
Kiều mơ 2
Tôi thức dậy lúc nắng đã lên cao bên ngoài. Lũ chim lạ đã về vườn cây trước nhà kêu gọi nhau bằng những thứ tiếng hạnh phúc, vui mừng. Chắc chúng chào đón nắng mới, và thời tiết, sau một vài cơn mưa trái mùa vào buổi chiều đã thay đổi. Bây giờ là một buổi sáng êm nhẹ, những cơn gió mát rượi, màu lá non xanh. Qua cửa sổ một vuông trời quang đãng nhuộm vàng nắng mới. Có phải chăng là một vùng trời hạnh phúc chắp bằng những cánh mây xanh lơ màu hy vọng trôi xuôi, bềnh bồng. Lần đầu tiên tôi ngủ dậy trễ.
Lúc vào phòng rửa mặt, ngậm cái bàn chải đánh răng trong miệng với chất kem cay tê lưỡi tôi nghe Phố mở Nhạc bên phòng của nó. Con nhỏ đã hoàn toàn khác trước. Những bản nhạc trẻ ồn ào, lời lẽ ngô nghê buồn cười đã được thay bằng những bản nhạc tiền chiến trữ tình êm nhẹ:
Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước
Em đến thăm một lần
Bao lũ chim rừng hợp đàn trên khắp bến xuân
Từng đôi rung cánh trắng
Ríu rít ca u ù ú
Hồn đào hoen nắng chan hòa
Chim ca thương mến chim ngàn xa u ù ú
Lòng người ngây ngất trầm hương...
Bài hát của Vân Cao, những lời đẹp như thơ, êm đêm như suối. Và đó là tiếng lòng của một thứ tình yêu ngây ngất hương mùa tới. Tình nhân đã đến với nhau bằng những bước nhẹ bằng trái tim hồng, và cả môt. cõi lòng chan hòa trời đất. Ðó là thứ tiết trời đẹp nhất óng ả nhất. Phải chăng nhỏ em tôi, người thiếu nữ vừa mới đến với tình yêu lần thứ nhất đó đã sơn phết lại tâm hồn, đã thay gương soi mặt, để nhìn thấy mình là một thiếu nữ khác, đẹp hơn xưa, mơ mộng hơn xưa và cũng nồng thắm hơn xưa. Tôi hình dung ra những bước chân nhảy nhót của Phố, đó là những bước chân chim, nhảy chuyền trên cành hạnh phúc.
Tôi nằm thả người lại trên giường hướng mắt ra khoảng trời rực nắng ngoài kia. Màu xanh của lá như tưới thêm nhờ nắng, và nắng vàng thêm như tơ, nhờ màu xanh của lá. Lúc tôi châm lửa hút thuốc, Phố gõ cửa phòng tôi rồi đẩy luôn vào.
Nó cười:
- Em đoán anh đã thức dậy.
- Ta thức dậy từ khuya.
- Anh làm gì đó ?
- Ta đang hút thuốc.
Tôi thả ra một ngụm khói trắng mù mịt. Qua những sợi khói, tôi thấy đôi mắt nhỏ cũng vướng khói, ướt long lanh. Những sợi tóc của nó cũng óng ánh một sắc đen. Con nhỏ em đã đổi khác hoàn toàn. Nó là một thiếu nữ vừa đẹp, vừa nở bông hoa nhan sắc vì bắt gặp tình yêu đầu đời.
- Anh ăn ságn rồi chưa ?
- Khỉ quá nhỏ, ta vừa mới đánh răng xong, điểm tâm bằng môt. điếu thuốc thôi.
- Vậy hôm anh anh thích ăn gì ?
- Tử tế ?
- Chứ sao. A, quên cho anh biết nhỏ này đã sắp tốt nghiệp một khóa nữ công gia chánh rồi đấy nhé. Làm bánh tuyệt vời. Mai mốt thử tài anh coi.
Tôi xua tay:
- Bày đặt. Con gái chỉ nên giỏi nghề nấu cơm. Biết làm bánh cũng được , nhưng đừng học làm những thứ đắt như vàng. Cái nào cũng vài chục ngàn trở lên, nữa chồng đào đâu ra tiền để mỗi tuần nướng sơ sơ một cái bánh như vậy nhỉ ?
- Nữa em có chồng giàu.
Tôi đưa một ngón tay làm dấu một chiếc móc câu, báo hiệu cho Phố biết mơ ước đó bị gãy. Tuy nhiên tôi biết con nhỏ chỉ nói đùa thôi. Nếu nó thật sự yêu Viễn, tôi biết gia đình Viễn rất nghèo.
- Nhắc lại, hôm nay anh thích ăn sáng bằng món gì ?
- Gì cũng thích hết. Ta dễ nuôi.
- Tây, Ta, hay Tàu ?
- Ddã bảo gì cũng xong. Giàu thì một đĩa cơm sườn, nghèo thì một chén nước tương cũng sống đời, nhỏ ơi.
- Em là trứng gà chiên bánh mì cho anh. Ðược chứ ?
- Nhất.
Nhỏ em háy mắt:
- Và quên, còn một ly sữa thật lớn nữa chứ.
- Nhà còn cà phê không ?
- Còn. Ba mới vác về cả ký lô.
- Vậy nhỏ cứ làm cho ta một ly... xây chừng được rồi.
- Cà phê đen ? Anh giở chứng gì vậy ?
- Kệ ta. Buồn chút xíu, uống cà phê đen cho vơi sầu, vậy thôi.
- Anh buồn chắc trời sập đến nơi.
- Nói nhiều. Ta đói bụng rồi nhỏ, trổ tài gia chánh nội trợ gì đó lên coi.
Phố cười mấy tiếng bước khỏi phòng. Tiếng nhạc từ phòng nó vẫn vọng sang. Tôi vẫn có thói quen thức dậy nằm yên lặng nhìn ra ngoài trời qua một vuông cửa sổ, nhẩn nha hết một điếu thuốc đầu ngày, nghe vài bản nhạc cách một bức tường. Tiếng nhạc vọng từ bên kia đến nghe hay hơn , nó như một cái gì xa hút rồi mà còn vang vọng lại. Ðó có phải chăng là một thứ kỷ niệm vàng, chôn giấu dưới gót chân thời gian đã bị một đêm mưa làm cho bung lên, mùi hương cũ bay và lòng cũ còn ngây ngất ?
Năm phút sau Phố khệ nện mang một dĩa trứng, khúc bánh mì, ly cà phê đen. Nó đặt chiếc mâm nhỏ lên bàn tôi, xoa tay:
- Nhanh không, trứng em chiên khỏi chê. Bánh mì mới nướng. Cà phê thơm lừng.
- Quảng cáo dữ. Nè nhỏ, cái gì quảng cáo nhiều thường là ế đấy nhé.
Phố cười:
- Anh yên chí, gì chứ thức ăn thì bảo đảm không ế.
- Nhỏ ăn rồi chưa ?
- xong rồi. Em ăn sáng với ba.
- Nhà vắng hả ?
- Vắng.
- Thôi ta ăn nghe. Chả lịch sự gì khi ta đói. Ðứng đó nhìn ta ăn để biết tài nấu nướng nghe nhỏ.
Trong lúc tôi ăn, Phố nói:
- Hôm qua anh say bia hả ?
- Ta say ?
- Em chả hiểu sao anh còn về tới nhà được với chiếc xe nguyên vẹn.
- Vậy tối qua ai mở cửa cho ta vào ?
- Còn ai ngoài em. Chút xíu nữa là aqnh nhào.
- Say vậy sao ? Tối qua ta uống với thằng Cam vài chai bia cho quên sầu đời.
- Anh Cam hả ? Lâu quá sao không thấy anh ấy đến chơi ?
- Nó ngán mi như cơm nếp nát làm sao dám vác mặt tới. Mi vẫn gọi nó là "nhóc" Cam, nhớ không ?
- Ngày xưa kia. Bây giờ em hiền lành.
- Ta cũng mong vậy.
- Nhưng anh Cam còn.. nhóc không ?
- Vẫn nhóc. Con trai ba mươi tuổi vẫn còn nhóc huống chi là...
- Và vẫn còn ngọt chứ ?
Tôi trừng mắt:
- Vẫn cái miệng của mi. Nọc độc chưa dứt tuyệt hả ?
Phố cười. Nó kéo chiếc ghế ngồi nhìn tôi ăn. Quả thật nó nấu nướng cũng khá, và chắc chắn nhất tại sau môt. đêm say mê mệt, bụng đói tôi ăn ngon. Tuy nhiên tôi vẫn khen:
- Nhỏ chiên trứng khá lắm. Bánh mì chịu khó nướng lên một chút vừa giòn vừa thơm, ngon tuyệt.
- mấy điểm anh ?
- Mười bảy.
- Em sẽ tiến tới hai mươi điểm cho anh xem.
- Ta cũng không khắt khe với nhỏ lắm đâu. Nữa ta còn chấm didểm cho học trò mà.
Phố nhìn qua vuông cửa. Ðôi mắt nhỏ em chợt xa vắng như gửi theo những cánh mây trời đang bay. Một lúc Phố quay lại hỏi:
- Anh nghĩ gì về Viễn ?
Tôi cười lớn:
- Ðó là một cái đinh lớn trong óc nhỏ từ bây giờ rồi sao ?
Phố đỏ mặt:
- Trả lời em đi. Chưa gì đã chọc người ta.
- Ờ... ờ, tương đối nó là tên bạn dễ chịu của ta.
- Không phải là bạn bè gì của anh nữa, Viễn đã đứng riêng, một khoảng cách khác rồi. Anh hãy nhận định Viễn ở địa vị này. Nghĩa là hơi khách quan một chút.
- Khiếp. Lý luận ghê vậy nhỏ ?
- Em bắt đầu thắc mắc.
- Từ bao giờ ?
- Mấy ngày hôm nay.
Tôi cười cười:
- Viễn được nhất. Ta muốn nói nó đúng nghĩa là một người đàn ông.
- Viễn chưa già.
- Thì là một tên thanh niên.
- Bây giờ Viễn là anh bộ đội.
- Ừ, một chiến sĩ chính cống.
Phố sừng sộ:
- Thôi anh đi, ngạo em hoài à.
- Chuyện gì xảy ra mà trở nên thắc mắc, bối rối tơ lòng dữ vậy ?
- Tự nhiên em thấy hồi hộp.
- Mau già lắm đấy nhỏ ơi. Chuyện gì tới nó sẽ tới, hồi hộp cho đau đớn nhức nhối tim, cũng vậy thôi.
- Con gái mà anh.
- Thôi, bây giờ sao ?
- Nghĩa là em muốn biết ý kiến anh về Viễn. Về chuyện giữa em và Viễn.
Tự nhiên trước ý nghĩ của đứa em gái đang chập chững bước vào tình yêu, bước vào tuổi trưởng thành, có những âu lo vụng dại, mơ ước ngất trời, tôi chợt thấy mình trở nên khôi hài với bổn phận của một ông anh. Từ lâu tôi chỉ đùa giỡn, không phải với mọi người mà ngay với chính mình. Vai trò của tôi như thế nào trong câu chuyện này. Tôi với Viễn là bạn, bây giờ thêm một mối liên hệ khác tôi lờ mờ nhận ra trách nhiệm của mình, vì hình như từ đầu chính tôi đã cố ý khuyến khích Viễn.
- Anh có gì khó khăn chăng ?
- Khó lắm chứ , khi ta hiểu rằng câu chuyện không phải là đùa giỡn nữa.
- Viễn là bạn của anh mà.
- Thế mới khó. Nếu Viễn là một ông nào lạ hoắc ta khỏi phải suy nghĩ chi cho mệt, ta bảo nhỏ de rồi.
- Chúa ơi, sao anh ác thế ?
- Tình yêu dã man lắm nhỏ ơi. Nó hành tạ ta điêu đứng khổ sở, hạnh phúc chả có bao nhiêu nhưng khổ đau chất ngất. Thế nên ta de trước khi tình yêu tới là thượng sách.
- Anh trở thành nhà triết lý tình yêu từ hồi nào vậy ?
- Có lẽ, chỉ mới đây thôi.
- Anh cũng biết yêu ?
Cả một sự ngạc nhiên lớn dồn lên trong đôi mắt mở to của nhỏ em. Nó nhìn tôi trân trân, cuối cùng nó cười lớn:
- Ngộ quá ta, anh mà cũng biết yêu. Tưởng anh là vách đá chứ.
- Có gì lạ đâu.
Phố ngắm nghía tôi giây lát:
- Ừ nhỉ, trông anh đã đổi kah'c.
- Trở lại chuyện của nhỏ. Ta có ý kiến như vầy, cứ tiếp tục và trong khi đó tìm hiểu nhau thêm. Chừng có quyết định cuối cùng rồi, tin chắc mình không lầm lẫn, sẽ tính. Vả lại nhỏ còn học, Viễn còn nghiệp nhà binh. Chưa vội.
- Nhưng Viễn đâu chịu thế. Viễn nói em hãy có quyết định. Chỉ qua tết Viễn ra trường. Không phải ra trường học mà ra trường... quân sự. Nếu không có gì trở ngại, em sẽ được phép lên thăm Viễn, chờ đợi Viễn với danh chính ngôn thuận. Viễn không thích lén lút, chơi trò ú tim với gia đình nữa.
- Ðiều này cũng hay đấy.
- Hay là sao hả anh ?
- Hay là... hay, thế thôi. Ta biết giải thích sao nữa bây giờ, trong khi nhỏ có một biển thắc mắc đang cuộn sóng trong đầu. Cái gì cũng không vừa ý hết.
Phố cười, ngượng ngùng:
- Chừng tuần lễ nay em không học được.
- Vì vậy em thấy ngay cái vỏ chuối trước mặt mà không tránh được.
Phố hất mặt:
- Chưa à , chỉ ngơ ngẩn một chút thế thôi. Năm nay em sẽ đậu. Ðậu cao nữa là khác.
- Ta cũng chỉ biết hy vọng vậy thôi. Nhưng mình muốn là một lẽ còn có vừa với ý muốn hay không là một lẽ khác nữa.
- Thi đậu em sẽ theo nghề anh.
- Chúa ơi, nhỏ định vào Sư Phạm ?
- Em sẽ xin về dạy một nơi nào đó có đơn vị của Viễn đóng. Viễn lo giữ... người lớn, em lo giữ trẻ con.
- Lãng mạn rồi nhỏ ơi.
- Không lãng mạn đâu anh, thực tế nhất nước đấy. Viễn đã bàn với em như vậy.
- Cái thằng nhỏ... bao giờ Phố gặp lại Viễn ?
- Chiều nay. Anh quên sao, hôm nay là ngày chủ nhật Viễn sẽ về phép. Chiều Viễn hứa tới đây. Bởi vậy em mới hỏi ý kiến anh. Em định tự nấu lấy vài món ăn đãi Viễn, gia đình mình nữa.
- Nghĩa là có cả ba mẹ ?
Phố đỏ mặt gật. Tôi háy mắt:
- Vậy là chuyện lớn rồi.
- Em có ý cho cha mẹ biết sơ sơ chuyện em và Viễn rồi nhờ anh nói giúp phần sau. Ðược không ?
- Nhỏ chơi ép ta quá. Làm sao dò ý ông bà được. Coi chừng ta bị một gậy vào đầu vì chuyện nhỏ đấy.
- Anh nhát quá. Anh không giúp em và Viễn em cũng dám nói đại lắm à.
Tôi trừng mắt:
- Ddừng có khùng, để yên ta tính cho.
Nhỏ em cười tươi rói. Và tôi cũng vừa nhận ra mình ngu, vì đã mắt vào kế khích tướng của nhỏ em. Cái bẫy của nó giương sẵn và chỉ một câu nói khích tôi nhảy vào ngay.
Tôi than một câu ai oán :
- Thôi nhỏ khôn quá. Ta kẹt trong vụ này rồi.
- Chiều nay anh thích ăn món gì nào ?
- Cảm ơn nhỏ. Ðừng lịch sự. Ai không biết nhỏ dành đặc biệt cho một người khác.
Phố tỉnh bơ, vừa nói vừa cười:
- Em sẽ làm bún chả, bì cuốn.
- Thôi. Ðừng kể tiếp kẻo ta tủi thân.
Phố ném lại trong phòng tôi những tiếng cười giòn tan hạnh phúc trước khi khuất bóng. Tôi cầm chiếc muỗng nhỏ quậy vào tách cà phê đen đặc. Tách cà phê sáng hôm nay chắc chắn sẽ có những giọt ngậm ngùi. Tôi uống một ngụm nhỏ nhìn ra ngoài trời rực rỡ nắng. Bầy chim nào đã bay khỏi vườn cây đang xao xác chuyển động.
Ở tòa báo giờ này mọi người đã về hết. Tay tổng thư ký nhìn quanh, rồi đứng dậy, chép miệng:
- Ông còn ở lại đây hả ?
- Dĩ nhiên.
- Vậy gắng trả lời nốt chồng thư đó đi nghe. Thiên hạ kêu réo dữ quá. Phải thanh toán cho xong.
- Yên chí. Sẽ xong.
Tay tổng thư ký có chiếc mũi đỏ như một trái cà chua, đôi mắt hấp háy sau tròng mắt kính cận thị dày cộm:
- Mai mốt ông in sách sẽ có nhiều độc giả. Họ mê ông gỡ rối rồi.
- Tôi chả ham.
- Chứ bạn ham gì ?
- Mỗi tháng được lãnh lương đúng ngày cho đỡ hồi hộp thôi. Cái cảnh chờ đợi lương ngày này qua ngày khác nhức tim lắm.
Tay tổng thư ký cười khà khà, chả lạm bàn tiếp về vấn đề lương bổng. Hắn giơ tay ra dấu chào tôi rồi chuồn lẹ. Như vậy chỉ còn lại một mình tôi trên căn gác buổi chiều. Nắng đã rút hết bên ngoài cửa sổ và rời xa những mái ngói còn âm ỉ bốc hơi. Căn gác cũng vậy, đang rất thèm môt. cơn gió mát, nhưng nhìn những đỉnh cây nhô cao lên ngoài kia, trong tầm mắt, tôi không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ là trời đang có gió mát. Mồ hôi trên trán tôi lấm tấm, nỗi mệt mỏi làm cặp mắt lờ đờ nhìn chữ nọ xọ sang chữ kia. Vậy mà tôi đã cố gắng "gỡ rối" gần hai chục bức thư trong chồng thư cao ngất để trên bàn. Tôi bực tức xé vội một trang giấy rồi ném bừa trên sàn gác đầy tàn thuốc.
Một đứa nhỏ sắp chữ ở đâu bỗng lù lù tiến vào, mình trần, đầy mực in, một tay quẹt mũi, tay kia chỉ chỉ vào tờ giấy tôi đang viết dở:
- Xong chưa... ông nhà văn.
Tôi tưởng nó xỏ ngọt nên cáu tiết hét:
- Tao cóc phải nhà văn.
- Ai biết, nghe mấy chị dưới nhà gọi vậy tui gọi theo.
- Mấy chị nào ?
- Ai biết.
- Mày ngu quá. Giờ này sao không chịu về còn lò dò ở đây nhỉ ?
- Thiếu bài của ông. Xong chưa đưa đây cho người ta sắp chữ.
- bao nhiêu nữa thì đủ ?
Nó xấn tới liếc thoáng qua trang giấy, giọng chắc như cua gạch:
- Năm hàng nữa thì đúng boong.
- Vậy chờ chút.
Và trong lúc đứa nhỏ thợ sắp chữ đang lơ láo ngó quanh những chồng sách báo cũ chất đống trên căn gác gần sập, hứng chí sao nó ca mấy câu vọng cổ thật mùi, tôi lại phải chúi đầu viết cho xong năm hàng chữ theo lời nó yêu cầu.
- Căn gác này tối om, chắc có ma.
Tôi lườm thằng nhỏ:
- Ma la mày chớ ai mà ma.
- Cái búa. Bữa trước tôi ngủ đây bị nó đè dậy không nổi đó.
- Con nít bày đặt xạo nghe.
- Xạo cái búa. Không tin bữa nào ông thử nằm ngủ ở đây buổi trưa coi.
Tôi xé toạc tờ giấy đưa cho nó, thở ra một hơi dài:
- Nè, cái búa. Xong rồi đó.
Cầm tờ giấy ngó sơ, đứa nhỏ nhe răng cười rồi bỏ đi. Tôi ngả người ra sau thành ghế lim dim, một cơn buồn ngủ kéo tới, nhắc nhở cho tôi biết cả buổi trưa tôi giam mình trên căn gác này, sau khi đã nuốt vội vàng một dĩa cơm và một ly trà đá ở một quán cơm dưới đường. Chồng thư đã vơi đi, chắc tay tổng thư ký đã hài lòng. Như vậy là cả một sự cố gắng ngoài tưởng tượng của tôi rồi. Cổ họng chợt khô đắng, tôi đang thèm một ly nước. Vừa định xuống nhà tìm nước uống bỗng máy điện thoại nội bộ kêu tít tít mấy tiếng. Tôi cầm lên nghe, giọng nói của cô quản lý dưới nhà làm tôi mừng quýnh:
- Gì vậy cô quản lý, hôm nay có gì quan trọng mà cô vẫn chưa về ?
- Có gì quan trọng đâu anh, trời còn âm ỉ quá nên nán lại một chút xíu.
- Chờ người nhà đến rước hả ?
- Người nhà nào đâu ?
- Thôi làm bộ đi, bữa trước tôi thấy có một kép đến rước đây.
- Trời phạt anh, xạo không.
- Vậy chút cô về một mình ?
- Chứ với ai, vô duyên ghê.
- Tôi đưa cô về.
Không hiểu có phải vì giật mình hay cảm động mà cô quản lý im lặng đến nửa phút, rồi giọgn cười khúc khích nổi lên:
- Thôi cám ơn anh. Có một người bạn của anh đang chờ đây , họ nhờ tôi gọi anh xuống mà chưa kịp nói anh đã hỏi lung tung chuyện.
- Một người bạn, trai hay gái ?
- Ddàn ông.
- Dễ coi không ?
Lại giọng cười khúc khích:
- Vô duyên. Bạn là bạn chứ dễ coi khó coi gì. Anh có xuống không để tôi trả lời.
- Dĩ nhiên tôi xuống chứ. Ở trên này làm bạn với ma chết thiêu sao. Căn gác gì nóng quá trời, mai mốt tôi trúng số cặp độc đắc, tôi dám cá một triệu ăn một trăm đồng bạc Việt Nam là tôi sẽ đốt cái tòa soạn này. Tuy nhiên, trong khi chờ đợi ngay bây giờ cô quản lý có thể cho tôi mượn trước nửa tháng lương để trả nợ cho người bạn tôi đang đứng đợi bên dưới không ?
- Trời, làm gì có tiền bây giờ mà anh mượn ?
- Có chứ.
- Không.
- Có mà.
- Tôi nói không mà.
Cáu tiết tôi bỏ máy xuống cái rụp. Có ngu lắm cô bé da trâu ấy cũng phải hiểu rằng tôi đang điên lên rồi đây. Nhưng khi tôi chạy xuống những bậc thang gác cô bé vẫn ngước nhìn tôi cười rất tươi làm như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Tôi hầm hầm ra cửa, không thèm cười một nụ nhỏ để đáp lại.
Người bạn chờ tôi không ai khác hơn là Cam. Nó vừa thấy tôi đã hớt hải kêu lên:
- Chết rồi mày ơi, mau đi tới thăm thằng Trấn.
- Sao thế ?
- Tự vận.
Tôi phát cười khan:
- Bộ nó khùng sao mà tự vận ?
- Ai biết. Tao vừa hay tin nó tự vận được người hàng xóm chở vô nhà thương Sài Gòn vội tới báo tin cho mày hay.
- Có nặng lắm không ?
- Nặng. Uống thuốc ngủ nhiều lắm.
- Như vậy là chết chắc không đau. Tao tưởng đâu nó nhảy lầu. Nhưng nguyên nhân ?
- Ai biết. Nhưng nghe ông hàng xóm nói vợ nó bảo lãnh đem đứa con gái của nó về Mỹ mất tiêu rồi. Nó thương con, chán sống, nên đã uống thuốc liều.
- Liều khỉ mốc, nó khôn bỏ xừ.
- Nhưng bây giờ đi thăm nó chứ.
- Ừ , đi thì đi.
Tôi lấy xe, hai đứa chạy thẳng tới bệnh viện Sài Gòn. Sau khi hỏi thăm loạn xà ngầu mới tìm ra phòng Trấn. Khi tôi và Cam bước vào Trấn đang mở mắt nhìn lên trần nhà. Ðôi mắt trắng lờ, mất hết vẻ linh động, gương mặt hốc hác và trông già nua như ông già năm mươi. Thấy hai đứa tôi vào mặt Trấn nhăn nhó khó chịu. Như vậy là không sao. Nó được bơm ruột sạch sẽ, và đã tỉnh. Tuy nhiên, giọng nói khàn khàn mệt mỏi tuôn ra một câu trách móc:
- Tụi bây vào làm khỉ gì. Mai mốt tao về.
Tôi tức cười quá nhưng cũng ráng nín. Cam ngăn không nổI nên cười húc hắc. Nó ôm bụng mà nói.
- Mày uống mấy ống thuốc ngủ mà chưa chịu chết ?
- Cái búa. Bác sĩ bơm ruột tao như bơm bánh xe nhà binh. Tao chán quá nên phải sống.
Tôi cười cười:
- Ông tự tử chơi hay tự tử thiệt ?
- Thiệt.
- Ông khùng rồi hả ?
- Khùng. Tao đang tỉnh hơn bao giờ.
- Vậy có hối hận điều chi không ?
- Tao chỉ hối hận có một chuyện, phải chi tao giết quách con vợ tao trước khi nó đi về Mỹ cho rồi.
- Ông ở tù như chơi.
- Thì vậy, nhưng tao bắt lại được con gái tao. Ở tù ra tao có quyền nuôi nó, dắt nó đi học, đi chơi.
- Và đi tắm hồ tắm ?
Vừa chết đi sống lại mà nghe tôi nhắc thế Trấn cũng phải phì cười. Nụ cười của nó héo hắt trông đến tội nghiệp.
Cam vỗ vỗ lên trán Trấn:
- Vậy bây giờ ông tính sao ?
- Tính gì. Mai mốt tao về.
- Làm lại cuộc đời ?
- Tao lên Long Khánh lái máy cày mướn cho người ta, sống với núi rừng ruộng rẫy một thời gian cho quên đời.
- Giỡn, ông mà lái máy cày nổi ?
- Tự tử ông còn dám nói gì chuyện lái máy cày. Ông còn lái cả phi cơ nữa chứ giỡn à.
Tôi dòm quanh, căn phòng đìu hiu quạnh quẽ quá. Tự nhiên sinh lòng trắc ẩn:
- Ông cần gì không tôi sẽ lo cho.
- Chả cần gì.
- Ăn uống chứ gì. Không lẽ tuyệt thực nữa ?
- Chưa ăn được.
- Vậy mai mốt về tụi mình đi nhậu một chầu nhé.
- Ừ, nên lắm. Nhậu một bữa say chết thôi... Uống rượu để giã từ tất cả. Tình yêu, vợ con, gia đình, sự nghiệp.
- Vợ con thôi.
Mắt Trấn bỗng mơ hồ như gởi về tận cõi hư vô nào. Nó cười cay đắng :
- Ừ, vợ con. Nó còn ở đây đâu mà tiếc.
- Thôi bố già. Ai biểu ham lấy vợ sớm làm gì cho khổ. Trai độc thân như tụi tao phải khỏe khoắn yêu đời không.
Trấn bỗng nổi cáu, gắt:
- Tụi mày về đi. Ở đây làm gì lâu vậy ?
- Nói chuyện cho mày đỡ buồn.
- Cái búa. Cóc cần. Có tụi mày tao sùng thêm.
Tôi và Cam cười. Trước khi bước ra khỏi phòng, Cam còn cố chọc Trấn:
- Thôi, rán sống đi bố già. Mai mốt sẽ có vợ khác, con khác. Chỉ sợ mày nuôi thè lưỡi ra thôi.
Hình như Trấn ném cái gạt tàn thuốc vào cánh cửa phòng vừa kịp đóng lại. Tôi nghe đánh rầm một tiếng.
o0o
Tiếng kêu tít tít quen thuộc của chiếc điện thoại đen. Tôi cầm ống lên nghe. Giọng noí tươi ngon của cô quản lý vang lên như có pha lẫn tiếng cười:
- A lô, có ông "gỡ rối" đó không ?
- Tôi đây.
- Có một người hỏi ông đấy, có tiếp không tôi cho lên ?
- Ai ?
- Một người đẹp.
Tôi hồi hộp:
- Bao lớn ?
- Bé.
- Trời ơi, căn gác như cái lò bánh mì cô mời cô ấy lên làm chi ?
- Ðã mời đâu. Chờ ý kiến của anh đấy chứ. Vậy tôi nói anh đi vắng nhá ?
Tôi hấp tấp nói cuống cả lưỡi:
- Khoan, cô nói hãy đợi tôi chút.
Tiếng máy gác, tôi đinh ninh rằng em sẽ tới trong một buổi chiều đẹp như thế này. Nhưng không. Khi tôi tới dòm qua tấm lưới có những ô vuông trông ra cửa tòa soạn tôi thấy Ngâu Hoa đang đi lại với vẻ nôn nóng. Cô bé diện một chiếc áo dài màu xanh da trời , mặt đỏ lưỡng vì nắng. Hai nhánh tóc được cột bằng giải vải màu hoa tím trắng. Tại sao không là Kiều Mơ ?
Nhưng tôi vẫn nôn nả đi xuống. Và để tránh cặp mắt cú vọ của cô quản lý, tôi dẫn Ngâu Hoa vào một quán nước gần đó. Vừa ngồi xuống ghế, cô bé đã nói:
- may ghê, tưởng đâu ông đã về.
- Cũng sắp về.
- Ông đang làm gì thì em tới ?
- Tôi đang.. mong em tới.
- Xạo vừa thôi. Chứ không phải mong nhỏ Kiều Mơ à ?
- Tôi biết Kiều Mơ sẽ không bao giờ tới.
- Nhỏ giận ông suốt đời.
Tôi không dám tin là thật. Nhưng nhìn vào đôi mắt của Ngâu Hoa tôi mới biết rằng dù không muốn tin tôi cũng phải ráng tin. Tôi im lặng châm một điếu thuốc. Khi điếu thuốc cháy, đứa trẻ con hầu bàn tiến tới vẻ chờ đợi. Tôi hỏi Ngâu Hoa:
- Cô bé uống gì ?
- Ông uống gì cho em uống đó.
- Cái tôi uống em không uống được đâu.
- Tại sao ?
- Vì tôi uống bia.
- Em uống bia với ông.
Tôi tưởng mình nghe lầm. Nhưng không, cô bé vẫn ngước mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi rụt rè hỏi lại:
- Em đùa hả ?
- Không, em noí thật.
- Con gái ai mà uống bia. Say chết sao ?
- Em muốn say.
- Chi vậy ?
- Ðể chia buồn với ông.
- Tôi không buồn. Có gì đâu mà buồn.
- Buồn chứ. Vì Kiều Mơ không tới.
Tôi thở dài những ngụm khói. Những sợi khói trắng lơ ngơ trước mắt tôi. Có thể nỗi buồn đang mơ hồ tạo thành như những sợi khói trắng kia chăng ?
- Ông kêu bia uống đi chứ.
- Tôi chưa thể tin em được. Tôi nghĩ em nên uống nước ngọt. Hay một ly sữa.
Ngâu Hoa bỗng trừng mắt:
- Ông uống sữa thì có.
Tôi cười trong đám khói thuốc vẫn chưa tan hết:
- Ừ, ngày nào tôi cũng uống một ly sữa to.
- Vậy mà ông vẫn gầy ?
- Tại tôi... thích vậy.
- Xời. Chứ không phải đạp chiếc lá tương tư mỗi mùa nên da thịt bị ăn mòn dần à ?
Ðây là lần đầu tiên tôi nghe một đứa con gái nói một câu ngộ nghĩnh. Tôi sung sướng nhìn cô bé đang giấu gương mặt của mình trong bàn tay giả vờ che không hết. Ðứa nhỏ hầu bàn có lẽ đã chán sự chờ đợi nên lên tiếng giục:
- Cậu uống gì, cô uống gì ?
Tôi bắt gặp ánh mắt biểu đồng tình của cô bé, nên quay sang đứa nhỏ hầu bàn:
- Một chai bia lớn hai cái ly.
Ðứa nhỏ nhìn tôi, rồi nhìn cô bé, mắt nó biểu lộ một sự ngạc nhiên chưa từng thấy. Nó im lặng có đến nửa phút rồi mới hỏi một cách rụt rè:
- Cô này cũng uống bia.
Ngâu Hoa vênh mặt:
- Chứ sao.
Tôi đá nhẹ vào chân thằng nhỏ hầu bàn:
- Thôi đi lấy bia lẹ lên mày.
Khi đứa nhỏ mang chai bia đã khui sẵn ra với hai cái ly óng ánh vài cục đá. Tôi rót cho cô bé vơi nửa ly. Còn tôi một ly đầy. Chất bia tràn vào ly như chói sáng màu vàng của nó qua lần ly thủy tinh. Tôi đã từng nghe có nhiều người đàn bà uống bia nguyên cả chai, hay có thể cụng ly cho người đàn ông gục tại trận nơi bàn tiệc. Nhưng tôi chưa quyết đoán được có một người con gái nào tài ba như vậy không. Nhất là một thiếu nữ đẹp tươi như em, cô bé này. Và dĩ nhiên tôi đâm ra dè dặt thường lệ:
- Em uống đi chứ.
- Ông uống trước đi.
- Tôi mời em.
- Tiên chủ hậu khách.
Chúa ơi, cô bé lại có giọng điệu y như một tay nhậu nhà nghề khi nhập tiệc, cái dáng ngồi đó, giọng nói bình tĩnh đó, đôi mắt gườm gườm và cái nhếch mũi cười nhìn địch thủ làm tôi hình dung tới người đàn bà uống bia bằng chai. Và tôi bỗng nghe lạnh nơi gan bàn tay như một người bị chứng tê thấp kinh niên.
- Em đâu phải là khách. Hơn nữa tôi lớn hơn em, người lớn luôn luôn nhường người nhỏ.
- Em cũng người lớn chứ không phải người nhỏ.
- Nhưng ít ra em cũng nhỏ hơn tôi.
- Sao biết ?
Giọng nói và cái liếc mắt đầy thách đố. Tôi cười cười:
- Thôi bây giờ mình... cụng ly, rồi cùng uống.
- Bao nhiêu phần trăm ?
- Tôi năm mươi, cho em hai mươi thôi.
Tôi bưng ly bia sủi bọt lên, cô bé cũng không kém, hai cái ly được đưa ngang nhau, gần sát nhau, rất thân mật. Và rồi một tiếng "canh" nhẹ nhàng vui tươi vang lên. Tôi cố gắng nốc một hơi dài cho đúng năm mươi phần trăm như đã hứa. Khi tôi đặt cái ly đã vơi phân nửa xuống bàn trong cái vẻ khoan khoái của người chiến thắng thì Chúa ơi, tôi bỗng rụng rời chân tay khi nhìn thấy cái ly của em đã không còn một giọt bia nào. Cái ly không, mấy cục đá chưa tan hết vẫn còn óng ánh đẹp mắt. Cô bé dùng ngón tay xoay mấy viên đá chạy vào vòng thành ly im lặng. Tôi há hốc nhìn cô bé, và cũng im lặng đắm chìm, không thốt được một tiếng nào, dù một tiếng khen cho lịch sự. Thế là tôi thua em, thua hoàn toàn, thua một cách thảm hại.
Bây giờ cô bé mới ngước cặp mắt long lanh nhìn tôi mỉm cười nói:
- Ông uống thêm đi chứ, rồi mình rót ly khác.
Phải nói là tôi lặng người, chết sững trong ghế ít phút. Sau đó tôi mới từ từ bưng ly bia uống cạn một hơi.
Trong tâm trạng của một người biết rằng mình sẽ bị thua cuộc, tôi uể oải cầm chai bia nghiêng rót vào ly mình. Khi chiếc ly đầy tôi ngước mắt nhìn em, mặt tôi hơi nóng, và chai bia được nghiêng sát vào miệng ly. Em bỗng đưa tay ngăn lại và bằng một giọng cười rất vui vẻ, em nói:
- Thôi ông. Nãy giờ em đùa cho ông vui chứ em không thể uống nổi nữa. Ở nhà em thường xin bia của ba để uống trong những lúc ba uống bia một mình. Tại em thích màu vàng của bia, thích những viên đá óng ánh nên em cố gắng uống những ngụm bia ấy. Nhưng ở nhà em uống bia với đường, ngọt lắm, và chỉ uống một ly nhỏ. Bữa nay em làm gan uống một ly lớn mà không có pha đường. Bia đắng quá... có sao không ông ?
Tôi thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm. Tôi khoan khoái cười:
- Không sao đâu, chỉ hơi đỏ mặt một chút, nhưng con gái đỏ mặt là chuyện thường.
- Em sợ mình bị ngã quá.
- Em đâu có ngã một mình mà sợ.
- Ông cùng ngã với em hả ?
- Ðể tính coi.
Nụ cười của em dại dột đờ đẫn như một người say.
Nhưng tôi vái trời em chịu nổi một ly bia chứ em bất ngờ say và ngã lăn ra đây chắc tôi chết mất.
Tôi nhìn cặp mắt long lanh của em hỏi:
- Nhưng tại sao em cứ nhất quyết đòi uống bia với tôi ?
- Tại vì em biết ông đang buồn.
- Tôi đâu có buồn.
- Ông noí dối. Ông ba xạo.
Tôi cười:
- Thì cứ cho tôi là buồn thật đi, nhưng đó cũng không phải lý do bắt buộc để em cụng ly với tôi.
- Ðâu ai bắt buộc, em tự nguyện mà.
Và cô bé tươi cười:
- Với lại em cũng nghĩ là mình sẽ chia sớt với ông nỗi buồn đó. Sau nữa, em uống bia cho thêm can đảm.
- Em định làm việc gì ghê gớm lắm sao mà cần có can đảm ?
- Ghê gớm chứ. Vì em sắp sửa trao lá thư của Kiều Mơ gửi cho ông.
Và cô bé bây giờ mới từ từ mở chiếc ví da, nó là chiếc ví đựng viết của học sinh màu đỏ rất xinh. Cái tay họa sĩ nào đó đã vẽ trên chiếc ví da một cô gái tươi cười hớn hở bên cạnh những bông hoa màu trắng rất lớn.
Cô bé im lặng trao thư. Bức thư như những bức thư khác, chả có gì đặc biệt. Bên trong viết bằng mực tím, trên tờ giấy vở học trò gấp đôi. Tôi hơi run tay. Những dòng chữ của Kiều Mơ mềm mại, xinh xắn lần đầu tiên tôi đọc được. Nhưng những dòng chữ cũng nhảy muá trước mắt.
"Ông thân mến,
Như vậy, coi như em không đến. Hình như em đã có ý để ông chờ đợi. Vì chờ đợi bao giờ cũng làm cho người ta sáng suốt trong sự suy xét, đào sâu tâm hồn mình. Em cũng vậy. Em cũng đã chờ đợi và đào sâu tâm hồn mình.
Có lẽ chuyện bắt đầu từ khi em xô ông ngã nhào xuống hồ tắm và suýt bị chết đuối. Nên, bắt đầu từ đó chăng ? và nếu ông cho phép bắt đầu từ đó thì có lẽ... nhưng thôi, nói ra làm gì khi em đã quyết định rồi, bằng sự quyết liệt nơi chính em là không đến với ông. Bữa đó ông té hồ, uống nước chút đỉnh rồi được cứu sống, nhưng em đã té vào cái hồ khác, rộng lớn, bao la sâu thẳm hơn, và không ai chịu cứu vớt em cả. Em đã chết một mình.
Ðêm ở trên bờ sông. Ðó là đêm đầu tiên đi chơi khuya và ngồi với một người đàn ông lạ mặt không phải là bố của em. Vì bình thường em đi đâu, nếu không đi với mấy nhỏ bạn thân thì luôn luôn em có bố ở bên cạnh. Tiếc, phải chi ông là bố của em nhỉ ? Phải nó là em rất kinh hoàng khi được ông hôn vào gáy tóc. Tim em như đứng lại, hơi thở em như đứt, và em như chết. Bình thường bố cũng hôn lên má em, nhưng em không có cảm giác nghẹt thở đó. Em vừa ghét ông kinh khủng, vừa sợ ông một thời, nhưng cũng vừa bàng hoàng thương mến trước đôi mắt của ông. Nhưng tại sao ông chỉ hôn sau gáy tóc em thôi ? Lẽ ra ông phải hôn thêm lên trán của em nữa.
Hình như có một lần em đã hỏi ông rằng ông đã xem phim "Lữ hành trong mưa" chưa. Em hỏi như thế là cố ý đó. Vì tụi bạn trong lớp bảo em giống con nhỏ đó. Còn ông, sau ngày bị té xuống hồ, trông ông giống nhà văn trong phim quá đi, dĩ nhiên ông còn trẻ hơn ông ta nhiều. Và rồi em cảm thấy chuyện mình càng ngày càng trở nên giống như vậy. Ông cũng là nhà văn, em cũng là con bé Twinky, mặc dù em chưa hề tới tòa báo thăm ông lần nào, chưa biết tên tuổi bút hiệu ông, nhất là, chưa thấy ông lúc viết văn bằng máy chữ như ông nhà văn trong phim. Em cũng chưa có diễm phúc được phá ông như con bé Twinky.
Ông, tụi bạn em đứa nào cũng biết, và chính em, hình như em cũng biết rõ em rồi. Thế nên em mới giả vờ giận ông, giận kịch liệt. Không thèm gặp ông, không thèm nói chuyện với ông, mặc dù nhỏ Ngâu Hoa cố gắng làm nhà ngoại giao tình yêu dàn xếp, con nhỏ khéo quá nó mến ông thật. Nhưng em đã quyết, đã cố ý thì không có lời ngon tiếng ngọt nào lay chuyển nổi. Em quyết định Adieu ông vì.... em sợ phải Y. ông. Vậy ông đừng giận dữ, bực tức làm gì nữa. Nhất là đừng thắc mắc chi hết. Hãy vui tươi nhé ông, ông bạn lớn của em.
Chiều hôm qua em đã đi Vũng Tàu với bố. Lúc không ai để ý em đã chạy ra bờ đá đứng đó, xoay tay ba vòng... không, hình như đến sáu vòng, hơn con nhỏ Twinky ba vòng cho chắc ăn, và nói Adieu. Lúc đó tóc em bay đầy trên mặt biển, trời bao la quanh em, gió nổi dữ như muốn cuốn em bay đi. Em nhìn thấy ông ở rất xa, trong những đám mây trời bay trôi nổi. Hay ông là bọt sóng tan mất giữa ngàn khơi. Ông chịu làm sóng biển hay chịu làm mây trời, từ bây giờ, trong trí nhớ của em, hở ông Y. dấu.
Như vậy, mình không còn nặng nợ gì nhau, hay còn cũng xin xí xóa hết đi ông nhé. Tuyệt vời lắm ông biết không, khi em đã đứng trên bờ đá ngàn trùng nói Adieu ông. bây giờ ông cũng làm vậy đi, ông sẽ thấy sự tuyệt vời hạnh phúc đến với ông ngay. Và rồi, ngày mai em đi Vũng Tàu với bố, em sẽ nhìn thấy sóng biển, mây trời. Hình ảnh đẹp muôn đời của ông đối với em đó.
Bây giờ em kính mến ông.
Kiều Mơ"
Câu chuyện của Viễn và Phố rồi cũng xong. Bắt đầu bằng một bữa cơm gia đình, bằng những cuốn chả giò chiên vàng, béo ngậy, bằng những muỗng nước mắm cay nồng, và bằng chiếc bánh nội trợ ngọt ngào đầu tiên của Phố.Tôi đứng giữa sung sướng nhìn Phố thay đổi, nhìn đứa em gái cười tươi trong hạnh phúc mới cửa người thiếu nữ. Và Viễn, tên bạn thân của tôi, tên bạn lừng khừng, gà chết, tưởng sẽ chẳng bao giờ làm nên được một chuyện ngoạn mục nào trong tình cảm, nhất là đối với con gái, lại ngang nhiên, hùng hồn, cướp mất đứa em gái của tôi. Nó chinh phục được Phố lúc nào ? Thật là một chuyện ly kỳ, khó tin, nhưng đã có thật. Và Phố, nhỏ em gái... ba đá nhất của tôi, từ lúc nào đã dễ dàng ngã chết vì tình yêu ấy nhỉ ?
- Anh đi bao lâu mới về hả anh Hưởng ?
Con nhỏ tới lúc nào mà êm ru, thường ngày nó chạy rầm rầm, chưa tới tôi đã hay biết. Con nhỏ quả đã thay đổi nhiều quá, khiến tôi vẫn còn ngỡ ngàng. Phố đứng nhìn tôi cười, đôi mắt nó long lanh chứa đựng toàn hạnh phúc.
Tôi bỏ nốt một chiếc áo vào va ly, nói:
- Ta cũng chưa biết được.
- Anh đi với anh Cam hả ?
- Không, ta đi một mình.
- Nhưng tại sao anh lại đi Long Khánh ? Ði chơi người ta phải đi Nha Trang, Vũng Tàu, Ðà Lạt chứ ?
Tôi ai oán:
- Ta đi trốn... tình yêu, chứ có phải đi du hí đâu mà về những nơi danh lam thắng cảnh, những nơi đô hội như vậy.
- Chứ anh đi Long Khánh làm gì ?
- Làm rẫy.
Phố cười ngất:
- Bộ vó của anh mà làm rẫy. Nhưng thôi, cũng được đi. Coi như anh lao động tập thể dục cho giãn gân cốt. Nhưng rồi lên trên đó anh ở với ai ?
- Ở với thằng Trấn. Nhỏ chắc còn nhớ "bố " Trấn chứ nhỉ ?
- Bố già Trấn ấy à ? Ối trời, cái ông ham lấy vợ sớm, có đứa con gái đầu lòng, vợ bỏ lấy Mỹ. Mãi đến gần đây bà ấy mới về làm thủ tục nhận con rồi đem theo luôn ấy à ?
- Trấn nó tự tử một lần, không chết.
- Ðàn ông gì dở ẹc. Anh ấy có xe hơi, có công việc làm hái ra tiền, sợ gì mà phải tự tử. Sợ sống cô đơn chăng ?
- Ở đời nó có nhiều việc lạ lắm, khiến mình không thể giải thích nổi. Vừa qua Trấn ta chán đời sao đó bán luôn xe hơi, gom góp tiền bạc lên Long Khánh mua một miếng đất trồng cà phê. Nó viết thư về rủ ta lên trên đó tham quan một chuyến. Ta cũng đang chán nản Sài Gòn, muốn ngao du một bận cho biết đó biết đây.
- Hết hè anh về chứ ?
- Chưa biết. Vui ở, buồn về. Ta bây giờ như cánh chuồn chuồn, Phố ơi.
- Dù sao anh cũng phải đi học, năm tới anh ra trường rồi. À, mà còn công việc của anh ở tòa báo thì sao ?
- Ối, ba cái chuyện lẻ tẻ đó ăn nhằm gì. Ta cũng chán cái trò gỡ rối tơ lòng cho người khác mà lòng mình rối như tơ, chả biết làm sao gỡ.
Phố bụm miệng cười khúc khích:
- Em tưởng những người như anh chẳng bao giờ có tơ lòng đâu mà rối.
- Nhỏ nói ruột ta bằng nylon chắc ?
- Cũng gần giống như vậy.
- Nhỏ đừng cười trên sự đau khổ của người khác. Cười người hôm trước, hôm sau người cười.
- Thôi, chúc anh lên vùng đất đỏ tìm thấy được niềm vui. Có gì hãy biên thư về nói cho em nghe với.
- Ta chúc nhỏ ở nhà gặp may mắn và nhất là tìm được niềm vui. Ði chơi ít thôi, dù sao cũng phải lo học. Coi chừng tình yêu như một làn khói trắng, che mất tầm mắt của nhỏ và dẫn nhỏ đi lạc đường đấy.
- Anh yên tâm đi, năm nay anh coi, em sẽ đậu cao. Tình yêu sẽ chắp cho em đôi cánh để bay bổng, chứ không phải để cho em hạ cánh đâu.
- Ðược vậy ta mừng.
- Chiều nay em có hẹn với anh Viễn. Anh đi một mình ra bến xe nhé, em không đưa anh đi được đâu. Tuy nhiên, cứ để mở cửa phòng, em bảo đảm khi anh về mọi đồ vật vẫn y nguyên, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ.
Phố cười, con nhỏ quay ra và chuẩn bị cho cuôc. hẹn hò. Tôi đã sắp xếp chong đồ đạc vào chiếc va ly. Chút nữa chỉ là một chuyến đi nghỉ hè, nhưng sao tôi cũng ngậm ngùi quá thể. Tôi châm thuốc hút và nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ đồ vật ẩn hiện trong mắt tôi bằng một cảm giác khác lạ không giống như ngày thường. Nó vừa mơ hồ mà cũng vừa thực tế. Tôi bâng khuâng nghĩ tới đoạn đường mình sẽ phải đi qua. Cuôc. hành trình không dài lắm, Sài Gòn cách Long Khánh chẳng bao xa, nhưng tôi chưa hình dung được cuộc sống ở nơi đó ra sao. Một vài lần đi Ðà Lạt, xe có chạy qua đó nhưng tôi chỉ nhìn thấy được cây cối, đất đồi, và không khí khác một chút với Sài Gòn. Vậy thôi. Nhhưng bây giờ tôi lại sắp đặt chân tới đó. Tôi liên tưởng sẽ gặp Trấn thong dong trong vườn cà phê. Hưởng ơi mày có khùng không khi quyết định tới chỗ xa lạ đó. Tôi mỉm cười trước câu hỏi đặt ra cho mình. Và tôi lắc đầu mỉm cười. Quả thật tôi cũng không thể hiểu nỗi mình như thế nào. Tôi chỉ thấy cần thiết phải đi xa thành phố này một ít lâu.
Mọi việc chuẩn bị xong, tôi bỗng nảy ra ý định viết cho Kiều Mơ một bức thư. Tôi ngần ngại một lúc rồi ngồi vào bàn biết.
Kiều Mơ thân mến,
Người bạn nhỏ của tôi ạ, bây giờ tôi đang sửa soạn lên đường rời bỏ thành phố. Trước khi đi, tôi chưa hề có ý nghĩ viết thư cho em để trả lời bức thư hôm nọ em viết gởi cho tôi. Tánh tôi từ xưa nay vẫn thế, rất lười viết thư. Nhưng bất ngờ làm sao, khi chuẩn bị lên đường rôi lại nảy ra ý định viết thư cho em. Và thế là lần đầu tiên tôi bỏ được tính lười biếng. Một việc cũng đầy thú vị và phiền hà.
Tôi không khỏi nhớ lại câu chuyện đã qua. Một dịp tình cờ nào đó đã đưa tôi tới gặp em và chúng ta quen nhau thật nhanh chóng. Em đến với tôi thật kỳ lạ mà cũng thật bình thường. Em vừa là một cô bé con, đồng thời cũng vữa là một người bạn lớn. Giống như em đã gọi tôi là "người bạn lớn" của em vậy. Một ít kỷ niệm đã khiến khi ra đi, dù muốn dù không tôi cũng phải nhớ về em. Và chắc chắn một điều, em cũng sẽ nhớ về tôi chứ làm sao mà không được ?
Thế thì, tôi mong rằng, dù như bức thư em đã viết cho tôi. Bằng cách nói nào đi nữa, giữa tôi và em cũng có một khoảng cách nối bằng không gian và thời gian. Người ta từng đi qua rất nhiều cây cầu trong đời mình, mỗi bước chân đều vang vọng buồn vui. Ở đây chúng ta không có cầu, nhưng chân vẫn bước vào một thứ vang vọng nào khác, ở đó, mỗi vang vọng, mỗi âm vang đều hóa ra sâu thẳm.
Tôi vẫn nhớ một buổi tối bên bờ sông. Nhớ vườn cây ở Lái Thiêu, nhớ hồ tắm ở Thủ Ðức. Nhớ nhiều nữa... Em đã rất có lý khi quyết định không gặp tôi nữa, con người ta vốn sợ ngã. Em còn bé quá lại càng phải sợ ngã. Chứ còn tôi, chẳng sợ ngã bao giờ.
Trước mặt tôi và em cả một mùa hè dài ngoẵng đang mở ra. Tôi không biết trong mùa hè này em làm gì. Em sẽ tiếp tục có những chuyến du ngoạn với bạn bè trong vườn cây Lái Thiêu, cùng với Ngũ Long công chúa trượt Patin trên sàn xi măng dễ ngã, hay lặn ngụp trong hồ tắm. Dù sao tôi vẫn mong cho em học giỏi, và thật ra người ta có muốn tránh mặt nhau cũng không được đâu. Một lúc nào đó tôi sẽ gặp lại em. Có điều lúc ấy... Biết nói với em thế nào nhỉ ?
Người bạn lớn của em.
Tôi![/i]
Mới đầu tôi tính dằn bức thư trên bàn, viết cho Phố mấy chữ nhờ chuyển bức thư của tôi tới Kiều Mơ, nhưng quả là ngu, nhỏ em tôi đã bao giờ biết đến Kiều Mơ đâu mà nhờ ? Thế là tôi xếp bức thư bỏ vào túi áo, trên đường ra bến xe, tôi đã ghé vào bưu điện bỏ bức thư rồi đi thẳng ra bến xe.
Tôi lên Trấn vào một buổi trưa, sau cơn mưa to. Ðường vào nhà Trấn toàn đất đỏ, tôi xách va ly đi bộ, vừa đi vừa hỏi thăm. May sao cũng có vài người biết được Trấn nên cuốicùng tới được nhà Trấn sau khi đã bỏ lại một đoạn đường dài mà nhìn lại tôi đã chết khiếp. Quần áo tôi toàn một màu đất đỏ, nhưng không khí phải nói là dễ chịu vô cùng. Xung quanh tôi rặt một màu xanh cây lá và mùi hương hoa tỏa ngát trong không gian đầy tiếng ong bay tìm mật.
- Trời ơi, ngọn gió nào đưa mày tới đây ? - Trấn từ trong nhà chạy bổ ra reo lên.
- Ngọn gió nào nữa, ngọn gió buồn tàn thu đưa tao tới đâỵ Gớm, ở một nơi thơ mộng dữ mà đường đi thật khó khăn.
Trấn nhe răng cười:
- Khó khăn như nói lời yêu em vậy. Thôi, đừng có than thở nữa "má ơi". Ðến đây thì ở lại đây, bao giờ bén rễ cây xanh mới về.
- Mày ở có một mình ? - Tôi nhìn quanh căn nhà bày biện rất sơ sài của Trấn và hỏi.
- Chứ mày tưởng tao đang ở với một cô gái... người dân Cheóreo nào sao ?
- Ở đây mà ở một mình... buồn chết.
- Tao sợ đàn bà như sợ cơm nếp nát. Ðừng có xúi dại mà hại nhau bạn ơi.
Tôi đặt chiếc valy xuống đất cười cười. Trấn ngắm tôi một hồi rồi la lên:
- Mày dơ dễ sợ, đi đường mà làm như đi bắt cá. Thôi tắm một cái cho khỏe, tao dọn cơm ăn. Sau đó tha hồ tâm sự. Tao nghĩ sau bao ngày xa cách sẽ có khối chuyện để tâm sự. Ðúng không ?
- Ðúng cái mốc xì. Tao chẳng có chuyện gì để tâm sự với mày cả. Có diều tao thấy mày bây giờ tiếp tục yêu đời, ham sống và chán lấy vợ là tao vui rồi. Chứ hôm nào nhìn thấy mày chết hụt trong nhà thuơng, tao nản quá chừng.
- Thôi đừng nhắc lại chuyện xưa nữa, ra giếng sau nhà mà tắm đi cha.
Trấn bẽn lẽn, rồi giục tôi.
- Coi vậy chớ không sao, ngâm chừng một ngày, giặt hết một ký xà bông bột thì ra. Ðất ở đây tốt khỏi chê mày ơi, cây tao trồng... một tuần lễ là có trái.
- Thôi đừng có ba xạo.
Tôi xách chiếc thùng con bước ra sau nhà tìm cái giếng. Tay Trấn cũng thơ mộng ra phết, xung quanh nhà chỗ nào trồng được thứ hoa gì anh ta đều trồng tuốt. Cho nên khắp nơi chỗ nào cũng thấy hoa và mũi hít toàn một mùi hương dễ chịu. Ở đây chẳng mấy chốc mà tôi sẽ thành... thánh. Cái giếng rất sâu, có đến năm thước là ít, đứng trên thành giếng bằng xi măng xây cao ngang ngực tôi thòng cái thùng con có cột dây xuống để múc nước mà cứ ngỡ sợi dây sẽ rơi mất tăm. Sau lưng tôi là một giàn mướp đang ra hoa chứ chưa có trái : Những cái hoa mướp to, vàng chói, run rẩy trong cơn gió và chập chỡn trên những cánh hoa là mấy chú ong bầu to bằng ngón tay cái, đen như hòn than đang tìm hút mật.
Tôi cũng kéo được những thùng nước lên xối vào người. Nước ở đây quả thật là mát. Tôi kỳ cọ cho sạch bụi đường. Trong khi đó Trấn đang xào nấu gì trong nhà mà mùi thức ăn bốc lên sực nức cả không gian làm tôi thấy đói bụng cồn cào.
- Mày đang nướng khô rồng hay sao mà thơm thế ?
Tôi cười hỏi Trấn.
- Khô rồng thì hơi quá đáng, nhưng ở đây mà muốn ăn khô gì cũng có. Cái mùi mày đang nghe là mùi của khô dông đấy.
- Khô dông là khô gì ?
- Một chút mày ăn sẽ biết. Bảo đảm khô rồng cũng không ngon bằng.
- Tao chưa thấy con dông bao giờ.
- Mày cứ ở dưới thành phố tối ngày mắt cứ dán lên màn ảnh xem vidéo lậu chiếu phim ma quái thì còn nhìn thấy gì trên cõi đời này nữa.
- Thôi mày ơi đừng có xuyên tạc. Phim hay bây giờ chiếu lền khên ở mấy rạp lớn, không có thì giờ đi xem, hơi đâu lén coi vidéo lậu cho bị múm.
- Mày thấy nước giếng ở đây thế nào ?
- Mát lắm.
- Ngọt nữa, mày thử uống một thùng coi.
Tôi cười khan :
- Tao có tự tử đâu mà mày băt'' tao uống tới một thùng nước.
Trấn bị tôi chọc quê nên nó im re. Nghe lời Trấn tôi đưa cái thùng lên miệng thử uống một ngụm nước. Mới đầu tôi tưởng mình đang uống nước dừa xiêm, đúng, nước ở đây ngọt thật. Ðó là một hạnh phúc cho những người đi làm rẫy, vì nếu gặp một vùng nước mặn quanh năm thì coi như tiêu tùng.
- Khỏe khoắn rồi, bây giờ tao đang đói bụng.
Tôi vừa ngồi xuống mâm cơm Trấn đã bày ra sẵn trên bàn vừa cười vừa nói. Chúa ơi, cái thằng ở nơi heo hút này mà sao tài ba như một bà nội trợ ở sát chợ Bến Thành. Trấn đã làm tôi ngạc nhiên trước một mâm cơm hết sức thịnh soạn. Ðặc biệt có món khô dông bay mùi thơm nức mũi.
Trấn rót một ly rượu óng ánh sắc vàng như mật đẩy cho tôi rồ nói:
- Ở đây không có rượu Tây rượu Tàu, không có bia lên men hay lên cơn. Nhưng thứ rượu mít này mày tha hồ uống. Tao làm được một cái kháp đầy. Rượu mít lây ngày uống cũng chẳng khác gì rượu Tây đâu.
Tôi cầm ly rượu ngửi thấy mùi thơm và nghe được vị ngọt.
- Mày ở có một mình mà cần gì uống rượu ?
- Ðôi khi cần phải giải sầu chớ bạn. Có mày lên đây tao thiệt vui. Uống đi, trăm phần trăm.
Tôi nốc cạn ly rượu mít. Phải công nhận Trấn cất rượu thiệt ngon, nhưng đối với tôi như vậy là nặng "đô". Sau ly rượu măt. tôi nóng bừng, nghe mạch máu đập loạn lên và buổi chiều núi rừng Long Khánh trở nên quyến rũ như thiên nhiên Ðà Lạt.
- mày ăn thử miếng khô dông coi có ngon không. Kẻo lạ noí bạn bè noi láo.
Trấn xé đưa cho tôi một miếng khô dông ướp sả ớt đã nướng chín với ngũ vị hương. Miếng khô vàng lườm, ngon tuyệt cú mèo mà lần đầu tiên tôi mới được nếm.
- Con dông là cái thứ con gì, bộ nó ở trong rừng giống như con.. nai ấy à ?
Trấn cười ngất:
- Con dông nó nhỏ xíu giống như con... kỳ nhông vậy Hưởng ơi. To lắm cũng chỉ bằng nửa cườm tay của mày chứ làm sao bằng con nai được, dù rằng nai còn ở trong bụng mẹ cũng vậy.
Rõ ràng tôi bị quê cơ. Hóa ra mình ở thành phố rồi cái gì cũng trở nên khù khờ hết, đến con dông tôi cũng chẳng biết nó ra sao.
- mày làm sao bắt nó ?
- Dễ lắm, tao làm một cái bẫy thòng lọng để sẵn trong miệng hang, mỗi sáng chú dông dưới hang bò lên kiếm ăn, chân ngọ nguậy vướng vào thòng lọng là a lê hấp, cổ anh chàng bị cái thòng lọng siết chặt lại. Tuy mạnh, nhưng sau một lúc giãy giụa, anh chàng chỉ còn cách nằm thở dốc chờ mình tới thộp cổ đem về xẻ thịt. Dễ dàng vậy thôi.
- Hình dáng nó ra sao ?
- Y hệt như con kỳ nhông sống trong bụi cây, có điều anh chàng này thì làm hang sống dưới đất. Một con thì thăng thiên, một con thì độn thổ. Mày cứ nhớ như vậy là được.
- Nhưng ăn vô có.. câm không đó ? Mày có hỏi thăm người ta từng sống ở đây lâu đời chưa, tao sợ câm lắm.
- Bảo đảm, ăn vào khỏa khoắn, lại bổ đủ thứ, chẳng câm mà trái lại mày sẽ noí như điên.
- Trời.
- Ðừng có kêu trời. Cứ nhâm nhi đi rồi mọi sự sẽ trở nên hưng phấn. Bao nhiêu nỗi sầu đời sẽ tiêu tan ra mây khói. Ở đây tao thường làm bạn với rượu mít và thịt dông, chuyện vợ con đã coi như là hạt bụi.
Trấn lại rót rượu vào ly, tôi với nó cùng uống. Buổi chiều Long Khánh xuống dần và không hiểu sao cơn mưa ngỡ tạnh hẳn lại trút xuống ào ạt. Gió lạnh thốc vào căn nhà trống, Trấn phải đóng cửa lại và đốt ngọn đèn dầu leo lét.
Tôi hỏi một câu ngây ngô:
- Ở đây không có điện sao ?
- Mày đúng là dân thành phố về quê. Ở chốn heo hút này làm gì có điện. Ngon xài điện bình ắc quy cũng sang chán, nhưng tao chưa sắm.
- Sao không sắm.
- Chưa có thì giờ. Vả lại mình tao thì cần gì điện với đóm.
- Ðèn dầu leo lét như vầy mày không sợ sao ?
- Sợ gì mới được chứ ? - Trấn trợn mắt hỏi tôi.
- Sợ cọp.
- Ở đây không có cọp. Nhưng dù có cọp tao lại càng khoái, vi 'có việc làm cho tao đỡ buồn.
- Mày làm gì ?
- Xỉa răng cọp chứ làm gì.
Hai người phá ra cười. Tiếng cười trong cơn say trở nên sảng khoái lạ ùng. Tôi im lặng ngó Trấn, thằng bạn của tôi đã thay đổi quá nhiều. Sau trận tự tử nó trở nên yêu đời hơn. Và có thể, nó yêu đời hơn cả tôi nữa.
- Ê, bố già. - Tôi hét lên sau khi nốc một ly rượu.
- Gì đấy bạn đời ?
- Nếu lỡ tao buồn, tao ở đây luôn được không ?
Trấn nhướng mắt:
- Mày thất tình à ?
- Ðã bảo không bao giờ có chuyện đó.
- Vậy cớ sao mày chán Sài Gòn ?
- Ờ, tại tao buồn, thế thôi.
- Mày muốn ở tới già cũng được. Nhưng mà không khí ở đây không làm cho mày già đâu. Nó làm cho chúng ta trẻ lại nữa là khác.
- Nhưng tao cũng phải có một việc gì để làm chứ. Chẳng lẽ ăn ở không, đi ra đi vô chờ mày như con gái chờ chồng sao ?
- Ðiều này có khó gì đâu. Ngày mai mày sẽ tập sự đi bắt dông, hay theo tao đi hái cà phê. Thiếu gì chuyện vui, kể cả việc mày muốn "cua" một cô thôn nữa nào đó, ở đây cũng dễ dàng.
- Thôi cha, đừng có giỡn. Tôi không ham chuyện đó đâu. Chính vì chuyện đó mà tôi đang buồn thúi ruột đây.
- Ha ha... hóa ra mày thất tình, vậy mà cứ chối đây đẩy. Bây giờ thì lòi đuôi rồi nghen con.
Tôi ngượng quá, nhưng không còn đỏ mặt được nữa, vì mặt tôi sau khi uống mấy ly rượu đã đỏ như mặt trời rồi. Tôi chỉ còn biết ngó Trấn, và thầm trách tại sao trong đời này lại có một cô bé khó chịu như... Kiều Mơ.
Một ngày mới của tôi ở vùng đất Long Khánh bắt đầu bằng những tiếng chim hót từ khắp mọi nơi vọng lại. Trời sẽ lạnh, và sương mù lướt thướt trên lá cây. Những vạt nắng đầu ngày óng ả lướt qua màn sương chưa đủ sức làm sáng nền trời, nhưng sống trong khung cảnh thiên nhiên như thế này thật tuyệt vời. Tôi theo Trấn đi thăm bẫy và bắt những con dông.
Trấn vừa đi vừa huýt sáo hỏi tôi với vẻ ân cần :
- Ðêm qua mày ngủ ngon không, Hưởng ?
- Không ngủ ngon cũng không được.
- Tại sao ?
- Tại mấy xị rượu mít của mày và khô thịt dông thơm quá chừng.
- mày ở đây chừng ba tháng tao nuôi, bảo đảm khi về sẽ mập ít nhất 10 ký lô.
- Tao đâu có khoái mập.
- mày ốm nhom, ngó kỳ lắm, y như một thằng xì ke. Rán ăn uống nhiều vô, mập lên vài ký cho nó đẹp trai.
Trấn bỗng bỏ ngang câu chuyện, vội nhảy tới chỗ cái bẫy dông , và chưa bao giờ tôi thấy Trấn nhanh nhẹn và tài nghệ như vậy. Với hai bàn tay ảo diệu như làm xiết. Trấn tóm cổ được một con dông to bằng bắp tay, mình mẩy rằn ri mới nhìn tôi đã phát rét.
Nhìn con dông đã bị Trấn trói gô cổ lại, đang giãy giụa. Tôi hỏiI:
- Nó có cắn không ?
- Con gì không cắn ? Ăn thua mình chủ động bịt miệng nó lại trước. Tao đã thộp cổ nó như vầy làm sao nó há miệng ra cắn được. Cầm đi Hưởng.
Tôi lùi lại, mặt mày tái mét khi Trấn dúi con dông vào tay tôi. Trấn cười khà khà:
- Ðàn ông gì mà nhát còn hơn đàn bà. Mày phải chụp liền. Ðã bảo nó không còn cắn được nữa đâu.
- Nhưng mình mẩy nó thấy ớn quá.
- Con này mà ăn nhằm gì, rồi hôm nào mày sẽ coi tao bắt rắn.
- Thôi Trấn ơi mày đừng có khùng quá, tao chưa muốn chết vì rắn cắn ở tuổi này đâu. Còn mày muốn tự tử nữa thì thiếu gì cách, chứ việc gì phải đưa đầu cho rắn cắn.
- Ở đây tao không sợ... con gì cả mới sống được. Nhát gan như mày chắc cuốn gói sớm, con ạ.
Tôi bị Trấn nói chạm tự ái, bực quá tôi gớm gớm nhìncon dông đang giãy giụa dưới đất. Tôi bặm môi chụp vào cổ nó, mặc cho nó vẫy vùng, tôi cầm con dông giơ cao lên, khoe với Trấn:
- mày coi nè, tao cũng dám bắt dông như thường.
- Ðược lắm. Hãy cầm tiếp một con nữa.
Và không hiểu Trấn bắt được con dông thứ hai từ bao giờ, nó ném tới trước măt. tôi. Con này coi bộ nhỏ hơn, nhưng dữ tợn. Da của nó lại ánh sắc vàng. Con dông trợn cặp mắt đỏ nhìn tôi, cái bụng thoi thóp thở. Tôi cà lăm hỏi Trấn:
- mày.. cột cổ nó chưa ?
- Chưa, nhưng tao búng đầu mạnh lắm. Con dông đó đang chấn thương sọ não. Nó "mát" rồi không sao đâu.
- Trời, nó "mát" làm sao toa dám bắt. Nó cắn một cái thì rồi đời.
- mày thộp cổ nó đi, kẹp chặt vào, bảo đảm nó không cắn được. Lúc đó mày chỉ việc lấy dây cột nó lại. Dễ ợt.
Nhưng luýnh huýnh chụp hụt, con dông chạy mất. Rất may nó không cắn được tôi. Nhìn dông phóng vút vào bụi cây. Trấn cự nự tôi một hồi. Nó nói:
- Mày bắt dông không được thì làm sao "bắt" con gái. Nhiều đứa con gái còn dữ tợn hơn dông.
Tôi phản đối:
- Con gái hiền khô. Mày đừng có xuyên tạc sự thật.
- Ở đời tao chưa gặp đứa con gái nào mà hiền khô như mày nói. Tao đã trải qua kinh nghiệm xương máu vì đã từng bị con gái quay như dế.
- Trấn nói cũng đúng, ít ra là đúng với trường hợp của nó. Tôi nghĩ không nên cãi lại một người đã quá đau khổ vì đàn bà. Do đó tôi nhìn Trấn bằng ánh mắt thông cảm.
Trấn chớp nhanh mắt, nói:
- mày đừng có thương hại tao. Trên đời, không có cái gì nhục bằng ánh mắt thương hại.
Tôi đá một cục đất văng vào bụi cây, nhìn Trấn nói:
- Ðừng nghĩ thế ông bạn đời ơi. Mày dũng cảm lắm Trấn ạ. Nội cái việc mày dám bỏ Sài Gòn lên đây làm lại cuộc đời cũng đủ để tao phục rồi.
Tôi trói cổ con dông lại, cho nó nhập vào một xâu với những chú dông kém may mắn khác đã bị Trấn bẫy được. Trò chơi này cũng khá thú vị, nhưng bắt dông nhiều quá cũng có tội. Do đó tôi bảo Trấn:
- Thôi, bao nhiêu đây cũng đủ rồi. Ít ra món dông phơi khô cũng đủ ăn trong vòng một tuần lễ. Mày bắt nhiều quá không sợ tuyệt giống sao ?
- Không bao giờ, hình như cái giống dông nó sinh ra từ đất hay sao ấy. Nhưng thôi, hôm nay như vậy cũng đủ rồi.
Trấn và tôi ngồi nghỉ dưới bóng cây. Hai đứa hút thuốc, Trấn ngửa cổ nhả từng ngụm khói thành những vòng tròn cho bay vào không khí lành mạnh của buổi sớm mai. Tôi cũng rít mấy hơi thuốc, cảm thấy có vị tê trên đầu lưỡi. Dù sao đối với tôi cũng là đầu một ngày mới ở nơi chốn xa lạ này, điếu thuốc nhắc cho tôi nhớ một thoáng kỷ niệm lướt qua, giống như chiếc lá chết rơi trong màn sương.
- Bây giờ tao đâm ra yêu cỏ, yêu cây, yêu thiên nhiên. Nhất quyết tao phải là ông chủ của một mẫu c' phê. Rồi mày sẽ thấy.
- Mày sẽ làm gì với một mẫu cà phê đó ?
- Tao sẽ ra công chăm bón, tưới nước , chờ mùa hoa cà phê nở và chờ đợi ngày hái trái. Tao sẽ làm giàu.
- Dĩ nhiên, tao rất muốn thấy mày làm giàu. Và nếu có ngon hãy cưới một con vợ khác để hủ hỉ chốn núi rừng hiu quạnh này.
- Tao không nghĩ tới chuyện ấy đâu. Ðã bảo tao rất sợ phụ nữ. Càng tránh xa họ ra càng tốt bấy nhiêu.
- Tao sợ mày tránh mà vẫn không được. Rồi có ngày mày cũng sa bẫy thôi con ơi.
- Tao đã bẫy được những con dông khôn thần sầu quỷ khóc, chắc chắn tao sẽ chẳng bao giờ sa bẫy đâu.
Tôi và Trấn đứng lên quay trở về. Nắng đã lên cao nhưng không đủ xua tan hơi lạnh của rừng. Tôi xách một xâu dông và thỉnh thoảng nhìn những con vật kỳ lạ ngọ nguậy, tôi nghĩ mình đang nằm mơ. Hoặc tôi là kẻ mộng du, đang đi lang thang giữa rừng núi Long Khánh. Tôi huýt sáo miệng theo một bài hát, tiếng huýt sáo của tôi hòa vào tiếng chim rừng vang thật xa.
Tôi đang thả hồn theo một cơn mơ đẹp tuyệt vời bỗng dưng có ai đó đá vào chân tôi một cái mạnh, khiến tôi choàng tỉnh. Khi mở mắt ra, tôi thấy Trấn đứng nhăn răng cười.
- Thôi, tỉnh giấc mơ hoa đi mày, có khách từ Sài Gòn tới chơi.
Tôi hết hồn:
- Ai vậy ?
- Hai đứa con gái.
Tôi lườm Trấn:
- Thôi, đừng có giỡn. Ở chốn khỉ ho cò gá này con gái nào tới tìm. A, hay là mày ở lâu trên này rồi gặp hồ ly tinh hóa thành các cô gái đẹp như trong truyện liêu trai ?
- Ừa, có lẽ là hồ ly tinh thật.
- Có xưng danh tánh chi không ?
- Không.
Tôi cười:
- Trâ"n ơi, mày đừng có giỡn dai như vậy. Thiếu gì chuyện giỡn, tao đang ngủ và đang nằm mơ. Một giấc mơ tuyêt. vời bỗng dưng bị mày phá đám. Con người ta ít khi có được một giấc mộng đẹp, thế mà mày nỡ phá, giâc' mơ không tới hai lần. Mày nghe chứ ?
- Thì tao đền cho mày một giấc mơ khác, ra mà tiếp hai đứa con gái đẹp mê hồn kia đi.
- Ðẹp mê hồn thì chỉ có hồ ly tinh thôi.
- Tao không biết, tao chán con gái lắm rồi. Tao giao nhà cho mày luôn.
Trấn nói xong, cụp đôi mắt sầu đời của nó xuống và quay đằng sau bước. Tôi cười, đưa tay lên dụi mắt nhìn ra một khoảng không gian đầy nắng. Tiếng ve râm ran báo cho tôi biết bây giờ đang là buổi trưa. Như vậy l à tôi đã ngủ được một giấc ngon lành, giấc mộng đẹp vừa tan, tôi cũng quên rất nhanh.
Tôi nghe có tiếng cười khúc khích phía trước nhưng không đoán được là ai. Tôi ra sau giếng kéo nước rửa mặt thật nhanh và vòng ra khoảng sân trước nhà. Ngạc nhiên làm sao tôi thấy nhỏ em đi cùng với Kiều Mơ, hai đứa con gái Sài Gòn chắc lạ lùng trước thiên nhiên hùng vĩ mà lần đầu tiên trong đời mới thấy được, cho nên cứ mải mê ngắm cảnh chuyện trò trong tiếng cười dòn tan. Còn tôi thì khỏi phải nói , ngạc nhiên đến tròn mắt vì sự xuất hiện của Kiều Mơ. Ðúng là tôi đang nằm mơ, hay gặp lại người trong giấc mơ ?
- Ô, mới đi có mấy ngày mà coi anh ta lạ ghê.
Nhỏ Phố quay lại thấy tôi, nó reo lên và nhìn tôi như người từ cung trăng mới xuống. Còn Kiều Mơ thì chớp mắt ra vẻ xúc động, đứng nép dưới một tàn cà phê, mặt đỏ bừng vì ngượng.
- Ủa, sao hai người lại quen nhau ?
Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Kiều Mơ tới nhà mấy lần, nói hết chuyện với em rồi. Con gái người ta dễ thân nhau và đồng cảm lắm. Kiều Mơ nằng nặc đòi lên trên này tìm anh, và hôm nay hai đứa quyết chí đi tìm.
Tôi chợt nhận ra chiếc xe du lịch màu trắng sữa đậu dưới bóng cây, bác tài xế đứng tuổi đang đi bách bộ với Trấn qua mấy cây cà phê um tùm, có lẽ Trấn đang trổ tài giới thiệu khu vườn cà phê của nó.
- Xe của ai vậy ?
- Dĩ nhiên không phải của em rồi.
Phố cười.
- Kiều Mơ mang xe lên rước "ông" về đấy. Tại sao khi không "ông" lại bỏ Sài Gòn mà lên tận trên này. Ông chạy trốn ai vậy ?
Chẳng lẽ tôi nói chạy trốn em, cho nên tôi cười, tôi nói dối bằng một câu tôi chưa hề định trước :
- Tôi chạy trốn... mọi người.
- Xời ơi, mọi người đâu có làm gì cho phải sợ mà chạy trốn. - Phố cười dài, phá đám.
- Trên này đẹp quá. Ðẹp hơn cả vườn cây Lái Thiêu phải không "ông" ? - Kiều Mơ hỏi.
Tôi rất ghét cái tiếng "ông" mà Kiều Mơ gọi tôi. Nghe nó có vẻ... xốc hông làm sao thế nào ấy. Nhất là khi Kiều Mơ cố tình nhắc lại những kỷ niệm trong vườn cây Lái Thiêu.
- Ừ, đẹp thật đó, nhưng những người ham vui không thể ở lại đây một giờ.
- Tại sao vậy ?
- Vì ở đây không phải hồ tắm Thủ Ðức.
Kiều Mơ hiểu tôi xỏ cô bé, nên nhăn mũi cười:
- Vậy mà em đã ở đây hơn một giờ đồng hồ rồi đó. Trong lúc ông ngủ khò.
- Kiều Mơ đi đâu vậy ? - Tôi giả bộ ngây thơ.
- Ði theo Phố lên đây rước anh về Sài Gòn chứ đi đâu.
- Tôi không về, tôi ở trên này luôn cho tới già.
Tôi nói buông thõng một câu như gã chán đời kinh niên làm Phố phát cười lên:
- Ôi, tội nghiệp ông anh của tôi ghê nơi.
- Ta cóc cần nhỏ tội nghiệp.
- Nhưng dù sao anh cũng phải trở lại Sài Gòn thôi.
- Nhưng ai bắt buộc được ta đâu, khi ta còn muốn đi giang hồ.
- Nhưng chẳng lẽ đám cưới của Phố, anh cũng không về chia vui sao ? - Kiều Mơ hỏi tôi.
Phải nói là tôi ú ớ trước nguồn tin này. Tôi trợn mắt nhìn nhỏ em, nó cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng, e lệ làm tôi phát sùng.
Tôi hỏi xẵng giọng:
- Có thật vậy không nhỏ ?
- Thật.
- Ðám cưới nhỏ với... ai ?
- Vô duyên, với Viễn chứ còn với ai nữa. Lẽ ra em chưa chịu đâu, nhưng đùng một cái Viễn đưa cha mẹ tới nhà. Và không hiểu sao ba má mình cũng bằng lòng cho đám cưới.
Tôi ôm đầu, rên lên thành một tiếng than:
- Trời đất ơi, tôi sẽ điên lên mà chết.
- Chết nỗi gì, đám cưới vui thấy mồ anh phải về dự chứ sao lại than thở ?
- Kiều Mơ không biết đâu, thằng đó là bạn của tôi.
- Vậy thì đáng mừng chứ sao.
- Mừng nỗi gì - tôi bỗng sừng sộ - chẳng lẽ mai mốt nó gây lộn với nhỏ Phố, hai đứa đánh nhau, tôi biết về phe ai ?
- Anh đứng giữa can ra. - Phố cười nói.
- Thật, nhỏ làm ta bất ngờ quá. Giống y như từ cung trăng rớt xuống vậy. Bao giờ tổ chức đám cưới ?
- Ngay cuối tuần này, tổ chức ở nhà hàng. Bởi thế ba má kêu anh về để phụ lo.
- Viễn đâu ?
- Anh ấy cũng về quê của ảnh để chuẩn bị rồi.
- Nhỏ ham vui, làm mùa hè của ta bị gián đoạn. Ta đang sống hồn nhiên với núi rừng, bây giờ trở lại thành phố ồn ào đó ta không thích đâu.
- Ðám cưới xong cho anh trở lên đây lại và cho anh sống tới già. Chỉ sợ rồi anh sẽ không bao giờ lên trên này nữa thôi.
- Ta muốn đi đâu ta đi, có trời cản.
- Trời không cản, nhưng có một người cản, được không ?
Phố háy mắt rồi nhìn Kiều Mơ. Tôi hiểu nhỏ em muốn noí gì rồi. Tôi cười:
- Thằng Viễn nó bị nhỏ xỏ mũi, chứ còn ta, đừng có hòng. Ta chẳng bao giờ dại dột để cho con gái quay như dế đâu.
- Rồi anh sẽ biết. Thôi, bây giờ anh vào xách va ly trở về Sài Gòn được rồi.
- Nhỏ ra lệnh cho ta à ?
- Em thay măt. ba má ra lệnh cho anh, được không ? - Phố vênh mặt đáp.
Tôi nổi sùng:
- Nếu ta không chịu về, chẳng lẽ nhỏ lại bắt trói ta như trói con dông sao ?
Phố ngạc nhiên;
- Con dông là con gì ?
- Con đó thấy ghê lắm, nhưng ta chỉ ví dụ vậy thôi.
Kiều Mơ cười:
- Em cũng chưa nhìn thấy con dông bao giờ, nhưng dù cho nó dữ cách mấy em cũng không sợ. "Ông" đừng có dọa.
- Tôi không dọa mà đúng y boong như vậy đấy.
Tức quá tôi chạy vào nhà mang xâu dông Trấn vừa bắt ban sáng mang ra thảy dưới chân hai đứa con gái. Những con dông còn sống nhăn, chúng đang ngọ nguậy, màu da rằn ri, hoa lá đang biến đổi màu sắc dưới nắng khiến hai cô gái khiếp sợ bỏ c hạy. Tôi cười giòn vì được một dịp trả thù nhỏ em cho bỏ ghét.
- Anh đừng có đùa dai nữa, con dông thấy ghê quá.
Phố đang từ xa nói tới. Tôi cười, bắt chước giọng quảng cáo khô dông của Trấn:
- Coi nó thấy ghê vậy đó nhưng mà thịt của nó rất ngọt rất thơm.
- Ngọt thơm thì anh ăn chứ em không dám đâu. Ðừng có quảng cáo mất công.
- Ta đem xâu dông này về Sài Gòn xẻ thịt phơi khô, mai mốt làm quà đãi khách dự đám cưới của nhỏ, chịu không ?
Kiều Mơ nói:
- Ông dám đãi thì em cũng dám ăn lắm à.
- Thôi mà, đừng có đùa dai nữa, anh mau vô xách va ly về Sài Gòn. Ba má đang chờ ở nhà.
- Nhỏ gấp chứ ta đâu có việc gì phải gấp mà hối. Ðúng không ?
- Em đã cố tình mang xe lên đây rước "ông" về là chẳng phải chuyện đùa. Nếu "ông" không về, em sẽ giận "ông" suốt đời. Ðám cưới Phố xong, em cũng phải đi xa rồi, có lẽ "ông" sẽ chẳng bao giờ gặp em nữa đâu.
Câu nói của nhỏ em thì tôi xem thường, nhưng câu nói của Kiều Mơ khiến tôi rúng động. Tôi nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy giống như có cả một hồ nước dịu vợi.
Tôi hỏi:
- Em đi xa, nhưng mà đi đâu ?
- Xa lắm.
- Tận cùng thế giới chăng ?
- Cũng gần giống như vậy. Ông không thể biết được chỗ đó đâu.
- Tại sao em lại phải đi ?
- Em phải đi theo gia đình. Em còn nhỏ lắm mà, em đâu có thể lớn như ông và sống một mình được ?
Dĩ nhiên cô bé không thể sống một mình được rồi. Nhưng tại sao lại phải theo gia đình đi xa thì tôi không tiện hỏi thêm, nhưng biết chắc rằng Kiều Mơ không nói đùa.
- Nhanh lên anh Hưởng.
Nhỏ em giục. Tôi thở dài quay vào nhà sửa soạn đồ đạc vào va ly. Trấn đội chiếc nón rơm rộng vành từ ngoài nắng bước vào ngưỡng cửa, che ánh sáng thành một cái bóng màu xám. Nó nhìn tôi thu dọn đồ đạc, không nói không rằng, Trấn huýt sáo miệng dúi vào valy tôi một gói khô dông, nó cười:
- Quà cho mày mang về thành phố nhậu vào những buổi chiều để nhớ Long Khánh chơi.
- Tao về đám cưới nhỏ em xong tao sẽ lên.
- Bao giờ lên cũng được, ngôi nhà này sẵn sàng đón tiếp mày. Nhưng tao biết sẽ chẳng bao giờ mày đặt chân lên chốn khỉ ho cò gáy này nữa đâu.
- Tại sao ?
- Ðơn giản là mày không lên đây nữa, vậy thôi. Còn chuyện gì thì chính bạn biết rõ hơn tôi.
- Tao chưa biết gì cả.
- Thôi, đừng có làm bộ. Tụi mình già đời hết rồi chứ có phải con nít đâu. Thôi, tạm biệt.
Tôi chưa nói kịp lời nào, Trấn đã bỏ đi. Cái bóng của Trấn mất hút vào vườn cây.
- Thằng cha kỳ cục. Bất lịch sự hết chỗ chê.
Tôi quay lại, nhỏ em đã vào đứng sau lưng tôi từ lúc nào và phê bình Trấn một câu cay độc.
- Tánh nó vậy đó.
- Lúc ở Sài Gòn ảnh đâu có vậy. Bộ lên đây ở một mình ảnh "mát" hay sao ấy.
- Tại nó không thích phụ nữ.
- Phụ nữ ai mà không thích ? - Phố quắc mắt nhìn tôi.
- Nó hận đời sau khi giận vợ.
- Còn anh có hận gì đâu mà cũng làm bộ xa thành phố yêu dấu ?
- Ta hận nhiều thứ lắm chứ.
- Anh là chúa ba xạo.
- Rồi, về Sài Gòn nhanh lên, đừng nói một hồi ta đổi ý ráng chịu.
Tôi xách va ly ra chỗ xe hơi đậu. Chiếc xe bóng loáng phơi cái màu dịu mát trong nắng sớm. Tuy nhiên sự hiện diện của chiếc xe du lịch nơi núi rừng đất đỏ này thật không hợp chút nào, nhưng nếu không có chiếc xe vào tận đây rước, nghĩ tới đoạn đường từ đây ra tới quốc lộ mà phải cuốc bộ tự nhiên tôi nổi da gà.
Tôi được "sắp xếp" ngồi băng dưới với Kiều Mơ. Khi xe chạy ra đường cái, con đường đất đỏ thẳng tắp dưới màu xanh của lá cây là mới đẹp làm sao.
- Phải về sớm hơn dự did.nh thiệt uổng - Tôi than thở.
- Phố nói "ông" thất tình nên mới bỏ Sài Gòn mà đi trốn lên chốn núi rừng này. Ông thất tình ai vậy ?
- Tôi thất tình kinh niên, danh từ y học gọi là thất tình... mãn tính.
- Chữa được không ?
- Chắc là không.
Kiều Mơ cười khúc khích:
- Ðể rồi em sẽ chữa cho ông khỏi bệnh.
- Em chữa chắc tôi mau chết lắm.
Tôi ngó sang Kiều Mơ hỏi nhỏ:
- Em sẽ đi đâu ?
- Ðã bảo là em đi xa, không còn ở đây nữa.
- Ði ngoại quốc à ?
- Em không muốn nhắc tới câu đó, vậy mà ông đã nói ra. Ðúng, em sẽ theo gia đình đi xuất cảnh, ở bên đó mấy ông anh của em bảo lãnh.
Tôi bồi hồi trong ít phút. Rõ ràng là Kiều Mơ không nói đùa, nhưng sao câu chuyện của cô bé nói ra lại bằng một giọng điệu tỉnh khô như vậy ? Tôi nhìn ra hai bên đường, chiếc xe lao đi thật nhanh, vượt qua những vạt nắng, những vùng cây lá xanh tươi. Tôi có cảm giác sương mù đang tan loãng vào khoảng không gian bao la chung quanh. Tự nhiên tôi thở dài đánh thượt một cái.
- Tại sao ông thở dài ? - Kiều Mơ hỏi.
- Vì tôi không thể thở ngắn.
- Ông buồn à ?
- Tôi không được vui.
- Tại sao ?
- xin miễn trả lời.
- Ông dở ẹc.
- Tôi vốn không giỏi giang gì. Ngồi bên cạnh em, tôi lại càng dở hơn. Thôi, chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ.
- Ừ, có lẽ ông cũng đừng nói gì, như vậy hay hơn. Dù sao em cũng chưa đi liền đâu, còn ít nhất cũng một tháng nữa.
Tôi nhắm mắt lại. Hình như xe đã ra tới quốc lộ và đang trên đường trở về Sài Gòn.
o0o
Sau đám cưới, Viễn được một số ngày phép và nó đưa Phố về quê để giới thiệu với họ hàng trước khi trở vào quân trường học tiếp. Căn nhà thiếu nhỏ em bỗng trở nên hoang vắng lạ lùng. Dù sao có cái miệng tía lia của nó, ba má tôi cũng đỡ buồn. Nhưng biết làm sao được, ba má tôi than thở - con gái lớn lên thì phải có chồng.
Còn tôi bao giờ sẽ lấy vợ ? Ông bà cũng đã đăt. cho tôi câu hỏi như vậy sao hôm đám cưới của nhỏ em. Nhưng tôi chỉ cười trừ.
Mẹ tôi ca cẩm:
- Cái thằng lông bông suốt đời thôi, tao thấy mày như người ngủ mơ vậy.
- Lấy vợ sớm cũng khổ. Kệ, cho nó lang thang đã đời, chừng nào chán hãy lấy vợ, vì lấy vợ như đeo cái gông vào cổ.
Dĩ nhiên ba tôi bị mẹ liếc xéo một cái dài ngoẵng. Ông hiểu là mình phải im lặng và câu chuyện nên chấm dứt ở giai đoạn sắp bùng nổ một trận chiến tranh.
Chiều hôm nay trời lại vừa đổ một cơn mưa lớn. Sau cơn mưa bầu trời hãy còn mù đục và khoảng sân loang loáng nước. Tôi nằm một mình trong căn phòng vắng lặng nghe cây lá xào xạc trong cơn gió tươm đầy bụi nước mà nhớ Trấn lạ lùng. Bây giờ chắc Trấn đang khề khà bên chai rượu mít và khô dông nướng thơm phức. Trấn có nhớ tôi không ? Tôi ngao ngán trở lại với công việc bình thường là đọc những bức thư thắc mắc từ bốn phương gởi về và tìm lời giải đáp sao cho... ai nấy đều vui vẻ, hài lòng. Trong khi đó thì tôi như chơi vơi trong một nỗi buồn vô hạn.
Tiếng chuông gọi cổng bất ngờ làm tôi choàng dậy. Tôi nhảy xuống những bậc thang lầu như bị ma đuổi để chạy ra mở cổng, bởi vì tôi hy vọng có một thằng bạn thân nào đó tình cờ ghé chơi. Ðang buồn, có người bạn thân để đấu láo, nghĩ cũng đỡ buồn quá đi chớ. Nhưng người hiện ra trong cánh cổng rộng mo8? Không phải là một tên bạn trai mà lại là... Kiều Mơ.
- Ông ngạc nhiên lắm phải không ? - Kiều Mơ cười hỏi tôi:
- Như từ cung trăng rớt xuống
Tôi đáp với một chút bối rối vì bất ngờ. Kiều Mơ đi vào và nói:
- Em ghé xem ông làm gì trong buổi chiều mưa như thế này.
- Tôi đang nằm khoèo và buồn muốn chết.
- Ông mà cũng biết buồn ư ?
- Bộ em tưởng tôi có trái tim bằng đá xanh hay sao vậy ?
Kiều Mơ khúc khích cười:
- Việc chi mà ông phải buồn.
- Ở nhà môt. mình buồn, vậy thôi.
- Bây giờ em tới chơi với ông, nghĩa là ông có hai mình trong căn nhà, vậy đã hết buồn chưa ?
- Tôi cũng chưa biết được.
- Ông không mời em vào nhà à ?
- Ồ... tôi quên. Bây giờ mời em vào trong nhà, nếu như em không sợ trời tối.
- Ông bật đèn ?
- Hôm nay cúp điện.
- Thiệt là xui. Sao nhà ông bị cúp điện hoài vậy ?
- Tôi không hiểu tại sao hôm nay lại cúp điện. Bình thường không có.
Kiều Mơ ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế sa lông rộng. Cô bé thả hai nhánh tóc đen nằm hững hờ hai bên vai. Chà, hôm nay Kiều Mơ diện áo dài, một chiếc áo dài trắng đúng nghĩa nên làm cho cô bé thánh thiện thập bội.
- Ông nhìn em dữ vậy ?
- Tại em mắc áo dài... lạ quá.
- Xấu òm chứ gì ?
- Không, em rất đẹp.
- Phố có về đây không ông ?
- Không. Sau ngày đám cưới nó theo chồng luôn rồi.
- Như vậy trong căn nhà này chỉ còn mình ông thôi.
- Còn ông bà già nữa chứ.
- Ai nói chuyện đó.
- Ừ, nếu vậy thì coi như chỉ còn mình tôi. Do đó tôi buồn vô cùng.
Kiều Mơ ngậm mấy sợi tóc trong miệng. Nếu tôi làm thầy giáo, chắc chắn tôi sẽ la Kiều Mơ, vì như vậy là mất vệ sinh. Nhưng rất tiếc tôi chưa phải là thầy giáo, cho nên trước cử chỉ dễ thương đó tôi lại càng thấy Kiều Mơ đẹp hơn. Căn phòng tối mờ mờ, vì vậy bóng Kiều Mơ với chiếc áo dài trắng nổi bật lên một cách rực rỡ.
- Em tới để từ giã ông đây.
- Em đi đâu ?
- Ddã báo trước với ông rồi. Em sẽ theo gia đình đi nước ngoài vào cuối tuần này.
- Nhanh dữ vậy sao ?
- Vâng. Thời gian đi nhanh lắm ông ạ. Chính em cũng không ngờ.
Tôi nói với giọng hốt hoảng:
- Em ở lại không được sao ?
- Không. Gia đình bắt em phải đi.
- Em có thể không đi.
- Em còn nhỏ lắm, chưa quyết định độc lập được đâu. Em còn tùy thuộc vào gia đình rất nhiều.
- Như vậy thì buồn quá.
- Tối hôm qua em đã khóc rất nhiều. Ông biết tại sao em khóc không ?
Tôi lắc đầu. Kiều Mơ nói giọng buồn buồn:
- Ông không đoán được à ?
- Con gái bí hiểm lắm , hơi sức đâu mà đoán.
- Ông dở quá.
- Ừ, tôi dở thiệt. Mẹ tôi vẫn chê tôi nhiều thứ, trong đó có việc so sánh giữa tôi và nhỏ em, bà cũng chê tôi thua nhỏ em xa.
- Có bao giờ ông khóc không ?
- Không.
- Tại sao ?
- Bởi vì khi tôi muốn khóc, tức là lúc tôi cười. Giữa hai thứ khóc và cười tôi quyết định chọn nụ cười, để làm cho cuộc đời dễ chịu hơn.
- Còn khi ông không cười được ?
- Tôi sẽ cười gượng. Cười mếu, cười đủ thứ miễn là không khóc.
Kiều Mơ chớp mắt, ngước nhìn tôi. Trong phút chốc tôi có cảm tưởng đôi mắt ấy sũng nước, vì nó... buồn quá.
- Ông còn giận em điều gì không, nhất là bức thư hôm trước em gởi cho ông đó ?
- Tôi là người mau quên, cho nên chuyện ngày hôm qua tôi không hề nhớ.
- Ông nói thiệt chứ ?
- Bộ em tưởng tôi là tay nói dóc chuyên nghiệp sao ?
- Không phải vậy.
- Mà bức thư đó em đã viết những gì nhỉ ?
Kiều Mơ cắn môi:
- Nếu ông quên thì đừng nhớ nữa làm gì.
- Tôi sẽ không nhớ gì hết.
- kể cả em ?
- Không, em thì khác. Em không phải là bức thư.
- Ðối với anh, em là gì ?
- là con nhỏ đã xô tôi một lần bên hồ tắm và đã làm cho tôi ngã nhào, suýt chút nữa chết đuối.
- Ông vẫn còn thù em à ?
- Không, làm sao tôi thù em cho được, kể cả nếu tôi bị chết đuối thật.
- Em cám ơn ông rất nhiều.
- Em uống nước đi. Tôi không có bỏ thuốc mê trong nước đâu.
Kiều Mơ cười:
- Nếu có thuốc mê em cũng sẵn sàng uống như thường.
- Em không sợ à ?
- Em chẳng sợ gì cả.
Nói xong, Kiều Mơ bưng tách trà nóng lên uống từng ngụm. Tôi cũng uống một ngụm trà, ngả đầu lên thành ghế nhìn qua khung cửa sổ.
-Sao ông im lặng thế ?
- Tôi biết nói gì bây giờ ? - Tôi nhìn Kiều Mơ đáp.
- Em đi rồi ông có buồn không ?
- Chắc là buồn lắm.
- Ông có nhiều bạn gái lắm mà. Kiều Mơ chỉ là một người bạn nhỏ thôi. Không ai nhớ một người bạn nhỏ của mình cả.
- Tôi khác. Tôi rất ghét những người bạn lớn. Bởi vì họ chơi với tôi bằng đủ thứ lừa lọc. Bạn nhỏ không có vậy.
- Em đã chẳng từng lừa lọc ông là gì ?
- Tôi thích bị em lừa lọc.
- Trước khi em đi xa, ông không thể mời em đi chơi một lần cuối cùng sao ?
- Tôi sợ em bận.
- Không, chiều nay em rảnh, em có thể đi chơi với ông tới khuya.
- Em thích đi những đâu ?
- Ði bất cứ đâu cũng được, miễn đừng ra khỏi thành phố thôi.
- Vậy em chờ tôi mười lăm phút nhé.
Bỏ Kiều Mơ ngồi chờ, tôi phóng lên phòng thay quần áo rồi trở xuống. Tôi nói với cô bé:
- Chúng ta đi.
Ðường phố sau cơn mưa mang một vẻ khác lạ, cây lá như tươi đẹp hơn và không khí mát lạnh. Tôi chở Kiều Mơ đi dưới những hàng cây còn rắc bụi nước. Kiều Mơ ngồi phía sau, đưa bàn tay ra hứng lấy những vụn nước từ trên cao rớt xuống và nói:
- Em đi xa chắc nhớ mãi những con đường đẹp tuyệt vời như thế này.
- bây giờ mình đi đâu đây cô bé ? - Tôi hỏI.
- Ddã bảo tùy ông mà.
- Sao em cứ gọi tôi là ông hoài vậy , bộ không còn tên gì khác để gọi nữa sao ?
Kiều Mơ cười khúc khích:
- Tại vì em thích như vậy.
- Ði xa em cũng thích gọi tôi như vậy à ?
- Em ít khi thay đổi thói quen.
Tôi lặng lẽ thở dài, Kiều Mơ thúc vào hông tôi hỏi:
- Tại sao ông thở dài ?
- Tôi biết trả lời em thế nào bây giờ ? - Tôi đáp giọng buồn buồn.
- Thôi ông lo chạy xe đi, không khéo đụng người ta bây gờ.
- Em sợ chết lắm hả ? - Tôi ấm ức hỏi.
- Chết ai mà không sợ.
- Tôi không sợ chết.
- vậy ông cứ chết một mình đi, đừng để em bị xe cán chết, tội lắm.
Tôi đưa Kiều Mơ tới nhà hàng Văn Thánh, khiến cô bé ngạc nhiên hỏi:
- Ông cũng biết chỗ này nữa à ?
- Chỗ nào mà không biết.
- Ông có tới đây với ai bao giờ chưa ?
- Tôi chỉ tới đây với em lần đầu.
- Em không tin lắm đâu.
- làm sao cho em tin bây giờ ? - Tôi hỏI.
Kiều Mơ không trả lời, cô bé nhìn tôi rất lâu với một nụ cười khó hiểu. Tôi chọn chiếc bàn kê dưới bóng một cây dừa đang múa những tàu lá xanh tươi trong khoảng không gian sũng nước.
- Chúng ta phải ăn một cái gì, nếu không sẽ đói bụng.
- Sao ông biết em đói bụng ?
- Bởi vì tôi đang đói, cho nên tôi nghĩ em cũng đói theo tôi.
- Vậy ông gọi thức ăn đi, và nhớ đừng quên gọi cho em chai bia.
- Em lại muốn cụng ly với tôi à ?
- Lần này chắc em say trước ông quá.
- Kệ, trước khi chia tay nhau, tôi cũng muốn say một lần cuối cùng.
- Ông noí buồn quá vậy. Em đi rồi em cũng sẽ quay về thăm ông mà.
- Nghìn trùng xa cách, ai dám tin lời em nói.
- Ông không tin thì ông buồn rán chịu , chứ em nói rất thành thật.
- Con gái nói khó tin lắm.
- Sao ông thù phụ nữ quá vậy ?
- Ờ... có lẽ tôi bị lây tên bạn thân bị vợ bỏ.
- Em có bỏ ông đâu ?
Thức ăn được dọn ra, một bữa cơm Việt Nam đúng nghĩa với canh chua cá lóc và cá rô kho tộ. Trướ ckhi Kiều Mơ đi xa tôi cố ý đãi cô bé hai món này để cho cô bé nhớ mãi. Nhưng nếu sang bên kia, cô bé có nhiều thức ăn ngon, lạ miệng hơn, cô bé lỡ có quên thì tôi cũng đành chịu.
- Ôi, ngon quá.
May sau khi tôi gă"p thức ăn bỏ vào chén cho Kiều Mơ, cô bé thốt lên tiếng khen rất vui. Tôi hỏi:
- Sao chưa ăn mà em khen ngon ?
- Chưa ăn mới ngon chứ, ăn rồi còn nói làm gì.
Có lẽ tôi phải hiểu câu nói của Kiều Mơ theo hai nghĩa.
Bầu trời thật u ám, tôi có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất từ lúc sáng sớm, nhưng thật khó khăn mới tách được Kiều mơ ra khỏi đám bạn bè đông lúc nhúc của cô bé. Nhiều lúc tức quá, tôi đã hỏi Kiều mơ một cách không hài lòng:
- Tại sao em có nhiều bạn bè quá vậy ?
- Như thế là ít đấy, tụi nó chỉ tới đưa em có... phân nửa. Nếu bạn bè của em tới đầy đủ, có lẽ chật cả phi trường luôn.
- Nói chuyện được với em chừng mười lăm phút thật là khó.
- Em biết làm sao bây giờ, tụi nó thương em mới tới đưa tiễn. Chẳng bao lâu nữa em xa đám bạn thân từng chia nhau ly nước, cái bánh cuốn bò bía. Ông nỡ trách em sao đành ?
- Tôi cũng có quyền... ghen với bạn bè của em vậy. Thời gian bay qua nhanh hơn muỗi, mà bạn bè cứ vây miết lấy em không để tôi tự do trò chuyện với em chút nào.
- Em sẽ biên thư về thường xuyên để thăm ông.
- Chừng đó hẳn hay, bây giờ tôi muốn được ngồi gần em, nói chuyện với em trước giờ chia tay.
- Thì ông nói đi, bây giờ em được tự do rồi. Nhưng ông noí nhanh lên để tụi nó lại kéo đến nữa.
Tôi trở nên mơ mộng dị thường:
- Ước chi bây giờ chỉ còn lại có hai ta.
- Ðể làm gì ?
- Ðể tôi... hôn em một cái , trước khi mình chia tay.
Kiều Mơ lắc đầu, ngượng ngùng nói:
- Thôi, em chả dám đâu, dù rằng chỉ có một mình em với ông trong phi trường này.
- Sáng nay trời u ám quá. Tôi mong cho phi cơ đừng cất cánh.
- Ðể làm gì ?
- Ðể em ở lại với tôi.
- Nhưng rồi em cũng phải xa ông, không còn cách nào khác đâu.
- Cô bé biết không, tôi chưa bao giờ nằm mơ, thế mà hồi tối này tôi đã nằm mơ thấy em.
- Thôi, ông đừng có xạo.
- Tôi mà xạo cho chiếc phi cơ... chết máy tại phi truờng đi.
- Ông thề khôn quá trời. Nhưng rất tiếc phi cơ chẳng bao giờ chết máy đâu.
- Ðồng hồ điện tử còn có khi chết máy vì hết pin, huống gì phi cơ.
Kiều Mơ cười:
- Ông đúng là dân... liều mạng.
- Tôi liều mạng khi yêu em.
- Trời ơi, tại sao bây giờ ông mới nói ra điều đó ? - Kiều Mơ kêu lên hốt hoảng.
- Em sợ tôi yêu em à ?
- Không phải, nhưng ông làm em... bất ngờ quá. Vài giờ nữa em lên phi cơ rồi. Chúng ta phải giã từ nhau thôi.
- Một cú giã từ thật tuyệt vời phải không. - Tôi đau đớn và cay đắng rên lên.
- Em hứa sẽ nhớ mãi ôgn cho đến khi nào em già cỗi, rồi chết như con chim trong gió bão.
- Tôi chẳng muốn em chết tí nào. Em cứ sống trăm năm, ngàn năm, vậy thôi.
- Ai già mà khỏi phải chết ?
Ngâu Hoa, bạn thân của Kiều Mơ bỗng từ trong đám đông chạy bổ tới phá đám:
- Trời ơi, hai người kéo nhau ra nói chuyện riêng bắt mọi người phải chờ muốn chết.
Kiều Mơ lúng túng giải thích:
- Không phải chuyện riêng.
- Chứ chuyện gì ?
- Chuyện của hai người - Tôi tức khí đáp.
- Anh Huởng bữa nay làm gì mà cau có thế ? - Ngâu Hoa háy mắt trêu tôi.
- Làm một người đưa tiễn một người.
- Có ngâm bài Tống biệt hành không ?
- Tôi... tống cho cô bé một quả đấm thôi sơn bây giờ. Tự nhiên tới phá đám.
- Mọi người đang đợi Kiều Mơ, anh chỉ là một người của đám đông. Một người thì chẳng là gì hết.
- Ngâu Hoa đi lại nói chuyện với mấy bạn giùm mình , chút xíu nữa mình tới. - Kiều Mơ van bạn.
- Không được, tụi nó kéo tới ngay bây giờ.
- Thôi em cứ đi tới với các bạn của em đi, anh ngồi đây một mình cũng được.
Hình như lần đầu tiên tôi xưng "anh" với Kiều mơ, khốn khổ thay lại là lần chia biệt. Kiều Mơ xúc động chớp nhẹ đôi mắt, mặt cô bé ửng hồng, và một thoáng Kiều Mơ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Anh ngồi một mình ở đây có buồn không ? - Kiều Mơ bối rối hỏi.
- Anh chờ em trở lại.
- Vâng, em sẽ quay lại với anh trước giờ máy bay cất cánh.
Kiều Mơ đi theo cô bạn gái và mất hút vào giữa đám đông. Tôi ngồi thở ra, không biết làm gì hơn, tôi lấy thuốc ra châm lửa hút. Khói thuốc hôm nay có vị đắng, nó làm tôi tái tê đầu lưỡi, và chơi vơi trong một cảm giác trống trải đến ghê người, mặc dù xung quanh tôi có cả một đám đông nhốn nháo đưa tiễn thân nhân của họ.
Tôi nối tiếp một điếu thuốc khác, cũng vừa lúc Ngâu Hoa trở lại. Tôi rít dài một hơi thuốc ngước nhìn Ngâu Hoa hỏi với giọng nhão nhè:
- Kiều Mơ đâu rồi ?
- Em thành thật chia buồn với ông - Ngâu Hoa vừa rón rén ngồi xuống cạnh tôi vừa nói.
- Tại sao ?
- Kiều Mơ không quay lại với ông được đâu.
Tôi hét lớn:
- Tại sao ?
- Ông đừng hét ầm ĩ như vậy, người ta tưởng ông... khùng rồi biết đâu công an sẽ chẳng bắt ông. Xin hãy bình tĩnh lại.
Tôi ném điếu thuốc, nói cộc lốc:
- Rồi. Tôi đang bình tĩnh đây.
- Sao bàn tay ông còn run quá vậy ?
- Ờ... nhưng chẳng ăn nhằm gì đâu.
- Kiều Mơ gởi lời xin lỗi ông và nói lời từ biệt. Từ bây giờ nhỏ ấy phải ở trong phòng cách ly để chờ phi cơ cất cánh, không thể quay lại nói chuyện với ông được đâu.
- Trời ơi.
- Tại sao ông kêu trời ?
- Chẳng lẽ tôi kêu tên cô bé sao ?
- Ông cứ kêu tên em, chẳng sao cả, nhưng đừng kêu trời. Vì như vậy nghe thấy ghê quá.
- Tôi sẽ tới đập tan cửa kiếng ở phòn cách ly để được nói chuyện với Kiều Mơ.
- Chúa ơi, ông đừng làm như vậy.
- Tôi dám làm lắm à.
- Em van ông. Bây giờ không ai được quyền vào phòng đó cả. Em cũng buồn lắm chứ bộ.
- Nhưng em làm sao buồn bằng tôi.
- Có thể như vậy lắm, nhưng cũng không vì thế mà ông làm chuyện rồ dại. Người ta sẽ bắt ông ngay.
Tôi hét lớn:
- Tôi cóc sợ.
- Nhưng em sợ.
- Chẳng liên quan gì tới cô bé.
- Sao không, rất có liên quan là khác, vì em là người quen của ông, nếu ông làm như vậy em sẽ bị liên lụy. Hơn nữa từ bây giờ trở đi em nhận trọng trách của Kiều Mơ giao phó, em có trách nhiệm đối với ông.
Tôi há hốc mồm, ngạc nhiên:
- Trách nhiệm gì ?
- Em thay thế Kiều Mơ làm bạn với ông, chia xớt vui buồn với ông và đừng để ông... nổi khùng bất tử.
- Tôi không đồng ý.
- Vô ích, vì em được Kiều Mơ ủy nhiệm, em nghe lời bạn của em chứ không nghe lời ông.
- Rồi cô làm gì tôi ? - Tôi trợn mắt hỏi.
- Em chẳng làm gì cả, chỉ khuyên ông bình tĩnh, ít ra là trong giờ phút này. Em nghĩ là chúng ta nên ra về, chút xíu nữa máy bay cất cánh, ở lại đây nhìn thấy phi cơ bay lên trời mang theo Kiều Mơ ông sẽ...
Tôi xẵng giọng:
- Ðừng tưởng tôi sẽ khóc như con nít.
- Ông không khóc, nhưng em khóc.
Có tiếng của cô tiếp viên phát ra từ trong máy phóng thanh mời mọi người ra phi cơ để chuẩn bị cất cánh. Tôi và Ngâu Hoa đứng bật dậy chạy nhào về phía phòng cách ly, qua lần của kính tôi chỉ thấy cái bóng nhỏ nhắn của Kiều Mơ và màu áo vàng của cô bé rực rỡ như một đóa hoa nở trong nắng. Kiều Mơ đôi mắt đỏ hoe, đưa bàn tay vẫy vẫy. Ngâu Hoa vẫy lại, còn tôi thì đứng chết trân. Một lul'c sau tôi không thấy Kiều Mơ đâu nữa, phòng cách ly trống trơn và rồi chiếc phi cơ cất cách bay lên bầu trời mờ đục, nó mất dần trong mắt tôi.
- Mình đi về, ông.
Tôi quay lại, bắt gặp đôi mắt của Ngâu Hoa nhìn tôi đầy vẻ thương hại.
- Cô bé về trước đi. - Tôi nói.
- Ông làm gì ở đây ?
- Tôi muốn ngồi lại một mình.
- Thôi, đừng có.. khùng. Em cũng sẽ ở lại với ông cho đến khi nào ông về thì thôi.
- Cô bé đừng có... khùng.
- Em rất bình tĩnh.
- Tại sao em cứ theo tôi phá đám hoài vậy ?
- Ông muốn biết tại sao thì hãy đọc thư này. Ðây là bức thư của Kiều Mơ nhờ em chuyển lại cho ông khi nào phi cơ cất cánh.
Tôi nhận bức thư từ trên tay của Ngâu Hoa. Những dòng chữ mực tím như nhảy múa trước mắt tôi. Ðọc xong bức thư dài bốn tờ giấy pơ luya, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Giọng Ngâu Hoa nhỏ nhẹ:
- Ông hiểu cả rồi chứ ?
Tôi gật đầu.
- bây giờ ông bằng lòng theo em ra về chưa ?
Tôi lặng lẽ đứng lên đi theo Ngâu Hoa như một đứa trẻ con. Thật ra khi Ngâu Hoa hỏi tôi "Ôgn hiểu cả rồi chứ " , tôi đã gật đầu bừa, vì cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao Kiều Mơ lại viết cho tôi bức thư với những lời lẽ kỳ dị như vậy. Càng kỳ dị hơn khi Kiều Mơ nhấn mạnh một điều - Từ bây giờ Ngâu Hoa sẽ thay thế em làm người bạn nhỏ của ông, dù ở xa xôi muôn trùng, ông thấy Ngâu Hoa là như đã thấy em rồi vậy.
Tôi đang di chợt kêu lên:
- Trời ơi, tôi có cách nào quên em được hở Kiều Mơ ?
Nhưng tiếng kêu của tôi hòa vào trong tiếng nói ồn ào của mọi người đổ xô ra cổng sân bay. Còn Ngâu Hoa chẳng hiểu cô bé có nghe thấy gì không mà bỗng nở nụ cười khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro