rõ ràng động tĩnh trong sảnh, còn có chút quan viên, phú hộ thân phận khá thấp, tự nhiên không được ngồi, chỉ có thể đứng ở phía sau Công gia, Hầu gia, kiển chân nhìn qua khe hở.
Đường Nghiêm và Thành Dưỡng Tính, hai người vừa mới ngồi cùng một chỗ, hai người hôm nay xem như trở mặt thành thù rồi, trong lòng đều rất xem trọng lần tỷ thí hội giám bảo này, loại cảm giác này không thua gì lần sơ thí thứ nhất trước đó.
Lúc này đây tổ chức giám bảo, hoàng thượng tọa trấn ở đây, ai tốt ai xấu, hoàng thượng có thể xem cái sẽ biết rõ, hơn nữa, hoàng thượng cũng là người yêu giám định và thưởng thức đồ cổ, nếu có Thái Học sinh hoặc giám sinh trổ tài, Quốc Tử Giám hoặc Thái Học cũng được vinh quang theo.
Thành Dưỡng Tính hôm nay lại làm ra một bộ dạng rất chắc chắc, khẽ mỉm cười vuốt râu, chậm rãi nói: "Hôm nay giám sinh cũng đến không ít đó, Đường đại nhân chắc đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi."
Mặc dù Thành Dưỡng Tính nói như thế, nhưng trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ châm chọc, đôi bằng hữu này, cừu oán hôm nay đã là càng kết càng lớn, ngay cả đường sống để quay về cũng không còn.
Thành Dưỡng Tính vừa dứt lời, không ít quan viên xuất thân từ Thái Học khẽ cười, muốn nghe Đường Nghiêm ứng đối như thế nào.
Đường Nghiêm cười ha ha một tiếng, nói: "Thành đại nhân đã sớm có chuẩn bị, Đường mỗ làm sao dám nắm chắc thắng lợi." Ý tứ của những lời này là ngươi quá tự kiêu, không có phúc hậu, rõ ràng bất động thanh sắc mà âm thầm chuẩn bị, Đường Nghiêm hắn không phải loại người này, phản ứng chậm chạp hơn một ít, cho dù bại, đó cũng là bị ngươi đánh lén.
Quan viên xuất thân từ Thái Học đều nhíu mày, lời Đường Nghiêm nói quá chói tai, nhường như Thái Học thắng cũng không phải bởi vì Thái Học nhiều nhân sĩ biết giám định và thưởng thức đồ cổ, mà là vì chuẩn bị thoả đáng. Một đại nhân trong đó rốt cục không nhịn được nói: "Đường đại nhân nói gì vậy, thịnh hội như thế, Thái Học tham dự, hẳn phải chuẩn bị một chút, việc này cũng không được sao?"
Đường Nghiêm xem xét, hắn nhận ra người này, là một chủ sự Công bộ xuất thân Thái Học, những lời này của hắn đã rõ ý tứ, muốn bắt đầu nhen nhóm thùng thuốc súng, Đường Nghiêm đang muốn châm chọc hắn vài câu, một người bên cạnh lại cười lạnh nói: "Nói như vậy, giống như là Thái Học đã chiếm vị trí thứ nhất trong hội giám định và thưởng thức đồ cổ lần này không bằng, thắng bại còn chưa công bố, Thái Học hẳn là cho rằng mình đã thắng sao?"
Người này tên Khoát Tu, khoan thai nhìn động tĩnh trong sảnh, liên tục cười lạnh, người này làm việc trong phủ Kinh Triệu, nghĩ đến cũng đúng, đây là quan viên xuất thân từ trong Quốc Tử Giám.
Đường Nghiêm liền cười cười phối hợp nói: "Lời nói này không sai, thắng bại chưa phân, nói nhiều như vậy có làm được cái gì, chúng ta sống chết mặc bây, đợi đến khi công bố thắng bại lại bắt đầu nói chuyện cũng không muộn."
Dù sao hoàng thượng đang ở chỗ này, Thành Dưỡng Tính cũng không muốn huyên náo quá cương, cũng cười nói: "Cùng quan sát đợi xem."
Đại hoàng tử tới chỗ Triệu Cát trước, xin một câu chỉ thị, liền đi xuống lầu chủ trì giám bảo.
Trong sương phòng cực lớn lập tức an tĩnh lại, nhiều ánh mắt trông mong nhìn lên.
Triệu Hằng không thể tưởng được, hôm nay náo nhiệt như thế, quan lớn hiển quý trong thành Biện Kinh đều đến rồi, mà phụ hoàng cũng đích thân đến xem cuộc chiến, trong lòng hơi có chút kích động, hắn trải qua nửa đời người, thật đúng là không được chú ý như vậy, hít vào một hơi, bắt đầu cao giọng nói chuyện với người giám bảo trong sảnh, lời dạo đầu đơn giản là đương kim Ngô Hoàng thánh minh, trăm họ an cư lạc nghiệp vân vân, lời nói xoay chuyển, đánh mắt về hướng thái giám quản sự kia, liền có rất nhiều nô bộc nâng rất nhiều đồ cổ che khăn hồng tiến đến, về sau tuyên bố giám bảo bắt đầu.
Thẩm Ngạo và Chu Hằng, Tằng Túc An ngồi cùng một chỗ, mấy giám sinh cũng ào ào tụ tập ngồi bên này, ở bên kia, mười Thái Học sinh mặc áo đạo. Những Thái Học sinh này không có hảo ý nhìn về hướng Thẩm Ngạo, liên tục cười lạnh.
Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, những Thái Học sinh này đã biết thân phận Thẩm Ngạo, đôi mắt nhìn hắn liền bắt đầu nóng lên, Thẩm Ngạo này, thậm chí chỉ là cái tên, đối với tất cả Thái Học sinh chính là vô cùng nhục nhã, chiếm vị trí thứ nhất kỳ thi sơ thí, về sau lại nhờ hoàng thượng viết lưu niệm làm nhục Thái Học, nếu Thái Học sinh nào có thể thắng hắn một bậc, tuyệt đối có thể được xưng tụng là anh hùng trong Thái Học.
Trong lòng những người này đều nghĩ: "Nghe nói Thẩm Ngạo này viết chữ vô cùng tốt, so sánh thì mình còn kém hắn, làm thi từ chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng luận giám định và thưởng thức, không tin tên họ Thẩm này còn có thể lợi hại như vậy."
Nhất định phải từ từ giáo huấn Thẩm Ngạo, lại để cho Thẩm Ngạo biết rõ, Thái Học sinh cũng không phải dễ bắt nạt.
Đại hoàng tử vừa dứt lời, còn chưa tuyên bố quy củ trận đấu, một người trong Thái Học sinh đã đong đưa cây quạt đứng lên, hắn trông rất bình thường, nhưng y phục trên người lại có giá trị xa xỉ, xem ra chính là phú gia công tử, mỉm cười đắc ý, ánh mắt rơi trên người Thẩm Ngạo: "Huynh đài chính là Thẩm Ngạo?"
Mọi người xem xét, oa, nhanh như vậy đã có người khiêu khích rồi, cái này có tính là mượn hội giám bảo để báo tư thù không?
Tốt, nhìn xem thật náo nhiệt.
Thẩm Ngạo bất động thanh sắc mỉm cười, nhưng trong lòng lại mắng liên tục: "Trận đấu còn chưa bắt đầu đã tới khiêu khích, có người gấp gáp như ngươi sao?"
Chỉ là, trên mặt Thẩm Ngạo vẫn mang theo dáng tươi cười nói: "Đúng, ta chính là Thẩm Ngạo."
Công tử hào hoa phong nhã này thu cây quạt, hành lễ về hướng Thẩm Ngạo, trên mặt lại nhìn không ra nửa điểm cung kính, cười lạnh nói: "Tại hạ Vương Chi Thần, nghe nói Thẩm công tử thi thư song tuyệt, sớm muốn thỉnh giáo, chỉ là không biết Thẩm công tử có hiểu giám bảo hay không?"
Sắc mặt Đại hoàng tử lập tức đen lại, quy củ trận đấu là hắn định, đến lúc đó xuất ra bảo vật, phát mỗi người một trang giấy, một cây viết, để cho bọn họ ghi thông tin về đồ cổ trên giấy, sau đó lại đào thải người giám bảo đoán sai lai lịch đồ cổ.
Ai ngờ những người này quá không hiểu quy củ, còn chưa bắt đầu, đã có người muốn tìm người thách đấu.
"Vô lý quá đáng!" Triệu Hằng mắng một câu trong lòng, đang muốn gọi người đuổi tên Thái Học sinh quấy rối này xuống dưới.
Ai ngờ ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, lập tức lại có Thái Học sinh đứng lên, khiêu khích nhìn Thẩm Ngạo, nói: "Thẩm công tử rất nổi danh, nhất định không dám tỷ thí cùng Vương huynh, nếu nói là thi thư, đệ tử tự nhận Vương huynh không phải là đối thủ của Thẩm công tử, nhưng nói đến giám định và thưởng thức đồ cổ, ha ha..." Cười to một tiếng, câu nói kế tiếp lại không cần nói nữa, đây là giúp đỡ Vương Chi Thần, bức Thẩm Ngạo ra tay.
Người này vừa nói như vậy, những Thái Học sinh kia đều hùa theo làm càn cười ha hả, giống như giám bảo hội lúc này đây, bọn hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro