To Moon and back
I call you moonchild.
Tôi gọi gã là đứa trẻ của vầng trăng.
Xa xôi và cách biệt tựa như chỗ tôi đứng cho đến mặt trăng lồi lõm toàn đá là đá kia.
Khô khốc và cạn kiệt.
Tôi biết đến gã như thế.
Khi tôi chẳng còn mảnh linh hồn nào còn sự sống.
Khi cuộc đời tôi đã héo cằn như đá trên mặt trăng.
Gã phải chăng đã từng giống như tôi.
Nhưng chỉ khác khoảng thời gian lặp lại.
Tôi bây giờ, còn gã là xưa kia.
Gã gặp tôi và thắp bừng lên trong tôi sự sống.
Gã ngọt ngào làm ẩm trái tim tôi.
Cả hoa lá thi nhau lại đua nở. Nhưng giờ đây, tim tôi lại héo mòn.
Buồn lại buồn gã chẳng phải là của riêng mình tôi.
Cần ai đó thay thế tên của gã.
Nhưng tìm mãi chẳng có ai là người thứ hai.
Chậm chậm chậm tôi rời xa gã.
Xa xa và xa cách.
Gã bây giờ là của những vọng tưởng.
Gã chẳng còn là của riêng mình tôi.
Gã khô cằn nhưng ẩn trong róc rách.
Tôi thì không, khô và chỉ khô khô.
Tôi chẳng còn muốn nói nhiều về gã, không phải riêng tôi tôi sẽ chẳng nghĩ suy.
Cho đến cùng gã vẫn ở đâu đó trên trăng vàng.
Còn tôi thì dùng cả đời này tìm cách lên vầng trăng đó.
Cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro