Chương 3 - A Dương Ca Ca
#Tiểu Tiên Nữ Mê Tiền
Đối với học sinh sự nhiệt tình đều không duy trì lâu, đại hội hợp xướng náo nhiệt qua đi, tiếp theo thi cuối kỳ liền đến, nháy mắt vắng vẻ.
Lớp trưởng vừa đem giấy khen dán trước mục thông báo, hai giờ sau đã bị lịch thi cuối kỳ che mất.
"Kiều Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên !" Lâm Trúc Tùng điên cuồng dùng khuỷu tay chọc cánh tay Kiều Nhiên, bài thi bị chọc trúng cong một mảnh lớn.
"......" Kiều Nhiên mặt mày vô cảm chuyển hướng liếc Lâm Trúc Tùng một cái.
Đang là thời kỳ mấu chốt chuẩn bị cho "cuộc chiến thảm khốc" thi cuối kỳ.
Tô Kiều Nhiên lập chí "Chém giết tiêu diệt" Trình Cố Dương, mặt so với lúc trước đã gầy mất miếng thịt,...
Khuôn mặt trắng nõn rút đi chút huyết sắc, hơi hơi tái nhợt, sau mắt kính thật dày như ẩn như hiện quầng thâm mắt.
Lúc này mắt mang tơ máu, ánh mắt lạnh lùng, nếu người khác nhìn thấy liền bị doạ sợ.
Thần kinh thô như Lâm Trúc Tùng còn nhịn không được mang gương mặt tươi cười lấy lòng, chạy nhanh nói:
"Sắp thi cuối kỳ, trường học mấy Tôn Bồ Tát đại phát từ bi, quầy bán quà vặt miễn phí cung cấp cà phê cùng sữa bò nóng, Có đi hay không?"
"Còn ba phút nữa vào học."
"Tự học sao? đến trễ thì đến trễ đi." Lâm Trúc Tùng xem như đều thiển nhiên mà nói.
"Tớ nói này Kiều Nhiên, đề này cậu giải đường vòng a. Theo tớ đi một chuyến, lát tớ cho cậu xem cách giả của tớ."
Cục tẩy trong tay Tô Kiều Nhiên dừng một chút, đề toán này là một vấn đề nhỏ mà cô hơn nửa giờ mới giải ra, đến lúc thi khẳng định là viết không kịp.
Nhìn trên mặt giấy loanh quanh lòng vòng một đống hỗn loạn, cách giải này xác thật không đáng tin cậy.
Tuy nói Lâm Trúc Tùng thành tích cơ hồ đứng cuối lớp, nhưng năng lực môn toàn đúng là xuất quỷ nhập thần, tiết toán không ngủ gật thì chính là làm việc riêng.
Giáo viên toán nổi tiếng nghiêm khắc "Lý phí đao" dùng phấn ném cậu ta liên tiếp một tháng liền.
Sau lại thấy cậu ấy hết lần này tới lần khác giải bài đúng, đôi khi còn kêu cậu ấy lên bảng giảng bài.
Mắt nhìn cậu ta giống như heo, càng ăn càng béo.
Thành tích môn văn lại thảm không nỡ xem, Lâm Trúc Tùng có thể vào ban mũi nhọn là giáo viên nhìn trúng năng lực toán siêu cấp cường đi.
Kiều Nhiên yên lặng lấy ra bình giữ nhiệt đứng lên đi ra cửa.
Lâm Trúc Tùng chạy nhanh hihi haha đuổi kịp, mới ra cửa, một cảm giác kỳ lạ ập vào mặt, Tô Kiều Nhiên có thể cảm nhận trong phạm vi 5 mét, tất cả mọi người yên lặng đi đường vòng.
Ánh mắt bát quái bốn phương hướng về phía trung tâm
Đứng ở kia chẳng phải hoa khôi mới Lý Tình Tình ư?
Chỉ thấy cô ta mái tóc đen dài cột phía sau, dùng kẹp tóc quả dâu màu hồng, lộ ra cái trán trơn bóng, đồng phục mộc mặc trên người lại có hương vị thanh xuân.
Có lẽ thời tiết thật sự lạnh, mũi cùng gương mặt có chút hồng, tuy để mặt mộc lại có vẻ kiều diễm ước át.
Ở trường nhìn thấy cô ta đương nhiên chẳng có gì lạ, nhưng cần phải biết, ban nghệ thuật và ban 1 cao nhất chính là cách hai đoạn hành lang, chân trời góc biển.
Tô Kiều Nhiên lúc này mới phát hiện, đứng trước mặt cô nương nhu nhược động lòng người kia, ghiêng ghiêng dựa vào ven tường, người mà cô vô cùng quen thuộc, kẻ địch giả tưởng _ Trình Cố Dương.
Đối diện với cửa chính, Lý Tình Tình tự nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Kiều Nhiên cùng Lâm Trúc Tùng theo sát phía sau, cô ta nhấp môi một cái, lộ ra má lúm nhợt nhạt, cười hỏi: " Kiều Nhiên."
Kiều Nhiên nhìn phía trước, cười khẽ thay lời chào.
"Tớ nghe nói quầy bán quà vặt có phát cafe cùng sữa bò miễn phí, nhất thời có chút tham , vừa lúc đi qua lớp các cậu, dù sao cũng uống không hết, nên mang tới hỏi Cố Dương uống không."
Lý Tình Tình nhìn nhìn bình giữ nhiệt trong tay Tô Kiều Nhiên, hỏi: "Cậu cũng đi quầy ăn vặt?"
"Ừ, đi lấy cafe."
"Kia nếu không...," Lý Tình Tình đưa ly cafe trong tay tới trước Tô Kiều Nhiên, "Cố Dương nói không uống, không bằng cho cậu, đỡ cậu đi một chuyến."
Lâm Trúc Tùng vừa nghe, liền cấp Tô Kiều Nhiên ánh mắt "Cậu dám bỏ rơi tôi."
"...Tôi đi cùng cậu ấy. Cảm ơn."
Kiều Nhiên không tiếp, duỗi tay chỉ chỉ Lâm Trúc Tùng bên cạnh.
Lúc Dang chuẩn bị đi, chỉ nghe người vẫn luôn đứng bên Trình Cố Dương mở miệng: "Trễ rồi, uống sữa bò đi."
Nghe vậy, Lý Trình Trình lập tức đem một cái tay khác đang cầm sữ bò đưa cho Trình Cố Dương, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu.
Trình Cố Dương dừng một chút, nhận sữa bò , xoay người đi vào phòng học.
Lâm Trúc Tùng nhìn theo Lý Tình Tình nhẹ nhàng biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, gia tăng bước chân đuổi theo Kiều Nhiên.
"Kiều Nhiên a, tớ xem không khí như thế nào tốt đẹp......Tiểu pháo hoa nổ bùm bùm bùm bùm bùm bùm......ôi tình yêu...."
Tô Kiều Nhiên không phản ứng lại cậu ta, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Đi đến nhà ăn, Kiều Nhiên đưa bình giữ nhiệt rót sữa bò nóng.
Trình Cố Dương không nói cô chút nữa đã quên, chính mình giữa trưa uống cà phê buổi tối nhất định ngủ không được.
"Cậu không phải nói uống cà phê sao?"
"Tuỳ tiện ." Kiều Nhiên đóng chặt nắp, chạy nhanh về phòng học.
Kế tiếp thời gian vài ngày, buổi sáng cà phê, buổi chiều sữa bò cứ thế vội vàng vượt qua.
Lâm Trúc Tùng một bộ áp bức, mỗi ngày chạy tranh quà vặt ở canteen , có đôi khi còn hảo tâm mà tiến cống mấy món cho Tô Kiều Nhiên, đổi lại sổ bài tập tiếng Anh.
Tuy rằng chỉ là cao nhất, học chỉ kiến thức cơ bản, nhưng bởi vì chưa có phân ban.
Thi cuối kỳ sẽ ảnh hưởng đến lụa chọn.
Tô Kiều Nhiên chuẩn bị từ sớm, vẫn ở trong lòng âm thầm khẩn trương.
Lâm Trúc Tùng càng là kêu khổ không ngừng.
Chỉ có Trình Cố Dương, như cũ bộ dáng khí định thần nhàn, thông thả học hành, mỗi ngày ở sân bóng rổ gần nhà đánh nửa giờ theo thường lệ, cuối tuần vẫn đi theo ba mẹ tới nhà cô xem TV.
Thi cuối kỳ kết thúc, học sinh ban mũi nhọn không chờ đến nghỉ đông, chưa kịp nghỉ ngơi liền bất đầu thi đua phụ đạo.
Các tổ trưởng khoa thay nhau vận động, lời hay ý đẹp nói đến thấm thía động viên các hội viên.
Đơn giản chính là năm nay nắm chặt thi đua, lúc ăn Tết chuẩn bị thật tốt, năm sau chính là lần đầu tuyển chọn.
Học sinh trên lớp than ngắn thở dài, Lâm Trúc Tùng kêu rên thảm thiết đến nỗi lớp bên cạnh đều có thể nghe được.
Kỳ thực Kiều Nhiên rất đau đầu, mới phí hết sức lực chuẩn bị thi cuối kỳ, cô phải về ngủ một giấc thật tốt.
Chỉ có 50 thứ hạng cao nhất mới có tên trên bảng vàng của trường, thành tích cụ thể đều để trong bao thư, lớp trưởng phát cho từng người.
Nhìn cái bảng kia, Tô Kiều Nhiên không nhịn được nội tâm rít gào, âm thanh chỉ chính mình nghe thấy,
"Cái đồ biến thái!!."
"Má nó! Cái đồ biến thái! Trình Cố Dương đúng là biến thái mà! Vậy mà lại hạng nhất!" Lâm Trúc Tùng bên cạnh không nhịn được lớn tiếng.
Mới vừa cảm thán Trình Cố Dương năng lực biến thái xong, Lâm Trúc Tùng liền vội vàng lại đây chúc mừng: "Nha, Kiều Nhiên, cậu lần này rất khá nha, kém 13 điểm là có thể lấy hạng nhất rồi."
Kiều Nhiên tức giận mà liếc mắt trừng cậu ta, cúi đầu nhìn phiếu điểm của mình. Lần này đứng hạng hai, trừ toán tạm được, các môn khác khá tốt, vốn là chuyện vui, nhưng hạng ba cùng cô chỉ cách 1 điểm, hạng 4 và 5 cũng từng bước ép sát.
Cô không nghĩ tới mình thua Trình Cố Dương tới 13 điểm.
Thật là vui không nổi.
Nhịn không được liếc tầm mắt sang Trình Cố Dương__ thằng nhóc này là yêu quái phương nào vậy?
Ai ngờ Trình Cố Dương như có cảm ứng, quay đầu lại, giao với ánh mắt sáng quắc của Kiều Nhiên, Tô Kiều Nhiên nhất thời không biết làm sao, cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
Trình Cố Dương bình thảnh nhìn Kiều Nhiên có chút quẫn bách, cười mà mói: "Chúc mừng a, xếp, hạng, hai." Dứt lời liền quay đầu đi, nhưng Kiều Nhiên vẫn nhanh nhẹn thấy ý cười ẩn hiện trên mặt cậu ta.
Này cố tình cười điệu trọng âm cùng dấu chấm phẩy câu cô đều nghe ra rất rõ ràng, nhưng hiện tại vô pháp phản bác, gương mặt ngày thường lạnh băng nay tức tới có chút hồng.
"Tốt, Liền lại cho cậu đắt ý một lần nữa!"
Kiều Nhiên trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, kỳ nghỉ đông năm nay cùng "học tập" liều mạng chiến đấu.
Bất quá bọn họ nghỉ đông, trên dưói 10 ngày. Mà nhà họ Tô nhân duyên tốt đẹp, cửa nhà đều bị bạn bè khắp nơi, thân thích đạp vỡ.
Trình gia cha mẹ cũng tự nhiên mà ở trong số đó, lúc này đây chính thức đến thăm Tết.
Trình Cố Dương lại không đi cùng.
"Ai nha chúng ta mỗi ngày đều gặp, còn đặt biệt đến một chuyến làm gì?"
Mẹ Tô một bên nói cười, một bên nghiêng người cho ba mẹ Trình tiến vào. Trong lúc ăn Tết, Tô Kiều Nhiên bị cha mẹ yêu cầu, phải thật tốt chiêu đỡ khách nhân, ngoan ngoãn đứng cạnh cữa.
"Này cùng ngày thường không giống nhau, ăn Tết vãn phải có không khí của ăn Tết chứ." Ba Trình xách theo bao lớn bao nhỏ quen cửa quen nẻo hướng vào trong.
Thấy Kiều Niên đứng một bên, liền đem thùng sữ bò cao cấp đưa tới trước mặt, cưòi tủm tỉm mà nói: "
"Lần trước cũng chưa phát hiện, Kiều Nhiên thế nào lại gầy như vậy. Học tập dụng tâm, nhưng đừng để mình mệt mỏi. Cái này sữa bò A Dương nhà chúng ta đều uống mỗi ngày, con cũng thử xem! Nghe nói uống cái này còn có thể cao lên đó!"
"Cảm ơn chú Trình." Kiều Nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận, lại âm thầm trong lòng nói thầm, con trai nhà chú cao là chuyện tốt, nhưng một cô gái như con đều 1m7, ở phương Nam này đã là hạc giữa bầy gà, giáo viên xếp chỗ ngồi đều là phía sau, bốn phía đều là nam sinh cao lớn lực lưỡng. Tuy rằng bình thường cô không xã giao gì, họ đối xử với cô cũng không tệ. Nhưng ngẫu nhiên tiết thể dục lại ngồi vị trí kia, nhìn chung quanh khó tránh khỏi một lời khó nói hết.
Bất quá Trình Cố Dương thông minh như vậy, có thể hay không cùng uống sữa bò có quan hệ ?
Bên này Kiều Nhiên chính mình suy tư, mẹ Tô đã vội vàng nhiệt tình như lửa mà thét to, sau đó gấp không chờ nổi bắt đầu thu thập bàn mạt chược, không khí liền sôi nổi.
"Kiều Nhiên con đứng ngốc đó làm gì? Mau đem sữa bò vào phòng khách rồi mở cửa sổ bên cạnh lên ! Con cùng A Dương đi xem TV đi!"
Tô mẹ bùm bùm xào mạt chược, lúc này mới phản ứng lại: "Chị , A Dương đâu?"
Mẹ Trình cười đáp: "Tên tiểu tư kia nói có bạn học nhờ hỗ trợ chỉ đạo dương cầm, khi nào kết thúc sẽ qua bên đây."
Mẹ Tô lập tức tinh thần tỉnh táo: "A , Em còn chưa từng nghe nói A Dương đi dạy riêng ai đâu, bạn học nam hay nữ?
"Chị cũng nào biết đâu, tên tiểu tử kia em cũng không phải không biết, có khi nào cùng chúng ta giải thích quá nhiều ? Chị làm mẹ có thể hay không quá thanh tĩnh rồi ?"
Kiều Nhiên buông sữa bò trong tay, dựa vào cửa sổ hít khí trời, vừa vặn thấy Trình Cố Dương từ chỗ ngoặt không nhanh không chậm đi lên đầu nhà cậu ta, bên cạnh còn một người mặc thân áo khoác cùng khăn quàng màu hồng nhạt đứng chờ trước cửa.
Oh, xem ra là bạn học nữ. Kiều Nhiên tập trung nhìn vào, này đây không phải là hoa khôi Lý Tình Tình sao?
Khó trách khó trách, phỏng chừng cũng chỉ có Lý Tình Tình đại mỹ nhân mới có thể làm tên Trình Cố Dương kia hạ mình tự giác đi dạy.
Kiều Nhiên bĩu mỗi, nhớ đến lúc còn sơ trung.
Lúc đó Kiều Nhiên còn không thể xưng là học bá, cùng Trình Cố Dương không hề cạnh tranh, mặt ngoài cậu ta cũng hòa hòa khí khí, còn giống lúc nhỏ gọi một tiếng "A Dương ca ca"
Trình Cố Dương tuy cùng cô không học cùng ban, nhưng sớm đã nổi danh toàn trường.
Nhớ ngày đó Kiều Nhiên có đề toán giải mãi không được, vừa vặn Trình Cố Dương ở nhà bọn họ ngồi phòng khách xem NBA, Kiều Nhiên liền cầm bài tập nhút nhát sợ sệt mà hỏi: "A Dương ca ca, đề này em không giải được."
Đang ở nhà chính mình, cô ăn mặc rất tùy tiện, áo ngắn tay màu xanh, cùng quần đùi trên đầu gối chỉ vài cm. Lúc ấy Kiều Nhiên vừa dậy thì không bao lâu, có chút bộ dạng của thiếu nữ.
Ngày mùa hè nóng, quần áo mỏng manh loáng thoáng hiện ra thân hình lả lướt hấp dẫn, lộ ra chút cảm giác thiếu nữ mền mại tinh tế.
Cô ngại tóc dày nóng, liền đem tóc mái thật dày của mình cột lại thành chùm trước mặt, trên trán còn có hạt mụn đỏ lộ ra.
Kiều Nhiên cũng biết nhìn cái này bộ dạng có chút buồn cười, chỉ có thể ở phòng mình mới như vậy, nhưng lúc đi ra khởi phòng, cô đã quên mất.
Thời sơ trung Trình Cố Dương cũng chưa cao như bây giờ, thật ra nữ sinh cao sớm hơn, Kiều Nhiên lúc đó đã 1m65, đôi chân trắng nõn timh tế khó khăn che khuất tầm mắt Trình Cố Dương xem NBA.
Trình Cố Dương lung lay lên xuống, lúc này mới liếc mắt nhìn Kiều Nhiên.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây....
Trình Cố Dương nhìn chằm chằn rồi mở miệng: "Anh không "Tiểu thí hài"
Kiều Nhiên đỏ mặt, nháy mắt liền hiểu ý, ném xuống bài tập, hai tay nắm chặt chính mình nhúm tóc mái chỉa lên tận trời__ này tạo hình còn không phải đứa nhỏ ba tuổi con của giáo viên Lý đầu hẻm sao ?
Kiều Nhiên tuổi dậy thì, đối với ngoại hình bất đầu để ý, quay đầu chạy hướng WC
Trình Cố Dương nhìn bóng dáng nhỏ dài của cô thất tha thất thểu chạy, trên mặt khó khi có ý cười, bên tai còn có chút đỏ.
Chờ Kiều Nhiên xác nhận lại chính mình ổn thỏa, mới có chút xấu hổ buồn bực từ WC đi ra. Trình Cố Dương đã lần nữa mang lực chú ý xem TV.
Kiều Nhiên giả vờ trấn định từ trên bàn cầm lấy tập sách, trở lại phòng mới phát hiện mấy bài tập định hỏi đã có nhiều hơn lời giải, bên cạnh còn viết chút công thức, chữ viết tùy ý lại thanh tú.
Tự hồ bất đầu từ ngày đó, Trình Cố Dương không việc gì liền tìm Kiều Nhiên kiểm tra bài tập, cũng từ ngày đó Kiều Nhiên không còn gọi cậu ấy "A Dương ca ca".
Trình Cố Dương chỉ lớn hơn cô nửa năm, lại cùng là bạn học , nếu cứ giống khi còn nhỏ kêu "Ca ca" Kiều Nhiên cảm thấy không thỏa đáng, huống chi cô cũng không muốn tự mình chứng minh danh hiệu "Tiểu thí hài" này.
Người nhà kêu cậu ấy "A Dương", bạn bè quen thuộc kêu "Cố Dương", chỉ có Kiều Nhiên kêu cả tên lẫn họ " Trình Cố Dương", Trình Cố Dương".
Trình Cố Dương cũng không có phản ứng gì đặt biệt, xem như cam chịu cách gọi mới này.
Kiều Nhiên hồi ức kết thúc, Trình Cố Dương lần nữa bước chân vội vàng xuống lầu, giống như đem một chồng thư đưa Lý Tình Tình.
Hai ngưòi không biết nói gì, Kiều Nhiên nghe không thấy, chỉ nhìn Lý Tình Tình tươi cười xán lạn có chút chói mắt.
Kiều Nhiên không thấy thú vị, đá đá góc tường, yên lặng lui vào phòng.
Lúc Cố Trình Dương đến Tô gia, chỉ kịp thấy cửa phòng đang đóng lại cùng cái đuôi tóc phất phơi của Kiều Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro